Triệu Trinh nhìn thấy cảnh này thì tức giận trợn tròn mắt, ông ta chỉ vào Tần Minh, răng cắn chảy máu môi.
“Tần Minh! Đồ súc vật! Mày là ác ma!”
Triệu Trinh lớn tiếng mắng: “Trẻ con mà mày cũng không tha, chúng có tội gì chứ?”
Tần Minh nặng nề hừ một tiếng: “Ném tất cả những người còn lại xuống biển Thái Bình Dương nuôi cá đi.
Dù sao ông Triệu đây cũng không muốn nhận sai” “Vâng thưa cậu chủ.
Người của Hoàn Vũ lập tức xử lý, chẳng mấy chốc mười mấy người còn lại cũng bị bắt đi.
Triệu Trinh vội vàng hô lên: “Chờ đã, có phải tôi quỳ xuống nhận sai thì cậu sẽ tha cho họ không?”
“Đúng!” Tần Minh trả lời: “Tôi nói lời giữ lời.
Triệu Trinh đang định quỳ thì Triệu Tụng Lễ ở bên cạnh lại đỡ lấy ông ta rồi nói: “Ba không được quỳ.
Chúng ta không làm là không làm, chúng ta không thẹn với lương tâm.
Tần Minh, cậu mất hết tính người rồi, cậu nghĩ cậu có thể thắng sao? Sau này cậu sẽ không còn chỗ đứng ở Hoa Hạ nữa.
Nhà họ Triệu chúng tôi sẽ dùng mọi cách để truy sát cậu.
Tần Minh cười gặng: “Vậy sao? Ông nhìn tình hình hiện tại của vợ ông xem, ông có còn muốn truy sát tôi nữa không?”
Tần Minh ngoắc ngón tay, lập tức có người đưa lên một màn hình lớn.
Đó là khách sạn, Tần Mặc đang bị trói trên giường không thể nhúc nhích.
“Mày!” Triệu Tụng Lễ thấy vợ mình bị bắt thì lửa giận xông thẳng lên đầu, liều mạng xông về phía Tần Minh: “Thằng nhãi! Tao giết mày”
Nhưng ngay lập tức có vệ sĩ áo đen ở bên cạnh ngăn ông ta lại, đồng thời đánh cho một trận tơi bời rồi ném trả về.
Tần Minh bảo: “Triệu Tụng Lễ, tôi xử lý xong chuyện ba ông trước rồi sẽ tới nhà ông.
Cho dù Hoàn Vũ của tôi có chút tổn thất, nhưng tổn thất của nhà họ Triệu các ông chắc chắn sẽ nhiều hơn
Triệu Trinh lạnh mặt, sau đó lập tức quỳ xuống, đối mặt với quan tài Thường Hồng Hi nhưng lại nói với Tần Minh: “Tôi nhận sai, cậu hãy thả con tôi đi.
Tôi ở lại, được không? Không phải cậu dám làm dám nhận sao? Cậu đã đồng ý với tôi thì phải làm được.
Tần Minh nghe xong thì vung tay bảo: “Đưa cho ông Triệu một con dao, để ông ta tự sát trước quan tài ba nuôi tối.
“Từ từ!” Đột nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên từ loa phóng thanh.
Cạch!
Cánh cửa tầng hai đột nhiên mở ra, một đoàn người xông vào xếp thành hai hàng hai bên, sau đó một chiếc xe lăn từ từ tiến vào, mà người ngồi trên xe lăn chẳng phải chính là Thường Hồng Hi sao?
Lúc này Thường Hồng Hi đã rũ bỏ vẻ ngoài ốm yếu khi mắc bệnh ung thư trước đây, trở nên tràn đầy năng lượng, da mặt hồng hào, nào giống như người bị bệnh?
Tần Minh sửng sốt gọi: “Ba nuôi? Sao ba..”
“Ha ha ha...!Tốt lắm, Tần Minh, con làm tốt lắm”
Thường Hồng Hi vỗ tay cười to: “Giết là tốt, giết là tốt.
Ha ha, ha ha ha.
“Ba nuôi, ba vẫn chưa chết”
Tần Minh vội vàng bước lên vài bước, sau đó dừng lại hỏi: “Vậy thi thể ngày đó...”
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc lại vang lên phía sau Thường Hồng Hi: “Ha ha ha...!Thi thể đó là kiệt tác của ba tôi.”
Khi nhìn thấy người này, đồng tử Tần Minh đột nhiên rụt lại.
Anh ta chính là Thường Hoan, con trai cả của Thường Hồng Hi, người đã suýt giết chết anh và Nhiếp Hải Đường ngày hôm đó.
Không phải anh ta đang bị nhốt ở nhà giam trên hòn đảo nào đó ở Thái Bình Dương ư? Sao bây giờ lại ở đây?
Sau khi ngạc nhiên, Tần Minh chất vấn: “Ba lừa con?”
Thường Hồng Hi thở dài, nhìn Tần Minh và nói: “Đúng thế, ba đã lừa con.
Tần Minh lại hỏi: “Tại sao?”
Thường Hồng Hi siết chặt nắm tay, túm lấy quần áo mình: “Vì để chờ thời khắc này, chờ cậu tự tay chôn cất nhà họ Triệu.
Tôi đã đợi mấy chục năm rồi, giống như ban đầu tôi bị Triệu Trinh lừa, lỡ tay hại chết ba mình, tôi muốn nhà họ Triệu các người cốt nhục tương tàn!”
“Sao cơ?”.
/1178
|