Ở phía chân trời kia có một quả cầu thật lớn rơi xuống ngọn cây, rất lớn, rất đỏ, rất sáng, núi xa nước gần đều tắm trong một tầng ánh sáng màu đỏ, say mê dưới trời chiều vô tận.
Gió nhẹ thổi nước dưới ao, lại không thổi được chiếc cửa sổ thủy tinh trong suốt.
Ở phía trước cửa sổ, một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ đang dùng cơm, ánh sáng tàn của mặt trời lặn tiến vào chiếu rọi lên người hai người, khiến cho hai người vốn đã là hạc giữa bầy gà càng thêm hào quang bắn ra bốn phía, làm cho tất cả thực khách trong nhà ăn đều có một loại ảo giác tự thẹn không bằng, người có lối suy nghĩ phát tán bắt đầu mơ tưởng viển vông đối với hai người.
Vũ Thì Tình từ đầu đến cuối đều có vẻ tâm thần không yên, thường vụng trộm đánh giá cử chỉ đột nhiên trở nên cao quý tao nhã của Thường Nhạc. Sau khi ‘âm mưu’ bị phát hiện, mặt cô không ngừng đỏ lên, quay đầu giả vờ thưởng thức ánh nắng chiều bên ngoài cửa sổ.
Giống như đã nắm chắc thắng lợi trong tay, Thường Nhạc không hề giống rất nhiều kẻ gà mờ nóng lòng tán gái mà bốc phét, một mình tự đắc ăn uống rất là happy. Tuy nhiên, lòng Thường Nhạc vẫn có chút kinh ngạc, Vũ Thì Tình gần như chỉ ăn tượng trưng một chút, ăn ít như vậy, sao có thể nuôi dưỡng ‘chỗ đó’ lớn như vậy…
Năm phút sau, Thường Nhạc cuối cùng đang không nhịn được mà giúp Vũ Thì Tình lấy một đĩa đầy thức ăn, trên mặt mang theo nụ cười xấu xa đe dọa:
- Nếu em không ăn cái gì, tôi liền ăn em trước mặt mọi người!
Khuôn mặt của Vũ Thì Tình đỏ lên, lập tức ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Dường như là bởi vì ấn tượng lần đầu tiên, bản năng cô hơi e ngại Thường Nhạc, mỗi lần nhìn thấy bộ mặt không có ý tốt kia thì trái tim của cô đập loạn lên. Nhưng nếu không nhìn thấy gương mặt này, thì lại không hiểu vì sao mà trở nên hoài niệm. Lòng của phụ nữ như chiếc kim ở dưới đáy biển, không ai biết trong lòng họ rốt cuộc là nghĩ cái gì, có thể là ngay bản thân họ cũng không hiểu.
Thường Nhạc lộ ra nụ cười hài lòng, nhìn như không chút để ý tìm một đề tài:
- Tôi có chút không hiểu, vì sao lúc trước các em thế nào cũng phải chọn Hoàng Dật Nhiên vào vai nam chính?
Vũ Thì Tình đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nói:
- Anh không biết sao? Hoàng Dật Nhiên là người đứng đầu tứ đại tài tử của trường chúng ta!
Thường Nhạc cười nói:
- Em nói như vâỵ, thật khiến tôi nhớ đến tình cảnh tứ đại tài tử Giang Nam xuất hành trong ‘Đường Bá Hổ điểm Thu Hương’ Tinh Gia bản…
- Anh có phải là từ trước đến nay không để bất cứ ai vào trong mắt không?
Vũ Thì Tình đột nhiên hỏi một câu.
Thường nhạc ngẩn ra, hỏi:
- Tại sao muốn nói như vậy?
- Ánh mắt của anh nói cho tôi biết.
Vũ Thì Tình cố lấy dũng khí, rất chân thành trả lời.
Thường Nhạc đảo mắt, nhìn đường cong cứu quốc nói:
- Vậy ánh mắt của tôi có nói cho em biết, tôi đối với em si tình đến trình độ nào không?
Vũ Thì Tình lại không né tránh ánh mắt lợi hại của Thường Nhạc, đáp:
- Ít nhất trong một giây này, ánh mắt của anh nói với tôi, anh không phải si tình với ai, mà là si tình với rất nhiều người!
- Điều này cũng bị em nhìn ra?
Thường Nhạc không e dè mỉm cười, trong mắt lại lờ mờ hiện lên chút cô đơn, đột nhiên dừng ở đôi mắt đẹp của đối phương, từ từ nói:
- Vậy em có từng nghĩ tới việc tiếp nhận một người như tôi không?
Trong mắt Thường Nhạc, hắn làm như vậy không có gì không tốt cả, nhớ người sáng lập ‘Hoa hoa công tử’ Hugh Hefner đã từng nói qua: “Tôi không phải người xấu, sẽ không lên giường với rất nhiều phụ nữ. Kỳ thật, tôi là một người trung trinh, chỉ là với một đám bạn gái”… Người nói ra những lời này, không thể nghi ngờ chính là Hoa hoa công tử cấp cao nhất, cũng là đối tượng mà Thường Nhạc quyết chí vượt qua.
Vẻ mặt Vũ Thì Tình đột nhiên có chút thận trọng, lần đầu tiên trong đời dùng một ánh mắt gần gũi để nhìn Thường Nhạc, cố gắng vượt qua bóng ma trong lòng nói:
- Tôi cũng không biết… tôi nghĩ anh nhất định là nghĩ, nếu tôi đã ngồi ăn đây ăn bữa tối với anh, điều này đã nói rõ rất nhiều vấn đề. Kỳ thật, vừa rồi tôi cũng có ý nghĩ như vậy, nhưng…
Vũ Thì Tình dừng một chút, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô độc hữu sự nhu nhược, tiếng nói cũng trở nên réo rắt thảm thiết:
- Nhưng tôi thật sự không biết nên đối mặt với anh như nào, đối mặt với bản thân thế nào. Tôi không phủ nhận anh là nam sinh ưu tú nhất mà tôi từng gặp qua. Mỗi lần nhìn thấy anh, tầm mắt của tôi đều không có cách nào rời khỏi người anh. Nhưng… nhưng tôi thật sự có chút sợ hãi, tôi không biết là đang sợ anh, hay là đang sợ chúng ta không có kết quả…
Tay tặc nhẹ nhàng từ trên bàn đưa tới, lặng lẽ cầm lấy mu bàn tay giai nhân, vỗ nhẹ hai cái, tiếng nói của Thường Nhạc cũng trở nên ôn nhu:
- Kỳ thật từng câu nói của em đều có thể hình dung, người như tôi không cho em cảm giác an toàn, có đúng không?
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Vũ Thì Tình có chút kinh ngạc rồi lại có chút cam chịu, trong mắt Thường Nhạc lóe lên một chút suy nghĩ, dường như đang nghĩ xem có lấy loại phương thức trực tiếp để tiếp tục cuộc chơi này hay không. Cuối cùng khóe miệng hắn giương lên, nói tiếp:
- Trước tiên em có thể quên những thứ không thoải mái đi, coi như hiện tại chúng ta là bạn tốt, đợi đến một ngày em cho rằng tôi đã thông qua khảo nghiệm, làm bạn gái của tôi?
- Thật sao?
Ánh mắt Vũ Thì Tình sáng lên, khuôn mặt tinh xảo giống như hoa tươi sau trận mưa phùn, cái trán sáng bóng động lòng người kia, vẻ mặt rõ ràng cho thấy như trút được gánh nặng, lại hơi khó có thể tin.
- Tuyệt đối là sự thật!
Thường Nhạc nặng nề gật đầu, nếu như người hiểu rõ hắn nhìn thấy độ cong nho nhỏ nơi khóe miệng kia, nhất định có thể tưởng tượng ra hắn nhất định đang có âm mưu gì.
Nghiêm chỉnh mà nói, Thường Nhạc cũng không có âm mưu gì, hắn chỉ là cho rằng không thể dùng một dạng thủ pháp để cua các cô gái khác nhau, điều đó thật sự quá không thú vị rồi, nếu em gái Vũ ở trước mặt là nữ sinh nhỏ thích viết nhật ký này rõ ràng là chịu sự làm hại của phim thần tượng, vậy chi bằng hắn dùng lối mòn máu chó trong phim thần tượng để phối hợp với Vũ Thì Tình.
Đương nhiên, trong lòng Thường Nhạc khá là khinh bỉ loại phương pháp này. Rõ ràng hai người đều có cảm tình, hẳn là phải tranh thủ thời gian để lên xe trước sau đó mới mua vé bổ sung để hưởng thụ cuộc sống mới đúng, cho dù tương lai chia tay rồi cũng có thể tự hào tuyên bố một câu “Ông tuy rằng không thiên trường địa cửu được, nhưng đã từng có được”…
Loại bạn bè giằng co theo năm tháng rồi mới chuyển thành người yêu, Thường Nhạc bí mật cho rằng đầu óc bọn họ bị úng nước, lãng phí rất nhiều thời gian tươi đẹp. Nói không chừng trên đường còn có thể xuất hiện một tên Trình Giảo Kim cướp đối phương đi, kết cục như vậy cực kỳ bi thương, rất mẹ nó bất hạnh, vô số bi kịch chính là được sinh ra như vậy đấy.
Chẳng qua nếu như loại phương pháp này đối với hắn mà nói khá là mới mẻ, Thường Nhạc sẽ không để ý mà nếm thử một chút. Kỳ thật, nguyên nhân chủ yếu ở chỗ Thường Nhạc cảm thấy bản thân bận tới mức không phân được người ta rồi, tam đại ngực lớn tứ đại mỹ nhân còn có đám người Lâm Quai Quai đều ở trong học viện Kiêu Tử này. Đây lại không phải là thời cổ đại, hắn không thể hoành tráng à hét to một câu “Toàn bộ các em vào hậu cung của tôi đi”, kết quả là hắn có chút hết cách mà dành thời gian cho việc khác.
Đã từng có nhân vật hoành tráng ngoài miệng nói là ‘Một giây của tôi mấy chục vạn lên xuống’. Thường Nhạc cảm thấy bản thân sắp ‘Một giây đồng hồ vài cô bé lên xuống’ rồi… Bởi vậy, hắn cũng không ngại làm ‘bạn’ với Vũ Thì Tình trước.
Khẽ đập mặt bàn, Thường Nhạc nhìn Vũ Thì Tình, lại lộ ra nụ cười xấu xa kia:
- Nhưng tôi nhắc nhở em một chút, tôi không hề bỏ việc cua em nha!
- Sắc lang!
Vũ Thì Tình phun ra một câu, lại không che dấu được hai đầu lông mày vui sướng.
- Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu thảo luận về sân khấu kịch, ngày thành lập trường là ngày mấy?
Thường Nhạc nghiêm nét mặt nói.
Vũ Thì Tình dùng ánh mắt như đánh giá người ngoài hành tinh nhìn Thường Nhạc, cảm thấy người này có chút thần kinh không bình thường, nói:
- Ngày 11 tháng 11 này, tròn 30 năm xây dựng học viện Kiêu Tử, nhân viên nhà trường đặc biệt coi trọng buổi dạ hội kỷ niệm ngày thành lập trường này…
Bởi vì vấn đề môi trường lớn trong nước, các trường học quý tộc bình thường đều có lịch sử lâu đời. Nhưng ngày thành lập của học viên Kiêu Tử lại có chút quỷ dị, ngày 11 tháng 11 không phải là Lễ Độc thân trong truyền thuyết sao?
Thường Nhạc nói:
- Còn hai tháng để luyện tập, thời gian rất nhiều, sao lại cảm thấy em rất gấp gáp?
- Sao lại không gấp gáp cho được, hai tháng trong nháy mắt liền qua, Quốc khánh còn nghỉ đến 7 ngày, hừ hừ!
- Yên tâm, tôi sẽ không để em thất vọng đâu, bà Chủ tịch!
- Thật sao? Vậy tôi chờ hồi âm của anh nha, người ta thật đúng là đnag mong đợi biểu hiện của anh!
- Thật sự rất mong đợi?
Thường Nhạc có chút ngượng ngùng cười.
- Đương nhiên, sau này người ta còn có thể nhìn anh luyện tập. A, quá tuyệt vời!
Vũ Thì Tình dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ 17 tuổi, lúc này lộ ra dáng dấp của cô bé, lại khiến Thường Nhạc không ngừng động tâm. Nhưng hắn rất nhanh nhíu mày lại:
- Không phải chứ, em còn nhìn trộm tôi luyện tập sao? Tôi chẳng phải là sẽ rất mất tự nhiên sao?
- Không được, tôi là người chịu trách nhiệm, tôi nhất định phải giám sát mọi người!
Bộ dáng nói chuyện của Vũ Thì Tình rất nghiêm túc, còn có chút tự cao tự đại, nhưng lại vô cùng đáng yêu.
- Được rồi, tôi nhận mệnh, em thích xem thì xem đi…
Thường Nhạc khóc thét một tiếng, trong mắt hiện ra ánh mắt không có ý tốt, cúi đầu than thở:
- Sợ cái chim, dù sao da mặt của bản thiếu gia cũng đủ dày…
Hai người càng nói chuyện càng nhẹ nhàng, tâm tình của Vũ Thì Tình cũng dần bình phục, trở nên nói nhiều, bộ dáng tràn đầy tự tin nhanh mồm nhanh miệng kia khiến Thường Nhạc rất là động tâm, một người phụ nữ luôn mê người như vậy thể hiện ra sự đặc biệt và sức hấp dẫn độc đáo của mình.
Trong lúc nói chuyện vui vẻ với nhau, hai người dần dần kéo gần khoảng cách, thời gian lặng lẽ trôi qua.
Đột nhiên, tầm mắt Vũ Thì Tình đọng lại, ngơ ngác nhìn ra phía trước, trong con ngươi trong suốt lóe lên vẻ cực kỳ rắc rối phức tạp.
Ngay phía trước Vũ Thì Tình, chính là phía sau Thường Nhạc, một bóng hình xinh đẹp màu đỏ chớp động, hùng hổ đi tới.
Bất luận là đàn ông nào nhìn thấy cô bé này, đều không kìm nổi mà kích động chảy máu mũi!
Gió nhẹ thổi nước dưới ao, lại không thổi được chiếc cửa sổ thủy tinh trong suốt.
Ở phía trước cửa sổ, một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ đang dùng cơm, ánh sáng tàn của mặt trời lặn tiến vào chiếu rọi lên người hai người, khiến cho hai người vốn đã là hạc giữa bầy gà càng thêm hào quang bắn ra bốn phía, làm cho tất cả thực khách trong nhà ăn đều có một loại ảo giác tự thẹn không bằng, người có lối suy nghĩ phát tán bắt đầu mơ tưởng viển vông đối với hai người.
Vũ Thì Tình từ đầu đến cuối đều có vẻ tâm thần không yên, thường vụng trộm đánh giá cử chỉ đột nhiên trở nên cao quý tao nhã của Thường Nhạc. Sau khi ‘âm mưu’ bị phát hiện, mặt cô không ngừng đỏ lên, quay đầu giả vờ thưởng thức ánh nắng chiều bên ngoài cửa sổ.
Giống như đã nắm chắc thắng lợi trong tay, Thường Nhạc không hề giống rất nhiều kẻ gà mờ nóng lòng tán gái mà bốc phét, một mình tự đắc ăn uống rất là happy. Tuy nhiên, lòng Thường Nhạc vẫn có chút kinh ngạc, Vũ Thì Tình gần như chỉ ăn tượng trưng một chút, ăn ít như vậy, sao có thể nuôi dưỡng ‘chỗ đó’ lớn như vậy…
Năm phút sau, Thường Nhạc cuối cùng đang không nhịn được mà giúp Vũ Thì Tình lấy một đĩa đầy thức ăn, trên mặt mang theo nụ cười xấu xa đe dọa:
- Nếu em không ăn cái gì, tôi liền ăn em trước mặt mọi người!
Khuôn mặt của Vũ Thì Tình đỏ lên, lập tức ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Dường như là bởi vì ấn tượng lần đầu tiên, bản năng cô hơi e ngại Thường Nhạc, mỗi lần nhìn thấy bộ mặt không có ý tốt kia thì trái tim của cô đập loạn lên. Nhưng nếu không nhìn thấy gương mặt này, thì lại không hiểu vì sao mà trở nên hoài niệm. Lòng của phụ nữ như chiếc kim ở dưới đáy biển, không ai biết trong lòng họ rốt cuộc là nghĩ cái gì, có thể là ngay bản thân họ cũng không hiểu.
Thường Nhạc lộ ra nụ cười hài lòng, nhìn như không chút để ý tìm một đề tài:
- Tôi có chút không hiểu, vì sao lúc trước các em thế nào cũng phải chọn Hoàng Dật Nhiên vào vai nam chính?
Vũ Thì Tình đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nói:
- Anh không biết sao? Hoàng Dật Nhiên là người đứng đầu tứ đại tài tử của trường chúng ta!
Thường Nhạc cười nói:
- Em nói như vâỵ, thật khiến tôi nhớ đến tình cảnh tứ đại tài tử Giang Nam xuất hành trong ‘Đường Bá Hổ điểm Thu Hương’ Tinh Gia bản…
- Anh có phải là từ trước đến nay không để bất cứ ai vào trong mắt không?
Vũ Thì Tình đột nhiên hỏi một câu.
Thường nhạc ngẩn ra, hỏi:
- Tại sao muốn nói như vậy?
- Ánh mắt của anh nói cho tôi biết.
Vũ Thì Tình cố lấy dũng khí, rất chân thành trả lời.
Thường Nhạc đảo mắt, nhìn đường cong cứu quốc nói:
- Vậy ánh mắt của tôi có nói cho em biết, tôi đối với em si tình đến trình độ nào không?
Vũ Thì Tình lại không né tránh ánh mắt lợi hại của Thường Nhạc, đáp:
- Ít nhất trong một giây này, ánh mắt của anh nói với tôi, anh không phải si tình với ai, mà là si tình với rất nhiều người!
- Điều này cũng bị em nhìn ra?
Thường Nhạc không e dè mỉm cười, trong mắt lại lờ mờ hiện lên chút cô đơn, đột nhiên dừng ở đôi mắt đẹp của đối phương, từ từ nói:
- Vậy em có từng nghĩ tới việc tiếp nhận một người như tôi không?
Trong mắt Thường Nhạc, hắn làm như vậy không có gì không tốt cả, nhớ người sáng lập ‘Hoa hoa công tử’ Hugh Hefner đã từng nói qua: “Tôi không phải người xấu, sẽ không lên giường với rất nhiều phụ nữ. Kỳ thật, tôi là một người trung trinh, chỉ là với một đám bạn gái”… Người nói ra những lời này, không thể nghi ngờ chính là Hoa hoa công tử cấp cao nhất, cũng là đối tượng mà Thường Nhạc quyết chí vượt qua.
Vẻ mặt Vũ Thì Tình đột nhiên có chút thận trọng, lần đầu tiên trong đời dùng một ánh mắt gần gũi để nhìn Thường Nhạc, cố gắng vượt qua bóng ma trong lòng nói:
- Tôi cũng không biết… tôi nghĩ anh nhất định là nghĩ, nếu tôi đã ngồi ăn đây ăn bữa tối với anh, điều này đã nói rõ rất nhiều vấn đề. Kỳ thật, vừa rồi tôi cũng có ý nghĩ như vậy, nhưng…
Vũ Thì Tình dừng một chút, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô độc hữu sự nhu nhược, tiếng nói cũng trở nên réo rắt thảm thiết:
- Nhưng tôi thật sự không biết nên đối mặt với anh như nào, đối mặt với bản thân thế nào. Tôi không phủ nhận anh là nam sinh ưu tú nhất mà tôi từng gặp qua. Mỗi lần nhìn thấy anh, tầm mắt của tôi đều không có cách nào rời khỏi người anh. Nhưng… nhưng tôi thật sự có chút sợ hãi, tôi không biết là đang sợ anh, hay là đang sợ chúng ta không có kết quả…
Tay tặc nhẹ nhàng từ trên bàn đưa tới, lặng lẽ cầm lấy mu bàn tay giai nhân, vỗ nhẹ hai cái, tiếng nói của Thường Nhạc cũng trở nên ôn nhu:
- Kỳ thật từng câu nói của em đều có thể hình dung, người như tôi không cho em cảm giác an toàn, có đúng không?
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Vũ Thì Tình có chút kinh ngạc rồi lại có chút cam chịu, trong mắt Thường Nhạc lóe lên một chút suy nghĩ, dường như đang nghĩ xem có lấy loại phương thức trực tiếp để tiếp tục cuộc chơi này hay không. Cuối cùng khóe miệng hắn giương lên, nói tiếp:
- Trước tiên em có thể quên những thứ không thoải mái đi, coi như hiện tại chúng ta là bạn tốt, đợi đến một ngày em cho rằng tôi đã thông qua khảo nghiệm, làm bạn gái của tôi?
- Thật sao?
Ánh mắt Vũ Thì Tình sáng lên, khuôn mặt tinh xảo giống như hoa tươi sau trận mưa phùn, cái trán sáng bóng động lòng người kia, vẻ mặt rõ ràng cho thấy như trút được gánh nặng, lại hơi khó có thể tin.
- Tuyệt đối là sự thật!
Thường Nhạc nặng nề gật đầu, nếu như người hiểu rõ hắn nhìn thấy độ cong nho nhỏ nơi khóe miệng kia, nhất định có thể tưởng tượng ra hắn nhất định đang có âm mưu gì.
Nghiêm chỉnh mà nói, Thường Nhạc cũng không có âm mưu gì, hắn chỉ là cho rằng không thể dùng một dạng thủ pháp để cua các cô gái khác nhau, điều đó thật sự quá không thú vị rồi, nếu em gái Vũ ở trước mặt là nữ sinh nhỏ thích viết nhật ký này rõ ràng là chịu sự làm hại của phim thần tượng, vậy chi bằng hắn dùng lối mòn máu chó trong phim thần tượng để phối hợp với Vũ Thì Tình.
Đương nhiên, trong lòng Thường Nhạc khá là khinh bỉ loại phương pháp này. Rõ ràng hai người đều có cảm tình, hẳn là phải tranh thủ thời gian để lên xe trước sau đó mới mua vé bổ sung để hưởng thụ cuộc sống mới đúng, cho dù tương lai chia tay rồi cũng có thể tự hào tuyên bố một câu “Ông tuy rằng không thiên trường địa cửu được, nhưng đã từng có được”…
Loại bạn bè giằng co theo năm tháng rồi mới chuyển thành người yêu, Thường Nhạc bí mật cho rằng đầu óc bọn họ bị úng nước, lãng phí rất nhiều thời gian tươi đẹp. Nói không chừng trên đường còn có thể xuất hiện một tên Trình Giảo Kim cướp đối phương đi, kết cục như vậy cực kỳ bi thương, rất mẹ nó bất hạnh, vô số bi kịch chính là được sinh ra như vậy đấy.
Chẳng qua nếu như loại phương pháp này đối với hắn mà nói khá là mới mẻ, Thường Nhạc sẽ không để ý mà nếm thử một chút. Kỳ thật, nguyên nhân chủ yếu ở chỗ Thường Nhạc cảm thấy bản thân bận tới mức không phân được người ta rồi, tam đại ngực lớn tứ đại mỹ nhân còn có đám người Lâm Quai Quai đều ở trong học viện Kiêu Tử này. Đây lại không phải là thời cổ đại, hắn không thể hoành tráng à hét to một câu “Toàn bộ các em vào hậu cung của tôi đi”, kết quả là hắn có chút hết cách mà dành thời gian cho việc khác.
Đã từng có nhân vật hoành tráng ngoài miệng nói là ‘Một giây của tôi mấy chục vạn lên xuống’. Thường Nhạc cảm thấy bản thân sắp ‘Một giây đồng hồ vài cô bé lên xuống’ rồi… Bởi vậy, hắn cũng không ngại làm ‘bạn’ với Vũ Thì Tình trước.
Khẽ đập mặt bàn, Thường Nhạc nhìn Vũ Thì Tình, lại lộ ra nụ cười xấu xa kia:
- Nhưng tôi nhắc nhở em một chút, tôi không hề bỏ việc cua em nha!
- Sắc lang!
Vũ Thì Tình phun ra một câu, lại không che dấu được hai đầu lông mày vui sướng.
- Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu thảo luận về sân khấu kịch, ngày thành lập trường là ngày mấy?
Thường Nhạc nghiêm nét mặt nói.
Vũ Thì Tình dùng ánh mắt như đánh giá người ngoài hành tinh nhìn Thường Nhạc, cảm thấy người này có chút thần kinh không bình thường, nói:
- Ngày 11 tháng 11 này, tròn 30 năm xây dựng học viện Kiêu Tử, nhân viên nhà trường đặc biệt coi trọng buổi dạ hội kỷ niệm ngày thành lập trường này…
Bởi vì vấn đề môi trường lớn trong nước, các trường học quý tộc bình thường đều có lịch sử lâu đời. Nhưng ngày thành lập của học viên Kiêu Tử lại có chút quỷ dị, ngày 11 tháng 11 không phải là Lễ Độc thân trong truyền thuyết sao?
Thường Nhạc nói:
- Còn hai tháng để luyện tập, thời gian rất nhiều, sao lại cảm thấy em rất gấp gáp?
- Sao lại không gấp gáp cho được, hai tháng trong nháy mắt liền qua, Quốc khánh còn nghỉ đến 7 ngày, hừ hừ!
- Yên tâm, tôi sẽ không để em thất vọng đâu, bà Chủ tịch!
- Thật sao? Vậy tôi chờ hồi âm của anh nha, người ta thật đúng là đnag mong đợi biểu hiện của anh!
- Thật sự rất mong đợi?
Thường Nhạc có chút ngượng ngùng cười.
- Đương nhiên, sau này người ta còn có thể nhìn anh luyện tập. A, quá tuyệt vời!
Vũ Thì Tình dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ 17 tuổi, lúc này lộ ra dáng dấp của cô bé, lại khiến Thường Nhạc không ngừng động tâm. Nhưng hắn rất nhanh nhíu mày lại:
- Không phải chứ, em còn nhìn trộm tôi luyện tập sao? Tôi chẳng phải là sẽ rất mất tự nhiên sao?
- Không được, tôi là người chịu trách nhiệm, tôi nhất định phải giám sát mọi người!
Bộ dáng nói chuyện của Vũ Thì Tình rất nghiêm túc, còn có chút tự cao tự đại, nhưng lại vô cùng đáng yêu.
- Được rồi, tôi nhận mệnh, em thích xem thì xem đi…
Thường Nhạc khóc thét một tiếng, trong mắt hiện ra ánh mắt không có ý tốt, cúi đầu than thở:
- Sợ cái chim, dù sao da mặt của bản thiếu gia cũng đủ dày…
Hai người càng nói chuyện càng nhẹ nhàng, tâm tình của Vũ Thì Tình cũng dần bình phục, trở nên nói nhiều, bộ dáng tràn đầy tự tin nhanh mồm nhanh miệng kia khiến Thường Nhạc rất là động tâm, một người phụ nữ luôn mê người như vậy thể hiện ra sự đặc biệt và sức hấp dẫn độc đáo của mình.
Trong lúc nói chuyện vui vẻ với nhau, hai người dần dần kéo gần khoảng cách, thời gian lặng lẽ trôi qua.
Đột nhiên, tầm mắt Vũ Thì Tình đọng lại, ngơ ngác nhìn ra phía trước, trong con ngươi trong suốt lóe lên vẻ cực kỳ rắc rối phức tạp.
Ngay phía trước Vũ Thì Tình, chính là phía sau Thường Nhạc, một bóng hình xinh đẹp màu đỏ chớp động, hùng hổ đi tới.
Bất luận là đàn ông nào nhìn thấy cô bé này, đều không kìm nổi mà kích động chảy máu mũi!
/293
|