Hạo Thiên này...ừm...em và anh lát nữa tới nhà Quốc Minh được không? Nó đặt tô canh xuống bàn rồi ngồi xuống nhìn Hạo Thiên hỏi.
Anh sao cũng được! Hạo Thiên nhìn nó cười nói.Nhưng thực chất thì lại hoàn toàn trái ngược với những gì anh đã nói cơ mà biết sao được anh chỉ là một kẻ...
Em không phải là có ý gì khác đâu chỉ là em đã không liên lạc với gia đình cũng đã lâu rồi chỉ muốn hỏi anh ta số điện thoại để liên lạc với bọn họ thôi!! Nó biết anh sẽ hiểu lầm và sẽ buồn nên vội lên tiếng minh bạch.
Anh không có ý kiến.Những chuyện em là anh không hề cấm cản. Hạo Thiên đứng dậy xoa đầu nó rồi quay người đi lên lầu.
Nó nghiêng đầu nhìn Hạo Thiên...cái thái độ gì thế này?Ghen à?Môi mỉm cười nhẹ...ấy vậy mà trước giờ bảo anh không hề ghen tuông với người mình yêu cả rồi còn cái gì mà anh luôn tin tưởng người ở bên cạnh mình.
Anh không đi với em à? Nó nhìn lên lầu nói lớn.
Anh lên thay đồ! Hạo Thiên nói vọng xuống.
Nó cau mày,đi có một chút thôi có cần phải thay đồ không?
---
Khoảng 5 phút sau,Hạo Thiên bước xuống nó cau mày.Cái con người này....
Anh đã thay đồ rồi hay là chưa thay đồ vậy? Nó cau mày hỏi.
Không có gì!! Hạo Thiên nói rồi bước đi.
Nó cau mày cái tên này....thiệt là!!
Đến nhà hắn nó có vẻ e ngại vì dù sao thì...
Đing..đong Hạo Thiên nhấn chuông cửa rồi nhìn nó.
Anh chỉ là giúp em thôi!!Đừng có ngượng ngùng như vậy dù sao em vẫn còn yêu hắn mà...em cứ tự nhiên giống như lúc trước em đã làm vậy. Hạo Thiên cười xoa đầu nó nói.
Nhưng dù sao thì giờ em và anh ta không có là gì. Nó đưa tay cầm lấy bàn tay anh đưa xuống nhìn anh nói. Hãy sống vì hiện tại...em và anh ta là của quá khú rồi...em và anh mới là hiện tại,hiện tại và tương lai. Nó nói.
Hạo Thiên anh gượng cười nhìn nó.Cửa mở ra gương mặt hắn lạnh lùng đến đáng sợ...hai người bọn họ tại sao có thể ở trước nhà hắn mà tình tứ như vậy chứ!Có biết lòng hắn đang đau đớn lắm không?
Tới là có chuyện gì? Hắn lạnh lùng nhìn nó hỏi.
Có chuyện thì tôi mới tới tìm anh được chứ!Anh cũng vậy mà..phải không? Nó nhìn hắn hỏi.
Hắn nhếch môi quay người bước vào,nó nhìn Hạo Thiên ra hiệu bảo anh vào trong.Nó đóng cửa lại bước vào nhà.Nhà hắn vẫn vậy không mấy gì thay đổi.
Nói. Hắn nhìn nó nói.
Không có chuyện gì quan trọng mấy...Linh Nhi cô ta không có ở đây à? Nớ hỏi.
Cô ta đi mua sắm rồi.Em có nói hay không? Hắn cau mày khó chịu hỏi.
Tôi lúc trước đã không còn liên lạc với người nhà và bạn bè nên tôi tới đây chỉ là muốn hỏi số điện thoại để tiện liên lạc. Nó nói.
Đó là do em tự động hủy liện lạc với họ thì em tự mà tìm đi tôi không rảnh tới mức đó đâu. Hắn lạnh nhạt nhìn nó nói.
Tôi không muốn cãi nhau với anh... Nó nói.
Tôi cũng không muốn cãi nhau với em nữa...đưa điện thoại em đây. Hắn nói.
Nó cười nhẹ,hắn cũng không phải hạng người nhờ vả mà không giúp.Hắn cầm điện thoại của nó ghi điện thoại tất cả những người mà nó cần.Mặc dù anh tuy có thái độ lạnh nhạt nhưng cũng chỉ vì hắn hơi có chút bực mình vì chuyện của Linh Nhi thôi.
Rồi...em có thể về!! Hắn nói.
Hạo Thiên này anh ra ngoài kia đợi em,em có chuyện muốn nói với Quốc Minh. Nó nhìn Hạo Thiên nói.
Hạo Thiên gật đầu rồi đi ra ngoài.Nó nhìn hắn hồi lâu.
Tôi và anh chia tay vì lí do gì? Nó hỏi.
Mẹ tôi. Hăn nói.
Vậy khi mẹ anh về thì tại sao tôi và anh lại không thể quay lại? Nó hỏi.
Là do tôi lạnh lùng với em. Hắn nói.
Tại sao khi anh hết lạnh lùng với tôi nhưng tôi và anh vẫn không thể đến với nhau? Nó hỏi.
Là do tôi có Linh Nhi em có Hạo Thiên. Hắn nói.
Tôi ở bên Hạo Thiên là do ai làm ra? Nó hỏi.
Linh Nhi hại.Từ đó đến nay mọi chuyện đều là cô ta hại. Hắn nói.
Lỗi lầm không phải ở một mình chỗ Linh Nhi mà là do tôi và anh không hiểu được nhau mà có rất nhiều mâu thuẫn với nhau.Tôi đến đây không phải là muốn tìm số điện thoại của gia đình mà là đến để gặp anh và nói về chuyện này. Nó nói.
Chả phải là em không muốn về lại bên tôi sao? Hắn hỏi.
Không...là do hai ta khó có thể về bên nhau được.Tôi mắc nợ Hạo Thiên quá nhiều và anh cũng cần phải có trách nhiệm với Linh Nhi.Cả hai không nên trách ai về điều gì cả có trách thì trách ông trời thật biết trêu đùa trên nỗi đau và tình cảm của người khác.Tôi và anh tuy không thể đến với nhau nhưng không có nghĩa là không thể nói chuyện và làm bạn với nhau.Tôi và anh dù sao vẫn có thể làm bạn thân của nhau phải không? Nó chìa tay ra nhìn hắn hỏi.
Anh sao cũng được! Hạo Thiên nhìn nó cười nói.Nhưng thực chất thì lại hoàn toàn trái ngược với những gì anh đã nói cơ mà biết sao được anh chỉ là một kẻ...
Em không phải là có ý gì khác đâu chỉ là em đã không liên lạc với gia đình cũng đã lâu rồi chỉ muốn hỏi anh ta số điện thoại để liên lạc với bọn họ thôi!! Nó biết anh sẽ hiểu lầm và sẽ buồn nên vội lên tiếng minh bạch.
Anh không có ý kiến.Những chuyện em là anh không hề cấm cản. Hạo Thiên đứng dậy xoa đầu nó rồi quay người đi lên lầu.
Nó nghiêng đầu nhìn Hạo Thiên...cái thái độ gì thế này?Ghen à?Môi mỉm cười nhẹ...ấy vậy mà trước giờ bảo anh không hề ghen tuông với người mình yêu cả rồi còn cái gì mà anh luôn tin tưởng người ở bên cạnh mình.
Anh không đi với em à? Nó nhìn lên lầu nói lớn.
Anh lên thay đồ! Hạo Thiên nói vọng xuống.
Nó cau mày,đi có một chút thôi có cần phải thay đồ không?
---
Khoảng 5 phút sau,Hạo Thiên bước xuống nó cau mày.Cái con người này....
Anh đã thay đồ rồi hay là chưa thay đồ vậy? Nó cau mày hỏi.
Không có gì!! Hạo Thiên nói rồi bước đi.
Nó cau mày cái tên này....thiệt là!!
Đến nhà hắn nó có vẻ e ngại vì dù sao thì...
Đing..đong Hạo Thiên nhấn chuông cửa rồi nhìn nó.
Anh chỉ là giúp em thôi!!Đừng có ngượng ngùng như vậy dù sao em vẫn còn yêu hắn mà...em cứ tự nhiên giống như lúc trước em đã làm vậy. Hạo Thiên cười xoa đầu nó nói.
Nhưng dù sao thì giờ em và anh ta không có là gì. Nó đưa tay cầm lấy bàn tay anh đưa xuống nhìn anh nói. Hãy sống vì hiện tại...em và anh ta là của quá khú rồi...em và anh mới là hiện tại,hiện tại và tương lai. Nó nói.
Hạo Thiên anh gượng cười nhìn nó.Cửa mở ra gương mặt hắn lạnh lùng đến đáng sợ...hai người bọn họ tại sao có thể ở trước nhà hắn mà tình tứ như vậy chứ!Có biết lòng hắn đang đau đớn lắm không?
Tới là có chuyện gì? Hắn lạnh lùng nhìn nó hỏi.
Có chuyện thì tôi mới tới tìm anh được chứ!Anh cũng vậy mà..phải không? Nó nhìn hắn hỏi.
Hắn nhếch môi quay người bước vào,nó nhìn Hạo Thiên ra hiệu bảo anh vào trong.Nó đóng cửa lại bước vào nhà.Nhà hắn vẫn vậy không mấy gì thay đổi.
Nói. Hắn nhìn nó nói.
Không có chuyện gì quan trọng mấy...Linh Nhi cô ta không có ở đây à? Nớ hỏi.
Cô ta đi mua sắm rồi.Em có nói hay không? Hắn cau mày khó chịu hỏi.
Tôi lúc trước đã không còn liên lạc với người nhà và bạn bè nên tôi tới đây chỉ là muốn hỏi số điện thoại để tiện liên lạc. Nó nói.
Đó là do em tự động hủy liện lạc với họ thì em tự mà tìm đi tôi không rảnh tới mức đó đâu. Hắn lạnh nhạt nhìn nó nói.
Tôi không muốn cãi nhau với anh... Nó nói.
Tôi cũng không muốn cãi nhau với em nữa...đưa điện thoại em đây. Hắn nói.
Nó cười nhẹ,hắn cũng không phải hạng người nhờ vả mà không giúp.Hắn cầm điện thoại của nó ghi điện thoại tất cả những người mà nó cần.Mặc dù anh tuy có thái độ lạnh nhạt nhưng cũng chỉ vì hắn hơi có chút bực mình vì chuyện của Linh Nhi thôi.
Rồi...em có thể về!! Hắn nói.
Hạo Thiên này anh ra ngoài kia đợi em,em có chuyện muốn nói với Quốc Minh. Nó nhìn Hạo Thiên nói.
Hạo Thiên gật đầu rồi đi ra ngoài.Nó nhìn hắn hồi lâu.
Tôi và anh chia tay vì lí do gì? Nó hỏi.
Mẹ tôi. Hăn nói.
Vậy khi mẹ anh về thì tại sao tôi và anh lại không thể quay lại? Nó hỏi.
Là do tôi lạnh lùng với em. Hắn nói.
Tại sao khi anh hết lạnh lùng với tôi nhưng tôi và anh vẫn không thể đến với nhau? Nó hỏi.
Là do tôi có Linh Nhi em có Hạo Thiên. Hắn nói.
Tôi ở bên Hạo Thiên là do ai làm ra? Nó hỏi.
Linh Nhi hại.Từ đó đến nay mọi chuyện đều là cô ta hại. Hắn nói.
Lỗi lầm không phải ở một mình chỗ Linh Nhi mà là do tôi và anh không hiểu được nhau mà có rất nhiều mâu thuẫn với nhau.Tôi đến đây không phải là muốn tìm số điện thoại của gia đình mà là đến để gặp anh và nói về chuyện này. Nó nói.
Chả phải là em không muốn về lại bên tôi sao? Hắn hỏi.
Không...là do hai ta khó có thể về bên nhau được.Tôi mắc nợ Hạo Thiên quá nhiều và anh cũng cần phải có trách nhiệm với Linh Nhi.Cả hai không nên trách ai về điều gì cả có trách thì trách ông trời thật biết trêu đùa trên nỗi đau và tình cảm của người khác.Tôi và anh tuy không thể đến với nhau nhưng không có nghĩa là không thể nói chuyện và làm bạn với nhau.Tôi và anh dù sao vẫn có thể làm bạn thân của nhau phải không? Nó chìa tay ra nhìn hắn hỏi.
/117
|