Mồ hôi lạnh chảy xuống ~ đức phi nương nương a, tâm cơ thủ đoạn tài hoa ta đều không có, nhưng ta lại có hồn mộng mê hồn tán, bất quá đây là bảo bối bảo vệ trinh tiết của ta, muốn tài năng ta có thể cho ngươi!
Hai người lại tiếp tục nói liên miên, ta cũng không nghe nữa, thầm nghĩ đợi hai nàng nói xong rồi rời đi. Đột nhiên nghe đức phi có chút đắc ý nói:
“Văn Thư đã đưa tới?”
Văn Thư? Cái tên này thật quen thuộc, tựa hồ là một trong bốn nha hoàn nội vụ của ta. Lại nghe Tô ma ma đè nặng cổ họng nói:
“Nương nương, đã đưa qua, thần không biết quỷ không hay, bảo đảm không ai biết được nàng là người của chúng ta.”
“Vậy thì tốt, nhưng là Tô ma ma nên nhớ, thuốc trước hết để bên người Văn Thư, hạ sớm một chút. Nguyễn hiền phi ta chưa từng gặp qua, cũng không biết là bạn hay thù. Có lẽ còn có thể cùng ta đối phó với Nhàn quý phi, đợi diệt trừ Nhàn quý phi, xử lý nàng cũng không muộn. Huống chi hiền phi chỉ là một tiểu nha đầu được nuôi trong khuê phòng cái gì cũng không hiểu, chỉ có bề ngoài tốt mà thôi. Đối phó với nàng dễ dàng hơn đối phó Nhàn quý phi nhiều!”
Trong mắt đức phi lóe lên một tia tàn độc, cùng bộ dáng ngây thơ của nàng không hợp chút nào! Cách lão tử, nếu là hôm nay ta không nghe thấy lời này, bị người ta hạ duợc chết cũng không biết! Nữ nhân trong hậu cung thật đáng sợ, đầu tiên là Nhàn phi giờ là đức phi, đều là mãng xà đốm hoa. Tiểu hoàng đế kia cùng các nàng đồng sàng cộng chẩm lâu như vậy, không bị ăn tươi cũng thật là bản lĩnh.
Chờ một lúc lâu sau khi hai nàng rời đi, ta mới dám nhúc nhích, ngồi xổm lâu như vậy thật đau lưng, mới vừa rồi nghe lời kia khiến chân ta tê cứng. Vừa đứng lên ta liền lảo đảo, thân thể lùi về sau, nguyên tưởng rằng sẽ ngã xuống đất, chí ít cũng phải có chút đau nhức, ai ngờ lại ngã vào một người toàn thân toát lên hương mực thơm ngát.
Quay mặt lại nhìn người nọ, bên cạnh truyền đến thanh âm trêu chọc của tiểu hoàng đế:
“Đoàn ái khanh thật là đào hoa, tiêu soái đi đường cũng gặp được cung nhân đầu hoài tống bão.” [1]
[1] Đầu hoài tống bão: nhảy vào ôm ngực.
Một khắc kia, ta nghĩ chính là, tuyệt đối không thể để cho tiểu hoàng đế thấy mặt của ta!! Mặc dù ta đã dịch dung, nhưng là không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Bất quá theo góc độ bây giờ, hắn cũng chỉ nhìn thấy cái gáy của ta đi? Nếu chỉ bằng một cái gáy là có thể nhận ra người khác, tiểu hoàng đế này không thể nghi ngờ chính là Tôn Ngộ Không hỏa nhãn kim tinh [2]
[2] Phép nhìn thấu yêu quái của Tôn Ngộ Không.
Giờ phút này, tay Đoàn Tu đang đỡ hông ta, hắn bình tĩnh nhìn ta, nhàn nhạt nói với tiểu hoàng đế:
“Tu chỉ là so với hoàng thượng phong lưu hơn một chút thôi.”
Từ từ buông tay ra khỏi hông ta, khóe miệng của hắn hiện lên nụ cười quỷ dị. Ở bên tai ta nói nhỏ:
“Lần sau dịch dung nhớ dịch dung cả đôi mắt.”
Rồi sau đó đẩy ta ra, vẻ mặt chính trực nói:
“Cô nương tình nồng, Tu xin từ chối. Chỉ là ta vốn vô tình, chỉ có thể cô phụ cô nương.”
Vừa nói vừa thở dài, một bộ thẹn với giai nhân, không đành lòng nhìn dáng vẻ này, vì vậy. . .Ta hiển nhiên, hai tay che mặt tỏ vẻ thương tâm muốn chết chạy vội. . .
Ngày hôm nay thật sự là hữu kinh vô hiểm [3], ta âm thầm nghĩ không thể tiếp tục như vậy, nếu như tiểu hoàng đế mới vừa rồi nhận ra ta, đoán chừng việc ta dịch dung cũng có thể bị xử tội khi quân.
[3] Chỉ sợ hãi chứ không gặp nguy.
Khi quân a khi quân. Lừa ngươi ngươi phát hiện mới là khi quân, ngươi nếu vĩnh viễn đều không biết, liền không thể không ngồi im ngoan ngoan bị lừa gạt? Ta vừa đi vừa nghĩ, trở về nhất định phải hỏi Hành Cửu một chút, diệp kính được giấu ở nơi nào, không thể giống như con ruồi không đầu tìm lung tung, sớm muộn phải có kết quả.
Cứ đi như vậy một chút, ta phát hiện mình có thể nhớ đường. Đi qua cây liễu trước mặt rồi quẹo phải, không phải là tới Tuyền Lan điện sao? Hôm nay lúc vào cung ta còn buồn cười hình dạng cây liễu này giống như con voi, không nghĩ tới sẽ có “dấu hiệu” này để sử dụng.
Ta đang định đi tới. Liền nghe thấy một thanh âm chói tai sau lưng:
“Tiểu cung nữ phía trước, đứng lại, tới đây một chút!”
Thanh âm kia tựa hồ là của thái giám. Ta quay đầu lại, thấy một lão công công mặc đồ thái giám trên mặt mang nụ cười nịnh bợ, đáng tiếc bộ dáng xu nịnh của lão công công này không phải hướng về phía ta, mà là hướng về phía người mặc triều phục, bộ dáng oai phong. . .Hoàng đại nhân.
Chậm rãi đi tới, liền nghe lão công công kia ho nhẹ một tiếng, vô cùng nghiêm chỉnh hướng về phía ta nói:
“Ngươi ở cung nào? Tên gọi là gì?” Thì ra là tra hộ khẩu. Tận lực đè ép thanh âm, mềm mại lại mang vẻ run rẩy, ta nói:
“Nô tỳ. . .nô tỳ trong cung đức. . .đức phi. Tên gọi, gọi Văn Thư.”
Lão công công lạnh mặt nói “Được rồi được rồi! Hẳn là người bị cà lăm.” hắn quay đầu lại một bộ tươi cười hướng hoàng đại nhân nói:
“Đại nhân, người xem ngài đang chờ ở bên này, ta sai tiểu cung nữ này đi lấy y phục cho ngươi được không?”
Hoàng đại nhân vuốt râu nói:
“Dĩ nhiên là có thể, chính là cước bộ phải nhanh chút, bổn quan muốn đổi y phục đi về nhà sớm.”
Thay quần áo? Ở trong cung thay đổi y phục làm gì? Ta vụng trộm nhìn, mới phát hiện triều phục màu đen của hoàng đại nhân – giữa hai chân là một vũng nước sáng ngời!
Vị trí này. . .Đây là. . .Tức khắc, một hàng chữ in thể Tống xuất hiện trong đầu ta, “Đi tiểu nhiều buồn tiểu tiểu không khống chế, xin dùng tiền liệt khang.” (Sulli: câu này quen nhỉ)
Hoàng đại nhân nha Hoàng đại nhân, ngươi dù gì cũng là xuất thân võ tướng, như thế nào liền. . .Nhưng là, cổ đại cũng không bán tiền liệt khang. Ta vô cùng thương hại nhìn hắn một cái, hắn tựa như đã nhận ra, mắt chim ưng sắc bén ở trên mặt ta quét mấy cái, nói:
“Một đôi mắt thật xinh đẹp, cô nương thoạt nhìn có chút quen mắt.”
Đúng là quen mắt, người quen cũ a người quen cũ. Hoàng đại nhân, ngươi còn nhớ rõ hoa khôi Xuân Tiêu trong Phù Dung các giấu nhị nãi giúp ngươi sao? Không nhịn được ta bật cười. Giống như Càn Long và Hạ Vũ Hà. [4] Sau đó ta vội vàng cúi đầu.
[4] Khi Càn Long du hồ gặp Hạ Vũ Hà. Càn Long thấy nàng xinh đẹp hơn ba nghìn giai lệ ở trong cung, nói năng cao nhã, tự nhiên hào phóng,. . .Hai người thành tri kỷ. Càn Long ở cạnh bờ hồ một thời gian ngắn, thường xuyên qua lại với Hạ Vũ Hà → rơi vào bể tình. Có thể ở đây Xuân Tiêu so sánh với việc nuôi nhị nãi của Hoàng đại nhân.
Công công kia hướng ta nói:
“Ngươi biết Thất Tuyên phòng ở đâu chứ? Ngươi nhanh đi Thất Tuyên phòng tìm Tiểu Ngõa Tử lấy một bộ đồ đen, nói là Vạn công công muốn ngươi đưa đến là được.”
“Vâng” ta gật đầu muốn xoay người rời đi, liền nghe thấy Vạn công công ở phía sau nói nhỏ:
“Thượng thư đại nhân nếu nhìn trúng tỳ nữ này cũng không phải không thể, ngài chỉ cần nói với đức phi, đức phi nương nương xưa nay rất am hiểu, tất nhiên sẽ đồng ý.”
Mẹ kiếp! Đồ bất nam bất nữ biến thái chết tiệt! Ngươi nghĩ lão tử là thịt heo mở miệng liền đòi, muốn liền cho? Lão tử ta hiện tại dù gì cũng là hiền phi, giá trị có thể dùng thịt heo để so sánh sao?!
Toàn thân cao thấp liền nổi da gà, xoay người liền chạy chậm đi, ta thật ra cũng không sợ Hoàng đại nhân nói muốn hay không muốn. Ta cũng đã đoán được nội dung. Chắc cũng là vuốt râu nói:
“Cô nương này đôi mắt thật xinh đẹp, đáng tiếc cũng không phải là loại hình bổn quan thích a, bổn quan thích, là nữ tử điềm đạm đáng yêu yểu điệu.”
Được rồi, ngươi tiếp tục điềm đạm đáng yêu tiếp tục yểu điệu đi, đợi đến ngày ngươi thấy Nguyễn Chỉ, ta xem ngươi có biến thành lang nhân đột nhiên nhào lên hay không!
Đi khỏi tầm mắt của hai người bọn họ, ta bắt đầu loạng choạng hồi cung, cái gì cầm đồ đen cái gì Tiểu Ngõa Tử, lão tử mới đến ngày đầu, nào biết Thất Tuyên phòng ở đâu. . .Cho nên Hoàng đại nhân, ngài cũng chỉ có thể cầu phúc! Liền trốn trong cung chờ tối trở về đi.
Trở lại Tuyền Lan điện thấy Nhã Ca đứng trước cửa, một đôi mắt giống như ra-đa khắp nơi xem xét, nhìn thấy ta liền thở phào nhẹ nhõm. Vội vàng theo ta vào trong điện, vừa đi vừa nói:
“Nương nương, nô tỳ mới vừa rồi bị hù chết, đại tiểu thư đến tìm nương nương, ta nói nương nương mệt mỏi đã ngủ nàng mới đi. Nương nương a, ngươi sau này không thể cứ ra ngoài như vậy. . .”
“Biết biết” Nhã Ca hiện tại la lớn giống như quạ kêu. Thật ra thì ta biết nàng cũng chỉ là lo lắng cho ta, dù sao hôm nay ở trong cung, một bước sai thì vạn bước sai. Vỗ vỗ vai nàng, ta trấn an nói:
“Đừng lo lắng, không phải là không có việc gì sao, ta sau này ít đi ra ngoài là được.”
Sai Nhã Ca bưng bồn nước, đổ thuốc vào, ta tẩy dịch dung trên mặt đi. Mới vừa tắm xong liền nghe cung nhân bên ngoài nói:
“Nương nương, hoàng thượng phái người đưa thuốc bổ tới cho nương nương.” Nhanh chóng cùng Nhã Ca đi ra phòng khách, liền thấy trong chén trên bàn sứ men xanh, có một thứ giống như cháo đang bốc hơi nóng. Một tiểu thái giám vẻ mặt có vẻ cơ trí nói với ta:
“Hiền phi nương nương, hoàng thượng sai nô tài mang tổ yến đến cho nương nương, nương nương nên ăn ngay lúc còn nóng, tránh cô phụ tâm ý thánh thượng.”
“Tạ công công đi chuyến này, các ngươi.”
Ta chỉ bốn cung nhân nói:
“Các ngươi thay ta tiễn công công.”
Đợi bốn người kia cùng công công lui ra ngoài. Ta hỏi Nhã Ca:
“Bốn cung nữ phủ nội vụ đưa tới, người nào là Văn Thư?”
Nhã Ca đáp: “Là người thấp nhất trong bốn người.”
Cái đó sao? Bộ dáng có vẻ thật thà, quả nhiên nhìn tướng mạo không thể biết lòng người a. Người có diện mạo như vậy đến nằm vùng, thật sự là vô cùng thích hợp.
Ta sai Nhã Ca tìm ngân châm, tổ yến tuy là tiểu hoàng đế sai người đưa tới, nhưng là trên đường đưa tới tránh khỏi động tay động chân. Nhã Ca mang ngân châm tới, ta đang định thử, liền nghe một giọng nữ nhu nhược nói:
“Muội muội, ngươi dậy?”
Ta nói: “Ân, mới dậy.”
Chỉ thấy thần sắc Nguyễn Chỉ đột nhiên biến đổi, vẻ nhu nhược ôn nhu hết thảy biến mất! Gương mặt thèm thuồng! Miệng mở to giống như nước miếng sắp làm vỡ đê, nàng chợt nhào tới trước bàn bưng chén tổ yến uống một hơi cạn sạch.
Thật sự là uống một hơi cạn sạch! Ngay cã một chút cặn cũng không dư! Cuối cùng thấy nàng hài lòng lau miệng nói:
“Ăn ngon! Ăn quá ngon! Ta lâu rồi chưa được ăn!”
Cằm ta rớt xuống, thật lâu cũng chưa khép lại. Ai tới nói cho ta biết, người miệng đầy tổ yến, bộ dạng giống như thật lâu chưa được ăn cơm, thật sự là Nguyễn Chỉ Nguyễn đại tiểu thư nhu nhược chọc người thương được nuôi trong khuê phòng sao?!
Đã lâu chưa được ăn. . .Đường đường là phủ trấn quốc công mà thiếu ngươi một chén tổ yến?!
Ngây người thật lâu, ta mới phản ứng được, lắp bắp nói:
“Tỷ. . .Tỷ, kia. . .kia tổ yến có thể bị đầu độc.”
Nếu là độc mạn tính [5] thì thật nguy.
[5] Độc phát tác chậm.
“Ta biết a!”
Nguyễn Chỉ hạ miệng, chưa thỏa mãn nói: “Trong tổ yến có kịch độc kim tuyến xà.”
Gì!! Biết ngươi còn dám uống! Ta đã hoàn toàn biến thành cộc gỗ không biết phản ứng như thế nào.
Lại thấy Nguyễn Chỉ từ ống tay áo chậm rãi rút khăn tay, chùi miệng. Lại khôi phục bộ dáng Đại Ngọc xưa nay, ôn nhu mở miệng nói:
“Khiến muội muội chê cười. . .Chỉ vì khi ta còn bé không cẩn thận nuốt phải một con bọ cạp thiên hạ đệ nhất kịch độc, thiếu chút nữa liền không sống nổi, vừa vặn giang hồ đệ nhất thần y Ô Mặc lúc ấy ở trong phủ làm khách, cho ta dùng thật nhiều độc mới khắc chế được độc tính, lúc này mới giữ được mạng nhỏ.
Sau đó năm nào ta cũng phải ăn vào một lượng lớn độc dược mới khắc chế được độc tính của bọ cạp, lâu ngày thiên hạ độc vật ta đều nếm qua, cho nên dần dần có thể phân biệt các loại độc.”
Nàng liếm liếm môi nói:
“Bất quá những năm gần đây độc tố trong thân thể ổn định, ta cũng không dùng độc nữa. Chén tổ yến mới vừa rồi thật là mỹ vị, kim tuyến xà bên trong mặc dù là kịch độc, nhưng đối với ta là đại bổ.”
Lại dừng một chút. Tay của nàng nhéo vạt áo, có chút thẹn thùng nói:
“Muội muội sao này nếu lại được mỹ vị thế này nhất định phải đưa một chút đến phòng tỷ tỷ a.”
“Không thành vấn đề! Sau này ta có bao nhiêu sẽ đưa hết, đều cho ngươi!”
Lau trán đầy mồ hôi lạnh, lòng ta nghĩ, thân thể Nguyễn Chỉ mặc dù có chút dọa người, nhưng sao này có thể dùng thử độc. Trước khi dùng bữa cho nàng nếm một cái, vậy đối với ta cũng rất thuận tiện, tiết kiệm thời gian ta đi tìm ngân châm.
Nguyễn Chỉ nghe vậy đột nhiên nhào tới ôm ta, nước mắt lưng tròng nhìn ta nói:
“Muội muội đối với tỷ rộng lượng như vậy, tỷ tỷ tất nhiên cũng sẽ không hẹp hòi. Muội muội, lén nói cho ngươi biết, máu của ta có nhiều độc vật tinh túy như vậy, uống máu của ta có thể giải bách độc! Muội muội sau này nếu trúng độc có thể lấy máu trên người tỷ tỷ!”
“Tỷ tỷ!” Ta ôm nàng thật chặt, trong lòng tâm tình kích động không cách nào hình dung!
Khó trách Nguyễn Dự chịu để tỷ tỷ nhu nhược bảo bối này vào cung, nguyên lai là có tất sát kỹ a!!
Lão thiên gia a, ngươi quả nhiên vẫn không vứt bỏ lão tử, trước có châm nghiệm độc, bây giờ thuốc giải độc vạn năng cũng có! Thần thánh bách độc bất xâm? Đây mới thật sự là bách độc bất xâm! Cách lão tử, cái gì nhàn phi đức phi chiêu nghi, cái gì hạc đỉnh hồng thất tinh hải đường xé ruột xé gan, hết thảy trình lên cho lão tử xem đi! Lão tử không sợ.
Hai người lại tiếp tục nói liên miên, ta cũng không nghe nữa, thầm nghĩ đợi hai nàng nói xong rồi rời đi. Đột nhiên nghe đức phi có chút đắc ý nói:
“Văn Thư đã đưa tới?”
Văn Thư? Cái tên này thật quen thuộc, tựa hồ là một trong bốn nha hoàn nội vụ của ta. Lại nghe Tô ma ma đè nặng cổ họng nói:
“Nương nương, đã đưa qua, thần không biết quỷ không hay, bảo đảm không ai biết được nàng là người của chúng ta.”
“Vậy thì tốt, nhưng là Tô ma ma nên nhớ, thuốc trước hết để bên người Văn Thư, hạ sớm một chút. Nguyễn hiền phi ta chưa từng gặp qua, cũng không biết là bạn hay thù. Có lẽ còn có thể cùng ta đối phó với Nhàn quý phi, đợi diệt trừ Nhàn quý phi, xử lý nàng cũng không muộn. Huống chi hiền phi chỉ là một tiểu nha đầu được nuôi trong khuê phòng cái gì cũng không hiểu, chỉ có bề ngoài tốt mà thôi. Đối phó với nàng dễ dàng hơn đối phó Nhàn quý phi nhiều!”
Trong mắt đức phi lóe lên một tia tàn độc, cùng bộ dáng ngây thơ của nàng không hợp chút nào! Cách lão tử, nếu là hôm nay ta không nghe thấy lời này, bị người ta hạ duợc chết cũng không biết! Nữ nhân trong hậu cung thật đáng sợ, đầu tiên là Nhàn phi giờ là đức phi, đều là mãng xà đốm hoa. Tiểu hoàng đế kia cùng các nàng đồng sàng cộng chẩm lâu như vậy, không bị ăn tươi cũng thật là bản lĩnh.
Chờ một lúc lâu sau khi hai nàng rời đi, ta mới dám nhúc nhích, ngồi xổm lâu như vậy thật đau lưng, mới vừa rồi nghe lời kia khiến chân ta tê cứng. Vừa đứng lên ta liền lảo đảo, thân thể lùi về sau, nguyên tưởng rằng sẽ ngã xuống đất, chí ít cũng phải có chút đau nhức, ai ngờ lại ngã vào một người toàn thân toát lên hương mực thơm ngát.
Quay mặt lại nhìn người nọ, bên cạnh truyền đến thanh âm trêu chọc của tiểu hoàng đế:
“Đoàn ái khanh thật là đào hoa, tiêu soái đi đường cũng gặp được cung nhân đầu hoài tống bão.” [1]
[1] Đầu hoài tống bão: nhảy vào ôm ngực.
Một khắc kia, ta nghĩ chính là, tuyệt đối không thể để cho tiểu hoàng đế thấy mặt của ta!! Mặc dù ta đã dịch dung, nhưng là không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Bất quá theo góc độ bây giờ, hắn cũng chỉ nhìn thấy cái gáy của ta đi? Nếu chỉ bằng một cái gáy là có thể nhận ra người khác, tiểu hoàng đế này không thể nghi ngờ chính là Tôn Ngộ Không hỏa nhãn kim tinh [2]
[2] Phép nhìn thấu yêu quái của Tôn Ngộ Không.
Giờ phút này, tay Đoàn Tu đang đỡ hông ta, hắn bình tĩnh nhìn ta, nhàn nhạt nói với tiểu hoàng đế:
“Tu chỉ là so với hoàng thượng phong lưu hơn một chút thôi.”
Từ từ buông tay ra khỏi hông ta, khóe miệng của hắn hiện lên nụ cười quỷ dị. Ở bên tai ta nói nhỏ:
“Lần sau dịch dung nhớ dịch dung cả đôi mắt.”
Rồi sau đó đẩy ta ra, vẻ mặt chính trực nói:
“Cô nương tình nồng, Tu xin từ chối. Chỉ là ta vốn vô tình, chỉ có thể cô phụ cô nương.”
Vừa nói vừa thở dài, một bộ thẹn với giai nhân, không đành lòng nhìn dáng vẻ này, vì vậy. . .Ta hiển nhiên, hai tay che mặt tỏ vẻ thương tâm muốn chết chạy vội. . .
Ngày hôm nay thật sự là hữu kinh vô hiểm [3], ta âm thầm nghĩ không thể tiếp tục như vậy, nếu như tiểu hoàng đế mới vừa rồi nhận ra ta, đoán chừng việc ta dịch dung cũng có thể bị xử tội khi quân.
[3] Chỉ sợ hãi chứ không gặp nguy.
Khi quân a khi quân. Lừa ngươi ngươi phát hiện mới là khi quân, ngươi nếu vĩnh viễn đều không biết, liền không thể không ngồi im ngoan ngoan bị lừa gạt? Ta vừa đi vừa nghĩ, trở về nhất định phải hỏi Hành Cửu một chút, diệp kính được giấu ở nơi nào, không thể giống như con ruồi không đầu tìm lung tung, sớm muộn phải có kết quả.
Cứ đi như vậy một chút, ta phát hiện mình có thể nhớ đường. Đi qua cây liễu trước mặt rồi quẹo phải, không phải là tới Tuyền Lan điện sao? Hôm nay lúc vào cung ta còn buồn cười hình dạng cây liễu này giống như con voi, không nghĩ tới sẽ có “dấu hiệu” này để sử dụng.
Ta đang định đi tới. Liền nghe thấy một thanh âm chói tai sau lưng:
“Tiểu cung nữ phía trước, đứng lại, tới đây một chút!”
Thanh âm kia tựa hồ là của thái giám. Ta quay đầu lại, thấy một lão công công mặc đồ thái giám trên mặt mang nụ cười nịnh bợ, đáng tiếc bộ dáng xu nịnh của lão công công này không phải hướng về phía ta, mà là hướng về phía người mặc triều phục, bộ dáng oai phong. . .Hoàng đại nhân.
Chậm rãi đi tới, liền nghe lão công công kia ho nhẹ một tiếng, vô cùng nghiêm chỉnh hướng về phía ta nói:
“Ngươi ở cung nào? Tên gọi là gì?” Thì ra là tra hộ khẩu. Tận lực đè ép thanh âm, mềm mại lại mang vẻ run rẩy, ta nói:
“Nô tỳ. . .nô tỳ trong cung đức. . .đức phi. Tên gọi, gọi Văn Thư.”
Lão công công lạnh mặt nói “Được rồi được rồi! Hẳn là người bị cà lăm.” hắn quay đầu lại một bộ tươi cười hướng hoàng đại nhân nói:
“Đại nhân, người xem ngài đang chờ ở bên này, ta sai tiểu cung nữ này đi lấy y phục cho ngươi được không?”
Hoàng đại nhân vuốt râu nói:
“Dĩ nhiên là có thể, chính là cước bộ phải nhanh chút, bổn quan muốn đổi y phục đi về nhà sớm.”
Thay quần áo? Ở trong cung thay đổi y phục làm gì? Ta vụng trộm nhìn, mới phát hiện triều phục màu đen của hoàng đại nhân – giữa hai chân là một vũng nước sáng ngời!
Vị trí này. . .Đây là. . .Tức khắc, một hàng chữ in thể Tống xuất hiện trong đầu ta, “Đi tiểu nhiều buồn tiểu tiểu không khống chế, xin dùng tiền liệt khang.” (Sulli: câu này quen nhỉ)
Hoàng đại nhân nha Hoàng đại nhân, ngươi dù gì cũng là xuất thân võ tướng, như thế nào liền. . .Nhưng là, cổ đại cũng không bán tiền liệt khang. Ta vô cùng thương hại nhìn hắn một cái, hắn tựa như đã nhận ra, mắt chim ưng sắc bén ở trên mặt ta quét mấy cái, nói:
“Một đôi mắt thật xinh đẹp, cô nương thoạt nhìn có chút quen mắt.”
Đúng là quen mắt, người quen cũ a người quen cũ. Hoàng đại nhân, ngươi còn nhớ rõ hoa khôi Xuân Tiêu trong Phù Dung các giấu nhị nãi giúp ngươi sao? Không nhịn được ta bật cười. Giống như Càn Long và Hạ Vũ Hà. [4] Sau đó ta vội vàng cúi đầu.
[4] Khi Càn Long du hồ gặp Hạ Vũ Hà. Càn Long thấy nàng xinh đẹp hơn ba nghìn giai lệ ở trong cung, nói năng cao nhã, tự nhiên hào phóng,. . .Hai người thành tri kỷ. Càn Long ở cạnh bờ hồ một thời gian ngắn, thường xuyên qua lại với Hạ Vũ Hà → rơi vào bể tình. Có thể ở đây Xuân Tiêu so sánh với việc nuôi nhị nãi của Hoàng đại nhân.
Công công kia hướng ta nói:
“Ngươi biết Thất Tuyên phòng ở đâu chứ? Ngươi nhanh đi Thất Tuyên phòng tìm Tiểu Ngõa Tử lấy một bộ đồ đen, nói là Vạn công công muốn ngươi đưa đến là được.”
“Vâng” ta gật đầu muốn xoay người rời đi, liền nghe thấy Vạn công công ở phía sau nói nhỏ:
“Thượng thư đại nhân nếu nhìn trúng tỳ nữ này cũng không phải không thể, ngài chỉ cần nói với đức phi, đức phi nương nương xưa nay rất am hiểu, tất nhiên sẽ đồng ý.”
Mẹ kiếp! Đồ bất nam bất nữ biến thái chết tiệt! Ngươi nghĩ lão tử là thịt heo mở miệng liền đòi, muốn liền cho? Lão tử ta hiện tại dù gì cũng là hiền phi, giá trị có thể dùng thịt heo để so sánh sao?!
Toàn thân cao thấp liền nổi da gà, xoay người liền chạy chậm đi, ta thật ra cũng không sợ Hoàng đại nhân nói muốn hay không muốn. Ta cũng đã đoán được nội dung. Chắc cũng là vuốt râu nói:
“Cô nương này đôi mắt thật xinh đẹp, đáng tiếc cũng không phải là loại hình bổn quan thích a, bổn quan thích, là nữ tử điềm đạm đáng yêu yểu điệu.”
Được rồi, ngươi tiếp tục điềm đạm đáng yêu tiếp tục yểu điệu đi, đợi đến ngày ngươi thấy Nguyễn Chỉ, ta xem ngươi có biến thành lang nhân đột nhiên nhào lên hay không!
Đi khỏi tầm mắt của hai người bọn họ, ta bắt đầu loạng choạng hồi cung, cái gì cầm đồ đen cái gì Tiểu Ngõa Tử, lão tử mới đến ngày đầu, nào biết Thất Tuyên phòng ở đâu. . .Cho nên Hoàng đại nhân, ngài cũng chỉ có thể cầu phúc! Liền trốn trong cung chờ tối trở về đi.
Trở lại Tuyền Lan điện thấy Nhã Ca đứng trước cửa, một đôi mắt giống như ra-đa khắp nơi xem xét, nhìn thấy ta liền thở phào nhẹ nhõm. Vội vàng theo ta vào trong điện, vừa đi vừa nói:
“Nương nương, nô tỳ mới vừa rồi bị hù chết, đại tiểu thư đến tìm nương nương, ta nói nương nương mệt mỏi đã ngủ nàng mới đi. Nương nương a, ngươi sau này không thể cứ ra ngoài như vậy. . .”
“Biết biết” Nhã Ca hiện tại la lớn giống như quạ kêu. Thật ra thì ta biết nàng cũng chỉ là lo lắng cho ta, dù sao hôm nay ở trong cung, một bước sai thì vạn bước sai. Vỗ vỗ vai nàng, ta trấn an nói:
“Đừng lo lắng, không phải là không có việc gì sao, ta sau này ít đi ra ngoài là được.”
Sai Nhã Ca bưng bồn nước, đổ thuốc vào, ta tẩy dịch dung trên mặt đi. Mới vừa tắm xong liền nghe cung nhân bên ngoài nói:
“Nương nương, hoàng thượng phái người đưa thuốc bổ tới cho nương nương.” Nhanh chóng cùng Nhã Ca đi ra phòng khách, liền thấy trong chén trên bàn sứ men xanh, có một thứ giống như cháo đang bốc hơi nóng. Một tiểu thái giám vẻ mặt có vẻ cơ trí nói với ta:
“Hiền phi nương nương, hoàng thượng sai nô tài mang tổ yến đến cho nương nương, nương nương nên ăn ngay lúc còn nóng, tránh cô phụ tâm ý thánh thượng.”
“Tạ công công đi chuyến này, các ngươi.”
Ta chỉ bốn cung nhân nói:
“Các ngươi thay ta tiễn công công.”
Đợi bốn người kia cùng công công lui ra ngoài. Ta hỏi Nhã Ca:
“Bốn cung nữ phủ nội vụ đưa tới, người nào là Văn Thư?”
Nhã Ca đáp: “Là người thấp nhất trong bốn người.”
Cái đó sao? Bộ dáng có vẻ thật thà, quả nhiên nhìn tướng mạo không thể biết lòng người a. Người có diện mạo như vậy đến nằm vùng, thật sự là vô cùng thích hợp.
Ta sai Nhã Ca tìm ngân châm, tổ yến tuy là tiểu hoàng đế sai người đưa tới, nhưng là trên đường đưa tới tránh khỏi động tay động chân. Nhã Ca mang ngân châm tới, ta đang định thử, liền nghe một giọng nữ nhu nhược nói:
“Muội muội, ngươi dậy?”
Ta nói: “Ân, mới dậy.”
Chỉ thấy thần sắc Nguyễn Chỉ đột nhiên biến đổi, vẻ nhu nhược ôn nhu hết thảy biến mất! Gương mặt thèm thuồng! Miệng mở to giống như nước miếng sắp làm vỡ đê, nàng chợt nhào tới trước bàn bưng chén tổ yến uống một hơi cạn sạch.
Thật sự là uống một hơi cạn sạch! Ngay cã một chút cặn cũng không dư! Cuối cùng thấy nàng hài lòng lau miệng nói:
“Ăn ngon! Ăn quá ngon! Ta lâu rồi chưa được ăn!”
Cằm ta rớt xuống, thật lâu cũng chưa khép lại. Ai tới nói cho ta biết, người miệng đầy tổ yến, bộ dạng giống như thật lâu chưa được ăn cơm, thật sự là Nguyễn Chỉ Nguyễn đại tiểu thư nhu nhược chọc người thương được nuôi trong khuê phòng sao?!
Đã lâu chưa được ăn. . .Đường đường là phủ trấn quốc công mà thiếu ngươi một chén tổ yến?!
Ngây người thật lâu, ta mới phản ứng được, lắp bắp nói:
“Tỷ. . .Tỷ, kia. . .kia tổ yến có thể bị đầu độc.”
Nếu là độc mạn tính [5] thì thật nguy.
[5] Độc phát tác chậm.
“Ta biết a!”
Nguyễn Chỉ hạ miệng, chưa thỏa mãn nói: “Trong tổ yến có kịch độc kim tuyến xà.”
Gì!! Biết ngươi còn dám uống! Ta đã hoàn toàn biến thành cộc gỗ không biết phản ứng như thế nào.
Lại thấy Nguyễn Chỉ từ ống tay áo chậm rãi rút khăn tay, chùi miệng. Lại khôi phục bộ dáng Đại Ngọc xưa nay, ôn nhu mở miệng nói:
“Khiến muội muội chê cười. . .Chỉ vì khi ta còn bé không cẩn thận nuốt phải một con bọ cạp thiên hạ đệ nhất kịch độc, thiếu chút nữa liền không sống nổi, vừa vặn giang hồ đệ nhất thần y Ô Mặc lúc ấy ở trong phủ làm khách, cho ta dùng thật nhiều độc mới khắc chế được độc tính, lúc này mới giữ được mạng nhỏ.
Sau đó năm nào ta cũng phải ăn vào một lượng lớn độc dược mới khắc chế được độc tính của bọ cạp, lâu ngày thiên hạ độc vật ta đều nếm qua, cho nên dần dần có thể phân biệt các loại độc.”
Nàng liếm liếm môi nói:
“Bất quá những năm gần đây độc tố trong thân thể ổn định, ta cũng không dùng độc nữa. Chén tổ yến mới vừa rồi thật là mỹ vị, kim tuyến xà bên trong mặc dù là kịch độc, nhưng đối với ta là đại bổ.”
Lại dừng một chút. Tay của nàng nhéo vạt áo, có chút thẹn thùng nói:
“Muội muội sao này nếu lại được mỹ vị thế này nhất định phải đưa một chút đến phòng tỷ tỷ a.”
“Không thành vấn đề! Sau này ta có bao nhiêu sẽ đưa hết, đều cho ngươi!”
Lau trán đầy mồ hôi lạnh, lòng ta nghĩ, thân thể Nguyễn Chỉ mặc dù có chút dọa người, nhưng sao này có thể dùng thử độc. Trước khi dùng bữa cho nàng nếm một cái, vậy đối với ta cũng rất thuận tiện, tiết kiệm thời gian ta đi tìm ngân châm.
Nguyễn Chỉ nghe vậy đột nhiên nhào tới ôm ta, nước mắt lưng tròng nhìn ta nói:
“Muội muội đối với tỷ rộng lượng như vậy, tỷ tỷ tất nhiên cũng sẽ không hẹp hòi. Muội muội, lén nói cho ngươi biết, máu của ta có nhiều độc vật tinh túy như vậy, uống máu của ta có thể giải bách độc! Muội muội sau này nếu trúng độc có thể lấy máu trên người tỷ tỷ!”
“Tỷ tỷ!” Ta ôm nàng thật chặt, trong lòng tâm tình kích động không cách nào hình dung!
Khó trách Nguyễn Dự chịu để tỷ tỷ nhu nhược bảo bối này vào cung, nguyên lai là có tất sát kỹ a!!
Lão thiên gia a, ngươi quả nhiên vẫn không vứt bỏ lão tử, trước có châm nghiệm độc, bây giờ thuốc giải độc vạn năng cũng có! Thần thánh bách độc bất xâm? Đây mới thật sự là bách độc bất xâm! Cách lão tử, cái gì nhàn phi đức phi chiêu nghi, cái gì hạc đỉnh hồng thất tinh hải đường xé ruột xé gan, hết thảy trình lên cho lão tử xem đi! Lão tử không sợ.
/90
|