Vu tộc ra thông cáo bất kỳ ai phù hợp với ba điều kiện trên đều có thể vào trong hoàng cung của Vu tộc để tiến hành cứu chữa cho Thường Nhạc.
Vũ Vu vô cùng buồn bực, bản thân cô hao tâm tổn tư, kết quả lại để cho người khác hưởng mất, mà bản thân mình lại không hề có một chút công lao nào, hơn nữa lại còn phải gánh chịu mạo hiểm.
Khi Thường Nhạc còn đang chìm trong trạng thái hôn mê, từng người phụ nữ của tộc Hắc Vu lần lượt bị loại bỏ.
- Chị, chẳng nhẽ mỹ nhân kế của chị một chút cũng không có tác dụng? Ngay khi Vũ Vu ủ rũ, tâm tình vô cùng xuống dốc đi vào trong nhà thì một giọng nói trong trẻo, dễ nghe đột ngột vang lên.
Chỉ thấy thân hình mềm mại của Mộng Vu như gió trong nháy mắt đã đến trước mặt Vũ Vu, cặp mắt xinh đẹp, chớp chớp, khẽ cười nói.
- Đừng nói nữa, cô bé đáng ghét này, đừng phá hỏng tâm tình của chị. Vũ Vu vươn bàn tay mảnh khảnh, ngón tay hung tợn điểm một cái trên mũi Mộng Vu.
Cái mũi Mộng Vu lập tức đỏ lên, cô bất mãn nói: - Chị, chị chỉ biết ức hiếp em, em kháng nghị.
Vũ Vu khẽ lắc đầu, cô em gái này bản lĩnh còn mạnh hơn chính mình, cả ngày lại như một đứa trẻ, khiến cô thực không có biện pháp.
Bỗng nhiên lúc đó, trong lòng Vũ Vu hơi động một chút nói: - Em, em có phải cơ thể thuần âm không?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộng Vu sửng sốt, khó hiểu nói: - Chị, chị hỏi việc này làm gì?
- Nói mau.
Thần sắc Vũ Vu trở lên kích động, cô nghĩ tới mấu chốt chính là em gái mình là một cao thủ mà cơ thể của em gái mình hình như cũng là thuần âm.
Đương nhiên cô cũng là một xử nữ.
- Đúng, em là thuần âm. Chị, việc này có quan hệ gì với chị à? Mộng Vu không hiểu dò hỏi.
- Thật tốt quá, ha ha, tục ngữ nói thật không sai, nước phù sa không để chảy ra ruộng ngoài, em mau cùng chị. Vũ Vu nghĩ tới Thường Nhạc vẫn còn trong trạng thái hôm mê, càng kéo dài, cơ thể càng thương tổn.
- Đi theo chị? Chị, chị sẽ không đem em bán đi chứ? Mộng Vu hơi sợ, vỗ ngực cười khẽ, dò hỏi.
- Đương nhiên sẽ không bán em đi mà là cho em cứu người. Vũ Vu lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Mộng Vu trực tiếp đi ra phía ngoài.
Tư Đồ Lôi Minh duỗi cánh tay mình, lặng yên hưởng thụ hơi thở tươi mát thiên nhiên mang tới, gã thậm chí cảm giác được nội lực trong cơ thể mình đang dần dầng tăng lên.
- Kiếm, cậu cảm thấy lần này chúng ta thu hoạch như thế nào? Tư Đồ Lôi Minh chậm rãi thu cánh tay vào, trên mặt lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Toàn thân Kiếm vẫn tỏa ra sát khi linh hoạt như cũ, cả người gã giống như một thanh bảo kiếm sắc bén nhất, bất luận trong thời khắc nào đều có thể nháy mắt đánh chết kẻ địch của mình.
- Lão Đại, lần này chúng ta có thể thu phục tộc Bạch Vu quả thực đã gia tăng lực lượng, nhưng thuộc hạ còn có vài điều khó hiểu. Trong mắt Kiếm lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Nói.
Tư Đồ Lôi Minh cần chính là kết quả như vậy. Một thuộc hạ chỉ biết giết chóc chỉ có thể là một vũ khí tốt mà thôi, bản thân gã cũng cần một thuộc hạ có trí tuệ.
- Nếu chúng ta đều đã bắt máy người Nữ Vu, vì sao không thừa cơ bắt cô ta đưa chúng ta vào bên trong tộc Hắc Vu, như vậy chúng ta có thể thừa cơ thâu tóm tộc Hắc Vu. Có được đầy đủ Vu tộc sẽ có lợi lớn cho việc thống nhất thiên hạ của chúng ta. Ánh mắt Kiếm nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Lôi Minh, chờ mong gã cho mình đáp án mà mình mong muốn.
Tư Đồ Lôi Minh thản nhiên nói: - Phàm là người thì không thể quá tham lam. Trước khi chúng ta còn chưa củng cỗ hoàn toàn tộc Bạch Vu, tuyệt đối không thể quá vội vàng, huống chi Thường Nhạc còn đang bận sự việc nước Pháp và nước Mỹ, hắn căn bản không có thời gian thu phục tộc Hắc Vu, cho nên việc chúng ta thống nhất Vu tộc kia chỉ còn là vấn đề thời gian.
- Thuộc hạ đã hiểu.
Kiếm cái hiểu cái không gật gật đầu.
- Cái gì? Ngủ cùng hắn? Sau khi Mộng Vu bị Vũ Vu đưa vào hoàng cung, nghe xong lời Vũ Vu nói, Mộng Vu hoàn toàn choáng váng, chị mình làm ra chuyện này khi nào?
- Em gái, chị cũng là vì toàn bộ tộc Hắc Vu, nếu Thường điện hạ vẫn chưa tỉnh lại thì toàn bộ tộc Hắc Vu chúng ta sẽ vĩnh viễn bị vây ở chỗ này, không bao giờ có thể ra ngoài được. Vũ Vu hiên ngang lẫm liệt nói.
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Mộng Vu hơi nhếch lên nói: - Chị, chị đừng nói tới đạo lý lớn gì cả, nếu sự việc này không có lợi cho chị, chị tuyệt đối sẽ không khuyên em.
- Đó là đương nhiên, nếu em được ngồi ở vị trí Hắc Vu Vương thì chị gái là chị cũng được thơm lây. Khi Vũ Vu nói xong lời này, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
- Chị, chị
Mộng Vu tức giận, thiếu chút nữa xông lên đánh chị gái một trân, nhưng trong lòng cô biết rõ nếu Thường điện hạ không thể tỉnh lại, chị cô sẽ xong đời.
Cho nên cô cắn răng, thần sắc cổ quái nói:
- Được rồi, em đồng ý với chị, bà cô em coi như bị chó cắn vào miệng vậy
- Em
Vũ Vu bên cạnh nghe được câu này một trận khí lạnh, tuy nhiên em gái cô đã đồng ý.
Dù sao cũng tốt hơn là từ chối, cho nên trên mặt cô cuối cùng vẫn lộ ra vẻ tươi cười.
- Chị, chị cùng vào làm gì? Mộng Vu đi vào trong phòng Thường Nhạc, thấy Vũ Vu cũng tiến vào, thần sắc cô sửng sốt, ngượng ngập nói.
Vũ Vu trừng hai mắt, mỉm cười quyến rũ: - Bảo bối của chị, chẳng nhẽ em đều hiểu những chiêu thức trên giường? Chị gái sẽ chỉ dạy cho em.
Mộng Vu xem như đã hiểu ra, khuôn mặt cô không tự chủ đỏ lên. Mình quả thực là quá non so với chị, chí ít chị cũng thành thục hơn rất nhiều so với mình, nếu như chị mình không ở trong này, chỉ sợ bản thân mình cũng không biết làm sao bây giờ.
Thường Nhạc trong lúc hôn mê cảm nhận được trong cơ thể dường như muốn nổ tung, càng kéo dài thời gian, loại thống khổ này cũng ngày càng kịch liệt, mãi cho tới cuối cùng, hắn cảm thấy Hiên Viên tâm pháp dường như bảo hộ trái tim hắn.
Những năng lượng kia chỉ có thể du đãng ở phía ngoài cơ thể mình, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể lấy đi tính mạng của mình, nhưng trong lòng hắn rõ ràng, một khi Hiên Viên tâm pháp thất thủ, bản thân cũng sẽ đi gặp Diêm Vương.
Nhưng thật lâu sau, trong ánh trăng mờ, chính mình lại cảm thấy trong cơ thể dường như nhiều thêm một năng lượng nhỏ bé, loại năng lượng này giống như bông thâm nước biển.
Sau khi kéo dài thời gian hấp thu lực lượng nhỏ bé kia, Thường Nhạc cảm thấy năng lượng khổng lồ trong cơ thể cũng dần dần bị hấp thu, nội lực cơ thể càng ngày càng ít.
Nhưng qua một thời gian nhắn, năng lượng lại trở lại, tuy nhiên càng thêm tinh khiết, cả người mình liền giống như bay lên, trong xương tủy nảy sinh biến hóa thay da đổi thịt.
Theo thời gian kéo dài, Thường Nhạc dần dần có tri giác, hắn cảm giác có người đang ở trên cơ thể mình, hơn nữa là một cô gái, hắn cố gắng muốn mở to mắt mà không thể nào mở ra nổi.
Hắn cảm giác toàn thân rất thoải mái - Người phụ nữ này rốt cục là ai? Thường Nhạc cảm giác động tác đối phương hơi trúc trắc, hắn âm thầm cảm thấy kỳ quái, đối phương là ai?
Người phụ nữ quen mình ở tộc Hắc Vu cũng chỉ có một hai người, chẳng lẽ là Vũ Vu kia. Vừa nghĩ tới mỹ nữ bộ ngực lớn, diện mạo quyến rũ, cả người Thường Nhạc cũng bắt đầu trở nên hưng phấn.
Đáng tiếc hai tay mình không thể cử động, nếu không đã sớm lấy tay nắn nhéo. Hắn âm thầm tự nói với bản thân, chờ mình tỉnh lại, sau đó nhất định phải tận lực bồi thường một chút.
Đối phương không ngờ lại thừa lúc mình hôn mê mà cưỡng ép, chiếm đoạt thân thể của mình. Tại sao lại là loại người tùy tiện như vậy, dù gì hắn cũng là người có thù tất báo.
Theo thời gian dài, Thường Nhạc rốt cục có khả năng mở to mắt.
Mộng Vu cùng lúc chú ý thấy Thường Nhạc sắp mở mắt, cô xấu hổ hoảng sợ, không hề nghĩ ngợi gì Ba một quyền hung hăng đánh Thường Nhạc ngất đi.
Sau đó tay chân luống cuống dời khỏi người Thường Nhạc, mặc quần áo tử tế ngường ngùng chạy ra ngoài.
Vũ Vu vỗn cũng muốn chạy ra nhưng cô suy xét tới khi Thường Nhạc tỉnh táo lại, cô còn có một vài điều kiện phải nói với hắn, ít nhất phải khiến Thường Nhạc ý thức được là cô mời em gái mình tới cứu hắn.
Cho nên có chết cô cũng không rời khỏi.
Thường Nhạc trong lúc không hề phòng bị bị Mộng Vu đánh ngất, hắn cảm thấy thật mất mặt, ít nhất sau khi chiếm tiện nghi của mình, đối phương cũng không thể đối xử với mình như thế.
Tục ngữ nói không sai, một ngày vợ chồng, suốt đời ân ái. Đối phương đối xử với mình như thế thật sự làm tổn thương lòng mình, nhưng khoảng thời gian Thường Nhạc hôn mê cũng không dài.
Hơn nữa, lần này năng lượng trong thân hình Thường Nhạc đã sinh ra biến hoa nghiêng trời lệch đất. Sau khi bị đối phương đánh ngất một lúc sau Thường Nhạc liền mở mắt.
- Kim cương!
Nhìn thấy cặp mắt Thường Nhạc vừa mới mở sáng ngời, trong đầu Vũ Vu không tự chủ được nghĩ tới.
Cho tới bây giờ, Vũ Vu chưa từng nhìn thấy ánh mắt như vậy, cô cảm thấy ánh mắt Thường Nhạc quả thực là hai viên kim cương lóe sáng nhất, cô hoàn toàn bị hấp dẫn.
Nhưng Thường Nhạc cũng không nghĩ như vậy, giờ phút này bị đôi mắt sáng ngời trợn to nhìn chằm chằm như vậy, Thường Nhạc vốn tự tin da mình rất dày cũng vẫn cảm thấy cả người không được tự nhiên.
- Cô em, chúng ta có thể thẳng thắn thành khẩn nói chuyện không? Chỉ một mình tôi khỏa thân dương như rất không công bằng.
Trên mặt Thường Nhạc hiện lên một tia cười tà.
Vũ Vu lúc này mới chú ý tới cục diện trước mắt, chính mình một lòng muốn ngồi lên vị trí Hắc Vu Vương nên muốn trao đổi với Thường Nhạc một việc, nhưng lại quên mất chuyện này. Ngại thì ngại, Vũ Vu trong chớp mắt nghiêm túc nói: - Thường điện hạ, anh vẫn còn ghê gớm thật!
- Bịch! Thường Nhạc thiếu chút nữa cắm đầu xuống đất, hắn thật muốn dùng câu nói của Tiểu Bảo nói với người phụ nữ quyến rũ trước mặt này: cô thật là vô địch ti tiện! Chính mình không thể không bội phục!
Vũ Vu vô cùng buồn bực, bản thân cô hao tâm tổn tư, kết quả lại để cho người khác hưởng mất, mà bản thân mình lại không hề có một chút công lao nào, hơn nữa lại còn phải gánh chịu mạo hiểm.
Khi Thường Nhạc còn đang chìm trong trạng thái hôn mê, từng người phụ nữ của tộc Hắc Vu lần lượt bị loại bỏ.
- Chị, chẳng nhẽ mỹ nhân kế của chị một chút cũng không có tác dụng? Ngay khi Vũ Vu ủ rũ, tâm tình vô cùng xuống dốc đi vào trong nhà thì một giọng nói trong trẻo, dễ nghe đột ngột vang lên.
Chỉ thấy thân hình mềm mại của Mộng Vu như gió trong nháy mắt đã đến trước mặt Vũ Vu, cặp mắt xinh đẹp, chớp chớp, khẽ cười nói.
- Đừng nói nữa, cô bé đáng ghét này, đừng phá hỏng tâm tình của chị. Vũ Vu vươn bàn tay mảnh khảnh, ngón tay hung tợn điểm một cái trên mũi Mộng Vu.
Cái mũi Mộng Vu lập tức đỏ lên, cô bất mãn nói: - Chị, chị chỉ biết ức hiếp em, em kháng nghị.
Vũ Vu khẽ lắc đầu, cô em gái này bản lĩnh còn mạnh hơn chính mình, cả ngày lại như một đứa trẻ, khiến cô thực không có biện pháp.
Bỗng nhiên lúc đó, trong lòng Vũ Vu hơi động một chút nói: - Em, em có phải cơ thể thuần âm không?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộng Vu sửng sốt, khó hiểu nói: - Chị, chị hỏi việc này làm gì?
- Nói mau.
Thần sắc Vũ Vu trở lên kích động, cô nghĩ tới mấu chốt chính là em gái mình là một cao thủ mà cơ thể của em gái mình hình như cũng là thuần âm.
Đương nhiên cô cũng là một xử nữ.
- Đúng, em là thuần âm. Chị, việc này có quan hệ gì với chị à? Mộng Vu không hiểu dò hỏi.
- Thật tốt quá, ha ha, tục ngữ nói thật không sai, nước phù sa không để chảy ra ruộng ngoài, em mau cùng chị. Vũ Vu nghĩ tới Thường Nhạc vẫn còn trong trạng thái hôm mê, càng kéo dài, cơ thể càng thương tổn.
- Đi theo chị? Chị, chị sẽ không đem em bán đi chứ? Mộng Vu hơi sợ, vỗ ngực cười khẽ, dò hỏi.
- Đương nhiên sẽ không bán em đi mà là cho em cứu người. Vũ Vu lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Mộng Vu trực tiếp đi ra phía ngoài.
Tư Đồ Lôi Minh duỗi cánh tay mình, lặng yên hưởng thụ hơi thở tươi mát thiên nhiên mang tới, gã thậm chí cảm giác được nội lực trong cơ thể mình đang dần dầng tăng lên.
- Kiếm, cậu cảm thấy lần này chúng ta thu hoạch như thế nào? Tư Đồ Lôi Minh chậm rãi thu cánh tay vào, trên mặt lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Toàn thân Kiếm vẫn tỏa ra sát khi linh hoạt như cũ, cả người gã giống như một thanh bảo kiếm sắc bén nhất, bất luận trong thời khắc nào đều có thể nháy mắt đánh chết kẻ địch của mình.
- Lão Đại, lần này chúng ta có thể thu phục tộc Bạch Vu quả thực đã gia tăng lực lượng, nhưng thuộc hạ còn có vài điều khó hiểu. Trong mắt Kiếm lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Nói.
Tư Đồ Lôi Minh cần chính là kết quả như vậy. Một thuộc hạ chỉ biết giết chóc chỉ có thể là một vũ khí tốt mà thôi, bản thân gã cũng cần một thuộc hạ có trí tuệ.
- Nếu chúng ta đều đã bắt máy người Nữ Vu, vì sao không thừa cơ bắt cô ta đưa chúng ta vào bên trong tộc Hắc Vu, như vậy chúng ta có thể thừa cơ thâu tóm tộc Hắc Vu. Có được đầy đủ Vu tộc sẽ có lợi lớn cho việc thống nhất thiên hạ của chúng ta. Ánh mắt Kiếm nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Lôi Minh, chờ mong gã cho mình đáp án mà mình mong muốn.
Tư Đồ Lôi Minh thản nhiên nói: - Phàm là người thì không thể quá tham lam. Trước khi chúng ta còn chưa củng cỗ hoàn toàn tộc Bạch Vu, tuyệt đối không thể quá vội vàng, huống chi Thường Nhạc còn đang bận sự việc nước Pháp và nước Mỹ, hắn căn bản không có thời gian thu phục tộc Hắc Vu, cho nên việc chúng ta thống nhất Vu tộc kia chỉ còn là vấn đề thời gian.
- Thuộc hạ đã hiểu.
Kiếm cái hiểu cái không gật gật đầu.
- Cái gì? Ngủ cùng hắn? Sau khi Mộng Vu bị Vũ Vu đưa vào hoàng cung, nghe xong lời Vũ Vu nói, Mộng Vu hoàn toàn choáng váng, chị mình làm ra chuyện này khi nào?
- Em gái, chị cũng là vì toàn bộ tộc Hắc Vu, nếu Thường điện hạ vẫn chưa tỉnh lại thì toàn bộ tộc Hắc Vu chúng ta sẽ vĩnh viễn bị vây ở chỗ này, không bao giờ có thể ra ngoài được. Vũ Vu hiên ngang lẫm liệt nói.
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Mộng Vu hơi nhếch lên nói: - Chị, chị đừng nói tới đạo lý lớn gì cả, nếu sự việc này không có lợi cho chị, chị tuyệt đối sẽ không khuyên em.
- Đó là đương nhiên, nếu em được ngồi ở vị trí Hắc Vu Vương thì chị gái là chị cũng được thơm lây. Khi Vũ Vu nói xong lời này, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
- Chị, chị
Mộng Vu tức giận, thiếu chút nữa xông lên đánh chị gái một trân, nhưng trong lòng cô biết rõ nếu Thường điện hạ không thể tỉnh lại, chị cô sẽ xong đời.
Cho nên cô cắn răng, thần sắc cổ quái nói:
- Được rồi, em đồng ý với chị, bà cô em coi như bị chó cắn vào miệng vậy
- Em
Vũ Vu bên cạnh nghe được câu này một trận khí lạnh, tuy nhiên em gái cô đã đồng ý.
Dù sao cũng tốt hơn là từ chối, cho nên trên mặt cô cuối cùng vẫn lộ ra vẻ tươi cười.
- Chị, chị cùng vào làm gì? Mộng Vu đi vào trong phòng Thường Nhạc, thấy Vũ Vu cũng tiến vào, thần sắc cô sửng sốt, ngượng ngập nói.
Vũ Vu trừng hai mắt, mỉm cười quyến rũ: - Bảo bối của chị, chẳng nhẽ em đều hiểu những chiêu thức trên giường? Chị gái sẽ chỉ dạy cho em.
Mộng Vu xem như đã hiểu ra, khuôn mặt cô không tự chủ đỏ lên. Mình quả thực là quá non so với chị, chí ít chị cũng thành thục hơn rất nhiều so với mình, nếu như chị mình không ở trong này, chỉ sợ bản thân mình cũng không biết làm sao bây giờ.
Thường Nhạc trong lúc hôn mê cảm nhận được trong cơ thể dường như muốn nổ tung, càng kéo dài thời gian, loại thống khổ này cũng ngày càng kịch liệt, mãi cho tới cuối cùng, hắn cảm thấy Hiên Viên tâm pháp dường như bảo hộ trái tim hắn.
Những năng lượng kia chỉ có thể du đãng ở phía ngoài cơ thể mình, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể lấy đi tính mạng của mình, nhưng trong lòng hắn rõ ràng, một khi Hiên Viên tâm pháp thất thủ, bản thân cũng sẽ đi gặp Diêm Vương.
Nhưng thật lâu sau, trong ánh trăng mờ, chính mình lại cảm thấy trong cơ thể dường như nhiều thêm một năng lượng nhỏ bé, loại năng lượng này giống như bông thâm nước biển.
Sau khi kéo dài thời gian hấp thu lực lượng nhỏ bé kia, Thường Nhạc cảm thấy năng lượng khổng lồ trong cơ thể cũng dần dần bị hấp thu, nội lực cơ thể càng ngày càng ít.
Nhưng qua một thời gian nhắn, năng lượng lại trở lại, tuy nhiên càng thêm tinh khiết, cả người mình liền giống như bay lên, trong xương tủy nảy sinh biến hóa thay da đổi thịt.
Theo thời gian kéo dài, Thường Nhạc dần dần có tri giác, hắn cảm giác có người đang ở trên cơ thể mình, hơn nữa là một cô gái, hắn cố gắng muốn mở to mắt mà không thể nào mở ra nổi.
Hắn cảm giác toàn thân rất thoải mái - Người phụ nữ này rốt cục là ai? Thường Nhạc cảm giác động tác đối phương hơi trúc trắc, hắn âm thầm cảm thấy kỳ quái, đối phương là ai?
Người phụ nữ quen mình ở tộc Hắc Vu cũng chỉ có một hai người, chẳng lẽ là Vũ Vu kia. Vừa nghĩ tới mỹ nữ bộ ngực lớn, diện mạo quyến rũ, cả người Thường Nhạc cũng bắt đầu trở nên hưng phấn.
Đáng tiếc hai tay mình không thể cử động, nếu không đã sớm lấy tay nắn nhéo. Hắn âm thầm tự nói với bản thân, chờ mình tỉnh lại, sau đó nhất định phải tận lực bồi thường một chút.
Đối phương không ngờ lại thừa lúc mình hôn mê mà cưỡng ép, chiếm đoạt thân thể của mình. Tại sao lại là loại người tùy tiện như vậy, dù gì hắn cũng là người có thù tất báo.
Theo thời gian dài, Thường Nhạc rốt cục có khả năng mở to mắt.
Mộng Vu cùng lúc chú ý thấy Thường Nhạc sắp mở mắt, cô xấu hổ hoảng sợ, không hề nghĩ ngợi gì Ba một quyền hung hăng đánh Thường Nhạc ngất đi.
Sau đó tay chân luống cuống dời khỏi người Thường Nhạc, mặc quần áo tử tế ngường ngùng chạy ra ngoài.
Vũ Vu vỗn cũng muốn chạy ra nhưng cô suy xét tới khi Thường Nhạc tỉnh táo lại, cô còn có một vài điều kiện phải nói với hắn, ít nhất phải khiến Thường Nhạc ý thức được là cô mời em gái mình tới cứu hắn.
Cho nên có chết cô cũng không rời khỏi.
Thường Nhạc trong lúc không hề phòng bị bị Mộng Vu đánh ngất, hắn cảm thấy thật mất mặt, ít nhất sau khi chiếm tiện nghi của mình, đối phương cũng không thể đối xử với mình như thế.
Tục ngữ nói không sai, một ngày vợ chồng, suốt đời ân ái. Đối phương đối xử với mình như thế thật sự làm tổn thương lòng mình, nhưng khoảng thời gian Thường Nhạc hôn mê cũng không dài.
Hơn nữa, lần này năng lượng trong thân hình Thường Nhạc đã sinh ra biến hoa nghiêng trời lệch đất. Sau khi bị đối phương đánh ngất một lúc sau Thường Nhạc liền mở mắt.
- Kim cương!
Nhìn thấy cặp mắt Thường Nhạc vừa mới mở sáng ngời, trong đầu Vũ Vu không tự chủ được nghĩ tới.
Cho tới bây giờ, Vũ Vu chưa từng nhìn thấy ánh mắt như vậy, cô cảm thấy ánh mắt Thường Nhạc quả thực là hai viên kim cương lóe sáng nhất, cô hoàn toàn bị hấp dẫn.
Nhưng Thường Nhạc cũng không nghĩ như vậy, giờ phút này bị đôi mắt sáng ngời trợn to nhìn chằm chằm như vậy, Thường Nhạc vốn tự tin da mình rất dày cũng vẫn cảm thấy cả người không được tự nhiên.
- Cô em, chúng ta có thể thẳng thắn thành khẩn nói chuyện không? Chỉ một mình tôi khỏa thân dương như rất không công bằng.
Trên mặt Thường Nhạc hiện lên một tia cười tà.
Vũ Vu lúc này mới chú ý tới cục diện trước mắt, chính mình một lòng muốn ngồi lên vị trí Hắc Vu Vương nên muốn trao đổi với Thường Nhạc một việc, nhưng lại quên mất chuyện này. Ngại thì ngại, Vũ Vu trong chớp mắt nghiêm túc nói: - Thường điện hạ, anh vẫn còn ghê gớm thật!
- Bịch! Thường Nhạc thiếu chút nữa cắm đầu xuống đất, hắn thật muốn dùng câu nói của Tiểu Bảo nói với người phụ nữ quyến rũ trước mặt này: cô thật là vô địch ti tiện! Chính mình không thể không bội phục!
/293
|