Sau khi lên phòng của mình Lục Tử Hàng liền ôm chặt Vương Gia Ninh vào trong lòng mà nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô vốn còn tưởng hắn định làm gì nhưng thì ra chỉ đi ngủ. Rồi cô cũng nhắm mắt nghỉ ngơi trong vòng tay của hắn, bầu không khí của căn phòng rơi vào im lặng.
Căn phòng này có thiết kế không khác là bao với phòng ngủ của hai người họ ở Kinh Thường Uyển. Nhưng căn phòng này có tông màu chủ đạo là màu xám còn căn phòng kia có tông chủ đạo là màu sáng nó được thay đổi thành màu trắng từ khi Lục Tử Hàng kết hôn.
“ Ninh.” Hắn bất ngờ vui sâu đầu vào hõm cổ của cô, giọng khàn đặc
Vương Gia Ninh có chút bất ngờ vì đây là lần đầu tiên anh gọi cô như vậy, xong cô cũng trở mình quay người hướng vào đối diện với hắn. Cô nhẹ nhàng đáp lại lời của Lục Tử Hàng.
“ Sao vậy?”
Nhưng đáp lại lời của cô là sự im lặng của hắn. Một lúc sau hắn mới lên tiếng.
“ Hôm nay không bị trúng đạn chứ?”
“ Không có, lúc đó mày mắn né kịp nên không bị làm sao cả.”
Rồi hắn lại im lặng, cô cứ tưởng hắn đã ngủ xong cô cũng nhắm mắt lại, cô nằm sát lại vào trong người hắn dựa vào ngực hắn. Còn Lục Tử Hàng hắn vẫn hờ hững nhắm mắt.
“ Hay là em rút khỏi tổ chức đi, về chuyện báo thù có mấy người Vương Sở Hàn rồi, nếu họ không thể giúp em báo thù thì tôi giúp em.” Lục Tử Hàng bỗng lên tiếng phá tan đi sự im lặng vốn có của căn phòng.
Vương Gia Ninh mở mắt nhìn trân trân vào khuôn mặt đối diện mình vẫn đang nhắm mắt kia, cô cũng thả lỏng cơ thể chắc nịch đáp lại hắn.
“ Không cần, thù của em em tự báo. Hàn Phong ca từ trước đến nay đối với em rất tốt, anh ấy đối với em không kém lão Nhị đối với em là bao. Còn việc anh ấy bị người của Phi Ưng hãm hại thì chắc chắn bọn họ sẽ phải đền mạng.”
Lục Tử Hàng lúc này mới mở mắt, hắn dừng lại trên khuôn mặt vừa baby vừa có nét quyến rũ của cô nhìn thẳng vào mắt cô. Cô cũng không hề né tránh ánh mắt của hắn. Từ mắt cô, Lục Tử Hàng có thể nhìn ra sự kiên định của cô, xem ra rất khó để có thể thuyết phục cô từ bỏ.
“ Được, nhưng thấy nguy hiểm hãy lùi bước về phía sau, biết dừng lại kịp thời. Còn lại để tôi giải quyết giúp em.”
“ Được.”
Vương Gia Ninh không biết từ bao giờ cô bắt đầu cảm thấy an toàn hơn rất nhiều khi ở bên cạnh hắn. Cô cũng không biết từ bao giờ, cô dành cho hắn một loại tình cảm khác biệt hơn trước khi cô gặp hắn. Cô nhìn người đàn ông trước mặt mình, rồi bộc bạch ra một câu nói mà cô nghĩ cả đời này cô sẽ không bao giờ nói với Lục Tử Hàng.
“ Lục Tử Hàng, em hình như thích anh mất rồi.”
Lục Tử Hàng vẫn yên lặng nhắm mắt, hắn không có chút vẻ nào làm bất ngờ. Cô không thấy hắn trả lời mình liền lay lay người hắn.
“ Lục Tử Hàng.”
“ Tôi không thích em.” Hắn hờ hững đáp lại cô.
Tim cô bỗng hẫng một nhịp khi nghe hắn nói vậy. Cô bất mãn cựa mình để rời khỏi người hắn nhưng bị hắn giữ lại ôm chặt vào trong lòng.
“ Bỏ em ra. Không thích thôi, hết hạn hợp đồng thì ly hôn.”
“ Tôi đã nói xong đâu. Tôi không thích em bởi tôi yêu em chứ không thích.”
Vương Gia Ninh sững người một lúc rồi nhoẻn miệng cười.
“ Vậy thích với yêu khác nhau ở chỗ nào chứ? Lại còn không thích mà chỉ yêu.” Giọng của cô có chút hờn dỗi, giận hờn với hắn.
“ Đương nhiên là khác. Nếu thích không thì có thể rất dễ chia tay, còn tôi yêu em thì chắc chắn rằng Lục Tử Hàng tôi sẽ yêu em cả đời.” Lục Tử Hàng khoé môi cũng hiện lên ý cười.
“ Eo ôi, chồng em giờ sến sẩm y như Mộ Cảnh Thiên vậy. Đúng là bẹt phen với nhau có khác.”
Căn phòng này có thiết kế không khác là bao với phòng ngủ của hai người họ ở Kinh Thường Uyển. Nhưng căn phòng này có tông màu chủ đạo là màu xám còn căn phòng kia có tông chủ đạo là màu sáng nó được thay đổi thành màu trắng từ khi Lục Tử Hàng kết hôn.
“ Ninh.” Hắn bất ngờ vui sâu đầu vào hõm cổ của cô, giọng khàn đặc
Vương Gia Ninh có chút bất ngờ vì đây là lần đầu tiên anh gọi cô như vậy, xong cô cũng trở mình quay người hướng vào đối diện với hắn. Cô nhẹ nhàng đáp lại lời của Lục Tử Hàng.
“ Sao vậy?”
Nhưng đáp lại lời của cô là sự im lặng của hắn. Một lúc sau hắn mới lên tiếng.
“ Hôm nay không bị trúng đạn chứ?”
“ Không có, lúc đó mày mắn né kịp nên không bị làm sao cả.”
Rồi hắn lại im lặng, cô cứ tưởng hắn đã ngủ xong cô cũng nhắm mắt lại, cô nằm sát lại vào trong người hắn dựa vào ngực hắn. Còn Lục Tử Hàng hắn vẫn hờ hững nhắm mắt.
“ Hay là em rút khỏi tổ chức đi, về chuyện báo thù có mấy người Vương Sở Hàn rồi, nếu họ không thể giúp em báo thù thì tôi giúp em.” Lục Tử Hàng bỗng lên tiếng phá tan đi sự im lặng vốn có của căn phòng.
Vương Gia Ninh mở mắt nhìn trân trân vào khuôn mặt đối diện mình vẫn đang nhắm mắt kia, cô cũng thả lỏng cơ thể chắc nịch đáp lại hắn.
“ Không cần, thù của em em tự báo. Hàn Phong ca từ trước đến nay đối với em rất tốt, anh ấy đối với em không kém lão Nhị đối với em là bao. Còn việc anh ấy bị người của Phi Ưng hãm hại thì chắc chắn bọn họ sẽ phải đền mạng.”
Lục Tử Hàng lúc này mới mở mắt, hắn dừng lại trên khuôn mặt vừa baby vừa có nét quyến rũ của cô nhìn thẳng vào mắt cô. Cô cũng không hề né tránh ánh mắt của hắn. Từ mắt cô, Lục Tử Hàng có thể nhìn ra sự kiên định của cô, xem ra rất khó để có thể thuyết phục cô từ bỏ.
“ Được, nhưng thấy nguy hiểm hãy lùi bước về phía sau, biết dừng lại kịp thời. Còn lại để tôi giải quyết giúp em.”
“ Được.”
Vương Gia Ninh không biết từ bao giờ cô bắt đầu cảm thấy an toàn hơn rất nhiều khi ở bên cạnh hắn. Cô cũng không biết từ bao giờ, cô dành cho hắn một loại tình cảm khác biệt hơn trước khi cô gặp hắn. Cô nhìn người đàn ông trước mặt mình, rồi bộc bạch ra một câu nói mà cô nghĩ cả đời này cô sẽ không bao giờ nói với Lục Tử Hàng.
“ Lục Tử Hàng, em hình như thích anh mất rồi.”
Lục Tử Hàng vẫn yên lặng nhắm mắt, hắn không có chút vẻ nào làm bất ngờ. Cô không thấy hắn trả lời mình liền lay lay người hắn.
“ Lục Tử Hàng.”
“ Tôi không thích em.” Hắn hờ hững đáp lại cô.
Tim cô bỗng hẫng một nhịp khi nghe hắn nói vậy. Cô bất mãn cựa mình để rời khỏi người hắn nhưng bị hắn giữ lại ôm chặt vào trong lòng.
“ Bỏ em ra. Không thích thôi, hết hạn hợp đồng thì ly hôn.”
“ Tôi đã nói xong đâu. Tôi không thích em bởi tôi yêu em chứ không thích.”
Vương Gia Ninh sững người một lúc rồi nhoẻn miệng cười.
“ Vậy thích với yêu khác nhau ở chỗ nào chứ? Lại còn không thích mà chỉ yêu.” Giọng của cô có chút hờn dỗi, giận hờn với hắn.
“ Đương nhiên là khác. Nếu thích không thì có thể rất dễ chia tay, còn tôi yêu em thì chắc chắn rằng Lục Tử Hàng tôi sẽ yêu em cả đời.” Lục Tử Hàng khoé môi cũng hiện lên ý cười.
“ Eo ôi, chồng em giờ sến sẩm y như Mộ Cảnh Thiên vậy. Đúng là bẹt phen với nhau có khác.”
/87
|