"Phập" một tiếng, Thủy Sắc Quang Hoa của Chúc Quang Khải phóng ra quá mức vội vàng, cuối cùng không thể hoàn toàn ngăn trở Lạc Ngân Đao Văn của Diệp Mặc, Đao Văn trực tiếp đánh xuống bả vai Chúc Quang Khải, nửa người của Chúc Quang Khải đã bị đánh bay.
- Đổng bảo chủ, cứu ta!
Chúc Quang Khải lúc này đâu còn nghĩ tới lúc trước đã nói cái gì đâu, trước tiên liền cầu cứu Đổng Yến.
Đổng Yến quanh thân đã tự động bố trí một vòng bảo hộ, những nguyên khí cuồng bạo nổ kia bị vòng bảo hộ của y ngăn trở, cũng không cách nào tiến vào trong vòng năm thước quanh y. Y làm như không trông thấy nóc cái đại điện tiếp khách này bị xốc lên vậy, không nhanh không chậm nói:
- Trước khi Chúc thành chủ động thủ ta cũng đã nói sẽ không giúp bên nào rồi mà, Đổng Yến ta cái khác không dám nói, nhưng vẫn có thể nói được làm được.
- Hành tiên hữu...
Trông thấy Đổng Yến thấy chết mà không cứu, Chúc Quang Khải lập tức dời ánh mắt nhìn về phía Hành Nhiên, đồng thời miễn cưỡng lại phóng ra Thủy Sắc Quang Hoa của mình.
Bành.
Một tiếng nổ vang, Chúc Quang Khải chỉ kêu ba chữ kia, gã còn chưa phóng ra Thủy Sắc Quang Hoa thì đã nổ tung ra, đồng thời Chúc Quang Khải cũng bị không gian sát thế của Liệt Không quyền hoàn toàn xoáy lên, nổ thành một màn máu.
Sau một khắc, Diệp Mặc đã thu hồi chiếc nhẫn, về tới chỗ ngồi.
Một đám người ngồi trong đại điện đổ nát không có nóc nhà, cũng không có vách tường có vẻ hơi buồn cười, nhưng không ai nói gì trong thời khắc này. Ngoại trừ những người quen biết Diệp Mặc ra, người của Hành Thị Thần Giác đều bị cảnh Diệp Mặc ra tay đáng sợ dọa cho sợ ngây người.
Diệp Mặc giết một Dục Đạo Thánh đế, trước sau chỉ dùng thời gian mười mấy cái hô hấp. Một Dục Đạo thành chủ vừa rồi còn sống sờ sờ ở chỗ này kêu muốn tìm Diệp Mặc tính sổ, mười mấy hơi thở sau, đã bị Diệp Mặc diệt bột phấn cũng chẳng còn.
Diệp Mặc nhìn nhìn Hành Nhiên còn có chút không dám tin nói:
- Ngươi là người tu vi cao nhất Hành Thị Thần Giác hả? Vừa rồi ta không cẩn thận phá hủy đại điện tiếp khách của Hành Thị Thần Giác...
- Không sao, không sao, cái này là chuyện nhỏ, cũ không đi thì mới không tới, đợi lát nữa ta lại lập nên một cái đại điện tiếp khách khác là được rồi.
Hành Nhiên lúc này sao còn không rõ sự lợi hại của Diệp Mặc? Xem ra Diệp Mặc giết tông chủ Đô Đình Thần Môn cũng là một mình hắn độc lập hoàn thành, không có bất cứ quan hệ nào tới Đổng Yến.
Diệp Mặc ngay cả tông chủ của Đô Đình Thần Môn cũng dám giết, giết nhị thành chủ của Thủy Vân Thần Thành cũng chẳng nháy mắt một cái, đợi lát nữa nói hắn muốn tiêu diệt Hành Thị Thần Giác, Hành Nhiên tuyệt đối sẽ không hoài nghi.
Nhưng Diệp Mặc căn bản là không cảm kích, sắc mặc trầm xuống nói:
- Ngươi không sao, nhưng ta thì lại có liên quan. Ta vừa rồi đã nói với ngươi, hôm nay ta là tới tìm phiền toái. Người ta đã giết một tên, nếu bảo ta giết nhiều thêm mấy tên, ta cũng không để ý.
Diệp Mặc rất rõ ràng quy tắc sinh tồn ở đây, nếu như hắn không có thực lực, người khác sớm đã giết hắn rồi. Nếu như hắn có thực lực, còn sợ hãi rụt rè, thì người khác cũng sẽ coi thường hắn. Cái chỗ này, có thực lực cũng không cần ra vẻ đáng thương.
Hành Nhiên trong lòng thầm than, cái gì nên tới cuối cùng cũng phải tới. Ông ta căn bản là không có nghĩ tới sẽ nhờ Đổng Yến cầu xin giùm, chỉ cần theo mắt nhìn một chút, là ông ta biết quan hệ giữa Đổng Yến và Diệp Mặc tốt hơn rất nhiều so với quan hệ với ông ta.
- Diệp các chủ có chuyện gì xin cứ sai bảo, nếu như Hành Thị Thần Giác ta có người nào mạo phạm Diệp các chủ, Hành Nhiên ta tuyệt đối sẽ không buông tha.
Hành Nhiên nói xong, đưa tay một cái tát liền vỗ ra, vừa rồi lúc lão ta vào cửa đã nhìn thấy Tố Đạo Thánh đế kia muốn động thủ với Diệp Mặc, bị một tát này của lão trực tiếp đập bay ra xa mấy ngàn thước.
Nhìn Tố Đạo Thánh đế kia trên không trung phun ra máu tươi, người khác đã biết, Hành Nhiên lần này không có nể tình.
Diệp Mặc căn bản không có xem Hành Nhiên biểu diễn, chỉ nhìn thoáng qua mẹ của Nữu Như Nam nói:
- Ta với Như Nam là bạn, trên đường gặp được Như Nam, lại nghe nói bà bị Hành Thị Thần Giác ép buộc giam giữ, đồng thời còn đánh cướp một quả Thiên Mệnh Đạo Quả của các ngươi, có phải vậy không?
Hành Nhiên nghe Diệp Mặc nói xong sắc mặc biến đổi, rốt cuộc lão đã hiểu vì sao Diệp Mặc tới Hành Thị Thần Giác rồi. Diệp Mặc cũng là vì Thiên Mệnh Đạo Quả mà đến, nếu như nói Diệp Mặc thật sự là vì cứu mẹ con Nữu Như Nam lão tuyệt đối sẽ không tin.
Hành Nhiên sau khi hiểu rõ đạo lý này, lập tức nhìn chằm chằm hai gã Dục Đạo Thánh đế khác sắc mặc trầm xuống nói:
- Chuyện này là sao?
Nếu như đổi thành một người khác đến ra mặt giúp mẹ con Nữu Như Nam, Dục Đạo Thánh đế này còn dám kiên trì nói lời bịa đặt, nhưng sự dũng mãnh và trực tiếp của Diệp Mặc, vừa rồi gã đã nhìn thấy rõ ràng. Chỉ cần có nửa chữ nói dối, đó chính là kết cục lập tức bị giết. Cho dù là thái thượng tông chủ Hành Nhiên cũng không có cách nào cứu được gã.
Sau khi hiểu rõ đạo lý này, gã lập tức đứng lên nói:
- Bởi vì chúng tôi biết rõ Như Nam và mẹ của cô ấy đã lấy được một quả Đạo Quả, cho nên nổi lên tâm tư xấu xa... Chúng tôi đã biết chuyện này là vô cùng sai trái rồi, tôi tình nguyện bồi thường lớn nhất...
- Mất mặt đáng xấu hổ.
Hóa Đạo Thánh đế này hừ lạnh một tiếng quát mắng Dục Đạo Thánh đế này một câu, đồng thời trong lòng lại âm thầm tức giận. Một quả Thiên Mệnh Đạo Quả, nếu như bị gã đoạt được, nói không chừng còn có cơ hội tìm kiếm Đạo Nguyên, nhưng đáng tiếc lại để cho tên Diệp Mặc này biết rồi.
Lúc này Nữu Như Nam lập tức đứng lên nói:
- Thiên Mệnh Đạo Quả đó không ở trên người chúng tôi, đã bị một Dục Đạo Thánh đế lấy đi rồi, sau đó Dục Đạo Thánh đế kia cố ý để lộ khí tức của Đạo Quả, để cho chúng tôi gánh tội oan.
Mẹ của Nữu Như Nam Nữu - Thiên Diệp biết rõ lúc này nhất định phải nói ra sự thật, nếu không Diệp Mặc đi rồi, mẹ con các cô sẽ là kết cục mặc người chém giết. Cho nên tiếng nói của Nữu Như Nam vừa mới rơi xuống, bà ta liền vội vàng bổ sung:
- Đạo quả kia đúng là bị người ta lấy đi, hơn nữa ta còn một chút xíu ấn tượng vể kẻ đã lấy đi kia.
Diệp Mặc nghe mẹ Nữu Như Nam nói những lời này xong, đã biết lúc trước cô không dám nói ra là ai, nếu cô đã không dám nói, cho thấy rằng tên Dục Đạo Thánh đế đó rất có thể đang ở chỗ này.
- Ngươi nói đi, dù ngươi cho rằng là Hành Nhiên lấy đi, cũng không ai dám động tới ngươi.
Diệp Mặc ngữ khí có chút uy nghiêm đáng sợ. Đối với Hành Thị Thần Giác, hắn chẳng có tí tẹo thiện cảm nào.
Đối mặt Diệp Mặc khinh thường như thế, Hành Nhiên gần như phẫn nộ tới cực điểm, nhưng lão cũng không dám động thủ. Diệp Mặc nói những lời này, chính là muốn tiêu diệt Hành Thị Thần Giác của lão, chỉ có điều là chưa tìm được cớ mà thôi.
Nữu Thiên Diệp chỉ vào cái tên Dục Đạo Thánh đế không nói gì kia nói:
- Ta tin tưởng ta sẽ không nhận sai, kẻ đó chính là gã.
- Ngươi nói bậy, ta căn bản là chưa từng nhìn thấy Thiên Mệnh Đạo Quả.
Dục Đạo Thánh đế này vẫn luôn không nói nhiều, bây giờ Nữu Thiên Diệp chỉ vào và nói gã cầm Thiên Mệnh Đạo Quả, gã lập tức liền đứng lên nghiêm nghị phản bác. Đây cũng không phải là chuyện để nói giỡn, một khi chọc giận Diệp Mặc, là sẽ bỏ mạng đấy.
Sắc mặc Hành Nhiên cũng trầm xuống, nhìn chằm chằm tên Dục Đạo Thánh đế kia hỏi:
- Giản Giai, ngươi nói thật đi, rốt cục có phải là ngươi lấy Thiên Mệnh Đạo Quả không?
- Tông thượng, tuyệt đối không phải là tôi lấy đâu.
Dục Đạo Thánh đế tên là Giản Giai này lập tức khẳng định, ngữ khí không có nửa phần do dự.
Nữu Thiên Diệp kinh nghiệm lõi đời, bà ta biết nếu đã nói, thì nhất định phải kiên định lập trường, nếu không cuối cùng nói không chừng còn có thể khiến cho bà ta chịu thiệt. Bà ta không chút do dự đứng lên nói:
- Đổng bảo chủ, cứu ta!
Chúc Quang Khải lúc này đâu còn nghĩ tới lúc trước đã nói cái gì đâu, trước tiên liền cầu cứu Đổng Yến.
Đổng Yến quanh thân đã tự động bố trí một vòng bảo hộ, những nguyên khí cuồng bạo nổ kia bị vòng bảo hộ của y ngăn trở, cũng không cách nào tiến vào trong vòng năm thước quanh y. Y làm như không trông thấy nóc cái đại điện tiếp khách này bị xốc lên vậy, không nhanh không chậm nói:
- Trước khi Chúc thành chủ động thủ ta cũng đã nói sẽ không giúp bên nào rồi mà, Đổng Yến ta cái khác không dám nói, nhưng vẫn có thể nói được làm được.
- Hành tiên hữu...
Trông thấy Đổng Yến thấy chết mà không cứu, Chúc Quang Khải lập tức dời ánh mắt nhìn về phía Hành Nhiên, đồng thời miễn cưỡng lại phóng ra Thủy Sắc Quang Hoa của mình.
Bành.
Một tiếng nổ vang, Chúc Quang Khải chỉ kêu ba chữ kia, gã còn chưa phóng ra Thủy Sắc Quang Hoa thì đã nổ tung ra, đồng thời Chúc Quang Khải cũng bị không gian sát thế của Liệt Không quyền hoàn toàn xoáy lên, nổ thành một màn máu.
Sau một khắc, Diệp Mặc đã thu hồi chiếc nhẫn, về tới chỗ ngồi.
Một đám người ngồi trong đại điện đổ nát không có nóc nhà, cũng không có vách tường có vẻ hơi buồn cười, nhưng không ai nói gì trong thời khắc này. Ngoại trừ những người quen biết Diệp Mặc ra, người của Hành Thị Thần Giác đều bị cảnh Diệp Mặc ra tay đáng sợ dọa cho sợ ngây người.
Diệp Mặc giết một Dục Đạo Thánh đế, trước sau chỉ dùng thời gian mười mấy cái hô hấp. Một Dục Đạo thành chủ vừa rồi còn sống sờ sờ ở chỗ này kêu muốn tìm Diệp Mặc tính sổ, mười mấy hơi thở sau, đã bị Diệp Mặc diệt bột phấn cũng chẳng còn.
Diệp Mặc nhìn nhìn Hành Nhiên còn có chút không dám tin nói:
- Ngươi là người tu vi cao nhất Hành Thị Thần Giác hả? Vừa rồi ta không cẩn thận phá hủy đại điện tiếp khách của Hành Thị Thần Giác...
- Không sao, không sao, cái này là chuyện nhỏ, cũ không đi thì mới không tới, đợi lát nữa ta lại lập nên một cái đại điện tiếp khách khác là được rồi.
Hành Nhiên lúc này sao còn không rõ sự lợi hại của Diệp Mặc? Xem ra Diệp Mặc giết tông chủ Đô Đình Thần Môn cũng là một mình hắn độc lập hoàn thành, không có bất cứ quan hệ nào tới Đổng Yến.
Diệp Mặc ngay cả tông chủ của Đô Đình Thần Môn cũng dám giết, giết nhị thành chủ của Thủy Vân Thần Thành cũng chẳng nháy mắt một cái, đợi lát nữa nói hắn muốn tiêu diệt Hành Thị Thần Giác, Hành Nhiên tuyệt đối sẽ không hoài nghi.
Nhưng Diệp Mặc căn bản là không cảm kích, sắc mặc trầm xuống nói:
- Ngươi không sao, nhưng ta thì lại có liên quan. Ta vừa rồi đã nói với ngươi, hôm nay ta là tới tìm phiền toái. Người ta đã giết một tên, nếu bảo ta giết nhiều thêm mấy tên, ta cũng không để ý.
Diệp Mặc rất rõ ràng quy tắc sinh tồn ở đây, nếu như hắn không có thực lực, người khác sớm đã giết hắn rồi. Nếu như hắn có thực lực, còn sợ hãi rụt rè, thì người khác cũng sẽ coi thường hắn. Cái chỗ này, có thực lực cũng không cần ra vẻ đáng thương.
Hành Nhiên trong lòng thầm than, cái gì nên tới cuối cùng cũng phải tới. Ông ta căn bản là không có nghĩ tới sẽ nhờ Đổng Yến cầu xin giùm, chỉ cần theo mắt nhìn một chút, là ông ta biết quan hệ giữa Đổng Yến và Diệp Mặc tốt hơn rất nhiều so với quan hệ với ông ta.
- Diệp các chủ có chuyện gì xin cứ sai bảo, nếu như Hành Thị Thần Giác ta có người nào mạo phạm Diệp các chủ, Hành Nhiên ta tuyệt đối sẽ không buông tha.
Hành Nhiên nói xong, đưa tay một cái tát liền vỗ ra, vừa rồi lúc lão ta vào cửa đã nhìn thấy Tố Đạo Thánh đế kia muốn động thủ với Diệp Mặc, bị một tát này của lão trực tiếp đập bay ra xa mấy ngàn thước.
Nhìn Tố Đạo Thánh đế kia trên không trung phun ra máu tươi, người khác đã biết, Hành Nhiên lần này không có nể tình.
Diệp Mặc căn bản không có xem Hành Nhiên biểu diễn, chỉ nhìn thoáng qua mẹ của Nữu Như Nam nói:
- Ta với Như Nam là bạn, trên đường gặp được Như Nam, lại nghe nói bà bị Hành Thị Thần Giác ép buộc giam giữ, đồng thời còn đánh cướp một quả Thiên Mệnh Đạo Quả của các ngươi, có phải vậy không?
Hành Nhiên nghe Diệp Mặc nói xong sắc mặc biến đổi, rốt cuộc lão đã hiểu vì sao Diệp Mặc tới Hành Thị Thần Giác rồi. Diệp Mặc cũng là vì Thiên Mệnh Đạo Quả mà đến, nếu như nói Diệp Mặc thật sự là vì cứu mẹ con Nữu Như Nam lão tuyệt đối sẽ không tin.
Hành Nhiên sau khi hiểu rõ đạo lý này, lập tức nhìn chằm chằm hai gã Dục Đạo Thánh đế khác sắc mặc trầm xuống nói:
- Chuyện này là sao?
Nếu như đổi thành một người khác đến ra mặt giúp mẹ con Nữu Như Nam, Dục Đạo Thánh đế này còn dám kiên trì nói lời bịa đặt, nhưng sự dũng mãnh và trực tiếp của Diệp Mặc, vừa rồi gã đã nhìn thấy rõ ràng. Chỉ cần có nửa chữ nói dối, đó chính là kết cục lập tức bị giết. Cho dù là thái thượng tông chủ Hành Nhiên cũng không có cách nào cứu được gã.
Sau khi hiểu rõ đạo lý này, gã lập tức đứng lên nói:
- Bởi vì chúng tôi biết rõ Như Nam và mẹ của cô ấy đã lấy được một quả Đạo Quả, cho nên nổi lên tâm tư xấu xa... Chúng tôi đã biết chuyện này là vô cùng sai trái rồi, tôi tình nguyện bồi thường lớn nhất...
- Mất mặt đáng xấu hổ.
Hóa Đạo Thánh đế này hừ lạnh một tiếng quát mắng Dục Đạo Thánh đế này một câu, đồng thời trong lòng lại âm thầm tức giận. Một quả Thiên Mệnh Đạo Quả, nếu như bị gã đoạt được, nói không chừng còn có cơ hội tìm kiếm Đạo Nguyên, nhưng đáng tiếc lại để cho tên Diệp Mặc này biết rồi.
Lúc này Nữu Như Nam lập tức đứng lên nói:
- Thiên Mệnh Đạo Quả đó không ở trên người chúng tôi, đã bị một Dục Đạo Thánh đế lấy đi rồi, sau đó Dục Đạo Thánh đế kia cố ý để lộ khí tức của Đạo Quả, để cho chúng tôi gánh tội oan.
Mẹ của Nữu Như Nam Nữu - Thiên Diệp biết rõ lúc này nhất định phải nói ra sự thật, nếu không Diệp Mặc đi rồi, mẹ con các cô sẽ là kết cục mặc người chém giết. Cho nên tiếng nói của Nữu Như Nam vừa mới rơi xuống, bà ta liền vội vàng bổ sung:
- Đạo quả kia đúng là bị người ta lấy đi, hơn nữa ta còn một chút xíu ấn tượng vể kẻ đã lấy đi kia.
Diệp Mặc nghe mẹ Nữu Như Nam nói những lời này xong, đã biết lúc trước cô không dám nói ra là ai, nếu cô đã không dám nói, cho thấy rằng tên Dục Đạo Thánh đế đó rất có thể đang ở chỗ này.
- Ngươi nói đi, dù ngươi cho rằng là Hành Nhiên lấy đi, cũng không ai dám động tới ngươi.
Diệp Mặc ngữ khí có chút uy nghiêm đáng sợ. Đối với Hành Thị Thần Giác, hắn chẳng có tí tẹo thiện cảm nào.
Đối mặt Diệp Mặc khinh thường như thế, Hành Nhiên gần như phẫn nộ tới cực điểm, nhưng lão cũng không dám động thủ. Diệp Mặc nói những lời này, chính là muốn tiêu diệt Hành Thị Thần Giác của lão, chỉ có điều là chưa tìm được cớ mà thôi.
Nữu Thiên Diệp chỉ vào cái tên Dục Đạo Thánh đế không nói gì kia nói:
- Ta tin tưởng ta sẽ không nhận sai, kẻ đó chính là gã.
- Ngươi nói bậy, ta căn bản là chưa từng nhìn thấy Thiên Mệnh Đạo Quả.
Dục Đạo Thánh đế này vẫn luôn không nói nhiều, bây giờ Nữu Thiên Diệp chỉ vào và nói gã cầm Thiên Mệnh Đạo Quả, gã lập tức liền đứng lên nghiêm nghị phản bác. Đây cũng không phải là chuyện để nói giỡn, một khi chọc giận Diệp Mặc, là sẽ bỏ mạng đấy.
Sắc mặc Hành Nhiên cũng trầm xuống, nhìn chằm chằm tên Dục Đạo Thánh đế kia hỏi:
- Giản Giai, ngươi nói thật đi, rốt cục có phải là ngươi lấy Thiên Mệnh Đạo Quả không?
- Tông thượng, tuyệt đối không phải là tôi lấy đâu.
Dục Đạo Thánh đế tên là Giản Giai này lập tức khẳng định, ngữ khí không có nửa phần do dự.
Nữu Thiên Diệp kinh nghiệm lõi đời, bà ta biết nếu đã nói, thì nhất định phải kiên định lập trường, nếu không cuối cùng nói không chừng còn có thể khiến cho bà ta chịu thiệt. Bà ta không chút do dự đứng lên nói:
/2272
|