Tần Minh gật đầu, chạy tới bên cửa sổ xem xét, quả nhiên nhìn thấy bên ngoài khách sạn có rất nhiều ô tô rời đi, hẳn là sát thủ của Đông Anh Xã.
Tần Minh đưa hai khẩu súng giảm thanh cho Tống Dĩnh nói: "Tôi không quen dùng, theo tôi xông ra ngoài"
“Vâng.
Tống Dĩnh cầm lấy súng, nghịch mái tóc dài đen nhánh, ánh mắt trở nên sắc bén, Tần Minh thấy vậy sửng sốt, đây đúng là một bông hoa hồng có gai.
Tống Dĩnh đi trước, bên trong khách sạn hỗn loạn, đi xuống từng tầng một, đến một tên giết một tên.
Tần Minh đi theo bên cạnh, vốn dĩ cho rằng mình đã học được một chút võ thuật rồi, còn được trùng độc của Lâm Vũ Nhu giúp nâng cao sức mạnh, có thể giúp đỡ được.
Kết quả anh chỉ đứng nhìn, Tống Dĩnh giết người của Đông Anh Xã đúng là dễ như ăn cháo, một phát súng giết một tên.
Hơn nữa, xác chết chất thành đống, Tần Minh càng ngày càng khâm phục bản lĩnh của Tổng Dĩnh rồi.
Cả hai đi thẳng xuống hầm để xe, đã giết chết hơn hai mươi tên rồi.
Nhưng Tống Dĩnh mặt không đổi sắc, tuy rằng bộ quần áo trắng trên người bị dính máu, nhưng lại càng thêm xinh đẹp hơn.
Hai người đi tới bên cạnh một chiếc ô tô, nhấn ga lao thẳng ra ngoài, bởi vì phần lớn người của Đông Anh Xã đều đã bị người của Ám Bộ lừa đi rồi, trên đường đã không còn xe chắn đường họ nữa.
Tần Minh và Tống Dĩnh lái xe lướt qua đám người.
Sau khi Tần Minh trốn khỏi khách sạn, anh lại lấy điện thoại di động của Hideto Yamamoto ra và gọi cho Rokuro Yamamoto.
“Ôi, ông Yamamoto, tôi đã trốn ra rồi.
Tần Minh cười nói.
".."
Ở đầu bên kia, sắc mặt của Rokuro Yamamoto ông lớn của Đông Anh Xã trầm xuống.
Ông ta đã cử hơn sáu mươi người đi, còn mang theo vũ khí và cả mafia khác đến giúp đỡ.
Trong một khách sạn, sao vẫn có thể để Tần Minh chạy trốn được?
Tần Minh nói tiếp: "Bây giờ tôi đang đi tới Tokyo, ông rửa sạch cổ chờ tôi."
"Chết tiệt! Đám lợn ngu ngốc kia.
Rokuro Yamamoto đập mạnh điện thoại, tức giận nói: "Lập tức huy động tất cả người và quan hệ đuổi giết Tần Minh, ngay và luôn!"
Hu! Hu!
Kế hoạch giấu giếm của Tần Minh diễn ra vô cùng suôn sẻ, trên đường cao tốc của huyện Okinawa vào lúc nửa đêm, Tống Dĩnh đã thoát khỏi đám người truy đuổi bằng kỹ thuật lái xe tuyệt vời của mình và tụ họp với người của Ám Bộ giữa chừng, đổi thành đường sắt để đến Tokyo.
Bởi vì hàng ổ của Đông Anh Xã ở đó.
Tần Minh nhìn thuộc hạ của Ám Bộ, phần lớn đều bị thương khi bị người của Đông Anh Xã đuổi giết, người nào người nấy đều như cà tím phơi sương, mặt mũi bơ phờ.
“Mọi người đã làm rất tốt rồi, tôi tự hào về mọi người.” Anh an ủi từng thuộc hạ của Ám Bộ, ra lệnh người bị thương nặng đi dưỡng thương trước.
Tần Minh hạ thấp bản thân an ủi họ, điều này khiến các thành viên của Ám Bộ vô cùng cảm động.
Bởi vì từ nhỏ họ đã được Hoàn Vũ huấn luyện thành có máy giết người, Thường Hồng Hi có quá nhiều việc và thiếu quan tâm đến họ, mà người dân Nhật Bản lại là một dân tộc rất cần sự công nhận và khẳng định.
Tần Minh vô tình đã lôi kéo được họ, dấy lên lòng trung thành của võ sĩ đạo trong họ.
“Nguyện vì cậu chủ cống hiến xác thịt này”
Vài người kích động, dẫn đầu quỳ xuống để thể hiện sự trung thành, những người khác cũng đồng loạt quỳ trước mặt Tần Minh.
Tần Minh vội đỡ họ đứng dậy nói: "Mọi người nên rời đi theo từng đợt để tránh không bị người của Đông Anh Xã phát hiện.
Mục tiêu của tôi vẫn như cũ, là đối phó với Đông Anh Xã.
Kế hoạch của tôi không phải là dùng kiếm và súng thật, mà là một vụ ám sát đặc biệt.
Vì vậy sẽ cần sức mạnh của mọi người trong quá trình tiếp theo, mong mọi người giữ sức khỏe."
Đội trưởng đứng đầu nói: "Cậu chủ, thực ra chúng ta còn rất nhiều người, mọi người đều đồng ý với sự lãnh đạo của cậu.
Tuy nhiên, một số đồng đội của chúng ta đang phải trông chừng những kẻ phản bội khác ở khắp mọi nơi, đề phòng bọn chúng giở trò.
Chỉ cần họ có thể gia nhập, đội ngũ của chúng ta cũng không ít."
Tần Minh hơi ngạc nhiên, sao không nói ngay từ đầu?.
/1178
|