Tần Minh nhặt điện thoại của cô gái có hình xăm ở mặt rồi nói: “Mấy người cũng nên biết rằng bản thân chỉ là đám râu ria thôi.
Nếu tôi không còn sống thì mấy người cũng chẳng thể đàm phán được với Thường Tuấn Đông.
Nếu như giờ giết tôi ở đây thì đợi đến lúc sau này Thường Tuấn Đông lật lọng không chịu thừa nhận rằng chuyện này là do anh ta xúi giục, đến lúc đó mấy người sẽ trở thành đối tượng mà cả hai bên đều muốn giết, kiểu gì thì cũng sẽ chết chắc thôi.
Đúng không?”
Mấy người phản bội Ám Bộ quay ra nhìn nhau, ai nấy cũng đều ngạc nhiên vì bị Tần Minh nhìn thấu.
Tần Minh lại nói tiếp: “Suy cho cùng thì mấy người cũng là chiến sĩ đã được bồi dưỡng ra, thiếu sự huấn luyện về mặt tư duy nên mới tạm thời bị lợi ích mà Thường Tuấn Đông đưa ra làm mờ mắt, tội nghiệp thật đấy”
Tần Minh đặt di động lên bên tai: “Này, anh Hai, tôi Tần Minh đây”
Người ở đầu dây bên kia yên lặng một lúc, sau đó vang lên tiếng cười gắn của Thường Tuấn Đông: “Ha ha, giỏi lắm, Tần Minh, cậu can đảm đấy, chỉ là một thằng nhóc nghèo rớt mồng tơi từ dưới quê ra mà giờ đã tiến bộ đến mức này rồi, đúng là nằm ngoài dự đoán của nhà họ Thường chúng tôi.
Tần Minh nói: “Cũng nhờ tiền tài mà ba con nhà anh bồi dưỡng cả.
Bây giờ tôi mới phát hiện ra tôi không hề có vấn đề gì khi giết người.
Bây giờ tôi cho anh em nhà các anh và người mẹ Triệu Tinh của anh một cơ hội cuối cùng, ngoan ngoãn đầu hàng làm những người giàu bình thường đi.
Nếu không.
Tần Minh còn chưa nói xong thì Thường Tuấn Đông đã uy hiếp ngược lại: “Tôi đây cũng cho Tần Minh cậu một cơ hội cuối cùng, nhường vị trí đó lại và về làm nô lệ của tôi đi.
Nếu không thì tôi sẽ bắt hết những người liên quan đến cậu lại, nam thì về làm nô lệ, nữ thì cho lên làm ấm giường.
Ha ha ha, thế lực và nguồn tài chính lớn nhất của Hoàn Vũ đều nằm ở nước M hết rồi.
Phố người Hoa là sân sau của tôi, cậu chỉ là tên quân sư có cái cột thôi thì làm được gì chứ?”
Tần Minh nổi ý định giết người, đáp lại: “Nếu anh đã nói vậy thì đi rửa cổ cho sạch đi, đợi tôi sang nước M tóm tên bất lực anh ra.
Tần Minh cúp điện thoại, trước mặt anh vẫn là bốn họng súng tối .
Tần Minh nheo mắt lại, đúng lúc anh đang đau đầu không biết phải bảo vệ Khương Thành Vũ thế nào thì trên đầu anh đã xuất hiện một chiếc trực thăng, một người nhảy từ trên đó xuống.
Tất cả mọi người ở hiện trường đều hoảng hốt, ai vậy?
Tần Minh đang lo xem phải làm thế nào để bảo vệ hai người em thì trên đầu anh đã vang lên tiếng phần phật của cánh máy bay trực thăng đang chuyển động.
Một cô gái nhảy từ trên cao xuống, ngược ánh mặt trời, Tần Minh còn có thể nhìn thấy rằng đồ lót của cô gái này có màu hồng nhạt.
Đợi đến khi cô gái đó lại gần phía mình thì Tần Minh mới nhận ra đó là Tống Dĩnh.
Sau lưng Tống Dĩnh có buộc một sợi dây thừng đàn hồi, khi rơi còn khoảng chừng năm, sáu mét gì đó thì cô ta bất ngờ lấy súng giảm thanh ra.
Những người phản bội Ám Bộ đều giật mình, họ lập tức giơ súng về phía Tống Dĩnh, định bắn cô ta.
Chỉ tiếc là họ vẫn ra tay chậm hơn một bước, trên trực thăng đã có sẵn các tay súng bắn tỉa nhắm vào họ, mà bản thân Tống Dĩnh lấy súng ra cũng không chỉ để trưng cho đẹp.
Đoàng đoàng đoàng đoàng.
Bốn phát súng liên tiếp đều trúng thẳng vào mục tiêu, toàn bộ người bên đối thủ đều bị tiêu diệt.
Khi dây thừng đàn hồi bắt đầu co lại thì Tống Dĩnh cũng đã tháo dây ra, nhảy về phía Tần Minh.
Tần Minh hơi giật mình, sau đó đưa tay ra, nhẹ nhàng đỡ lấy Tống Dĩnh, bế ngang cô lên theo kiểu công chúa.
Tim Tống Dĩnh như chệch đi một nhịp.
Thật ra thì cô ta chỉ định đáp xuống chỗ cạnh Tần Minh mà thôi, nào ngờ Tần Minh lại đưa tay ra đỡ lấy cô ta, vậy nên cô ta mới thay đổi tư thế.
Khi được Tần Minh ôm vào lòng, Tổng Dĩnh cảm thấy lòng mình vui như nở hoa.
“Cậu chủ, tôi đến muộn mất rồi.”
Tống Dĩnh ngại ngùng nói..
/1178
|