Tình cảnh bây giờ thật giống với một câu “Vây khốn”. Cau mày, ta khoát tay áo nói:
“Hai người các ngươi cũng ra ngoài đi, để cho ta yên tĩnh một chút.” Nhã Ca nghe lời cúi chào lui xuống. Qua Tử huynh vẫn đứng tại chỗ, sắc mặt khó chịu nhìn ta nói:
“Xuân Tiêu, chân của ngươi?”
“Không sao, đã hết đau, thoa chút thuốc là tốt rồi.”
“Vậy ta ở lại bôi thuốc giúp ngươi?” Qua Tử huynh vội vàng nói. Ta không nói gì, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía phòng trong. Chỉ thấy Qua Tử huynh cúi đầu, buồn bực nói: “Vậy để tỷ tỷ thoa giúp ngươi.”
Rồi sau đó liền xoay người rời đi, hai búi tóc đung đưa, nhìn có chút buồn bã. Qua Tử huynh thật ra có hảo ý, nhưng ta lại không thể tiếp nhận hảo ý.
Tập tễnh đi vào phòng trong, liền thấy Hành Cửu hai chân bắt chéo dựa vào giường, bộ dáng không hề lo lắng kia khiến ta nổi giận, xoay người chân dùng sức đạp một cái. Lại thấy Hành Cửu bắt được chân ta rồi sau đó lạnh nhạt nói:
“Ta có thể để cho ngươi đạp xuống giường một lần, còn vẫn để cho ngươi đạp lần thứ hai?”
Bĩu môi, ta rất thức thời chui vào bên trong giường. Mặc kệ, giữa ban ngày, bị giam lỏng, đâu cũng không đi được, không bằng ở trên giường đánh một giấc. Nhắm mắt lại, ta nghĩ, cứ ở Tuyền Lan điện này ăn ngủ đợi đến tháng tám ngày mười lăm vậy.
Đột nhiên nghe thấy tiếng cười, rồi sau đó cảm giác Hành Cửu dùng chân đạp vào bắp chân ta một cái, đang lúc ta hoạt động gân cốt chuẩn bị đạp lại, liền nghe thấy thanh âm hắn trầm hơn mấy phần, mơ hồ nhưng lại mang theo thầm trách nói:
“Xuân Tiêu, không nghĩ hắn đối với ngươi lại có mấy phần thật tâm!”
Hắn? “Hắn” trong miệng Hành Cửu rốt cục là người nào? Là Ngôn Chi Thanh len lén bỏ qua cho ta, hay là Qua Tử huynh tích cực chủ động muốn bôi thuốc giúp ta? Không phải là tiểu hoàng đế không rõ tâm tư muốn giam giữ ta chứ?
Thấy ta hồi lâu không đáp, Hành Cửu lại nói: “Hoàng đế này đối với ngươi thật sự cũng có mấy phần thật lòng, phái người canh chừng ngươi như vậy, đối với tình cảnh hiện giờ của ngươi mà nói, có lẽ là muốn bảo vệ ngươi.”
Thì ra “hắn” trong miệng Hành Cửu là tiểu hoàng đế. Nhưng nói bị giam đồng nghĩa với bảo vệ, cõi đời này sao lại có đạo lý như vậy? Hay là giống như khi ở trung học, nói yêu nàng là phải khi dễ nàng! Ai tin đây!
Ngẩng đầu, ta nói: “Ta muốn nghỉ ngơi, Hành Cửu ngươi cứ tùy tiện đi!”
Hành Cửu không đáp. Ta không nghĩ gì cả, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp. Ai, quả nhiên âm mưu quỷ kế không thích hợp với ta, ăn cơm chờ chết [1] a! Cứ như vậy hai ngày yên ổn trôi qua, bên ngoài tiếng người ầm ĩ, tựa hồ có cung nhân nói thái hậu tới tuyên ta cái gì, kết quả đều bị Đãi đại nhân (là tổng quản thị vệ) chặn lại.
[1] Sống không phải là để chết, mà phải sống cho tốt, bởi vì chết đối với mỗi người rất đơn giản.
Trong lúc đó, Nhã Ca từ cung nữ bên ngoài nghe được một tin tức không tính là quan trọng. Ngôn chiêu nghi Ngôn Chi Du mới phong không biết sao lúc thị tẩm không phục vụ tốt hoàng thượng, kết quả bị tiểu hoàng đế phạt quỳ hai ngày, quả nhiên là gạo nước không đủ, cung nhân nói thân thể kia gầy gò, ước chừng phải bồi bổ thật lâu.
Ngoại nhân còn nói ta phạm vào việc hoàng thượng cấm đoán, trong hậu cung có người đồng tình, có người thấy người gặp họa mà vui mừng. Nhưng không người nào đem hai chuyện này đặt cùng một chỗ. Chỉ có ta biết sự tình bên trong, chắc hẳn tiểu hoàng đế đã sớm biết chuyện lén lút của Ngôn Chi Thanh và thái hậu. Chẳng qua là có nguyên nhân gì đó mà chỉ có thể làm như không biết, tạm thời nhân nhượng.
Nếu là ở hiện đại, mẫu thân góa chồng nhiều năm như vậy sau lưng lại tìm cho hắn cha ghẻ, làm nhi tử, hoặc chính là bất bình tức giận phản đối, nếu không thì thật lòng chúc lão mụ cùng cha ghẻ trăm năm hảo hợp.
Nhưng là, chuyện này đặt ở cổ đại! Có thể đồng dạng sao? Ở nhà bình thường cũng biết liêm sỉ, huống chi nhà đế vương, vậy dĩ nhiên chính là hành động khinh miệt hoàng quyền, làm mất hết thể diện hoàng gia. Tiểu hoàng đế có thể cứng rắn nuốt xuống cục tức, chắc chắn có chuyện quỷ quái!
Cho nên nói, Ngôn Chi Du kia nhất định là bia trút giận. Ca ca ngủ với mẹ người ta, nhi tử liền ngủ với nàng, ngủ xong cảm thấy không hết giận, liền xử phạt. Tiểu hoàng đế chắn hẳn nghĩ, già ta trị không được, chẳng lẽ không trị được nhỏ?
Chỉ đơn giản như vậy, nhưng Ngôn Chi Du làm sao chịu nổi? Hành động của tiểu hoàng đế cũng coi như là sát kê cảnh hầu. [2] Đoán chừng lúc Ngôn gia đưa nàng vào cung, ước chừng cũng đã chuẩn bị xong đồ cúng tế cho nàng, vậy nên nói nữ tử vào cung, đều phải dựa vào quyền thế, số mệnh chìm nổi, hết thảy đều không do nàng chi phối.
[2] Giết gà dọa khỉ.
Dù sao rảnh rỗi không có việc gì, ta liền cùng Qua Tử huynh, Lục thị lang, Nhã Ca ngồi một chỗ đánh bài. Bọn họ hỏi Hành Cửu đâu, ta nói thân thể khó chịu nên đã đẩy đi chỗ khác. Tiểu hoàng đế mấy ngày liên tiếp không tới đây, Nguyễn Chỉ cũng không tới, cũng không biết là bận rộn việc gì. Cuộc sống lập tức yên tĩnh, cảm giác như ẩn cư vùng núi. Bất quá có lợi nhất chính là không có một ai, không có một phi tần nào tới phiền ngươi. Như vậy cũng tốt.
Ngày hôm đó, ta mới vừa rửa mặt xong, đang định tìm Tiểu Lục cùng Qua Tử huynh tái chiến một ván. Liền thấy Lục thị lang khóc sướt mướt từ bên ngoài vào, chu cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng mà khóc. . .
Có gì không đúng! Vô cùng không đúng! Ta thấy hắn chạy vào phòng của mình, không yên lòng liền đi theo, rồi sau đó thấy hắn khom người gạt lệ bắt đầu thu xếp quần áo. Hai má đỏ bừng rõ ràng là đang tức giận.
“Tiểu Luật, có chuyện gì? Có người làm ngươi tức giận?”
“Ô ô ô. . .” Vừa nghe thấy thanh âm của ta, Lục thị lang lập tức xoay người, ném bọc quần áo xuống, ôm ta khóc ròng nói:
“Nương nương a! Ô ô, tên khốn Đoàn Tu kia lại muốn thành thân! Ô ô ô, có ta mà hắn dám thành thân! Ô ô ô, nương nương, ta muốn trở về thiến hắn!”
A? Hoa đào tinh Đoàn Tu muốn thành thân? Hắn muốn thành thân cùng ai? Cúi người vỗ về Lục thị lang trấn an hắn nói:
“Ngươi trước hết đừng kích động. Trước tiên nói cho ta ngươi nghe được từ đâu?”
“Ô ô. . .Là Nguyễn Dự nói!! Mới vừa rồi ta đi qua chỗ Nguyễn Chiêu Nghi, nghe hắn nói cùng nhóm cung nhân, nói lập tức sẽ uống rượu mừng của Đoàn Tu. Ô ô ô.”
Chẳng lẽ thật sự muốn thành thân? Hay chỉ là thủ đoạn của Đoàn Tu muốn ép Lục thị lang ra ngoài. Việc này không thể được! Ta ngay cả bạc còn chưa nhận được! Không thể để tuột mất tiềm lực trong tay.
Vì vậy ta vội vàng nói:
“Ngươi đừng kích động. Rất có thể là Đoàn Tu kia muốn gạt ngươi ra ngoài, ngươi nếu cứ xúc động chạy ra, không phải là điều hắn muốn sao?”
“Có thật không?” Được rồi, Vi Luật cuối cùng cũng ngưng khóc thút thít, một đôi mắt to chớp chớp nhìn ta, bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
“Tất nhiên là thật! Ngươi chớ kích động, ta đi tìm Nguyễn Dự hỏi rõ rồi nói cho ngươi, ngươi vẫn nên tạm thời nán lại đi!”
“Ân, cám ơn nương nương.” Lục thị lang lau mặt cà lăm nói.
Sờ sờ đầu Lục thị lang, ta liền đi qua bên Nguyễn Chỉ, nói đùa, ngươi nghĩ có thể lấy về. Vô luận như thế nào cũng phải đợi ta lấy được bạc mới có thể đưa về cho ngươi, nếu không mấy ngày bao ăn bao ở chẳng phải lỗ vốn? Hơn nữa ta không tin Đoàn Tu cứ như vậy buông tha Vi Luật. Hơn nữa, có cô nương nhà nào dám gả cho hắn a?? A, nói sai rồi, là tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa nhà nào dám gả cho hắn?
“Hai người các ngươi cũng ra ngoài đi, để cho ta yên tĩnh một chút.” Nhã Ca nghe lời cúi chào lui xuống. Qua Tử huynh vẫn đứng tại chỗ, sắc mặt khó chịu nhìn ta nói:
“Xuân Tiêu, chân của ngươi?”
“Không sao, đã hết đau, thoa chút thuốc là tốt rồi.”
“Vậy ta ở lại bôi thuốc giúp ngươi?” Qua Tử huynh vội vàng nói. Ta không nói gì, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía phòng trong. Chỉ thấy Qua Tử huynh cúi đầu, buồn bực nói: “Vậy để tỷ tỷ thoa giúp ngươi.”
Rồi sau đó liền xoay người rời đi, hai búi tóc đung đưa, nhìn có chút buồn bã. Qua Tử huynh thật ra có hảo ý, nhưng ta lại không thể tiếp nhận hảo ý.
Tập tễnh đi vào phòng trong, liền thấy Hành Cửu hai chân bắt chéo dựa vào giường, bộ dáng không hề lo lắng kia khiến ta nổi giận, xoay người chân dùng sức đạp một cái. Lại thấy Hành Cửu bắt được chân ta rồi sau đó lạnh nhạt nói:
“Ta có thể để cho ngươi đạp xuống giường một lần, còn vẫn để cho ngươi đạp lần thứ hai?”
Bĩu môi, ta rất thức thời chui vào bên trong giường. Mặc kệ, giữa ban ngày, bị giam lỏng, đâu cũng không đi được, không bằng ở trên giường đánh một giấc. Nhắm mắt lại, ta nghĩ, cứ ở Tuyền Lan điện này ăn ngủ đợi đến tháng tám ngày mười lăm vậy.
Đột nhiên nghe thấy tiếng cười, rồi sau đó cảm giác Hành Cửu dùng chân đạp vào bắp chân ta một cái, đang lúc ta hoạt động gân cốt chuẩn bị đạp lại, liền nghe thấy thanh âm hắn trầm hơn mấy phần, mơ hồ nhưng lại mang theo thầm trách nói:
“Xuân Tiêu, không nghĩ hắn đối với ngươi lại có mấy phần thật tâm!”
Hắn? “Hắn” trong miệng Hành Cửu rốt cục là người nào? Là Ngôn Chi Thanh len lén bỏ qua cho ta, hay là Qua Tử huynh tích cực chủ động muốn bôi thuốc giúp ta? Không phải là tiểu hoàng đế không rõ tâm tư muốn giam giữ ta chứ?
Thấy ta hồi lâu không đáp, Hành Cửu lại nói: “Hoàng đế này đối với ngươi thật sự cũng có mấy phần thật lòng, phái người canh chừng ngươi như vậy, đối với tình cảnh hiện giờ của ngươi mà nói, có lẽ là muốn bảo vệ ngươi.”
Thì ra “hắn” trong miệng Hành Cửu là tiểu hoàng đế. Nhưng nói bị giam đồng nghĩa với bảo vệ, cõi đời này sao lại có đạo lý như vậy? Hay là giống như khi ở trung học, nói yêu nàng là phải khi dễ nàng! Ai tin đây!
Ngẩng đầu, ta nói: “Ta muốn nghỉ ngơi, Hành Cửu ngươi cứ tùy tiện đi!”
Hành Cửu không đáp. Ta không nghĩ gì cả, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp. Ai, quả nhiên âm mưu quỷ kế không thích hợp với ta, ăn cơm chờ chết [1] a! Cứ như vậy hai ngày yên ổn trôi qua, bên ngoài tiếng người ầm ĩ, tựa hồ có cung nhân nói thái hậu tới tuyên ta cái gì, kết quả đều bị Đãi đại nhân (là tổng quản thị vệ) chặn lại.
[1] Sống không phải là để chết, mà phải sống cho tốt, bởi vì chết đối với mỗi người rất đơn giản.
Trong lúc đó, Nhã Ca từ cung nữ bên ngoài nghe được một tin tức không tính là quan trọng. Ngôn chiêu nghi Ngôn Chi Du mới phong không biết sao lúc thị tẩm không phục vụ tốt hoàng thượng, kết quả bị tiểu hoàng đế phạt quỳ hai ngày, quả nhiên là gạo nước không đủ, cung nhân nói thân thể kia gầy gò, ước chừng phải bồi bổ thật lâu.
Ngoại nhân còn nói ta phạm vào việc hoàng thượng cấm đoán, trong hậu cung có người đồng tình, có người thấy người gặp họa mà vui mừng. Nhưng không người nào đem hai chuyện này đặt cùng một chỗ. Chỉ có ta biết sự tình bên trong, chắc hẳn tiểu hoàng đế đã sớm biết chuyện lén lút của Ngôn Chi Thanh và thái hậu. Chẳng qua là có nguyên nhân gì đó mà chỉ có thể làm như không biết, tạm thời nhân nhượng.
Nếu là ở hiện đại, mẫu thân góa chồng nhiều năm như vậy sau lưng lại tìm cho hắn cha ghẻ, làm nhi tử, hoặc chính là bất bình tức giận phản đối, nếu không thì thật lòng chúc lão mụ cùng cha ghẻ trăm năm hảo hợp.
Nhưng là, chuyện này đặt ở cổ đại! Có thể đồng dạng sao? Ở nhà bình thường cũng biết liêm sỉ, huống chi nhà đế vương, vậy dĩ nhiên chính là hành động khinh miệt hoàng quyền, làm mất hết thể diện hoàng gia. Tiểu hoàng đế có thể cứng rắn nuốt xuống cục tức, chắc chắn có chuyện quỷ quái!
Cho nên nói, Ngôn Chi Du kia nhất định là bia trút giận. Ca ca ngủ với mẹ người ta, nhi tử liền ngủ với nàng, ngủ xong cảm thấy không hết giận, liền xử phạt. Tiểu hoàng đế chắn hẳn nghĩ, già ta trị không được, chẳng lẽ không trị được nhỏ?
Chỉ đơn giản như vậy, nhưng Ngôn Chi Du làm sao chịu nổi? Hành động của tiểu hoàng đế cũng coi như là sát kê cảnh hầu. [2] Đoán chừng lúc Ngôn gia đưa nàng vào cung, ước chừng cũng đã chuẩn bị xong đồ cúng tế cho nàng, vậy nên nói nữ tử vào cung, đều phải dựa vào quyền thế, số mệnh chìm nổi, hết thảy đều không do nàng chi phối.
[2] Giết gà dọa khỉ.
Dù sao rảnh rỗi không có việc gì, ta liền cùng Qua Tử huynh, Lục thị lang, Nhã Ca ngồi một chỗ đánh bài. Bọn họ hỏi Hành Cửu đâu, ta nói thân thể khó chịu nên đã đẩy đi chỗ khác. Tiểu hoàng đế mấy ngày liên tiếp không tới đây, Nguyễn Chỉ cũng không tới, cũng không biết là bận rộn việc gì. Cuộc sống lập tức yên tĩnh, cảm giác như ẩn cư vùng núi. Bất quá có lợi nhất chính là không có một ai, không có một phi tần nào tới phiền ngươi. Như vậy cũng tốt.
Ngày hôm đó, ta mới vừa rửa mặt xong, đang định tìm Tiểu Lục cùng Qua Tử huynh tái chiến một ván. Liền thấy Lục thị lang khóc sướt mướt từ bên ngoài vào, chu cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng mà khóc. . .
Có gì không đúng! Vô cùng không đúng! Ta thấy hắn chạy vào phòng của mình, không yên lòng liền đi theo, rồi sau đó thấy hắn khom người gạt lệ bắt đầu thu xếp quần áo. Hai má đỏ bừng rõ ràng là đang tức giận.
“Tiểu Luật, có chuyện gì? Có người làm ngươi tức giận?”
“Ô ô ô. . .” Vừa nghe thấy thanh âm của ta, Lục thị lang lập tức xoay người, ném bọc quần áo xuống, ôm ta khóc ròng nói:
“Nương nương a! Ô ô, tên khốn Đoàn Tu kia lại muốn thành thân! Ô ô ô, có ta mà hắn dám thành thân! Ô ô ô, nương nương, ta muốn trở về thiến hắn!”
A? Hoa đào tinh Đoàn Tu muốn thành thân? Hắn muốn thành thân cùng ai? Cúi người vỗ về Lục thị lang trấn an hắn nói:
“Ngươi trước hết đừng kích động. Trước tiên nói cho ta ngươi nghe được từ đâu?”
“Ô ô. . .Là Nguyễn Dự nói!! Mới vừa rồi ta đi qua chỗ Nguyễn Chiêu Nghi, nghe hắn nói cùng nhóm cung nhân, nói lập tức sẽ uống rượu mừng của Đoàn Tu. Ô ô ô.”
Chẳng lẽ thật sự muốn thành thân? Hay chỉ là thủ đoạn của Đoàn Tu muốn ép Lục thị lang ra ngoài. Việc này không thể được! Ta ngay cả bạc còn chưa nhận được! Không thể để tuột mất tiềm lực trong tay.
Vì vậy ta vội vàng nói:
“Ngươi đừng kích động. Rất có thể là Đoàn Tu kia muốn gạt ngươi ra ngoài, ngươi nếu cứ xúc động chạy ra, không phải là điều hắn muốn sao?”
“Có thật không?” Được rồi, Vi Luật cuối cùng cũng ngưng khóc thút thít, một đôi mắt to chớp chớp nhìn ta, bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
“Tất nhiên là thật! Ngươi chớ kích động, ta đi tìm Nguyễn Dự hỏi rõ rồi nói cho ngươi, ngươi vẫn nên tạm thời nán lại đi!”
“Ân, cám ơn nương nương.” Lục thị lang lau mặt cà lăm nói.
Sờ sờ đầu Lục thị lang, ta liền đi qua bên Nguyễn Chỉ, nói đùa, ngươi nghĩ có thể lấy về. Vô luận như thế nào cũng phải đợi ta lấy được bạc mới có thể đưa về cho ngươi, nếu không mấy ngày bao ăn bao ở chẳng phải lỗ vốn? Hơn nữa ta không tin Đoàn Tu cứ như vậy buông tha Vi Luật. Hơn nữa, có cô nương nhà nào dám gả cho hắn a?? A, nói sai rồi, là tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa nhà nào dám gả cho hắn?
/90
|