Trong nháy mắt lúc Thường Nhạc quay đầu lại, Vũ Thì Tình cảm giác như trong lòng có thứ gì đó bị xúc động thật sâu. Dù không rõ tại sao mình lại gọi hắn lại, nhưng hiện tại cô cho rằng việc này không quan trọng, bởi vì cô cảm thấy việc mình bị giữ lại đây là đáng giá!
Dưới ánh chiều tà, vẻ mặt Thường Nhạc không kiềm chế được có chút chán chường, giống như chỉ liếc hắn một cái, lại làm cho người ta cảm thấy toàn bộ tro bụi của thế giới này chìm xuống dưới. Bộ dạng uể oải kia trong lúc lơ đãng đã khắc sâu vào tâm của Vũ Thì Tình.
Thường Nhạc giống như đột nhiên thấu hiểu vấn đề nan giải nào đó, cả người thoạt nhìn tình thần sảng khoái hẳn lên, chầm chậm tiến đến trước mặt Vũ Thì Tình, dùng giọng nói bất cần đời:
- Thế nào? Nghĩ thông suốt rồi sao? Tính tiếp nhận sự thực là tôi cua em?
Vũ Thì Tình nghe vậy, trong con mắt xinh đẹp dâng lên một cỗ mất mát, còn có một tia sợ hãi. Càng buồn cười chính là cô cũng không phải e ngại Thường Nhạc có mưu đồ gây rối đối với cô, mà là xuất phát từ trực giác của một người con gái, cô đột nhiên phát hiện, Thường Nhạc dường như đã bỏ rơi cô rồi. Thậm chí có thể nói, trong suy nghĩ của Thường Nhạc cô chỉ là một nhân vật nhỏ, có thể có, có thể không.
Không có người phụ nữ nào có thể chấp nhận sự thật như vậy, đối phương là người mình thích hay không kì thật đã không còn quan trọng. Giống như một cô gái đẹp có rất nhiều người theo đuổi, đột nhiên có một ngày những người theo đuổi cô ấy biến mất, hoặc theo đuổi một cô gái khác, các cô gái đó sẽ giống như ăn dấm chua, mặc dù coi như mình căn bản không thích người con trai đó, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, tâm tư của phụ nữ chính là cổ quái như vậy.
Loại phụ nữ sáng chói như Vũ Thì Tình, tâm lý lại càng cổ quái, rất ít đàn ông có thể đoán được. Huống chi, cô đối với Thường Nhạc còn có một loại cảm giác khó hiểu, bởi vì người này thật sự rất giống với bạch mã hoàng tử mà cô viết trong nhật kí.
Lúc này, Vũ Thì Tình nhận thấy có gì đó khác lạ, mặc dù giọng điệu Thường Nhạc vẫn như vậy, nhưng vẻ mặt lại không như thế. Đặc biệt là cặp mắt kia, khiến Vũ Thì Tình cảm thấy kinh hãi. Cô cũng không nói được cụ thể tại sao lại như thế, chẳng qua là cảm thấy ánh mắt của Thường Nhạc như trở nên trong suốt, dường như có thể nhìn thấy những vết dơ bẩn tự đáy lòng mình. Hơn nữa trên mặt hắn cũng là biểu hiện trần tĩnh, làm cho không người nào có thể biết hắn đang nghĩ gì.
Bình tĩnh đáng sợ lại mơ hồ lộ ra ánh mắt lạnh lung khiến Vũ Thì Tình không kìm lòng nổi, từ đáy lòng dâng lên một cỗ ủy khuất giống như thất tình, giống như ác mộng lan tràn đến khắp tứ chi của cô, khóe mắt cô ửng đỏ, đột nhiên rơi xuống một giọt nước mắt trong suốt.
Thường Nhạc hơi ngẩn ra, hắn vừa rồi chẳng qua nghĩ đến phương pháp cua Hoa Nhã Thi mà thôi, cả người tiến vào trạng thái “Bán nhập định” (nửa ngồi thiền ý ạ), thật ra không quá để ý cảm nhận của Vũ Thì Tình.
Bây giờ nhìn thấy người đẹp rơi lệ, không khỏi khiến vị Hoa hoa công tử này hao phí tâm tư, lấy khăn lau nước mắt cho Vũ Thì Tình, ôn nhu hỏi:
- Làm sao vậy? Không muốn tôi cua em thì có thể kháng nghị mà, tôi sẽ không miễn cưỡng em!
Vũ Thì Tình nhớ rất rõ, đây là lần thứ hai Thường Nhạc lau nước mắt cho cô, đời này cô cùng nam nhân này ở chung ba lượt, liền vì hắn mà khóc ba lượt. Trong mắt mọi người cô đều thông thạo xã, đối đáp tinh thông, đã khi nào yếu đuối như vậy?
Tuy rằng vẫn là khăn tay màu trắng như lần trước, ngay cả mùi hương cũng giống nhau, thậm chí không biết đã giặt qua chưa nhưng Vũ Thì Tình vẫn cảm giác được vật gì đó của mình tan rã, vẻ ủy khuất trên khuôn mặt ngày càng nồng đậm, không ngờ lại bắt đầu gào khóc.
Con mẹ nó chứ ai chọc ai? Thường Nhạc tự hỏi mình, đương nhiên không nói ra miệng, lộ ra một bộ dáng thực bất đắc dĩ. Từ sau khi gặp Hoa Nhã Thi, hắn phát hiện đầu óc mình tạm thời không tỉnh táo.
Nhìn Thường Nhạc không có phản ứng gì, Vũ Thì Tình khóc lại càng gay gắt hơn, không biết lấy đâu ra dũng khí, vươn đôi bàn tay trắng như phấn hung hăng đánh vào ngực Thường Nhạc, miệng nghẹn ngào nói đứt quãng:
- Đều tại anh…đều tại anh…tất cả đều là anh không tốt!
- Tôi làm sao? Cô nói rõ ràng nha!
Vẻ mặt Thường Nhạc oan hơn cả Đậu Nga, còn ủy khuất hơn cả Vũ Thì Tình, mang theo hoang mang và khó hiểu không biết giải quyết thế nào.
Lòng dạ đàn bà tinh tế, lời này tuyệt đối không phải là dùng để tượng trưng cho cái đẹp
Hai mắt đẫm lệ, nhưng Vũ Thì Tình vẫn chú ý tới vẻ mặt vô cùng ủy khuất của Thường Nhạc kia, không khỏi có chút áy náy, nhưng vẫn không chịu chịu thiệt, thật vất vả lắm mới bắt được cơ hội Thường Nhạc dịu dàng, cô vẫn tiếp tục hỏi tội:
- Đều tại anh đuổi Hoàng Dật Nhiên đi…
- Hoàng Dật Nhiên?
Củ chuối thật, cô bé này thích Hoàng Dật Nhiên sao. Nếu đúng như vậy, đó quả là một chuyện nhân thần cộng phẫn.
- Đúng, chính là Hoàng Dật Nhiên!
Vũ Thì Tình hơi ngừng tiếng khóc, nhưng vẫn nức nở, ngực vẫn phập phồng không ngừng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng làm cho người ta thương tiếc, nói tiếp:
- Hoàng Dật Nhân vốn là nam chính trong vở kịch kỉ niệm ngày thành lập trường của hội sinh viên, nhưng cậu ta đi rồi, hiện tại không tìm ra nam chính rồi!
Thường Nhạc không kìm nổi bật cười, hơn nửa ngày mới đem vẻ mặt hoàn toàn bị đánh bại nhìn Vũ Thì Tình, lạnh nhạt nói:
- Vì chuyện này sao?
- Nếu không anh còn tưởng vì sao, đây vốn là tiết mục chính đấy. Hiện tại tìm không được người thế thân thích hợp, làm người ta bị hiệu trưởng phê bình!
Vũ Thì Tình nói tới đây không khỏi cong lên cái miệng nhỏ nhắn, mặc dù không động lòng người như Lâm Quai Quai nhưng đối với một cô gái có đôi “tiếu ngạo giang hồ” như cô thì cũng là có một phong vị khác,
- Còn nữa, cũng bởi vì Hoàng Dật Nhiên đi rồi, tiết mục này có khả năng bị hủy, Nhã Ca đang rất tức giận. Tất cả đều tại anh, hừ!
Tháng 11 hàng năm, học viên Kiêu Tử đều tổ chức một buổi tối văn nghệ để kỉ niệm ngày thành lập trường muốn, Thường Nhạc biết rằng, vị phó chủ tịch hội sinh viên Vũ Thì Tình này sẽ gánh trên vai trách nhiệm to lớn. Hiện giờ nhân vật nam chính lại bị Thường Nhạc dọa cho chạy trốn rồi, nghĩ cũng thật có chút muốn xin lỗi cô bé này.
Dường như nhớ ra gì đó, ánh mắt Thường Nhạc lóe lên, hỏi :
- Ý của em là, vốn Hoa Nhã Ca và Hoàng Dật Nhiên diễn cặp, bởi vì Hoàng Dật Nhiên đi rồi, tiết mục bị hủy bỏ, cho nên Hoa Nhã Ca cũng không được làm nữ chính nữa có đúng không?
Vũ Thì Tình hiện tại đã hoàn toàn ngừng khóc, bộ ngực xinh đẹp cũng không phập phồng nữa, khẽ gật đầu, dùng ánh mắt thù hận trừng tên đầu sỏ Thường Nhạc, chẳng qua là trong ánh mắt cừu hận này, lại lóe ra mấy phần nồng tình mật ý.
- Ssao không nói sớm!
Thường Nhạc không cho là đúng cười cười:
- Chuyện này có khó gì, các em vốn định biểu diễn cái gì, nói nghe một chút!
Vũ Thì Tình ngẩn ngơ, giống như Lâm Quai Quai, cô cũng cảm thấy mỗi ngày Thường Nhạc đều khiến người khác bất ngờ, như bây giờ, khuôn mặt luôn mang theo tà khí kia đã thay đổi, thay vào đó là ý cười mơ hồ nơi khóe miệng.
Sau khí ý thức được mình đang ngẩn người, khuôn mặt Vũ Thì Tình đỏ lên, cúi đầu nhẹ giọng nói:
- Là “Romeo và Juliet”.
Nghe vậy, Thường Nhạc nụ cười còn đang mơ hồ đột nhiên rực rỡ hẳn lên.
Trời xanh có mắt a!
Cơ hội tốt như vậy hắn làm sao có thể buông tha, Hoa Nhã Ca làm nữ chính, mẹ đứa nào không muốn làm nam chính chứ? Huống chi, vừa rồi Thường Nhạc đã nghĩ thông suốt, cô gái nhỏ kia tình thâm sâm vũ với mình như vậy, chỉ cần làm xong cô em, cô chị còn có thể xa sao? Cái này gọi là gần quan được ban lộc!
Nhìn thẳng vào Vũ Thì Tình, nghiêm túc ho khan một tiếng, nghiêm trang hỏi:
- Em cảm thấy tôi thế nào?
- Cái gì như thế nào?
Vũ Thì Tình lại ngẩn ngơ, trong lòng lại có chút sợ hãi.
Trong trường hợp bình thường, chỉ có lúc hai người rất thân cận, con trai mới hỏi con gái: ‘Em cảm thấy con người anh thế nào?’
- Heo a!
Thường Nhạc không chịu nổi nhéo cái mũi của giai nhân xinh đẹp, bộ dạng rất muốn đánh, tay giơ lên rồi lại buông xuống, hung ác nói:
- Đương nhiên là nói tôi sẽ diễn vai nam chính thay Hoàng Dật Nhân!
- Anh? Anh diễn vai nam chính?
Vũ Thì Tình hoàn toàn ngây dại, ánh mắt xinh đẹp trợn thật lớn, đồng thời trong lòng lại dâng lên hy vọng mãnh liệt. Cô hiểu rõ người con trai trước mắt này sẽ mang đến bất ngờ gì hơn ai hết, lúc trước người này còn tuyên bố muốn cưỡng gian cô khiến cô không hiểu gì cả rồi xông lên sân khấu, sau đó chinh phục tất cả người nghe.
Hiện tại nhớ tới cảnh tượng dố, Vũ Thì Tình vẫn còn cảm thấy mới mẻ. Cô đột nhiên có chút oán hận chính mình, tìm nhiều người thay thế như vậy, sao lại không nghĩ tới tên nhóc khiến người ta bất ngờ này?
- Sao thế, không tin tôi?
Thường nhạc hiện ra vẻ mặt bất mãn và buồn bã khi bị người yêu nghi ngờ, đột nhiên lui về sau hai bước, cúi đầu rồi ngẩng đầu trong nháy mắt, phong độ quý tộc từ tận lỗ chân lông phát ra nồng đậm, tràn ngập không khí. Lúc này ánh mắt Thường Nhạc trở nên si tình, một tay chỉ hướng Đông, thanh âm cũng trở nên có tiết tấu, thâm tình nói:
- Nói nhỏ thôi! Trong cửa sổ ở bên kia là ánh sáng gì? Đó là phương Đông, Juliet chính là ánh mặt trời của anh!
Bàn tay nhỏ bé bịt miệng lại, cố gắng không để cho mình lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Vũ Thì Tình si ngốc nhìn nam nhân này, nhìn trái nhìn phải, cô rốt cục phải thừa nhận, người này quả thực chính là phiên bản tiêu chuẩn của Romeo hiện đại a! !
Dưới ánh chiều tà, vẻ mặt Thường Nhạc không kiềm chế được có chút chán chường, giống như chỉ liếc hắn một cái, lại làm cho người ta cảm thấy toàn bộ tro bụi của thế giới này chìm xuống dưới. Bộ dạng uể oải kia trong lúc lơ đãng đã khắc sâu vào tâm của Vũ Thì Tình.
Thường Nhạc giống như đột nhiên thấu hiểu vấn đề nan giải nào đó, cả người thoạt nhìn tình thần sảng khoái hẳn lên, chầm chậm tiến đến trước mặt Vũ Thì Tình, dùng giọng nói bất cần đời:
- Thế nào? Nghĩ thông suốt rồi sao? Tính tiếp nhận sự thực là tôi cua em?
Vũ Thì Tình nghe vậy, trong con mắt xinh đẹp dâng lên một cỗ mất mát, còn có một tia sợ hãi. Càng buồn cười chính là cô cũng không phải e ngại Thường Nhạc có mưu đồ gây rối đối với cô, mà là xuất phát từ trực giác của một người con gái, cô đột nhiên phát hiện, Thường Nhạc dường như đã bỏ rơi cô rồi. Thậm chí có thể nói, trong suy nghĩ của Thường Nhạc cô chỉ là một nhân vật nhỏ, có thể có, có thể không.
Không có người phụ nữ nào có thể chấp nhận sự thật như vậy, đối phương là người mình thích hay không kì thật đã không còn quan trọng. Giống như một cô gái đẹp có rất nhiều người theo đuổi, đột nhiên có một ngày những người theo đuổi cô ấy biến mất, hoặc theo đuổi một cô gái khác, các cô gái đó sẽ giống như ăn dấm chua, mặc dù coi như mình căn bản không thích người con trai đó, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, tâm tư của phụ nữ chính là cổ quái như vậy.
Loại phụ nữ sáng chói như Vũ Thì Tình, tâm lý lại càng cổ quái, rất ít đàn ông có thể đoán được. Huống chi, cô đối với Thường Nhạc còn có một loại cảm giác khó hiểu, bởi vì người này thật sự rất giống với bạch mã hoàng tử mà cô viết trong nhật kí.
Lúc này, Vũ Thì Tình nhận thấy có gì đó khác lạ, mặc dù giọng điệu Thường Nhạc vẫn như vậy, nhưng vẻ mặt lại không như thế. Đặc biệt là cặp mắt kia, khiến Vũ Thì Tình cảm thấy kinh hãi. Cô cũng không nói được cụ thể tại sao lại như thế, chẳng qua là cảm thấy ánh mắt của Thường Nhạc như trở nên trong suốt, dường như có thể nhìn thấy những vết dơ bẩn tự đáy lòng mình. Hơn nữa trên mặt hắn cũng là biểu hiện trần tĩnh, làm cho không người nào có thể biết hắn đang nghĩ gì.
Bình tĩnh đáng sợ lại mơ hồ lộ ra ánh mắt lạnh lung khiến Vũ Thì Tình không kìm lòng nổi, từ đáy lòng dâng lên một cỗ ủy khuất giống như thất tình, giống như ác mộng lan tràn đến khắp tứ chi của cô, khóe mắt cô ửng đỏ, đột nhiên rơi xuống một giọt nước mắt trong suốt.
Thường Nhạc hơi ngẩn ra, hắn vừa rồi chẳng qua nghĩ đến phương pháp cua Hoa Nhã Thi mà thôi, cả người tiến vào trạng thái “Bán nhập định” (nửa ngồi thiền ý ạ), thật ra không quá để ý cảm nhận của Vũ Thì Tình.
Bây giờ nhìn thấy người đẹp rơi lệ, không khỏi khiến vị Hoa hoa công tử này hao phí tâm tư, lấy khăn lau nước mắt cho Vũ Thì Tình, ôn nhu hỏi:
- Làm sao vậy? Không muốn tôi cua em thì có thể kháng nghị mà, tôi sẽ không miễn cưỡng em!
Vũ Thì Tình nhớ rất rõ, đây là lần thứ hai Thường Nhạc lau nước mắt cho cô, đời này cô cùng nam nhân này ở chung ba lượt, liền vì hắn mà khóc ba lượt. Trong mắt mọi người cô đều thông thạo xã, đối đáp tinh thông, đã khi nào yếu đuối như vậy?
Tuy rằng vẫn là khăn tay màu trắng như lần trước, ngay cả mùi hương cũng giống nhau, thậm chí không biết đã giặt qua chưa nhưng Vũ Thì Tình vẫn cảm giác được vật gì đó của mình tan rã, vẻ ủy khuất trên khuôn mặt ngày càng nồng đậm, không ngờ lại bắt đầu gào khóc.
Con mẹ nó chứ ai chọc ai? Thường Nhạc tự hỏi mình, đương nhiên không nói ra miệng, lộ ra một bộ dáng thực bất đắc dĩ. Từ sau khi gặp Hoa Nhã Thi, hắn phát hiện đầu óc mình tạm thời không tỉnh táo.
Nhìn Thường Nhạc không có phản ứng gì, Vũ Thì Tình khóc lại càng gay gắt hơn, không biết lấy đâu ra dũng khí, vươn đôi bàn tay trắng như phấn hung hăng đánh vào ngực Thường Nhạc, miệng nghẹn ngào nói đứt quãng:
- Đều tại anh…đều tại anh…tất cả đều là anh không tốt!
- Tôi làm sao? Cô nói rõ ràng nha!
Vẻ mặt Thường Nhạc oan hơn cả Đậu Nga, còn ủy khuất hơn cả Vũ Thì Tình, mang theo hoang mang và khó hiểu không biết giải quyết thế nào.
Lòng dạ đàn bà tinh tế, lời này tuyệt đối không phải là dùng để tượng trưng cho cái đẹp
Hai mắt đẫm lệ, nhưng Vũ Thì Tình vẫn chú ý tới vẻ mặt vô cùng ủy khuất của Thường Nhạc kia, không khỏi có chút áy náy, nhưng vẫn không chịu chịu thiệt, thật vất vả lắm mới bắt được cơ hội Thường Nhạc dịu dàng, cô vẫn tiếp tục hỏi tội:
- Đều tại anh đuổi Hoàng Dật Nhiên đi…
- Hoàng Dật Nhiên?
Củ chuối thật, cô bé này thích Hoàng Dật Nhiên sao. Nếu đúng như vậy, đó quả là một chuyện nhân thần cộng phẫn.
- Đúng, chính là Hoàng Dật Nhiên!
Vũ Thì Tình hơi ngừng tiếng khóc, nhưng vẫn nức nở, ngực vẫn phập phồng không ngừng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng làm cho người ta thương tiếc, nói tiếp:
- Hoàng Dật Nhân vốn là nam chính trong vở kịch kỉ niệm ngày thành lập trường của hội sinh viên, nhưng cậu ta đi rồi, hiện tại không tìm ra nam chính rồi!
Thường Nhạc không kìm nổi bật cười, hơn nửa ngày mới đem vẻ mặt hoàn toàn bị đánh bại nhìn Vũ Thì Tình, lạnh nhạt nói:
- Vì chuyện này sao?
- Nếu không anh còn tưởng vì sao, đây vốn là tiết mục chính đấy. Hiện tại tìm không được người thế thân thích hợp, làm người ta bị hiệu trưởng phê bình!
Vũ Thì Tình nói tới đây không khỏi cong lên cái miệng nhỏ nhắn, mặc dù không động lòng người như Lâm Quai Quai nhưng đối với một cô gái có đôi “tiếu ngạo giang hồ” như cô thì cũng là có một phong vị khác,
- Còn nữa, cũng bởi vì Hoàng Dật Nhiên đi rồi, tiết mục này có khả năng bị hủy, Nhã Ca đang rất tức giận. Tất cả đều tại anh, hừ!
Tháng 11 hàng năm, học viên Kiêu Tử đều tổ chức một buổi tối văn nghệ để kỉ niệm ngày thành lập trường muốn, Thường Nhạc biết rằng, vị phó chủ tịch hội sinh viên Vũ Thì Tình này sẽ gánh trên vai trách nhiệm to lớn. Hiện giờ nhân vật nam chính lại bị Thường Nhạc dọa cho chạy trốn rồi, nghĩ cũng thật có chút muốn xin lỗi cô bé này.
Dường như nhớ ra gì đó, ánh mắt Thường Nhạc lóe lên, hỏi :
- Ý của em là, vốn Hoa Nhã Ca và Hoàng Dật Nhiên diễn cặp, bởi vì Hoàng Dật Nhiên đi rồi, tiết mục bị hủy bỏ, cho nên Hoa Nhã Ca cũng không được làm nữ chính nữa có đúng không?
Vũ Thì Tình hiện tại đã hoàn toàn ngừng khóc, bộ ngực xinh đẹp cũng không phập phồng nữa, khẽ gật đầu, dùng ánh mắt thù hận trừng tên đầu sỏ Thường Nhạc, chẳng qua là trong ánh mắt cừu hận này, lại lóe ra mấy phần nồng tình mật ý.
- Ssao không nói sớm!
Thường Nhạc không cho là đúng cười cười:
- Chuyện này có khó gì, các em vốn định biểu diễn cái gì, nói nghe một chút!
Vũ Thì Tình ngẩn ngơ, giống như Lâm Quai Quai, cô cũng cảm thấy mỗi ngày Thường Nhạc đều khiến người khác bất ngờ, như bây giờ, khuôn mặt luôn mang theo tà khí kia đã thay đổi, thay vào đó là ý cười mơ hồ nơi khóe miệng.
Sau khí ý thức được mình đang ngẩn người, khuôn mặt Vũ Thì Tình đỏ lên, cúi đầu nhẹ giọng nói:
- Là “Romeo và Juliet”.
Nghe vậy, Thường Nhạc nụ cười còn đang mơ hồ đột nhiên rực rỡ hẳn lên.
Trời xanh có mắt a!
Cơ hội tốt như vậy hắn làm sao có thể buông tha, Hoa Nhã Ca làm nữ chính, mẹ đứa nào không muốn làm nam chính chứ? Huống chi, vừa rồi Thường Nhạc đã nghĩ thông suốt, cô gái nhỏ kia tình thâm sâm vũ với mình như vậy, chỉ cần làm xong cô em, cô chị còn có thể xa sao? Cái này gọi là gần quan được ban lộc!
Nhìn thẳng vào Vũ Thì Tình, nghiêm túc ho khan một tiếng, nghiêm trang hỏi:
- Em cảm thấy tôi thế nào?
- Cái gì như thế nào?
Vũ Thì Tình lại ngẩn ngơ, trong lòng lại có chút sợ hãi.
Trong trường hợp bình thường, chỉ có lúc hai người rất thân cận, con trai mới hỏi con gái: ‘Em cảm thấy con người anh thế nào?’
- Heo a!
Thường Nhạc không chịu nổi nhéo cái mũi của giai nhân xinh đẹp, bộ dạng rất muốn đánh, tay giơ lên rồi lại buông xuống, hung ác nói:
- Đương nhiên là nói tôi sẽ diễn vai nam chính thay Hoàng Dật Nhân!
- Anh? Anh diễn vai nam chính?
Vũ Thì Tình hoàn toàn ngây dại, ánh mắt xinh đẹp trợn thật lớn, đồng thời trong lòng lại dâng lên hy vọng mãnh liệt. Cô hiểu rõ người con trai trước mắt này sẽ mang đến bất ngờ gì hơn ai hết, lúc trước người này còn tuyên bố muốn cưỡng gian cô khiến cô không hiểu gì cả rồi xông lên sân khấu, sau đó chinh phục tất cả người nghe.
Hiện tại nhớ tới cảnh tượng dố, Vũ Thì Tình vẫn còn cảm thấy mới mẻ. Cô đột nhiên có chút oán hận chính mình, tìm nhiều người thay thế như vậy, sao lại không nghĩ tới tên nhóc khiến người ta bất ngờ này?
- Sao thế, không tin tôi?
Thường nhạc hiện ra vẻ mặt bất mãn và buồn bã khi bị người yêu nghi ngờ, đột nhiên lui về sau hai bước, cúi đầu rồi ngẩng đầu trong nháy mắt, phong độ quý tộc từ tận lỗ chân lông phát ra nồng đậm, tràn ngập không khí. Lúc này ánh mắt Thường Nhạc trở nên si tình, một tay chỉ hướng Đông, thanh âm cũng trở nên có tiết tấu, thâm tình nói:
- Nói nhỏ thôi! Trong cửa sổ ở bên kia là ánh sáng gì? Đó là phương Đông, Juliet chính là ánh mặt trời của anh!
Bàn tay nhỏ bé bịt miệng lại, cố gắng không để cho mình lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Vũ Thì Tình si ngốc nhìn nam nhân này, nhìn trái nhìn phải, cô rốt cục phải thừa nhận, người này quả thực chính là phiên bản tiêu chuẩn của Romeo hiện đại a! !
/293
|