804: “tần Minh Cứu Tôi Cứu Tôi Với”
Tần Minh không ngờ Lý Mộng vốn đã sợ hãi đến độ ngây ngốc lại bị cảnh máu me làm cho sợ hãi thực sự.
Thậm chí cô ta còn không cho Tần Minh cứu Hoàng Thư Đồng, nhất quyết nói rằng Triệu Chính Ngôn vẫn mất trí nhớ, cho dù Triệu Chính Ngôn có thanh minh rằng vì không dám đối mặt với Hoàng Thư Đồng nên cậu ta mới giả vờ mất trí nhớ.
Cuối cùng khi đuổi theo ra ngoài thì bị rắn cắn, trong lúc hoảng loạn cô ta đã nổ súng, phát súng đó đã trúng đầu Triệu Chính Ngôn.
“A!”
Lý Mộng hét lên kinh hãi, cô ta kéo con rắn ra khỏi bắp chân mình rồi nhào về phía Triệu Chính Ngôn.
“Anh yêu ơi, anh đừng doạ em.”
Lý Mộng hoảng sợ la hét: “Anh đã nói sẽ lấy em mà, anh không được chết, em muốn làm vợ đại gia, anh không được chết.”
Nhưng Triệu Chính Ngôn không phát ra bất kỳ tiếng nào.
Viên đạn đã bay xuyên qua trán cậu ta, Tần Minh cũng không biết dưới tìnhhuống này cậu ta có chết không, nhưng rõ ràng khả năng tử vong rất lớn.
“Tần Minh, anh cứu anh ấy đi.
Hu hu...!cứu anh ấy đi.” Lý Mộng lại nhào đến cầu xin Tần Minh: “Anh ấy là hy vọng cuối cùng của tôi, cầu xin anh hãy cứu anh ấy.
Tần Minh híp mắt, vô cùng chán ghét: “Từ khi lên hòn đảo này cô đã làm được chuyện gì có tính người chưa? Lúc trước cô lừa tôi rằng cô đã biết sai, cô thay đổi để lừa gạt, đổi lấy lòng tin của tôi, nhưng mục đích vẫn nham hiểm như cũ.
Lý Mộng, dù sao chúng ta cũng đã yêu nhau hai năm, cô nhớ lại hồi năm hai, năm ba đi, dù cãi nhau nhiều nhưng chúng ta cũng vẫn tình cảm.
Tục ngữ có câu ‘một ngày chồng vợ, tình nghĩa trăm năm, tôi với cô yêu nhau hai năm, tôi vẫn luôn muốn bù đắp cho cô để chia tay trong vui vẻ.
Nhưng cô lại lòng tham không đáy, mọi chuyện đều hết sức vô lý.
Đây là kết cục do cô tự tìm.”
Lý Mộng khóc lóc gào thét: “Không, anh cứu anh ấy đi, hu hu...!Thầy bói nói tôi có số làm vợ đại gia, kết cục của tôi không phải như thế này.”
Tần Minh thở dài: “Đúng thế, nếu lúc đầu cô không đá tôi để tìm Dương Uy thì cô đã là vợ đại gia rồi.
Ha ha, không chỉ là vợ đại gia mà còn là nữ chủ nhân duy nhất trên đời của Đế quốc siêu doanh nghiệp Tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ.
Đó vốn là vị trí của cô, nhưng chính cô đã từ bỏ nó.
Sờ mũi cô đi, cô chảy máu mũi rồi, con rắn vừa cắn cô là rắn độc.
Lý Mộng giật mình đưa tay sờ mũi, quả nhiên có dòng máu ấm áp chảy ra.
Đồng tử Lý Mộng đột nhiên co rút lại, cô ta trúng độc?
Vừa nãy cô ta nhịn đau hất con rắn cắn mình ra, dù không biết đó là rắn gì nhưng rõ ràng là rắn độc, cô ta cũng sắp mất mạng rồi.
Đến cuối cùng, Tần Minh – người mà cô ta ghét nhất không chết, còn cô ta lại phải chết.
“Tần Minh, cứu tôi, cứu tôi với.”
Lý Mộng như điên như dại, hai hàng lệ nóng cứ thế tuôn rơi, cô ta quỳ xuống đất ôm đùi Tần Minh khóc: “Trước đây chúng ta rất tình cảm với thế này.”
Tần Minh thở dài: “Đúng thế, nếu lúc đầu cô không đá tôi để tìm Dương Uy thì cô đã là vợ đại gia rồi.
Ha ha, không chỉ là vợ đại gia mà còn là nữ chủ nhân duy nhất trên đời của Đế quốc siêu doanh nghiệp Tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ.
Đó vốn là vị trí của cô, nhưng chính cô đã từ bỏ nó.
Sờ mũi cô đi, cô chảy máu mũi rồi, con rắn vừa cắn cô là rắn độc.
Lý Mộng giật mình đưa tay sờ mũi, quả nhiên có dòng máu ấm áp chảy ra.
Đồng tử Lý Mộng đột nhiên co rút lại, cô ta trúng độc?
Vừa nãy cô ta nhịn đau hất con rắn cắn mình ra, dù không biết đó là rắn gì nhưng rõ ràng là rắn độc, cô ta cũng sắp mất mạng rồi.
Đến cuối cùng, Tần Minh – người mà cô ta ghét nhất không chết, còn cô ta lại phải chết.
“Tần Minh, cứu tôi, cứu tôi với.”
Lý Mộng như điên như dại, hai hàng lệ nóng cứ thế tuôn rơi, cô ta quỳ xuống đất ôm đùi Tần Minh khóc:
“Trước đây chúng ta rất tình cảm với nhau mà, đúng không? Khi anh ngủ với em, anh vẫn là một người nghèo đúng không? Thật ra em đã biết từ lâu rằng em không thể rời xa anh.
Tần Minh, cứu em với, em lạnh quá, đầu cũng choáng quá”
Nói rồi, Lý Mộng loạng choạng ngã xuống đất, chìm vào hôn mê.
Tần Minh ngẩng đầu nhìn máy bay trực thăng trên đỉnh đầu, lắc đèn pin trong tay.
Chẳng mấy chốc ba bác sĩ, còn có Tống Dĩnh và Dương Hiểu Huyền bước xuống.
Đoàn người vừa vui mừng vừa lo lắng gọi: “Cậu chủ!”
Tần Minh nói ngay: “Tôi không sao, mau cấp cứu cho hai người này, nhất định phải cứu sống.
“Vâng! Cậu chủ yên tâm, chúng tôi có kinh nghiệm rất phong phú.
Ba bác sĩ lập tức bắt đầu tiến hành các biện pháp cấp cứu ngay tại chỗ.
Còn Tổng Dĩnh thì hổ thẹn củi rạp người: “Xin lỗi cậu chủ, là do tôi vô dụng, không tìm được người của Thường Quân Diệp, còn để bọn chúng tìm thấy cậu chủ trước.
Dường như Dương Hiểu Huyền đã biết mình đang đi theo ông chủ thế nào, vì thế gã cũng trở nên cung kính hơn rất nhiều, cúi đầu nói: “Xin lỗi cậu chủ, lúc đó tôi..”.
Tần Minh vỗ vai Dương Hiểu Huyền bảo: “Tôi không trách anh, anh đừng để trong lòng, là sơ suất của người lãnh đạo tôi, tôi đã quá ngây thơ. Nhưng lần sau anh đi theo tôi nhất định phải mang theo hai vũ khí nhé”
Dương Hiểu Huyền thấy Tần Minh còn nói đùa với mình thì bị sự độ lượng của anh làm cho cực kỳ kinh ngạc, sau đó lại thấy may mắn vì cứu được mạng nhỏ của mình.
Bởi vì khi gã đi tìm Tống Dĩnh xin giúp đỡ đã bị đe doạ, nếu Tần Minh gặp điều gì bất trắc thì tiểu đội ám sát của Tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ sẽ coi gã là mục tiêu tiêu diệt đầu tiên.
Lúc này các đội hỗ trợ khác cũng nối tiếp nhau đến.
Thì ra khi điều tra tung tích của Tần Minh, Tống Dĩnh đã phát hiện có thể anh đã bị đưa ra biển nên hỗ trợ rất kịp thời.
Tần Minh chỉ vào căn cứ gần đó rồi nói: “Khi tôi về chắc chắn sẽ bị bại lộ, phá huỷ nơi này luôn đi. Tiểu Dĩnh, cô phái mấy người đi tìm xem nơi này có thứ gì có giá trị không, nhưng hãy cẩn thận, ở đây nhiều rắn lắm.”
Dĩnh gật đầu, nhưng lại nhìn thấy Lý Mộng bị trúng độc đang nằm dưới đất cách đó không xa, vì thế cô ta hỏi:
“Đó không phải là Lý Mộng sao? Mối tình đầu của cậu chủ.”
Tần Minh chẳng thèm nhìn Lý Mộng mà nói luôn: “Kệ cô ta, cô ta vô phương cứu chữa rồi.”
Tần Minh lên trực thăng trở về, hơn mười một giờ đêm mới về tới Bắc Kinh, chuyện xảy ra hôm nay đã khiến Tần Minh phải sợ bóng sợ gió.
Nhưng với Hoàng Thư Đồng và Triệu Chính Ngôn mà nói thì lại rất nguy hiểm.
Hai người đã được đưa đến viện điều dưỡng độc lập của Tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ, được chữa trị bằng những thứ tiên tiến nhất thế giới.
Vết thương do đạn bắn của Triệu Chính Ngôn là rắc rối nhất, vì cậu ta bị bắn xuyên qua trán, làm tổn thương dây thần kinh não.
Mặc dù được các bác sĩ hàng đầu cứu chữa và dùng công nghệ y tế tiên tiến nhất, ngày hôm sau bác sĩ thông báo cuộc phẫu thuật thành công, nhưng khi nào tỉnh lại thì không thể chắc chắn, nói đơn giản là đã thành người thực vật.
Tình huống của Hoàng Thư Đồng cũng vậy, cô ấy rất may mắn, viên đạn không trúng tim, cũng không trúng động mạch chủ, nhưng lại bị sốc do mất máu quá nhiều và thiếu oxy lên não.
Dù được cấp cứu kịp thời, tim đã đập trở lại nhưng cô ấy cũng hôn mê, không thể chắc chắn không nào tỉnh lại, có thể là mười ngày nửa tháng, cũng có thể là tám năm, mười năm.
Tần Minh rất buồn phiền, hai người vô tội khiến anh cảm thấy có lỗi nhất, đều vì quyết định sai lầm của anh mà gặp chuyện. “Xin cậu chủ đừng quá tự trách.” Tống Dĩnh an ủi.
Tần Minh nói: “Triệu Chính Ngôn thì thôi, nhưng Hoàng Thư Đồng là người vô tội bị liên lụy vào. Cô ấy đã biết tôi không phải Triệu Chính Ngôn từ lâu nhưng không vạch trần tội, ngược lại còn thích tôi. Thầy nói tôi có số đào hoa đúng là không sai, hại không ít người.
Tống Dĩnh khuyên nhủ: “Cậu chủ, số phận mỗi người mỗi khác, anh cũng không muốn như vậy. Ít nhất thì cô Hoàng vẫn còn sống.
Tần Minh hỏi: “Có tin tức gì của A Long chưa?”
Tống Dĩnh lắc đầu trả lời: “Vẫn chưa tìm thấy “
Thế đã tìm được vị trí của Thường Quân Diệp chưa?” Tần Minh lại hỏi.
Lần này Tống Dĩnh trả lời rất chắc chắn: “Anh ta đang trốn ở châu Phi xa xôi, nhưng chúng ta đã mở rộng vòng vây. Chuyến bay của nước đó đã bị mạng lưới hacker của Cli Olsen khống chế. Chúng ta cũng sử dụng lính đánh thuê để phong toả vùng biển. Lần này anh ta trốn không thoát đâu.
Tần Minh vỗ vai Tống Dĩnh: “Ừm, làm tốt lắm. Tôi biết gần đây cô rất mệt, nhưng ít nhất cũng phải bắt được Thường Quân Diệp, như vậy mấy đứa con trai nuôi của ba nuôi mới không uy hiếp.
Tống Dĩnh cầm lấy tay Tần Minh, nở nụ cười ấm áp: “Cậu chủ, cậu là tất cả của tôi, tôi bằng lòng làm bất cứ chuyện gì vì cậu.
Lòng Tần Minh rất cảm động, nhưng anh cũng rất ngạc nhiên về tư tưởng giáo dục được huấn luyện từ nhỏ của cán bộ Thế kỷ Hoàn Vũ, thật sự kiểm soát rất chặt chẽ.
Tần Minh lại gọi cho Thường Hồng Hi báo rằng anh đã an toàn, để ông ấy không bị lừa.
Thường Hồng Hi khen ngợi năng lực của Tần Minh, bảo anh cứ làm thoải mái, vị trí chủ tịch hội đồng quản trị cao nhất của Tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ sau này sẽ là của anh.
Nhưng bây giờ anh vẫn chưa thể lợi là, vẫn phải liên hôn với nhà họ Triệu.
Tần Minh lo lắng cho vết thương của Hoàng Thư Đồng nên không chú ý nghe lắm.
Tần Minh bước vào phòng bệnh, đứng trước giường bệnh Hoàng Thư Đồng, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại của cô rồi bảo: “Ít nhất vẫn cứu được em, anh sẽ nói cho ba mẹ em biết, nếu có thể bồi thường, anh nhất định sẽ bồi thường cho nhà họ Hoàng. Xin lỗi em”
Đột nhiên Tần Minh cảm nhận được bàn tay Hoàng Thư Đồng khế siết, nắm lấy tay anh!Tần Minh nắm lấy tay Hoàng Thư Đồng, nói một vài lời hối hận vì đã khiến cô bị liên lụy.
Kết quả là tay anh đột nhiên bị Hoàng Thư Đồng nắm lấy, mặc dù rất nhẹ nhưng đúng là đã nắm lại, anh nhìn lên thì thấy Hoàng Thư Đồng đã mở mắt.
/1178
|