Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 228: Đồ vật là chết, người là sống.

/293


Nhìn đồng chíp trên bàn, trong con mắt xinh đẹp của Hoa Nhã Ca ánh vàng lóe sáng nói: - Tiền tiêu vặt đây sao?

- Đương nhiên!

Thường Nhạc cười hì hì gật gật đầu, lập tức nghiêm túc nói: - Nhưng con chim nhỏ thắng được kia hay là tặng cho ông em Yamamoto nhỉ. Vừa rồi anh xuống tay hơi nặng, bồi bổ cho cơ thể gã. Như vậy sự áy náy trong lòng anh có thể nhẹ đi một chút.

Yamamoto Surota khó khăn bước đi ra ngoài. Còn hai tên Ninja lúc đầu gã mang đến đã sớm bị nhóm đàn em Điểm G đánh thành thịt nát rồi.

- Lão đại, lại thả gã đi như thế, có hơi lợi cho gã quá không!

Quang Minh có chút ức chế nói.

Mình vội đến, ban đầu còn muốn phát huy một lúc, trông thì ngon mà không dùng được nhỉ!

- Làm người phải kiềm chế. Mặc dù Yamamoto Surota là kẻ thù của chúng ta. Nhưng phải khoan dung độ lượng. Thường Nhạc hung tợn dạy dỗ Quang Minh một trận.

Vừa dứt lời, sắc mặt hơi hơi biến: - Không được, phi đao ở phía dưới Yamamoto Surota tôi vẫn chưa rút ra.

Koinu ở bên cạnh tươi cười nói: - Thường Nhạc-kun, một con dao có đáng gì. Anh muốn bao nhiêu, tôi tặng anh bấy nhiêu.

- Hàng cao cấp trên mặt dao “Tiểu dâm phụ”, xuân dược. Cậu có không? Thường Nhạc bỗng mọc ra một câu.

Tất cả người trong sòng bạc đều choáng váng.

Cắt cái gậy sinh mạng của người ta, còn tặng xuân dược. Cái loại chuyện vinh quang và vĩ đại này, trừ Thường đại thiếu gia vị quân tử này ra, e rằng người khác thật sự không làm nổi.

Mồ hôi trên đầu Koinu tuôn ra. Tronglòng đang không ngừng nhắc nhở bản thân. Bất luận điều gì cũng không được gây thù với Thường Nhạc.

- Đến… đến đây, chúng ta tiếp tục giải trí!

Thường Nhạc ngồi lên ghế, nhiệt tình hô lên.

- Xin lỗi, bụng tôi hơi đau, xin phép ra ngoài một lúc.

- Tôi đau đầu.

- Tôi còn có việc.

- …

Trong nháy mắt, người trước mặt đều chạy đi hết. Còn duy nhất tên Người Pháp ở lại.

- Lãng Mạn tham kiến thiếu gia. Chúc thiếu gia ngày càng trẻ ra, thu thập mỹ nữ thiên hạ.

Nụ cười trên mặt tên người Pháp biến mất, thay thế vào là một vẻ mặt tôn kính vô cùng.

- Đừng tưởng rằng nịnh bợ hai câu là có thể cho qua nhé. Thường Nhạc cười hì hì vỗ vỗ vào vai Lãng Mạn, nghiêm túc nói: - Đám nhóc kia vẫn ổn chứ!

- Không có sự nuôi dưỡng của thiếu gia cũng không có bọn họ ngày hôm nay. Bây giờ sáu mươi phần trăm tổ chức Lãng Mạn nước Pháp là người của chúng ta. Tám mươi phần trăm mafia Pháp bị Điểm G thao túng. Trên mặt Lãng Mạn lộ ra vẻ ngạo nhiên.

Từ mười năm về trước, Thường Nhạc đã lập kế hoạch thao túng đổ bộ lên đất Pháp. Một mặt, Pháp là quốc gia có mafia mềm yếu nhất, dễ dàng thâm nhập. Mặt khác, cũng là khả năng quản lý tổ Lãng Mạn Pháp khá lỏng lẻo. Chỉ cần có năng lực thì rất dễ dàng thâm nhập.

Nhằm vào hai điểm này, những trẻ mồ côi lưu lạc nước Pháp này, sau khi trải qua sự cải tạo tận tâm của Thường Nhạc, đã thâm nhập vào tổ chức Lãng Mạn. Còn lão đại thần bí của tổ Lãng Mạn chính là thủ hạ trung thành nhất của Thường Nhạc- Mike. Lãng Mạn!

Thường Nhạc thản nhiên cười nói: - Lãng Mạn, đến tìm thiếu gia, e rằng không phải là báo cáo đơn giản như vậy chứ!

- Thiếu gia, ngài nghe nói về chuyện có liên quan đến bộ đồ hắc ám không? Lãng Mạn nghiêm sắc mặt, nghiêm túc nói.

Ánh mắt Thường Nhạc hơi động. Không ngờ rằng chuyện bộ đồ hắc ám, bên Pháp cũng có thông tin. Trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy bên trong có sự kỳ quái.

- Ừ, biết!

Thường Nhạc khẽ gật gà gật gù.

Thần sắc Lãng Mạn nghiêm túc nói: - Nghe nói, người có được bộ đồ hắc ám sẽ có được thiên hạ, bộ đồ hắc ám có thể làm cho năng lượng con người được nâng cao không hạn chế. Mà trong bộ đồ hắc ám, áo choàng hắc ám trong đó đã bị Thái Tử đảng xã hội đen nước Đức - Hắc Kim chiếm được. Cho nên Lãng Mạn hy vọng thiếu gia có thể cho mượn ít binh đao để thủ hạ tận tay đem áo choàng hắc ám đưa đến tay thiếu gia.

- Áo choàng hắc ám!

Mắt Thường Nhạc híp lại nửa, găng tay hắc ám vừa xuất hiện ở Khải Đinh, áo choàng hắc ám kia lại xuất hiện trong tay Thái Tử xã hội đen. Với kỳ tài ngút trời của mình thì thứ đó nhất định phải về mình.

- Mượn binh không là vấn đề.

Thường Nhạc trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, một tầng thứ thượng. Nhưng thằng gọi là Hắc Kim Thái Tử đó thực lực rốt cuộc như thế nào?

Lãng Mạn hơi suy tư một lúc, nói: - Hắc Kim trước lúc có được áo choàng hắc ám, nhiều nhất thì bằng với tôi. Sau khi có được áo choàng hắc ám thì thực lực nâng cao tạm thời vẫn chưa thể xác nhận được.

Hơi dừng lại một lúc, Lãng Mạn tiếp tục nói: - Nghe nói áo choàng hắc ám bị Phong là lão đại đảng Hắc Thủ tự tay đoạt lại, sau đó đưa cho Hắc Kim. Trong quá trình này, nghe nói đã tranh giành nhau với một cao thủ phương Đông. Cuối cùng cao thủ trẻ tuổi phương Đông kia bại trận rút lui.

- Là kẻ đó!

Trong đầu Thường Nhạc lóe lên một ý tưởng rồi lập tức tỉnh ngộ lại. Thảo nào ở Khải Đinh không tìm thấy bóng dáng, hóa ra là đã đến nước Đức rồi.

Đường đường là đồ đệ của Phong Thần đều bị găng tay đen đánh bại. Như vậy thực lực của giáo phụ của đảng Hắc Thủ rốt cục kinh khủng đến mức nào?

Có thể cùng với chủ truyền giáo sỹ Anh quốc, thống lĩnh Kỵ sĩ thần thánh và nhiều cao thủ chống lại kẻ cầm đầu đảng Hắc Thủ nước Đức. Thực lực thực sự e rằng còn vượt xa không đơn giản như trong tưởng tượng.

Hoa Nhã Ca bên cạnh nghe mơ hồ không nổi. Cô ấy từ trước chưa thấy thần sắc Thường Nhạc lại thâm trầm như vậy, không nhịn được dùng bàn tay nhỏ gõ vào đầu Thường Nhạc, cười hì hì nói: - Quản gì mà đảng Hắc Thủ hay Bạch Thủ chứ, thứ kia mà là bảo bối, như vậy người tranh nhau chắc chắn sẽ rất nhiều. Để bọn họ tranh nhau đi, đợi họ mệt rồi, chúng ta là ngư ông đắc lợi. Như vậy có phải là tốt hơn không?

Thường Nhạc và Lãng Mạn nhìn nhau, đồng thời cười phá lên.

Quả thực, hình thức giải quyết rất đơn giản. Nhưng bọn họ thực sự thông mình quá rồi. Cho nên vấn đề đơn giản cũng bị hai tên này làm phức tạp hóa lên.

Đương nhiên, cứ coi là làm một phú ông. Vậy cũng cần phải là một phú ông thông minh. Nếu không đến phút cuối lợi không được, ngược lại lại bị thương đầy mình.

- Đem chuyện bộ đồ hắc ám tuyên truyền mạnh mẽ. Chuyện áo choàng hắc ám đã rơi vào tay giáo phụ đảng Hắc Thủ cũng cần phải tuyên truyền tốt. Tôi rất muốn xem xem, những con người kia sẽ có phản ứng gì. Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười tà ác.

Lãng Mạn chần chừ nói: - Thiếu gia, làm như vậy kết quả có thể là cả hai bên đều bị thương. Đến lúc đó áo choàng hắc ám e rằng rất khó vào tay chúng ta.

- Ai nói tôi muốn chiếm áo choàng hắc ám!

Thường Nhạc mỉm cười, nụ cười đó rất là kỳ dị.

Lãng Mạn nghi hoặc nhìn Thường Nhạc nói: - Vậy ý thiếu gia là?

- Trên đời này, đồ vật là chết, người là sống. Bản thiếu gia cần là nhân tài, kẻ hủy diệt cũng là nhân tài. Nếu đem bộ đồ hắc ám mặc lên những người không tài năng, căn bản không có chút công dụng nào. Lãng Mạn, anh hiểu ý của tôi không?

Thường Nhạc rất mong đợi sự tiến triển của trò chơi.

Sự xuất hiện của bộ đồ hắc ám khiến cho quỹ tích phát triển của trò chơi trở nên phong phú hấp dẫn hơn.

Lãng Mạn không phải là người ngu xuẩn, trong nháy mắt anh ta đã hiểu ý trong lời Thường Nhạc.

- Nhớ kỹ một điểm, hễ là người đoạt áo khoáng hắc ám thì đều là cao thủ kiệt xuất. Đợi đến lúc bọn chúng lạc đàn, bị thương, có thể thu phục thì thu phục lại, không thể thu phục được thì đều cho chúng đi gặp Diêm Vương.

Thường Nhạc bỗng nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối, nếu sớm vạch ra kế hoạch này. Vậy thì đồ đệ bảo bối của Phong Thần không chừng đã biến thành một tay lợi hại của mình.

Hoa Nhã Ca đối với chuyện này chẳng có hứng thú. Cho nên đợi Thường Nhạc nói xong. Lãng Mạn sau khi vừa rời đi, cô ấy lập tức nói: - Anh Nhạc, em muốn về. Anh phải kiếm một khoản tiền lớn lớn để lấy em về đấy!

- Về nhanh thế? Chẳng lẽ không muốn giao lưu cùng anh Nhạc một lúc sao? Thường Nhạc cười nhìn Hoa Nhã Ca nghiêm túc nói.

- Người ta còn có rất nhiều việc phải làm chứ! Mặt Hoa Nhã Ca đỏ lên, tự nhiên hiểu ý trong lời Thường Nhạc.

- Vậy được rồi, qua mấy ngày, anh lại phải về nước một chuyến. Đến lúc đó nhân tiện đem theo chị gái em, ha ha. Đến lúc đó lại đi gặp cha mẹ em, để họ hạch toán, tiền?

Thường Nhạc cười tà tà.

- Vậy bước chân anh phải tăng tốc lên nhé. Nếu không chị gái em gả đi rồi, một cơ hội cho anh cũng không còn đâu. Hoa Nhã Ca rõ ràng trở thành điển hình của chân ngoài dài hơn chân trong.

Giả dụ Hoa Nhã Thi nghe được lời nói này, có khi phải liều mạng với cô nhóc đầu này cũng nên.

Tiễn bước Lãng Mạn hạ thủ trung thành của mình, lại tiễn Hoa Nhã Ca người con gái thương yêu trong lòng. Thường Nhạc cảm thấy trong lòng bỗng trở nên buồn sầu.

Đương nhiên, nguyên nhân mấu chốt nhất trong đó là Hoa Nhã Ca không cùng mình tiến hành giao lưu đến tầng lớp sâu hơn, chưa thỏa mãn dục vọng.

Thường Nhạc lại nghĩ đến Noriko.

- Koinu chết tiệt!

Thường Nhạc nghĩ đến mấu chốt của vấn đề. Koinu tự mồm đồng ý tặng Noriko cho mình sướng. Bây giờ Noriko không thấy đâu, mình không tìm gã thì tìm ai?

Vừa rồi nếu Hoa Nhã Ca không ở bên cạnh, thì mình tuyệt đối phải giữ Koinu ở lại, để bàn về vấn đề liên quan đến quyền sử dụng phụ nữ Nhật Bản.

Nhưng bây giờ cũng chưa muộn. Tin rằng Koinu vẫn chưa có gan đem người con gái mình nhắm đến dễ dàng tặng người khác. Nếu không mình sẽ quyết lột mặt chó kia của Koinu.

Thường Nhạc ngẫm nghĩ rồi trực tiếp đi về chỗ Koinu thích nhất.

Trên đường, nhìn thấy trong bọn sinh viên của học viện Weisi, gần như có tám mươi phần trăm đều là thành viên Điểm G. Điều này khiến Thường Nhạc rất có cảm giác thành tựu.

Đi đến cửa phòng hội nghị.

Thì nghe thấy tiếng xé quần áo bên trong.

- Con chó Koinu này, không thể trùng hợp thế chứ?

Trên mặt Thường Nhạc hiện ra nụ cười tà ác, không nghĩ ngợi gì, hưng phấn đạp một cái cửa mở.

- Móa.

Sắc mặt Thường Nhạc hoàn toàn biến đổi.

Hắn không ngờ rằng, cuối cùng có người có gan động vào người phụ nữ của mình. Vậy rõ ràng là tự tìm đến chỗ chết, chán sống rồi.

Sakata cũng không ngờ Thường Nhạc sẽ xuất hiện. Hắn vừa xé áo em gái Noriko ra, vẫn chưa chính thức tiến hành giao lưu, động tác liền hoàn toàn đông cứng lại ở đó.

Thừa lúc Sakata kinh ngạc, Noriko hết sức sợ hãi chạy lại, nấp sau lưng Thường Nhạc, sợ hãi nói: - Cứu cứu!

- Đồ cầm thú, đồ cầm thú!

Thường Nhạc vỗ vỗ vào vai Noriko. Sau đó nhìn về phía Sakata, nghiền ngẫm nói.

Trên mặt Sakata lộ ra vẻ hung ác, nói: - Ở đại đế quốc Nhật Bản chúng tôi, cha và con gái, con trai và cha, giữa chị em với nhau, đó là chuyện bình thường. Thưa Thường Nhạc-kun, mặc dù em gái tôi đã được tặng cho ngài rồi nhưng làm một anh trai, tôi có quyền sử dụng này.

/293

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status