Thánh nữ Hắc Ám vừa nhìn đã thấy chút tâm tư này của Thường Nhạc, cái miệng nhỏ nhắn lơ đãng cười, rốt cục ai là thợ săn ai là con mồi chỉ có sau khi phân thắng bại mới biết được.
Tiểu Bảo bỗng ngẩng đầu vẻ mặt nghi ngờ nhìn Thường Nhạc nói: - Lão đại, hiện tại anh từ bỏ đối phó với Nhất Đầu Thiên Kim, nếu đổi lại là một mỹ nữ không có tiền thì sẽ rất không phù hợp với phong cách anh đấy.
Thường Nhạc nheo mắt nhìn Tiểu Bảo, con nhóc này cũng thú vị đấy, là người đều có thể thấy rõ, trừ phi muốn thông qua chính mình để kiếm bộn tiền, nhưng muốn kiếm ít tiền từ thẻ của cô bé kia thì xem ra còn khó hơn lên trời.
Thường Nhạc mỉm cười tà tà:
- Chỉ có mỹ nữ không có tiền mới không chạy loạn lên.
Thánh nữ Hắc Ám và Tiểu Bảo cùng ngây người ra vẻ không hiểu ý nghĩa câu nói này.
Sự công kích của Tả Thủ không thể nghi ngờ đã vượt ra ngoài dự đoán của mọi người.
Giống như rượu ủ lâu năm, ban đầu hoặc không có cảm giác gì thậm chí còn có chút sảng khoái, một khi tác dụng phát ra lúc đó mới làm cho người ta thấy sợ.
Tả Thủ dùng thủ đoạn vô cùng đơn giản, tiến công chớp nhoáng.
Nếu Lực Vương và Tư Đồ Lôi Phong đều có chuẩn bị thì e rằng tấn công chớp nhoáng khó mà thành công, nhưng lần này phương thức tiến công chớp nhoáng rất kỳ lạ.
Tinh anh được điều động ra ngoài trực tiếp tiến hành ám sát Lực Vương.
Bình thường người ta sẽ không chọn cách ám sát vì cơ hội thành công không lớn, nhưng mệnh lệnh Tả Thủ nhận được rất đơn giản, ám sát nhưng không nhất định phải đoạt mạng đối phương, chỉ cần đối phương bị thương là được.
Chuyện này đối với những quân tinh anh mà nói không phải là một nhiệm vụ khó hoàn thành, cả tỉnh C này những nhân vật quan trọng dường như mỗi ngày đều gặp nhiều lần tập kích, trong đó tuyệt đại bộ phận đều bị tổn thương.
Chỉ một bộ phận rất nhỏ tử vong.
Giờ phút này, Tả Thủ xuất động, tinh anh, cao thủ của hội Huyết Thủ do Điểm G tỉ mỉ lựa chọn, gần như một hơi đánh thẳng tới trung tâm thành phố N tỉnh C.
Lực Vương sắc mặt trở nên khó coi, tin tức không tốt vừa nhận lại tin truyền tới.
Nếu hiện trạng hỏng bét của tỉnh C làm Sở lão đại biết được chỉ sợ mình sẽ phải lập tức chuyển nhà. Nghĩ đến Tư Đồ Lôi Phong cái tên đáng chết này, không khỏi quá cẩn thận rồi.
Thường Nhạc chỉ phái một Mike gã đã sợ đến mức đem toàn bộ tinh anh co đầu rụt cổ đến thành phố N, hơn nữa còn cầu xin mình tự tay dẫn cao thủ xuất trận, kết quả làm cho lúc tỉnh C bị tập kích, trong lúc không hề phòng bị bị nuốt mất nửa giang sơn.
Lực Vương nắm tay nắm lại, rồi lại buông xuống, gã hiểu được đây không phải lúc tức giận, nếu tiếp tục như vậy nữa câả hai đều phải gặp hoạ.
Thường Nhạc đã nhận được tin thắng trận của Tả Thủ, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.
Tả Thủ sẽ có một hành động đó, hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn, mà Mike và Hải Văn xuất hiện ở Las Vegas xa hoa chỉ là một sự sắp đặt mà thôi.
Hắn híp mắt uống một chén rượu, rượu từ yết hầu chậm rãi chảy xuôi xuống, loại cảm giác mát mẻ này lan tràn sâu trong nội tâm hắn.
- Ài, lão đại không hổ danh là lão đại, sự việc gì cũng nằm trong dự liệu của người, tiểu đệ không phục cũng không được. Ngồi đối diện Thường Nhạc là một người thanh niên, nếu Thánh nữ Hắc Ám nhìn thấy chắc chắn sẽ khiếp sợ đến nỗi nói không ra lời.
Người này bị Thường Nhạc vây trong trận, kết quả lại bị thảm bại – Bạch Hồn, Bạch đại công tử. Lúc này, gã tuấn tú, phong độ, trên mặt còn tươi cười giảo hoạt.
Hai người cùng tươi cười làm cho người ta có một cảm giác gian trá, không ai ngờ tới Bach Hồn chính là con cờ còn lưu lại lúc Thường Nhạc mười mấy tuổi sau khi đánh bạc ở Macao thắng liên tiếp ba đại cao thủ đứng đầu.
Đương nhiên, kỹ thuật đánh bạc của Bạch Hồn sáu mươi phần trăm là được Thường Nhạc truyền thụ cho.
Bạch Hồn có thể nói là quân cờ để Thường Nhạc thống nhất toàn bộ giới cờ bạc, tuy nhiên sau Thánh nữ Hắc Ám và Thánh nữ Quang Minh xuất hiện, Thường Nhạc tâm thần kích động, dần dần đã thay đổi chủ ý.
Bạch Hồn cũng không có bất kỳ cảm tình nào đối với Hoa Nhã Thi, đối với gã mà nói cờ bạc mới chính là thứ gã yêu thích nhất, mà Hoa Nhã Thi trong mắt hắn chỉ là mỹ nữ mà thôi. Đương nhiên, lão đại lấy đi vị hôn thê của tiểu đệ chắc chắn sẽ có bồi thường.
Thường Nhạc đền bù cho Bạch Hồn chính là truyền thụ những kỹ năng đánh bạc cao nhất mà mình có được.
- Bạch Hồn, sau khi tiến vào Hắc ám thánh điện, cậu nhất định phải cẩn thận. Trên mặt Thường Nhạc hiện ra nụ cười như có như không.
Bạch Hồn cười hì hì nói: - Lão đại yên tâm, câu nói sau cùng của tôi ngày hôm qua đã hoàn toàn đả động tới Thánh nữ Hắc Ám, hây hây, cô nàng đó ngay tối đó đã tìm tôi, còn để tôi làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, hai mươi ngày sau gặp người phụ trách ở Đại thế giới ở Hongkong, đến lúc đó lão đại có thể đục nước béo cò được rồi.
Ánh mắt Thường Nhạc hơi sáng lên, lập tức nghiền ngẫm nói: - Nhất định không nên xem thường đối thủ của mình, mục tiêu này của cậu không được dễ dàng bại lộ, tôi vẫn muốn dùng cậu để đánh một ván cờ lớn.
- Hây hây, chỉ cần lão đại ra lệnh, tôi nhất định sẽ xông lên đầu tiên. Bạch Hồn cười nói.
- Nhớ kỹ, nhiệm vụ của cậu chính là không ngừng che giấu chính mình, cần thiết phải trốn ở sau cùng.
Thường Nhạc hướng nhìn về phía Đông, đến lúc phải khởi động kế hoạch B rồi.
Trong đám bộ hạ thiết huyết của Liễu Tuỳ Phong, ngoại trừ mười hai chòm sao tinh nhuệ nhất vẫn còn cất giấu một đội quân, đó là đội chuẩn bị cho Thường Nhạc từ trước đó từ rất lâu, cũng là quà tặng Thường Nhạc vào lễ thành niên.
Thường Nhạc sau khi nhận được phần quà này vui vẻ cười, người quan tâm đến mình nhất luôn là những người thân thân cận nhất, người mình quan tâm nhất cũng là người thân yêu nhất, món quà này xuất hiện vào lúc hoà bình nhiều nhất cũng là một phần quà quý giá.
Nhưng xuất hiện vào lúc này không còn nghi ngờ gì nữa, cũng không có gì khác với mưa xuống kịp thời.
Hơn nữa ông nội cố ý chọn ra gần một trăm đặc chủng binh tinh anh từ trong đám bộ đội, có thể nói thực lực trong tay Thường Nhạc tăng lên đến nỗi hoàn toàn có thể đánh một ván cờ lớn.
Dùng lời của Thường lão gia mà nói thì chỉ cần Thường Nhạc kết hôn thì có nghĩa là trưởng thành rồi. Nhưng việc xấu của Thường Nhạc ở Tây Môn gia tộc sớm đã truyền tới Thường gia rồi, quả thực đã trở thành đề tài sốt dẻo.
Thường lão gia cũng không trách Tây Môn lão gia dùng vũ lực ép Thường Nhạc thành thân, Tây Môn gia tộc hùng mạnh, Nam Cung gia tộc hùng mạnh, đắc tội bên nào cũng đều bất lợi với sự phát triển sau này của Thường Nhạc.
Cho nên cách Tây Môn lão gia áp dụng chỉ làm cho Nam Cung gia và Thường gia, Đông Phương gia lại càng gần nhau hơn.
Nguyên nhân Thường lão gia đem tặng Thường Nhạc cao thủ đặc chủng rất đơn giản, dù sao người cũng lớn rồi, tất cả mọi việc đều có thể tự mình quyết định, vậy cũng nên có được chút vốn liếng để đánh bạc.
Ngoài chuyện đó ra, Đông Phương lão gia cũng tặng Thường Nhạc một phần quà, một thứ nhìn có vẻ như rất đơn giản nhưng lại là một phần quà rất thực tế. Kinh tế của cả Vương Triều Đông Phương cũng coi như đứng nhất nhì cả nước.
Phát triển kinh tế không tách khỏi được tin tức, mà Đông Phương lão gia lại tự mình nắm giữ lực lượng quân đội Ảnh Tử bí mật nhất, bọn họ có thể thám thính rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Thường Nhạc đã có được đội Ảnh Tử này, chẳng khác nào có thêm một lỗ tai nhạy bén ở trong nước, lại phối hợp với đội Ảnh Tử của Lạc Phong ở nước ngoài thì sẽ luôn phát huy hiệu quả không ngờ được.
Tả Thủ không ngờ Thường Nhạc tự mình đến tỉnh C, đã vậy còn mang theo rất nhiều thành phần chính.
- Lão đại, bọn họ đều là đến giúp?
Tả Thủ nét mặt hưng phấn dò hỏi.
Từ giai đoạn trước sau khi tiến hành tiến công chớp nhoáng, một nửa giang sơn tỉnh C đều bị điểm G chiếm lĩnh. Nhưng cùng với việc Lực Vương và Tư Đồ Lôi Phong dần lấy lại tinh thần, cục diện dần dần thay đổi.
Hiện tại, toàn bộ cứ điểm Điểm G có thể chiếm là một phần ba địa bàn tỉnh. Theo thời gian địa bàn này cũng sẽ càng lúc càng nhỏ thậm chí còn có thể bị đá khỏi đây.
Như vậy những cố gắng trước kia cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn mà thôi.
Nhưng Tả Thủ cũng hiểu được, toàn bộ tinh anh Điểm G có thể điều động không nhiều, nhất là cao thủ cơ bản bị hạn chế đến các địa phương, vì vậy, tự mình muốn phản kích cơ bản là không thể.
Điều duy nhất có thể làm được chính là từng bước một tiến ra ngoài tỉnh C.
Sau khi có thêm hai đội quân mạnh mẽ của Thường Nhạc, Tả Thủ cảm thấy tình huống đã hoàn toàn khác rồi, trước khi Lực Vương bẩm báo sự tình đến Sở Thiên Hùng, mình có sự tin tưởng tuyệt đối có thể thống nhất toàn bộ tỉnh C.
Hiện tại Tả Thủ suy tính không phải làm sao thối lui mà là đem hai nắm tay đánh tới đâu mới là tốt nhất.
Mặt Lực Vương cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, trong thời gian gần một tuần những địa bàn của tỉnh C bị Điểm G thâu tóm đã được mình lấy lại tới hai phần ba, nếu cứ tiếp tục, tin tưởng rằng Điểm G sẽ hoàn toàn biến mất ở tỉnh C.
Nhưng Lực Vương mãi không làm được điều này, sau khi có được đám cao thủ Tư Đồ gia tộc phái qua, Lực Vương tuyệt đối chơi một trò lớn để cho Điểm G biết Lực Vương không phải dễ chơi.
Tư Đồ Lôi Phong mân mê hai viên đá tròn lạnh như băng, vẻ mặt chuyên tâm dường như hoàn toàn bỏ qua những chuyện bên ngoài.
- BA~!
Bỗng nhiên hai viên đá chạm vào nhau nhưng lại rớt khỏi quỹ đạo rơi xuống đất nảy lên hai cái rồi mới nằm yên.
Tư Đồ Lôi Phong sắc mặt biến hoá, lòng thầm nghĩ: - Chẳng lẽ có biến cố gì?
Nghĩ đến đây, gã không tự chủ được nhìn Lực Vương nói: - Tả Thủ có thể trở thành một trong hai cánh tay của Thường Nhạc chắc chắn là không tầm thường, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Lực Vương trong lòng khinh thường, Tư Đồ gia tộc một đời tuổi trẻ tinh anh cũng thường thôi, gan thỏ đế, nếu như mà cẩn thận chỉ sợ đến lúc đó cơm canh đều đã nguội lạnh.
Tư Đồ Lôi Phong nhìn thoáng qua đã biết những suy nghĩ của Lực Vương, gã âm thầm thở dài: - Hoặc là tự mình nên giữ lại một chút, nếu không… Tròng mắt đen loé lên tia sáng tinh nhuệ.
Tả Thủ xuất lĩnh thế lực Điểm G vẫn đang không ngừng thoái lui, địa bàn càng ngày càng nhỏ, thương vong càng lúc càng lớn, Lực Vương thấy nữ thần chiến thắng đang ngoắc tay với chính mình.
Khi tiến công đến thành phố T ở sát biên giới tỉnh G, Lực Vương hoàn toàn bị thắng lợi làm cho đầu óc choáng váng, còn thừa địa bàn này, cho dù Thường Nhạc đích thân tới chỉ sợ cũng chẳng nổi được sóng lớn.
Tư Đồ Lôi Phong hơi nhíu mày lại, theo đạo lý dù cho thế lực Điểm G có yếu hơn nữa thì Tả Thủ cũng không phải người dễ chọc đến, tiến công thật sự thuận lợi như vậy sao? Không khỏi quá dễ dàng đi.
Nghĩ đến đây, Tư Đồ Lôi Phong suy nghĩ cẩn thận những chỗ còn chút hiểm hoạ ngầm.
Tiểu Bảo bỗng ngẩng đầu vẻ mặt nghi ngờ nhìn Thường Nhạc nói: - Lão đại, hiện tại anh từ bỏ đối phó với Nhất Đầu Thiên Kim, nếu đổi lại là một mỹ nữ không có tiền thì sẽ rất không phù hợp với phong cách anh đấy.
Thường Nhạc nheo mắt nhìn Tiểu Bảo, con nhóc này cũng thú vị đấy, là người đều có thể thấy rõ, trừ phi muốn thông qua chính mình để kiếm bộn tiền, nhưng muốn kiếm ít tiền từ thẻ của cô bé kia thì xem ra còn khó hơn lên trời.
Thường Nhạc mỉm cười tà tà:
- Chỉ có mỹ nữ không có tiền mới không chạy loạn lên.
Thánh nữ Hắc Ám và Tiểu Bảo cùng ngây người ra vẻ không hiểu ý nghĩa câu nói này.
Sự công kích của Tả Thủ không thể nghi ngờ đã vượt ra ngoài dự đoán của mọi người.
Giống như rượu ủ lâu năm, ban đầu hoặc không có cảm giác gì thậm chí còn có chút sảng khoái, một khi tác dụng phát ra lúc đó mới làm cho người ta thấy sợ.
Tả Thủ dùng thủ đoạn vô cùng đơn giản, tiến công chớp nhoáng.
Nếu Lực Vương và Tư Đồ Lôi Phong đều có chuẩn bị thì e rằng tấn công chớp nhoáng khó mà thành công, nhưng lần này phương thức tiến công chớp nhoáng rất kỳ lạ.
Tinh anh được điều động ra ngoài trực tiếp tiến hành ám sát Lực Vương.
Bình thường người ta sẽ không chọn cách ám sát vì cơ hội thành công không lớn, nhưng mệnh lệnh Tả Thủ nhận được rất đơn giản, ám sát nhưng không nhất định phải đoạt mạng đối phương, chỉ cần đối phương bị thương là được.
Chuyện này đối với những quân tinh anh mà nói không phải là một nhiệm vụ khó hoàn thành, cả tỉnh C này những nhân vật quan trọng dường như mỗi ngày đều gặp nhiều lần tập kích, trong đó tuyệt đại bộ phận đều bị tổn thương.
Chỉ một bộ phận rất nhỏ tử vong.
Giờ phút này, Tả Thủ xuất động, tinh anh, cao thủ của hội Huyết Thủ do Điểm G tỉ mỉ lựa chọn, gần như một hơi đánh thẳng tới trung tâm thành phố N tỉnh C.
Lực Vương sắc mặt trở nên khó coi, tin tức không tốt vừa nhận lại tin truyền tới.
Nếu hiện trạng hỏng bét của tỉnh C làm Sở lão đại biết được chỉ sợ mình sẽ phải lập tức chuyển nhà. Nghĩ đến Tư Đồ Lôi Phong cái tên đáng chết này, không khỏi quá cẩn thận rồi.
Thường Nhạc chỉ phái một Mike gã đã sợ đến mức đem toàn bộ tinh anh co đầu rụt cổ đến thành phố N, hơn nữa còn cầu xin mình tự tay dẫn cao thủ xuất trận, kết quả làm cho lúc tỉnh C bị tập kích, trong lúc không hề phòng bị bị nuốt mất nửa giang sơn.
Lực Vương nắm tay nắm lại, rồi lại buông xuống, gã hiểu được đây không phải lúc tức giận, nếu tiếp tục như vậy nữa câả hai đều phải gặp hoạ.
Thường Nhạc đã nhận được tin thắng trận của Tả Thủ, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.
Tả Thủ sẽ có một hành động đó, hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn, mà Mike và Hải Văn xuất hiện ở Las Vegas xa hoa chỉ là một sự sắp đặt mà thôi.
Hắn híp mắt uống một chén rượu, rượu từ yết hầu chậm rãi chảy xuôi xuống, loại cảm giác mát mẻ này lan tràn sâu trong nội tâm hắn.
- Ài, lão đại không hổ danh là lão đại, sự việc gì cũng nằm trong dự liệu của người, tiểu đệ không phục cũng không được. Ngồi đối diện Thường Nhạc là một người thanh niên, nếu Thánh nữ Hắc Ám nhìn thấy chắc chắn sẽ khiếp sợ đến nỗi nói không ra lời.
Người này bị Thường Nhạc vây trong trận, kết quả lại bị thảm bại – Bạch Hồn, Bạch đại công tử. Lúc này, gã tuấn tú, phong độ, trên mặt còn tươi cười giảo hoạt.
Hai người cùng tươi cười làm cho người ta có một cảm giác gian trá, không ai ngờ tới Bach Hồn chính là con cờ còn lưu lại lúc Thường Nhạc mười mấy tuổi sau khi đánh bạc ở Macao thắng liên tiếp ba đại cao thủ đứng đầu.
Đương nhiên, kỹ thuật đánh bạc của Bạch Hồn sáu mươi phần trăm là được Thường Nhạc truyền thụ cho.
Bạch Hồn có thể nói là quân cờ để Thường Nhạc thống nhất toàn bộ giới cờ bạc, tuy nhiên sau Thánh nữ Hắc Ám và Thánh nữ Quang Minh xuất hiện, Thường Nhạc tâm thần kích động, dần dần đã thay đổi chủ ý.
Bạch Hồn cũng không có bất kỳ cảm tình nào đối với Hoa Nhã Thi, đối với gã mà nói cờ bạc mới chính là thứ gã yêu thích nhất, mà Hoa Nhã Thi trong mắt hắn chỉ là mỹ nữ mà thôi. Đương nhiên, lão đại lấy đi vị hôn thê của tiểu đệ chắc chắn sẽ có bồi thường.
Thường Nhạc đền bù cho Bạch Hồn chính là truyền thụ những kỹ năng đánh bạc cao nhất mà mình có được.
- Bạch Hồn, sau khi tiến vào Hắc ám thánh điện, cậu nhất định phải cẩn thận. Trên mặt Thường Nhạc hiện ra nụ cười như có như không.
Bạch Hồn cười hì hì nói: - Lão đại yên tâm, câu nói sau cùng của tôi ngày hôm qua đã hoàn toàn đả động tới Thánh nữ Hắc Ám, hây hây, cô nàng đó ngay tối đó đã tìm tôi, còn để tôi làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, hai mươi ngày sau gặp người phụ trách ở Đại thế giới ở Hongkong, đến lúc đó lão đại có thể đục nước béo cò được rồi.
Ánh mắt Thường Nhạc hơi sáng lên, lập tức nghiền ngẫm nói: - Nhất định không nên xem thường đối thủ của mình, mục tiêu này của cậu không được dễ dàng bại lộ, tôi vẫn muốn dùng cậu để đánh một ván cờ lớn.
- Hây hây, chỉ cần lão đại ra lệnh, tôi nhất định sẽ xông lên đầu tiên. Bạch Hồn cười nói.
- Nhớ kỹ, nhiệm vụ của cậu chính là không ngừng che giấu chính mình, cần thiết phải trốn ở sau cùng.
Thường Nhạc hướng nhìn về phía Đông, đến lúc phải khởi động kế hoạch B rồi.
Trong đám bộ hạ thiết huyết của Liễu Tuỳ Phong, ngoại trừ mười hai chòm sao tinh nhuệ nhất vẫn còn cất giấu một đội quân, đó là đội chuẩn bị cho Thường Nhạc từ trước đó từ rất lâu, cũng là quà tặng Thường Nhạc vào lễ thành niên.
Thường Nhạc sau khi nhận được phần quà này vui vẻ cười, người quan tâm đến mình nhất luôn là những người thân thân cận nhất, người mình quan tâm nhất cũng là người thân yêu nhất, món quà này xuất hiện vào lúc hoà bình nhiều nhất cũng là một phần quà quý giá.
Nhưng xuất hiện vào lúc này không còn nghi ngờ gì nữa, cũng không có gì khác với mưa xuống kịp thời.
Hơn nữa ông nội cố ý chọn ra gần một trăm đặc chủng binh tinh anh từ trong đám bộ đội, có thể nói thực lực trong tay Thường Nhạc tăng lên đến nỗi hoàn toàn có thể đánh một ván cờ lớn.
Dùng lời của Thường lão gia mà nói thì chỉ cần Thường Nhạc kết hôn thì có nghĩa là trưởng thành rồi. Nhưng việc xấu của Thường Nhạc ở Tây Môn gia tộc sớm đã truyền tới Thường gia rồi, quả thực đã trở thành đề tài sốt dẻo.
Thường lão gia cũng không trách Tây Môn lão gia dùng vũ lực ép Thường Nhạc thành thân, Tây Môn gia tộc hùng mạnh, Nam Cung gia tộc hùng mạnh, đắc tội bên nào cũng đều bất lợi với sự phát triển sau này của Thường Nhạc.
Cho nên cách Tây Môn lão gia áp dụng chỉ làm cho Nam Cung gia và Thường gia, Đông Phương gia lại càng gần nhau hơn.
Nguyên nhân Thường lão gia đem tặng Thường Nhạc cao thủ đặc chủng rất đơn giản, dù sao người cũng lớn rồi, tất cả mọi việc đều có thể tự mình quyết định, vậy cũng nên có được chút vốn liếng để đánh bạc.
Ngoài chuyện đó ra, Đông Phương lão gia cũng tặng Thường Nhạc một phần quà, một thứ nhìn có vẻ như rất đơn giản nhưng lại là một phần quà rất thực tế. Kinh tế của cả Vương Triều Đông Phương cũng coi như đứng nhất nhì cả nước.
Phát triển kinh tế không tách khỏi được tin tức, mà Đông Phương lão gia lại tự mình nắm giữ lực lượng quân đội Ảnh Tử bí mật nhất, bọn họ có thể thám thính rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Thường Nhạc đã có được đội Ảnh Tử này, chẳng khác nào có thêm một lỗ tai nhạy bén ở trong nước, lại phối hợp với đội Ảnh Tử của Lạc Phong ở nước ngoài thì sẽ luôn phát huy hiệu quả không ngờ được.
Tả Thủ không ngờ Thường Nhạc tự mình đến tỉnh C, đã vậy còn mang theo rất nhiều thành phần chính.
- Lão đại, bọn họ đều là đến giúp?
Tả Thủ nét mặt hưng phấn dò hỏi.
Từ giai đoạn trước sau khi tiến hành tiến công chớp nhoáng, một nửa giang sơn tỉnh C đều bị điểm G chiếm lĩnh. Nhưng cùng với việc Lực Vương và Tư Đồ Lôi Phong dần lấy lại tinh thần, cục diện dần dần thay đổi.
Hiện tại, toàn bộ cứ điểm Điểm G có thể chiếm là một phần ba địa bàn tỉnh. Theo thời gian địa bàn này cũng sẽ càng lúc càng nhỏ thậm chí còn có thể bị đá khỏi đây.
Như vậy những cố gắng trước kia cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn mà thôi.
Nhưng Tả Thủ cũng hiểu được, toàn bộ tinh anh Điểm G có thể điều động không nhiều, nhất là cao thủ cơ bản bị hạn chế đến các địa phương, vì vậy, tự mình muốn phản kích cơ bản là không thể.
Điều duy nhất có thể làm được chính là từng bước một tiến ra ngoài tỉnh C.
Sau khi có thêm hai đội quân mạnh mẽ của Thường Nhạc, Tả Thủ cảm thấy tình huống đã hoàn toàn khác rồi, trước khi Lực Vương bẩm báo sự tình đến Sở Thiên Hùng, mình có sự tin tưởng tuyệt đối có thể thống nhất toàn bộ tỉnh C.
Hiện tại Tả Thủ suy tính không phải làm sao thối lui mà là đem hai nắm tay đánh tới đâu mới là tốt nhất.
Mặt Lực Vương cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, trong thời gian gần một tuần những địa bàn của tỉnh C bị Điểm G thâu tóm đã được mình lấy lại tới hai phần ba, nếu cứ tiếp tục, tin tưởng rằng Điểm G sẽ hoàn toàn biến mất ở tỉnh C.
Nhưng Lực Vương mãi không làm được điều này, sau khi có được đám cao thủ Tư Đồ gia tộc phái qua, Lực Vương tuyệt đối chơi một trò lớn để cho Điểm G biết Lực Vương không phải dễ chơi.
Tư Đồ Lôi Phong mân mê hai viên đá tròn lạnh như băng, vẻ mặt chuyên tâm dường như hoàn toàn bỏ qua những chuyện bên ngoài.
- BA~!
Bỗng nhiên hai viên đá chạm vào nhau nhưng lại rớt khỏi quỹ đạo rơi xuống đất nảy lên hai cái rồi mới nằm yên.
Tư Đồ Lôi Phong sắc mặt biến hoá, lòng thầm nghĩ: - Chẳng lẽ có biến cố gì?
Nghĩ đến đây, gã không tự chủ được nhìn Lực Vương nói: - Tả Thủ có thể trở thành một trong hai cánh tay của Thường Nhạc chắc chắn là không tầm thường, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Lực Vương trong lòng khinh thường, Tư Đồ gia tộc một đời tuổi trẻ tinh anh cũng thường thôi, gan thỏ đế, nếu như mà cẩn thận chỉ sợ đến lúc đó cơm canh đều đã nguội lạnh.
Tư Đồ Lôi Phong nhìn thoáng qua đã biết những suy nghĩ của Lực Vương, gã âm thầm thở dài: - Hoặc là tự mình nên giữ lại một chút, nếu không… Tròng mắt đen loé lên tia sáng tinh nhuệ.
Tả Thủ xuất lĩnh thế lực Điểm G vẫn đang không ngừng thoái lui, địa bàn càng ngày càng nhỏ, thương vong càng lúc càng lớn, Lực Vương thấy nữ thần chiến thắng đang ngoắc tay với chính mình.
Khi tiến công đến thành phố T ở sát biên giới tỉnh G, Lực Vương hoàn toàn bị thắng lợi làm cho đầu óc choáng váng, còn thừa địa bàn này, cho dù Thường Nhạc đích thân tới chỉ sợ cũng chẳng nổi được sóng lớn.
Tư Đồ Lôi Phong hơi nhíu mày lại, theo đạo lý dù cho thế lực Điểm G có yếu hơn nữa thì Tả Thủ cũng không phải người dễ chọc đến, tiến công thật sự thuận lợi như vậy sao? Không khỏi quá dễ dàng đi.
Nghĩ đến đây, Tư Đồ Lôi Phong suy nghĩ cẩn thận những chỗ còn chút hiểm hoạ ngầm.
/293
|