Vương Gia Ninh nằm gọn trong vòng tay của Lục Tử Hàng mà ngủ một cách ngon lành, đến khi cô tỉnh lại cũng đã là 6 giờ chiều. Cô tờ mờ ngồi dậy, mò đền công tắc trên đầu giường mà bấm nút bật đèn, cô không thấy Lục Tử Hàng bên cạnh, cô đoán giờ này chắc hắn đang ở bên thư phồng.
Bỗng chợt có gì đó lóe lên trong đầu, cô lao xuống giường, mở tủ quần áo, cô tìm kiếm thứ gì đó. Thấy đồ mình cần tìm, cô liền lấy nó ra, lật đến trang cuối cùng. Thấy đúng như lời hắn nói, cô nắm chặt tờ giấy trong tay, ánh mắt hiện lên tia tức giận. Cô mở cửa phòng ra, lửa giận đùng đùng mở cửa thư phòng một cách mạnh bạo, sau đó đánh sầm lấy một cái.
“ Lục Tử Hàng.” Cô thét vào mặt người đàn ông đang ngồi nhìn vào màn hình máy tính.
Thấy cô đến, hắn cũng không lấy làm bất ngờ mà từ tốn hỏi.
“ Dậy rồi à?”
“ Dậy cái đầu nhà anh. Anh dám lừa bà đây à?” Vương Gia Ninh vừa nói vừa đi đến bên bàn làm việc đạp mạnh bản hợp đồng hai người từng kí với nhau.
Lục Tử Hàng nhíu mày với âm điệu vừa được phát ra từ Vương Gia Ninh. Hắn tiếp tục nhìn màn hình máy tính, những ngón tay thon dài đang lướt trên từng phím của bàn phím, trầm thấp trả lời tôi.
“ Tôi lừa em cái gì?”
“ Anh còn dám giảo biện. Đây không phải chữ kí của anh. Anh làm như vậy là có ý gì chứ.”
“ Không phải tôi từng nói rồi sao, cả đời nay em đừng mong thoát khỏi tôi.” Vừa nói hắn vừa đưa mắt nhìn sang Vương Gia Ninh nhưng rồi rất nhanh thu hồi ánh mắt về trước màn hình máy tính.
“ Vậy xem anh có bản lĩnh giữ tôi lại không đã.”
“ Lục Tử Hàng, chúng ta ly hôn.” Vừa nói Vương Gia Ninh vừa tháo chiếc nhẫn ở ngón tay áp út bên tay trai đặt lên trên bản hợp đồng.
Nói xong, cô rời đi không thèm quay lại nhìn hắn lấy một cái. Xuống dưới nhà, cô cầm chiếc chìa khóa Ferarri trên tay đi đến gara. Khoảng vài phút sau, chiếc Ferarri lăn bánh rời khỏi gara của Kinh Thường Uyển. Trên cửa sổ của thư phòng, Lục Tử Hàng nhìn chiếc xe màu đỏ đang dần rời khỏi tầm mắt.
“ Định vị chiếc xe của chị dâu chú đang đi đâu.” Lục Tử Hàng quay lại bên bàn làm việc, cầm điện thoại, giọng nói đầy mệnh lệnh.
“ Vâng.” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng của Hàng.
Lục Tử Hàng ánh mắt sâu thẳm nhìn vào chiếc nhẫn cùng bản hợp đồng trên bàn. Hắn ngồi xuống ghế làm việc, lấy trong ngăn kéo ra một chiếc bật lửa màu bạc, sau đó lại cầm bản hợp đồng lên, châm một ngòi lửa vào bản hợp đồng khiến nó nhan chóng thành tro bụi trong thùng rác.
*/reng reng/
“ Alo.” Tiếng điện thoại khiến Lục Tử Hàng chú ý, nhấc máy lên nghe.
[ Lão đại, chị dâu đang đi đến Quảng trường.] Giọng Hoàng vang lên từ đầu dây bên kia.
“ Được.” Lục Tử Hàng ngắt máy, ánh mắt lạnh lẽo hiện lên.
Hắn bấm số gọi điện cho ai đó, giọng nói đầy uy nghiêm.
“ Hạ thuốc vào rượu cô ấy uống cho tôi.”
Mộ Cảnh Thiên nhận điện thoại từ Lục Tử Hàng, nghe thấy lời hắn yêu cầu liền tím tái mặt mày mà hỏi lại.
“ Hạ thuốc ai? Lục Tử Hàng, cậu chắc không?”
“ Chắc. Ngay bây giờ.” Lục Tử Hàng nhìn ra khung cảnh bên ngoài qua cửa sổ ở thư phòng.
“ Không phải cậu dạo này đều đến Quảng trường với Thẩm Giai Giai sao?” Lục Tử Hàng nói tiếp.
“ Nhưng cậu bảo tôi hạ thuốc Vương Gia Ninh, cậu có điên không?” Mộ Cảnh Thiên liền trốn vào một góc tối, nói chuyện điện thoại với Lục Tử Hàng.
“ Nếu để Giai Giai biết, cậu có tin là cô ấy giết tôi luôn không?” Vừa nói cậu ta vừa nhìn ngó xung quanh để xác nhận rằng không có ai quanh đây.
“ Cậu không nói, tôi không nói thì ai có thể biết.” Lục Tử Hàng dựa lưng vào, giọng nói trầm ổn.
“ Được, tôi thật sự coi cậu là anh em tốt nên mới giúp cậu đấy.” Mộ Cảnh Thiên nghĩ ngợi một lúc sau đó cũng đồng ý thoả hiệp.
Bỗng chợt có gì đó lóe lên trong đầu, cô lao xuống giường, mở tủ quần áo, cô tìm kiếm thứ gì đó. Thấy đồ mình cần tìm, cô liền lấy nó ra, lật đến trang cuối cùng. Thấy đúng như lời hắn nói, cô nắm chặt tờ giấy trong tay, ánh mắt hiện lên tia tức giận. Cô mở cửa phòng ra, lửa giận đùng đùng mở cửa thư phòng một cách mạnh bạo, sau đó đánh sầm lấy một cái.
“ Lục Tử Hàng.” Cô thét vào mặt người đàn ông đang ngồi nhìn vào màn hình máy tính.
Thấy cô đến, hắn cũng không lấy làm bất ngờ mà từ tốn hỏi.
“ Dậy rồi à?”
“ Dậy cái đầu nhà anh. Anh dám lừa bà đây à?” Vương Gia Ninh vừa nói vừa đi đến bên bàn làm việc đạp mạnh bản hợp đồng hai người từng kí với nhau.
Lục Tử Hàng nhíu mày với âm điệu vừa được phát ra từ Vương Gia Ninh. Hắn tiếp tục nhìn màn hình máy tính, những ngón tay thon dài đang lướt trên từng phím của bàn phím, trầm thấp trả lời tôi.
“ Tôi lừa em cái gì?”
“ Anh còn dám giảo biện. Đây không phải chữ kí của anh. Anh làm như vậy là có ý gì chứ.”
“ Không phải tôi từng nói rồi sao, cả đời nay em đừng mong thoát khỏi tôi.” Vừa nói hắn vừa đưa mắt nhìn sang Vương Gia Ninh nhưng rồi rất nhanh thu hồi ánh mắt về trước màn hình máy tính.
“ Vậy xem anh có bản lĩnh giữ tôi lại không đã.”
“ Lục Tử Hàng, chúng ta ly hôn.” Vừa nói Vương Gia Ninh vừa tháo chiếc nhẫn ở ngón tay áp út bên tay trai đặt lên trên bản hợp đồng.
Nói xong, cô rời đi không thèm quay lại nhìn hắn lấy một cái. Xuống dưới nhà, cô cầm chiếc chìa khóa Ferarri trên tay đi đến gara. Khoảng vài phút sau, chiếc Ferarri lăn bánh rời khỏi gara của Kinh Thường Uyển. Trên cửa sổ của thư phòng, Lục Tử Hàng nhìn chiếc xe màu đỏ đang dần rời khỏi tầm mắt.
“ Định vị chiếc xe của chị dâu chú đang đi đâu.” Lục Tử Hàng quay lại bên bàn làm việc, cầm điện thoại, giọng nói đầy mệnh lệnh.
“ Vâng.” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng của Hàng.
Lục Tử Hàng ánh mắt sâu thẳm nhìn vào chiếc nhẫn cùng bản hợp đồng trên bàn. Hắn ngồi xuống ghế làm việc, lấy trong ngăn kéo ra một chiếc bật lửa màu bạc, sau đó lại cầm bản hợp đồng lên, châm một ngòi lửa vào bản hợp đồng khiến nó nhan chóng thành tro bụi trong thùng rác.
*/reng reng/
“ Alo.” Tiếng điện thoại khiến Lục Tử Hàng chú ý, nhấc máy lên nghe.
[ Lão đại, chị dâu đang đi đến Quảng trường.] Giọng Hoàng vang lên từ đầu dây bên kia.
“ Được.” Lục Tử Hàng ngắt máy, ánh mắt lạnh lẽo hiện lên.
Hắn bấm số gọi điện cho ai đó, giọng nói đầy uy nghiêm.
“ Hạ thuốc vào rượu cô ấy uống cho tôi.”
Mộ Cảnh Thiên nhận điện thoại từ Lục Tử Hàng, nghe thấy lời hắn yêu cầu liền tím tái mặt mày mà hỏi lại.
“ Hạ thuốc ai? Lục Tử Hàng, cậu chắc không?”
“ Chắc. Ngay bây giờ.” Lục Tử Hàng nhìn ra khung cảnh bên ngoài qua cửa sổ ở thư phòng.
“ Không phải cậu dạo này đều đến Quảng trường với Thẩm Giai Giai sao?” Lục Tử Hàng nói tiếp.
“ Nhưng cậu bảo tôi hạ thuốc Vương Gia Ninh, cậu có điên không?” Mộ Cảnh Thiên liền trốn vào một góc tối, nói chuyện điện thoại với Lục Tử Hàng.
“ Nếu để Giai Giai biết, cậu có tin là cô ấy giết tôi luôn không?” Vừa nói cậu ta vừa nhìn ngó xung quanh để xác nhận rằng không có ai quanh đây.
“ Cậu không nói, tôi không nói thì ai có thể biết.” Lục Tử Hàng dựa lưng vào, giọng nói trầm ổn.
“ Được, tôi thật sự coi cậu là anh em tốt nên mới giúp cậu đấy.” Mộ Cảnh Thiên nghĩ ngợi một lúc sau đó cũng đồng ý thoả hiệp.
/87
|