Tần Minh khinh thường đáp: “Hừ, ông cụ Hoàng đã nói thế thì tôi đây.”
Bỗng nhiên, một người phụ nữ có khí chất hơn người bước ra nói: “Tần Minh, cậu đến rồi à?”
“Hả? Cô Mộc?” Tần Minh vẫn xưng hô như con rể nhà họ Mộc.
Mộc Thư Vân nói: “Ông cụ Hoàng, Tần Minh là con rể nhà họ Mộc chúng tôi, tuổi trẻ tài cao, công phu cũng giỏi mà chuyện kinh doanh cũng thu được rất nhiều tiền.
Sao có thể nói đi là đi chứ? Cậu ấy muốn đi mà sao ông không thử giữ cậu ấy lại xem”
Tần Minh nghe xong thì mừng thầm, anh bị người ta đuổi đi, giờ lại thành là anh muốn đi rồi.
Anh thấy biểu cảm của Mộc Thư Vân hơi khác thường thì cũng hiểu.
Anh nói xuôi theo ý của Mộc Thư Vân: “Cô đã nói thế thì tôi cũng xin nghe”
Mộc Thư Vân lập tức kéo Tần Minh ra, nói: “Tôi có mấy cậu muốn nói với cậu, ra đây một lát đi.”
Mộc Thư Vân kéo Tần Minh đi thẳng vào đội của mình, nói: “Vừa này cậu suýt bị họ lừa rồi.
Mục đích của họ là quyển hô hấp pháp của nhà họ Mộc mà cậu đang cầm ấy”
Tần Minh không đồng ý lắm: “Cô, cái này có gì mà quan trọng chứ? Họ dám dùng sức mạnh chắc?”
Mộc Thư Vấn đáp: “Mọi chuyện đầu có đơn giản như cậu nghĩ đâu.
Đám người Hoàng Thăng Cửu đang chờ cậu từ bỏ thân phận người của Hoàng Phái rồi đi tìm Trương Toàn Chân đấy”.
Vẻ mặt Tần Minh trầm xuống: “Cô, chuyện này có gì đâu, họ mà dám bắt nạt nhà họ Mộc thì cứ cử người nào đến thì tôi sẽ giết người đó.”
Mộc Thư Vân lắc đầu, nói với vẻ ẩn ý: "Nhà họ Mộc chúng tôi không thể lúc nào cũng ngồi đó đợi cậu đến được.
Những lúc cậu không có mặt thì tình hình nhà chúng tôi cũng sẽ vẫn thế thôi.
Nếu như cậu làm loạn ở Hoàng Phái thật thì chúng tôi, rồi cả Hải Đường sẽ không thể ở lại Hoàng Phải được nữa.”
Tần Minh buồn phiền nói: “Dùng biện pháp mạnh không được, biện pháp nhẹ cũng chẳng xong.
chẳng lẽ lại phải nghe theo bọn họ thì mới giải quyết được?".
Mộc Thư Vân nói : “Nếu như cậu ở lại Hoàng Phái thì còn có thể giúp được nhà họ Mộc chúng tôi vài chuyện nhỏ.
Nếu như cậu rời đi rồi thì họ sẽ không còn kiêng nể gì nữa.
Nhưng họ lại không dám cưỡng ép hay khai trừ cậu, dù sao thì bối cảnh và người hướng dẫn cậu cũng không đơn giản”
Tần Minh tức giận nói: “Bây giờ biện pháp mạnh không được, biện pháp nhẹ cũng không xong, vậy thì phải làm sao đây?”.
Mộc Thư Vân nói: “Cậu có lòng giúp nhà họ Mộc là tôi thấy rất vui rồi.
Nhưng cậu không cần phải quậy tung Hoàng Phái lên vì giúp chúng tôi đâu.”
Tần Minh nói: “Cô út, tôi hiểu rồi, tôi sẽ nghĩ ra cách giải quyết hợp lý hơn”
Mộc Thư Vân còn hỏi thêm: “Đúng rồi, thế rốt cuộc cậu đã chọn giữa cô học trò yêu quý và cô cháu gái của tôi chưa?”
“Hả?” Tần Minh nghe bà ta hỏi câu này thì thấy hơi xấu hổ, vừa khéo cả hai người này đều có quan hệ với Mộc Thư Vân, lại còn là loại quan hệ rất thân thiết, anh không biết phải trả lời sao.
Mộc Thư Vân nói: “Đàn ông thì nên chung thủy vào, dù bên ngoài cậu có treo cờ nhiều màu đến mấy thì lúc về nhà cũng phải phất cờ đỏ.
Nếu như không giải quyết xong chuyện này thì sau này làm chuyện gì cũng loạn thôi.”
Tần Minh nở nụ cười cay đắng, nói: “Cô, tôi...!tôi còn
chưa nghĩ xong”
Mộc Thư Vấn bất đắc dĩ lắc đầu rồi nói: “Dù cậu có chọn ai thì tôi cũng kệ.
Nhưng cậu phải nhớ kỹ một điều, đó là không được làm người nào trong số đứa nó bị tổn thương.
Nếu không thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu.
Biết chưa hả?”
“Vâng, tôi biết rõ” Tần Minh gật đầu.
“Tiêu Kiều đến rồi đấy, cậu đi hỏi thăm con bé đi.”
Tần Minh nghe bà ta nói thế thì lập tức rời đi như trốn tà.
Anh cảm thấy rất khó chịu khi bị Mộc Thư Vân thẩm vấn như thế.
Anh đi khắp nơi trong đại sảnh tổ chức tiệc để tìm xem Mộc Tiêu Kiều đang ở đâu, kết quả lại thấy Mộc Tiêu Kiều và Nhiếp Hải Đường đang ngồi cười nói với nhau.
Cả người Tần Minh lập tức cứng đờ lại, hai cô gái này bị sao thế?
Bình thường hai người căng thẳng lắm cơ mà?
Mộc Tiêu Kiều ngẩng đầu lên thấy Tần Minh thì lập tức chỉ tay vào anh, sau đó chỉ vào chỗ cạnh mình.
Vậy là Tần Minh đành bất đắc dĩ đi đến đó..
/1178
|