Nhìn thấy nụ cười trên mặt Thường Nhạc, Koinu cũng cười theo.
Dù sao, cười là biển hiện của sự vui vẻ. Chứng minh Thường Nhạc rất vừa ý với đề nghị của mình.
Vì thế Koinu đứng dậy, mỉm cười nói: - Chuyện Kim Hye hoàn toàn có thể coi như là hiểu nhầm. Mọi người chúng ta cùng trên một chiến thuyền, cùng cố gắng hướng về một phía.
- Ai nói đã tha cho Kim Hye?
Thường Nhạc vẻ mặt kinh ngạc nói.
Nụ cười trên mặt Koinu ngưng đọng lại. Trong mắt Kim Won cũng xuất hiện một cơn giận dữ. Lời đều nói đến phần này rồi, Thường thiếu gia vẫn không buông tay?
Muốn khiến Thường Nhạc nhổ miếng thịt béo đến miệng rồi thì rõ ràng còn khó hơn lên trời.
Thường Nhạc lại không nhanh không chậm nói: - Trong tim tôi, bất luận con gái Nhật Bản có đẹp thế nào, ngây thơ cỡ nào. Nhưng con gái Nhật Bản và con gái Hàn Quốc căn bản không phải là một tầng lớp. Nhìn thấy sắc mặt Koinu có chút khó coi. Thường Nhạc hơi chuyển lời: - Đương nhiên, sự thấp hèn của con gái Nhật Bản cũng không ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa tôi và Koinu. Vậy thì công chúa kia coi như là món khai vị của Koinu tặng tôi, thấy thế nào?
Koinu hít một hơi thật sâu. Hợp tác ở trong lòng gã xếp vị trí thứ nhất. Nhưng chuyện của Kim Won vẫn bắt buộc phải giải quyết, giữa Thường Nhạc và Kim Won, gã chỉ có thể chọn một!
- Kim Won, thật ra tôi cũng rất muốn giúp anh. Nhưng Thường Nhạc-kun không ngờ lại yêu Kim Hye đến như vậy. Anh sao không trực tiếp tặng Kim Hye cho Thường Nhạc quân? Anh suy nghĩ cẩn thận. Thường Nhạc-kun giống như là rồng phượng trong loài người. Nếu tôi có em gái thì nhất định nói sẽ dâng hiến hai tay cho anh ấy. Koinu cuối cùng làm ra lựa chọn sáng suốt.
Kim Won suýt chút nữa thì bị câu nói này của Koinu làm cho tức nhảy dựng lên.
Mình vốn muốn mời Koinu giúp đỡ. Cùng nhau gây áp lực cho Thường Nhạc. Ép như vậy để Thường Nhạc buông tha cho Kim Hye.
Bây giờ thì ngược lại. Người thì không thả. Con chó Koinu này coi như làm cho cả hầu gái lên làm rồi.
Trên mặt Kim Won lộ ra nụ cười lạnh lùng. - Cám ơn ý tốt của Koinu-kun. Nhưng Kim Won tôi không phải loại động vật máu lạnh kia, mang em gái ra làm giao dịch. Thế còn ra thể thống gì chứ!
Sự không ngờ này là cái tạt tai lên khuôn mặt hung ác của Koinu. Sắc mặt Koinu hoàn toàn biến đổi.
- Kim Won-kun. Lời phải buông sạch sẽ một chút. Ở đây không phải là Hàn Quốc, không phải Luân Đôn nước Anh. Ở đây là học viện Weisi, hừ! Lời ở dưới vẫn chưa nói ra. Nhưng ý trong đó lại hiểu rất rõ.
Kim Won đứng phắt lên. Nhìn xuống Koinu nói: - Koinu, coi như ở đây là Nhật Bản, bố cũng không sợ mày.
Họ nhanh như chớp đứng phắt dậy. Nhất thời không khí cả phòng hội nghị biến đổi vô cùng quỷ dị.
Thường Nhạc vẫn lười nhác rồi ở đó. Mỉm cười nhìn hai con gà trống sắp sửa đấu nhau này.
Bỗng nhiên, Thường Nhạc không nhanh không chậm nói: - Koinu-kun, bất luận cậu làm việc gì. Tôi đều ủng hộ.
- Cám ơn Thường Nhạc-kun.
Lúc đầu Koinu lo lắng hơi có chút không đủ. Nhưng nghe thấy câu này của Thường Nhạc. Gã kích động suýt nữa thì liếm mông cho Thường Nhạc. Sắc mặt Kim Won đã đổi lại đổi. Anh ta là người thông minh, tình hình trước mắt để ở đây. Đừng nói một người khiến người ta đau đầu là Thường Nhạc, coi như là một Koinu cũng có thể tự mình uống một bình.
- Chúng ta đi!
Kim Won hít một hơi sâu. Cố gắng dồn nén cơn phẫn nộ xuống. Quay người đi ra ngoài.
- Kim Won, đợi một lúc. Nhìn Kim Won đi ra ngoài. Thường Nhạc vẫy tay về phía Koinu, tỏ vẻ bạn tốt. Sau đó theo đi ra khỏi phòng hội nghị.
Thần sắc Kim Won khó coi nhìn Thường Nhạc, lạnh lùng nói: - Chẳng lẽ cậu muốn níu giữ tôi ở lại đây sao?
Thường Nhạc nhẹ xua tay, nơi khóe miệng lộ ra một tia tà mị tươi cười, nói: - Kim Won, anh hiểu nhầm ý tôi rồi. Thực ra Thường Nhạc tôi là người đứng đắn, là một quân tử rất chính thống.
Kim Won không nghĩ ngợi gì liền thốt ra câu: - Thường Nhạc nếu là quân tử, vậy thì trên thế giới này sẽ không có kẻ khốn nào rồi.
Thường Nhạc sửng sốt, câu nói này sao nghe quen tai thế nhỉ?
Nhưng Thường Nhạc căn bản không để ý đến những thứ đó. Mà ngược lại một vẻ chính khí nói:
- Kim Won, thành ý của Thường Nhạc tôi anh có thể thấy được. Tôi xin đảm bảo với anh. Trừ khi em gái anh yêu tôi một lòng một dạ yêu tôi, nếu không Thường Nhạc tôi tuyệt đối không làm cái chuyện xằng bậy đó.
Thần sắc Kim Won trở nên cổ quái. Dường như nhìn một quái vật, xem xét Thường Nhạc. Sau đó chầm chậm nói: - Thường Nhạc, nói phải giữ lấy lời.
- Đương nhiên, còn thật hơn cả vàng thật!
Giữa lúc nói chuyện, Thường đại thiếu gia bọn họ nghĩ đến em Xuân Dược. Vấn đề tính nguyên tắc à, hừm, chính mình không động thủ, người đẹp Kim Hye kêu khóc nhào tới, mình không được thấy chết mà không cứu chứ? Ài, đầu năm nay khó làm người tốt đây!
- Được, tôi tin cậu. Nhưng giữa tháng sau, em gái tôi sẽ đính hôn với Thái tử Lee Jin Hàn Quốc rồi. Nếu trước đó, cậu vẫn không thể làm cho em gái tôi yêu mình thì phải thả em gái tôi ra. Kim Won nhìn chằm chằm vào mặt Thường Nhạc, thần sắc nghiêm túc nói.
Mắt Thường Nhạc bỗng híp lại một nửa. Nơi khóe miệng lộ ra một tia cười tà ác. - Tôi tin rằng cái người gọi là Lee Jin kia. Anh Kim Won chắc nhìn cũng không thuận mắt đi!
Nghe được câu này, Kim Won đối với Thường Nhạc tăng thêm vài phần thiện cảm. Anh ta nhẹ gật đầu. Thần sắc có chút phức tạp nói: - Mặc dù gia tộc Kim Thị chúng tôi là gia tộc lớn thứ nhất Hàn Quốc. Nhưng so với những quý tộc cổ lão kia thì còn thiếu một chút hỏa hậu. Tình thế buộc người không thể không dùng em gái làm lợi thế!
Thường Nhạc đi lên trước, vỗ vỗ vào vai Kim Won, xúc động nói: - Con người sống trên cái thế giới này thì phải tuân theo phép tắc này. Thường Nhạc tôi mặc dù không phải chính phái. Nhưng sẽ hướng theo tình cảm anh em của anh đối với Kim Hye. Tôi đảm bảo, bất luận Kim Hye cuối cùng có hay không theo ta. Tôi cũng sẽ vô điều kiện với anh.
Mắt Kim Won hơi rơm rớm nước mắt.
Anh ta bây giờ mới phát hiện, hóa ra Thường Nhạc cũng là một người có tình cảm. Anh ta, vậy phải gánh thêm bao áp lực đây? Những quý tộc cổ lão Hàn Quốc kia lại không phải là người có thể đối phó. Thì ngay cả Koinu trong lúc kết hợp lợi ích với mình cũng suy nghĩ đi suy nghĩ lại. Mà còn phải tính toán rất nhiều lợi ích.
Bây giờ so sánh với nhau, rõ ràng là một trời một vực.
- Cảm ơn Thường Nhạc!
Kim Won gật gật đầu.
- Đi thôi. Chúng ta cùng nhau đi xem xem em Kim Hye!
Thường Nhạc giống như bạn bè bình thường, vỗ vỗ vai Kim Won thân thuộc. Hai người cùng nhau đi đến nơi ở của Thường Nhạc.
Đám người phía sau giật mình nhìn nhau ngơ ngác.
Đúng nửa tiếng trước, thiếu gia nhà mình còn gọi rầm rĩ liều mạng với Thường Nhạc. Nửa tiếng sau, thiếu gia mình lại biến thành một con cừu. Thường Nhạc, mê lực của con người này kinh khủng quá đi!
Vẫn chưa vào trong đại sảnh thì đã nghe thấy tiếng cười vui sướng của Kim Hye.
Thường Nhạc nhìn về phía Kim Won. Ý rất rõ ràng. - Anh xem, cô nha đầu này ở chỗ tôi vui vẻ thế, anh yên tâm rồi chứ!
Mắt Kim Won lại lần nữa rơm rớm, cảm động gật gật đầu, nói: - Cảm ơn Thường Nhạc-kun!
- Đừng nói như vậy. Tính Thường Nhạc tôi rất thẳng. Thấy ai thuận mắt thì coi như là anh em. Bằng không chúng ta bây giờ kết nghĩa anh em, thế nào? Trong đầu Thường Nhạc chợt lóe lên. Trên mặt còn lộ ra thần sắc động tình đó.
- Được!
Kim Won kích động gật gật đầu.
- Đại ca!
Thường Nhạc thích ứng được, lại còn từ cậu cả xưng thành đại ca, hô lên còn thiếu một chữ.
- Anh em tốt! Kim Won nắm chặt tay Thường Nhạc, gật gật mạnh đầu. Sau đó hai người cùng nhau đi vào đại sảnh.
- Anh Kim Won!
Kim Hye, Alice hai người đang nói chuyện vui vẻ, lại thêm Tiểu Ben đang dịu dàng nằm trong lòng Kim Hye. Cảnh tượng này quả thực khá là vui tai thích mắt.
Khi Kim Hye nhìn thấy Kim Won, thì lập tức buông Tiểu Ben trong lòng ra, chạy đến hoan hô, trực tiếp xông vào lòng Kim Won.
- Tổn thất thế!
Thường Nhạc một trận đau lòng. Nhưng nghĩ lại, hai anh em như vậy cũng vẫn còn chấp nhận được.
- Kim Hye, mấy ngày không gặp, em béo lên rồi! Kim Won cẩn thận xem xét em gái mình. Trên mặt lộ ra thần sắc yêu chiều.
- Anh trai, anh mau đánh tên này đi. Tên nhóc này mỗi ngày đều ức hiếp em gái bảo bối của anh.
Khi Kim Hye chú ý đến Thường Nhạc bên cạnh Kim Won, thì lập tức như hổ rình mồi kêu gào lên.
- Mỗi ngày đều ức hiếp? Kim Won mỉm cười nhìn em gái mình, trạng thái tinh thần phấn chấn như vậy, căn bản không tìm thấy dấu vết bị ức hiếp nào.
Câu chuyện từ từ chuyển nói: - Anh trai chủ yếu đến thăm em thôi, anh lập tức phải về Luân Đôn rồi. Thường Nhạc-kun là người tốt!
Đối với câu nói sau cùng, Thường Nhạc cho rằng Kim Won này thật sự rất thật thà.
- Về Luân Đôn, tốt quá, ha ha anh trai, em cuối cùng được giải thoát rồi. Chúng ta cùng nhau về Luân Đôn ngắm trai đẹp. Hai con mắt Kim Hye vội vàng đảo tứ phía. Mình từ Hàn Quốc lén lút chạy ra, đến Luân Đôn thăm anh trai. Chính là vì tận hưởng trai đẹp toàn thế giới. Nghe nói Luân Đôn tập trung rất nhiều trai đẹp!
- Trai đẹp ở ngay trước mắt thì không nhìn, thật là lãng phí. Thường Nhạc bức xúc.
- Không, em không về cùng anh. Em còn phải ở lại đây. Kim Won nghiêm túc nói.
- Cái gì? Em không về?
Kim Hye bị dọa cho nhảy dựng lên. Thần sắc cô cổ quái nhìn Kim Won nói: - Anh trai, có phải đầu anh nóng lên rồi? Sao anh lại để em gái anh thương yêu nhất bỏ vào hang sói hả?
Kim Won nghiêm túc uốn nắn lại quan điểm của em gái nói: - Nhớ kỹ, Thường Nhạc là người tốt, là người rất tốt. Em ở đây rất an toàn, cũng rất vui vẻ. Mà còn nữa, anh đồng ý với người anh em Thường Nhạc. Trước hôn sự của em với Lee Jin, nếu em phải lòng người anh em Thường Nhạc thì chúng ta cùng nhau gánh vác áp lực gia tộc. Nhất định phải để em gái trải qua cuộc sống hạnh phúc.
Kim Hye ngốc nghếch, phủi cái miệng nhỏ một lúc, nói: - Một cái là lồng phượng hoàng, một cái là hang sói. Em rốt cuộc phải làm sao đây? - Thường Nhạc, hy vọng cậu chăm sóc tốt cho em gái tôi. Tôi đi đây. Tên nhóc Kim Won này cũng sảng khoái. Thấy em gái không kháng nghị, anh ta lập tức mở miệng nói.
- Không, ở xa tới là khách. Chúng ta cùng nhau ăn một bữa, coi như là lễ nghĩa thăm hỏi. Sau đó anh đi cũng chưa muộn mà! Thường Nhạc cười tà tà. Chẳng mấy khi người ta đến một lần, mình không tiếp đãi, thì thật sự không hợp tình quá.
- Anh trai, ăn chết hắn!
Kim Hye nhìn thấy điệu cười của Thường Nhạc thì có chút đáng ghét. Cô ấy lập tức đề nghị.
Thường Nhạc lắc lắc đầu. - Sau này của anh chính là của em. Ăn chết anh chẳng khác nào ăn chết em sao?
- Muốn tôi yêu anh, không có đâu!
Kim Hye hất cái đầu nhỏ, ôm lấy Tiểu Ben rồi đi ra ngoài. Còn Alice hướng về phía Thường Nhạc lộ ra một nụ cười gian xảo, tiếp theo cũng đi ra ngoài.
- Cách mạng chưa thành công. Đồng chí vẫn phải cố gắng nhé!
Dù sao, cười là biển hiện của sự vui vẻ. Chứng minh Thường Nhạc rất vừa ý với đề nghị của mình.
Vì thế Koinu đứng dậy, mỉm cười nói: - Chuyện Kim Hye hoàn toàn có thể coi như là hiểu nhầm. Mọi người chúng ta cùng trên một chiến thuyền, cùng cố gắng hướng về một phía.
- Ai nói đã tha cho Kim Hye?
Thường Nhạc vẻ mặt kinh ngạc nói.
Nụ cười trên mặt Koinu ngưng đọng lại. Trong mắt Kim Won cũng xuất hiện một cơn giận dữ. Lời đều nói đến phần này rồi, Thường thiếu gia vẫn không buông tay?
Muốn khiến Thường Nhạc nhổ miếng thịt béo đến miệng rồi thì rõ ràng còn khó hơn lên trời.
Thường Nhạc lại không nhanh không chậm nói: - Trong tim tôi, bất luận con gái Nhật Bản có đẹp thế nào, ngây thơ cỡ nào. Nhưng con gái Nhật Bản và con gái Hàn Quốc căn bản không phải là một tầng lớp. Nhìn thấy sắc mặt Koinu có chút khó coi. Thường Nhạc hơi chuyển lời: - Đương nhiên, sự thấp hèn của con gái Nhật Bản cũng không ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa tôi và Koinu. Vậy thì công chúa kia coi như là món khai vị của Koinu tặng tôi, thấy thế nào?
Koinu hít một hơi thật sâu. Hợp tác ở trong lòng gã xếp vị trí thứ nhất. Nhưng chuyện của Kim Won vẫn bắt buộc phải giải quyết, giữa Thường Nhạc và Kim Won, gã chỉ có thể chọn một!
- Kim Won, thật ra tôi cũng rất muốn giúp anh. Nhưng Thường Nhạc-kun không ngờ lại yêu Kim Hye đến như vậy. Anh sao không trực tiếp tặng Kim Hye cho Thường Nhạc quân? Anh suy nghĩ cẩn thận. Thường Nhạc-kun giống như là rồng phượng trong loài người. Nếu tôi có em gái thì nhất định nói sẽ dâng hiến hai tay cho anh ấy. Koinu cuối cùng làm ra lựa chọn sáng suốt.
Kim Won suýt chút nữa thì bị câu nói này của Koinu làm cho tức nhảy dựng lên.
Mình vốn muốn mời Koinu giúp đỡ. Cùng nhau gây áp lực cho Thường Nhạc. Ép như vậy để Thường Nhạc buông tha cho Kim Hye.
Bây giờ thì ngược lại. Người thì không thả. Con chó Koinu này coi như làm cho cả hầu gái lên làm rồi.
Trên mặt Kim Won lộ ra nụ cười lạnh lùng. - Cám ơn ý tốt của Koinu-kun. Nhưng Kim Won tôi không phải loại động vật máu lạnh kia, mang em gái ra làm giao dịch. Thế còn ra thể thống gì chứ!
Sự không ngờ này là cái tạt tai lên khuôn mặt hung ác của Koinu. Sắc mặt Koinu hoàn toàn biến đổi.
- Kim Won-kun. Lời phải buông sạch sẽ một chút. Ở đây không phải là Hàn Quốc, không phải Luân Đôn nước Anh. Ở đây là học viện Weisi, hừ! Lời ở dưới vẫn chưa nói ra. Nhưng ý trong đó lại hiểu rất rõ.
Kim Won đứng phắt lên. Nhìn xuống Koinu nói: - Koinu, coi như ở đây là Nhật Bản, bố cũng không sợ mày.
Họ nhanh như chớp đứng phắt dậy. Nhất thời không khí cả phòng hội nghị biến đổi vô cùng quỷ dị.
Thường Nhạc vẫn lười nhác rồi ở đó. Mỉm cười nhìn hai con gà trống sắp sửa đấu nhau này.
Bỗng nhiên, Thường Nhạc không nhanh không chậm nói: - Koinu-kun, bất luận cậu làm việc gì. Tôi đều ủng hộ.
- Cám ơn Thường Nhạc-kun.
Lúc đầu Koinu lo lắng hơi có chút không đủ. Nhưng nghe thấy câu này của Thường Nhạc. Gã kích động suýt nữa thì liếm mông cho Thường Nhạc. Sắc mặt Kim Won đã đổi lại đổi. Anh ta là người thông minh, tình hình trước mắt để ở đây. Đừng nói một người khiến người ta đau đầu là Thường Nhạc, coi như là một Koinu cũng có thể tự mình uống một bình.
- Chúng ta đi!
Kim Won hít một hơi sâu. Cố gắng dồn nén cơn phẫn nộ xuống. Quay người đi ra ngoài.
- Kim Won, đợi một lúc. Nhìn Kim Won đi ra ngoài. Thường Nhạc vẫy tay về phía Koinu, tỏ vẻ bạn tốt. Sau đó theo đi ra khỏi phòng hội nghị.
Thần sắc Kim Won khó coi nhìn Thường Nhạc, lạnh lùng nói: - Chẳng lẽ cậu muốn níu giữ tôi ở lại đây sao?
Thường Nhạc nhẹ xua tay, nơi khóe miệng lộ ra một tia tà mị tươi cười, nói: - Kim Won, anh hiểu nhầm ý tôi rồi. Thực ra Thường Nhạc tôi là người đứng đắn, là một quân tử rất chính thống.
Kim Won không nghĩ ngợi gì liền thốt ra câu: - Thường Nhạc nếu là quân tử, vậy thì trên thế giới này sẽ không có kẻ khốn nào rồi.
Thường Nhạc sửng sốt, câu nói này sao nghe quen tai thế nhỉ?
Nhưng Thường Nhạc căn bản không để ý đến những thứ đó. Mà ngược lại một vẻ chính khí nói:
- Kim Won, thành ý của Thường Nhạc tôi anh có thể thấy được. Tôi xin đảm bảo với anh. Trừ khi em gái anh yêu tôi một lòng một dạ yêu tôi, nếu không Thường Nhạc tôi tuyệt đối không làm cái chuyện xằng bậy đó.
Thần sắc Kim Won trở nên cổ quái. Dường như nhìn một quái vật, xem xét Thường Nhạc. Sau đó chầm chậm nói: - Thường Nhạc, nói phải giữ lấy lời.
- Đương nhiên, còn thật hơn cả vàng thật!
Giữa lúc nói chuyện, Thường đại thiếu gia bọn họ nghĩ đến em Xuân Dược. Vấn đề tính nguyên tắc à, hừm, chính mình không động thủ, người đẹp Kim Hye kêu khóc nhào tới, mình không được thấy chết mà không cứu chứ? Ài, đầu năm nay khó làm người tốt đây!
- Được, tôi tin cậu. Nhưng giữa tháng sau, em gái tôi sẽ đính hôn với Thái tử Lee Jin Hàn Quốc rồi. Nếu trước đó, cậu vẫn không thể làm cho em gái tôi yêu mình thì phải thả em gái tôi ra. Kim Won nhìn chằm chằm vào mặt Thường Nhạc, thần sắc nghiêm túc nói.
Mắt Thường Nhạc bỗng híp lại một nửa. Nơi khóe miệng lộ ra một tia cười tà ác. - Tôi tin rằng cái người gọi là Lee Jin kia. Anh Kim Won chắc nhìn cũng không thuận mắt đi!
Nghe được câu này, Kim Won đối với Thường Nhạc tăng thêm vài phần thiện cảm. Anh ta nhẹ gật đầu. Thần sắc có chút phức tạp nói: - Mặc dù gia tộc Kim Thị chúng tôi là gia tộc lớn thứ nhất Hàn Quốc. Nhưng so với những quý tộc cổ lão kia thì còn thiếu một chút hỏa hậu. Tình thế buộc người không thể không dùng em gái làm lợi thế!
Thường Nhạc đi lên trước, vỗ vỗ vào vai Kim Won, xúc động nói: - Con người sống trên cái thế giới này thì phải tuân theo phép tắc này. Thường Nhạc tôi mặc dù không phải chính phái. Nhưng sẽ hướng theo tình cảm anh em của anh đối với Kim Hye. Tôi đảm bảo, bất luận Kim Hye cuối cùng có hay không theo ta. Tôi cũng sẽ vô điều kiện với anh.
Mắt Kim Won hơi rơm rớm nước mắt.
Anh ta bây giờ mới phát hiện, hóa ra Thường Nhạc cũng là một người có tình cảm. Anh ta, vậy phải gánh thêm bao áp lực đây? Những quý tộc cổ lão Hàn Quốc kia lại không phải là người có thể đối phó. Thì ngay cả Koinu trong lúc kết hợp lợi ích với mình cũng suy nghĩ đi suy nghĩ lại. Mà còn phải tính toán rất nhiều lợi ích.
Bây giờ so sánh với nhau, rõ ràng là một trời một vực.
- Cảm ơn Thường Nhạc!
Kim Won gật gật đầu.
- Đi thôi. Chúng ta cùng nhau đi xem xem em Kim Hye!
Thường Nhạc giống như bạn bè bình thường, vỗ vỗ vai Kim Won thân thuộc. Hai người cùng nhau đi đến nơi ở của Thường Nhạc.
Đám người phía sau giật mình nhìn nhau ngơ ngác.
Đúng nửa tiếng trước, thiếu gia nhà mình còn gọi rầm rĩ liều mạng với Thường Nhạc. Nửa tiếng sau, thiếu gia mình lại biến thành một con cừu. Thường Nhạc, mê lực của con người này kinh khủng quá đi!
Vẫn chưa vào trong đại sảnh thì đã nghe thấy tiếng cười vui sướng của Kim Hye.
Thường Nhạc nhìn về phía Kim Won. Ý rất rõ ràng. - Anh xem, cô nha đầu này ở chỗ tôi vui vẻ thế, anh yên tâm rồi chứ!
Mắt Kim Won lại lần nữa rơm rớm, cảm động gật gật đầu, nói: - Cảm ơn Thường Nhạc-kun!
- Đừng nói như vậy. Tính Thường Nhạc tôi rất thẳng. Thấy ai thuận mắt thì coi như là anh em. Bằng không chúng ta bây giờ kết nghĩa anh em, thế nào? Trong đầu Thường Nhạc chợt lóe lên. Trên mặt còn lộ ra thần sắc động tình đó.
- Được!
Kim Won kích động gật gật đầu.
- Đại ca!
Thường Nhạc thích ứng được, lại còn từ cậu cả xưng thành đại ca, hô lên còn thiếu một chữ.
- Anh em tốt! Kim Won nắm chặt tay Thường Nhạc, gật gật mạnh đầu. Sau đó hai người cùng nhau đi vào đại sảnh.
- Anh Kim Won!
Kim Hye, Alice hai người đang nói chuyện vui vẻ, lại thêm Tiểu Ben đang dịu dàng nằm trong lòng Kim Hye. Cảnh tượng này quả thực khá là vui tai thích mắt.
Khi Kim Hye nhìn thấy Kim Won, thì lập tức buông Tiểu Ben trong lòng ra, chạy đến hoan hô, trực tiếp xông vào lòng Kim Won.
- Tổn thất thế!
Thường Nhạc một trận đau lòng. Nhưng nghĩ lại, hai anh em như vậy cũng vẫn còn chấp nhận được.
- Kim Hye, mấy ngày không gặp, em béo lên rồi! Kim Won cẩn thận xem xét em gái mình. Trên mặt lộ ra thần sắc yêu chiều.
- Anh trai, anh mau đánh tên này đi. Tên nhóc này mỗi ngày đều ức hiếp em gái bảo bối của anh.
Khi Kim Hye chú ý đến Thường Nhạc bên cạnh Kim Won, thì lập tức như hổ rình mồi kêu gào lên.
- Mỗi ngày đều ức hiếp? Kim Won mỉm cười nhìn em gái mình, trạng thái tinh thần phấn chấn như vậy, căn bản không tìm thấy dấu vết bị ức hiếp nào.
Câu chuyện từ từ chuyển nói: - Anh trai chủ yếu đến thăm em thôi, anh lập tức phải về Luân Đôn rồi. Thường Nhạc-kun là người tốt!
Đối với câu nói sau cùng, Thường Nhạc cho rằng Kim Won này thật sự rất thật thà.
- Về Luân Đôn, tốt quá, ha ha anh trai, em cuối cùng được giải thoát rồi. Chúng ta cùng nhau về Luân Đôn ngắm trai đẹp. Hai con mắt Kim Hye vội vàng đảo tứ phía. Mình từ Hàn Quốc lén lút chạy ra, đến Luân Đôn thăm anh trai. Chính là vì tận hưởng trai đẹp toàn thế giới. Nghe nói Luân Đôn tập trung rất nhiều trai đẹp!
- Trai đẹp ở ngay trước mắt thì không nhìn, thật là lãng phí. Thường Nhạc bức xúc.
- Không, em không về cùng anh. Em còn phải ở lại đây. Kim Won nghiêm túc nói.
- Cái gì? Em không về?
Kim Hye bị dọa cho nhảy dựng lên. Thần sắc cô cổ quái nhìn Kim Won nói: - Anh trai, có phải đầu anh nóng lên rồi? Sao anh lại để em gái anh thương yêu nhất bỏ vào hang sói hả?
Kim Won nghiêm túc uốn nắn lại quan điểm của em gái nói: - Nhớ kỹ, Thường Nhạc là người tốt, là người rất tốt. Em ở đây rất an toàn, cũng rất vui vẻ. Mà còn nữa, anh đồng ý với người anh em Thường Nhạc. Trước hôn sự của em với Lee Jin, nếu em phải lòng người anh em Thường Nhạc thì chúng ta cùng nhau gánh vác áp lực gia tộc. Nhất định phải để em gái trải qua cuộc sống hạnh phúc.
Kim Hye ngốc nghếch, phủi cái miệng nhỏ một lúc, nói: - Một cái là lồng phượng hoàng, một cái là hang sói. Em rốt cuộc phải làm sao đây? - Thường Nhạc, hy vọng cậu chăm sóc tốt cho em gái tôi. Tôi đi đây. Tên nhóc Kim Won này cũng sảng khoái. Thấy em gái không kháng nghị, anh ta lập tức mở miệng nói.
- Không, ở xa tới là khách. Chúng ta cùng nhau ăn một bữa, coi như là lễ nghĩa thăm hỏi. Sau đó anh đi cũng chưa muộn mà! Thường Nhạc cười tà tà. Chẳng mấy khi người ta đến một lần, mình không tiếp đãi, thì thật sự không hợp tình quá.
- Anh trai, ăn chết hắn!
Kim Hye nhìn thấy điệu cười của Thường Nhạc thì có chút đáng ghét. Cô ấy lập tức đề nghị.
Thường Nhạc lắc lắc đầu. - Sau này của anh chính là của em. Ăn chết anh chẳng khác nào ăn chết em sao?
- Muốn tôi yêu anh, không có đâu!
Kim Hye hất cái đầu nhỏ, ôm lấy Tiểu Ben rồi đi ra ngoài. Còn Alice hướng về phía Thường Nhạc lộ ra một nụ cười gian xảo, tiếp theo cũng đi ra ngoài.
- Cách mạng chưa thành công. Đồng chí vẫn phải cố gắng nhé!
/293
|