- Hừ, ta đường đường là Hóa Đạo Thánh Đế của Hải Tộc há có thể chấp nhặt với một phụ nữ?
Tên Thánh Đế Hải Tộc này hư lạnh một tiếng, nổi giận đùng đùng phẩy tay áo bỏ đi, thoạt nhình gã có vẻ như thật không muốn chấp nhặt với Châu Băng Du.
Châu Băng Du bình tĩnh ngồi xuống, cũng không nhiều lời. Những người còn lại trong đại sảnh Tiên tức lâu cũng an tĩnh lại, ngay cả tay Thánh Đế của Yêu Tộc vừa nãy nói Nhân Tộc chỉ xuất hiện một Diệp Đan Thánh cũng không nói nữa.
Mọi người trong lòng đều rõ ràng, Thánh Đế của Hải Tộc kia xem ra rất tức giận rời khỏi Tiên tức lâu, cũng không phải thực sự không muốn chấp nhặt với một phụ nữ. Tại Hư Thị, Thánh Đế thi đấu trước giờ đều không có phân chia nam nữ gì. Thánh Đế Hải Tộc này vội vã rời khỏi, nguyên nhân thật sự là do Chân Băng Du nói câu nói kia, cô là người Diệp Mặc thích.
Diệp Mặc là ai, dù cho Hải Tộc cùng Yêu Tộc có hạ thấp Diệp Mặc, thế nhưng đại danh hiển hách của Diệp Mặc tại Hư Thị lại chưa bao giờ có người nào làm lung lay được. Một người đã giết hơn một trăm Thánh Đế, tại Long Tộc trực tiếp chỉ vào mũi Văn Đức Thủy mắng, Văn Đức Thủy cũng không dám có nửa câu thừa thãi.
Hơn nữa tại Long Tộc mấy Hỗn Nguyên Thánh Đế muốn chặn Diệp Mặc lại, cũng bị Diệp Mặc thong dong đi mất, chuyện này đã có mấy trăm người chứng minh. Hơn nữa những người chứng minh này, không có một người nào không phải kẻ có tiền có thế một phương.
Nghe đồn sau đó bốn Hỗn Nguyên Thánh Đế của Long Tộc, Yeu Tộc, Hải Tộc cùng Ma Tộc liên thủ đi tìm tung tích Diệp Mặc, kết quả bốn gã Thánh Đế này cùng Diệp Mặc đều biến mất không thấy tăm hơi.
Những tin tức này, tạo thành rất nhiều suy đoán. Có một số người suy đoán Diệp Mặc cùng bốn gã Hỗn Nguyên Thánh Đế liều mạng một trận, kết quả đồng quy vu tận. Có một số người lại suy đoán bốn gã Hỗn Nguyên Thánh Đế này liên thủ giết Diệp Mặc xong, không muốn bị người ta đàm tiếu, dứt khoát bế quan không xuất hiện nữa. Còn có người suy đoán, bốn gã Hỗn Nguyên Thánh Đế này cùng Diệp Mặc đều trọng thương, kết quả tách ra ở các nơi chữa thương.
Vô luận là suy đoán nào, đều là Diệp Mặc cùng bốn gã Hỗn Nguyên Thánh Đế đánh nhau sống chết một trận.
Diệp Mặc có thể cùng bốn gã Hỗn Nguyên Thánh Đế đánh nhau sống chết, một Hóa Đạo Thánh Đế nho nhỏ của Hải Tộc này trong mắt Diệp Mặc ngay cả con kiến hôi cũng không bằng. Nếu như gã thực sự đắc tội với người phụ nữ của Diệp Mặc, tương lai Diệp Mặc trở về, gã cho dù là chân trời góc bể đoán chừng cũng trốn không được.
Cho nên sau khi nghe nói Chân Băng Du là người phụ nữ của Diệp Mặc, thẳng thắn tự mình kiếm cớ chuồn đã rồi nói sau.
- Băng Du sư tỷ, cô nói Diệp Mặc kia là đến từ Tiên Giới?
Nhiếp Song Song lúc này mới rảnh rỗi hỏi.
Châu Băng Du gật đầu nói:
- Phải, cô là Thánh Đế của Nhân Tộc, lẽ nào thật không biết hắn?
Nhiếp Song Song bỗng nhiên đưa tay vẽ ra một bức tranh trong hư không, có chút run giọng hỏi:
- Băng Du sư tỷ, Diệp Đan Thánh kia có phải là người này không?
Chân Băng Du đưa tay đã đập đi tranh Nhiếp Song Song vẽ, có chút không vui nói:
- Không sai.
Cô không thích Nhiếp Song Song này là biết Diệp Mặc, còn hết lần này tới lần khác cứ muốn nói như vậy, nếu như nói Diệp Mặc một chút tiếng tăm cũng không có, cô thật ra cũng không tức giận. Thế nhưng Diệp Mặc vô luận tại Tiên Giới, hay là Thánh Đạo Tàn Giới cùng Hư Thị đều là người tiếng tăm lừng lẫy, Nhiếp Song Song lại còn nói cô ấy không biết.
- Cô là người Diệp Mặc thích?
Nhiếp Song Song ngạc nhiên hỏi, cô cố gắng nhịn xuống ngữ khí run run.
Diệp Mặc vì sao không thể thích cô? Câu phản vấn này khiến Châu Băn Du khó chịu, cô rốt cục nhíu mày:
- Anh ta cũng là người tôi thích, ta đến nơi này chính là để tìm anh ta.
Nói xong. Chân Băng Du xoay người rời đi, cô không hài lòng với Nhiếp Song Song, có nói nữa cũng không có ý nghĩa. Nhiếp Song Song cho cô một cảm giác, không phải là người cô muốn qua lại. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
Tên Thánh Đế Hải Tộc này hư lạnh một tiếng, nổi giận đùng đùng phẩy tay áo bỏ đi, thoạt nhình gã có vẻ như thật không muốn chấp nhặt với Châu Băng Du.
Châu Băng Du bình tĩnh ngồi xuống, cũng không nhiều lời. Những người còn lại trong đại sảnh Tiên tức lâu cũng an tĩnh lại, ngay cả tay Thánh Đế của Yêu Tộc vừa nãy nói Nhân Tộc chỉ xuất hiện một Diệp Đan Thánh cũng không nói nữa.
Mọi người trong lòng đều rõ ràng, Thánh Đế của Hải Tộc kia xem ra rất tức giận rời khỏi Tiên tức lâu, cũng không phải thực sự không muốn chấp nhặt với một phụ nữ. Tại Hư Thị, Thánh Đế thi đấu trước giờ đều không có phân chia nam nữ gì. Thánh Đế Hải Tộc này vội vã rời khỏi, nguyên nhân thật sự là do Chân Băng Du nói câu nói kia, cô là người Diệp Mặc thích.
Diệp Mặc là ai, dù cho Hải Tộc cùng Yêu Tộc có hạ thấp Diệp Mặc, thế nhưng đại danh hiển hách của Diệp Mặc tại Hư Thị lại chưa bao giờ có người nào làm lung lay được. Một người đã giết hơn một trăm Thánh Đế, tại Long Tộc trực tiếp chỉ vào mũi Văn Đức Thủy mắng, Văn Đức Thủy cũng không dám có nửa câu thừa thãi.
Hơn nữa tại Long Tộc mấy Hỗn Nguyên Thánh Đế muốn chặn Diệp Mặc lại, cũng bị Diệp Mặc thong dong đi mất, chuyện này đã có mấy trăm người chứng minh. Hơn nữa những người chứng minh này, không có một người nào không phải kẻ có tiền có thế một phương.
Nghe đồn sau đó bốn Hỗn Nguyên Thánh Đế của Long Tộc, Yeu Tộc, Hải Tộc cùng Ma Tộc liên thủ đi tìm tung tích Diệp Mặc, kết quả bốn gã Thánh Đế này cùng Diệp Mặc đều biến mất không thấy tăm hơi.
Những tin tức này, tạo thành rất nhiều suy đoán. Có một số người suy đoán Diệp Mặc cùng bốn gã Hỗn Nguyên Thánh Đế liều mạng một trận, kết quả đồng quy vu tận. Có một số người lại suy đoán bốn gã Hỗn Nguyên Thánh Đế này liên thủ giết Diệp Mặc xong, không muốn bị người ta đàm tiếu, dứt khoát bế quan không xuất hiện nữa. Còn có người suy đoán, bốn gã Hỗn Nguyên Thánh Đế này cùng Diệp Mặc đều trọng thương, kết quả tách ra ở các nơi chữa thương.
Vô luận là suy đoán nào, đều là Diệp Mặc cùng bốn gã Hỗn Nguyên Thánh Đế đánh nhau sống chết một trận.
Diệp Mặc có thể cùng bốn gã Hỗn Nguyên Thánh Đế đánh nhau sống chết, một Hóa Đạo Thánh Đế nho nhỏ của Hải Tộc này trong mắt Diệp Mặc ngay cả con kiến hôi cũng không bằng. Nếu như gã thực sự đắc tội với người phụ nữ của Diệp Mặc, tương lai Diệp Mặc trở về, gã cho dù là chân trời góc bể đoán chừng cũng trốn không được.
Cho nên sau khi nghe nói Chân Băng Du là người phụ nữ của Diệp Mặc, thẳng thắn tự mình kiếm cớ chuồn đã rồi nói sau.
- Băng Du sư tỷ, cô nói Diệp Mặc kia là đến từ Tiên Giới?
Nhiếp Song Song lúc này mới rảnh rỗi hỏi.
Châu Băng Du gật đầu nói:
- Phải, cô là Thánh Đế của Nhân Tộc, lẽ nào thật không biết hắn?
Nhiếp Song Song bỗng nhiên đưa tay vẽ ra một bức tranh trong hư không, có chút run giọng hỏi:
- Băng Du sư tỷ, Diệp Đan Thánh kia có phải là người này không?
Chân Băng Du đưa tay đã đập đi tranh Nhiếp Song Song vẽ, có chút không vui nói:
- Không sai.
Cô không thích Nhiếp Song Song này là biết Diệp Mặc, còn hết lần này tới lần khác cứ muốn nói như vậy, nếu như nói Diệp Mặc một chút tiếng tăm cũng không có, cô thật ra cũng không tức giận. Thế nhưng Diệp Mặc vô luận tại Tiên Giới, hay là Thánh Đạo Tàn Giới cùng Hư Thị đều là người tiếng tăm lừng lẫy, Nhiếp Song Song lại còn nói cô ấy không biết.
- Cô là người Diệp Mặc thích?
Nhiếp Song Song ngạc nhiên hỏi, cô cố gắng nhịn xuống ngữ khí run run.
Diệp Mặc vì sao không thể thích cô? Câu phản vấn này khiến Châu Băn Du khó chịu, cô rốt cục nhíu mày:
- Anh ta cũng là người tôi thích, ta đến nơi này chính là để tìm anh ta.
Nói xong. Chân Băng Du xoay người rời đi, cô không hài lòng với Nhiếp Song Song, có nói nữa cũng không có ý nghĩa. Nhiếp Song Song cho cô một cảm giác, không phải là người cô muốn qua lại. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
/2272
|