- Ảnh mát mẻ của mèo Ba Tư, mèo Ba Tư bị cưỡng gian~~~~
Huyết Hổ vừa lẳng lơ ngâm nga một bài hát vừa trừng mắt trâu đối mắt với Big Ben.
Rất rõ ràng, Big Ben – con chó tự cho mình có IQ rất cao và kẻ đại ngốc Huyết Hổ giằng co có phần chênh lệch, vì thế nó không để ý tới Huyết Hổ nữa mà tựa đầu vào một bên, nước dãi của nó rất nhanh chảy xuống, đầu lưỡi dài ra, mắt lóe ra ánh hào quang dâm đãng… Trong tầm mắt của Big Ben, một thiếu phụ xinh đẹp mặc đồ Chanel đang nằm trên mặt đất dãy dụa, miệng cô bị dán kín băng dính, cổ phát ra âm thanh ‘ô ô’, trong đôi mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, bộ ngực no đủ vì dãy dụa mà không ngừng rung lên.
Vài mét bên cạnh thiếu phụ xinh đẹp đó, có một chiếc xe nuôi, bên trong là một đứa trẻ chưa tới một tuổi đang ngủ say.
Mà ở mặt đất bên cạnh xe nôi, Hoàng Phiêu Nhiên giống như một con tôm thước quăn xoắn ở đó, dường như đã hôn mê sâu. Tuy nhiên, giữa hai chân hắn có bãi máu, thoạt nhìn hẳn là bị một vị nhân sĩ biến thái cường bạo tiến hành hát một khúc ‘Hậu đình hoa’ với gã.
Đây là tầng ngầm của một hộp đêm do hội Huyết Thủ kinh doanh, hiển nhiên nơi đây từng tiếp nhận sự chỉ bảo của cao nhân, cả tầng hầm hoàn toàn được kiến tạo từ một thế trận thần kỳ nào đó, đừng nói là người thường, cho dù là cao thủ không rành nơi này mà xông vào đây thì cũng hơn nửa phần là không thể quay ra.
Sau khi Huyết Hổ trói mẹ con thiếu phụ đến đây, đã có người bí ẩn ném Hoàng Phiêu Nhiên tới. Tất cả mọi người đều biết quy củ của Thường Nhạc, thủ hạ của Thường Nhạc trên cơ bản chính là mấy nhánh sẽ không cùng xuất hiện, hội Huyết Thủ, vệ sĩ Hắc Y, Mười hai cung hoàng đạo, những người này đều chưa từng chạm mặt nhau, bởi vậy Huyết Hổ căn bản chưa từng nhìn thấy Xử Nữ, không biết tên giới tính quỷ dị đó chạy đi đâu rồi.
- Này, lão Hổ ngốc, sau có thể đối xử với khách của chúng ta như vậy?
Cùng với âm thanh lười biếng, Thường Nhạc đã thay một bộ tây phục Dior đen, lấy phong cách cực kỳ khiến người hâm mộ lấy ra một cái bật lửa Flamidor bản số lượng có hạn châm một điếu xì gà Spartak, giả bộ đường hoàng mà đi đến, thoạt nhìn đúng là có chút khí thế của lão đại xã hội đen. Nếu hắn chải lại kiểu tóc lộn xộn kia mà nói… thì sẽ rất có phong thái của anh Phát.
- Ồ, tôi hiểu rồi, thiếu gia.
Năng lực thấu hiểu trong phương diện này của Huyết Hổ quả thật không tệ, đầu tiên là bóc miếng băng dán ở miệng thiếu phụ, sau đó bay lên một cước đá Hoàng Phiêu Nhiên dính lên vách tường, Hoàng Phiêu Nhiên sau khi kêu thảm một tiếng thì rơi xuống đất, rất nể mặt mà tỉnh lại.
Sửa sang quần áo một chút, Thường Nhạc dùng đôi mắt vô cùng đỏm dáng, thoải mái thong thả đi đến chỗ trống, nhìn Hoàng Phiêu Nhiên quân áo đều bị xé rách một đường, tủm tỉm ân cần thăm hỏi:
- Cảnh sát Hoàng, chúng ta thật có duyên nha, anh xem, vì để chúng ta hợp tác vui vẻ, tôi mời một nhà ba người của anh tới. Nếu anh còn cảm thấy chưa đủ nghiền mà nói, tôi không ngại sẽ suốt đem mời cha mẹ và em trai anh đang ở Nhật về đây…
Hoàng Phiêu Nhiên há to miệng, sắc mặt cuồng biến, vô cùng tuyệt vọng nhìn Thường Nhạc, gã muốn giãy dụa để đứng lên, nhưng kết quả là cả người truyền đến một trận đau nhức, vị trí xấu hổ nào đó ở mông gã còn truyền đến một trận đau buốt xé ruột xé gan, lại chật vật ngã xuống mặt đất.
- Cậu nói cái gì, cái gì một nhà ba người?
Thiếu phụ xinh đẹp vốn muốn ôm lấy đứa nhỏ, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt hung thần ác sát của Huyết Hổ và Big Ben thì đành khuất phục, lại sợ đánh thức đứa nhỏ, cô chỉ có thể run rẩy co rúc tại chỗ, cả người run run thấp giọng gào lên:
- Phiêu… Cảnh sát Hoàng, rốt cuộc là chuyện gì? Trời ạ, bọn họ, bọn họ là ai?
Thường Nhạc từ từ đi tới, tao nhã cúi người chào cô ta:
- Cục trưởng phu nhân, đầu tiên, cho phép tôi tự giới thiệu một chút. Tôi là… nói thế nào nhỉ? Ừ, hẳn là người mà người tình của bà, người thông dâm với bà – Hoàng Phiêu Nhiên tiên sinh một lòng muốn đối phó, một cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, một kẻ ác ôn vô lại lưu manh, một tên tội phạm, ông chủ điều khiển xã hội đen thành phố C. Có đúng không, Cảnh sát Hoàng? Tôi giới thiệu không sai chứ?
Vừa nghe nói như thế, Hoàng Phiêu Nhiên đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Nhưng thiếu phụ xinh đẹp kia còn chưa hiểu tình hình, hướng về phía Thường Nhạc quát ầm lên:
- Kẻ lưu manh này, cậu đang nói cái gì, tôi là vợ của Phó cục trưởng Cục cảnh sát Trương, các người coi trời bằng vung như vậy không sợ bị bắt sao?
- Ô, bán bánh ngọt nè! Bà Trương, bà quả thực là quá hài hướng rồi!
Vẻ mặt Thường Nhạc cực kỳ khoa trương cảm khái một tiếng, dương dương tự đắc ngồi lên sô pha, gõ gõ xì gà, chậm rãi nói:
- Xem ra chúng tôi chỉ có thể phát chậm lại rồi. Rất lâu rất lâu trước kia, ồ, không khoa trương như vậy, nhưng thật ra là hai năm trước, có một đồng chí nam cấu kết với một cô gái trẻ… Đồng chí nam này đương nhiên là Cảnh sát Hoàng của chúng ta rồi, mà cô gái trẻ này… chính là bà, bà La Tiểu Điệp thân đã là vợ người ta…
Dừng một chút, Thường Nhạc như người kể chuyện vô cùng nhịp điệu nói tiếp:
- Cuộc gian tình kỳ diệu bắt đầu từ thư tình qua email của Cảnh sát Hoàng, chuyện tiếp theo có thể dùng một câu quanh co để hình dùng, bà Trương bà không chỉ hồng hạnh vượt tường, mà còn mang thai đứa nhỏ của Cảnh sát Hoàng…
Chỉ chỉ vào đứa trẻ ngủ say trong xe nôi, Thường Nhạc lộ ra nụ cười tà khí vô hạn nói tiếp:
- Con của các người đương nhiên chính là bạn nhỏ Trương Tiểu Bảo đáng yêu này rồi, Phó cục trưởng Trương đáng thương còn thật sự cho rằng mình đã có quý tử kế tục rồi, thật sự là đáng buồn và đáng tiếc nha. Tất cả chuyện này đều là do Cảnh sát Hoàng phong lưu phóng khoáng của chúng ta ban tặng, đã trình diễn thành công màn kịch ‘Đường cong cứu quốc’, thật sự quá cao minh!
Hoàng Phiêu Nhiên tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, gã đã không muốn tiếp tục nghe nữa rồi, giờ khắc này gã thật sự không còn cả sức lực để cầu xin tha thứ nữa.
Huyết Hổ và Big Ben yên lặng ngồi ở bên cạnh, tập trung tinh thần nghe Thường Nhạc kể chuyện. Ý đồ của Huyết Hổ rất đơn giản, nhớ kỹ câu chuyện này để tương lai lừa người. Ý đồ của Big Ben thì càng đơn giản hơn, nhớ kỹ chuyện này tương lai sẽ học theo để tán gái…
Sắc mặt của thiếu phụ xinh đẹp trắng bệch ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống, có lẽ cô không dám đối mặt với sự thật, phát điên nói:
- Nói bậy bạ, cậu nói dối, cậu đang lừa người, đồ vô lại!
Thường Nhạc hoàn toàn không để lời chửi rủa của bà Trương trong lòng, thở ra một vòng khói, cười nói:
- Nói đến chuyện xưa của hai người thật là có chút thú vị, email đầu tiên Hoàng Phiêu Nhiên tiên sinh lúc đó hẳn là viết như này – “Điệp Nhi yêu quý, nếu em là gió thì anh là cát, chúng ta triền miên quấn lấy nhau đến tận chân trời…”
Còn chưa dứt lời, Thường Nhạc đứng lên, dùng lễ độ nho nhã bái thiếu phụ xinh đẹp, tao nhã nói:
- Bà Trương, nói thật lòng, tôi thật sự rất phục bà, loại lời lẽ năm mươi năm trước đã không được dùng đến này không ngờ có thể làm trái tim của bà rung động, xem ra cuộc sống của bà khi được gả cho chồng bà quả thật rất tịch mịch. Lúc này, tôi đại diện những người đàn ông bác ái đồng cảm với bà, cũng vô cùng có lòng thành kính cúi chào bà!
Thiếu phụ xinh đẹp suy sụp ngã xuống đất, ai oán nhìn Hoàng Phiêu Nhiên giống một con chó chết không nói được lời nào, cuộc đời và thế giới của bà ta hoàn toàn hỏng mất.
- A? Bà Hoàng sao lại không nói chuyện nữa, tiếp tục mắng tôi đi, tôi bị bà mắng thật sự là vô cùng hưng phấn!
Thường Nhạc vô cùng biến thái thở dài một tiếng, trên mặt là nụ cười như có như không còn khủng bố hơn bất kỳ loại ma quỷ nào vài phần đang nhìn đôi cẩu nam nữ kia, hắn tiếp tục nói:
- Bà Hoàng, còn nhớ hôm qua bà vẫn còn gửi cho Cảnh sát Hoàng tôn kính một tin nhắn, nội dung là – “Em mua một chiếc áo tắm rất khêu gợi, rất thiếu vải”… Ôi, tôi không thể không bội phục bà, bà lớn à, bà cho rằng mình là nữ chính trong bộ phim “Initial D” sao!
Nói tới đây, Thường Nhạc rất đa cảm thở dài một tiếng, nhìn thiếu phụ xinh đẹp nói:
- Nói thật, bà Hoàng, tôi tương đối thích bà! Vì sao bạn gái tôi chưa từng có sở thích như bà chứ? Ai, người so với người quả thực là tức chết người mà!
Huyết Hổ cắn môi, một tay ôm bụng, dường như muốn cười lại không dám bật cười.
Đột nhiên, Thường Nhạc biến sắc, ánh mắt linh hoạt lạ thường, mùi máu tươi nồng nặc phát tán ra, giọng nói cũng trở nên băng lãnh thấu xương:
- Lão Hổ ngốc, anh nói tôi nên xử lý Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên phiên bản hiện đại thế nào đây?
- Nhét vào lồng heo ngâm xuống nước!
Huyết Hổ không chút suy nghĩ trả lời.
Thấy bộ dạng của Thường Nhạc dường như không mấy hài lòng, Huyết Hổ lại bổ sung:
- Không thì băm ra rồi cho chó ăn!
Nghe nói như thế, hai mắt Big Ben sáng rực lên.
Tâm tình của Hoàng Phiêu Nhiên đương nhiên không tốt như Big Ben, nghe nói như vậy gã chỉ cảm thấy mình như bị đặt trong hầm băng, chỉ thiếu không khóc tại chỗ. Trong ấn tượng của gã, hội Huyết Thủ đều là một đám người hung ác, được xưng là đội lòng lang dạ sói nhất xã hội đen tỉnh S, bọn họ nói được tuyệt đối làm được. Gã không thể trông cậy đám sát tinh này có lòng từ bi, hy vọng xa vời này đơn giản là giống như một tên ăn mày hy vọng mua xổ số trúng 500 vạn.
Cố nén đau nhức ở thân thể, Hoàng Phiêu Nhiên giãy dụa bò tới, phủ phục dưới chân Thường Nhạc, môi run rẩy nói:
- Không, không, không, Nhạc thiếu gia, cậu không thể như vậy! Con của chúng tôi… nó vẫn chưa tới một tuổi mà!
Thường Nhạc lắc đầu, vẻ mặt rất khó xử, nói với gã:
- Tôi? Tôi muốn thế nào? Cảnh sát Hoàng tôn kính, ngài nói xem? Ngài nói tôi muốn thế nào? Chó chết thật, là ngài bức tôi đến bước này, chẳng lẽ không đúng sao? Ngài nói với hai tên cao thủ IQ thấp hơn 50 kia rằng, nhất định phải đối phó tôi, nhất định phải lôi tôi ra trước công lý, là ngài bức tôi đấy, nhất định là như vậy, ngài không thừa nhận sao?
Hoàng Phiêu Nhiên điên cuồng lắc lư hai tay, vẻ mặt vô cùng phấn khích:
- Không, không, Nhạc thiếu gia, nghe tôi nói, là hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm! Ngài đã hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi không hề muốn đối phó ngài… Tôi mắt chó đui mù, không biết hội Huyết Thủ là ‘công ty’ của ngài, là tôi ti tiện, tôi không biết lượng sức muốn lập công! Tôi thật sự chưa từng nghĩ đối phó ngài, tôi không dám, cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám…
Huyết Hổ vừa lẳng lơ ngâm nga một bài hát vừa trừng mắt trâu đối mắt với Big Ben.
Rất rõ ràng, Big Ben – con chó tự cho mình có IQ rất cao và kẻ đại ngốc Huyết Hổ giằng co có phần chênh lệch, vì thế nó không để ý tới Huyết Hổ nữa mà tựa đầu vào một bên, nước dãi của nó rất nhanh chảy xuống, đầu lưỡi dài ra, mắt lóe ra ánh hào quang dâm đãng… Trong tầm mắt của Big Ben, một thiếu phụ xinh đẹp mặc đồ Chanel đang nằm trên mặt đất dãy dụa, miệng cô bị dán kín băng dính, cổ phát ra âm thanh ‘ô ô’, trong đôi mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, bộ ngực no đủ vì dãy dụa mà không ngừng rung lên.
Vài mét bên cạnh thiếu phụ xinh đẹp đó, có một chiếc xe nuôi, bên trong là một đứa trẻ chưa tới một tuổi đang ngủ say.
Mà ở mặt đất bên cạnh xe nôi, Hoàng Phiêu Nhiên giống như một con tôm thước quăn xoắn ở đó, dường như đã hôn mê sâu. Tuy nhiên, giữa hai chân hắn có bãi máu, thoạt nhìn hẳn là bị một vị nhân sĩ biến thái cường bạo tiến hành hát một khúc ‘Hậu đình hoa’ với gã.
Đây là tầng ngầm của một hộp đêm do hội Huyết Thủ kinh doanh, hiển nhiên nơi đây từng tiếp nhận sự chỉ bảo của cao nhân, cả tầng hầm hoàn toàn được kiến tạo từ một thế trận thần kỳ nào đó, đừng nói là người thường, cho dù là cao thủ không rành nơi này mà xông vào đây thì cũng hơn nửa phần là không thể quay ra.
Sau khi Huyết Hổ trói mẹ con thiếu phụ đến đây, đã có người bí ẩn ném Hoàng Phiêu Nhiên tới. Tất cả mọi người đều biết quy củ của Thường Nhạc, thủ hạ của Thường Nhạc trên cơ bản chính là mấy nhánh sẽ không cùng xuất hiện, hội Huyết Thủ, vệ sĩ Hắc Y, Mười hai cung hoàng đạo, những người này đều chưa từng chạm mặt nhau, bởi vậy Huyết Hổ căn bản chưa từng nhìn thấy Xử Nữ, không biết tên giới tính quỷ dị đó chạy đi đâu rồi.
- Này, lão Hổ ngốc, sau có thể đối xử với khách của chúng ta như vậy?
Cùng với âm thanh lười biếng, Thường Nhạc đã thay một bộ tây phục Dior đen, lấy phong cách cực kỳ khiến người hâm mộ lấy ra một cái bật lửa Flamidor bản số lượng có hạn châm một điếu xì gà Spartak, giả bộ đường hoàng mà đi đến, thoạt nhìn đúng là có chút khí thế của lão đại xã hội đen. Nếu hắn chải lại kiểu tóc lộn xộn kia mà nói… thì sẽ rất có phong thái của anh Phát.
- Ồ, tôi hiểu rồi, thiếu gia.
Năng lực thấu hiểu trong phương diện này của Huyết Hổ quả thật không tệ, đầu tiên là bóc miếng băng dán ở miệng thiếu phụ, sau đó bay lên một cước đá Hoàng Phiêu Nhiên dính lên vách tường, Hoàng Phiêu Nhiên sau khi kêu thảm một tiếng thì rơi xuống đất, rất nể mặt mà tỉnh lại.
Sửa sang quần áo một chút, Thường Nhạc dùng đôi mắt vô cùng đỏm dáng, thoải mái thong thả đi đến chỗ trống, nhìn Hoàng Phiêu Nhiên quân áo đều bị xé rách một đường, tủm tỉm ân cần thăm hỏi:
- Cảnh sát Hoàng, chúng ta thật có duyên nha, anh xem, vì để chúng ta hợp tác vui vẻ, tôi mời một nhà ba người của anh tới. Nếu anh còn cảm thấy chưa đủ nghiền mà nói, tôi không ngại sẽ suốt đem mời cha mẹ và em trai anh đang ở Nhật về đây…
Hoàng Phiêu Nhiên há to miệng, sắc mặt cuồng biến, vô cùng tuyệt vọng nhìn Thường Nhạc, gã muốn giãy dụa để đứng lên, nhưng kết quả là cả người truyền đến một trận đau nhức, vị trí xấu hổ nào đó ở mông gã còn truyền đến một trận đau buốt xé ruột xé gan, lại chật vật ngã xuống mặt đất.
- Cậu nói cái gì, cái gì một nhà ba người?
Thiếu phụ xinh đẹp vốn muốn ôm lấy đứa nhỏ, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt hung thần ác sát của Huyết Hổ và Big Ben thì đành khuất phục, lại sợ đánh thức đứa nhỏ, cô chỉ có thể run rẩy co rúc tại chỗ, cả người run run thấp giọng gào lên:
- Phiêu… Cảnh sát Hoàng, rốt cuộc là chuyện gì? Trời ạ, bọn họ, bọn họ là ai?
Thường Nhạc từ từ đi tới, tao nhã cúi người chào cô ta:
- Cục trưởng phu nhân, đầu tiên, cho phép tôi tự giới thiệu một chút. Tôi là… nói thế nào nhỉ? Ừ, hẳn là người mà người tình của bà, người thông dâm với bà – Hoàng Phiêu Nhiên tiên sinh một lòng muốn đối phó, một cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, một kẻ ác ôn vô lại lưu manh, một tên tội phạm, ông chủ điều khiển xã hội đen thành phố C. Có đúng không, Cảnh sát Hoàng? Tôi giới thiệu không sai chứ?
Vừa nghe nói như thế, Hoàng Phiêu Nhiên đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Nhưng thiếu phụ xinh đẹp kia còn chưa hiểu tình hình, hướng về phía Thường Nhạc quát ầm lên:
- Kẻ lưu manh này, cậu đang nói cái gì, tôi là vợ của Phó cục trưởng Cục cảnh sát Trương, các người coi trời bằng vung như vậy không sợ bị bắt sao?
- Ô, bán bánh ngọt nè! Bà Trương, bà quả thực là quá hài hướng rồi!
Vẻ mặt Thường Nhạc cực kỳ khoa trương cảm khái một tiếng, dương dương tự đắc ngồi lên sô pha, gõ gõ xì gà, chậm rãi nói:
- Xem ra chúng tôi chỉ có thể phát chậm lại rồi. Rất lâu rất lâu trước kia, ồ, không khoa trương như vậy, nhưng thật ra là hai năm trước, có một đồng chí nam cấu kết với một cô gái trẻ… Đồng chí nam này đương nhiên là Cảnh sát Hoàng của chúng ta rồi, mà cô gái trẻ này… chính là bà, bà La Tiểu Điệp thân đã là vợ người ta…
Dừng một chút, Thường Nhạc như người kể chuyện vô cùng nhịp điệu nói tiếp:
- Cuộc gian tình kỳ diệu bắt đầu từ thư tình qua email của Cảnh sát Hoàng, chuyện tiếp theo có thể dùng một câu quanh co để hình dùng, bà Trương bà không chỉ hồng hạnh vượt tường, mà còn mang thai đứa nhỏ của Cảnh sát Hoàng…
Chỉ chỉ vào đứa trẻ ngủ say trong xe nôi, Thường Nhạc lộ ra nụ cười tà khí vô hạn nói tiếp:
- Con của các người đương nhiên chính là bạn nhỏ Trương Tiểu Bảo đáng yêu này rồi, Phó cục trưởng Trương đáng thương còn thật sự cho rằng mình đã có quý tử kế tục rồi, thật sự là đáng buồn và đáng tiếc nha. Tất cả chuyện này đều là do Cảnh sát Hoàng phong lưu phóng khoáng của chúng ta ban tặng, đã trình diễn thành công màn kịch ‘Đường cong cứu quốc’, thật sự quá cao minh!
Hoàng Phiêu Nhiên tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, gã đã không muốn tiếp tục nghe nữa rồi, giờ khắc này gã thật sự không còn cả sức lực để cầu xin tha thứ nữa.
Huyết Hổ và Big Ben yên lặng ngồi ở bên cạnh, tập trung tinh thần nghe Thường Nhạc kể chuyện. Ý đồ của Huyết Hổ rất đơn giản, nhớ kỹ câu chuyện này để tương lai lừa người. Ý đồ của Big Ben thì càng đơn giản hơn, nhớ kỹ chuyện này tương lai sẽ học theo để tán gái…
Sắc mặt của thiếu phụ xinh đẹp trắng bệch ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống, có lẽ cô không dám đối mặt với sự thật, phát điên nói:
- Nói bậy bạ, cậu nói dối, cậu đang lừa người, đồ vô lại!
Thường Nhạc hoàn toàn không để lời chửi rủa của bà Trương trong lòng, thở ra một vòng khói, cười nói:
- Nói đến chuyện xưa của hai người thật là có chút thú vị, email đầu tiên Hoàng Phiêu Nhiên tiên sinh lúc đó hẳn là viết như này – “Điệp Nhi yêu quý, nếu em là gió thì anh là cát, chúng ta triền miên quấn lấy nhau đến tận chân trời…”
Còn chưa dứt lời, Thường Nhạc đứng lên, dùng lễ độ nho nhã bái thiếu phụ xinh đẹp, tao nhã nói:
- Bà Trương, nói thật lòng, tôi thật sự rất phục bà, loại lời lẽ năm mươi năm trước đã không được dùng đến này không ngờ có thể làm trái tim của bà rung động, xem ra cuộc sống của bà khi được gả cho chồng bà quả thật rất tịch mịch. Lúc này, tôi đại diện những người đàn ông bác ái đồng cảm với bà, cũng vô cùng có lòng thành kính cúi chào bà!
Thiếu phụ xinh đẹp suy sụp ngã xuống đất, ai oán nhìn Hoàng Phiêu Nhiên giống một con chó chết không nói được lời nào, cuộc đời và thế giới của bà ta hoàn toàn hỏng mất.
- A? Bà Hoàng sao lại không nói chuyện nữa, tiếp tục mắng tôi đi, tôi bị bà mắng thật sự là vô cùng hưng phấn!
Thường Nhạc vô cùng biến thái thở dài một tiếng, trên mặt là nụ cười như có như không còn khủng bố hơn bất kỳ loại ma quỷ nào vài phần đang nhìn đôi cẩu nam nữ kia, hắn tiếp tục nói:
- Bà Hoàng, còn nhớ hôm qua bà vẫn còn gửi cho Cảnh sát Hoàng tôn kính một tin nhắn, nội dung là – “Em mua một chiếc áo tắm rất khêu gợi, rất thiếu vải”… Ôi, tôi không thể không bội phục bà, bà lớn à, bà cho rằng mình là nữ chính trong bộ phim “Initial D” sao!
Nói tới đây, Thường Nhạc rất đa cảm thở dài một tiếng, nhìn thiếu phụ xinh đẹp nói:
- Nói thật, bà Hoàng, tôi tương đối thích bà! Vì sao bạn gái tôi chưa từng có sở thích như bà chứ? Ai, người so với người quả thực là tức chết người mà!
Huyết Hổ cắn môi, một tay ôm bụng, dường như muốn cười lại không dám bật cười.
Đột nhiên, Thường Nhạc biến sắc, ánh mắt linh hoạt lạ thường, mùi máu tươi nồng nặc phát tán ra, giọng nói cũng trở nên băng lãnh thấu xương:
- Lão Hổ ngốc, anh nói tôi nên xử lý Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên phiên bản hiện đại thế nào đây?
- Nhét vào lồng heo ngâm xuống nước!
Huyết Hổ không chút suy nghĩ trả lời.
Thấy bộ dạng của Thường Nhạc dường như không mấy hài lòng, Huyết Hổ lại bổ sung:
- Không thì băm ra rồi cho chó ăn!
Nghe nói như thế, hai mắt Big Ben sáng rực lên.
Tâm tình của Hoàng Phiêu Nhiên đương nhiên không tốt như Big Ben, nghe nói như vậy gã chỉ cảm thấy mình như bị đặt trong hầm băng, chỉ thiếu không khóc tại chỗ. Trong ấn tượng của gã, hội Huyết Thủ đều là một đám người hung ác, được xưng là đội lòng lang dạ sói nhất xã hội đen tỉnh S, bọn họ nói được tuyệt đối làm được. Gã không thể trông cậy đám sát tinh này có lòng từ bi, hy vọng xa vời này đơn giản là giống như một tên ăn mày hy vọng mua xổ số trúng 500 vạn.
Cố nén đau nhức ở thân thể, Hoàng Phiêu Nhiên giãy dụa bò tới, phủ phục dưới chân Thường Nhạc, môi run rẩy nói:
- Không, không, không, Nhạc thiếu gia, cậu không thể như vậy! Con của chúng tôi… nó vẫn chưa tới một tuổi mà!
Thường Nhạc lắc đầu, vẻ mặt rất khó xử, nói với gã:
- Tôi? Tôi muốn thế nào? Cảnh sát Hoàng tôn kính, ngài nói xem? Ngài nói tôi muốn thế nào? Chó chết thật, là ngài bức tôi đến bước này, chẳng lẽ không đúng sao? Ngài nói với hai tên cao thủ IQ thấp hơn 50 kia rằng, nhất định phải đối phó tôi, nhất định phải lôi tôi ra trước công lý, là ngài bức tôi đấy, nhất định là như vậy, ngài không thừa nhận sao?
Hoàng Phiêu Nhiên điên cuồng lắc lư hai tay, vẻ mặt vô cùng phấn khích:
- Không, không, Nhạc thiếu gia, nghe tôi nói, là hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm! Ngài đã hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi không hề muốn đối phó ngài… Tôi mắt chó đui mù, không biết hội Huyết Thủ là ‘công ty’ của ngài, là tôi ti tiện, tôi không biết lượng sức muốn lập công! Tôi thật sự chưa từng nghĩ đối phó ngài, tôi không dám, cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám…
/293
|