Quý Thư mỉm cười nói:
- Đúng vậy, nhưng tôi cũng không dựa dẫm vào cha, tôi có ngày hôm nay đều là tự mình phấn đấu, cũng không liên quan nhiều đến cha tôi. Đương nhiên, người khác có thể sẽ nể mặt cha tôi, nên giúp tôi chút ít.
Với lời nói này của Quý Thư, Diệp Mặc cũng không tin lắm, Quý Thư có thể một mình đến Viêm hà vô tận trong khe nứt hư không luyện thể, chứng tỏ gã khác với những thiếu gia thành chủ khác. Ít nhất trên con đường tu luyện, cũng không sợ hãi.
- Cũng được, vậy đến Phi Hà Tiên thành xem một chút.
Diệp Mặc đồng ý với Quý Thư, hắn chưa từng nhìn thấy Tiên thành của Thượng thiên vực, đến Phi Hà Tiên thành xem chút cũng được.
…
Diệp Mặc cũng đã từng nhìn thấy Tiên thành của hạ thiên vực, thấy Tiên thành của trung thiên vực. Lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy Bỉ Dực Tiên thành, tâm trạng cũng vô cùng sục sôi rồi, sau đó Tiên thành nhìn thấy càng lúc càng nhiều, coi như cũng đã từng va chạm. Cho dù là đến Nặc Y Tiên thành ở trung thiên vực, cái khí phái đó Diệp Mặc cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng hôm nay sau khi đến Phi Hà Tiên thành, Diệp Mặc lại lần nữa cảm thấy mình có chút quê mùa. Đừng nói là trong Tiên thành, cho dù là Tiên linh khí bên ngoài Tiên thành cũng vô cùng nồng đậm. Đối với một người quen với Tiên linh khí của hạ thiên vực và trung thiên vực như hắn, đột nhiên đến một nơi có Tiên linh khí nồng đậm như này, quả thực cũng có chút không quen lắm.
Cổng thành cực lớn của Tiên thành thậm chí cũng lớn hơn mấy trăm trượng, còn tường thành lại càng không thể dùng thần thức đụng chạm đến được, chỉ biết bên đó có tường thành, nhưng không biết cụ thể tường thành cao bao nhiều, cũng không biết tường thành đó dùng nguyên liệu gì để xây dựng.
Diệp Mặc biết rõ cái này nhất định là vì trận pháp cao cấp tạo nên, thích hợp nhất để phòng thủ Tiên thành như này.
Sau khi cùng Quý Thư tiến vào trong Tiên thành, cái hấp dẫn Diệp Mặc ngược lại lại không phải là Tiên linh khí nồng đậm nữa, mà là đường phố và những cửa hiệu xung quanh của Tiên thành. Rất nhiều biển hiệu cửa hàng đều được làm từ Tiên ngọc cao cấp, đến cửa lớn cũng được khảm nạm các loại Tiên tài cao cấp.
Đường phố nơi này so với đường phố của Tiên thành trong trung thiên vực thậm chí còn rộng hơn mười lần, Diệp Mặc còn phát hiện ra quần áo trên người Tiên nhân ra vào cửa hàng đều là Tiên khí đẳng cấp không tồi, chẳng những đẹp, hơn nữa còn là pháp bảo phòng ngự.
- Thượng thiên vực chẳng lẽ lại giàu có như này?
Diệp Mặc kinh ngạc tự thốt lên một câu. Trong này chẳng những Tiên linh khí nồng đậm, hơn nữa những Tiên nhân qua qua lại lại hình như cũng là những người vô cùng giàu có.
- Ha ha, anh đừng xem nơi mà những Tiên nhân ra vào đều là Tiên lầu cao cấp, trên người họ cũng là lăng ba bảo sam, ha ha, thực ra những thứ đó đều là vẻ bên ngoài. Trong Tiên thành thượng thiên vực nếu như anh ăn mặc quá tệ, người khác sẽ coi thường anh. Rất nhiều người thậm chí chút gia sản đều mặc hết trên người rồi, anh đừng ngưỡng mộ họ làm gì.
Quý Thư vỗ vỗ vai Diệp Mặc nói.
Diệp Mặc cười trừ lắc đầu, nghe những lời của Quý Thư hắn cũng hiểu ra. Khó trách từ cổng Tiên thành tiến vào, xung quanh đều hết sức xa hoa, hóa ra chủ đề của Tiên thành trên thượng thiên vực chính là ganh đua so sánh, cái này hình như quá tục tằng rồi.
Thực ra Diệp Mặc quả thực cũng không biết rõ tình hình của Tiên thành trên thượng thiên vực, sự ganh đua trong Tiên thành quả thực là một mặt, quan trọng hơn chính là nếu như anh khiến cho người ta xem anh là người nghèo khó, bất luận là đến Tiên lầu mua đồ, hay là đi tìm nguyên liệu, thì người ta cũng không coi anh ra gì.
Đối với những Tiên nhân thực sự giàu có mà nói, lăng la bảo sam mặc bên ngoài chỉ là ngụy trang, nội giáp bên trong của họ mới là Tiên bảo thực sự.
- Quý Thư…
Một giọng nói khàn khàn vang lên, đúng lúc Diệp Mặc và Quý Thư đồng thời ngẩng đầu lên.
Người gọi Quý Thư là một Tiên nhân mặt chữ điền, giống như Quý Thư, cũng là tu vi Đại La Tiên hậu kỳ.
- Ha ha, đúng lúc định đi tìm các anh, không ngờ tôi vừa mới quay về, đã gặp được các anh rồi.
Quý Thư cười ha hả, cũng đã lôi Diệp Mặc đến.
Diệp Mặc sớm đã nhìn thấy người đối diện không phải là một người, ít nhất cũng có năm người, ba nam hai nữ.
Khi Quý Thư chào hỏi mấy người, Diệp Mặc có chút sững sờ đang chằm chằm nhìn vào một nữ tiên vô cùng xinh đẹp. Hắn nhìn thấy nữ tiên xinh đẹp này không ngờ lại có chút quen quen, cái cảm giác đó hắn không nói thành lời được, nhưng chính là cảm giác quen thuộc.
Nữ tiên khiến Diệp Mặc nhìn có chút quen quen thoạt nhìn cũng không nhiệt tình, trên mặt cũng không có nhiều biểu lộ, thậm chí hai đầu lông mày còn có chút tâm tư.
Trên người mặc một bộ váy tiên màu xanh nhạt, sau lưng cắm một cây sáo, dung mạo không chút thua kém gì Huân Nhiên tiên tử mà ngày trước Diệp Mặc gặp.
Diệp Mặc hơi nghi ngờ một chút, theo lý mà nói người mà hắn nhìn quen quen chắc phải là người hắn biết mới đúng, nhưng nữ tiên này không ngờ hắn lại giống như chưa từng gặp qua.
- Anh Diệp, Diệp Mặc…
Quý Thư thấy Diệp Mặc chằm chằm nhìn nữ tiên đứng đối diện không chớp mắt, lập tức có chút ngại ngùng. Gã vội kéo Diệp Mặc, trong lòng có chút buồn cười, anh Diệp này kiến thức thì nhiều, đoán chừng chưa tiếp xúc với Tiên tử xinh đẹp như này bao giờ, đến lúc đó giới thiệu cho hắn là được rồi.
- Hừ…
Tên Đại La Tiên con mắt nhỏ dài đứng đối diện sớm thấy Diệp Mặc vô lễ, lập tức hừ lạnh một tiếng, tỏ ý mình bất mãn.
Diệp Mặc bỗng nhiên tỉnh lại, hắn hình như biểu hiện có chút thái quá, vội vàng thu lại ánh mắt ôm quyền nói:
- Vì là lần đầu tiên nhìn thấy Tiên tử xinh đẹp như này, tôi có chút thất lễ rồi.
- Anh Quý, người bạn mới của anh đây đúng là có ý tứ đấy. Được, có một số người cho dù là thất lễ cũng không dám nói ra đâu, người bạn này của anh Tề Bắc Thương tôi xin kết giao
Người nói chuyện là một Đại La Tiên khác, vô cùng anh tuấn, trong tay cầm một cây quạt xếp màu vàng kim, lại càng có khí tức nho tiên hơn những người khác.
- Ha ha, để tôi giới thiệu một chút.
Quý Thư vội vàng cười ha hả, ngắt Diệp Mặc đang xấu hổ nói:
- Diệp Mặc, vị này là Tề Bắc Thương, là thiếu thành chủ của Bình Lương Tiên thành, phong lưu phóng khoáng, được xưng là sát thủ Tiên tử, chỉ cần là Tiên tử bị anh ta nhắm trúng thì chắc chắn sẽ rơi vào bẫy của anh ta.
Người mà Quý Thư giới thiệu chính là Đại La Tiên anh tuấn vừa nãy nói Diệp Mặc dám làm dám chịu, Diệp Mặc vội vàng ôm quyền chào hỏi.
- Đây là Tư Thạch Vũ, là đệ tử nòng cốt của Long Nguyệt Tiên sơn, Long Nguyệt Tiên sơn cũng là một trong những Tiên môn cao cấp của Thường Dung Thiên chúng tôi, là Đế tông. Diệp Mặc sau này phải giao tiếp tốt hơn chút với anh Tư.
Tư Thạch Vũ chính là Đại La Tiên vừa nãy hừ lạnh Diệp Mặc, Tư Thạch Vũ không đợi Quý Thư giới thiệu xong, lại lạnh nhạt nói:
- Tư mỗ tôi không thích kết giao cùng người háo sắc cho lắm, ý tốt của anh Quý tôi xin nhận.
Quý Thư cũng không thèm để ý, cũng không giải thích với Diệp Mặc, mà lại chỉ vào nữ tiên mặc váy xanh nhạt nói:
- Anh Diệp, đây là đệ tử thân truyền của tông chủ Âm Kiếm tông Tiên tôn tông môn Cửu Nhứ Nhạn. Âm Kiếm tông cũng là một trong những đại tông môn của Thường Dung Thiên chúng tôi.
Cô Cửu Nhứ Nhạn kia cũng khách khí, khi giới thiệu đến cô, còn chủ động đứng ra chào hỏi Diệp Mặc một tiếng.
Đợi sau khi Diệp Mặc và Cửu Nhứ Nhạn chào hỏi xong, Quý Thư lại chỉ vào Đại La Tiên mặt điền chào hỏi lúc trước nói:
- Đây là anh Ân Hồn…
Không đợi Quý Thư nói xong, thì Ân Hồn mặt chữ điễn lại lần nữa với âm thanh khàn khàn cười ha hả một tiếng nói:
- Tôi là một Tán tu, cũng không có xuất thân xa hoa như mấy vị còn lại.
- Tôi cũng là một Tán tu.
Diệp Mặc lại cảm thấy trong mấy người này, tu vi của Ân Hồn hình như cao nhất. Những người này cũng coi như là người nổi bật rồi, chẳng những đều là Đại La Tiên không nói, hơn nữa ngoài Ân Hồn kia ra, thì lai lịch của những người còn lại cũng không tầm thường.
- Vị này là Kế Khôn, cũng là đệ tử nòng cốt của Long Nguyệt Tiên sơn, sư phụ chính là…
Quý Thư vẫn còn đang giới thiệu nữ tiên váy xanh nhạt kia, Diệp Mặc lập tức lại ngây dại, Kế Khôn, chẳng trách hắn lại cảm thấy quen như vậy. Nếu như Quý Thư không nói ra tên cô ấy, Diệp Mặc đoán chừng mình căn bản cũng không nhớ ra, nhưng Quý Thư vừa nói đến cái tên này, Diệp Mặc lập tức nhớ ra nữ tiên xinh đẹp này là ai rồi.
Chính là nữ nhân vật chính trong Lạc Hồn Khư, cha của cô ấy hình như tên Kế Hòa, là bạn của Phong Thuần từng làm thảnh chủ Minh Nguyệt Thành trong Lạc Hồn Khư.
Vị hôn phu của Kế Khôn tên Phong Hi, cũng là con trai của Phong Thuần. Kết quả Phong Hi và Kế Khôn còn cả Kế Hòa đều bị Phong Thuần ám toán, còn Phong Thuần và thê tử kết tóc của lão Diệu Huệ Trân lại càng là một mớ hỗn độn.
Phong Thuần muốn linh căn của Kế Khôn, dùng giá linh trận nuôi dưỡng hồn trận lừa chính con trai của mình, mục đích chính là muốn linh căn của Kế Khôn.
Con trai lão một tấm chân tình với Kế Khôn, sau khi Kế Khôn bị hôn mê, thà rằng mình biến thành một người bình thường mất đi tuổi thọ, cũng chủ động dùng thần hồn của mình nuôi dưỡng nguyên thần của Kế Khôn trong giá linh trận, thực là chính là vì bị lừa, lại giá tiếp linh căn. Cuối cùng bị Kế Hòa cắt ngang, Kế Hòa dẫn con gái của mình đi, còn Phong Hi thì lại mất đi hồn phách. (Xuất hiện trong
Chính là vì trên người Kế Khôn còn có chút khí tức thần hồn của Phong Hi, Diệp Mặc lúc này mới cảm thấy có chút quen thuộc, trong tay hắn vẫn còn một miếng Lệ ngân xá lợi của Phong Hi sau khi chết rồi hóa thành. Trong xá lợi còn có hai hàng Lệ ngân màu đỏ sậm, là hai hàng nước mắt của Phong Hi trước khi chết, cũng là tình yêu của anh ta với Kế Khôn.
Diệp Mặc không ngờ Kế Khôn không bị chết, ngược lại lại phi thăng lên Tiên giới rồi, hơn nữa mới có mấy nghìn năm, Kế Khôn cũng đã là Đại La Tiên hậu kỳ rồi, tư chất này thật quá nghịch thiên. Khó trách lúc trước Phong Thuần muốn linh căn của Kế Khôn, linh căn này vừa nhìn cũng biết không chỉ tốt một chút ít.
Nếu như gặp được Kế Khôn rồi, thì miếng Lệ ngân xá lợi trong tay hắn cũng nên về với chủ rồi. Cái này vốn dĩ chính là bằng chứng tình yêu mà Phong Hi để lại cho Kế Khôn, để chính tay Kế Khôn giữ lại mới là thích hợp nhất.
Phong Hi là một nhân vật bi thảm, nhưng tình yêu của anh ta đối với Kế Khôn và những gì mà anh ta gặp phải, đến Diệp Mặc cũng cảm thấy chua xót trong lòng.
- Anh Diệp…
Quý Thư bất đắc dĩ lại kéo tay Diệp Mặc một chút, gã cho rằng Diệp Mặc tuyệt đối không phải là một Tiên nhân tầm thường, nhưng biểu hiện hôm nay của hắn quả thực mất mặt quá.
- Ha ha. Diệp Mặc là người bạn mà tôi gặp khi luyện thể, kiến thức về luyện thể và tu luyện tuyệt đối không tầm thường…
Quý Thư vừa kéo Diệp Mặc, vừa cười cười có chút ngại ngùng với những người còn lại giải thích vài câu.
Tên Tư Thạch Vũ mắt ti hí hừ lạnh một tiếng nói:
- Anh Quý, người bạn này của anh cấp bậc cao quá, Tư Thạch Vũ tôi không với nổi, Kế sư muội, chúng ta đi thôi.
Nói xong liền quay người rời đi, không ngờ không nói thêm câu gì nữa. Kế Khôn liếc nhìn Diệp Mặc một cái, cũng không tỏ chút thái độ gì liền đi theo Tư Thạch Vũ.
Diệp Mặc thấy vậy liền lớn tiếng gọi:
- Kế Khôn sư tỷ, tôi tìm cô có chút chuyện.
Diệp Mặc cũng không nói ra chuyện Phong Hi, hắn không biết Kế Khôn nghĩ như thế nào về Phong Hi. Nếu như người ta không có chút cảm giác gì với Phong Hi, bây giờ hắn tùy tiện nói ra quả thực là một kết cục không mấy gì tốt đẹp.
- Đúng vậy, nhưng tôi cũng không dựa dẫm vào cha, tôi có ngày hôm nay đều là tự mình phấn đấu, cũng không liên quan nhiều đến cha tôi. Đương nhiên, người khác có thể sẽ nể mặt cha tôi, nên giúp tôi chút ít.
Với lời nói này của Quý Thư, Diệp Mặc cũng không tin lắm, Quý Thư có thể một mình đến Viêm hà vô tận trong khe nứt hư không luyện thể, chứng tỏ gã khác với những thiếu gia thành chủ khác. Ít nhất trên con đường tu luyện, cũng không sợ hãi.
- Cũng được, vậy đến Phi Hà Tiên thành xem một chút.
Diệp Mặc đồng ý với Quý Thư, hắn chưa từng nhìn thấy Tiên thành của Thượng thiên vực, đến Phi Hà Tiên thành xem chút cũng được.
…
Diệp Mặc cũng đã từng nhìn thấy Tiên thành của hạ thiên vực, thấy Tiên thành của trung thiên vực. Lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy Bỉ Dực Tiên thành, tâm trạng cũng vô cùng sục sôi rồi, sau đó Tiên thành nhìn thấy càng lúc càng nhiều, coi như cũng đã từng va chạm. Cho dù là đến Nặc Y Tiên thành ở trung thiên vực, cái khí phái đó Diệp Mặc cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng hôm nay sau khi đến Phi Hà Tiên thành, Diệp Mặc lại lần nữa cảm thấy mình có chút quê mùa. Đừng nói là trong Tiên thành, cho dù là Tiên linh khí bên ngoài Tiên thành cũng vô cùng nồng đậm. Đối với một người quen với Tiên linh khí của hạ thiên vực và trung thiên vực như hắn, đột nhiên đến một nơi có Tiên linh khí nồng đậm như này, quả thực cũng có chút không quen lắm.
Cổng thành cực lớn của Tiên thành thậm chí cũng lớn hơn mấy trăm trượng, còn tường thành lại càng không thể dùng thần thức đụng chạm đến được, chỉ biết bên đó có tường thành, nhưng không biết cụ thể tường thành cao bao nhiều, cũng không biết tường thành đó dùng nguyên liệu gì để xây dựng.
Diệp Mặc biết rõ cái này nhất định là vì trận pháp cao cấp tạo nên, thích hợp nhất để phòng thủ Tiên thành như này.
Sau khi cùng Quý Thư tiến vào trong Tiên thành, cái hấp dẫn Diệp Mặc ngược lại lại không phải là Tiên linh khí nồng đậm nữa, mà là đường phố và những cửa hiệu xung quanh của Tiên thành. Rất nhiều biển hiệu cửa hàng đều được làm từ Tiên ngọc cao cấp, đến cửa lớn cũng được khảm nạm các loại Tiên tài cao cấp.
Đường phố nơi này so với đường phố của Tiên thành trong trung thiên vực thậm chí còn rộng hơn mười lần, Diệp Mặc còn phát hiện ra quần áo trên người Tiên nhân ra vào cửa hàng đều là Tiên khí đẳng cấp không tồi, chẳng những đẹp, hơn nữa còn là pháp bảo phòng ngự.
- Thượng thiên vực chẳng lẽ lại giàu có như này?
Diệp Mặc kinh ngạc tự thốt lên một câu. Trong này chẳng những Tiên linh khí nồng đậm, hơn nữa những Tiên nhân qua qua lại lại hình như cũng là những người vô cùng giàu có.
- Ha ha, anh đừng xem nơi mà những Tiên nhân ra vào đều là Tiên lầu cao cấp, trên người họ cũng là lăng ba bảo sam, ha ha, thực ra những thứ đó đều là vẻ bên ngoài. Trong Tiên thành thượng thiên vực nếu như anh ăn mặc quá tệ, người khác sẽ coi thường anh. Rất nhiều người thậm chí chút gia sản đều mặc hết trên người rồi, anh đừng ngưỡng mộ họ làm gì.
Quý Thư vỗ vỗ vai Diệp Mặc nói.
Diệp Mặc cười trừ lắc đầu, nghe những lời của Quý Thư hắn cũng hiểu ra. Khó trách từ cổng Tiên thành tiến vào, xung quanh đều hết sức xa hoa, hóa ra chủ đề của Tiên thành trên thượng thiên vực chính là ganh đua so sánh, cái này hình như quá tục tằng rồi.
Thực ra Diệp Mặc quả thực cũng không biết rõ tình hình của Tiên thành trên thượng thiên vực, sự ganh đua trong Tiên thành quả thực là một mặt, quan trọng hơn chính là nếu như anh khiến cho người ta xem anh là người nghèo khó, bất luận là đến Tiên lầu mua đồ, hay là đi tìm nguyên liệu, thì người ta cũng không coi anh ra gì.
Đối với những Tiên nhân thực sự giàu có mà nói, lăng la bảo sam mặc bên ngoài chỉ là ngụy trang, nội giáp bên trong của họ mới là Tiên bảo thực sự.
- Quý Thư…
Một giọng nói khàn khàn vang lên, đúng lúc Diệp Mặc và Quý Thư đồng thời ngẩng đầu lên.
Người gọi Quý Thư là một Tiên nhân mặt chữ điền, giống như Quý Thư, cũng là tu vi Đại La Tiên hậu kỳ.
- Ha ha, đúng lúc định đi tìm các anh, không ngờ tôi vừa mới quay về, đã gặp được các anh rồi.
Quý Thư cười ha hả, cũng đã lôi Diệp Mặc đến.
Diệp Mặc sớm đã nhìn thấy người đối diện không phải là một người, ít nhất cũng có năm người, ba nam hai nữ.
Khi Quý Thư chào hỏi mấy người, Diệp Mặc có chút sững sờ đang chằm chằm nhìn vào một nữ tiên vô cùng xinh đẹp. Hắn nhìn thấy nữ tiên xinh đẹp này không ngờ lại có chút quen quen, cái cảm giác đó hắn không nói thành lời được, nhưng chính là cảm giác quen thuộc.
Nữ tiên khiến Diệp Mặc nhìn có chút quen quen thoạt nhìn cũng không nhiệt tình, trên mặt cũng không có nhiều biểu lộ, thậm chí hai đầu lông mày còn có chút tâm tư.
Trên người mặc một bộ váy tiên màu xanh nhạt, sau lưng cắm một cây sáo, dung mạo không chút thua kém gì Huân Nhiên tiên tử mà ngày trước Diệp Mặc gặp.
Diệp Mặc hơi nghi ngờ một chút, theo lý mà nói người mà hắn nhìn quen quen chắc phải là người hắn biết mới đúng, nhưng nữ tiên này không ngờ hắn lại giống như chưa từng gặp qua.
- Anh Diệp, Diệp Mặc…
Quý Thư thấy Diệp Mặc chằm chằm nhìn nữ tiên đứng đối diện không chớp mắt, lập tức có chút ngại ngùng. Gã vội kéo Diệp Mặc, trong lòng có chút buồn cười, anh Diệp này kiến thức thì nhiều, đoán chừng chưa tiếp xúc với Tiên tử xinh đẹp như này bao giờ, đến lúc đó giới thiệu cho hắn là được rồi.
- Hừ…
Tên Đại La Tiên con mắt nhỏ dài đứng đối diện sớm thấy Diệp Mặc vô lễ, lập tức hừ lạnh một tiếng, tỏ ý mình bất mãn.
Diệp Mặc bỗng nhiên tỉnh lại, hắn hình như biểu hiện có chút thái quá, vội vàng thu lại ánh mắt ôm quyền nói:
- Vì là lần đầu tiên nhìn thấy Tiên tử xinh đẹp như này, tôi có chút thất lễ rồi.
- Anh Quý, người bạn mới của anh đây đúng là có ý tứ đấy. Được, có một số người cho dù là thất lễ cũng không dám nói ra đâu, người bạn này của anh Tề Bắc Thương tôi xin kết giao
Người nói chuyện là một Đại La Tiên khác, vô cùng anh tuấn, trong tay cầm một cây quạt xếp màu vàng kim, lại càng có khí tức nho tiên hơn những người khác.
- Ha ha, để tôi giới thiệu một chút.
Quý Thư vội vàng cười ha hả, ngắt Diệp Mặc đang xấu hổ nói:
- Diệp Mặc, vị này là Tề Bắc Thương, là thiếu thành chủ của Bình Lương Tiên thành, phong lưu phóng khoáng, được xưng là sát thủ Tiên tử, chỉ cần là Tiên tử bị anh ta nhắm trúng thì chắc chắn sẽ rơi vào bẫy của anh ta.
Người mà Quý Thư giới thiệu chính là Đại La Tiên anh tuấn vừa nãy nói Diệp Mặc dám làm dám chịu, Diệp Mặc vội vàng ôm quyền chào hỏi.
- Đây là Tư Thạch Vũ, là đệ tử nòng cốt của Long Nguyệt Tiên sơn, Long Nguyệt Tiên sơn cũng là một trong những Tiên môn cao cấp của Thường Dung Thiên chúng tôi, là Đế tông. Diệp Mặc sau này phải giao tiếp tốt hơn chút với anh Tư.
Tư Thạch Vũ chính là Đại La Tiên vừa nãy hừ lạnh Diệp Mặc, Tư Thạch Vũ không đợi Quý Thư giới thiệu xong, lại lạnh nhạt nói:
- Tư mỗ tôi không thích kết giao cùng người háo sắc cho lắm, ý tốt của anh Quý tôi xin nhận.
Quý Thư cũng không thèm để ý, cũng không giải thích với Diệp Mặc, mà lại chỉ vào nữ tiên mặc váy xanh nhạt nói:
- Anh Diệp, đây là đệ tử thân truyền của tông chủ Âm Kiếm tông Tiên tôn tông môn Cửu Nhứ Nhạn. Âm Kiếm tông cũng là một trong những đại tông môn của Thường Dung Thiên chúng tôi.
Cô Cửu Nhứ Nhạn kia cũng khách khí, khi giới thiệu đến cô, còn chủ động đứng ra chào hỏi Diệp Mặc một tiếng.
Đợi sau khi Diệp Mặc và Cửu Nhứ Nhạn chào hỏi xong, Quý Thư lại chỉ vào Đại La Tiên mặt điền chào hỏi lúc trước nói:
- Đây là anh Ân Hồn…
Không đợi Quý Thư nói xong, thì Ân Hồn mặt chữ điễn lại lần nữa với âm thanh khàn khàn cười ha hả một tiếng nói:
- Tôi là một Tán tu, cũng không có xuất thân xa hoa như mấy vị còn lại.
- Tôi cũng là một Tán tu.
Diệp Mặc lại cảm thấy trong mấy người này, tu vi của Ân Hồn hình như cao nhất. Những người này cũng coi như là người nổi bật rồi, chẳng những đều là Đại La Tiên không nói, hơn nữa ngoài Ân Hồn kia ra, thì lai lịch của những người còn lại cũng không tầm thường.
- Vị này là Kế Khôn, cũng là đệ tử nòng cốt của Long Nguyệt Tiên sơn, sư phụ chính là…
Quý Thư vẫn còn đang giới thiệu nữ tiên váy xanh nhạt kia, Diệp Mặc lập tức lại ngây dại, Kế Khôn, chẳng trách hắn lại cảm thấy quen như vậy. Nếu như Quý Thư không nói ra tên cô ấy, Diệp Mặc đoán chừng mình căn bản cũng không nhớ ra, nhưng Quý Thư vừa nói đến cái tên này, Diệp Mặc lập tức nhớ ra nữ tiên xinh đẹp này là ai rồi.
Chính là nữ nhân vật chính trong Lạc Hồn Khư, cha của cô ấy hình như tên Kế Hòa, là bạn của Phong Thuần từng làm thảnh chủ Minh Nguyệt Thành trong Lạc Hồn Khư.
Vị hôn phu của Kế Khôn tên Phong Hi, cũng là con trai của Phong Thuần. Kết quả Phong Hi và Kế Khôn còn cả Kế Hòa đều bị Phong Thuần ám toán, còn Phong Thuần và thê tử kết tóc của lão Diệu Huệ Trân lại càng là một mớ hỗn độn.
Phong Thuần muốn linh căn của Kế Khôn, dùng giá linh trận nuôi dưỡng hồn trận lừa chính con trai của mình, mục đích chính là muốn linh căn của Kế Khôn.
Con trai lão một tấm chân tình với Kế Khôn, sau khi Kế Khôn bị hôn mê, thà rằng mình biến thành một người bình thường mất đi tuổi thọ, cũng chủ động dùng thần hồn của mình nuôi dưỡng nguyên thần của Kế Khôn trong giá linh trận, thực là chính là vì bị lừa, lại giá tiếp linh căn. Cuối cùng bị Kế Hòa cắt ngang, Kế Hòa dẫn con gái của mình đi, còn Phong Hi thì lại mất đi hồn phách. (Xuất hiện trong
Chính là vì trên người Kế Khôn còn có chút khí tức thần hồn của Phong Hi, Diệp Mặc lúc này mới cảm thấy có chút quen thuộc, trong tay hắn vẫn còn một miếng Lệ ngân xá lợi của Phong Hi sau khi chết rồi hóa thành. Trong xá lợi còn có hai hàng Lệ ngân màu đỏ sậm, là hai hàng nước mắt của Phong Hi trước khi chết, cũng là tình yêu của anh ta với Kế Khôn.
Diệp Mặc không ngờ Kế Khôn không bị chết, ngược lại lại phi thăng lên Tiên giới rồi, hơn nữa mới có mấy nghìn năm, Kế Khôn cũng đã là Đại La Tiên hậu kỳ rồi, tư chất này thật quá nghịch thiên. Khó trách lúc trước Phong Thuần muốn linh căn của Kế Khôn, linh căn này vừa nhìn cũng biết không chỉ tốt một chút ít.
Nếu như gặp được Kế Khôn rồi, thì miếng Lệ ngân xá lợi trong tay hắn cũng nên về với chủ rồi. Cái này vốn dĩ chính là bằng chứng tình yêu mà Phong Hi để lại cho Kế Khôn, để chính tay Kế Khôn giữ lại mới là thích hợp nhất.
Phong Hi là một nhân vật bi thảm, nhưng tình yêu của anh ta đối với Kế Khôn và những gì mà anh ta gặp phải, đến Diệp Mặc cũng cảm thấy chua xót trong lòng.
- Anh Diệp…
Quý Thư bất đắc dĩ lại kéo tay Diệp Mặc một chút, gã cho rằng Diệp Mặc tuyệt đối không phải là một Tiên nhân tầm thường, nhưng biểu hiện hôm nay của hắn quả thực mất mặt quá.
- Ha ha. Diệp Mặc là người bạn mà tôi gặp khi luyện thể, kiến thức về luyện thể và tu luyện tuyệt đối không tầm thường…
Quý Thư vừa kéo Diệp Mặc, vừa cười cười có chút ngại ngùng với những người còn lại giải thích vài câu.
Tên Tư Thạch Vũ mắt ti hí hừ lạnh một tiếng nói:
- Anh Quý, người bạn này của anh cấp bậc cao quá, Tư Thạch Vũ tôi không với nổi, Kế sư muội, chúng ta đi thôi.
Nói xong liền quay người rời đi, không ngờ không nói thêm câu gì nữa. Kế Khôn liếc nhìn Diệp Mặc một cái, cũng không tỏ chút thái độ gì liền đi theo Tư Thạch Vũ.
Diệp Mặc thấy vậy liền lớn tiếng gọi:
- Kế Khôn sư tỷ, tôi tìm cô có chút chuyện.
Diệp Mặc cũng không nói ra chuyện Phong Hi, hắn không biết Kế Khôn nghĩ như thế nào về Phong Hi. Nếu như người ta không có chút cảm giác gì với Phong Hi, bây giờ hắn tùy tiện nói ra quả thực là một kết cục không mấy gì tốt đẹp.
/2272
|