“Sao chuyện này bị đồn nhanh thế?” Tần Minh thầm mắng.
Vốn dĩ bản thân anh cũng rất đau lòng khi từ chối Tôn Thường Hi, nhưng mà anh không thể không làm vậy được.
“Anh cũng đã ly hôn với chị gái em rồi, tại sao em lại không thể chứ?” Mộc Tư Thuần nói: “Anh nói xem em có gì thua kém chị em chứ? Em còn trẻ hơn chị ấy nữa.”
Nghe cô ta nói vậy, Tần Minh không kiềm lòng được mà nhìn trộm Mộc Tư Thuần, cô ta mặc váy màu lam nhạt, cánh tay trắng trẻo, mịn màng, bộ ngực đầy đặn, trên mặt là nụ cười mê người tràn đầy vẻ trẻ trung, chẳng có mấy người đàn ông lại có thể từ chối được một người đẹp thế này.
Tần Minh cũng đã gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp, mỗi người đẹp theo một kiểu, Mộc Tư Thuần cũng không ngoại lệ, nếu nói cô không quyến rũ thì đúng là đang nói dối rồi.
Nhưng Tần Minh không thể phạm sai lầm tiếp được.
Anh đẩy Mộc Tư Thuần ra, nói: “Đi đi, anh rể của em là người dùng đầu óc để nhìn người khác chứ không phải là người nghĩ bằng nửa thân dưới.
Em cũng đừng đoán mò nữa, mau đi xem xem ở đây có ai đẹp trai không?
Nói xong, Tần Minh vội vàng chạy đi chỗ khác, tránh việc lại bị bắt lấy.
Sau khi Tần Minh né đi, Mộc Tư Thuần tức giận giậm chân, nhưng không ai biết rằng Nhiếp Hải Đường đứng lẫn trong đám người, nhìn cảnh này từ nãy đến giờ.
Khi cô thấy Tần Minh không bị Mộc Tư Thuần quyến rũ, cô liền cảm thấy ngọt ngào như ăn một thìa mật ong vậy.
Cô nghĩ một lúc rồi nói: “Thôi thì coi như anh là đồ trăng hoa có điểm dừng”
Nhiếp Hải Đường bước nhanh đến chỗ Tần Minh, hỏi: “Anh giải quyết xong chuyện của nhà họ Mộc rồi à?”
Tần Minh đáp: “À, Hải Đường.
Không có gì đâu, chỉ là mấy ông lão có lòng tham không đáy ấy mà.
Họ muốn đòi lấy quyển hô hấp pháp của nhà họ Mộc, anh ôm chuyện đó vào người mình rồi.”
Nhiếp Hải Đường nghe xong thì nhíu mày lại: “Sao anh lại ôm chuyện này vào người mình? Em nghe nói là bây giờ mấy người đứng đầu Hoàng Phái đều đang rất chú ý đến chuyện này đấy.”
“Bởi vì trước kia nhà họ Mộc từng có những người rất lợi hại, với cả nhờ vào hô hấp pháp mà tổ tiên nhà họ Mộc truyền lại, những người trong nhà họ đều sống rất thọ”
“Trước kia em nghe nói là nhà họ Lý muốn mua lại nhà tổ của nhà họ Mộc là để phá căn nhà đó đi, dù có phải đào ba thước đất lên họ cũng muốn tìm ra những thứ quan trọng ở tòa nhà đó.
Bây giờ người của Hoàng Phái cũng đang yêu cầu ông cụ Mộc giao đồ ra, có vẻ như vừa nãy họ chỉ thăm dò mà thôi.”
Tần Minh ra vẻ khinh thường: “Giờ là năm bao nhiêu rồi, chỉ là quyển sách được truyền mấy đời đến giờ, ngắn ngủn mấy trăm chữ, có bán cũng chẳng
được mấy đồng.
Tại sao Hoàng Phái phải ép nhà họ Mộc vào đường cùng chỉ vì món đồ ấy chứ? Còn dám nói với anh.”
“Anh không thèm nhưng có nhiều người muốn mà không được đấy” Nhiếp Hải Đường nói: “Bây giờ anh là người có uy tín, có danh dự, có thân phận, tất nhiên là họ không dám làm vậy với anh rồi.
Nhưng người nhà họ Mộc thì không bằng được thế lực khổng lồ của Hoàng Phái.
Anh thử nói xem, bây giờ ai cũng muốn leo lên trên, chuyện gì mà người ta chẳng làm ra được.
Huống chi hô hấp pháp của nhà họ Mộc còn có tác dụng kéo dài tuổi thọ, điều này lại càng khiến người ta thèm thuồng hơn còn gì”
Tần Minh nói: “Mẹ nó chứ, vậy là buổi tiệc ngày hôm nay có khác gì Hồng Môn Yến của nhà họ Mộc đầu.
Ông cụ Mộc không thấy rõ chuyện này đã đành, sao còn dẫn cả hai cô cháu gái nhà mình đến đây vậy?”
Nhiếp Hải Đường kéo tay Tần Minh rồi nói nhỏ: “Buổi tiệc ăn mừng này của nhà họ Hoàng một là vì nhà họ Hoàng mới xuất hiện một thiên tài, dù tuổi còn trẻ nhưng đã có thể dùng khí công đến cảnh giới xuất thần nhập hóa rồi.
Thứ hai, đó là năm ngoái doanh thu của Hoàng Phái đã tăng lên khá nhiều, họ muốn chia lợi nhuận cho những người quản lý; thứ ba là muốn để cho cô giáo em là Mộc Thư Vân lên làm người quản lý, muốn thông báo chuyện này.”.
/1178
|