Trong tay người phụ nữ da trắng cầm một khẩu súng lục nhỏ xinh, trên thân súng màu đen phát ra ánh sáng chói mắt, Thường Nhạc hoàn toàn ngây ngẩn cả người, ở Trung Quốc, rất nhiều người có thể mang súng lục, quân nhân, cảnh sát, đặc công và một số nhân vật có công tác đặc thù khác, nhưng bọn họ đều phải có giấy phép sử dụng súng, còn một loại không có giấy phép dùng súng chính là người trong giới xã hội đen rồi.
- Nhóc, thoạt nhìn trông cậu rất có khí thế, bổn cô nương quyết định chọn cậu, theo ta đi!
Họng súng đen ngắm thẳng ngay trán Thường Nhạc, trên gương mặt xinh đẹp không có bất cứ cảm xúc gì.
- ?
Trong đầu Thường Nhạc hiện lên một dấu hỏi lớn, chẳng lẽ ở nước Khải Đinh này, phụ nữ muốn chơi đàn ông đều dùng súng sao? Hắn thản nhiên mỉm cười: - Một người phụ nữ xinh đẹp mà động vào súng thì thật không hay, buông súng xuống đi, tôi nguyện ý đi theo em!
- Coi như anh thức thời!
Mỹ nữ da trắng lạnh lùng liếc nhìn Thường Nhạc một cái, thu súng lại, đi về phía chiếc Ferrari màu đỏ.
Nhìn bóng lưng mê người của người phụ nữ, cô giống như một áng mây, mạnh mẽ bước vào trong xe.
- Mông tròn thật!
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.
Sau khi Thường Nhạc ngồi vào trong xe, mỹ nữ da trắng thản nhiên nói: - Nhớ kỹ, tôi tên là Kim Ti, bây giờ anh là chính là bang chủ của bang Phi Mã, bất kể xảy ra chuyện gì, anh đều phải im lặng.
- Nếu như là Dâm Ti thì hay hơn!
Thường Nhạc tà ác mỉm cười, loại chuyện tốt như thế này không ngờ lại đến với hắn, tuy nhiên trên thực tế hắn chỉ thành thật gật đầu.
Kim Ti hài lòng gật đầu, chiếc Ferrari như một con báo săn điên cuồng phóng về phía trước, bên trong xe, Kim Ti liên tiếp gọi mười mấy cuộc điện thoại, nội dung cuộc điện thoại về cơ bản là giống nhau:
- Lập tức tập trung ở biệt thự phố Aden, tất cả mang theo vũ khí, sau khi tới hãy bí mật lên, có gì tôi sẽ thông báo lại với mấy người sau.
Sau khi chiếc xe chạy nhanh ra khỏi khu phố náo nhiệt, đường xá ngày càng hẻo lánh, cuối cùng dừng lại trước một biệt thự, xung quanh trong phạm vi mấy km trở lại đây, không có bất cứ công trình kiến trúc nào khác. Điều này khiến cho ngôi biệt thự nổi lên như hạc giữa bầy gà.
Thường Nhạc và mỹ nữ áo hồng đi vào biệt thự. Đi tới đại sảnh, Thường Nhạc phát hiện đủ mọi loại người đang ngồi kín trong đại sảnh.
Ở cửa đại sảnh, tâm tình của Thường Nhạc hơi chấn động một chút, hắn kinh ngạc phát hiện bốn phía biệt thự thậm chí còn trang bị radar, còn có không dưới ba mươi điểm ám sát.
Thường Nhạc và Kim Ti bước vào trong đại sảnh, trong đại sảnh vốn đang rất ầm ĩ nhưng vì sự xuất hiện của bọn họ mà dừng lại, trở nên yễn tĩnh, hơn chục cặp mắt chằm chằm nhìn bọn họ, lại không có ai đứng dậy chào đón.
Thường Nhạc không chút khách khí tìm một chỗ rồi ngồi xuống, thần sắc Kim Ti có chút sửng sốt, sau đó ngồi phía sau Thường Nhạc, vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt của một tên da đen vô cùng gầy gò gắt gao chằm chằm nhìn về phía này, hai mắt như tóe lửa, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống Kim Ti.
Kim Ti cũng nhìn thấy Dã Lang, trên mặt không khỏi sửng sốt, nhếch môi cười: - Dã Lang, tôi nghe nói anh không phải đã vào trong đó rồi sao, sao nhanh như vậy đã xuất hiện rồi, còn muốn chúc mừng anh, thật là có bản lĩnh, bội phục bội phục.
Dã Lang hung tợn nói:
- Kim Ti, trong chuyện này ai đang giở trò quỷ, tôi nghĩ mọi người đều biết rõ, cũng không cần phải cố che giấu, cô đưa tôi vào cục, lại cướp hàng của tôi, cô điên rồi. Có điều, đáng tiếc là toan tính của cô đã sai lệch rồi, cục cảnh sát của phố Aden mặc dù không phải do tôi mở, tôi lại có thể tự do ra vào, cô muốn giở trò với tôi không dễ đâu, hôm nay tôi hi vọng hội Trưởng lão có thể trừng trị Kim Ti.
Thường Nhạc mỉm cười lắng nghe, mắt híp lại thành một đường.
Sau khi Dã Lang nói xong, một ông lão tóc hoa râm đứng lên cao giọng nói: - Căn cứ vào quyết định của hội trưởng lão, Kim Ti phải bồi thường tổn thất một triệu USD cho bang Dã Lang, ngoài ra, bang Phi Mã phải chia một nửa địa bàn dưới trướng cho bang Dã Lang.
Sắc mặt Kim Ti biến đổi, cô không ngờ Dã Lang lại mua chuộc được toàn bộ đại ca trong giới xã hội đen ở phố Aden.
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười thản nhiên, chính hắn còn chưa ngồi ấm chỗ ngôi vị bang chủ, lại phải cắt đất cho người khác, điều này dường như không phù hợp với tính cách của Thường đại công tử.
Thường Nhạc đứng lên lười biếng nói: - Xin hỏi đây là quyết định của ai, người nào ra quyết định như vậy?
- Mày là ai? Có tư cách gì mà lên tiếng? Đồng tử màu xanh của Dã Lang co rút lại.
Kim Ti cũng không ngờ Thường Nhạc lại chủ động mở miệng, cô hung tợn trừng mắt nhìn Thường Nhạc một cái rồi nói tiếp:
- Hắn là bang chủ của bang Phi Mã chúng tôi, chẳng lẽ lại không có quyền phát biểu?
Ông già đó chằm chằm nhìn Thường Nhạc một cái, ngoại trừ đẹp trai ra, chả có điểm gì đặc biệt, lúc này mới thản nhiên nói: - Là quyết định của hội đồng bang chủ tất cả các bang ở Aden, còn hội Trưởng lão chúng tôi là một tổ chức tập hợp tất cả bang chủ ở Aden, bây giờ thì cậu hiểu rồi chứ?
Kim Ti còn chưa kịp mở miệng, Thường Nhạc mỉm cười gật đầu với từng người xung quanh: - Đã hiểu.
Vừa dứt lời, giọng nói Thường Nhạc có chút biến đổi, hắn trầm giọng nói: - Nếu hội Trưởng lão là tập hợp bang chủ các bang, vì sao chuyện của bang Phi Mã, mấy người quyết định lại không thông báo cho tôi, lại nói quyết định có hiệu lực sao? Ai cho các người cái quyền này?
Ông già bật cười nói: - Thông báo cho cậu? Cậu chỉ là người mới tới, còn chưa trải qua khảo hạch, cho nên chúng tôi chưa tiếp nhận cậu, nói cách khác, hội trưởng hội Trưởng lão Aden này chưa thừa nhận cậu là bang chủ.
Ông già vẫn chưa nói xong thì thân hình của Thường Nhạc đã bắt đầu chuyển động, tốc độ rất nhanh, mọi người gần như chưa phản ứng lại, tay trái của hắn vừa sờ một cái, đã rút ra một con dao, trong nháy mắt đã đứng trước mặt ông già, dùng dao trực tiếp đâm vào ngực ông già.
Ông già không ngờ rằng Thường Nhạc nói ra tay là ra tay, căn bản không kịp trốn tránh, lại nói, cho dù ông ta có trốn cũng trốn không thoát khỏi dao của Thường Nhạc, ông già hét thảm một tiếng, tay ôm ngực ngã xuống đất.
Kim Ti và Dã Lang cũng bị làm cho bối rối, Dã Lang vẫn chưa kịp phản ứng, đã bị Thường Nhạc túm lấy cổ, ngã lăn ra đất, Dã Lang thống khổ rên rỉ đứng lên.
Những người khác trong đại sảnh đều sợ ngây người, đa số mọi người há hốc miệng, nhưng lại không nói nên lời.
Thường Nhạc liếc nhìn Kim Ti một cái, khoan thai nói: - Bảo mấy anh em của em xuất hiện đi!
Kim Ti thần sắc cổ quái liếc nhìn Thường Nhạc, trong đầu cô tràn đầy câu hỏi, nhưng vẫn nhanh chóng bấm số, một phút sau, bên ngoài truyền đến những tiếng hộn loạn, còn có cả tiếng súng và tiếng kêu thảm thiết, một lát sau, cửa đại sảnh bị phá vỡ, người của bang Phi Mã chen chúc tiến vào, nhanh chóng chiếm cứ toàn bộ đại sảnh.
Lúc này người trong đại sảnh mới từ trong kinh ngạc mà phản ứng lại, cố sức khép cái miệng đã tê cứng lại, mấy tay vệ sĩ của đám bang chủ cũng không dám lộn xộn dưới hơn mười họng súng đang chĩa vào.
Ánh mắt Thường Nhạc lạnh lùng quét qua đám người kia: - Các vị, dù gì tôi cũng là bang chủ bang Phi Mã, các người không cho tôi chút mặt mũi nào, vốn dĩ tôi cũng là người nho nhã, bây giờ tôi làm như vậy cũng là bất đắc dĩ thôi, nếu đã có người làm khó tôi, vậy người đó cũng đừng mong sống yên, đây là nguyên tắc làm người của tôi.
Hắn thoáng dừng lại một chút rồi lại nói tiếp:
- Vừa rồi mấy vị cũng đã nghe rồi, hội Trưởng lão không thừa nhận tôi, tôi cũng không thừa nhận có một hội trưởng lão như vậy, bây giờ tôi tuyên bố, từ nay trở đi ở phố Aden này sẽ không còn tổ chức Trưởng lão này nữa, Trưởng hội Trưởng lão trước kia cũng sẽ bị hủy bỏ.
- Pằng! Một tiếng súng lanh lảnh vang lên, tiếng hô hào muốn nâng những người ngã sấp xuống bên ngoài đại sảnh, tiếp đó là thanh âm trong trẻo và tiếng hừ lạnh của một cô gái truyền đến: - Anh muốn hủy bỏ hội Trưởng lão, anh cho anh là ai?
Trong nháy mắt, mười mấy người từ bên ngoài đi vào, tất cả bọn họ đều âu phục và đi giày da, loại cảm giác tao nhã, lịch thiệp, những người này vây thành một vòng tròn, ở chính giữa là một cô gái trẻ mặc âu phục.
Bên cạnh thiếu nữ là một người trẻ tuổi, người trẻ tuổi kia bộ dạng gầy yếu, rất thanh tú, trên người toát ra một loại hơi thở khiến cho Thường Nhạc cảm thấy rất khó chịu.
Khi Kim Ti tiếp xúc với đám người kai, sắc mặt hồng hào của cô tái nhợt trong nháy mắt, thanh âm trong trẻo có chút run rẩy: - Lam Lang….Sao mấy người lại ở phố Aden?
- Bởi vì Á Kim đói rồi, muốn ăn cái gì đó, mà Phi Mã cũng coi như một miếng mồi ngon. Trên mặt Lam Lang lộ ra một nụ cười đắc ý, trong đôi mắt lóe lên một tia sát ý.
Thân thể mềm mại của Kim Ti run lên, thành viên bang Phi Mã ở bên cạnh mặt xám như tro, trên mặt Thường Nhạc lại lơ đãng lộ ra một nụ cười: - Á Kim, một cao thủ thú vị.
Kim Ti quát thiếu niên thanh tú: - Á Lang, nếu mày có gan đó thì cứ giết tao đi, Kim Ti tao nếu cau mày thì chính là một kẻ yếu đuối.
Chỉ thấy Á Kim lạnh lùng nói: - Giết mày, thế thì quá dễ dãi với mày rồi, tao muốn từ từ, từ từ chơi mày đến chết, nhất định tao không để cho mày chết một cách dễ chịu đâu.
Á Kim giơ móng vuốt lên, ánh mắt lạnh lẽo bất giác lướt qua Kim Ti, vừa tiếp xúc với ánh mắt của Á Kim, cả người Kim Ti không kìm được mà run lên.
- Kim Ti, tôi đói rồi, muốn ăn cái gì đó!
Không ai ngờ rằng, vào thời khắc mấu chốt này, một nhân vật hoàn toàn bị coi nhẹ lại bùng nổ, Thường Nhạc vẫn với bộ dạng không sợ vinh nhục ấy, trên gương mặt anh tuấn lộ ra nụ cười lười biếng.
Khi Lam Lang bắt đầu bước vào đại sảnh, cô vẫn cho rằng Thường Nhạc chỉ là công cụ trên tay Kim Ti, một tên căn bản không hề lộ ra một chút khí tức của kẻ mạnh nào thật sự có thể tạo thành uy hiếp sao?
Kim Ti cũng ngây ngẩn cả người, cô có cảm giác sắp phát điên, chẳng lẽ cái tên ngu ngốc này không nhìn ra được bây giờ ngay đến tính mạng còn khó giữ, vậy mà hắn lại chỉ nghĩ tới việc ăn uống.
- Anh muốn ăn cái gì? Trong đôi mắt xinh đẹp của Lam Lang tràn đầy sự châm chọc.
- Tôi muốn ăn thịt Á Kim, xin hỏi có được không? Thường Nhạc nghiêm túc nói.
- Ha ha, ha ha!
Đám người trẻ tuổi kia không nhịn được mà bật cười, Á Kim cũng bật cười, vốn dĩ gã còn muốn tha cho tên nhãi nhép này, bây giờ xem ra tên nhãi nhép này quả thật rất đáng ghét.
Thân thể của gã khẽ cong lại, mạnh mẽ tung ra thiết trảo.
“Đang!” một tiếng, Á Kim không ngờ rằng, bản thân vỗn dĩ đang tung ra thiết trảo vô cùng uy lực, trước khi tiếp xúc với thân thể của Thường Nhạc, phía trước thân hình Thường Nhạc có một con dao lóe sáng, còn tất cả lực đạo trên dao đột nhiên tan biến
- Nhóc, thoạt nhìn trông cậu rất có khí thế, bổn cô nương quyết định chọn cậu, theo ta đi!
Họng súng đen ngắm thẳng ngay trán Thường Nhạc, trên gương mặt xinh đẹp không có bất cứ cảm xúc gì.
- ?
Trong đầu Thường Nhạc hiện lên một dấu hỏi lớn, chẳng lẽ ở nước Khải Đinh này, phụ nữ muốn chơi đàn ông đều dùng súng sao? Hắn thản nhiên mỉm cười: - Một người phụ nữ xinh đẹp mà động vào súng thì thật không hay, buông súng xuống đi, tôi nguyện ý đi theo em!
- Coi như anh thức thời!
Mỹ nữ da trắng lạnh lùng liếc nhìn Thường Nhạc một cái, thu súng lại, đi về phía chiếc Ferrari màu đỏ.
Nhìn bóng lưng mê người của người phụ nữ, cô giống như một áng mây, mạnh mẽ bước vào trong xe.
- Mông tròn thật!
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.
Sau khi Thường Nhạc ngồi vào trong xe, mỹ nữ da trắng thản nhiên nói: - Nhớ kỹ, tôi tên là Kim Ti, bây giờ anh là chính là bang chủ của bang Phi Mã, bất kể xảy ra chuyện gì, anh đều phải im lặng.
- Nếu như là Dâm Ti thì hay hơn!
Thường Nhạc tà ác mỉm cười, loại chuyện tốt như thế này không ngờ lại đến với hắn, tuy nhiên trên thực tế hắn chỉ thành thật gật đầu.
Kim Ti hài lòng gật đầu, chiếc Ferrari như một con báo săn điên cuồng phóng về phía trước, bên trong xe, Kim Ti liên tiếp gọi mười mấy cuộc điện thoại, nội dung cuộc điện thoại về cơ bản là giống nhau:
- Lập tức tập trung ở biệt thự phố Aden, tất cả mang theo vũ khí, sau khi tới hãy bí mật lên, có gì tôi sẽ thông báo lại với mấy người sau.
Sau khi chiếc xe chạy nhanh ra khỏi khu phố náo nhiệt, đường xá ngày càng hẻo lánh, cuối cùng dừng lại trước một biệt thự, xung quanh trong phạm vi mấy km trở lại đây, không có bất cứ công trình kiến trúc nào khác. Điều này khiến cho ngôi biệt thự nổi lên như hạc giữa bầy gà.
Thường Nhạc và mỹ nữ áo hồng đi vào biệt thự. Đi tới đại sảnh, Thường Nhạc phát hiện đủ mọi loại người đang ngồi kín trong đại sảnh.
Ở cửa đại sảnh, tâm tình của Thường Nhạc hơi chấn động một chút, hắn kinh ngạc phát hiện bốn phía biệt thự thậm chí còn trang bị radar, còn có không dưới ba mươi điểm ám sát.
Thường Nhạc và Kim Ti bước vào trong đại sảnh, trong đại sảnh vốn đang rất ầm ĩ nhưng vì sự xuất hiện của bọn họ mà dừng lại, trở nên yễn tĩnh, hơn chục cặp mắt chằm chằm nhìn bọn họ, lại không có ai đứng dậy chào đón.
Thường Nhạc không chút khách khí tìm một chỗ rồi ngồi xuống, thần sắc Kim Ti có chút sửng sốt, sau đó ngồi phía sau Thường Nhạc, vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt của một tên da đen vô cùng gầy gò gắt gao chằm chằm nhìn về phía này, hai mắt như tóe lửa, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống Kim Ti.
Kim Ti cũng nhìn thấy Dã Lang, trên mặt không khỏi sửng sốt, nhếch môi cười: - Dã Lang, tôi nghe nói anh không phải đã vào trong đó rồi sao, sao nhanh như vậy đã xuất hiện rồi, còn muốn chúc mừng anh, thật là có bản lĩnh, bội phục bội phục.
Dã Lang hung tợn nói:
- Kim Ti, trong chuyện này ai đang giở trò quỷ, tôi nghĩ mọi người đều biết rõ, cũng không cần phải cố che giấu, cô đưa tôi vào cục, lại cướp hàng của tôi, cô điên rồi. Có điều, đáng tiếc là toan tính của cô đã sai lệch rồi, cục cảnh sát của phố Aden mặc dù không phải do tôi mở, tôi lại có thể tự do ra vào, cô muốn giở trò với tôi không dễ đâu, hôm nay tôi hi vọng hội Trưởng lão có thể trừng trị Kim Ti.
Thường Nhạc mỉm cười lắng nghe, mắt híp lại thành một đường.
Sau khi Dã Lang nói xong, một ông lão tóc hoa râm đứng lên cao giọng nói: - Căn cứ vào quyết định của hội trưởng lão, Kim Ti phải bồi thường tổn thất một triệu USD cho bang Dã Lang, ngoài ra, bang Phi Mã phải chia một nửa địa bàn dưới trướng cho bang Dã Lang.
Sắc mặt Kim Ti biến đổi, cô không ngờ Dã Lang lại mua chuộc được toàn bộ đại ca trong giới xã hội đen ở phố Aden.
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười thản nhiên, chính hắn còn chưa ngồi ấm chỗ ngôi vị bang chủ, lại phải cắt đất cho người khác, điều này dường như không phù hợp với tính cách của Thường đại công tử.
Thường Nhạc đứng lên lười biếng nói: - Xin hỏi đây là quyết định của ai, người nào ra quyết định như vậy?
- Mày là ai? Có tư cách gì mà lên tiếng? Đồng tử màu xanh của Dã Lang co rút lại.
Kim Ti cũng không ngờ Thường Nhạc lại chủ động mở miệng, cô hung tợn trừng mắt nhìn Thường Nhạc một cái rồi nói tiếp:
- Hắn là bang chủ của bang Phi Mã chúng tôi, chẳng lẽ lại không có quyền phát biểu?
Ông già đó chằm chằm nhìn Thường Nhạc một cái, ngoại trừ đẹp trai ra, chả có điểm gì đặc biệt, lúc này mới thản nhiên nói: - Là quyết định của hội đồng bang chủ tất cả các bang ở Aden, còn hội Trưởng lão chúng tôi là một tổ chức tập hợp tất cả bang chủ ở Aden, bây giờ thì cậu hiểu rồi chứ?
Kim Ti còn chưa kịp mở miệng, Thường Nhạc mỉm cười gật đầu với từng người xung quanh: - Đã hiểu.
Vừa dứt lời, giọng nói Thường Nhạc có chút biến đổi, hắn trầm giọng nói: - Nếu hội Trưởng lão là tập hợp bang chủ các bang, vì sao chuyện của bang Phi Mã, mấy người quyết định lại không thông báo cho tôi, lại nói quyết định có hiệu lực sao? Ai cho các người cái quyền này?
Ông già bật cười nói: - Thông báo cho cậu? Cậu chỉ là người mới tới, còn chưa trải qua khảo hạch, cho nên chúng tôi chưa tiếp nhận cậu, nói cách khác, hội trưởng hội Trưởng lão Aden này chưa thừa nhận cậu là bang chủ.
Ông già vẫn chưa nói xong thì thân hình của Thường Nhạc đã bắt đầu chuyển động, tốc độ rất nhanh, mọi người gần như chưa phản ứng lại, tay trái của hắn vừa sờ một cái, đã rút ra một con dao, trong nháy mắt đã đứng trước mặt ông già, dùng dao trực tiếp đâm vào ngực ông già.
Ông già không ngờ rằng Thường Nhạc nói ra tay là ra tay, căn bản không kịp trốn tránh, lại nói, cho dù ông ta có trốn cũng trốn không thoát khỏi dao của Thường Nhạc, ông già hét thảm một tiếng, tay ôm ngực ngã xuống đất.
Kim Ti và Dã Lang cũng bị làm cho bối rối, Dã Lang vẫn chưa kịp phản ứng, đã bị Thường Nhạc túm lấy cổ, ngã lăn ra đất, Dã Lang thống khổ rên rỉ đứng lên.
Những người khác trong đại sảnh đều sợ ngây người, đa số mọi người há hốc miệng, nhưng lại không nói nên lời.
Thường Nhạc liếc nhìn Kim Ti một cái, khoan thai nói: - Bảo mấy anh em của em xuất hiện đi!
Kim Ti thần sắc cổ quái liếc nhìn Thường Nhạc, trong đầu cô tràn đầy câu hỏi, nhưng vẫn nhanh chóng bấm số, một phút sau, bên ngoài truyền đến những tiếng hộn loạn, còn có cả tiếng súng và tiếng kêu thảm thiết, một lát sau, cửa đại sảnh bị phá vỡ, người của bang Phi Mã chen chúc tiến vào, nhanh chóng chiếm cứ toàn bộ đại sảnh.
Lúc này người trong đại sảnh mới từ trong kinh ngạc mà phản ứng lại, cố sức khép cái miệng đã tê cứng lại, mấy tay vệ sĩ của đám bang chủ cũng không dám lộn xộn dưới hơn mười họng súng đang chĩa vào.
Ánh mắt Thường Nhạc lạnh lùng quét qua đám người kia: - Các vị, dù gì tôi cũng là bang chủ bang Phi Mã, các người không cho tôi chút mặt mũi nào, vốn dĩ tôi cũng là người nho nhã, bây giờ tôi làm như vậy cũng là bất đắc dĩ thôi, nếu đã có người làm khó tôi, vậy người đó cũng đừng mong sống yên, đây là nguyên tắc làm người của tôi.
Hắn thoáng dừng lại một chút rồi lại nói tiếp:
- Vừa rồi mấy vị cũng đã nghe rồi, hội Trưởng lão không thừa nhận tôi, tôi cũng không thừa nhận có một hội trưởng lão như vậy, bây giờ tôi tuyên bố, từ nay trở đi ở phố Aden này sẽ không còn tổ chức Trưởng lão này nữa, Trưởng hội Trưởng lão trước kia cũng sẽ bị hủy bỏ.
- Pằng! Một tiếng súng lanh lảnh vang lên, tiếng hô hào muốn nâng những người ngã sấp xuống bên ngoài đại sảnh, tiếp đó là thanh âm trong trẻo và tiếng hừ lạnh của một cô gái truyền đến: - Anh muốn hủy bỏ hội Trưởng lão, anh cho anh là ai?
Trong nháy mắt, mười mấy người từ bên ngoài đi vào, tất cả bọn họ đều âu phục và đi giày da, loại cảm giác tao nhã, lịch thiệp, những người này vây thành một vòng tròn, ở chính giữa là một cô gái trẻ mặc âu phục.
Bên cạnh thiếu nữ là một người trẻ tuổi, người trẻ tuổi kia bộ dạng gầy yếu, rất thanh tú, trên người toát ra một loại hơi thở khiến cho Thường Nhạc cảm thấy rất khó chịu.
Khi Kim Ti tiếp xúc với đám người kai, sắc mặt hồng hào của cô tái nhợt trong nháy mắt, thanh âm trong trẻo có chút run rẩy: - Lam Lang….Sao mấy người lại ở phố Aden?
- Bởi vì Á Kim đói rồi, muốn ăn cái gì đó, mà Phi Mã cũng coi như một miếng mồi ngon. Trên mặt Lam Lang lộ ra một nụ cười đắc ý, trong đôi mắt lóe lên một tia sát ý.
Thân thể mềm mại của Kim Ti run lên, thành viên bang Phi Mã ở bên cạnh mặt xám như tro, trên mặt Thường Nhạc lại lơ đãng lộ ra một nụ cười: - Á Kim, một cao thủ thú vị.
Kim Ti quát thiếu niên thanh tú: - Á Lang, nếu mày có gan đó thì cứ giết tao đi, Kim Ti tao nếu cau mày thì chính là một kẻ yếu đuối.
Chỉ thấy Á Kim lạnh lùng nói: - Giết mày, thế thì quá dễ dãi với mày rồi, tao muốn từ từ, từ từ chơi mày đến chết, nhất định tao không để cho mày chết một cách dễ chịu đâu.
Á Kim giơ móng vuốt lên, ánh mắt lạnh lẽo bất giác lướt qua Kim Ti, vừa tiếp xúc với ánh mắt của Á Kim, cả người Kim Ti không kìm được mà run lên.
- Kim Ti, tôi đói rồi, muốn ăn cái gì đó!
Không ai ngờ rằng, vào thời khắc mấu chốt này, một nhân vật hoàn toàn bị coi nhẹ lại bùng nổ, Thường Nhạc vẫn với bộ dạng không sợ vinh nhục ấy, trên gương mặt anh tuấn lộ ra nụ cười lười biếng.
Khi Lam Lang bắt đầu bước vào đại sảnh, cô vẫn cho rằng Thường Nhạc chỉ là công cụ trên tay Kim Ti, một tên căn bản không hề lộ ra một chút khí tức của kẻ mạnh nào thật sự có thể tạo thành uy hiếp sao?
Kim Ti cũng ngây ngẩn cả người, cô có cảm giác sắp phát điên, chẳng lẽ cái tên ngu ngốc này không nhìn ra được bây giờ ngay đến tính mạng còn khó giữ, vậy mà hắn lại chỉ nghĩ tới việc ăn uống.
- Anh muốn ăn cái gì? Trong đôi mắt xinh đẹp của Lam Lang tràn đầy sự châm chọc.
- Tôi muốn ăn thịt Á Kim, xin hỏi có được không? Thường Nhạc nghiêm túc nói.
- Ha ha, ha ha!
Đám người trẻ tuổi kia không nhịn được mà bật cười, Á Kim cũng bật cười, vốn dĩ gã còn muốn tha cho tên nhãi nhép này, bây giờ xem ra tên nhãi nhép này quả thật rất đáng ghét.
Thân thể của gã khẽ cong lại, mạnh mẽ tung ra thiết trảo.
“Đang!” một tiếng, Á Kim không ngờ rằng, bản thân vỗn dĩ đang tung ra thiết trảo vô cùng uy lực, trước khi tiếp xúc với thân thể của Thường Nhạc, phía trước thân hình Thường Nhạc có một con dao lóe sáng, còn tất cả lực đạo trên dao đột nhiên tan biến
/293
|