Nghe thế, Bạch Đại Hữu hơi yên tâm đôi chút.
Tần Minh nói: “Hiện tại em gái của hai người – Bạch Ngọc Thuần rất thảm, sắp bị anh trai cô ấy bán rồi, bán em gái để cầu vinh ấy, trò này chắc anh hiểu nhỉ? Ai bảo cô ấy xinh đẹp như vậy, hàng hiếm bán được giá cao.”
Bạch Đại Hữu nghe thế thì vô cùng áy náy, bởi vì lúc đó bọn họ cũng làm thế.
Bạch Đại Hữu thở dài nói: “Sau khi ra tù chúng tôi đã đi tìm Tiểu Thuần, nhưng...!con bé vẫn đang giận, không nhận người anh trai như tôi.
Chúng tôi cũng biết lúc đó chúng tôi quá cay nghiệt với con bé, giống như quỷ hút máu đi hút máu của con bé vậy, cuối cùng còn hại chết mẹ tôi.
Tôi không phải người, hu hu..."
Nói xong, Bạch Đại Hữu quỳ xuống khóc nấc lên.
Tần Minh thấy thế thì lập tức nói: “Ai da được rồi, không phải tôi đến nghe anh sám hối, anh đứng lên cho tôi!”
Bạch Đại Hữu vội ngậm miệng, ngoan ngoãn đứng lên.
Tần Minh nói: “Bây giờ hai người không cần sợ, hai người cứ dùng cách trước đây đi gây ầm ĩ ở nhà họ Bạch, cản nhà họ Bạch hi sinh Bạch Ngọc Thuần để đổi lấy vinh hoa phú quý.
Nếu thành công thì tôi cho hai người một căn nhà và hộ khẩu ở Bắc Kinh, chẳng phải vợ anh đang mang thai sao? Có nhà, có hộ khẩu, không làm người tạm trú nữa là mà người Bắc Kinh, thế nào?”
Hai vợ chồng Bạch Đại Hữu há hốc mồm, sững sờ nói: “Tần Minh, cậu đừng dọa chúng tôi chứ, cho dù cậu phất lên thì có thể...! có thể làm được chuyện này sao?”
Tân Minh vẫy tay với A Long.
A Long vội lấy một chiếc túi da rồi mở ra, không ngờ là một đống tiền.
Tần Minh nói: “Ở đây là một trăm nghìn, tiền phí để hoạt động, chỉ cần anh thành công ngăn được Bạch Ngọc Thuần bị bán cho nhà giàu thì tôi sẽ thực hiện những điều kiện tôi vừa nói, hai người tự liệu mà làm đi
Tần Minh nhắn nhủ xong rồi cùng A Long rời đi.
A Long tò mò hỏi: “Cậu chủ, chuyện này có thể thành công không? Họ chỉ là công dân bình thường, nhà họ Bạch có thế nào đi nữa thì con trâu yếu vẫn khỏe hơn con bò mà.
Tần Minh cười đáp: “Bạch Ngọc Thuần là cô gái tốt bụng, hơn nữa anh phải biết là anh trai với chị dâu đến giúp cô ấy, cô ấy cũng sẽ bảo vệ họ.
Có cái gọi là kẻ ác thì có người ác hơn trị, lần này nhà họ Bạch rắc rối rồi.
Để họ đến ầm ĩ một thời gian trước đã, giờ đi làm một chuyện khác…
Tần Minh đến viện điều dưỡng Trung Nam Hải, đây là bệnh viện hàng đầu Bắc Kinh, là bệnh viện của tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ hợp tác với chính phủ, có dịch vụ y tế hàng đầu thế giới, rất nhiều quan chức cấp cao cũng thường đến đây khám bệnh.
Anh đến thăm Triệu Chính Ngôn đang hôn mê trước.
Anh chỉ nhận được một câu của bác sĩ “Bệnh nhân bị đạn bắn trúng thùy não, tổn thương đến dây thần kinh, có thể sống đã là kỳ tích rồi, còn khi nào tỉnh lại thì khó nói lắm”
Tần Minh thở dài, nhìn khuôn mặt giống hệt với anh, quả thực là hết cách rồi.
Anh lẩm bẩm: “Cậu yên tâm, tôi sẽ cố hết sức bảo vệ gia đình cậu.
Gặp Triệu Chính Ngôn xong, Tần Minh đến phòng bệnh của Hoàng Thư Đồng, cô đang nghiên cứu kịch bản, quản lý vừa đi khỏi.
Tần Minh nói: “Đúng là ngôi sao lớn bận rộn, nằm viện mà còn phải đăng weibo tương tác với fan.
Hoàng Thư Đồng hờ hững nói: “Làm ngôi sao thì cần giữ fan, mệt lắm.
Nếu có người đồng ý nuôi em thì lại khác.
Em sẽ đăng weibo vì người em thích.
Khóe miệng Tần Minh giật giật, đây là đang ám chỉ anh à?
Anh quan tâm hỏi: “Vết thương còn đau không?” “Anh tự xem đi.
Đột nhiên Hoàng Thư Đồng cởi cúc áo, lộ ra làn da trắng nõn, đôi gò bồng cao ngất, vết thương do đạn ở giữa ngực vẫn chưa lành hån.
“Em đột ngột thế làm gì?"
Tần Minh giật mình, vội đi tới mặc áo giúp cô, đồng thời cũng lén nhìn vài cái, trắng thật, lớn nữa, anh không kiềm được nuốt nước bọt, cơ thể người phụ nữ này cũng rất đẹp.
“Đẹp không?”
Đột nhiên Hoàng Thư Đồng hỏi.
Tần Minh ma xui quỷ khiến đáp: “Đẹp.
Ấy, không không, anh chẳng nhìn thấy gì cả”
Đột nhiên Hoàng Thư Đồng cắn bả vai Tần Minh, thút thít nói: “Anh là đồ bội bạc, anh phải chịu trách nhiệm với em, mạng của anh là do em cho anh.
Nụ hôn đầu của em bị anh cướp, lần đầu tiên em tiếp xúc thân mật với đàn ông như vậy cũng là với anh, anh còn chung chăn chung gối với em, anh dám bỏ em như thế sao?"
Tần Minh chịu đau, nhẹ nhàng xoa lưng cho Hoàng Thư Đồng, để cô bình tĩnh lại.
Tần Minh nói: “Nhưng anh...
Hoàng Thư Đồng ngắt lời: “Em biết, thân phận anh đặc biệt, sẽ gặp nguy hiểm, giống như lần trước đột nhiên bị người ta bắt đến hòn đảo nhỏ.
E là gia thế của anh còn cao hơn cả Triệu Chính Ngôn, bởi vì người có thể ở được phòng bệnh cao cấp trong viện điều dưỡng Trung Nam Hải này đều là người có thân phận không hề tầm thường”.
/1178
|