Nó mở cổng rời khỏi căn nhà,lén lút nhìn trộm vào nhà hắn.Vừa bước ra phố nó đã bị hắn không biết từ đâu ra đã nắm tay nó lôi đi.
Anh làm trò gì vậy??Buông tôi ra! Nó cau mày nhìn hắn nói.
Tôi đưa em đi đến một nơi. Hắn nói.
Tôi và anh có là gì của nhau đâu...anh buông tôi ra. Nó vùng vẫy khó chịu nhìn hắn nói.
Em đừng nhiều lời. Hắn trừng mắt nhìn nó.
Nó đành im lặng mà để cho hắn dắt đi.
----
Một bãi biển đẹp,gió mát,nước xanh.Nó và hắn đứng trên bờ cát,nó ngơ ngác nhìn hắn.Hắn đưa nó đến đây là có chủ ý gì?
Anh..
Em nói đi...tại sao lại không phải là tôi?Tai nạn mà em nói là như thế nào? Hắn nhìn nó hỏi.
Làm ơn đừng bắt tôi phải nói lại. Nó lạnh lùng nói.
Vụ tai nạn mà em nói là như thế nào? Hắn quát.
Anh có thôi đi không?Là khi đó anh phớt lờ hiện trường giờ anh lại hỏi ngược lại tôi à?Anh có thấy mình quá trơ trẽn không? Nó quát.
Ý em là tai nạn năm đó ở Anh? Hắn nheo mắt hỏi.
Phải,anh có biết lúc đó tôi thê thảm đến mức nào không?Tại sao khi đó tôi cần anh trong khi anh lại tay trong tay với vợ chưa cưới của anh? Nó đau khổ hỏi.
Tôi không hề biết vụ tai nạn đó nạn nhân là em!!Em hãy tin tôi...tôi với Linh Nhi tới đó là chủ ý của ba tôi.Tôi không hề biết em là nạn nhân của vụ tai nạn đó. Hắn đặt tay lên vai nó nói.
Có cãi nhau với anh cũng là dư thừa...Thôi thì cứ cho nó là vậy đi. Nó bất lực hất tay hắn ra quay lưng bước đi.
Hắn đưa tay mình cầm lấy tay nó kéo mạnh.Nó bất ngờ ngả vào lòng hắn.
Làm ơn hãy cho tôi một cơ hội. Hắn ôm nó nói.
Cơ hội?Nó đã mất cách đây 3 năm về trước rồi!!Tôi và anh hiện tại không còn mối quan hệ tình cảm nữa.Nếu anh còn làm vậy nữa thì đừng trách tôi đến tình bạn giữa tôi và anh còn không có. Nó mắt long lanh,giọng đầy buồn bã nói.
Tôi biết em vì Mạc Hạo Thiên lấy tính mạng của hắn để cứu em nên em mới bằng lòng ở với hắn chứ thật chất em không có yêu hắn. Hắn nói.
Không phải,tôi và Hạo Thiên tuy tình cảm chưa mặn nồng nhưng chí ít ở bên anh ấy tôi có cảm giác bình yên và hạnh phúc hơn là ở bên anh.Phải,tôi chưa bao giờ phũ nhận việc tôi còn tình cảm với anh nhưng...đó chỉ là quá khứ.Không một ai chỉ sống mà nghĩ về quá khứ cả họ chỉ sống và nghĩ đến hiện tại và tương lai.Làm ơn đừng khiến tôi phải đau lòng vì anh nữa,tim tôi không còn chỗ nào lành lặng mà để anh đâm một nhát dao sâu vào đó nữa đâu. Nó nói,mắt nó rơi lệ vô cảm nhìn về hướng biển xanh thẳm.
Hắn khó chịu,đưa tay lên nâng cằm nó mà hôn.Những hình ảnh hắn và Linh Nhi vui vẻ,tình tứ bỗng chốc hiện diện lên đầu nó,cứ như một cuốn phim dài lặp đi lặp lại trong đầu nó khiến nước mắt nó rơi càng nhiều hơn.Hắn như vậy chả khác nào là đang trêu đùa tình cảm của nó?Đau quá,tim nó đau nhói không thể nào kiềm chế được.Tại sao hắn lại tàn độc như vậy?Lúc nó không thể buông hắn thì hắn luôn lạnh lùng tàn nhẫn khiến nó đau đớn không ngừng,lúc nó đã có thể buông hắn thì hắn lại ấm áp ôn nhu nó khiến lòng nó dấy lên một cảm xúc khó tả?Tại sao cơ chứ!!
Tại sao...tại sao lại không để tôi yên bình ở bên Hạo Thiên?Anh ấy có gì thua anh à?Chí ít thì tôi ở cạnh anh ấy rất hạnh phúc,tuy tình cảm tôi giành cho anh ấy không nhiều bằng anh nhưng anh ấy là người không bao giờ để tôi phải đau lòng vì anh ấy cả,anh ấy không bao giờ để tôi khóc,luôn quan tâm lo lắng cho tôi.Nói đúng hơn thì anh ấy tốt hơn anh gấp trăm ngàn lần.... Như vậy anh phải mừng và chúc phúc cho chúng tôi chứ?Tại sao lại phá hoại tình cảm của chúng tôi? Nó đẩy hắn ra nói.
Tôi sẽ không để em phải đau buồn nữa...Về với tôi được không? Hắn nhìn nó với ánh mắt tha thiết khiến lòng nó khó lòng từ chối.
Nó ôm hắn,hôn lên cánh môi hắn một nụ hôn rất dịu dàng và thật đầy tình cảm.
----
Mạc Hạo Thiên...anh có thấy không?Người anh yêu,người mà anh quyết định cưới làm vợ đang tình cảm mặn nồng với người yêu cũ đấy!!Vậy mà anh vẫn còn có thể đối xử tốt với cô ta tôi quả là khâm phục anh.Anh làm vậy chả phải là càng để cô ta cắm sừng lên đầu anh ngày một nhiều à? Linh Nhi nhìn Hạo Thiên trơ trẽn nói.
Hạo Thiên không màn đến những nói đó của cô ta.Anh chỉ nhìn về phía hai người kia,lòng anh đau đớn khó chịu.Cuối cùng là nó vẫn không thể buông hắn được!!Thật sự anh yêu nó có phải là điều gì sai trái hay không?Tại sao ông trời lại không cho nó chọn anh.Tại sao ông trời lại cho anh phải hứng chịu những đau đớn tột cùng không cách nào có thể chữa lành cơ chứ!!
Có phải là anh rất đau đớn không?Tôi có thể hiểu cảm giác của anh mà!! Linh Nhi cười đều nói.
Chả phải là người cô yêu cũng đang ở bên người khác sao?Có phải cô đang rất đau đớn không?Tôi cũng có thể hiểu cảm giác của cô mà! Hạo Thiên lạnh lùng nhìn Linh Nhi nói.
Linh Nhi cứng họng,lời nói đó tại sao lại có thể nói ra kiên định như vậy?Tên này có trái tim thép à?
Anh có muốn Ái Nhi thuộc về mình không? Linh Nhi nhếch môi nhìn anh hỏi.
Nếu cô có cách khiến cô ấy quên được Quốc Minh cho dù không có thuộc về tôi thì tôi cũng cam lòng. Hạo Thiên nói.
Có nhiều cách có thể khiến cô ta quên Quốc Minh lắm.Chỉ cần anh làm ra một hiện trường tai nạn khiến cô ta mất trí nhớ thì có thể quên Quốc Minh rồi hoặc cũng có thể khiến cô ta trở thành người của anh bằng cách lên giường cùng cô ấy. Linh Nhi nói.
Chát.. Hạo Thiên không thương tiếc giáng cho Linh Nhi một tát đau điếng.
Tôi cảnh cáo cô.Nếu cô mà làm gì tổn hại đến cô ấy,tôi thề sẽ khiến cô sống không bằng chết!!Nếu cô muốn dùng một vụ tai nạn để khiến cô ấy mấy trí nhớ thì tôi sẽ tặng cho cô một tai nạn còn kinh hoàng hơn có thể khiến cô chết không toàn thây.Còn nếu muốn cô ấy ở bên tôi bằng cách tiểu nhân đó thì tôi sẽ ban cho cô một đống thằng đàn ông tồi lên giường cùng cô,chụp lại những cảnh cô dơ bẩn nhất để đăng lên báo để xem xem cái tập đoàn và cái gia đình của cô sẽ thê thảm như thế nào. Hạo Thiên bóp cổ Linh Nhi lạnh lùng tàn bạo nói.
A..Anh.. Linh Nhi mặt mày tái nhợt đau đớn nhìn Hạo Thiên.
Hạo Thiên buông tay ra khinh bỉ nhìn Linh Nhi,cô ta trông thật ghê tởm.
Anh thật không muốn hợp tác cùng tôi? Linh Nhi quát.
Hợp tác?Tôi và cô có thể hợp tác trong nhiều lĩnh vực khác nhưng trong tình cảm Mạc Hạo Thiên này không phải là loại tiểu nhân dùng những thủ đoạn hèn hạ để có được tình yêu như đồ đàn bà dơ bản như cô. Hạo Thiên lạnh lùng nói rồi quay người bước đi.
Linh Nhi tức giận nhìn Hạo Thiên,cô thật không ngờ trên đời này lại còn tồn tại một loại người như anh,không dùng thủ đoạn để có được tình yêu mà còn ra sức khiến nó quên hắn để không phải đau đớn,tổn thương?Thể loại như anh thật khiến cô càng muốn khám phá thêm!
Anh làm trò gì vậy??Buông tôi ra! Nó cau mày nhìn hắn nói.
Tôi đưa em đi đến một nơi. Hắn nói.
Tôi và anh có là gì của nhau đâu...anh buông tôi ra. Nó vùng vẫy khó chịu nhìn hắn nói.
Em đừng nhiều lời. Hắn trừng mắt nhìn nó.
Nó đành im lặng mà để cho hắn dắt đi.
----
Một bãi biển đẹp,gió mát,nước xanh.Nó và hắn đứng trên bờ cát,nó ngơ ngác nhìn hắn.Hắn đưa nó đến đây là có chủ ý gì?
Anh..
Em nói đi...tại sao lại không phải là tôi?Tai nạn mà em nói là như thế nào? Hắn nhìn nó hỏi.
Làm ơn đừng bắt tôi phải nói lại. Nó lạnh lùng nói.
Vụ tai nạn mà em nói là như thế nào? Hắn quát.
Anh có thôi đi không?Là khi đó anh phớt lờ hiện trường giờ anh lại hỏi ngược lại tôi à?Anh có thấy mình quá trơ trẽn không? Nó quát.
Ý em là tai nạn năm đó ở Anh? Hắn nheo mắt hỏi.
Phải,anh có biết lúc đó tôi thê thảm đến mức nào không?Tại sao khi đó tôi cần anh trong khi anh lại tay trong tay với vợ chưa cưới của anh? Nó đau khổ hỏi.
Tôi không hề biết vụ tai nạn đó nạn nhân là em!!Em hãy tin tôi...tôi với Linh Nhi tới đó là chủ ý của ba tôi.Tôi không hề biết em là nạn nhân của vụ tai nạn đó. Hắn đặt tay lên vai nó nói.
Có cãi nhau với anh cũng là dư thừa...Thôi thì cứ cho nó là vậy đi. Nó bất lực hất tay hắn ra quay lưng bước đi.
Hắn đưa tay mình cầm lấy tay nó kéo mạnh.Nó bất ngờ ngả vào lòng hắn.
Làm ơn hãy cho tôi một cơ hội. Hắn ôm nó nói.
Cơ hội?Nó đã mất cách đây 3 năm về trước rồi!!Tôi và anh hiện tại không còn mối quan hệ tình cảm nữa.Nếu anh còn làm vậy nữa thì đừng trách tôi đến tình bạn giữa tôi và anh còn không có. Nó mắt long lanh,giọng đầy buồn bã nói.
Tôi biết em vì Mạc Hạo Thiên lấy tính mạng của hắn để cứu em nên em mới bằng lòng ở với hắn chứ thật chất em không có yêu hắn. Hắn nói.
Không phải,tôi và Hạo Thiên tuy tình cảm chưa mặn nồng nhưng chí ít ở bên anh ấy tôi có cảm giác bình yên và hạnh phúc hơn là ở bên anh.Phải,tôi chưa bao giờ phũ nhận việc tôi còn tình cảm với anh nhưng...đó chỉ là quá khứ.Không một ai chỉ sống mà nghĩ về quá khứ cả họ chỉ sống và nghĩ đến hiện tại và tương lai.Làm ơn đừng khiến tôi phải đau lòng vì anh nữa,tim tôi không còn chỗ nào lành lặng mà để anh đâm một nhát dao sâu vào đó nữa đâu. Nó nói,mắt nó rơi lệ vô cảm nhìn về hướng biển xanh thẳm.
Hắn khó chịu,đưa tay lên nâng cằm nó mà hôn.Những hình ảnh hắn và Linh Nhi vui vẻ,tình tứ bỗng chốc hiện diện lên đầu nó,cứ như một cuốn phim dài lặp đi lặp lại trong đầu nó khiến nước mắt nó rơi càng nhiều hơn.Hắn như vậy chả khác nào là đang trêu đùa tình cảm của nó?Đau quá,tim nó đau nhói không thể nào kiềm chế được.Tại sao hắn lại tàn độc như vậy?Lúc nó không thể buông hắn thì hắn luôn lạnh lùng tàn nhẫn khiến nó đau đớn không ngừng,lúc nó đã có thể buông hắn thì hắn lại ấm áp ôn nhu nó khiến lòng nó dấy lên một cảm xúc khó tả?Tại sao cơ chứ!!
Tại sao...tại sao lại không để tôi yên bình ở bên Hạo Thiên?Anh ấy có gì thua anh à?Chí ít thì tôi ở cạnh anh ấy rất hạnh phúc,tuy tình cảm tôi giành cho anh ấy không nhiều bằng anh nhưng anh ấy là người không bao giờ để tôi phải đau lòng vì anh ấy cả,anh ấy không bao giờ để tôi khóc,luôn quan tâm lo lắng cho tôi.Nói đúng hơn thì anh ấy tốt hơn anh gấp trăm ngàn lần.... Như vậy anh phải mừng và chúc phúc cho chúng tôi chứ?Tại sao lại phá hoại tình cảm của chúng tôi? Nó đẩy hắn ra nói.
Tôi sẽ không để em phải đau buồn nữa...Về với tôi được không? Hắn nhìn nó với ánh mắt tha thiết khiến lòng nó khó lòng từ chối.
Nó ôm hắn,hôn lên cánh môi hắn một nụ hôn rất dịu dàng và thật đầy tình cảm.
----
Mạc Hạo Thiên...anh có thấy không?Người anh yêu,người mà anh quyết định cưới làm vợ đang tình cảm mặn nồng với người yêu cũ đấy!!Vậy mà anh vẫn còn có thể đối xử tốt với cô ta tôi quả là khâm phục anh.Anh làm vậy chả phải là càng để cô ta cắm sừng lên đầu anh ngày một nhiều à? Linh Nhi nhìn Hạo Thiên trơ trẽn nói.
Hạo Thiên không màn đến những nói đó của cô ta.Anh chỉ nhìn về phía hai người kia,lòng anh đau đớn khó chịu.Cuối cùng là nó vẫn không thể buông hắn được!!Thật sự anh yêu nó có phải là điều gì sai trái hay không?Tại sao ông trời lại không cho nó chọn anh.Tại sao ông trời lại cho anh phải hứng chịu những đau đớn tột cùng không cách nào có thể chữa lành cơ chứ!!
Có phải là anh rất đau đớn không?Tôi có thể hiểu cảm giác của anh mà!! Linh Nhi cười đều nói.
Chả phải là người cô yêu cũng đang ở bên người khác sao?Có phải cô đang rất đau đớn không?Tôi cũng có thể hiểu cảm giác của cô mà! Hạo Thiên lạnh lùng nhìn Linh Nhi nói.
Linh Nhi cứng họng,lời nói đó tại sao lại có thể nói ra kiên định như vậy?Tên này có trái tim thép à?
Anh có muốn Ái Nhi thuộc về mình không? Linh Nhi nhếch môi nhìn anh hỏi.
Nếu cô có cách khiến cô ấy quên được Quốc Minh cho dù không có thuộc về tôi thì tôi cũng cam lòng. Hạo Thiên nói.
Có nhiều cách có thể khiến cô ta quên Quốc Minh lắm.Chỉ cần anh làm ra một hiện trường tai nạn khiến cô ta mất trí nhớ thì có thể quên Quốc Minh rồi hoặc cũng có thể khiến cô ta trở thành người của anh bằng cách lên giường cùng cô ấy. Linh Nhi nói.
Chát.. Hạo Thiên không thương tiếc giáng cho Linh Nhi một tát đau điếng.
Tôi cảnh cáo cô.Nếu cô mà làm gì tổn hại đến cô ấy,tôi thề sẽ khiến cô sống không bằng chết!!Nếu cô muốn dùng một vụ tai nạn để khiến cô ấy mấy trí nhớ thì tôi sẽ tặng cho cô một tai nạn còn kinh hoàng hơn có thể khiến cô chết không toàn thây.Còn nếu muốn cô ấy ở bên tôi bằng cách tiểu nhân đó thì tôi sẽ ban cho cô một đống thằng đàn ông tồi lên giường cùng cô,chụp lại những cảnh cô dơ bẩn nhất để đăng lên báo để xem xem cái tập đoàn và cái gia đình của cô sẽ thê thảm như thế nào. Hạo Thiên bóp cổ Linh Nhi lạnh lùng tàn bạo nói.
A..Anh.. Linh Nhi mặt mày tái nhợt đau đớn nhìn Hạo Thiên.
Hạo Thiên buông tay ra khinh bỉ nhìn Linh Nhi,cô ta trông thật ghê tởm.
Anh thật không muốn hợp tác cùng tôi? Linh Nhi quát.
Hợp tác?Tôi và cô có thể hợp tác trong nhiều lĩnh vực khác nhưng trong tình cảm Mạc Hạo Thiên này không phải là loại tiểu nhân dùng những thủ đoạn hèn hạ để có được tình yêu như đồ đàn bà dơ bản như cô. Hạo Thiên lạnh lùng nói rồi quay người bước đi.
Linh Nhi tức giận nhìn Hạo Thiên,cô thật không ngờ trên đời này lại còn tồn tại một loại người như anh,không dùng thủ đoạn để có được tình yêu mà còn ra sức khiến nó quên hắn để không phải đau đớn,tổn thương?Thể loại như anh thật khiến cô càng muốn khám phá thêm!
/117
|