Tại Phong Hoàng………
Sau khi đến công ty, Lục Tử Hàng đi thẳng một mạch lên trên phòng Tổng giám đốc. Trong phòng, mấy người Lục Tử Dương, Mộ Cảnh Thiên, Hoàng và Nhiên còn có cả Thụy đã ngồi đấy chờ từ lâu.
“ Lão đại.” Thấy hắn vào Hoàng, Nhiên đứng lên chào hỏi.
“ Anh.” Lục Tử Dương thấy hắn cũng hờ hững lên tiếng.
Còn Mộ Cảnh Thiên đang ngồi trên ghế Tổng giám đốc cũng chỉ vẫy tay với hắn.
“ Tôi ngồi cái ghế này quá hợp luôn.” Mộ Cảnh Thiên vỗ vỗ vào ghế, biểu ý.
“ Cậu dạo này có phải thiếu đòn không?” Lục Tử Hàng đá Mộ Cảnh Thiên ra khỏi ghế, còn bản thân thì bình thản ngồi vào.
“ Lão đại, bang hội của tên Đen đó sau khi thấy mấy tên gây sự tối qua ở Quảng trường về liền vô cùng tức giận. Chắc hẳn bọn chúng sẽ mang người đến Quảng trường báo thù.” Thụy lúc này lên tiếng.
“ Thật không thể tin được. Cái Quảng trường lừng lẫy đó lại là của chị dâu.” Nhiên bật dậy cảm thán.
“ Có gì mà không tin được. Thừa tiền thì mở thôi.” Hoàng thản nhiên trả lời.
“ Nếu bọn họ đến thì giết hết.” Mộ Cảnh Thiên giọng nói đầy sát khí lên tiếng.
“ Cứ làm như Mộ Cảnh Thiên nói.” Lục Tử Hàng lên tiếng.
“ Dạo này công việc của mấy người có phải ít quá không?” Lục Tử Hàng thấy mấy tên này vẫn ngồi ì ở đó chưa chịu rời đi liền lạnh mặt hỏi.
“ Ấy, không.” Lục Tử Dương là người đầu tiên đứng lên rời đi.
“ Không có.” Tiếp sau đó cũng là mấy người Hoàng, Nhiên, Thụy rời đi.
Bọn họ rời đi, Lục Tử Hàng tiếp tục chìm mình vào đống tài liệu và màn hình máy tính. Bỗng hắn ngẩng đầu lên nhìn ra phía sofa vẫn có một tên đang ngồi ở đó lướt điện thoại.
“ Còn chưa đi?” Hắn nhíu mày lạnh giọng hỏi.
“ Chưa.” Mộ Cảnh Thiên vẫn nhìn điện thoại, thản nhiên trả lời.
“ Giám đốc marketing có phải ít việc quá không?”
“ Um.” Mộ Cảnh Thiên không biết đang có ánh mắt hình viên đạn đang nhìn về phía mình, cậu ta vẫn rất hồn nhiên trả lời.
“ Vậy tôi cho cậu một chức vụ khác. Nó còn nhàn hơn nhiều.” Lục Tử Hàng rời mắt khỏi Mộ Cảnh Thiên, nhàn nhạt nói.
“ Chức gì?”
“ Đội trưởng đội bảo an.”
“ Lục Tử Hàng.” Lúc này Mộ Cảnh Thiên mới thả điện thoại rơi tự do, đứng phắt dậy hét vào mặt người đàn ông đang ngồi trên ghế Tổng Giám Đốc.
“ Cậu muốn ăn đạn không?” Tiếng hét truyền đến tai Lục Tử Hàng khiến hắn nhíu máy, lấy trong ngăn kéo của bàn làm việc ra một khẩu súng đặt trên bàn.
Thấy có súng, Mộ Cảnh Thiên lập tức thay đổi thái độ.
“ Không không, công việc của tôi chất đống kia kìa.”
“ Thế còn chưa đi?” Lục Tử Hàng không thèm để ý đến Mộ Cảnh Thiên mà tiếp tục công việc của mình.
“ Chẳng phải tôi muốn bầu bạn bên cạnh cậu một chút thôi sao?”
“ Cút.” Lục Tử Hàng cầm khẩu súng trên tay, lên đạn chĩa về phía Mộ Cảnh Thiên.
Cậu ta ngay lập tức nhặt điện thoại, tốc biến ra khỏi phòng.
………
Biệt thự của Vương gia……….
Sau khi dùng xong bữa trưa, Vương Gia Ninh lên phòng của mình, đã rất lâu rồi cô mới quay trở lại. Căn phòng vẫn y như trước kia, không có gì thay đổi.
*/cốc cốc/
*/cốc cốc/
“ Anh Tử.” Là giọng của Vương Sở Minh.
“ Anh hai.” Vương Gia Ninh mở cửa phòng thì thấy Vương Sở Minh đang đứng đó trên tay còn cầm một tập tài liệu gì đó trông rất dày.
“ Ở bên đấy sống được không?” Vào phòng, Vương Sở Minh đặt tấm tài liệu trên bàn ngồi xuống.
“ Tốt, không tệ.” Cô cũng thuận thế ngồi đối diện với anh mình.
“ Tập tài liệu gì đây?” Cô đưa mắt về phía tài liệu trên bàn, chân mày có chút nhíu lại.
Sau khi đến công ty, Lục Tử Hàng đi thẳng một mạch lên trên phòng Tổng giám đốc. Trong phòng, mấy người Lục Tử Dương, Mộ Cảnh Thiên, Hoàng và Nhiên còn có cả Thụy đã ngồi đấy chờ từ lâu.
“ Lão đại.” Thấy hắn vào Hoàng, Nhiên đứng lên chào hỏi.
“ Anh.” Lục Tử Dương thấy hắn cũng hờ hững lên tiếng.
Còn Mộ Cảnh Thiên đang ngồi trên ghế Tổng giám đốc cũng chỉ vẫy tay với hắn.
“ Tôi ngồi cái ghế này quá hợp luôn.” Mộ Cảnh Thiên vỗ vỗ vào ghế, biểu ý.
“ Cậu dạo này có phải thiếu đòn không?” Lục Tử Hàng đá Mộ Cảnh Thiên ra khỏi ghế, còn bản thân thì bình thản ngồi vào.
“ Lão đại, bang hội của tên Đen đó sau khi thấy mấy tên gây sự tối qua ở Quảng trường về liền vô cùng tức giận. Chắc hẳn bọn chúng sẽ mang người đến Quảng trường báo thù.” Thụy lúc này lên tiếng.
“ Thật không thể tin được. Cái Quảng trường lừng lẫy đó lại là của chị dâu.” Nhiên bật dậy cảm thán.
“ Có gì mà không tin được. Thừa tiền thì mở thôi.” Hoàng thản nhiên trả lời.
“ Nếu bọn họ đến thì giết hết.” Mộ Cảnh Thiên giọng nói đầy sát khí lên tiếng.
“ Cứ làm như Mộ Cảnh Thiên nói.” Lục Tử Hàng lên tiếng.
“ Dạo này công việc của mấy người có phải ít quá không?” Lục Tử Hàng thấy mấy tên này vẫn ngồi ì ở đó chưa chịu rời đi liền lạnh mặt hỏi.
“ Ấy, không.” Lục Tử Dương là người đầu tiên đứng lên rời đi.
“ Không có.” Tiếp sau đó cũng là mấy người Hoàng, Nhiên, Thụy rời đi.
Bọn họ rời đi, Lục Tử Hàng tiếp tục chìm mình vào đống tài liệu và màn hình máy tính. Bỗng hắn ngẩng đầu lên nhìn ra phía sofa vẫn có một tên đang ngồi ở đó lướt điện thoại.
“ Còn chưa đi?” Hắn nhíu mày lạnh giọng hỏi.
“ Chưa.” Mộ Cảnh Thiên vẫn nhìn điện thoại, thản nhiên trả lời.
“ Giám đốc marketing có phải ít việc quá không?”
“ Um.” Mộ Cảnh Thiên không biết đang có ánh mắt hình viên đạn đang nhìn về phía mình, cậu ta vẫn rất hồn nhiên trả lời.
“ Vậy tôi cho cậu một chức vụ khác. Nó còn nhàn hơn nhiều.” Lục Tử Hàng rời mắt khỏi Mộ Cảnh Thiên, nhàn nhạt nói.
“ Chức gì?”
“ Đội trưởng đội bảo an.”
“ Lục Tử Hàng.” Lúc này Mộ Cảnh Thiên mới thả điện thoại rơi tự do, đứng phắt dậy hét vào mặt người đàn ông đang ngồi trên ghế Tổng Giám Đốc.
“ Cậu muốn ăn đạn không?” Tiếng hét truyền đến tai Lục Tử Hàng khiến hắn nhíu máy, lấy trong ngăn kéo của bàn làm việc ra một khẩu súng đặt trên bàn.
Thấy có súng, Mộ Cảnh Thiên lập tức thay đổi thái độ.
“ Không không, công việc của tôi chất đống kia kìa.”
“ Thế còn chưa đi?” Lục Tử Hàng không thèm để ý đến Mộ Cảnh Thiên mà tiếp tục công việc của mình.
“ Chẳng phải tôi muốn bầu bạn bên cạnh cậu một chút thôi sao?”
“ Cút.” Lục Tử Hàng cầm khẩu súng trên tay, lên đạn chĩa về phía Mộ Cảnh Thiên.
Cậu ta ngay lập tức nhặt điện thoại, tốc biến ra khỏi phòng.
………
Biệt thự của Vương gia……….
Sau khi dùng xong bữa trưa, Vương Gia Ninh lên phòng của mình, đã rất lâu rồi cô mới quay trở lại. Căn phòng vẫn y như trước kia, không có gì thay đổi.
*/cốc cốc/
*/cốc cốc/
“ Anh Tử.” Là giọng của Vương Sở Minh.
“ Anh hai.” Vương Gia Ninh mở cửa phòng thì thấy Vương Sở Minh đang đứng đó trên tay còn cầm một tập tài liệu gì đó trông rất dày.
“ Ở bên đấy sống được không?” Vào phòng, Vương Sở Minh đặt tấm tài liệu trên bàn ngồi xuống.
“ Tốt, không tệ.” Cô cũng thuận thế ngồi đối diện với anh mình.
“ Tập tài liệu gì đây?” Cô đưa mắt về phía tài liệu trên bàn, chân mày có chút nhíu lại.
/87
|