Diệp Mặc chỉ có thể nghe, không dám dùng thần thức quan sát, cũng không dám dùng mắt nhìn. Hắn nghe thấy hai bên đánh nhau kịch liệt, không ngừng có những ngọn lửa cực nóng bay qua trên đầu hắn, thậm chí còn chút cát đá bị đánh tan bay lên người hắn.
Lúc mới bắt đầu, Diệp Mặc còn cho rằng nơi mình ẩn nấp tuyệt đối không sơ hở chút nào, nhưng khi những viên đã vụn do hai tên kia đánh nhau rơi lên người hắn, hắn rốt cục cảm thấy không ổn.
Hai bên đánh nhau đều tương đương tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, hắn là một Kim Đan trung kỳ, nếu như trước đây khi bọn chúng chưa phát hiện ra, muốn trốn tránh tai mắt của bọn chúng, dựa vào "Tam sinh quyết" cũng có thể được. Nhưng bọn chúng đánh nhau bắn đá lên người hắn, nhất định cũng sẽ bị thần thức của bọn chúng phát hiện ra.
Nếu đối phương cũng biết mình trốn ở chỗ này rồi, thì hắn còn trốn làm gì nữa? Tự lừa dối mình hay sao?
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc cũng bất chấp thân mình bại lộ, lập tức muốn bỏ chạy, muốn nhảy xuống nước.
Diệp Mặc là một người quyết đoán, hắn nghĩ muốn bỏ chạy liền bỏ chạy luôn, cùng lúc khi hắn hành động, chỉ nghe thấy tên tu sĩ Nguyên Anh kia hét lớn:
- Trịnh Nguyên, động thủ…
Diệp Mặc tuy rằng không biết gã gọi là có ý gì, nhưng cũng biết lời này cũng không phải là lời tốt.
Quả nhiên Diệp Mặc vừa mới nghĩ đến đây, cũng cảm giác được một luồng công kích cường đại đánh trúng vào chỗ mà hắn vừa mới trốn, chỗ hắn vừa mới nấp đã bị đánh thành một đống vụn.
Nguy hiểm thật, Diệp Mặc trong lòng thầm nghĩ mà sợ, nếu không phải là hắn nghĩ đến trước, chạy trước nửa giây, thì bây giờ hắn cũng bị con yêu thú cấp sáu kia đánh thành đống bã vụn rồi. Cho dù hắn không sợ bại lộ thế giới Trang vàng, phỏng chừng cũng không kịp rồi.
Suy nghĩ Diệp Mặc phản ứng nhanh chóng. Đã rơi xuống bờ biển, hắn lúc này hoàn toàn đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Khi tu sĩ Nguyên Anh kia và con yêu thú đến, nói không chừng đã phát hiện ra hắn trốn ở đó rồi, dù sao trước đó sau khi hắn dùng thần thức quan sát hai bọn chúng, mới đi ẩn nấp. Huống chi nơi này còn có mùi tanh máu của con cá sấu hai đầu, hiện trường hắn đánh nhau với con cá sấu hai đầu vẫn còn.
Chỉ có điều hai gã kia giả vờ không biết gì, tên tu sĩ Nguyên Anh kia càng muốn lợi dụng hắn. Tu sĩ Nguyên Anh biết rõ con yêu thú kia cũng biết mình trốn ở bên này. Gã lại vừa đánh vừa di chuyển về phía cạnh hắn, đến khi gã di chuyển con yêu thú quay lưng về phía hắn, gã đột nhiên hét một câu "Động thủ", thậm chí còn đặt tên Trịnh Nguyên cho hắn.
Cứ như vậy, con yêu thú kia cho là hắn sớm đã mai phục ở chỗ này, cùng phe với tu sĩ Nguyên Anh. Hơn nữa con yêu thú trước đó cũng biết mình trốn ở chỗ đó, con yêu thú chắc chắn sẽ ra tay trước khi mình động thủ.
Trên thực tế, tên tu sĩ kia và yêu thú cũng đã thành công. Gã tu sĩ Nguyên Anh thành công là đã khiến cho con yêu thú động thủ, mà con yêu thú thành công là trước khi tên tu sĩ kia hô lên thì đã động thủ trước. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Lúc mới bắt đầu, Diệp Mặc còn cho rằng nơi mình ẩn nấp tuyệt đối không sơ hở chút nào, nhưng khi những viên đã vụn do hai tên kia đánh nhau rơi lên người hắn, hắn rốt cục cảm thấy không ổn.
Hai bên đánh nhau đều tương đương tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, hắn là một Kim Đan trung kỳ, nếu như trước đây khi bọn chúng chưa phát hiện ra, muốn trốn tránh tai mắt của bọn chúng, dựa vào "Tam sinh quyết" cũng có thể được. Nhưng bọn chúng đánh nhau bắn đá lên người hắn, nhất định cũng sẽ bị thần thức của bọn chúng phát hiện ra.
Nếu đối phương cũng biết mình trốn ở chỗ này rồi, thì hắn còn trốn làm gì nữa? Tự lừa dối mình hay sao?
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc cũng bất chấp thân mình bại lộ, lập tức muốn bỏ chạy, muốn nhảy xuống nước.
Diệp Mặc là một người quyết đoán, hắn nghĩ muốn bỏ chạy liền bỏ chạy luôn, cùng lúc khi hắn hành động, chỉ nghe thấy tên tu sĩ Nguyên Anh kia hét lớn:
- Trịnh Nguyên, động thủ…
Diệp Mặc tuy rằng không biết gã gọi là có ý gì, nhưng cũng biết lời này cũng không phải là lời tốt.
Quả nhiên Diệp Mặc vừa mới nghĩ đến đây, cũng cảm giác được một luồng công kích cường đại đánh trúng vào chỗ mà hắn vừa mới trốn, chỗ hắn vừa mới nấp đã bị đánh thành một đống vụn.
Nguy hiểm thật, Diệp Mặc trong lòng thầm nghĩ mà sợ, nếu không phải là hắn nghĩ đến trước, chạy trước nửa giây, thì bây giờ hắn cũng bị con yêu thú cấp sáu kia đánh thành đống bã vụn rồi. Cho dù hắn không sợ bại lộ thế giới Trang vàng, phỏng chừng cũng không kịp rồi.
Suy nghĩ Diệp Mặc phản ứng nhanh chóng. Đã rơi xuống bờ biển, hắn lúc này hoàn toàn đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Khi tu sĩ Nguyên Anh kia và con yêu thú đến, nói không chừng đã phát hiện ra hắn trốn ở đó rồi, dù sao trước đó sau khi hắn dùng thần thức quan sát hai bọn chúng, mới đi ẩn nấp. Huống chi nơi này còn có mùi tanh máu của con cá sấu hai đầu, hiện trường hắn đánh nhau với con cá sấu hai đầu vẫn còn.
Chỉ có điều hai gã kia giả vờ không biết gì, tên tu sĩ Nguyên Anh kia càng muốn lợi dụng hắn. Tu sĩ Nguyên Anh biết rõ con yêu thú kia cũng biết mình trốn ở bên này. Gã lại vừa đánh vừa di chuyển về phía cạnh hắn, đến khi gã di chuyển con yêu thú quay lưng về phía hắn, gã đột nhiên hét một câu "Động thủ", thậm chí còn đặt tên Trịnh Nguyên cho hắn.
Cứ như vậy, con yêu thú kia cho là hắn sớm đã mai phục ở chỗ này, cùng phe với tu sĩ Nguyên Anh. Hơn nữa con yêu thú trước đó cũng biết mình trốn ở chỗ đó, con yêu thú chắc chắn sẽ ra tay trước khi mình động thủ.
Trên thực tế, tên tu sĩ kia và yêu thú cũng đã thành công. Gã tu sĩ Nguyên Anh thành công là đã khiến cho con yêu thú động thủ, mà con yêu thú thành công là trước khi tên tu sĩ kia hô lên thì đã động thủ trước. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/2272
|