- Chẳng lẽ không giống sao? Trên mặt Thường Nhạc vẫn treo lên nụ cười thản nhiên, Huyết Hổ thấy lão đại không ngờ lại xây dựng quan hệ với đối phương, miệng gã giật giật, thành thật lui về sau Thường Nhạc.
Biến hóa rất nhỏ này khiến Quang Minh thầm kinh hãi, người trước mặt rốt cuộc là hạng nhân vật gì mà lại có được một tiểu đệ uy mãnh như này.
- Thường Nhạc, cậu không nên đồng ý đấu với công tử Phú Quý, như vậy cậu sẽ rất nguy hiểm. Lộ Đức nhăn mày, bình thản nói.
- Vì sao? Chẳng lẽ cô lo lắng tôi bị thương? Ha ha, vậy rất cảm ơn cô, nhưng vì cô, tôi nhất định sẽ không thua đâu. Thường Nhạc thâm tình nhìn Lộ Đức.
Quang Minh nghe được thì miệng kinh sợ mắt ngẩn ngơ, em mình từ khi nào thì có liên quan đến Thường Nhạc chứ?
Lộ Đức bĩu môi, hơi khinh thường nói: - Anh bị thương hay không thì liên quan gì tới tôi? Tôi chỉ là lo lắng anh sẽ liên lụy hội Chữ Thập Đỏ chúng tôi mà thôi.
- Em không nên nói như vậy. Quang Minh bước lên trước một bước, ưu nhã vươn tay nói: - Rất vui khi gặp cậu, tôi là Quang Minh – Hội trưởng Hội Chữ Thập Đỏ, hy vọng hội Chữ Thập Đỏ vì sự gia nhập của cậu mà có thể lớn mạnh lên.
Huyết Hổ ở bên cạnh nghe xong âm thầm kinh hãi, may là vừa rồi mình chưa dùng toàn lực, nếu không lão đại thực sự sẽ đuổi ngược mình, cuộc sống sau này của mình sợ rằng sẽ rất khổ sở.
Thường Nhạc không ngờ ông em Quang Minh lại nhiệt tình như vậy, trên mặt hắn không tự chủ lộ ra nụ cười thản nhiên: - Yên tâm, tương lai không lâu của hội Chữ Thập Đỏ, nhất định sẽ lớn mạnh dưới sự nỗ lực của cộng đồng chúng ta.
Tay khi vừa tiếp xúc với tay của Quang Minh, Thường Nhạc thoáng chấn động, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười nhạt. Hắn dùng thứ âm thanh gần như bé không thể nghe thấy nói: - Không ngờ chúng ta cùng là một loại người.
Đồng tử của Quang Minh co rút lại, mà Thường Nhạc lại buông lỏng tay ra, miệng hơi động một chút. Quang Minh lập tức tỉnh ngộ, gã kinh hãi nhìn Thường Nhạc, bản thân mình che dấu đã đủ rồi, vì sao hắn còn có thể nhìn ra chứ?
Nhìn thấy biến hóa trên sắc mặt của Quang Minh, Lộ Đức vô cùng kinh ngạc, anh trai cô luôn là người gặp chuyện đều không hoảng hốt, lần này tại sao lại như vậy? Nghĩ đến vừa rồi Thường Nhạc bắt tay với anh trai, lẽ nào Thường Nhạc yêu thích thứ kia?
Lại tiếp xúc với nụ cười tà ác của Thường Nhạc, Lộ Đức càng khẳng định ý nghĩ trong lòng. Nhân vật ưu tú như vậy, thật đáng tiếc…
- Quang Minh. Kẻ nhát gan như mày, có dám cá một lần với tao không?
Ngay khi Thường Nhạc rất có ấn tượng tốt với Quang Minh, một âm thanh vô cùng đột ngột bỗng nhiên vang lên, chân mày Thường Nhạc lơ đãng nhíu lại.
Người Nhật Bản, một tên thanh niên Nhật Bản xuất hiện, con người màu đen trong mắt tràn đầy vẻ ngạo nhiên, dường như không để bất cứ kẻ nào vào mắt.
Ngay cả người thượng đẳng trong trường Kading, đường đường là Hội trưởng hội Chữ Thập Đỏ gã cũng dám đối đãi như vậy, điều này có thể chứng minh, đây hẳn là một tên Nhật Bản kiêu ngạo tư bản ngông cuồng.
Người tuy kiêu ngạo, ngông cuồng, nhưng là do bộ dạng khá dâm loạn, vì vậy ngẫu nhiên nhìn qua có thể thấy gã là một tên dâm loạn tiêu chuẩn, đi theo bên cạnh còn là hai gã đàn ông phương Đông.
Một khuôn mặt không biểu tình, dường như mỗi người trong thế gian đều nợ tiền gã. Mà một người lại có khuôn mặt tươi cười, dường như mỗi người trong thế gian đều là chủ nợ của mình.
Nhưng, dựa vào một loại trực giác, hai người kia tuyệt đối là cao thủ, hơn nữa thực lực không hề kém cỏi hơn cao thủ dị năng Huyết Hổ.
- Sakata, yêu cầu mở miệng sạch sẽ chút. Quang Minh dùng sắc mặt lạnh lùng nhìn người đàn ông dâm loạn.
- Nếu muốn khiến tao không tìm mày làm phiền nữa, hoặc là đen tiểu thư Lộ Đức xinh đẹp kia tặng cho tao để làm ấm giường, hoặc là cá cược với tao. Tùy mày lựa chọn. Ánh mắt Sakata sỗ sàng quét qua bộ ngực cao ngất của Lộ Đức, yết hầu chuyển động lên xuống. Mỹ vị như vậy, bản thân căn bản thèm nhỏ dãi đã lâu, lần này nhất định không thể bỏ qua.
- Sakata, có phải mày chán sống rồi không, ngay cả người phụ nữ của lão đại chúng tao cũng muốn cướp! Một âm thanh hơi khàn khàn vang lên từ phía sau Sakata.
Tiếp xúc với khuôn mặt suýt biến dạng kia, trên mặt Thường Nhạc không tự chủ lộ ra nụ cười thản nhiên, giờ nhìn lại thằng nhóc biến thái này, quả thật đẹp trai hơn vừa rồi rất nhiều.
Nụ cười quỷ dị kia lóe qua trong đầu Sakata, thân hình gã run rẩt, nhưng nghĩ đến hai gã cao thủ bên cạnh mình, gã mạnh mẽ chấn hưng tinh thần: - Bá Vương là cái chó gì… báu vật động lòng người như Lộ Đức là thứ kẻ đó có thể có được sao.
- Tao thấy da chó của mày chắc là ngứa rồi.
Tuy rằng sau khi bị Huyết Hổ đánh động tác nhìn qua thoáng hơi bất lợi, nhưng cũng đủ để đối phó với kẻ dâm loạn kia. Nhưng Biến thái vừa đến trước mặt người đàn ông dâm loạn kia, nắm tay còn chưa kịp đưa lên đã cảm thấy chỗ cổ bị xiết chặt.
Thân hình to lớn bị tên thanh niên mặt lạnh kia nhấc lên.
Tốc độ vô cùng nhanh chóng, động tác liên tục lưu loát kia khiến ánh mắt Thường Nhạc sáng lên: - Cao thủ, cao thủ tốt như vậy lại đặt vào tay tên dâm ô kia, quả là lãng phí tài nguyên.
- Cái tên ‘liếm’ gì kia, có thể bảo thủ hạ của mày bỏ tay xuống không?
Thường Nhạc không nhanh không chậm bước về phía trước nửa bước, hai gã cao thủ bên cạnh Sakata đồng thời biến sắc, Sakata căn bản không coi Thường Nhạc là thứ gì bây giờ thấy hắn không ngờ chủ động trêu chọc mình, gã châm chọc mỉm cười: - Mày tính là thứ gì…
Ba~~
Lời còn chưa nói hết, Sakata cảm thấy trên mặt truyền đến đau đớn, không ngờ đã bị Thường Nhạc tặng một cái tát vang dội.
- Móa! Sakata vô cùng giận dữ.
BA~ — BA~!
Cái tát lần này càng vang dội hơn, chỉ thấy cả người Sakata đều bị Thường Nhạc nhấc bay lên, thân hình nặng nề đập xuống mặt đất, khuôn mặt dâm loạn lập tức sưng phồng lên.
Tiếp xúc với khuôn mặt cười như ác ma của Thường Nhạc, Sakata cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi.
- Biết bản thiếu gia vì sao nhìn mày không vừa mắt không?
Thường Nhạc mỉm cười đi về phía Sakata.
Hai gã vệ sĩ kia rất nhanh chóng lao đến, mà Huyết Hổ và Quang Minh gần như đồng thời một trái một phải chắn trước mặt bọn họ, loại phối hợp ăn ý này khiến nụ cười trên mặt Thường Nhạc càng tươi hơn.
Sakata thần sắc kích động nhìn Thường Nhạc: - Tao và mày không thù không oán… sao mày phải làm vậy với tao?
Thường Nhạc đưa đầu thấp xuống, thần sắc ưu nhã nhìn Sakata, trong một cái chớp mắt, hắn nhổ một bãi nước bọt bao trùm mặt Sakata, từ từ mở miệng nói: - Hận thù giữa chúng ta là không chết không ngừng!
Nước bọt chảy xuống từ mặt Sakata, thân hình Sakata run rẩy mạnh: - Mày… mày rốt cuộc là có ý gì?
- Liếm sạch nước bọt đi đã.
Giày của Thường Nhạc trong lúc nước đã dẫm mạnh lên tay Sakata, sức mạnh tăng lên, tiếng xương cốt bị gãy vô cùng đột ngột truyền vào tai mỗi người.
Mà Thường Nhạc lại khẽ nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên và thái độ hưởng thụ: - Âm nhạc tuyệt vời sắp bắt đầu rồi!
- A!
Sakata hét lên tiếng hét thê thảm như giết heo.
- Thường Nhạc, mày dựa vào… dựa vào sức mạnh để đánh bại tao, nhiều nhất là hữu dũng vô mưu! Sakata mặc dù đang gọi thủ đoạn, nhưng miệng vẫn không phục kêu la.
- Hả?
Động tác của Thường Nhạc không tự chủ chậm lại, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Sakata, - Nói một chút coi, mày muốn chết kiểu như nào?
Tiếp xúc với ánh mắt như Tử thần kia, thân hình Sakata run mạnh lên, nhưng gã đã đi tới một bước này, căn bản không nghĩ sẽ quay đầu lại, ngạo nghễ nói: - Tao muốn chơi cổ phiếu với mày, nếu mày đánh bại được tao, bất kể làm chuyện gì tao đều đồng ý!
- Thật không?
Thường Nhạc cúi đầu bắt đầu suy tư. Quang Minh thì khẽ biến sắc, không tự chủ mở miệng: - Thường Nhạc, cậu ngàn vạn lần đừng mắc mưu, kỹ thuật đầu cơ cổ phiếu của gã rất cao, cậu căn bản không phải đối thủ của gã.
Thường Nhạc nhìn Quang Minh, cười nhạt một tiếng: - Yên tâm, tôi sẽ cho gã hiểu được tư vị nhảy múa với Tử Thần. Nhìn thân hình chật vật của Sakata, nụ cười trên mặt Thường Nhạc hoàn toàn hiện ra.
- Anh, chúng ta đi thôi! Lộ Đức cũng không vì Thường Nhạc ra mặt giúp Quang Minh mà thay đổi quan niệm với hắn, cái trán trắng nõn của cô không tự chủ nhíu lại.
- Ừ, Thường Nhạc, xin hỏi cậu buổi tối có thời gian không? Quang Minh vừa gật đầu vừa nhìn thật sâu Thường Nhạc, trong con ngươi màu lam tràn đầy sự mong chờ.
Ánh mắt Thường Nhạc không tự chủ dừng lại trên người Lộ Đức, hắn tà cười nói: - Có, hơn nữa có rất nhiều thời gian!
- Được, vậy chúng ta 8 giờ tối ở quán bar Sir gặp mặt.
- Ok!
Nhìn hai an hem dần dần đi xa, sắc mặt của Thường Nhạc dần trở nên quỷ dị: - Thật không ngờ, bọn họ chính là một chi thần bí ngày xưa, nếu bọn họ biết Kỵ sĩ thần thánh ở thành phố Khải Đinh, không biết sẽ có phản ứng gì?
Trò chơi càng ngày càng phấn khích.
Đương nhiên, trong trò chơi này, Thường Nhạc vẫn có chút tiếc nuối, ở chỗ thần bí này, cách xa vùng thế lực của mình, muốn thu được một phần tin tức thật sự rất khó.
- Huyết Hổ, nhất định phải đẩy nhanh tốc độ thâu tóm bốn phía thế lực, và chọn ra người linh hoạt giữa Điểm G gia nhập vào trong tổ Ám, bản thiếu gia cũng cần một đôi mắt linh mẫn nhất.
- Vâng!
Trong ánh mắt hưng phấn của Huyết Hổ càng ngày càng tràn đầy hào quang, ý vị này có nghĩa là bản thân lại có thể xông pha chiến đấu rồi.
Nhìn phản ứng của Huyết Hổ Thường Nhạc lại có chút nhức đầu, hai gã tâm phúc tướng yêu Huyết Hổ và Tả Thủ này, Tả Thủ giỏi về tâm kế, mà Huyết Hổ là dựa vào sức mạnh dã man.
Nhưng cùng với sự lớn mạnh của Điểm G, Huyết Hổ dẫu gì cũng là nhân vậy lớn, mỗi lần đều là tên tiểu đệ này liều mạng ông về phía trước, quả thực có tổn hại đến hình tưởng của nhân vật lớn, bản thân mình nói nhiều lần rồi, một chút hiệu qủa cũng không có.
Ánh mặt trời đã chiếu đến đỉnh, Thường Nhạc nghĩ đến những lời Kim Ti nói hôm qua, hắn không tự chủ mỉm cười.
Lotus HUGHGU trắng như xoáy gió chạy trên đường phố thành phố Khải Đinh, tín hiệu đèn xanh đỏ lóe lên kia căn bản không có chút tác dụng gì với nó.
Đằng sau chiếc xe Lotus HUGHGU trắng kia là mấy chiếc xe cảnh sát: - Móa, xem bản thiếu gia cắt đuôi chúng như nào đây!
Trong ghế xe truyền đến tiếng hoan hô hưng phấn của Thường đại thiếu gia, chỉ thấy gió xoáy lúc đầu trong chớp mắt đã biến thành tia chớp. Chiếc xe cấp tốc lao tới ở ngã tư không ngờ lại mãnh liệt lao dừng lại.
- Oh my god!
Tất cả mọi người nhìn thấy một màn này đều phát ra tiếng thán phục, đây quả thực quá điên cuồng, quả thực đang đùa bỡn với Tử thần. Xe vừa mới tiếp xúc với mặt đất thì vội vàng nhanh chóng lao về phía trước
Biến hóa rất nhỏ này khiến Quang Minh thầm kinh hãi, người trước mặt rốt cuộc là hạng nhân vật gì mà lại có được một tiểu đệ uy mãnh như này.
- Thường Nhạc, cậu không nên đồng ý đấu với công tử Phú Quý, như vậy cậu sẽ rất nguy hiểm. Lộ Đức nhăn mày, bình thản nói.
- Vì sao? Chẳng lẽ cô lo lắng tôi bị thương? Ha ha, vậy rất cảm ơn cô, nhưng vì cô, tôi nhất định sẽ không thua đâu. Thường Nhạc thâm tình nhìn Lộ Đức.
Quang Minh nghe được thì miệng kinh sợ mắt ngẩn ngơ, em mình từ khi nào thì có liên quan đến Thường Nhạc chứ?
Lộ Đức bĩu môi, hơi khinh thường nói: - Anh bị thương hay không thì liên quan gì tới tôi? Tôi chỉ là lo lắng anh sẽ liên lụy hội Chữ Thập Đỏ chúng tôi mà thôi.
- Em không nên nói như vậy. Quang Minh bước lên trước một bước, ưu nhã vươn tay nói: - Rất vui khi gặp cậu, tôi là Quang Minh – Hội trưởng Hội Chữ Thập Đỏ, hy vọng hội Chữ Thập Đỏ vì sự gia nhập của cậu mà có thể lớn mạnh lên.
Huyết Hổ ở bên cạnh nghe xong âm thầm kinh hãi, may là vừa rồi mình chưa dùng toàn lực, nếu không lão đại thực sự sẽ đuổi ngược mình, cuộc sống sau này của mình sợ rằng sẽ rất khổ sở.
Thường Nhạc không ngờ ông em Quang Minh lại nhiệt tình như vậy, trên mặt hắn không tự chủ lộ ra nụ cười thản nhiên: - Yên tâm, tương lai không lâu của hội Chữ Thập Đỏ, nhất định sẽ lớn mạnh dưới sự nỗ lực của cộng đồng chúng ta.
Tay khi vừa tiếp xúc với tay của Quang Minh, Thường Nhạc thoáng chấn động, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười nhạt. Hắn dùng thứ âm thanh gần như bé không thể nghe thấy nói: - Không ngờ chúng ta cùng là một loại người.
Đồng tử của Quang Minh co rút lại, mà Thường Nhạc lại buông lỏng tay ra, miệng hơi động một chút. Quang Minh lập tức tỉnh ngộ, gã kinh hãi nhìn Thường Nhạc, bản thân mình che dấu đã đủ rồi, vì sao hắn còn có thể nhìn ra chứ?
Nhìn thấy biến hóa trên sắc mặt của Quang Minh, Lộ Đức vô cùng kinh ngạc, anh trai cô luôn là người gặp chuyện đều không hoảng hốt, lần này tại sao lại như vậy? Nghĩ đến vừa rồi Thường Nhạc bắt tay với anh trai, lẽ nào Thường Nhạc yêu thích thứ kia?
Lại tiếp xúc với nụ cười tà ác của Thường Nhạc, Lộ Đức càng khẳng định ý nghĩ trong lòng. Nhân vật ưu tú như vậy, thật đáng tiếc…
- Quang Minh. Kẻ nhát gan như mày, có dám cá một lần với tao không?
Ngay khi Thường Nhạc rất có ấn tượng tốt với Quang Minh, một âm thanh vô cùng đột ngột bỗng nhiên vang lên, chân mày Thường Nhạc lơ đãng nhíu lại.
Người Nhật Bản, một tên thanh niên Nhật Bản xuất hiện, con người màu đen trong mắt tràn đầy vẻ ngạo nhiên, dường như không để bất cứ kẻ nào vào mắt.
Ngay cả người thượng đẳng trong trường Kading, đường đường là Hội trưởng hội Chữ Thập Đỏ gã cũng dám đối đãi như vậy, điều này có thể chứng minh, đây hẳn là một tên Nhật Bản kiêu ngạo tư bản ngông cuồng.
Người tuy kiêu ngạo, ngông cuồng, nhưng là do bộ dạng khá dâm loạn, vì vậy ngẫu nhiên nhìn qua có thể thấy gã là một tên dâm loạn tiêu chuẩn, đi theo bên cạnh còn là hai gã đàn ông phương Đông.
Một khuôn mặt không biểu tình, dường như mỗi người trong thế gian đều nợ tiền gã. Mà một người lại có khuôn mặt tươi cười, dường như mỗi người trong thế gian đều là chủ nợ của mình.
Nhưng, dựa vào một loại trực giác, hai người kia tuyệt đối là cao thủ, hơn nữa thực lực không hề kém cỏi hơn cao thủ dị năng Huyết Hổ.
- Sakata, yêu cầu mở miệng sạch sẽ chút. Quang Minh dùng sắc mặt lạnh lùng nhìn người đàn ông dâm loạn.
- Nếu muốn khiến tao không tìm mày làm phiền nữa, hoặc là đen tiểu thư Lộ Đức xinh đẹp kia tặng cho tao để làm ấm giường, hoặc là cá cược với tao. Tùy mày lựa chọn. Ánh mắt Sakata sỗ sàng quét qua bộ ngực cao ngất của Lộ Đức, yết hầu chuyển động lên xuống. Mỹ vị như vậy, bản thân căn bản thèm nhỏ dãi đã lâu, lần này nhất định không thể bỏ qua.
- Sakata, có phải mày chán sống rồi không, ngay cả người phụ nữ của lão đại chúng tao cũng muốn cướp! Một âm thanh hơi khàn khàn vang lên từ phía sau Sakata.
Tiếp xúc với khuôn mặt suýt biến dạng kia, trên mặt Thường Nhạc không tự chủ lộ ra nụ cười thản nhiên, giờ nhìn lại thằng nhóc biến thái này, quả thật đẹp trai hơn vừa rồi rất nhiều.
Nụ cười quỷ dị kia lóe qua trong đầu Sakata, thân hình gã run rẩt, nhưng nghĩ đến hai gã cao thủ bên cạnh mình, gã mạnh mẽ chấn hưng tinh thần: - Bá Vương là cái chó gì… báu vật động lòng người như Lộ Đức là thứ kẻ đó có thể có được sao.
- Tao thấy da chó của mày chắc là ngứa rồi.
Tuy rằng sau khi bị Huyết Hổ đánh động tác nhìn qua thoáng hơi bất lợi, nhưng cũng đủ để đối phó với kẻ dâm loạn kia. Nhưng Biến thái vừa đến trước mặt người đàn ông dâm loạn kia, nắm tay còn chưa kịp đưa lên đã cảm thấy chỗ cổ bị xiết chặt.
Thân hình to lớn bị tên thanh niên mặt lạnh kia nhấc lên.
Tốc độ vô cùng nhanh chóng, động tác liên tục lưu loát kia khiến ánh mắt Thường Nhạc sáng lên: - Cao thủ, cao thủ tốt như vậy lại đặt vào tay tên dâm ô kia, quả là lãng phí tài nguyên.
- Cái tên ‘liếm’ gì kia, có thể bảo thủ hạ của mày bỏ tay xuống không?
Thường Nhạc không nhanh không chậm bước về phía trước nửa bước, hai gã cao thủ bên cạnh Sakata đồng thời biến sắc, Sakata căn bản không coi Thường Nhạc là thứ gì bây giờ thấy hắn không ngờ chủ động trêu chọc mình, gã châm chọc mỉm cười: - Mày tính là thứ gì…
Ba~~
Lời còn chưa nói hết, Sakata cảm thấy trên mặt truyền đến đau đớn, không ngờ đã bị Thường Nhạc tặng một cái tát vang dội.
- Móa! Sakata vô cùng giận dữ.
BA~ — BA~!
Cái tát lần này càng vang dội hơn, chỉ thấy cả người Sakata đều bị Thường Nhạc nhấc bay lên, thân hình nặng nề đập xuống mặt đất, khuôn mặt dâm loạn lập tức sưng phồng lên.
Tiếp xúc với khuôn mặt cười như ác ma của Thường Nhạc, Sakata cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi.
- Biết bản thiếu gia vì sao nhìn mày không vừa mắt không?
Thường Nhạc mỉm cười đi về phía Sakata.
Hai gã vệ sĩ kia rất nhanh chóng lao đến, mà Huyết Hổ và Quang Minh gần như đồng thời một trái một phải chắn trước mặt bọn họ, loại phối hợp ăn ý này khiến nụ cười trên mặt Thường Nhạc càng tươi hơn.
Sakata thần sắc kích động nhìn Thường Nhạc: - Tao và mày không thù không oán… sao mày phải làm vậy với tao?
Thường Nhạc đưa đầu thấp xuống, thần sắc ưu nhã nhìn Sakata, trong một cái chớp mắt, hắn nhổ một bãi nước bọt bao trùm mặt Sakata, từ từ mở miệng nói: - Hận thù giữa chúng ta là không chết không ngừng!
Nước bọt chảy xuống từ mặt Sakata, thân hình Sakata run rẩy mạnh: - Mày… mày rốt cuộc là có ý gì?
- Liếm sạch nước bọt đi đã.
Giày của Thường Nhạc trong lúc nước đã dẫm mạnh lên tay Sakata, sức mạnh tăng lên, tiếng xương cốt bị gãy vô cùng đột ngột truyền vào tai mỗi người.
Mà Thường Nhạc lại khẽ nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên và thái độ hưởng thụ: - Âm nhạc tuyệt vời sắp bắt đầu rồi!
- A!
Sakata hét lên tiếng hét thê thảm như giết heo.
- Thường Nhạc, mày dựa vào… dựa vào sức mạnh để đánh bại tao, nhiều nhất là hữu dũng vô mưu! Sakata mặc dù đang gọi thủ đoạn, nhưng miệng vẫn không phục kêu la.
- Hả?
Động tác của Thường Nhạc không tự chủ chậm lại, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Sakata, - Nói một chút coi, mày muốn chết kiểu như nào?
Tiếp xúc với ánh mắt như Tử thần kia, thân hình Sakata run mạnh lên, nhưng gã đã đi tới một bước này, căn bản không nghĩ sẽ quay đầu lại, ngạo nghễ nói: - Tao muốn chơi cổ phiếu với mày, nếu mày đánh bại được tao, bất kể làm chuyện gì tao đều đồng ý!
- Thật không?
Thường Nhạc cúi đầu bắt đầu suy tư. Quang Minh thì khẽ biến sắc, không tự chủ mở miệng: - Thường Nhạc, cậu ngàn vạn lần đừng mắc mưu, kỹ thuật đầu cơ cổ phiếu của gã rất cao, cậu căn bản không phải đối thủ của gã.
Thường Nhạc nhìn Quang Minh, cười nhạt một tiếng: - Yên tâm, tôi sẽ cho gã hiểu được tư vị nhảy múa với Tử Thần. Nhìn thân hình chật vật của Sakata, nụ cười trên mặt Thường Nhạc hoàn toàn hiện ra.
- Anh, chúng ta đi thôi! Lộ Đức cũng không vì Thường Nhạc ra mặt giúp Quang Minh mà thay đổi quan niệm với hắn, cái trán trắng nõn của cô không tự chủ nhíu lại.
- Ừ, Thường Nhạc, xin hỏi cậu buổi tối có thời gian không? Quang Minh vừa gật đầu vừa nhìn thật sâu Thường Nhạc, trong con ngươi màu lam tràn đầy sự mong chờ.
Ánh mắt Thường Nhạc không tự chủ dừng lại trên người Lộ Đức, hắn tà cười nói: - Có, hơn nữa có rất nhiều thời gian!
- Được, vậy chúng ta 8 giờ tối ở quán bar Sir gặp mặt.
- Ok!
Nhìn hai an hem dần dần đi xa, sắc mặt của Thường Nhạc dần trở nên quỷ dị: - Thật không ngờ, bọn họ chính là một chi thần bí ngày xưa, nếu bọn họ biết Kỵ sĩ thần thánh ở thành phố Khải Đinh, không biết sẽ có phản ứng gì?
Trò chơi càng ngày càng phấn khích.
Đương nhiên, trong trò chơi này, Thường Nhạc vẫn có chút tiếc nuối, ở chỗ thần bí này, cách xa vùng thế lực của mình, muốn thu được một phần tin tức thật sự rất khó.
- Huyết Hổ, nhất định phải đẩy nhanh tốc độ thâu tóm bốn phía thế lực, và chọn ra người linh hoạt giữa Điểm G gia nhập vào trong tổ Ám, bản thiếu gia cũng cần một đôi mắt linh mẫn nhất.
- Vâng!
Trong ánh mắt hưng phấn của Huyết Hổ càng ngày càng tràn đầy hào quang, ý vị này có nghĩa là bản thân lại có thể xông pha chiến đấu rồi.
Nhìn phản ứng của Huyết Hổ Thường Nhạc lại có chút nhức đầu, hai gã tâm phúc tướng yêu Huyết Hổ và Tả Thủ này, Tả Thủ giỏi về tâm kế, mà Huyết Hổ là dựa vào sức mạnh dã man.
Nhưng cùng với sự lớn mạnh của Điểm G, Huyết Hổ dẫu gì cũng là nhân vậy lớn, mỗi lần đều là tên tiểu đệ này liều mạng ông về phía trước, quả thực có tổn hại đến hình tưởng của nhân vật lớn, bản thân mình nói nhiều lần rồi, một chút hiệu qủa cũng không có.
Ánh mặt trời đã chiếu đến đỉnh, Thường Nhạc nghĩ đến những lời Kim Ti nói hôm qua, hắn không tự chủ mỉm cười.
Lotus HUGHGU trắng như xoáy gió chạy trên đường phố thành phố Khải Đinh, tín hiệu đèn xanh đỏ lóe lên kia căn bản không có chút tác dụng gì với nó.
Đằng sau chiếc xe Lotus HUGHGU trắng kia là mấy chiếc xe cảnh sát: - Móa, xem bản thiếu gia cắt đuôi chúng như nào đây!
Trong ghế xe truyền đến tiếng hoan hô hưng phấn của Thường đại thiếu gia, chỉ thấy gió xoáy lúc đầu trong chớp mắt đã biến thành tia chớp. Chiếc xe cấp tốc lao tới ở ngã tư không ngờ lại mãnh liệt lao dừng lại.
- Oh my god!
Tất cả mọi người nhìn thấy một màn này đều phát ra tiếng thán phục, đây quả thực quá điên cuồng, quả thực đang đùa bỡn với Tử thần. Xe vừa mới tiếp xúc với mặt đất thì vội vàng nhanh chóng lao về phía trước
/293
|