Y không thể tưởng được tên tu sĩ nhà giàu mới nổi này không ngờ thật sự dám tăng giá, hơn nữa còn tăng giá mười ngàn linh thạch. Rõ ràng chính là chỉ vào mặt của y mà nói
"Tao cứ thêm mười ngàn linh thạch, mày làm gì được tao nào?"
- Tốt lắm, thiếu gia tôi nói chuyện từ trước tới nay đều giữ lời, 'Thái Hồng Vũ Y' tặng cho anh bạn đấy, hy vọng anh có thể đem nó che nắng.
Áo Kỳ Long lạnh lẽo nói, mặt của y lúc này đã âm trầm có thể nhỏ ra mực đấy.
Cho tới bây giờ vẫn chưa có người nào dám vô lễ như thế đối với y, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh nhìn thấy Áo Kỳ Long cũng sẽ không dám kiêu ngạo, hiện tại không biết một tên nhà giàu mới nổi từ nơi nào đến lại dám to gan như thế.
Chẳng những Áo Kỳ Long cảm thấy tu sĩ nhà giàu mới nổi này có gan, ngay cả những tu sĩ còn lại ngồi ở phía dưới đều cho là như vậy. Có tu sĩ thậm chí đang suy đoán lai lịch của Diệp Mặc không nhỏ, nói không chừng cũng là một thiếu gia thế lực lớn, hoặc là bản thân có mâu thuẫn với Áo Kỳ Long, lúc này mới tăng giá mười ngàn.
Bằng không mà nói, hắn hoàn toàn có thể tăng giá năm mươi ngàn, thậm chí nhiều hơn, tuy rằng như vậy cũng sẽ đắc tội Áo Kỳ Long, nhưng cũng sẽ không đắc tội nhiều như vậy. Kỳ thật những tu sĩ kia không đoán sai, Diệp Mặc thật sự có mối thù không nhỏ với thương hội Ngạo Thành.
Lúc này không người nào dám tăng giá nữa, đều biết rằng 'Thái Hồng Vũ Y' là món đồ mà Áo Kỳ Long nhất định phải đoạt về, lúc này đặt giá không có bất kỳ ý nghĩa gì.
- Năm trăm hai mươi ngàn linh thạch lần một... Năm trăm hai mươi ngàn linh thạch lần hai...
Nữ tu chủ trì cuộc bán đấu giá kia dường như cố ý muốn Áo Kỳ Long nhục nhã, thanh âm kéo dài lại giòn tan.
- Năm trăm hai mươi ngàn linh thạch lần thứ ba.
Từ lần thứ ba hạ xuống, nữ tu kia bỗng nhiên gõ cây búa trong tay.
- Kết thúc, chúc mừng vị khách ngồi ở phòng số mười đã mua được Thái Hồng Vũ Y như mong ước...
Chính Diệp Mặc cũng hiểu nữ tu kia cố ý muốn nói như vậy, hiển nhiên nữ tu kia rất khó chịu với hành động trước đó của Áo Kỳ Long.
Diệp Mặc trong lòng chỉ cười lạnh, tuy rằng như vậy càng khiến Áo Kỳ Long tức giận hơn, làm cho Áo Kỳ Long càng thêm oán hận mình. Có thể nói nữ tu này cũng không có lòng tốt đâu, nhưng hắn không thèm để ý. Hắn vốn đã đắc tội Áo Kỳ Long, về phần đắc tội là nhiều hay ít, hắn căn bản cũng không để ý. Bạn đang đọc truyện tại
"Tao cứ thêm mười ngàn linh thạch, mày làm gì được tao nào?"
- Tốt lắm, thiếu gia tôi nói chuyện từ trước tới nay đều giữ lời, 'Thái Hồng Vũ Y' tặng cho anh bạn đấy, hy vọng anh có thể đem nó che nắng.
Áo Kỳ Long lạnh lẽo nói, mặt của y lúc này đã âm trầm có thể nhỏ ra mực đấy.
Cho tới bây giờ vẫn chưa có người nào dám vô lễ như thế đối với y, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh nhìn thấy Áo Kỳ Long cũng sẽ không dám kiêu ngạo, hiện tại không biết một tên nhà giàu mới nổi từ nơi nào đến lại dám to gan như thế.
Chẳng những Áo Kỳ Long cảm thấy tu sĩ nhà giàu mới nổi này có gan, ngay cả những tu sĩ còn lại ngồi ở phía dưới đều cho là như vậy. Có tu sĩ thậm chí đang suy đoán lai lịch của Diệp Mặc không nhỏ, nói không chừng cũng là một thiếu gia thế lực lớn, hoặc là bản thân có mâu thuẫn với Áo Kỳ Long, lúc này mới tăng giá mười ngàn.
Bằng không mà nói, hắn hoàn toàn có thể tăng giá năm mươi ngàn, thậm chí nhiều hơn, tuy rằng như vậy cũng sẽ đắc tội Áo Kỳ Long, nhưng cũng sẽ không đắc tội nhiều như vậy. Kỳ thật những tu sĩ kia không đoán sai, Diệp Mặc thật sự có mối thù không nhỏ với thương hội Ngạo Thành.
Lúc này không người nào dám tăng giá nữa, đều biết rằng 'Thái Hồng Vũ Y' là món đồ mà Áo Kỳ Long nhất định phải đoạt về, lúc này đặt giá không có bất kỳ ý nghĩa gì.
- Năm trăm hai mươi ngàn linh thạch lần một... Năm trăm hai mươi ngàn linh thạch lần hai...
Nữ tu chủ trì cuộc bán đấu giá kia dường như cố ý muốn Áo Kỳ Long nhục nhã, thanh âm kéo dài lại giòn tan.
- Năm trăm hai mươi ngàn linh thạch lần thứ ba.
Từ lần thứ ba hạ xuống, nữ tu kia bỗng nhiên gõ cây búa trong tay.
- Kết thúc, chúc mừng vị khách ngồi ở phòng số mười đã mua được Thái Hồng Vũ Y như mong ước...
Chính Diệp Mặc cũng hiểu nữ tu kia cố ý muốn nói như vậy, hiển nhiên nữ tu kia rất khó chịu với hành động trước đó của Áo Kỳ Long.
Diệp Mặc trong lòng chỉ cười lạnh, tuy rằng như vậy càng khiến Áo Kỳ Long tức giận hơn, làm cho Áo Kỳ Long càng thêm oán hận mình. Có thể nói nữ tu này cũng không có lòng tốt đâu, nhưng hắn không thèm để ý. Hắn vốn đã đắc tội Áo Kỳ Long, về phần đắc tội là nhiều hay ít, hắn căn bản cũng không để ý. Bạn đang đọc truyện tại
/2272
|