Tiểu Ben biết mình đã làm sai, nó nhu thuận đứng bên cạnh Thường Nhạc để bất cứ lúc nào cũng có thể giúp hắn đánh nát những hòn đá kia, nhưng sơn động lay động ngày càng dữ dội, những hòn đá rơi xuống càng lúc càng nhiều.
- Đi mau!
Công Tôn Khả Nhân thần sắc đại biến, cô duyên dáng gọi to một tiếng, thân hình tinh tế giống như sao băng hướng theo chỗ thác nước mà vọt tới...
Bịch.
Thân hình Công Tôn Khả Nhân bị đập trở về không thương tiếc, gương mặt mềm mại của cô tái nhợt.
Tim Thường Nhạc đã đơ một nửa, không nhịn được nói:
- Chẳng lẽ thác nước cũng bị đá bịt hết rồi sao?
Công Tôn Khả Nhân gật đầu, thần sắc hơi phức tạp nói:
- Hiện tại cả ngọn núi Tu Tinh đều đang sập, năng lực của chúng ta có mạnh hơn nữa cũng không thể chống lại được.
- Chuyện này...
Thường Nhạc thật muốn đánh Tiểu Ben nhưng thấy ánh mắt đáng thương của nó hắn lại mềm lòng:
- Chẳng lẽ không có cách nào sao?
Trong lúc nói chuyện một tảng đá lớn đã lao tới, Tiểu Ben không hề nghĩ ngợi dùng thân hình nhỏ xinh của mình lao tới.
Phịch!
Tảng đá và Tiểu Ben va chạm, Tiểu Ben không ngờ xuyên qua tảng đá còn tảng đá vẫn lao đi như cũ, Thường Nhạc nắm tay vung lên, tảng đá lập tức bị đánh ra ngoài.
Những biến hoá liên tiếp này làm Công Tôn Khả Nhân có linh cảm, đôi mắt cô hơi động rồi lập tức lại trở nên ảm đạm.
Công Tôn Khả Nhân vẻ mặt hơi biến hoá, tự nhiên không thể gạt được ánh mắt Thường Nhạc, hắn không khỏi vui vẻ nói:
- Đến nước này rồi, nói mau, rốt cục là có cách gì?
- Có thì có... tuy nhiên... thôi đi...
Gương mặt bình tĩnh của Công Tôn Khả Nhân lộ ra một tia ửng đỏ.
- Mẹ kiếp, kể cả có phải lên giường tôi cũng chịu, chẳng lẽ cô thật sự muốn bị đá đè chết à?
Tâm tính Thường Nhạc lay động trong đầu mơ hồ nghĩ tới một từ ngữ mấu chốt.
- Không được nói lời thô tục.
Cái trán nhỏ thanh tú của Công Tôn Khả Nhân nhăn lên. Thường Nhạc cũng thật phục cô, lúc này mà cô còn có tâm tư chú ý đến những chuyện này. CáI miệng anh đào của cô khẽ mấp máy cuối cùng chậm rãi nói:
- Tôi từng nghiên cứu qua một loại phương pháp quá độ, tu luyện song phương, chỉ cần có thể đạt tới cảnh giới tâm linh song phương tương thông là có thể đem sức mạnh của một bên truyền cho bên kia, sức mạnh của bên bên dung hợp thì sẽ tăng lên rất nhiều, như vậy hẳn là có thể xuyên qua áp lực của tảng đá.
Ánh mắt Thường Nhạc sáng lên không kìm nổi thốt lên:
- Chẳng thà cứ âm dương giao phối trước dung hợp đã rồi tâm linh dung hợp còn nhanh hơn nhiều.
Công Tôn Khả Nhân có một sự xúc động như bị tảng đá bịt miệng. Cô lấy từ trong người ra một quyển sách ném về phía Thường Nhạc thúc giục:
- Cậu mau xem đi, chúng ta lập tức tu luyện.
Núi lay động càng ngày càng kịch liệt.
Trên quyển sách truyền tới hương thơm xử nữ khiến tinh thần Thường Nhạc rung lên, hắn không khỏi sảng khoái nói:
- Thơm quá!
Nhìn sắc mặt Công Tôn Khả Nhân bắt đầu biến hoá hắn lúc này mới mở sách.
- Móa!
Thường Nhạc vừa nhìn qua đã gấp sách lại. Chi chít những chữ nhỏ, e rằng chỉ xem một nữa mình đã bị đá nghiền thành bánh thịt rồi.
Công Tôn gia tộc dường như loạn lên, không ai ngờ núi Tu Tinh sẽ sập, tất cả người trẻ tuổi tu luyện đều vây bốn phía, bọn họ không có biện pháp giải quyết.
Công Tôn Liệt và Công Tôn Thị hai người đều vô cùng lo lắng. Người thừa kế kiệt xuất nhất của gia tộc – Công Tôn Khả Nhân, cháu đích tôn bảo bối của Thường gia – Thường Nhạc, hai người đều không xuất hiện. Hiển nhiên đều đang ở trong núi Tu Tinh.
Trước mắt sơn động hoàn toàn bị phá hỏng, biện pháp duy nhất chính là đợi sau khi vách núi bớt lay động lại dựa vào sức người mở tảng đá ra nhưng hai tiểu tổ tông bọn họ còn có thể có bao nhiêu cơ hội sống sót?
- Người tốt sống không lâu, tai hoạ di tiền niên.
Công Tôn Thị nhẹ lắc đầu chỉ hi vọng bọn tiểu hoạ này có thể sống ngàn năm.
Trong sơn động, Công Tôn Khả Nhân ngẩn người kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ cậu không muốn tu luyện.
- Cứ làm đi!
Thường Nhạc liền cởi quần áo.
- Cậu làm gì?
Công Tôn Khả Nhân sắc mặt căng thẳng.
- Linh nhục hợp nhất.
Thường Nhạc thấy sắc mặt Công Tôn Khả Nhân trở nên rất khó coi:
- Dưa hái xanh không ngọt, thôi kệ đi.
Hắn bất đắc dĩ nhún vai đưa tay lên trước:
- Chúng ta bắt đầu đi.
- Cậu còn chưa xem...
- Bắt đầu!
Cảm giác được biên độ lay động của ngọn núi càng lúc càng lớn, từng tảng đá điên cuồng rơi xuống dưới, Thường Nhạc cũng không quản được nhiều như vậy trực tiếp kéo bàn tay nhỏ bé của Công Tôn Khả Nhân, hai cánh tay sát nhập cùng nhau.
Đôi mắt Công Tôn Khả Nhân nhẹ khép lại, trong nháy mắt lại mở lớn:
- Cậu... đúng là hết thuốc chữa...
Thường Nhạc vẻ mặt kinh ngạc:
- Chẳng lẽ chúng ta không tiến hành thần giao sao?
Tiểu Ben tóm chuẩn cơ hội chạy tới dưới thân Thường Nhạc.
Công Tôn Khả Nhân miễn cưỡng ngăn chặn lửa giận trong lòng nghiêm túc nói:
- Lòng phải tĩnh như nước, tâm vô tạp niệm, chỉ có thể nghĩ tới đối phương, như vậy mới có thể đạt tới cảnh giới hợp nhất.
- Vậy thì thành hoà thượng rồi.
Tuy rằng nghĩ như vậy song Thường Nhạc cũng dần bình tĩnh lại, bóng dáng Công Tôn Khả Nhân chậm rãi hiện ra, hắn phát hiện mình không ngờ đã tới một nơi phong cảnh ôn hoà.
- Công Tôn Khả Nhân!
Hắn nhìn thấy một cô gái rất nhỏ, ánh mắt sáng ngời, không ngờ chính là một Công Tôn Khả Nhân thu nhỏ, trên người đối phương không chút quần áo, thân hình trong suốt vô cùng đáng yêu.
- Đây là địa bàn thần của chúng tôi, mau tới đây, ôm lấy tôi, sau đó truyền sức mạnh.
Công Tôn Khả Nhân vẻ mặt không tự chủ ửng đỏ, tuy rằng không phải giao hợp bình thường nhưng...
Thường Nhạc lúc này mới để ý tới thân thể mình cũng rất nhỏ, hơn nữa cũng trần truồng, hắn vô cùng mừng rỡ vội vàng đi tới trước mặt Công Tôn Khả Nhân, ngượng ngùng nói:
- Như vậy không phải tốt sao, dù sao tôi cũng là một người đàn ông đứng đắn.
Công Tôn Khả Nhân không có cách nào với loại vô lại này, cô trực tiếp ôm lấy Thường Nhạc, hai người ôm chặt quấn lấy nhau.
- Cứu mạng, phi lễ a!
Thường Nhạc vờ vịt như đang giằng co.
Chỉ thấy một đạo ánh sáng phát ra từ thân thể hai người, chậm rãi dung hợp cùng nhau. Thường Nhạc cảm nhận được sức mạnh trong người mình bắt đầu truyền tới Công Tôn Khả Nhân.
Lòng hắn nhất thời không cân bằng, sao phải truyền sức mạnh cho cô ta? Sao cô ta không truyền cho mình? Nghĩ tới đây, Thường Nhạc lập tức ngăn lại nội lực đang truyền qua Công Tôn Khả Nhân, nói với cô:
- Cô là con gái năng lực chịu đựng yếu hơn, hay là cô truyền cho tôi đi, để cho ta chịu đựng nỗi đau khổ bị sức mạnh kia công kích.
Tình thế ngày càng nguy cấp. Công Tôn Khả Nhân cũng không cố nhiều như vậy, trực tiếp đem sức mạnh truyền qua thân hình Thường Nhạc, cái loại cảm giác ấm áp này khiến Thường Nhạc cảm thấy mỗi lỗ chân lông trên người mình đều vô cùng thoải mái.
Thân hình có một loại cảm giác như sắp bùng nổ.
- Một sức mạnh thật hùng hậu.
Qua một hồi lâu, Công Tôn Khả Nhân mới truyền xong sức mạnh của mình, Thường Nhạc được một trận kinh ngạc, ngọn núi thật lớn đã hoàn toàn đè xuống, dưới áp lực cực mạnh, thân thể của hắn và Công Tôn Khả Nhân vẫn tản ra một ánh hào quang.
Chặt chẽ bó hai người vào một chỗ.
- Xong rồi!
Công Tôn Liệt và Công Tôn Thị cùng chấn động, còn bên cạnh những người trong Công Tôn Gia tộc nét mặt chết đứng, toàn bộ ngọn núi sụp đổ, chuyện này cũng đủ huỷ diệt tất cả.
Tro bụi dần dần rơi chậm, từng tảng đá lăn lộn, bỗng nhiên lúc đó một người trẻ tuổi trong Công Tôn gia tộc kinh ngạc kêu lên:
- Mọi người nhìn xem ở giữa kia có ánh sáng kìa.
Công Tôn Liệt và Công Tôn Thị đồng thời nhìn sang, chỉ thấy giữa đống đổ nát lại mơ hồ lộ ra ánh hào quang màu vàng, nét mặt bọn họ lộ ra vẻ kỳ quái.
- Chỉ cần người sống thì sao cũng được.
Công Tôn Thị ngay lập tức tỉnh ngộ, bà lập tức ra lệnh cho con em trong gia tộc bắt đầu khuân vác những tảng đá, giải cứu Thường Nhạc và Công Tôn Khả Nhân.
- Ai... Hoạ hại di thiên niên a...
Công Tôn Liệt lắc đầu, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, chính mình có thể làm sao được? Tên nhóc kia dù sao cũng có phân nửa là người của Công Tôn gia.
Khuân vác tảng đá với những cao thủ của Công Tôn gia mà nói quả thực là dễ như trở bàn tay, sau hai giờ đồng hồ ở phía giữa đã chỉ còn một tầng mỏng.
- Mau tránh ra!
Mắt nhìn ánh sáng càng ngày càng dồi dào, thần sắc Công Tôn Liệt khẽ biến vội vàng la lớn.
Những người trẻ đang vác đá bên cạnh như một đám lính hầu nhanh chóng vọt sang một bên.
- Ầm.
Vừa mới tránh ra, vị trí trung tâm đã phát ra một tiếng nổ long trời lở đất. Chỉ thấy Thường Nhạc và Công Tôn Khả Nhân đang nhắm mắt, tay nắm chặt, ánh sáng vàng bao phủ quanh bọn họ.
Tiểu Ben lắc mông trong luồng ánh sáng ấy cho thấy chính mình không việc gì.
Trong người, Tiểu Thường Nhạc sảng khoái buông lỏng Công Tôn Khả Nhân, tự nhiên, phóng khoáng cười nói:
- Chúng ta chắc là an toàn rồi, Khả Nhân, việc cô lợi dụng tôi cũng đừng có đi tuyên truyền ra ngoài nhé!
Tiểu Công Tôn Khả Nhân vừa tách khỏi Tiểu Thường Nhạc, thân hình mềm mại của cô được một trận run rẩy, thần sắc cực kỳ kinh ngạc nói:
- Sức mạnh, sức mạnh của tôi...
Tiểu Thường Nhạc ngẩn ra, lập tức hơi ngượng ngùng nói:
- Cái đó, tôi cũng không biết phải trả lại cô như thế nào.
Tiểu Công Tôn Khả Nhân bỗng nghĩ đến sự việc kinh khủng ấy, mình đã hấp thu và truyền sức mạnh cho Thường Nhạc, tất cả đều trên cơ sở mình chủ động, còn Thường Nhạc cơ bản không biết chuyển sức mạnh như thế nào.
Sau khi mất đi sức mạnh mình chỉ là một cô gái nhu nhược, sao có thể hấp thu sức mạnh. Đương nhiên cô có hơi không hiểu là Thường Nhạc bị sao có thể nhanh chóng đạt tới cảnh giới tâm thần dung hợp với mình như vậy?
- Bây giờ nên làm gì?
Nhìn bộ dáng nhu nhược của Công Tôn Khả Nhân, Thường Nhạc đúng là hơi ngượng ngùng, lợi dụng như vậy có phải hắn cũng nên đền bù chút gì chăng?
- Tôi cũng không biết, có lẽ phụ thân bọn họ sẽ biết, chúng ta buông tay đi.
Công Tôn Khả Nhân khẽ lắc đầu, tâm tình rất nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
Hai người buông tay, mở to mắt nhìn thấy vô số người đứng đầy xung quanh.
- Bà nội.
Thân hình nhỏ của Thường Nhạc vừa động, cả người như một trận gió, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Công Tôn Thị, còn Công Tôn Khả Nhân thì như bị trận gió này xô ngã bùm trên mặt đất.
- ?
Một người tinh thần chấn động như con sói hoang, một người lại nhu nhược như con cừu nhỏ, trong đầu những người trong Công Tôn gia tộc đều không hẹn mà cùng hiện lên một dấu hỏi lớn.
- Đi mau!
Công Tôn Khả Nhân thần sắc đại biến, cô duyên dáng gọi to một tiếng, thân hình tinh tế giống như sao băng hướng theo chỗ thác nước mà vọt tới...
Bịch.
Thân hình Công Tôn Khả Nhân bị đập trở về không thương tiếc, gương mặt mềm mại của cô tái nhợt.
Tim Thường Nhạc đã đơ một nửa, không nhịn được nói:
- Chẳng lẽ thác nước cũng bị đá bịt hết rồi sao?
Công Tôn Khả Nhân gật đầu, thần sắc hơi phức tạp nói:
- Hiện tại cả ngọn núi Tu Tinh đều đang sập, năng lực của chúng ta có mạnh hơn nữa cũng không thể chống lại được.
- Chuyện này...
Thường Nhạc thật muốn đánh Tiểu Ben nhưng thấy ánh mắt đáng thương của nó hắn lại mềm lòng:
- Chẳng lẽ không có cách nào sao?
Trong lúc nói chuyện một tảng đá lớn đã lao tới, Tiểu Ben không hề nghĩ ngợi dùng thân hình nhỏ xinh của mình lao tới.
Phịch!
Tảng đá và Tiểu Ben va chạm, Tiểu Ben không ngờ xuyên qua tảng đá còn tảng đá vẫn lao đi như cũ, Thường Nhạc nắm tay vung lên, tảng đá lập tức bị đánh ra ngoài.
Những biến hoá liên tiếp này làm Công Tôn Khả Nhân có linh cảm, đôi mắt cô hơi động rồi lập tức lại trở nên ảm đạm.
Công Tôn Khả Nhân vẻ mặt hơi biến hoá, tự nhiên không thể gạt được ánh mắt Thường Nhạc, hắn không khỏi vui vẻ nói:
- Đến nước này rồi, nói mau, rốt cục là có cách gì?
- Có thì có... tuy nhiên... thôi đi...
Gương mặt bình tĩnh của Công Tôn Khả Nhân lộ ra một tia ửng đỏ.
- Mẹ kiếp, kể cả có phải lên giường tôi cũng chịu, chẳng lẽ cô thật sự muốn bị đá đè chết à?
Tâm tính Thường Nhạc lay động trong đầu mơ hồ nghĩ tới một từ ngữ mấu chốt.
- Không được nói lời thô tục.
Cái trán nhỏ thanh tú của Công Tôn Khả Nhân nhăn lên. Thường Nhạc cũng thật phục cô, lúc này mà cô còn có tâm tư chú ý đến những chuyện này. CáI miệng anh đào của cô khẽ mấp máy cuối cùng chậm rãi nói:
- Tôi từng nghiên cứu qua một loại phương pháp quá độ, tu luyện song phương, chỉ cần có thể đạt tới cảnh giới tâm linh song phương tương thông là có thể đem sức mạnh của một bên truyền cho bên kia, sức mạnh của bên bên dung hợp thì sẽ tăng lên rất nhiều, như vậy hẳn là có thể xuyên qua áp lực của tảng đá.
Ánh mắt Thường Nhạc sáng lên không kìm nổi thốt lên:
- Chẳng thà cứ âm dương giao phối trước dung hợp đã rồi tâm linh dung hợp còn nhanh hơn nhiều.
Công Tôn Khả Nhân có một sự xúc động như bị tảng đá bịt miệng. Cô lấy từ trong người ra một quyển sách ném về phía Thường Nhạc thúc giục:
- Cậu mau xem đi, chúng ta lập tức tu luyện.
Núi lay động càng ngày càng kịch liệt.
Trên quyển sách truyền tới hương thơm xử nữ khiến tinh thần Thường Nhạc rung lên, hắn không khỏi sảng khoái nói:
- Thơm quá!
Nhìn sắc mặt Công Tôn Khả Nhân bắt đầu biến hoá hắn lúc này mới mở sách.
- Móa!
Thường Nhạc vừa nhìn qua đã gấp sách lại. Chi chít những chữ nhỏ, e rằng chỉ xem một nữa mình đã bị đá nghiền thành bánh thịt rồi.
Công Tôn gia tộc dường như loạn lên, không ai ngờ núi Tu Tinh sẽ sập, tất cả người trẻ tuổi tu luyện đều vây bốn phía, bọn họ không có biện pháp giải quyết.
Công Tôn Liệt và Công Tôn Thị hai người đều vô cùng lo lắng. Người thừa kế kiệt xuất nhất của gia tộc – Công Tôn Khả Nhân, cháu đích tôn bảo bối của Thường gia – Thường Nhạc, hai người đều không xuất hiện. Hiển nhiên đều đang ở trong núi Tu Tinh.
Trước mắt sơn động hoàn toàn bị phá hỏng, biện pháp duy nhất chính là đợi sau khi vách núi bớt lay động lại dựa vào sức người mở tảng đá ra nhưng hai tiểu tổ tông bọn họ còn có thể có bao nhiêu cơ hội sống sót?
- Người tốt sống không lâu, tai hoạ di tiền niên.
Công Tôn Thị nhẹ lắc đầu chỉ hi vọng bọn tiểu hoạ này có thể sống ngàn năm.
Trong sơn động, Công Tôn Khả Nhân ngẩn người kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ cậu không muốn tu luyện.
- Cứ làm đi!
Thường Nhạc liền cởi quần áo.
- Cậu làm gì?
Công Tôn Khả Nhân sắc mặt căng thẳng.
- Linh nhục hợp nhất.
Thường Nhạc thấy sắc mặt Công Tôn Khả Nhân trở nên rất khó coi:
- Dưa hái xanh không ngọt, thôi kệ đi.
Hắn bất đắc dĩ nhún vai đưa tay lên trước:
- Chúng ta bắt đầu đi.
- Cậu còn chưa xem...
- Bắt đầu!
Cảm giác được biên độ lay động của ngọn núi càng lúc càng lớn, từng tảng đá điên cuồng rơi xuống dưới, Thường Nhạc cũng không quản được nhiều như vậy trực tiếp kéo bàn tay nhỏ bé của Công Tôn Khả Nhân, hai cánh tay sát nhập cùng nhau.
Đôi mắt Công Tôn Khả Nhân nhẹ khép lại, trong nháy mắt lại mở lớn:
- Cậu... đúng là hết thuốc chữa...
Thường Nhạc vẻ mặt kinh ngạc:
- Chẳng lẽ chúng ta không tiến hành thần giao sao?
Tiểu Ben tóm chuẩn cơ hội chạy tới dưới thân Thường Nhạc.
Công Tôn Khả Nhân miễn cưỡng ngăn chặn lửa giận trong lòng nghiêm túc nói:
- Lòng phải tĩnh như nước, tâm vô tạp niệm, chỉ có thể nghĩ tới đối phương, như vậy mới có thể đạt tới cảnh giới hợp nhất.
- Vậy thì thành hoà thượng rồi.
Tuy rằng nghĩ như vậy song Thường Nhạc cũng dần bình tĩnh lại, bóng dáng Công Tôn Khả Nhân chậm rãi hiện ra, hắn phát hiện mình không ngờ đã tới một nơi phong cảnh ôn hoà.
- Công Tôn Khả Nhân!
Hắn nhìn thấy một cô gái rất nhỏ, ánh mắt sáng ngời, không ngờ chính là một Công Tôn Khả Nhân thu nhỏ, trên người đối phương không chút quần áo, thân hình trong suốt vô cùng đáng yêu.
- Đây là địa bàn thần của chúng tôi, mau tới đây, ôm lấy tôi, sau đó truyền sức mạnh.
Công Tôn Khả Nhân vẻ mặt không tự chủ ửng đỏ, tuy rằng không phải giao hợp bình thường nhưng...
Thường Nhạc lúc này mới để ý tới thân thể mình cũng rất nhỏ, hơn nữa cũng trần truồng, hắn vô cùng mừng rỡ vội vàng đi tới trước mặt Công Tôn Khả Nhân, ngượng ngùng nói:
- Như vậy không phải tốt sao, dù sao tôi cũng là một người đàn ông đứng đắn.
Công Tôn Khả Nhân không có cách nào với loại vô lại này, cô trực tiếp ôm lấy Thường Nhạc, hai người ôm chặt quấn lấy nhau.
- Cứu mạng, phi lễ a!
Thường Nhạc vờ vịt như đang giằng co.
Chỉ thấy một đạo ánh sáng phát ra từ thân thể hai người, chậm rãi dung hợp cùng nhau. Thường Nhạc cảm nhận được sức mạnh trong người mình bắt đầu truyền tới Công Tôn Khả Nhân.
Lòng hắn nhất thời không cân bằng, sao phải truyền sức mạnh cho cô ta? Sao cô ta không truyền cho mình? Nghĩ tới đây, Thường Nhạc lập tức ngăn lại nội lực đang truyền qua Công Tôn Khả Nhân, nói với cô:
- Cô là con gái năng lực chịu đựng yếu hơn, hay là cô truyền cho tôi đi, để cho ta chịu đựng nỗi đau khổ bị sức mạnh kia công kích.
Tình thế ngày càng nguy cấp. Công Tôn Khả Nhân cũng không cố nhiều như vậy, trực tiếp đem sức mạnh truyền qua thân hình Thường Nhạc, cái loại cảm giác ấm áp này khiến Thường Nhạc cảm thấy mỗi lỗ chân lông trên người mình đều vô cùng thoải mái.
Thân hình có một loại cảm giác như sắp bùng nổ.
- Một sức mạnh thật hùng hậu.
Qua một hồi lâu, Công Tôn Khả Nhân mới truyền xong sức mạnh của mình, Thường Nhạc được một trận kinh ngạc, ngọn núi thật lớn đã hoàn toàn đè xuống, dưới áp lực cực mạnh, thân thể của hắn và Công Tôn Khả Nhân vẫn tản ra một ánh hào quang.
Chặt chẽ bó hai người vào một chỗ.
- Xong rồi!
Công Tôn Liệt và Công Tôn Thị cùng chấn động, còn bên cạnh những người trong Công Tôn Gia tộc nét mặt chết đứng, toàn bộ ngọn núi sụp đổ, chuyện này cũng đủ huỷ diệt tất cả.
Tro bụi dần dần rơi chậm, từng tảng đá lăn lộn, bỗng nhiên lúc đó một người trẻ tuổi trong Công Tôn gia tộc kinh ngạc kêu lên:
- Mọi người nhìn xem ở giữa kia có ánh sáng kìa.
Công Tôn Liệt và Công Tôn Thị đồng thời nhìn sang, chỉ thấy giữa đống đổ nát lại mơ hồ lộ ra ánh hào quang màu vàng, nét mặt bọn họ lộ ra vẻ kỳ quái.
- Chỉ cần người sống thì sao cũng được.
Công Tôn Thị ngay lập tức tỉnh ngộ, bà lập tức ra lệnh cho con em trong gia tộc bắt đầu khuân vác những tảng đá, giải cứu Thường Nhạc và Công Tôn Khả Nhân.
- Ai... Hoạ hại di thiên niên a...
Công Tôn Liệt lắc đầu, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, chính mình có thể làm sao được? Tên nhóc kia dù sao cũng có phân nửa là người của Công Tôn gia.
Khuân vác tảng đá với những cao thủ của Công Tôn gia mà nói quả thực là dễ như trở bàn tay, sau hai giờ đồng hồ ở phía giữa đã chỉ còn một tầng mỏng.
- Mau tránh ra!
Mắt nhìn ánh sáng càng ngày càng dồi dào, thần sắc Công Tôn Liệt khẽ biến vội vàng la lớn.
Những người trẻ đang vác đá bên cạnh như một đám lính hầu nhanh chóng vọt sang một bên.
- Ầm.
Vừa mới tránh ra, vị trí trung tâm đã phát ra một tiếng nổ long trời lở đất. Chỉ thấy Thường Nhạc và Công Tôn Khả Nhân đang nhắm mắt, tay nắm chặt, ánh sáng vàng bao phủ quanh bọn họ.
Tiểu Ben lắc mông trong luồng ánh sáng ấy cho thấy chính mình không việc gì.
Trong người, Tiểu Thường Nhạc sảng khoái buông lỏng Công Tôn Khả Nhân, tự nhiên, phóng khoáng cười nói:
- Chúng ta chắc là an toàn rồi, Khả Nhân, việc cô lợi dụng tôi cũng đừng có đi tuyên truyền ra ngoài nhé!
Tiểu Công Tôn Khả Nhân vừa tách khỏi Tiểu Thường Nhạc, thân hình mềm mại của cô được một trận run rẩy, thần sắc cực kỳ kinh ngạc nói:
- Sức mạnh, sức mạnh của tôi...
Tiểu Thường Nhạc ngẩn ra, lập tức hơi ngượng ngùng nói:
- Cái đó, tôi cũng không biết phải trả lại cô như thế nào.
Tiểu Công Tôn Khả Nhân bỗng nghĩ đến sự việc kinh khủng ấy, mình đã hấp thu và truyền sức mạnh cho Thường Nhạc, tất cả đều trên cơ sở mình chủ động, còn Thường Nhạc cơ bản không biết chuyển sức mạnh như thế nào.
Sau khi mất đi sức mạnh mình chỉ là một cô gái nhu nhược, sao có thể hấp thu sức mạnh. Đương nhiên cô có hơi không hiểu là Thường Nhạc bị sao có thể nhanh chóng đạt tới cảnh giới tâm thần dung hợp với mình như vậy?
- Bây giờ nên làm gì?
Nhìn bộ dáng nhu nhược của Công Tôn Khả Nhân, Thường Nhạc đúng là hơi ngượng ngùng, lợi dụng như vậy có phải hắn cũng nên đền bù chút gì chăng?
- Tôi cũng không biết, có lẽ phụ thân bọn họ sẽ biết, chúng ta buông tay đi.
Công Tôn Khả Nhân khẽ lắc đầu, tâm tình rất nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
Hai người buông tay, mở to mắt nhìn thấy vô số người đứng đầy xung quanh.
- Bà nội.
Thân hình nhỏ của Thường Nhạc vừa động, cả người như một trận gió, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Công Tôn Thị, còn Công Tôn Khả Nhân thì như bị trận gió này xô ngã bùm trên mặt đất.
- ?
Một người tinh thần chấn động như con sói hoang, một người lại nhu nhược như con cừu nhỏ, trong đầu những người trong Công Tôn gia tộc đều không hẹn mà cùng hiện lên một dấu hỏi lớn.
/293
|