Đặc biệt là sau khi trải qua chuyện bạn gái cũ Lý Mộng, Tần Minh càng hiểu rõ đạo lý này hơn, tình yêu đích thực thì không có may mắn.
Tần Minh mua một món quà đến nhà họ Tôn.
Qua chuyện lần trước của Tôn Chính Nghĩa và cứu được ông cụ Tôn, Tần Minh vẫn được xem là ân nhân của nhà họ Tôn.
Tôn Nhân Binh bị Tần Minh làm khuất phục, đánh cược thua nên sẵn sàng gọi anh là đại ca, vì vậy vừa nghe Tần Minh đến thăm đã lập tức chạy ra.
Tôn Nhân Binh cười lớn vỗ vai Tần Minh, nói: “Đại ca, hóa ra anh không phải Triệu Chính Ngôn mà là Tần Minh.
Tôi có nghe nói một vài chuyện của anh, nhưng vẫn như cũ, anh thật sự là trò giỏi của Trường chân nhân”
Tần Minh cười: “Trò giỏi cái gì, anh Tồn quá khen, ngay cả vài kiến thức sơ sài của thầy tôi còn chả học được.”
Tôn Nhân Binh cười lớn: “Ôi, tôi cược thua, anh mới là đại ca của tôi, ha ha ha, mời vào”
Vì ông cụ Tôn vẫn khỏe mạnh nên bốn người nhà họ Tôn đều không tách ra, vừa vào đã thấy hai vợ chồng Tôn Nhân Lý và Dương Lộ.
“Tần Minh đến đấy à.” Thái độ của Tôn Nhân Lý rất tốt.
Dương Lộ thì khá cáu kỉnh, nói: “Hừ, cuối cùng cũng nhớ mà đến rồi.”
Tôn Nhân Binh nói: “Anh cả chị dâu, Tần Minh người ta cũng đâu phải đến thăm anh chị, chắc chắn anh ấy đến tìm ba rồi.”
Tần Minh ngượng ngùng nói: “Anh ba Tôn, tôi đến tìm Tôn Thường Hi.
Thực ra chúng tôi đã quen biết từ trước ở thành phố Quảng rồi, hơn nữa tôi có vài chuyện muốn bàn với chị ấy”
Tôn Nhân Binh cười lớn, nhận lấy quà trong tay Tần Minh, nói: “Được, vậy anh cứ tự nhiên đi, xem như nhà mình là được rồi.”
Tần Minh cạn lời, quà này của anh là để tặng hai vợ chồng Tôn Nhân Lý mà, Tôn Nhân sinh đúng là cáo già.
Trong phòng cho khách của gian bên cạnh, Tần Minh ngồi đối diện hai vợ chồng Tồn Nhân Lý, anh nhìn thấy bóng đáng xinh đẹp trốn sau cánh cửa, có lẽ là Tôn Thường Hi.
Dương Lộ vắt chéo chân, nói: “Tần Minh, chúng ta nói thẳng nhé.
Lúc đó ở thành phố Quảng tôi đã cảm thấy không đúng , có phải khi đó cậu với Thường Hi nhà chúng tôi hòa nhau không?”
Tần Minh lắc đầu, đáp: “Cô Dương, hòa nhau mà cô nói là ý nào?”
Dương Lộ đập bàn đứng dậy, nén giận, thấp giọng nói: “Nó đã mang thai một tháng rưỡi rồi, Tần Minh, cậu còn muốn giả vờ sao? Con gái cưng của tôi là viên ngọc quý trong tay nhà họ Tôn, vậy mà cứ thế bị cậu làm nhục.
Cậu còn có quan hệ không rõ ràng với con gái nhà họ Mộc và nhà họ Nhiếp, thêm cả Hoàng Thư Đồng kia nữa, đó chẳng phải vợ chưa cưới của Triệu Chính Ngôn sao? Cậu cũng muốn chấm mút luôn à? Cậu khốn nạn như thế, tôi sẽ không đồng ý để con gái tôi kết hôn với cậu.”
Dương Lộ tức giận, nói thẳng những lời trong lòng.
Tôn Nhân Lý vội kéo bà ấy, nói: “Ấy ấy ấy, nói xa xôi quá.
Tiểu Tần còn trẻ đã thành công, tất nhiên bên cạnh sẽ có ong bướm vây quanh, nhưng tôi tin là
Tiểu Tần không có quan hệ nam nữ bừa bãi đầu, đúng không Tiểu Tần?”
Tần Minh nói một cách vô cùng nghiêm túc: “Đúng vậy chú Tôn.
Ngoài bạn gái cũ ra thì cháu chỉ xảy ra quan hệ với một mình chị Thường Hi, nhưng lúc đó chúng cháu uống say ạ”
Dương Lộ mắng: “Tôi chẳng quan tâm, nhà họ Tôn chúng tôi là gia đình rất truyền thống.
Con gái của nhà họ Tôn chúng tôi bị cậu bắt nạt như thế, cậu phải chịu trách nhiệm”.
/1178
|