- Hai vị chuẩn bị xong chưa?
Đình hóng mát bên trong hoa viên của một khu nhà cao cấp nào đó ở ngoại thành thành phố C, một gã thanh niên khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi mặc trang phục Pierre Cardin màu đen sắc mặt ngưng trọng hỏi.
Vóc người này cũng coi như là anh tuấn tiêu sái, nhưng thân thể khô gầy kia, khuôn mặt vàng vọt và ánh mắt vô lực kia đã trực tiếp nói với mọi người, người này rõ ràng đã túng dục quá độ.
- Ô, trà ngon…
Người trung niên bên cạnh rất là làm dáng mà nhấp môi một ngụm Tây Hồ Long Tỉnh, cái mũi còn cao hơn cả Long thành dương lên cao hơn hoành tráng hò hét nói:
- Đều đã chuẩn bị xong, xin Hoàng tiên sinh yên tâm, chúng tôi đã tới rồi, nhất định sẽ giúp anh giải quyết vấn đề nan giải!
Người này thân thể mập mạp, ngũ quan không có chỗ nào đặc biệt, đặc điểm duy nhất chính là cái mũi to kia, vừa nhìn đã khiến người ta khó quên. Nhưng, từ ánh mắt có tinh quang bắn ra bốn phía kia và thân hình như con heo phóng xuất ra khí thế khó có thể thấy được, thực lực của người này không thể coi thường.
Người được gọi là ‘Hoàng tiên sinh’ kia tên là Hoàng Phiêu Nhiên, sự xuất hiện của người này có lẽ có chút đột ngột, vậy xin phép bổ sung một câu, gã có một em trai tên Hoàng Dật Nhiên!
Hoàng Phiêu Nhiên vẫn có chút không yên lòng, hai đầu lông mày lờ mờ lộ ra vẻ thản nhiên, trầm giọng nói:
- Không được đại khái, lần này không thành công thì hy sinh!
- Cần gì phải căng thẳng như vậy? Hoàng tiên sinh anh cũng quá chuyện bé xé ra to rồi?
Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bên cạnh khinh thường nói, người này có hai đầu lông mày thể hiện sự kiêu căng, giọng điệu cũng có chút ngạo mạn.
Giọng điệu người này tuy rằng lạnh lùng, nhưng toàn thân lại giống như đang thiêu đốt, trong con mắt tam giác mơ hồ có ánh lửa chớp động.
- Hai vị có chỗ không biết, Huyết Thủ hội có một đám tà môn đặc biệt, ngay cả X-men có tố chất được huấn luyện chuyên nghiệp ở trước mặt bọn chúng đều gặp hạn té ngã…
Hoàng Phiêu Nhiên cẩn thận giải thích nói, nhìn thấy thần sắc bất mãn trên mặt hai người, vội vàng bổ sung:
- Đương nhiên, tôi không phải đang nghi ngờ bản lĩnh của hai vị, chính là vì chúng tôi không đối phó được đám người này, mới đặc biệt mời hai vị cao nhân đến trợ trận!
Nghe nói như vậy, trên mặt hai người thầm bí kia đều lộ ra nụ cười tự đắc, có vẻ rất hưởng thụ sự nịnh hót của Hoàng Phiêu Nhiên.
- Hai thứ chó chết không biết điều, tốt nhất là chúng mày lưỡng bại câu thương đồng quy vu tận, bản thiếu gia sẽ rất vui vẻ nhặt xác cho chúng mày!
Hoàng Phiêu Nhiên thầm mắng, mặt không đổi sắc.
Hai người bên cạnh Hoàng Phiêu Nhiên này có lai lực lớn, người mập mạp mũi to tên Hứa Quy Lâm, người cao mắt tam giác tên Lưu Mãnh, hai người đều là kẻ suy đồi bị đá ra khỏi tổ Siêu năng Quốc gia, mặc dù là kẻ suy đồi, nhưng thủ đoạn cũng hết sức lợi hại. Hiện giờ bị Hoàng Phiêu Nhiên dùng số tiền và lễ vật lớn kéo đến để đối phó với hội Huyết Thủ.
Nói đến thân phận của Hoàng Phiêu Nhiên, đoán chừng rất nhiều người đều phải mở rộng tầm mắt, tên nhóc này tuy thoạt nhìn chính là một khách làng chơi lão luyện, nhưng ai cũng không ngờ được gã lại là Cảnh sát nhân dân! Hơn nữa, may mắn thế nào mà năm đó gã vừa tốt nghiệp từ trường Cảnh sát đã được phân đến Cục Cảnh sát tỉnh S, dựa vào quan hệ gia đình trong thời gian mấy năm đã lăn lộn đến một vị trí thật tốt.
(Lời tác giả: Vì tránh những tranh cãi không cần thuyết, truyện này tận lực không đề cập tới mấy loại chữ ‘công an’…)
Trên thực tế, cảnh sát trước giờ luôn nhức đầu với hội Huyết Thủ, ba năm trước đây thành lập tổ chuyên án, nhưng do các loại ‘nguyên nhân không giải thích được’, hội Huyết Thủ đến giờ vẫn luôn là khối u ác tính lớn nhất không thể làm gì, dần dà, mọi người cũng đành mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Nhưng Hoàng Phiêu Nhiên lần này bằng bất cứ giá nào cũng phải dọn sạch khối u ác tính xã hội đen trên danh nghĩa, trên thực tế là báo thù cho em trai gã – Hoàng Dật Nhiên, lợi dụng việc công trả thù riêng. Mặc dù không có chứng cứ xác thực Thường gia và Đông Phương gia có liên quan đến hội Huyết Thủ, nhưng giang hồ sớm đã có lời đồn hội Huyết Thủ liên quan chặt chẽ đến hai nhà đó. Chỉ cần nhổ cái đinh hội Huyết Thủ trong mắt, Hoàng Phiêu Nhiên mới có thể dễ dàng hành động.
Đương nhiên, thế lực khổng lồ của Thường gia và Đông Phương gia quả thực dọa người, dường như đoán chừng hai nhà sẽ không lộ liễu ngăn cản hành động của cảnh sát nên Hoàng Phiêu Nhiên vô cùng tự tin. Hơn nữa, lần này Hoàn Phiêu Nhiên tự cho là đúng đánh bất ngờ, sẽ không thể nào có người ngoài biết được tin tức này.
Khiến Hoàng Phiêu Nhiên hưng phấn chính là, Hứa Quy Lâm và Lưu Mãnh không hổ là cao thủ cao thủ cao cao thủ, trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày đã thăm dò được vài bí mật của hội Huyết Thủ, chính là dạ hội tối nay có một giao dịch thuốc phiện quy mô lớn… Nếu lúc đó bắt được những phần tử xã hội đen này, bắt được người tang vật cũng lấy được, như vậy…
- Hắc, nếu lần này thành công, ít nhất cũng tăng liền hai cấp?
- Em trai à, lần này nhổ xong hội Huyết Thủ kia, coi như là diệt trừ trợ thủ đắc lực của thằng nhóc họ Thường kia, đoán chừng em ở Nhật Bản cũng sẽ phải cảm kích hành động vĩ đại của anh trai, ha ha ha…
- Nhóc con họ Thường kia cũng chỉ biết chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, nếu không có hội Huyết Thủ, nó chính là con hổ không có răng… Người kế vị Đông Phương thế gia thì sao chứ? Lần trước Tư Đồ công tử rất có thiện cảm với anh đây, ‘lão nhân gia’ còn nắm tay anh một chút, đây quả thực là vinh quang vô thượng a, đứa trẻ nhỏ như cọng lông Thường Nhạc làm sao có thể so sánh được với Tư Đồ đại công tử chứ?
Hoàng Phiêu Nhiên càng nghĩ càng đắc ý, trên mặt lộ ra nụ cười như mùa xuân.
- Đúng rồi, Hoàng tiên sinh, đám người kia rốt cuộc là tà môn nơi nào?
Hứa Quy Lâm có chút tò mò hỏi.
Đây dường như đã đề cập đến chuyện thương tâm của Hoàng Phiêu Nhiên, sắc mặt gã trở nên cực kỳ khó coi, oán hận nói:
- Tôi cũng không rõ lắm, tóm lại là rất tà môn, giống như mấy lần người của chúng tôi rõ ràng đã theo dõi được mấy tên khốn kiếp kia, đi tới nửa đường bọn chúng lại đột nhiên mất tích. Tôi có thể khẳng định, đám khốn nạn đó không phải dựa vào chướng ngại vật để tránh né, mà là biến mất trong hư không!
- Biến mất trong hư không?
Hứa Quy Lâm dường như thoáng có chút suy nghĩ lầm bầm.
- Không phải là thủ thuật che mắt sao, có cái gì ghê gớm đâu, chỉ hù dọa được những người bình thường!
Lưu Mãnh khuôn mặt kiêu căng, giọng điệu cực kỳ khinh thường.
- Thủ thuật che mắt?
Hoàng Phiêu Nhiên hơi sửng sốt, đổi lại là lúc trước, gã tuyệt đối cho rằng điều này vô nghĩa. Mãi đến khi một lần làm nhiệm vị quen được một vị đặc công của tổ Siêu năng, gã mới biết được trên thế giới này quả thực tồn tại những nhân vật thần kỳ, những loại nhân vật có ‘siêu năng lực’ hoặc người có công năng đặc dị trong phim ảnh chưa chắc đều là gạt người.
- Đúng vậy, hẳn là thủ thuật che mắt, đây chỉ là trò vặt, rất dễ dàng bị phá giải…
Giọng điệu của Hứa Quy lâm có vẻ ôn hòa hơn so với Lưu Mãnh, sờ sờ cái mũi to ghê tởm, gã ồm ồm hỏi:
- Trừ những thứ đó, hội Huyết Thủ có những người tàn môn đặc biệt không?
- Có!
Hoàng Phiêu Nhiên gật mạnh đầu, vẻ mặt còn có chút sợ hãi nói:
- Có một tên tên là Huyết Hổ, không biết là thứ quái thai gì, căn cứ vào tin của quân nằm vùng, người này trong một sống mái bị bắn trúng hai phát súng mà không bị tổn thương chút lông tóc. Tôi đã gặp vài đặc công luyện Ngạnh Khí Công, nhiều lắm cũng chỉ không sợ gạch đập côn đánh, nhưng muốn đao thương bất nhập, vậy thật sự rất khó có thể tưởng tượng!
- Kim Chung Tráo, Thiết Bố San, Thập Tam Thái Bảo khổ luyện?
Lưu Mãnh giật mình kinh hãi, trừng lớn đôi mắt tam giác, lầm bầm tự nói:
- Không thể nào, tuyệt đối không thể, cho dù luyện Ngạnh Khí Công đến mức tận cùng cũng không thể cản được đạn, xem ra người này ít nhất là người dị năng cấp D-5!
- D-5?
Hoàng Phiêu Nhiên giật mình, danh từ mới này khiến gã nhất thời khó tiếp nhận.
- Haha.
Hứa Quy Lâm cười cười, cái mũi dài rộng kia run lên, giải thích:
- Nếu Hoàng tiên sinh có hứng, chúng tôi cũng không cần phải giấu diếm cái gì. Giới dị năng cũng phân chia thực lực, từ cao xuống thấp phân thành S, A, B, C, D năm bậc, trong mỗi cấp bậc chia làm 1 – 5 giai đoạn, cấp bậc D-5 này là người dị năng cấp độ cao nhất của cấp D…
- Ồ, thì ra là thế.
Hoàng Phiêu Nhiên hiểu được gật đầu, thầm than hiệu quả phân chia thực lực giống một số game online, lập tức nhìn sắc mặt hai người kia, hơi có vẻ chần chừ hỏi:
- Như vậy… cho phép tôi mạo muội hỏi một câu, hai vị hiện tại đã đạt đến cảnh giới gì?
Đình hóng mát bên trong hoa viên của một khu nhà cao cấp nào đó ở ngoại thành thành phố C, một gã thanh niên khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi mặc trang phục Pierre Cardin màu đen sắc mặt ngưng trọng hỏi.
Vóc người này cũng coi như là anh tuấn tiêu sái, nhưng thân thể khô gầy kia, khuôn mặt vàng vọt và ánh mắt vô lực kia đã trực tiếp nói với mọi người, người này rõ ràng đã túng dục quá độ.
- Ô, trà ngon…
Người trung niên bên cạnh rất là làm dáng mà nhấp môi một ngụm Tây Hồ Long Tỉnh, cái mũi còn cao hơn cả Long thành dương lên cao hơn hoành tráng hò hét nói:
- Đều đã chuẩn bị xong, xin Hoàng tiên sinh yên tâm, chúng tôi đã tới rồi, nhất định sẽ giúp anh giải quyết vấn đề nan giải!
Người này thân thể mập mạp, ngũ quan không có chỗ nào đặc biệt, đặc điểm duy nhất chính là cái mũi to kia, vừa nhìn đã khiến người ta khó quên. Nhưng, từ ánh mắt có tinh quang bắn ra bốn phía kia và thân hình như con heo phóng xuất ra khí thế khó có thể thấy được, thực lực của người này không thể coi thường.
Người được gọi là ‘Hoàng tiên sinh’ kia tên là Hoàng Phiêu Nhiên, sự xuất hiện của người này có lẽ có chút đột ngột, vậy xin phép bổ sung một câu, gã có một em trai tên Hoàng Dật Nhiên!
Hoàng Phiêu Nhiên vẫn có chút không yên lòng, hai đầu lông mày lờ mờ lộ ra vẻ thản nhiên, trầm giọng nói:
- Không được đại khái, lần này không thành công thì hy sinh!
- Cần gì phải căng thẳng như vậy? Hoàng tiên sinh anh cũng quá chuyện bé xé ra to rồi?
Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bên cạnh khinh thường nói, người này có hai đầu lông mày thể hiện sự kiêu căng, giọng điệu cũng có chút ngạo mạn.
Giọng điệu người này tuy rằng lạnh lùng, nhưng toàn thân lại giống như đang thiêu đốt, trong con mắt tam giác mơ hồ có ánh lửa chớp động.
- Hai vị có chỗ không biết, Huyết Thủ hội có một đám tà môn đặc biệt, ngay cả X-men có tố chất được huấn luyện chuyên nghiệp ở trước mặt bọn chúng đều gặp hạn té ngã…
Hoàng Phiêu Nhiên cẩn thận giải thích nói, nhìn thấy thần sắc bất mãn trên mặt hai người, vội vàng bổ sung:
- Đương nhiên, tôi không phải đang nghi ngờ bản lĩnh của hai vị, chính là vì chúng tôi không đối phó được đám người này, mới đặc biệt mời hai vị cao nhân đến trợ trận!
Nghe nói như vậy, trên mặt hai người thầm bí kia đều lộ ra nụ cười tự đắc, có vẻ rất hưởng thụ sự nịnh hót của Hoàng Phiêu Nhiên.
- Hai thứ chó chết không biết điều, tốt nhất là chúng mày lưỡng bại câu thương đồng quy vu tận, bản thiếu gia sẽ rất vui vẻ nhặt xác cho chúng mày!
Hoàng Phiêu Nhiên thầm mắng, mặt không đổi sắc.
Hai người bên cạnh Hoàng Phiêu Nhiên này có lai lực lớn, người mập mạp mũi to tên Hứa Quy Lâm, người cao mắt tam giác tên Lưu Mãnh, hai người đều là kẻ suy đồi bị đá ra khỏi tổ Siêu năng Quốc gia, mặc dù là kẻ suy đồi, nhưng thủ đoạn cũng hết sức lợi hại. Hiện giờ bị Hoàng Phiêu Nhiên dùng số tiền và lễ vật lớn kéo đến để đối phó với hội Huyết Thủ.
Nói đến thân phận của Hoàng Phiêu Nhiên, đoán chừng rất nhiều người đều phải mở rộng tầm mắt, tên nhóc này tuy thoạt nhìn chính là một khách làng chơi lão luyện, nhưng ai cũng không ngờ được gã lại là Cảnh sát nhân dân! Hơn nữa, may mắn thế nào mà năm đó gã vừa tốt nghiệp từ trường Cảnh sát đã được phân đến Cục Cảnh sát tỉnh S, dựa vào quan hệ gia đình trong thời gian mấy năm đã lăn lộn đến một vị trí thật tốt.
(Lời tác giả: Vì tránh những tranh cãi không cần thuyết, truyện này tận lực không đề cập tới mấy loại chữ ‘công an’…)
Trên thực tế, cảnh sát trước giờ luôn nhức đầu với hội Huyết Thủ, ba năm trước đây thành lập tổ chuyên án, nhưng do các loại ‘nguyên nhân không giải thích được’, hội Huyết Thủ đến giờ vẫn luôn là khối u ác tính lớn nhất không thể làm gì, dần dà, mọi người cũng đành mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Nhưng Hoàng Phiêu Nhiên lần này bằng bất cứ giá nào cũng phải dọn sạch khối u ác tính xã hội đen trên danh nghĩa, trên thực tế là báo thù cho em trai gã – Hoàng Dật Nhiên, lợi dụng việc công trả thù riêng. Mặc dù không có chứng cứ xác thực Thường gia và Đông Phương gia có liên quan đến hội Huyết Thủ, nhưng giang hồ sớm đã có lời đồn hội Huyết Thủ liên quan chặt chẽ đến hai nhà đó. Chỉ cần nhổ cái đinh hội Huyết Thủ trong mắt, Hoàng Phiêu Nhiên mới có thể dễ dàng hành động.
Đương nhiên, thế lực khổng lồ của Thường gia và Đông Phương gia quả thực dọa người, dường như đoán chừng hai nhà sẽ không lộ liễu ngăn cản hành động của cảnh sát nên Hoàng Phiêu Nhiên vô cùng tự tin. Hơn nữa, lần này Hoàn Phiêu Nhiên tự cho là đúng đánh bất ngờ, sẽ không thể nào có người ngoài biết được tin tức này.
Khiến Hoàng Phiêu Nhiên hưng phấn chính là, Hứa Quy Lâm và Lưu Mãnh không hổ là cao thủ cao thủ cao cao thủ, trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày đã thăm dò được vài bí mật của hội Huyết Thủ, chính là dạ hội tối nay có một giao dịch thuốc phiện quy mô lớn… Nếu lúc đó bắt được những phần tử xã hội đen này, bắt được người tang vật cũng lấy được, như vậy…
- Hắc, nếu lần này thành công, ít nhất cũng tăng liền hai cấp?
- Em trai à, lần này nhổ xong hội Huyết Thủ kia, coi như là diệt trừ trợ thủ đắc lực của thằng nhóc họ Thường kia, đoán chừng em ở Nhật Bản cũng sẽ phải cảm kích hành động vĩ đại của anh trai, ha ha ha…
- Nhóc con họ Thường kia cũng chỉ biết chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, nếu không có hội Huyết Thủ, nó chính là con hổ không có răng… Người kế vị Đông Phương thế gia thì sao chứ? Lần trước Tư Đồ công tử rất có thiện cảm với anh đây, ‘lão nhân gia’ còn nắm tay anh một chút, đây quả thực là vinh quang vô thượng a, đứa trẻ nhỏ như cọng lông Thường Nhạc làm sao có thể so sánh được với Tư Đồ đại công tử chứ?
Hoàng Phiêu Nhiên càng nghĩ càng đắc ý, trên mặt lộ ra nụ cười như mùa xuân.
- Đúng rồi, Hoàng tiên sinh, đám người kia rốt cuộc là tà môn nơi nào?
Hứa Quy Lâm có chút tò mò hỏi.
Đây dường như đã đề cập đến chuyện thương tâm của Hoàng Phiêu Nhiên, sắc mặt gã trở nên cực kỳ khó coi, oán hận nói:
- Tôi cũng không rõ lắm, tóm lại là rất tà môn, giống như mấy lần người của chúng tôi rõ ràng đã theo dõi được mấy tên khốn kiếp kia, đi tới nửa đường bọn chúng lại đột nhiên mất tích. Tôi có thể khẳng định, đám khốn nạn đó không phải dựa vào chướng ngại vật để tránh né, mà là biến mất trong hư không!
- Biến mất trong hư không?
Hứa Quy Lâm dường như thoáng có chút suy nghĩ lầm bầm.
- Không phải là thủ thuật che mắt sao, có cái gì ghê gớm đâu, chỉ hù dọa được những người bình thường!
Lưu Mãnh khuôn mặt kiêu căng, giọng điệu cực kỳ khinh thường.
- Thủ thuật che mắt?
Hoàng Phiêu Nhiên hơi sửng sốt, đổi lại là lúc trước, gã tuyệt đối cho rằng điều này vô nghĩa. Mãi đến khi một lần làm nhiệm vị quen được một vị đặc công của tổ Siêu năng, gã mới biết được trên thế giới này quả thực tồn tại những nhân vật thần kỳ, những loại nhân vật có ‘siêu năng lực’ hoặc người có công năng đặc dị trong phim ảnh chưa chắc đều là gạt người.
- Đúng vậy, hẳn là thủ thuật che mắt, đây chỉ là trò vặt, rất dễ dàng bị phá giải…
Giọng điệu của Hứa Quy lâm có vẻ ôn hòa hơn so với Lưu Mãnh, sờ sờ cái mũi to ghê tởm, gã ồm ồm hỏi:
- Trừ những thứ đó, hội Huyết Thủ có những người tàn môn đặc biệt không?
- Có!
Hoàng Phiêu Nhiên gật mạnh đầu, vẻ mặt còn có chút sợ hãi nói:
- Có một tên tên là Huyết Hổ, không biết là thứ quái thai gì, căn cứ vào tin của quân nằm vùng, người này trong một sống mái bị bắn trúng hai phát súng mà không bị tổn thương chút lông tóc. Tôi đã gặp vài đặc công luyện Ngạnh Khí Công, nhiều lắm cũng chỉ không sợ gạch đập côn đánh, nhưng muốn đao thương bất nhập, vậy thật sự rất khó có thể tưởng tượng!
- Kim Chung Tráo, Thiết Bố San, Thập Tam Thái Bảo khổ luyện?
Lưu Mãnh giật mình kinh hãi, trừng lớn đôi mắt tam giác, lầm bầm tự nói:
- Không thể nào, tuyệt đối không thể, cho dù luyện Ngạnh Khí Công đến mức tận cùng cũng không thể cản được đạn, xem ra người này ít nhất là người dị năng cấp D-5!
- D-5?
Hoàng Phiêu Nhiên giật mình, danh từ mới này khiến gã nhất thời khó tiếp nhận.
- Haha.
Hứa Quy Lâm cười cười, cái mũi dài rộng kia run lên, giải thích:
- Nếu Hoàng tiên sinh có hứng, chúng tôi cũng không cần phải giấu diếm cái gì. Giới dị năng cũng phân chia thực lực, từ cao xuống thấp phân thành S, A, B, C, D năm bậc, trong mỗi cấp bậc chia làm 1 – 5 giai đoạn, cấp bậc D-5 này là người dị năng cấp độ cao nhất của cấp D…
- Ồ, thì ra là thế.
Hoàng Phiêu Nhiên hiểu được gật đầu, thầm than hiệu quả phân chia thực lực giống một số game online, lập tức nhìn sắc mặt hai người kia, hơi có vẻ chần chừ hỏi:
- Như vậy… cho phép tôi mạo muội hỏi một câu, hai vị hiện tại đã đạt đến cảnh giới gì?
/293
|