“ Thế lực của Lục tổng chẳng lẽ chưa đủ để đứng đầu Nam Thành Quốc Tế sao? Sao giờ lại muốn hợp tác với một tổ chức cỏn con như tổ chức của chúng tôi.” Hàn Lăng châm biếm.
“ Chuyện năm xưa, không chỉ có mình ba tôi mà còn có cả Hàn thiếu. Nhưng nếu Hàn kim chủ không muốn hợp tác, tôi cũng không ép buộc.” Hắn hờ hững nói.
“ Hạ súng xuống.” Hắn ra hiệu cho mấy người Lục Tử Dương hạ súng.
Hắn toan đứng dậy rời đi liền dừng lại bởi tiếng nói của Hàn Dũng. Ông trầm mặc lên tiếng.
“ Cậu muốn hợp tác như thế nào?”
“ Kim chủ.” Hạo Xuyên khó hiểu nhìn ông.
Vì kết luận năm xưa của cảnh sát nên khiến mấy người luôn hiểu lầm Lục gia.
“ Hạ súng.” Ông ra lệnh. Mấy người không thể cãi lại liền hạ súng xuống.
“ Tai nạn năm xưa, có liên quan đến Phi Ưng. Tôi muốn hợp tác với Hàn kim chủ, sau đó chọn ra những người phù hợp để huấn luyện cường độ cao.”
“ Hai năm trở lại đây, Phi Ưng đã hợp tác với một tổ chức đánh thuê quốc tế nên nhân lực của bọn họ trở nên rất mạnh.” Lục Tử Dương tiếp lời anh mình.
“ Hàn kim chủ, ông muốn lần này những ai tham gia?” Hăn vừa nói vừa nhìn ông sau đó quay sang nhìn vợ mình.
“ Nhưng nếu thất bại thì sao?” Vương Sở Minh mở lời.
“ Trong từ điển của Lục Tử Hàng chưa từng có hai chữ “thất bại”, chỉ có “bất bại”.” Hắn kiêu ngạo nói.
“ Kim chủ, hợp tác lần này con muốn để Tiểu Anh đại diện.” Vương Sở Hàn lên tiếng.
“ Được. Anh Tử, ý của con như thế nào?” Hàn Dũng không hề ngần ngại liền đồng ý. Ông tin vào năng lực của Vương Gia Ninh hay còn được gọi là Lưu Anh, ông cũng tin vào mắt nhìn người của Vương Sở Hàn.
“ Được, con làm được.” Cô với ánh mắt kiên định nhìn về phía ông và các anh của mình.
“ Các con có ý kiến gì không?” Ông lại hỏi những người đằng sau mình.
“ Bọn con không ý kiến.”
“ Được. Hàn kim chủ, hợp đồng tôi sẽ đưa cô ấy.” Hắn nhìn về phía cô nói.
“ Chị dâu, chọn người đi.” Mộ Cảnh Thiên lên tiếng.
“ Bây giờ?”
“ Um.”
“ Bọn họ, một người cũng không thiếu.” Cô vừa nói vừa nhìn về phía anh mình.
“ Còn có Tuấn Hào – Trạch Vũ.” Cô nghĩ ngợi thêm.
“ Còn về người ở tổ chức tôi sẽ báo cho cậu sau.”
“ Được.”
“ Lục thiếu, tôi hi vọng cậu sẽ không làm tôi thất vọng.” Hàn Dũng ánh mắt mang chút mong chờ.
“ Nhất định.” Hắn chắc nịch nói với ông.
…………
Sau khi kết thúc tiệc trên tàu, mọi người sẽ quay về khách sạn ăn khuya và nghỉ ngơi. Sáng hôm sau những quan khách được máy bay tư nhân của Lục Tử Hàng và Vương Gia Ninh đưa trở về thành phố. Chỉ còn cặp vợ chồng mới cưới theo lệnh của mẹ Lục ở lại chơi thêm vài ba ngày và còn có cả mấy người Mộ Cảnh Thiên, Lục Tử Dương, Thụy, Nhiên, Hoàng và hai cô bạn Thẩm Giai Giai, Hứa Diệp được đặc cách ở lại.
Buổi chiều………
“ Lão đại, chị dâu chúng ta ra biển chơi đi.” Tiếng gõ cửa kèm với tiếng gọi chói tai của Nhiên.
Cửa phòng mở ra, chỉ có mình Lục Tử Hàng trong đó. Thụy thắc mắc hỏi.
“ Lão đại, chị dâu đâu?”
“ Cô ấy cùng Thẩm Giai Gia và Hứa Diệp ra ngoài biển chơi rồi.” Hắn hờ hững trả lời.
“ Vậy chúng ta đi tìm họ.” Lục Tử Dương lên tiếng.
Trên bãi cát, ba người Vương Gia Ninh đang tận hưởng không khí trong lành của nơi đây.
“ Chị dâu.” Từ đâu truyền đến tiếng gọi chói tai. Là của Nhiên, âm thanh không thể nhầm lẫn đi đâu cho được.
Ba người quay lại nhìn sáu người đàn ông cao ráo, đẹp trai đang đi về phía bọn họ.
“ Chuyện năm xưa, không chỉ có mình ba tôi mà còn có cả Hàn thiếu. Nhưng nếu Hàn kim chủ không muốn hợp tác, tôi cũng không ép buộc.” Hắn hờ hững nói.
“ Hạ súng xuống.” Hắn ra hiệu cho mấy người Lục Tử Dương hạ súng.
Hắn toan đứng dậy rời đi liền dừng lại bởi tiếng nói của Hàn Dũng. Ông trầm mặc lên tiếng.
“ Cậu muốn hợp tác như thế nào?”
“ Kim chủ.” Hạo Xuyên khó hiểu nhìn ông.
Vì kết luận năm xưa của cảnh sát nên khiến mấy người luôn hiểu lầm Lục gia.
“ Hạ súng.” Ông ra lệnh. Mấy người không thể cãi lại liền hạ súng xuống.
“ Tai nạn năm xưa, có liên quan đến Phi Ưng. Tôi muốn hợp tác với Hàn kim chủ, sau đó chọn ra những người phù hợp để huấn luyện cường độ cao.”
“ Hai năm trở lại đây, Phi Ưng đã hợp tác với một tổ chức đánh thuê quốc tế nên nhân lực của bọn họ trở nên rất mạnh.” Lục Tử Dương tiếp lời anh mình.
“ Hàn kim chủ, ông muốn lần này những ai tham gia?” Hăn vừa nói vừa nhìn ông sau đó quay sang nhìn vợ mình.
“ Nhưng nếu thất bại thì sao?” Vương Sở Minh mở lời.
“ Trong từ điển của Lục Tử Hàng chưa từng có hai chữ “thất bại”, chỉ có “bất bại”.” Hắn kiêu ngạo nói.
“ Kim chủ, hợp tác lần này con muốn để Tiểu Anh đại diện.” Vương Sở Hàn lên tiếng.
“ Được. Anh Tử, ý của con như thế nào?” Hàn Dũng không hề ngần ngại liền đồng ý. Ông tin vào năng lực của Vương Gia Ninh hay còn được gọi là Lưu Anh, ông cũng tin vào mắt nhìn người của Vương Sở Hàn.
“ Được, con làm được.” Cô với ánh mắt kiên định nhìn về phía ông và các anh của mình.
“ Các con có ý kiến gì không?” Ông lại hỏi những người đằng sau mình.
“ Bọn con không ý kiến.”
“ Được. Hàn kim chủ, hợp đồng tôi sẽ đưa cô ấy.” Hắn nhìn về phía cô nói.
“ Chị dâu, chọn người đi.” Mộ Cảnh Thiên lên tiếng.
“ Bây giờ?”
“ Um.”
“ Bọn họ, một người cũng không thiếu.” Cô vừa nói vừa nhìn về phía anh mình.
“ Còn có Tuấn Hào – Trạch Vũ.” Cô nghĩ ngợi thêm.
“ Còn về người ở tổ chức tôi sẽ báo cho cậu sau.”
“ Được.”
“ Lục thiếu, tôi hi vọng cậu sẽ không làm tôi thất vọng.” Hàn Dũng ánh mắt mang chút mong chờ.
“ Nhất định.” Hắn chắc nịch nói với ông.
…………
Sau khi kết thúc tiệc trên tàu, mọi người sẽ quay về khách sạn ăn khuya và nghỉ ngơi. Sáng hôm sau những quan khách được máy bay tư nhân của Lục Tử Hàng và Vương Gia Ninh đưa trở về thành phố. Chỉ còn cặp vợ chồng mới cưới theo lệnh của mẹ Lục ở lại chơi thêm vài ba ngày và còn có cả mấy người Mộ Cảnh Thiên, Lục Tử Dương, Thụy, Nhiên, Hoàng và hai cô bạn Thẩm Giai Giai, Hứa Diệp được đặc cách ở lại.
Buổi chiều………
“ Lão đại, chị dâu chúng ta ra biển chơi đi.” Tiếng gõ cửa kèm với tiếng gọi chói tai của Nhiên.
Cửa phòng mở ra, chỉ có mình Lục Tử Hàng trong đó. Thụy thắc mắc hỏi.
“ Lão đại, chị dâu đâu?”
“ Cô ấy cùng Thẩm Giai Gia và Hứa Diệp ra ngoài biển chơi rồi.” Hắn hờ hững trả lời.
“ Vậy chúng ta đi tìm họ.” Lục Tử Dương lên tiếng.
Trên bãi cát, ba người Vương Gia Ninh đang tận hưởng không khí trong lành của nơi đây.
“ Chị dâu.” Từ đâu truyền đến tiếng gọi chói tai. Là của Nhiên, âm thanh không thể nhầm lẫn đi đâu cho được.
Ba người quay lại nhìn sáu người đàn ông cao ráo, đẹp trai đang đi về phía bọn họ.
/87
|