“Cậu là ai vậy?” Một vị cao thủ lớn tuổi bỗng túm mạnh vào tay Tần Minh.
Ngón tay của ông ta cứng như kìm nhổ đinh, cắm chặt vào phần cơ bắp của Tần Minh.
Ông già này, mặt dày như vậy chỉ để giành lấy hô hấp pháp của nhà họ Mộc à?
Tần Minh bước chân phải lên một bước, bước chân anh mạnh mẽ, ổn định, cơ bắp ở phần cánh tay chỉ hơi dồn sức, ông lão kia đã bị bắn ra ngoài, phải nhờ có những người bạn bên cạnh đỡ lấy thì mới không ngã sấp xuống.
Tần Minh hơi giận dỗi: “Tôi là học trò của Trương Toàn Chân, tên Tần Minh.
Tôi cảnh cáo mấy ông, nếu còn dám quấy rối người nhà họ Mộc nữa thì tôi sẽ giết hết mấy người đấy.”
“Hả? Đứa học trò xui xẻo của Trương Toàn Chân đó à?”
“Đứa con bị thất lạc nhiều năm của nhà họ Triệu?”
“Phó giám đốc của tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ?”
Tần Minh vừa đọc tên mình ra thì những người bên Hoàng Phái đã sợ đến mức tái cả mặt, lại chọc phải đồ sao chổi rồi.
Mọi người giải tán trong sự không cam lòng, Tần Minh cũng thành công giải quyết vấn đề hộ Mộc Hải Nhiễm.
Ông Mộc cảm kích nói: “Tiểu Tần, cảm ơn cháu.
Đúng là mấy người này từng giúp đỡ ông, có ơn với người nhà họ Mộc.
Có qua thì phải có lại, huống chi người ta còn có ơn với mình.
Nhưng chẳng hiểu là họ nghe ở đâu về hô hấp pháp của nhà họ Mộc rồi quay ra yêu cầu quá đảng như vậy, quá vô lễ.
Ông chẳng thể nói lại được họ”
Tần Minh nói: “Ông Mộc, ông cứ yên tâm, vừa nãy cháu đã nói rồi, sau này họ sẽ không làm phiền ông nữa đâu.”
Ông Mộc cười phá lên: “Đúng, sau này cháu và Tiêu Kiều phải có con đấy, để nhà họ Mộc chúng ta có thể xuất hiện lại lần nữa ở giới võ thuật.”
Tần Minh hơi ngại ngùng: “Ôi chao, về chuyện này ấy à, ông.”
Tần Minh tranh thủ nói sang chuyện khác, hai bên nói chuyện một lúc thì Mộc Hải Nhiễm thấy những người bạn khác rồi rời đi.
Tần Minh đang định quay về chỗ của Nhiếp Hải Đường, nào ngờ đằng sau bỗng xuất hiện một người, cô ta kiễng chân lên, che mắt Tần Minh từ phía sau, dí dỏm hỏi: “Đoán xem em là ai nào?”
Giọng nói này khiến Tần Minh có cảm giác rất quen thuộc.
“Mộc Tư Thuần?” Tần Minh ngạc nhiên hỏi: “Em còn chưa quay về thành phố Quảng à?”.
Mộc Tư Thuần cười khanh khách, quay người lại nói: “Ha ha ha, anh rể đoán ra em nhanh thế? Có cần em hôn một cái làm phần thưởng không?”.
Tần Minh đáp: “Đừng có nghịch ngợm, cẩn thận chị gái em biết đấy.”
Mộc Tư Thuần tức giận chu miệng ra: “Em sợ gì chứ? Anh chị đã lén ly hôn rồi, hai người lừa bố mẹ em được chứ không lừa được em đâu.”
Tần Minh cười khẩy: “Cô nhóc này muốn gì đây?”
.
/1178
|