Gần như là cùng một lúc, ba người đã rơi vào một khoảng không sương mù lượn lờ, Đinh Giới và Y Y thánh nữ lập tức cảm thấy toàn thân từng trận từng trận thoải mái. Sau một khắc, bọn họ đã nhìn thấy một đỉnh tháp cực lớn căn bản nhìn không thấy ngọn nguồn.
- Chúng ta vậy mà có thể đứng ở đỉnh Phong Vị Tháp?
Đinh Giới sững sờ nhìn đỉnh tháp này, y đoán chừng khi trở về nếu mình nói mình đã trông thấy đỉnh của Phong Vị Tháp, hơn nữa còn đứng trên đó rồi, chắc chẳng ai sẽ tin lời y nói đâu.
- Đúng vậy, đây đúng là đỉnh Phong Vị Tháp.
Diệp Mặc đã từng cảm thụ được thế giới quy tắc của Phong Vị Tháp, khi ra ngoài ngay từ đầu đã biết đây đã không còn là bên trong của Phong Vị Tháp nữa.
- Đây là cái gì?
Đạm Thái Y đứng ở đỉnh Phong Vị Tháp chỉ vào một mảnh sương mù mà thần thức dưới chân đều quét không đến hỏi.
Diệp Mặc sớm đã nhìn thấy đám sương mù này, bây giờ Đạm Thái Y hỏi, hắn mới lên tiếng:
- Nếu như tôi đoán không sai, dưới sương mù lượn lờ này, nơi thần thức quét không vào được, chắc hẳn là Bia tiên vương.
- Vậy chúng ta chẳng phải là đã leo tới chỗ cao nhất của Bia tiên vương, đợi lát nữa phong vương chẳng phải là tiên vương lợi hại nhất sao?
Đinh Giới chấn động vô cùng nói, nói xong y lập tức hiểu ra, điều này hiển nhiên là như vậy, nói cách khác y đã thành một trong những tiên vương lợi hại nhất rồi.
Diệp Mặc lại đáp:
- Cái này cũng chưa chắc, chúng ta từ bên trong Phong Vị Tháp đi ra, đã vượt qua thế giới quy tắc của Phong Vị Tháp, Bia tiên vương còn có thể phong vương cho chúng ta hay không còn chưa rõ ràng lắm.
- Cho dù không thể phong vương, ta cũng không để ý. Tôi tin tưởng lợi ích mình đạt được, tuyệt đối là nhiều hơn so với phong vương.
Đạm Thái Y lập tức nói.
- Đợi tôi thử xem rồi nói sau, bây giờ ta Đinh Giới đến phong vương.
Đinh Giới nói xong. Sắp sửa nhảy xuống đỉnh Bia phong vương bên dưới đám sương mù lượn lờ kia. Chỉ có điều là sau khi y đã rơi vào trên đám sương mù lượn lờ kia, lại không thể đi xuống.
Không đợi Đinh Giới nói. Đám sương mù lượn lờ phía trên Bia tiên vương kia, lại đột nhiên vọt ra sáu chữ to màu vàng nhạt, 'Bắc Thần tiên vương Đinh Giới'.
Cùng với sự xuất hiện của sáu chữ to này, từng đợt tiên âm vờn quanh ba người, giống như phụ họa cho Bắc Thần tiên vương.
- Ồh, tôi là Bắc Thần tiên vương, lại không cần khắc tên của mình, tước vị tiên vương đã hiện ra rồi. Quả nhiên tôi dũng mãnh hơn rất nhiều so với Tiên vương bình thường, ha ha ha...
Đinh Giới cười ha ha, mà sáu chữ to vàng nhạt Bắc Thần tiên vương Đinh Giới kia lại sừng sững phía trên sương mù, không biến mất.
Diệp Mặc cũng rất là kinh ngạc, hắn không thể tưởng được sau khi đã đến đỉnh Phong Vị Tháp, phong vương lại phong với hình thức như thế này, hơn nữa chữ to màu vàng còn lơ lửng phía trên Bia tiên vương. Chuyện này căn bản là không cần phải nói cũng biết trên quảng trường Bia tiên vương sẽ không nhìn thấy mấy cái chữ to này đâu.
Đạm Thái Y thấy mà trong lòng tha thiết vô cùng, lập tức cũng xông lên phía trên sương mù kia, lớn tiếng nói:
- Cửu Phạm Tiên trì Đạm Thái đến phong vương.
Lại là hàng loạt tiên âm vang lên, sau mấy hơi thở, tương tự mấy chữ to màu vàng nhạt lơ lửng phía trên đám sương mù kia, 'Thiên Nguyệt tiên vương Đạm Thái Y'.
Hai hàng chữ to màu vàng cách nhau khá xa, nhưng cao xấp xỉ nhau.
Bất kể là Đinh Giới hay là Đạm Thái Y, đều cảm thấy rất là thoả mãn khi mình phong vương. Đinh Giới nghĩ tới Diệp Mặc còn chưa phong Vương, vội vàng nói,
- Diệp Mặc, anh cũng tới phong vương đi. Tôi rất muốn nhìn xem người như anh sẽ được phong là vương gì.
Kỳ thật bản thân Diệp Mặc cũng rất muốn biết hắn được phong là vương gì, không đợi Đinh Giới nói xong. Hắn cũng đã rơi trên Bia tiên vương phía trên đám sương mù lượn lờ kia.
Diệp Mặc đã rơi vào phía trên Bia tiên vương, còn chưa có bắt đầu nói gì, chỉ nghe thấy âm thanh rầm rầm vang vọng bốn phía, lại còn liên miên không dứt, căn bản là không thấy tiêu tán.
- Chuyện gì vậy?
Đinh Giới và Đạm Thái Y sững sờ nhìn bốn phía, lại không phát hiện gì hết, lại chỉ có thể nghe thấy cái thanh âm rầm rầm này đang không ngừng tăng lên.
Không có tiên âm, cũng không có chữ to ánh vàng gì cả. Diệp Mặc đang muốn nói 'Diệp Mặc đến đây phong vương', rồi lại nghe thấy vài tiếng vang 'Ken két' vang vọng chung quanh đang nứt ra, đồng thời hơn mười tia sét màu vàng kim không ngừng bao quanh nơi này.
Chuyện này hình như không đúng, Diệp Mặc không tiếp tục phong vương, hắn nghĩ tới chuyện lôi kiếp của mình vốn đã có chút không đúng, lần phong vương này không biết có phải là giống như lôi kiếp hay không, nếu quả như thật xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, hắn cũng không lấy làm lạ.
Vừa lúc đó, bốn hàng chữ to màu vàng chậm rãi xuất hiện, ba người Diệp Mặc và Đinh Giới, Đạm Thái Y đều kinh ngạc nhìn chằm chằm bốn hàng chữ to màu vàng này:
“Thần giới tan biến, sao trời mờ mịt.
Hỗn độn trọng khai, càn khôn tái lập.
Thần túc xếp bày, âm dương phân hóa.
Tam sinh vĩnh tồn, vinh danh Bất Hủ!”
( Nguyên văn:
“Thần giới tiêu thất, tinh thần bất hiện.
Hỗn độn trọng khai, càn khôn tái điện.
Thần túc liệt trương, âm dương phân hiểu.
Tam sinh vĩnh tồn, thị danh bất hủ!”)
Phía trên bốn hàng chữ to màu vàng kim còn có sáu chữ màu vàng lớn hơn:
“BẤT HỦ TIÊN VƯƠNG DIỆP MẶC”
Không giống như danh hiệu Tiên vương của Đinh Giới và Đạm Thái Y viết theo chiều dọc, mấy chữ ‘BẤT HỦ TIÊN VƯƠNG DIỆP MẶC’ này được viết ngang, hơn nữa còn vắt ngang ngay trên bốn hàng chữ to màu vàng kia.
Như vậy, vừa nhìn đã thấy phong vương của Đinh Giới và Đạm Thái Y tách ra đứng hai bên trái phải phong vương của Diệp Mặc.
- Danh hiệu khí phách thật, Diệp Mặc, danh hiệu của anh không ngờ là Bất Hủ.
Đinh Giới sau khi chậc chậc tán thưởng vài câu, bỗng nhiên nói:
- Diệp Mặc, anh xem có phải là thế giới tan biến kia cần chúng ta cứu vớt hay không, cho nên để cho chúng ta đứng trên đỉnh phong vương của người khác.
Diệp Mặc biết rõ Đinh Giới trong lòng vô cùng vui vẻ, lúc này mới nói giỡn mấy lời này, hắn cũng không để bụng. Hắn cũng không ngờ danh hiệu của mình lại là Bất Hủ, phải biết rằng hai chữ này đại biểu cho sự tồn tại vĩnh cửu.
Nhưng Diệp Mặc cũng không bị cái danh hiệu này làm cho mê muội đầu óc, lúc Đinh Giới và Đạm Thái Y phong vương đều có tiên âm lượn lờ, mà lúc hắn phong vương lại là tiếng sấm vang rền, tia chớp đan xen. Huống chi, hắn còn biết cái danh hiệu Tiên vương bất hủ này rất có thể có quan hệ với 'Tam sinh quyết' của hắn.
- Bây giờ chúng ta làm sao trở về?
Đinh Giới sau khi qua cơn kích động, lập tức liền nghĩ đến vấn đề thực tế, bọn họ còn phải trở về.
Diệp Mặc bình tĩnh lại, bây giờ Đinh Giới hỏi trở về bằng cáh nào, Diệp Mặc cũng biết, trở về tuyệt đối không phải đơn giản chỉ nhảy xuống là được đâu.
- Tôi nghĩ đợi đến lúc Phong Vị Tháp mở ra, tự động sẽ có thể trở về chăng?
Đạm Thái Y ở bên cạnh nói.
Diệp Mặc và Đinh Giới đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý, hiệ̣n tại bọn họ chỉ cần chờ Phong Vị Tháp mở ra là được rồi. Tuy Diệp Mặc hoài nghi từ nơi này rời đi cũng có thể trở về, tuy nhiên lại không dám khẳng định sẽ xuất hiện ở Thiên Vực nào.Bạn đang đọc truyện tại
- Chúng ta vậy mà có thể đứng ở đỉnh Phong Vị Tháp?
Đinh Giới sững sờ nhìn đỉnh tháp này, y đoán chừng khi trở về nếu mình nói mình đã trông thấy đỉnh của Phong Vị Tháp, hơn nữa còn đứng trên đó rồi, chắc chẳng ai sẽ tin lời y nói đâu.
- Đúng vậy, đây đúng là đỉnh Phong Vị Tháp.
Diệp Mặc đã từng cảm thụ được thế giới quy tắc của Phong Vị Tháp, khi ra ngoài ngay từ đầu đã biết đây đã không còn là bên trong của Phong Vị Tháp nữa.
- Đây là cái gì?
Đạm Thái Y đứng ở đỉnh Phong Vị Tháp chỉ vào một mảnh sương mù mà thần thức dưới chân đều quét không đến hỏi.
Diệp Mặc sớm đã nhìn thấy đám sương mù này, bây giờ Đạm Thái Y hỏi, hắn mới lên tiếng:
- Nếu như tôi đoán không sai, dưới sương mù lượn lờ này, nơi thần thức quét không vào được, chắc hẳn là Bia tiên vương.
- Vậy chúng ta chẳng phải là đã leo tới chỗ cao nhất của Bia tiên vương, đợi lát nữa phong vương chẳng phải là tiên vương lợi hại nhất sao?
Đinh Giới chấn động vô cùng nói, nói xong y lập tức hiểu ra, điều này hiển nhiên là như vậy, nói cách khác y đã thành một trong những tiên vương lợi hại nhất rồi.
Diệp Mặc lại đáp:
- Cái này cũng chưa chắc, chúng ta từ bên trong Phong Vị Tháp đi ra, đã vượt qua thế giới quy tắc của Phong Vị Tháp, Bia tiên vương còn có thể phong vương cho chúng ta hay không còn chưa rõ ràng lắm.
- Cho dù không thể phong vương, ta cũng không để ý. Tôi tin tưởng lợi ích mình đạt được, tuyệt đối là nhiều hơn so với phong vương.
Đạm Thái Y lập tức nói.
- Đợi tôi thử xem rồi nói sau, bây giờ ta Đinh Giới đến phong vương.
Đinh Giới nói xong. Sắp sửa nhảy xuống đỉnh Bia phong vương bên dưới đám sương mù lượn lờ kia. Chỉ có điều là sau khi y đã rơi vào trên đám sương mù lượn lờ kia, lại không thể đi xuống.
Không đợi Đinh Giới nói. Đám sương mù lượn lờ phía trên Bia tiên vương kia, lại đột nhiên vọt ra sáu chữ to màu vàng nhạt, 'Bắc Thần tiên vương Đinh Giới'.
Cùng với sự xuất hiện của sáu chữ to này, từng đợt tiên âm vờn quanh ba người, giống như phụ họa cho Bắc Thần tiên vương.
- Ồh, tôi là Bắc Thần tiên vương, lại không cần khắc tên của mình, tước vị tiên vương đã hiện ra rồi. Quả nhiên tôi dũng mãnh hơn rất nhiều so với Tiên vương bình thường, ha ha ha...
Đinh Giới cười ha ha, mà sáu chữ to vàng nhạt Bắc Thần tiên vương Đinh Giới kia lại sừng sững phía trên sương mù, không biến mất.
Diệp Mặc cũng rất là kinh ngạc, hắn không thể tưởng được sau khi đã đến đỉnh Phong Vị Tháp, phong vương lại phong với hình thức như thế này, hơn nữa chữ to màu vàng còn lơ lửng phía trên Bia tiên vương. Chuyện này căn bản là không cần phải nói cũng biết trên quảng trường Bia tiên vương sẽ không nhìn thấy mấy cái chữ to này đâu.
Đạm Thái Y thấy mà trong lòng tha thiết vô cùng, lập tức cũng xông lên phía trên sương mù kia, lớn tiếng nói:
- Cửu Phạm Tiên trì Đạm Thái đến phong vương.
Lại là hàng loạt tiên âm vang lên, sau mấy hơi thở, tương tự mấy chữ to màu vàng nhạt lơ lửng phía trên đám sương mù kia, 'Thiên Nguyệt tiên vương Đạm Thái Y'.
Hai hàng chữ to màu vàng cách nhau khá xa, nhưng cao xấp xỉ nhau.
Bất kể là Đinh Giới hay là Đạm Thái Y, đều cảm thấy rất là thoả mãn khi mình phong vương. Đinh Giới nghĩ tới Diệp Mặc còn chưa phong Vương, vội vàng nói,
- Diệp Mặc, anh cũng tới phong vương đi. Tôi rất muốn nhìn xem người như anh sẽ được phong là vương gì.
Kỳ thật bản thân Diệp Mặc cũng rất muốn biết hắn được phong là vương gì, không đợi Đinh Giới nói xong. Hắn cũng đã rơi trên Bia tiên vương phía trên đám sương mù lượn lờ kia.
Diệp Mặc đã rơi vào phía trên Bia tiên vương, còn chưa có bắt đầu nói gì, chỉ nghe thấy âm thanh rầm rầm vang vọng bốn phía, lại còn liên miên không dứt, căn bản là không thấy tiêu tán.
- Chuyện gì vậy?
Đinh Giới và Đạm Thái Y sững sờ nhìn bốn phía, lại không phát hiện gì hết, lại chỉ có thể nghe thấy cái thanh âm rầm rầm này đang không ngừng tăng lên.
Không có tiên âm, cũng không có chữ to ánh vàng gì cả. Diệp Mặc đang muốn nói 'Diệp Mặc đến đây phong vương', rồi lại nghe thấy vài tiếng vang 'Ken két' vang vọng chung quanh đang nứt ra, đồng thời hơn mười tia sét màu vàng kim không ngừng bao quanh nơi này.
Chuyện này hình như không đúng, Diệp Mặc không tiếp tục phong vương, hắn nghĩ tới chuyện lôi kiếp của mình vốn đã có chút không đúng, lần phong vương này không biết có phải là giống như lôi kiếp hay không, nếu quả như thật xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, hắn cũng không lấy làm lạ.
Vừa lúc đó, bốn hàng chữ to màu vàng chậm rãi xuất hiện, ba người Diệp Mặc và Đinh Giới, Đạm Thái Y đều kinh ngạc nhìn chằm chằm bốn hàng chữ to màu vàng này:
“Thần giới tan biến, sao trời mờ mịt.
Hỗn độn trọng khai, càn khôn tái lập.
Thần túc xếp bày, âm dương phân hóa.
Tam sinh vĩnh tồn, vinh danh Bất Hủ!”
( Nguyên văn:
“Thần giới tiêu thất, tinh thần bất hiện.
Hỗn độn trọng khai, càn khôn tái điện.
Thần túc liệt trương, âm dương phân hiểu.
Tam sinh vĩnh tồn, thị danh bất hủ!”)
Phía trên bốn hàng chữ to màu vàng kim còn có sáu chữ màu vàng lớn hơn:
“BẤT HỦ TIÊN VƯƠNG DIỆP MẶC”
Không giống như danh hiệu Tiên vương của Đinh Giới và Đạm Thái Y viết theo chiều dọc, mấy chữ ‘BẤT HỦ TIÊN VƯƠNG DIỆP MẶC’ này được viết ngang, hơn nữa còn vắt ngang ngay trên bốn hàng chữ to màu vàng kia.
Như vậy, vừa nhìn đã thấy phong vương của Đinh Giới và Đạm Thái Y tách ra đứng hai bên trái phải phong vương của Diệp Mặc.
- Danh hiệu khí phách thật, Diệp Mặc, danh hiệu của anh không ngờ là Bất Hủ.
Đinh Giới sau khi chậc chậc tán thưởng vài câu, bỗng nhiên nói:
- Diệp Mặc, anh xem có phải là thế giới tan biến kia cần chúng ta cứu vớt hay không, cho nên để cho chúng ta đứng trên đỉnh phong vương của người khác.
Diệp Mặc biết rõ Đinh Giới trong lòng vô cùng vui vẻ, lúc này mới nói giỡn mấy lời này, hắn cũng không để bụng. Hắn cũng không ngờ danh hiệu của mình lại là Bất Hủ, phải biết rằng hai chữ này đại biểu cho sự tồn tại vĩnh cửu.
Nhưng Diệp Mặc cũng không bị cái danh hiệu này làm cho mê muội đầu óc, lúc Đinh Giới và Đạm Thái Y phong vương đều có tiên âm lượn lờ, mà lúc hắn phong vương lại là tiếng sấm vang rền, tia chớp đan xen. Huống chi, hắn còn biết cái danh hiệu Tiên vương bất hủ này rất có thể có quan hệ với 'Tam sinh quyết' của hắn.
- Bây giờ chúng ta làm sao trở về?
Đinh Giới sau khi qua cơn kích động, lập tức liền nghĩ đến vấn đề thực tế, bọn họ còn phải trở về.
Diệp Mặc bình tĩnh lại, bây giờ Đinh Giới hỏi trở về bằng cáh nào, Diệp Mặc cũng biết, trở về tuyệt đối không phải đơn giản chỉ nhảy xuống là được đâu.
- Tôi nghĩ đợi đến lúc Phong Vị Tháp mở ra, tự động sẽ có thể trở về chăng?
Đạm Thái Y ở bên cạnh nói.
Diệp Mặc và Đinh Giới đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý, hiệ̣n tại bọn họ chỉ cần chờ Phong Vị Tháp mở ra là được rồi. Tuy Diệp Mặc hoài nghi từ nơi này rời đi cũng có thể trở về, tuy nhiên lại không dám khẳng định sẽ xuất hiện ở Thiên Vực nào.Bạn đang đọc truyện tại
/2272
|