Vương Gia Ninh cô cẩn thận, cẩn trọng đi đến phòng của các nữ hầu để tìm quần, đi đến tầng hai cô mở cửa tiến vào trong phòng đầu tiên của tầng đó, cô lần lượt mở tủ quần áo của mấy người giúp việc. Sau một hồi tìm kiếm, cô đã thấy được một chiếc áo cùng chiếc quần ống rộng của một nữ hầu. Cô liền nhanh chóng thay bộ sườn xám trên người mình mà thay vào đó là bộ quần áo mới được tìm thấy.
Bên dưới, sau khi lời nói của Nhiếp Viên Thành truyền đến tai của đám sát thủ bên ngoài thì đáp lại anh ta lại là những lần xả súng vào căn biệt thự. Lục Tử Hàng thấy vậy, ánh mắt của hắn càng trở nên lạnh lẽo hơn. Giọng nói lạnh lẽo của hắn truyền qua bộ đàm.
“ Bây giờ chúng tôi vẫn còn nhân từ và thương lượng với các người thì các người nên biết điều và dừng lại. Còn nếu không hậu quả các người sẽ tự gánh lấy.”
Hắn biết, người của Nhiếp Viên Thành không hề thua kém người của Phi Ưng nhưng nếu giờ ra lệnh “mở cửa tiếp khách” thì chắc chắn Vương Gia Ninh vẫn sẽ gặp nguy hiểm. Nên đời sau khi cô rời khỏi tầng hai, thì hắn chắc chắn sẽ bắt bên kia phải trả giả cho hành động ngạo mạn vừa rồi của mình.
Nhưng vẫn như cũ, đáp lại hắn vẫn tiếp tục là các tràng súng dài liên hồi. Thấy vậy, tất cả mọi người trong tầng hầm chỉ càng thêm thắt chặt lông mày mà nhìn vào màn hình quan sát trước mặt. Hạo Xuyên không nhịn nổi mà lên tiếng.
“ Tổsưnhàchúngnó, chúng nó lấy đâu mà lắm đạn như vậy.”
“ Anh tỷ ra rồi.” Trạch Vũ nhìn vào màn hình liền thấy Vương Gia Ninh đang rời ra khỏi phòng đầu tiên đó và đi phòng điều khiển điện của biệt thự này. Tất cả bọn họ đều biết cô đang muốn là gì, Hàn Lăng đưa mắt nhìn vẻ mặt của Nhiếp Viên Thành cất lời.
“ Xem ra lần này Nhiếp thiếu phải mất một khoản rồi.”
“ Nhiếp thiếu thứ lỗi vì chúng tôi đã làm phiền.” Mộ Cảnh Thiên trên môi cũng hiện ý cười, tiếp vào câu của Hàn Lăng.
Khi Vương Gia Ninh đưa dao lên chuẩn cắt toàn bộ dây điện, thì tiếng của Lục Tử Hàng truyền đến bên tai cô.
“ Từ từ.”
Vương Gia Ninh không biết hắn xuất hiện từ đây tự bao giờ, cô có chút ngạc nhiên. Thì ra lúc nãy, hắn đã rời khỏi tầng hầm để đến chỗ cô.
“ Nhiếp Viên Thành đến lúc cậu nên mở cửa tiếp khách rồi.”
Lời nói của Lục Tử Hàng truyền đến, Nhiếp Viên Thành cũng chỉ biết thở dài, triệu tập người của mình chuẩn bị sẵn sàng đón khách quý. Lần này Nhiếp gia sẽ nồng mùi máu đây.
“ Chuẩn bị sẵn sàng. Mở cửa.”
Lời của anh ta vừa dứt cũng là lúc Vương Gia Ninh liền đưa tay dập tất cả nguồn điện, cả Nhiếp gia rơi vào trong bóng tối. Cô và Lục Tử Hàng đứng yên ở đó chuẩn bị đón khách giúp chủ nhà, mấy người bọn Nhiếp Viên Thành, Mộ Cảnh Thiên, Vương Sở Hàn cũng lấy đồ và di chuyển lên trên.
“ Hai người ở đây, không được đi đâu hết.” Lục Tử Dương trước khi đi liền dừng lại vài giây dặn dò Hứa Diệp cùng Thẩm Giai Giai ở yên trong này.
Do tầng hầm được thiết kế riêng một hệ thống điện nên ở đây vẫn có thể thông qua màn hình dám sát nhìn tổng quan cả căn biệt thự. Lam thấy cửa lớn được mở ra, anh ta liền ra lệnh cho thủ hạ.
“ Tiến vào.”
Nhận lệnh, hơn hàng trăm tên sát thủ của Phi Ưng trên tay cầm súng tiến vào bên trong. Sau đó, Lam cùng một người bịt kín mít chỉ để lộ đôi mắt của mình và một người với mái tóc màu đỏ tiến vào, ba người bọn họ dáng vẻ đầy kiêu ngạo, ngạo mạn.
Bên dưới, sau khi lời nói của Nhiếp Viên Thành truyền đến tai của đám sát thủ bên ngoài thì đáp lại anh ta lại là những lần xả súng vào căn biệt thự. Lục Tử Hàng thấy vậy, ánh mắt của hắn càng trở nên lạnh lẽo hơn. Giọng nói lạnh lẽo của hắn truyền qua bộ đàm.
“ Bây giờ chúng tôi vẫn còn nhân từ và thương lượng với các người thì các người nên biết điều và dừng lại. Còn nếu không hậu quả các người sẽ tự gánh lấy.”
Hắn biết, người của Nhiếp Viên Thành không hề thua kém người của Phi Ưng nhưng nếu giờ ra lệnh “mở cửa tiếp khách” thì chắc chắn Vương Gia Ninh vẫn sẽ gặp nguy hiểm. Nên đời sau khi cô rời khỏi tầng hai, thì hắn chắc chắn sẽ bắt bên kia phải trả giả cho hành động ngạo mạn vừa rồi của mình.
Nhưng vẫn như cũ, đáp lại hắn vẫn tiếp tục là các tràng súng dài liên hồi. Thấy vậy, tất cả mọi người trong tầng hầm chỉ càng thêm thắt chặt lông mày mà nhìn vào màn hình quan sát trước mặt. Hạo Xuyên không nhịn nổi mà lên tiếng.
“ Tổsưnhàchúngnó, chúng nó lấy đâu mà lắm đạn như vậy.”
“ Anh tỷ ra rồi.” Trạch Vũ nhìn vào màn hình liền thấy Vương Gia Ninh đang rời ra khỏi phòng đầu tiên đó và đi phòng điều khiển điện của biệt thự này. Tất cả bọn họ đều biết cô đang muốn là gì, Hàn Lăng đưa mắt nhìn vẻ mặt của Nhiếp Viên Thành cất lời.
“ Xem ra lần này Nhiếp thiếu phải mất một khoản rồi.”
“ Nhiếp thiếu thứ lỗi vì chúng tôi đã làm phiền.” Mộ Cảnh Thiên trên môi cũng hiện ý cười, tiếp vào câu của Hàn Lăng.
Khi Vương Gia Ninh đưa dao lên chuẩn cắt toàn bộ dây điện, thì tiếng của Lục Tử Hàng truyền đến bên tai cô.
“ Từ từ.”
Vương Gia Ninh không biết hắn xuất hiện từ đây tự bao giờ, cô có chút ngạc nhiên. Thì ra lúc nãy, hắn đã rời khỏi tầng hầm để đến chỗ cô.
“ Nhiếp Viên Thành đến lúc cậu nên mở cửa tiếp khách rồi.”
Lời nói của Lục Tử Hàng truyền đến, Nhiếp Viên Thành cũng chỉ biết thở dài, triệu tập người của mình chuẩn bị sẵn sàng đón khách quý. Lần này Nhiếp gia sẽ nồng mùi máu đây.
“ Chuẩn bị sẵn sàng. Mở cửa.”
Lời của anh ta vừa dứt cũng là lúc Vương Gia Ninh liền đưa tay dập tất cả nguồn điện, cả Nhiếp gia rơi vào trong bóng tối. Cô và Lục Tử Hàng đứng yên ở đó chuẩn bị đón khách giúp chủ nhà, mấy người bọn Nhiếp Viên Thành, Mộ Cảnh Thiên, Vương Sở Hàn cũng lấy đồ và di chuyển lên trên.
“ Hai người ở đây, không được đi đâu hết.” Lục Tử Dương trước khi đi liền dừng lại vài giây dặn dò Hứa Diệp cùng Thẩm Giai Giai ở yên trong này.
Do tầng hầm được thiết kế riêng một hệ thống điện nên ở đây vẫn có thể thông qua màn hình dám sát nhìn tổng quan cả căn biệt thự. Lam thấy cửa lớn được mở ra, anh ta liền ra lệnh cho thủ hạ.
“ Tiến vào.”
Nhận lệnh, hơn hàng trăm tên sát thủ của Phi Ưng trên tay cầm súng tiến vào bên trong. Sau đó, Lam cùng một người bịt kín mít chỉ để lộ đôi mắt của mình và một người với mái tóc màu đỏ tiến vào, ba người bọn họ dáng vẻ đầy kiêu ngạo, ngạo mạn.
/87
|