Dù cô ta bằng lòng không cần danh phận, làm người phụ nữ giống như cái bóng của anh nhưng Tần Minh cũng không đồng ý.
Trong lòng Tổng Dĩnh vô cùng lo lắng, cô ta mất ba mẹ từ nhỏ, được người
của tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ mang đi huấn luyện tập trung, trước kia vẫn luôn làm lính đánh thuê ở khu vực chiến loạn trên thế giới, sống những ngày trong mưa bom bão đạn, lăn lộn trong núi thấy biển máu.
Mãi đến khi gặp được Tần Minh, cô ta mới cảm giác cõi lòng lạnh giá có chút ấm áp, có cảm giác giống như gia đình, cô ta đón chờ sự thay đổi của cuộc đời mình.
Cô ta khát khao nhận được càng nhiều cảm giác gia đình, cảm giác ấm áp từ Tần Minh biết bao.
Nhưng bây giờ tình yêu đó đã bị người phụ nữ khác chiếm, cô ta rất lo lắng.
Cô ta vô cùng tự tin về khuôn mặt và dáng người của mình, nhưng những người phụ nữ bên cạnh Tần Minh đều có bề ngoài không thua kém cô ta, ai cũng có gia thế không đơn giản.
Tống Dĩnh tự lẩm bẩm: "Cậu chủ sẽ để ý mình chứ?"
"Hả? Tất nhiên tôi để ý cô rồi Tiểu Dĩnh" Bỗng nhiên bên cạnh vang lên lời nói của Tần Minh, anh hỏi với vẻ nghi ngờ: "Cô có tâm sự gì à?"
Tống Dĩnh khẽ giật mình, lúc này cô ta mới ý thức được mình bất giác nói lời trong lòng ra ngoài, cô ta vội vàng nói: "Tôi, tôi không có"
Tần Minh nói: "Có phải dạo này mệt quá hay không, quả thực cố không được nghỉ ngơi đầy đủ.
Đúng rồi, cũng sắp đến tết rồi, cô cùng tôi về quê đón tết với thân phận thư ký nhé."
Tần Minh biết Tống Dĩnh không có người thân, anh đã coi Tổng Dĩnh như người thân, giống như người trong một gia đình vậy, anh cũng muốn Tổng Dĩnh được đón năm mới ở Hoa Hạ một lần.
"Đón, đón tết?" Tống Dĩnh trợn mắt há mồm, trong trí nhớ của cô ta, cô ta chỉ từng đón lễ Giáng Sinh của phương Tây.
Cô ta là người Hoa Hạ, nhưng tết âm lịch chỉ là ký ức mơ hồ hồi năm ba bốn tuổi.
Tống Dĩnh nói: "Được chứ ạ? Cậu chủ, liệu tôi có gây thêm phiền phức cho cậu không?"
Tần Minh lắc đầu, nói: "Phiền phức gì chứ? Ở tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ, cô khác biệt so với những người khác.
Cô giống như anh chị em của tôi vậy."
".." Tống Dĩnh vốn đang vui mừng thì đột nhiên nghe thấy câu này của Tần Minh, cô ta liền ủ rũ.
Tổng Dĩnh cũng tức giận chu miệng, nhỏ giọng thầm thì: "Rõ ràng ngủ với Tôn Thường Hi rồi còn tham lam như vậy, ngủ hết lần này đến lần khác mà lại xem mình như anh chị em, hừ"
Một tiếng sau, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Bắc Kinh.
Lần này trở về Tần Minh không thông báo cho bất cứ ai, nhưng dù sao cũng trong lãnh thổ Hoa Hạ, người nhà họ Triệu và nhà họ Lý vẫn biết Tần Minh trở về thông qua tin tức chuyến bay.
Triệu Trinh dẫn theo Triệu Tụng Lễ, Tần Mặc, Triệu Nhược Thi và một số người nhà họ Lý chờ sẵn ở cửa.
Trước khi xuống máy bay, Tần Minh cầm điện thoại, xác nhận với các đàn em ngoài sân bay: "Ừm...!Không có lực lượng canh gác, ừm...!Chỉ có người nhà họ Triệu và nhà họ Lý, ừm...!Tiểu đội ám sát của Tết Nguyên và Kim Tiền Báo đều chuẩn bị sẵn sàng.
Không có tình huống bất thường thì đừng hành động lung tung, ừm."
Mộc Tiêu Kiều bên cạnh nói với vẻ hết sức bất mãn: "Bây giờ anh về nhà rồi còn phải cẩn thận như vậy, dù sao chuyện lần trước anh cũng là công thần mà.".
/1178
|