Sau khi hoàn thành việc cắt bánh, Đào Như thấy mệt nên đã rời đi và lên phòng nghỉ ngơi. Vừa đi trên dục hành lang của tầng hai, bà liền nán lại nhìn người con gái mặc bộ sườn xám màu trắng, mãi tóc được búi bằng trâm ngọc đang đứng bên cạnh Lục Tử Hàng. Bà đứng nhìn một lúc đâu sau đó nở nụ cười hiền từ rồi quay về phòng mình.
Vẻ ngoài của nó là một bữa tiệc mừng thọ nhưng thật chất lại là bữa tiệc giao lưu làm ăn, bữa tiệc cho những doanh nghiệp nhé lôi kéo đầu tư lớn. Vương Gia Ninh đang đứng bên cạnh Lục Tử Hàng cùng mấy người nói chuyện, từ đằng sau bọn họ lại truyền đến tiếng của một người đàn ông đã ở độ tuổi xế chiều, chất giọng trầm ổn.
“ Anh Tử.”
Nghe thấy có người gọi biệt danh của mình, mấy người bọn họ liền đồng thời quay đầu. Trước mắt bọn họ là một người đàn ông đứng tuổi, khoác trên mình bộ vest màu nâu đen lịch sự, trên tay còn cầm theo một ly rượu vang.
“ Bác cả.” Vương Sở Hàn lên tiếng khi thấy người đàn ông trước mặt.
“ Lão Nguỵ.” Vương Gia Ninh định hình lại, sau đó cô đặt chiếc ly trên tay mình xuống vui vẻ chạy đến ôm người đàn ông trước mặt.
Vẻ mặt của người đàn ông đã không còn nghiêm túc, trái lại ông vui vẻ ôm lại, hiền hoà với cô.
“ Anh Tử, lâu lắm rồi không gặp con. Gầy đi rồi. Có phải thằng nhóc Thiên Chính kia không chăm con tốt đúng không.”
Người đàn ông cất giọng vừa vui vẻ, lại có chút lo lắng lại mang ý trách móc ba cô.
“ Đâu có. Đúng rồi lão Nguỵ, mẹ cả đâu rồi, không đi cùng người à?” Vương Gia Ninh ngó quanh sau đó đưa mắt nhìn người đàn ông mà hỏi.
“ Bà ấy vẫn chưa hoàn toàn bình phục sau lần ốm trước nên không đi được.”
“ Có phải bác không chăm sóc bác gái tốt không? Ốm lâu như vậy rồi.” Thẩm Vũ Thần tiến lên, hờ hững cất giọng, ly chạm ly với người đàn ông.
“ Thằng nhóc này, có phải con lại muốn ta “gãi” mồm cho con như trước nữa không?” Vương Thiên Nguỵ tiến lên cất giọng cảnh cáo.
“ Con nào dám.” Thẩm Cũ Thần thấy vậy liền lùi về sau vài bước.
Người đàn ông đang cùng bọn họ trò chuyện là Vương Thiên Nguỵ — anh trai của Vương Thiên Chính. Ông đang là chủ tịch hội đồng quản trị của tổng bộ Vương thị ở Nam Thành Quốc Tế. Nay cũng đến tham dự tiệc.
“ Vương tổng, con là Lục Tử Hàng, chồng của Gia Ninh.” Lục Tử Hàng tiến lên, vòng tay ra sau eo của Vương Gia Ninh, kéo về bên cạnh mình. Đang vẻ đầy chiếm hữu của hắn khiến cô thầm cười, cô không ngờ chồng cô lại đđi ghen với cả bác của cô.
“ Vương tổng gì chứ, gọi ta bác cả giống mấy đứa nó là được rồi. Đều là người một nhà rồi.” Vương Thiên Nguỵ xua tay, nói hắn không cần khách sáo như vậy.
Ông từng nghe đến cái danh Lục Tử Hàng trên thương trường qua rồi, cũng từng có một lần hợp tác với Lục thị tại một dự án của do Nhiếp gia thành lập.
” Lần trước đó bác gái của mấy đứa đột nhiên đổ bệnh, ta không thể yên tâm để bà ý ở nhà nên không thể đến tham dự đám cưới của hai đứa. Xin lỗi hai đứa.” Vương Thiên Nguỵ giải thích việc mình không đến tham dự hôn lễ của Lục Tử Hàng và Vương Gia Ninh.
“ Không sao đâu ạ, bác gái đã đỡ hơn chưa ạ?” Lục Tử Hàng không trách khứ, còn cùng ông cụng ly.
“ Đỡ nhiều rồi.”
Bọn họ tiếp tục trò chuyện, thì từ ngoài truyền đến tiếng xả súng liên tục vào căn biệt phủ. Mọi người trong đó liền hoảng sợ mà chạy toán loạn hết lên, khiến khung cảnh vô cùng rối ren. Mấy người Lục Tử Hàng liền nhíu mày nhìn nhau rồi lại nhìn ra phía ngoài cửa căn biệt phủ. Nhiếp Viên Thành sau khi cho người mở cửa sau của căn biệt phủ để quan khách cùng mẹ mình rời đi liền chạy đến tề tựu cùng đám Lục Tử Hàng.
Vẻ ngoài của nó là một bữa tiệc mừng thọ nhưng thật chất lại là bữa tiệc giao lưu làm ăn, bữa tiệc cho những doanh nghiệp nhé lôi kéo đầu tư lớn. Vương Gia Ninh đang đứng bên cạnh Lục Tử Hàng cùng mấy người nói chuyện, từ đằng sau bọn họ lại truyền đến tiếng của một người đàn ông đã ở độ tuổi xế chiều, chất giọng trầm ổn.
“ Anh Tử.”
Nghe thấy có người gọi biệt danh của mình, mấy người bọn họ liền đồng thời quay đầu. Trước mắt bọn họ là một người đàn ông đứng tuổi, khoác trên mình bộ vest màu nâu đen lịch sự, trên tay còn cầm theo một ly rượu vang.
“ Bác cả.” Vương Sở Hàn lên tiếng khi thấy người đàn ông trước mặt.
“ Lão Nguỵ.” Vương Gia Ninh định hình lại, sau đó cô đặt chiếc ly trên tay mình xuống vui vẻ chạy đến ôm người đàn ông trước mặt.
Vẻ mặt của người đàn ông đã không còn nghiêm túc, trái lại ông vui vẻ ôm lại, hiền hoà với cô.
“ Anh Tử, lâu lắm rồi không gặp con. Gầy đi rồi. Có phải thằng nhóc Thiên Chính kia không chăm con tốt đúng không.”
Người đàn ông cất giọng vừa vui vẻ, lại có chút lo lắng lại mang ý trách móc ba cô.
“ Đâu có. Đúng rồi lão Nguỵ, mẹ cả đâu rồi, không đi cùng người à?” Vương Gia Ninh ngó quanh sau đó đưa mắt nhìn người đàn ông mà hỏi.
“ Bà ấy vẫn chưa hoàn toàn bình phục sau lần ốm trước nên không đi được.”
“ Có phải bác không chăm sóc bác gái tốt không? Ốm lâu như vậy rồi.” Thẩm Vũ Thần tiến lên, hờ hững cất giọng, ly chạm ly với người đàn ông.
“ Thằng nhóc này, có phải con lại muốn ta “gãi” mồm cho con như trước nữa không?” Vương Thiên Nguỵ tiến lên cất giọng cảnh cáo.
“ Con nào dám.” Thẩm Cũ Thần thấy vậy liền lùi về sau vài bước.
Người đàn ông đang cùng bọn họ trò chuyện là Vương Thiên Nguỵ — anh trai của Vương Thiên Chính. Ông đang là chủ tịch hội đồng quản trị của tổng bộ Vương thị ở Nam Thành Quốc Tế. Nay cũng đến tham dự tiệc.
“ Vương tổng, con là Lục Tử Hàng, chồng của Gia Ninh.” Lục Tử Hàng tiến lên, vòng tay ra sau eo của Vương Gia Ninh, kéo về bên cạnh mình. Đang vẻ đầy chiếm hữu của hắn khiến cô thầm cười, cô không ngờ chồng cô lại đđi ghen với cả bác của cô.
“ Vương tổng gì chứ, gọi ta bác cả giống mấy đứa nó là được rồi. Đều là người một nhà rồi.” Vương Thiên Nguỵ xua tay, nói hắn không cần khách sáo như vậy.
Ông từng nghe đến cái danh Lục Tử Hàng trên thương trường qua rồi, cũng từng có một lần hợp tác với Lục thị tại một dự án của do Nhiếp gia thành lập.
” Lần trước đó bác gái của mấy đứa đột nhiên đổ bệnh, ta không thể yên tâm để bà ý ở nhà nên không thể đến tham dự đám cưới của hai đứa. Xin lỗi hai đứa.” Vương Thiên Nguỵ giải thích việc mình không đến tham dự hôn lễ của Lục Tử Hàng và Vương Gia Ninh.
“ Không sao đâu ạ, bác gái đã đỡ hơn chưa ạ?” Lục Tử Hàng không trách khứ, còn cùng ông cụng ly.
“ Đỡ nhiều rồi.”
Bọn họ tiếp tục trò chuyện, thì từ ngoài truyền đến tiếng xả súng liên tục vào căn biệt phủ. Mọi người trong đó liền hoảng sợ mà chạy toán loạn hết lên, khiến khung cảnh vô cùng rối ren. Mấy người Lục Tử Hàng liền nhíu mày nhìn nhau rồi lại nhìn ra phía ngoài cửa căn biệt phủ. Nhiếp Viên Thành sau khi cho người mở cửa sau của căn biệt phủ để quan khách cùng mẹ mình rời đi liền chạy đến tề tựu cùng đám Lục Tử Hàng.
/87
|