- Như Nam.
Người phụ nữ áo trắng kia trông thấy Nữu Như Nam tới, ánh mắt buồn bã, lập tức đã biết rõ hai mẹ con nàng đều đi không được rồi. Khi bà nhìn thấy Thanh Như và Mục Tiểu Vận, trong lòng đồng thời thầm than. Loại con gái như Thanh Như và Mục Tiểu Vận này tới Hành Thị Thần Giác, há có thể đi được?
Diệp Mặc cũng nhìn thấy mẹ của Nữu Như Nam, một phụ nữ thân mặc áo trắng xinh đẹp. Hắn càng là có chút không nói nên lời, người phụ nữ này thoạt nhìn còn trẻ trung xinh đẹp hơn Nữu Như Nam, làn da cũng trắng nõn hơn Nữu Như Nam rất nhiều, không ngờ lại là mẹ của Nữu Như Nam. Không đơn giản như thế, mà tu vi của bà cũng cao hơn Nữu Như Nam, đã là tu vi Tố Đạo Thánh đế.
- Ngươi chính là Diệp Mặc, là người lúc trước hỏi Uyển Mạn lấy đi Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả phải không?
Dục Đạo Thánh đế mới vừa nói kia lúc này trong mắt chỉ có Diệp Mặc. Không phải là gã rất coi trọng Diệp Mặc, mà là vì Diệp Mặc cầm đi một quả Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả.
Diệp Mặc tự mình ngồi xuống, đồng thời sau khi kêu bọn Thanh Như và Tiểu Vận đến ngồi xuống, lúc này mới chậm rãi nói:
- Ngươi nói đúng rồi, ta chính là Diệp Mặc, nhưng Tuế Nguyệt Quả không phải là ta lấy đi, mà là giao dịch với Đại tiểu thư có được.
Một gã Dục Đạo Thánh đế khác hừ lạnh một tiếng, rất là bất mãn chuyện Diệp Mặc chỉ là một Tiên đế tầm thường, cũng dám lớn lối như vậy.
- Giao dịch với ta có được? Một Tiên đế như ngươi có cái gì mà có thể giao dịch Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả với ta?
Hành Uyển Mạn ở một bên khinh thường nói.
Diệp Mặc bỗng nhiên nhìn Hành Uyển Mạn nói:
- Ta đã thấy qua rất nhiều thứ đàn bà không biết xấu hổ, loại không biết xấu hổ như ngươi đây, xác thực là lần đầu tiên nhìn thấy đấy.
Diệp Mặc há có thể không biết ý tứ của Đại tiểu thư này, bây giờ cô ta muốn đổi ý rồi. Chuyện lúc trước mình giúp cô ta ngăn chặn Bán Thánh kia, cô ta đã sớm vứt sang một bên rồi. Cô ta đoán chừng cho dù mình có thể ăn chắc một Bán Thánh, cũng không cách nào ăn nói trước mặt Thánh đế của Hành Thị Thần Giác.
- Ngươi muốn chết...
Một gã Tố Đạo Thánh đế đột nhiên đứng lên. Sắp sửa động thủ với Diệp Mặc.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng. Hắn vốn còn muốn tỉ mỉ hỏi thêm mấy câu. Trợ giúp Nữu Như Nam tìm được vị trí của Thiên Mệnh Đạo Quả. Nếu bây giờ Hành Thị Thần Giác đã ngay cả chút thời gian này cũng đợi không được, vậy thì đánh thôi. Đừng nói hắn còn chưa trông thấy Hóa Đạo Thánh đế của Hành Thị Thần Giác, cho dù là hắn có nhìn thấy Hóa Đạo Thánh đế, hắn cũng sẽ không có ý sợ hãi chút nào cả.
- Dừng tay.
Một tiếng hừ lạnh từ cửa đại điện truyền đến, hai người đàn ông từ cửa đại điện đi đến. Hai người đều là tu vi Hóa Đạo Thánh đế, Diệp Mặc lập tức nhận ra người đàn ông phía sau, mặt đầy râu dài, đúng là thành chủ Đổng Yến của thành Luân Lan Thánh Đạo.
Diệp Mặc đưa một quả Đạo Quả cho y. Cũng từ chỗ y lấy được một lượng lớn tin tức hữu dụng. Vốn Diệp Mặc cho rằng Đổng Yến đã bế quan, hoặc là chuẩn bị đi Thần Phần Vực thăng cấp Đạo Nguyên rồi, không nghĩ tới y còn có tâm tư đi dạo lung tung tứ phía.
- Vị này chính là Đổng trưởng lão của Đại Nhật Thần Sơn...
Hóa Đạo Thánh đế đi cùng với Đổng Yến này chỉ nói có nửa câu, mọi người trong đại điện Hành Thị Thần Giác đều mặt lộ vẻ khiếp sợ đứng lên thi lễ.
Đại Nhật Thần Sơn gần đây như mặt trời ban trưa, ai mà không biết? Đổng trưởng lão này tu vi không ai nhìn thấu triệt, hiển nhiên là Hóa Đạo Thánh đế.
Tên Hóa Đạo Thánh đế của Hành Thị Thần Giác kia trông thấy mấy người Diệp Mặc đến bây giờ vậy mà còn chưa đứng lên, lập tức muốn tác quái. Vừa rồi gã ngăn trở Tố Đạo Thánh đế của Hành Thị Thần Giác động thủ với Diệp Mặc, là vì không muốn Hành Thị Thần Giác thất lễ trước mặt Hóa Đạo trưởng lão của Đại Nhật Thần Sơn. Không ngờ là tên Tiên đế nho nhỏ này thật đúng là muốn ăn đòn, Hóa Đạo Thánh đế của Đại Nhật Thần Sơn cũng đã tới rồi, lại vẫn cứ dám ngồi bất động. Cũng không biết là người từ đâu tới mà không biết trời cao đất rộng như vậy.
Đổng Yến cũng nhìn thấy Diệp Mặc, lập tức vẻ mặt tươi cười vội vã đi đến trước mặt Diệp Mặc chắp tay nói.
- Thì ra Diệp các chủ cũng tới Hành Thị Thần Giác rồi, có thể gặp được Diệp các chủ ở đây, thật sự là may mắn của Đổng Yến.
- Thì ra là Đổng bảo chủ, đúng là hạnh ngộ ah.
Giữa Diệp Mặc và tông môn của Đổng Yến có thù oán, giữa hắn và Đổng Yến ngược lại không có gì cả. Đổng Yến tới hỏi thăm trước, Diệp Mặc cũng đứng lên chắp tay chào một cái.
Trong đại điện trong nháy mắt đã yên lặng lại, Đại Nhật Thần Sơn là nơi nào? Tuy ban đầu rất nhiều người cũng không biết, bây giờ sau khi một lần nữa mở sơn môn, gần như toàn bộ người trong Thánh Đạo Tàn Giới đều đã hiểu rõ cái gì là Đại Nhật Thần Sơn rồi. Lúc trước một trong tam đại Thánh môn của Thánh Đạo Giới, năm đó địa vị so với Thần Nữ Thánh Môn đã cao hơn, bây giờ càng là chèn ép Thần Nữ Thánh Môn đến nỗi không dám nói năng gì.
Hóa Đạo Thánh đế của một Thánh môn như vậy, ở một cái thần giác chính là sự tồn tại như Thiên hoàng tối cao, mà một người như vậy lại vài bước liền đi tới trước mặt Diệp Mặc chủ động chắp tay ân cần thăm hỏi, Diệp Mặc - tên Tiên đế nho nhỏ này ngầu như vậy sao?
Lúc này tên Hóa Đạo sơ kỳ của Hành Thị Thần Giác cùng đi vào với Đổng Yến kia cũng phản ứng lại, Tiên đế đang ngồi này tuyệt đối không tầm thường, nếu không Đổng Yến sẽ không có khả năng khách khí như thế.
Sau khi hiểu rõ đạo lý này, lửa giận của gã lập tức tiêu tán không còn, cũng chủ động đi tới chắp tay nói với Diệp Mặc:
- Hành Nhiên rất vinh hạnh Diệp các chủ có thể tới Hành Thị Thần Giác ta.
Gã không biết Diệp Mặc - Các chủ này rốt cuộc là Các chủ gì, chỉ có điều là Đổng Yến của Đại Nhật Thần Sơn xưng hô như vậy, gã cũng chỉ có thể xưng hô như vậy thôi.
Diệp Mặc ngay cả chút mặt mũi cũng không cho, lạnh lùng nói:
- Phải không đó? Vừa rồi nếu như không phải là Đổng bảo chủ tiến đến, Hành Thị Thần Giác nói không chừng còn có người động thủ với ta rồi.
Hành Nhiên sắc mặt cứng đờ, gã không thể tưởng được Diệp Mặc vậy mà lại không nể mặt như thế, dầu gì mình cũng là một Hóa Đạo Thánh đế, là người cầm quyền tu vi cao nhất Hành Thị Thần Giác.
Diệp Mặc dù là địa vị cao tới đâu, cũng chẳng qua chỉ là một Tiên đế mà thôi.
Nhưng lời càng khó nghe hơn của Diệp Mặc còn ở phía sau, hình như căn bản là không có trông thấy sắc mặt xấu hổ của tên Hành Nhiên này, Diệp Mặc vẫn tiếp tục nói:
- Chờ thêm một lát nữa, đoán chừng ngươi cũng sẽ không vinh hạnh rồi, bởi vì hôm nay ta đến Hành Thị Thần Giác là để gây phiền toái. Nếu như ta mất hứng, hôm nay còn có thể giết người đấy.
Nếu như nói vừa rồi sắc mặt Hành Nhiên chỉ là hơi cứng ngắc, có chút quẫn bách, bây giờ Diệp Mặc nói như vậy khiến cho gã lửa giận thoáng cái đã nổi lên.
Cho dù là khiến cho trưởng lão Hóa Đạo Đổng Yến của Đại Nhật Thần Sơn tức giận, gã cũng phải giáo huấn Diệp Mặc một trận.
Hành Nhiên sắc mặt tái xanh bỗng nhiên trở nên lạnh, quay người chắp tay hỏi Đổng Yến:
- Đổng bảo chủ, không biết vị Diệp các chủ này là đến từ phương nào? Hành Thị Thần Giác có chỗ tiếp đón không được chu đáo, tương lai cũng dễ đền bù khuyết điểm.
Lời nói này của Hành Nhiên có chút tức giận, ý là hôm nay có thể nể mặt Đổng bảo mà không động tới Diệp Mặc. Nhưng nếu như Diệp các chủ này và Đại Nhật Thần Sơn không có quan hệ đặc biệt gì, vậy thì đừng trách tương lai gã sẽ tìm tới cửa động thủ. Nếu như đối phương đuổi tới Hành Thị Thần Giác của mình động thủ, vậy thì đừng trách gã không khách khí.
Đổng Yến làm như nghe không hiểu những lời này vậy, mỉm cười:
- Diệp các chủ vốn là mở một tòa Đan Khí Thánh Các tại thành Luân Lan Thánh Đạo, bây giờ hẳn là đang tứ phương bươn trải rèn luyện. Hành tiên hữu muốn đền bù khuyết điểm, tương lai đoán chừng rất khó tìm thấy cơ hội.
Đổng Yến trong lòng cười lạnh, tên Hành Nhiên này cũng chỉ là một Hóa Đạo Thánh đế của Hành Thị Thần Giác mà thôi, hơn nữa lại chỉ dừng lại tại Hóa Đạo sơ kỳ, Diệp Mặc ngay cả mình còn không sợ, còn giết cả tông chủ của Đô Đình Thần Môn. Một Hóa Đạo Thánh đế của Hành Thị Thần Giác, đối với Diệp Mặc mà nói, thật sự chỉ như bữa ăn sáng. Cũng dám nói không khách khí với Diệp Mặc, thật sự là không biết tự lượng sức mình.
Hành Nhiên nghe Đổng Yến nói xong liền biến sắc, ý trong lời nói của Đổng Yến gã há có thể nghe không hiểu sao, đây tuyệt đối không phải là nói mát, mà thật sự muốn mình đền bù khuyết điểm rồi. Diệp các chủ này đến cùng là lai lịch gì? Đợi chút, Các chủ Đan Khí Thánh Các ở thành Luân Lan Thánh Đạo?
Chỉ trong nháy mắt, Hành Nhiên liền biết lai lịch của Diệp Mặc, sắc mặt gã có chút tái nhợt lại chắp tay nói với Diệp Mặc:
- Diệp các chủ chắc hẳn chính là Các chủ Lạc Nguyệt Đan Khí Thánh Các ở thành Luân Lan Thánh Đạo?
Hành Nhiên vừa nói ra như vậy, người trong đại điện đều hiểu được. Hai gã Dục Đạo Thánh đế và hai gã Tố Đạo Thánh đế lúc đầu sắc mặt đều tái nhợt khó coi, hiển nhiên cũng đã biết lai lịch của Diệp Mặc.
Mấy năm trước, bên ngoài thành Luân Lan Thánh Đạo, Diệp Mặc đã giết tông chủ Úy Tuyên của Đô Đình Thần Môn, ác danh sớm đã lan xa. Úy Tuyên là người thế nào, kẻ mạnh Hóa Đạo viên mãn, sắp vấn đạo Đạo Nguyên.
Hơn nữa tu vi cực kỳ dũng mãnh, cho dù kẻ mạnh cùng là Hóa Đạo hậu kỳ, ở trước mặt y cũng chẳng đáng nhìn tới. Mà một kẻ hung ác như vậy, bởi vì muốn tìm Diệp các chủ ở thành Luân Lan Thánh Đạo báo thù, lại bị Diệp các chủ chém chết ngay bên ngoài thành Luân Lan Thánh Đạo.
Thánh Đạo Tàn Giới tốc độ tin tức truyền đi rất chậm, nhưng bây giờ tin tức này người chung quanh đã biết từ lâu rồi. Hành Thị Thần Giác của gã so với Đô Đình Thần Môn thì căn bản là chưa đủ nhìn.
Diệp các chủ người ta giết tông chủ của Đô Đình Thần Môn, cũng không có thấy Đô Đình Thần Môn làm gì Diệp Mặc, hiện tại Hành Thị Thần Giác của gã vậy mà lại muốn giữ Diệp Mặc lại. Cái gì gọi là không biết sống chết? Chính là đây áh.
Tên Tố Đạo Thánh đế muốn động thủ với Diệp Mặc kia càng là trên đầu rịn ra mồ hôi lạnh, gã biết đợi lát nữa Diệp Mặc muốn giết gã, cho dù là thái thượng tông chủ cũng không cứu nổi gã.
- Mời ngồi, mời ngồi...
Hành Nhiên trong lòng rung động không thôi, những phẫn nộ kia sớm đã biến mất không còn dấu vết, vừa mời Diệp Mặc ngồi xuống, vừa sai bảo:
- Đi đem Đề Lưu Nhưỡng tốt nhất Hành Thị Thần Giác ta tới, ta muốn chiêu đãi Đổng trưởng lão và Diệp các chủ.
Đổng Yến mỉm cười, cũng không nói gì, ngồi xuống cách chỗ Diệp Mặc không xa. Nếu như Hành Nhiên còn không biết tiến hành đền bù cho Diệp Mặc, thì gã hết thuốc chữa rồi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
Người phụ nữ áo trắng kia trông thấy Nữu Như Nam tới, ánh mắt buồn bã, lập tức đã biết rõ hai mẹ con nàng đều đi không được rồi. Khi bà nhìn thấy Thanh Như và Mục Tiểu Vận, trong lòng đồng thời thầm than. Loại con gái như Thanh Như và Mục Tiểu Vận này tới Hành Thị Thần Giác, há có thể đi được?
Diệp Mặc cũng nhìn thấy mẹ của Nữu Như Nam, một phụ nữ thân mặc áo trắng xinh đẹp. Hắn càng là có chút không nói nên lời, người phụ nữ này thoạt nhìn còn trẻ trung xinh đẹp hơn Nữu Như Nam, làn da cũng trắng nõn hơn Nữu Như Nam rất nhiều, không ngờ lại là mẹ của Nữu Như Nam. Không đơn giản như thế, mà tu vi của bà cũng cao hơn Nữu Như Nam, đã là tu vi Tố Đạo Thánh đế.
- Ngươi chính là Diệp Mặc, là người lúc trước hỏi Uyển Mạn lấy đi Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả phải không?
Dục Đạo Thánh đế mới vừa nói kia lúc này trong mắt chỉ có Diệp Mặc. Không phải là gã rất coi trọng Diệp Mặc, mà là vì Diệp Mặc cầm đi một quả Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả.
Diệp Mặc tự mình ngồi xuống, đồng thời sau khi kêu bọn Thanh Như và Tiểu Vận đến ngồi xuống, lúc này mới chậm rãi nói:
- Ngươi nói đúng rồi, ta chính là Diệp Mặc, nhưng Tuế Nguyệt Quả không phải là ta lấy đi, mà là giao dịch với Đại tiểu thư có được.
Một gã Dục Đạo Thánh đế khác hừ lạnh một tiếng, rất là bất mãn chuyện Diệp Mặc chỉ là một Tiên đế tầm thường, cũng dám lớn lối như vậy.
- Giao dịch với ta có được? Một Tiên đế như ngươi có cái gì mà có thể giao dịch Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả với ta?
Hành Uyển Mạn ở một bên khinh thường nói.
Diệp Mặc bỗng nhiên nhìn Hành Uyển Mạn nói:
- Ta đã thấy qua rất nhiều thứ đàn bà không biết xấu hổ, loại không biết xấu hổ như ngươi đây, xác thực là lần đầu tiên nhìn thấy đấy.
Diệp Mặc há có thể không biết ý tứ của Đại tiểu thư này, bây giờ cô ta muốn đổi ý rồi. Chuyện lúc trước mình giúp cô ta ngăn chặn Bán Thánh kia, cô ta đã sớm vứt sang một bên rồi. Cô ta đoán chừng cho dù mình có thể ăn chắc một Bán Thánh, cũng không cách nào ăn nói trước mặt Thánh đế của Hành Thị Thần Giác.
- Ngươi muốn chết...
Một gã Tố Đạo Thánh đế đột nhiên đứng lên. Sắp sửa động thủ với Diệp Mặc.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng. Hắn vốn còn muốn tỉ mỉ hỏi thêm mấy câu. Trợ giúp Nữu Như Nam tìm được vị trí của Thiên Mệnh Đạo Quả. Nếu bây giờ Hành Thị Thần Giác đã ngay cả chút thời gian này cũng đợi không được, vậy thì đánh thôi. Đừng nói hắn còn chưa trông thấy Hóa Đạo Thánh đế của Hành Thị Thần Giác, cho dù là hắn có nhìn thấy Hóa Đạo Thánh đế, hắn cũng sẽ không có ý sợ hãi chút nào cả.
- Dừng tay.
Một tiếng hừ lạnh từ cửa đại điện truyền đến, hai người đàn ông từ cửa đại điện đi đến. Hai người đều là tu vi Hóa Đạo Thánh đế, Diệp Mặc lập tức nhận ra người đàn ông phía sau, mặt đầy râu dài, đúng là thành chủ Đổng Yến của thành Luân Lan Thánh Đạo.
Diệp Mặc đưa một quả Đạo Quả cho y. Cũng từ chỗ y lấy được một lượng lớn tin tức hữu dụng. Vốn Diệp Mặc cho rằng Đổng Yến đã bế quan, hoặc là chuẩn bị đi Thần Phần Vực thăng cấp Đạo Nguyên rồi, không nghĩ tới y còn có tâm tư đi dạo lung tung tứ phía.
- Vị này chính là Đổng trưởng lão của Đại Nhật Thần Sơn...
Hóa Đạo Thánh đế đi cùng với Đổng Yến này chỉ nói có nửa câu, mọi người trong đại điện Hành Thị Thần Giác đều mặt lộ vẻ khiếp sợ đứng lên thi lễ.
Đại Nhật Thần Sơn gần đây như mặt trời ban trưa, ai mà không biết? Đổng trưởng lão này tu vi không ai nhìn thấu triệt, hiển nhiên là Hóa Đạo Thánh đế.
Tên Hóa Đạo Thánh đế của Hành Thị Thần Giác kia trông thấy mấy người Diệp Mặc đến bây giờ vậy mà còn chưa đứng lên, lập tức muốn tác quái. Vừa rồi gã ngăn trở Tố Đạo Thánh đế của Hành Thị Thần Giác động thủ với Diệp Mặc, là vì không muốn Hành Thị Thần Giác thất lễ trước mặt Hóa Đạo trưởng lão của Đại Nhật Thần Sơn. Không ngờ là tên Tiên đế nho nhỏ này thật đúng là muốn ăn đòn, Hóa Đạo Thánh đế của Đại Nhật Thần Sơn cũng đã tới rồi, lại vẫn cứ dám ngồi bất động. Cũng không biết là người từ đâu tới mà không biết trời cao đất rộng như vậy.
Đổng Yến cũng nhìn thấy Diệp Mặc, lập tức vẻ mặt tươi cười vội vã đi đến trước mặt Diệp Mặc chắp tay nói.
- Thì ra Diệp các chủ cũng tới Hành Thị Thần Giác rồi, có thể gặp được Diệp các chủ ở đây, thật sự là may mắn của Đổng Yến.
- Thì ra là Đổng bảo chủ, đúng là hạnh ngộ ah.
Giữa Diệp Mặc và tông môn của Đổng Yến có thù oán, giữa hắn và Đổng Yến ngược lại không có gì cả. Đổng Yến tới hỏi thăm trước, Diệp Mặc cũng đứng lên chắp tay chào một cái.
Trong đại điện trong nháy mắt đã yên lặng lại, Đại Nhật Thần Sơn là nơi nào? Tuy ban đầu rất nhiều người cũng không biết, bây giờ sau khi một lần nữa mở sơn môn, gần như toàn bộ người trong Thánh Đạo Tàn Giới đều đã hiểu rõ cái gì là Đại Nhật Thần Sơn rồi. Lúc trước một trong tam đại Thánh môn của Thánh Đạo Giới, năm đó địa vị so với Thần Nữ Thánh Môn đã cao hơn, bây giờ càng là chèn ép Thần Nữ Thánh Môn đến nỗi không dám nói năng gì.
Hóa Đạo Thánh đế của một Thánh môn như vậy, ở một cái thần giác chính là sự tồn tại như Thiên hoàng tối cao, mà một người như vậy lại vài bước liền đi tới trước mặt Diệp Mặc chủ động chắp tay ân cần thăm hỏi, Diệp Mặc - tên Tiên đế nho nhỏ này ngầu như vậy sao?
Lúc này tên Hóa Đạo sơ kỳ của Hành Thị Thần Giác cùng đi vào với Đổng Yến kia cũng phản ứng lại, Tiên đế đang ngồi này tuyệt đối không tầm thường, nếu không Đổng Yến sẽ không có khả năng khách khí như thế.
Sau khi hiểu rõ đạo lý này, lửa giận của gã lập tức tiêu tán không còn, cũng chủ động đi tới chắp tay nói với Diệp Mặc:
- Hành Nhiên rất vinh hạnh Diệp các chủ có thể tới Hành Thị Thần Giác ta.
Gã không biết Diệp Mặc - Các chủ này rốt cuộc là Các chủ gì, chỉ có điều là Đổng Yến của Đại Nhật Thần Sơn xưng hô như vậy, gã cũng chỉ có thể xưng hô như vậy thôi.
Diệp Mặc ngay cả chút mặt mũi cũng không cho, lạnh lùng nói:
- Phải không đó? Vừa rồi nếu như không phải là Đổng bảo chủ tiến đến, Hành Thị Thần Giác nói không chừng còn có người động thủ với ta rồi.
Hành Nhiên sắc mặt cứng đờ, gã không thể tưởng được Diệp Mặc vậy mà lại không nể mặt như thế, dầu gì mình cũng là một Hóa Đạo Thánh đế, là người cầm quyền tu vi cao nhất Hành Thị Thần Giác.
Diệp Mặc dù là địa vị cao tới đâu, cũng chẳng qua chỉ là một Tiên đế mà thôi.
Nhưng lời càng khó nghe hơn của Diệp Mặc còn ở phía sau, hình như căn bản là không có trông thấy sắc mặt xấu hổ của tên Hành Nhiên này, Diệp Mặc vẫn tiếp tục nói:
- Chờ thêm một lát nữa, đoán chừng ngươi cũng sẽ không vinh hạnh rồi, bởi vì hôm nay ta đến Hành Thị Thần Giác là để gây phiền toái. Nếu như ta mất hứng, hôm nay còn có thể giết người đấy.
Nếu như nói vừa rồi sắc mặt Hành Nhiên chỉ là hơi cứng ngắc, có chút quẫn bách, bây giờ Diệp Mặc nói như vậy khiến cho gã lửa giận thoáng cái đã nổi lên.
Cho dù là khiến cho trưởng lão Hóa Đạo Đổng Yến của Đại Nhật Thần Sơn tức giận, gã cũng phải giáo huấn Diệp Mặc một trận.
Hành Nhiên sắc mặt tái xanh bỗng nhiên trở nên lạnh, quay người chắp tay hỏi Đổng Yến:
- Đổng bảo chủ, không biết vị Diệp các chủ này là đến từ phương nào? Hành Thị Thần Giác có chỗ tiếp đón không được chu đáo, tương lai cũng dễ đền bù khuyết điểm.
Lời nói này của Hành Nhiên có chút tức giận, ý là hôm nay có thể nể mặt Đổng bảo mà không động tới Diệp Mặc. Nhưng nếu như Diệp các chủ này và Đại Nhật Thần Sơn không có quan hệ đặc biệt gì, vậy thì đừng trách tương lai gã sẽ tìm tới cửa động thủ. Nếu như đối phương đuổi tới Hành Thị Thần Giác của mình động thủ, vậy thì đừng trách gã không khách khí.
Đổng Yến làm như nghe không hiểu những lời này vậy, mỉm cười:
- Diệp các chủ vốn là mở một tòa Đan Khí Thánh Các tại thành Luân Lan Thánh Đạo, bây giờ hẳn là đang tứ phương bươn trải rèn luyện. Hành tiên hữu muốn đền bù khuyết điểm, tương lai đoán chừng rất khó tìm thấy cơ hội.
Đổng Yến trong lòng cười lạnh, tên Hành Nhiên này cũng chỉ là một Hóa Đạo Thánh đế của Hành Thị Thần Giác mà thôi, hơn nữa lại chỉ dừng lại tại Hóa Đạo sơ kỳ, Diệp Mặc ngay cả mình còn không sợ, còn giết cả tông chủ của Đô Đình Thần Môn. Một Hóa Đạo Thánh đế của Hành Thị Thần Giác, đối với Diệp Mặc mà nói, thật sự chỉ như bữa ăn sáng. Cũng dám nói không khách khí với Diệp Mặc, thật sự là không biết tự lượng sức mình.
Hành Nhiên nghe Đổng Yến nói xong liền biến sắc, ý trong lời nói của Đổng Yến gã há có thể nghe không hiểu sao, đây tuyệt đối không phải là nói mát, mà thật sự muốn mình đền bù khuyết điểm rồi. Diệp các chủ này đến cùng là lai lịch gì? Đợi chút, Các chủ Đan Khí Thánh Các ở thành Luân Lan Thánh Đạo?
Chỉ trong nháy mắt, Hành Nhiên liền biết lai lịch của Diệp Mặc, sắc mặt gã có chút tái nhợt lại chắp tay nói với Diệp Mặc:
- Diệp các chủ chắc hẳn chính là Các chủ Lạc Nguyệt Đan Khí Thánh Các ở thành Luân Lan Thánh Đạo?
Hành Nhiên vừa nói ra như vậy, người trong đại điện đều hiểu được. Hai gã Dục Đạo Thánh đế và hai gã Tố Đạo Thánh đế lúc đầu sắc mặt đều tái nhợt khó coi, hiển nhiên cũng đã biết lai lịch của Diệp Mặc.
Mấy năm trước, bên ngoài thành Luân Lan Thánh Đạo, Diệp Mặc đã giết tông chủ Úy Tuyên của Đô Đình Thần Môn, ác danh sớm đã lan xa. Úy Tuyên là người thế nào, kẻ mạnh Hóa Đạo viên mãn, sắp vấn đạo Đạo Nguyên.
Hơn nữa tu vi cực kỳ dũng mãnh, cho dù kẻ mạnh cùng là Hóa Đạo hậu kỳ, ở trước mặt y cũng chẳng đáng nhìn tới. Mà một kẻ hung ác như vậy, bởi vì muốn tìm Diệp các chủ ở thành Luân Lan Thánh Đạo báo thù, lại bị Diệp các chủ chém chết ngay bên ngoài thành Luân Lan Thánh Đạo.
Thánh Đạo Tàn Giới tốc độ tin tức truyền đi rất chậm, nhưng bây giờ tin tức này người chung quanh đã biết từ lâu rồi. Hành Thị Thần Giác của gã so với Đô Đình Thần Môn thì căn bản là chưa đủ nhìn.
Diệp các chủ người ta giết tông chủ của Đô Đình Thần Môn, cũng không có thấy Đô Đình Thần Môn làm gì Diệp Mặc, hiện tại Hành Thị Thần Giác của gã vậy mà lại muốn giữ Diệp Mặc lại. Cái gì gọi là không biết sống chết? Chính là đây áh.
Tên Tố Đạo Thánh đế muốn động thủ với Diệp Mặc kia càng là trên đầu rịn ra mồ hôi lạnh, gã biết đợi lát nữa Diệp Mặc muốn giết gã, cho dù là thái thượng tông chủ cũng không cứu nổi gã.
- Mời ngồi, mời ngồi...
Hành Nhiên trong lòng rung động không thôi, những phẫn nộ kia sớm đã biến mất không còn dấu vết, vừa mời Diệp Mặc ngồi xuống, vừa sai bảo:
- Đi đem Đề Lưu Nhưỡng tốt nhất Hành Thị Thần Giác ta tới, ta muốn chiêu đãi Đổng trưởng lão và Diệp các chủ.
Đổng Yến mỉm cười, cũng không nói gì, ngồi xuống cách chỗ Diệp Mặc không xa. Nếu như Hành Nhiên còn không biết tiến hành đền bù cho Diệp Mặc, thì gã hết thuốc chữa rồi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
/2272
|