Cho dù là như vậy thì Diệp Mặc cũng không thể nào ngăn chặn được cái lực hút này. Đây còn là trong tình huống tâm trí của hắn còn tỉnh táo, còn nếu như hắn không có ‘Khổ Trúc’ hỗ trợ thì đã sớm chui đầu vào rọ rồi.
Một khe hở xuất hiện bất chợt trong thần thức của Diệp Mặc. Nếu như là trong lúc bình thường, thì Diệp Mặc nhất định sẽ rời xa cái khe nứt kia. Vết nứt hư không ở giữa các Thiên Vực trên Tiên Giới, thì không phải là những vết nứt hư không ở Tu Chân Giới có thể so sánh được. Hầu như khó ai chó thể sống sót một khi tiến vào nó.
Nhưng lúc này Diệp Mặc căn bản là không để ý tới cái gì cả mà không chút do dự nào Thuấn di vọt vào trong vết nứt hư không kia.
Dưới lực hút kinh khủng của Tiên thuyền kia, thì một lần Thuấn di của Diệp Mặc cũng không đi xa được bao nhiêu, nhưng bù lại lượng thần thức và Tiên nguyên tiêu hao cũng rất ít. Nhưng vẫn miễn cưỡng đủ cho hắn tiến vào trong vết nứt hư không kia. Khi hắn vừa tiến vào vết nứt hư không, thì thần thức liền quét trở lại nhìn cái Tiên thuyền đáng sợ kia, lúc này hắn mơ hồ thấy được ba chữ ‘U linh thuyền’ mầu đen.
Diệp Mặc không có tâm tư nghĩ tiếp nữa, vì sau khi hắn tiến vào vết nứt hư không thì liên tiếp những âm thanh ‘Răng rắc’ đã không ngừng vang lên.
Trong thời gian một hơi thở ngắn ngủi, thì đã có vài đoạn xương trên người hắn bị gẫy rồi, đồng thời từng đạo Hư không phong bạo đánh vào trên người hắn, khiến cho da thịt của hắn bị xé ra như một tấm vải rách vậy.
Đây chỉ là trong một thoáng chốc mà thôi, nếu như là kéo dài thêm một chút, thì toàn thân của hắn đã bị xé toang ra rồi. Lúc này Diệp Mặc lại nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi nhanh chóng tiến vào trong Thế giới trang vàng.
Ngay khi Diệp Mặc vừa tiến vào trong Thế giới trang vàng, thì điểm sáng màu vàng đại biểu cho Thế giới trang vàng cũng lập tức bị Vết nứt hư không cuốn đi mất tăm. Ngay sau đó thì Vết nứt hư không cũng lập tức biến mất giữa hư không Thiên Vực, sau này có lẽ nó sẽ xuất hiện ở một nơi khác.
…
Diệp Mặc nằm ở trong Thế giới trang vàng của mình mà há miệng thở dốc. Thế giới trang vàng lại vừa cứu hắn, nếu như không có Thế giới trang vàng này, thì không biết hắn đã chết bao nhiêu lần rồi.
Tuy rằng trên người đã chồng chất các vết thương, nhưng Diệp Mặc lại cảm thấy rất yên lòng. Vết nứt hư không có thể sẽ đưa hắn tới một nơi nào đó không biết tên, và khi ở trong Thế giới trang vàng này thì hắn hoàn toàn không cần thiết phải lo lắng tới cái mạng nhỏ của mình.
Sự cường hãn của Tiên niết thể không ngăn cản được sự tàn phá của vết nứt hư không, nhưng lại có thể giúp hắn khôi phục thương thế một cách nhanh chóng.
Vài ngày sau, các vết thương trên người của Diệp Mặc đã hoàn toàn tiêu tán. Trong lòng hắn lúc này đang khá là lo lắng, liệu hắn có quá mạo hiểm khi để Thế giới trang vàng trôi nổi trong vết nứt hư không này hay không? Còn cái ‘U linh thuyền’ kia không biết là thứ gì, thật không ngờ là lại đáng sợ như vậy.
Diệp Mặc đưa tay lấy ra từng đống ‘Hư không bí ngân’. Trông đống ‘Hư không bí ngân’ này thậm chí còn có cả cái đã đạt tới tiên tài cấp bẩy. Tuy lần này gặp phải nguy hiểm không nhỏ, nhưng thu hoạch cũng rất lớn.
Diệp Mặc ném mấy cái trận bàn giám sát ra bên ngoài. Vốn là hắn đang muốn nhìn xem tình huống bên ngoài khi Thế giới trang vàng trôi nổi trong vết nứt hư không ra sao, nhưng hắn rất nhanh đã phát hiện ra bản thân không cần tới mấy cái trận bàn kia, cũng đã có thể nhìn được tình huống bên ngoài Thế giới trang vàng rồi.
Trước kia, khi hắn muốn tìm hiểu tình hình bên ngoài Thế giới trang vàng, thì luôn phải sử dụng trận bàn theo dõi để trợ giúp, còn không thì hắn chỉ có thể cảm ứng được một cách mơ hồ. Còn bây giờ thì hắn hoàn toàn không cần, chẳng những hắn đã có thể nhìn thấy được, thậm chí còn thấy rất rõ ràng.
Lúc này ở bên ngoài Thế giới trang vàng là một mảnh hỗn loạn, các loại Không gian liệt hỏa và Không gian sai lệch tràn ngập khắp nơi. Chỉ cần vừa đưa trận bàn ra ngoài là lập tức đã bị vỡ vụn. Ở chỗ này vẫn là nằm trong Vết nứt hư không nguy hiểm tới cực điểm.
Diệp Mặc thu hồi lại thần thức, dứt khoát tạm thời sẽ không để ý tới tình huống bên ngoài nữa. Hiện tại hắn có nhiều ‘Hư không bí ngân’ như vậy, thì hắn có cả đống việc để làm, không cần thiết phải quản việc Thế giới trang vàng của hắn trôi tới đâu. Chờ tới khi Thế giới trang vàng của hắn đã hoàn toàn tới được nơi an toàn, thì lúc y đi ra là được rồi.
…
Trong khi Diệp Mặc luyện khí thì thời gian không ngừng trôi qua, cuối cùng Diệp Mặc còn dứt khoát tiến luôn vào trong trận bàn thời gian để luyện khí.
Từng đống nhỏ ‘Hư không bí ngân’ bị Diệp Mặc luyện chế thành đủ các loại Tiên khí, còn thời gian ở bên ngoài cũng đã trôi qua ba tháng. Lúc này thì Diệp Mặc đã có thể luyện chế được Tiên khí cấp bẩy rồi. Thời gian bên ngoài trôi qua nửa năm nữa, thì Diệp Mặc thậm chí đã có thể sử dụng ‘Hư không bí ngân’ cấp bẩy để luyện chế Tiên khí thượng phẩm rồi.
Diệp Mặc khẳng định rằng, nếu như có đủ tài liệu, thì hiện tại hắn cũng có thể luyện chế ra Tiên khí cấp tám. Nhưng vấn đề là hắn không có tiên tài cấp tám.
Nửa năm sau, Diệp Mặc thu hồi lại trận bàn thời gian. Nếu dùng trận bàn thời gian để học tập luyện khí thì không có vấn đề, nhưng nếu muốn luyện chế pháp bảo thuận tay với mình thì hắn không muốn luyện chế ra ở trong trận bàn thời gian.
‘Hư không bí ngân’ hắn lấy được thật sự là nhiều lắm, cho dù là ngồi vài chục năm để luyện khí, thì vẫn còn thừa lại khá nhiều.
Số ‘Hư không bí ngân’ còn lại chính là đống tiên tài có đẳng cấp cao nhất, tiên tài cấp bẩy. Đống ‘Hư không bí ngân’ này là Diệp Mặc hắn cố ý giữ lại để chuẩn bị thăng cấp cho Hắc Thạch Cân.
Uy lực của Hắc Thạch Cân vô cùng cường đại, tăng thêm ưu thế khi hắn lĩnh ngộ được ‘Thái sơn áp đỉnh’ thì càng trở nên mạnh mẽ hơn. Đáng tiếc là Hắc Thạch Cân của hắn có một cái khuyết điểm chí mạng, đó chính là nó rất dễ bị người khác phát hiện ra bản chất thật. Nếu có người phát hiện nó được luyện chế ra từ Thế giới thạch, thì đó cũng không phải là chuyện tốt.
Hiện giờ hắn có được nhiều ‘Hư không bỉ ngân’ như vậy, thì hắn ngược lại lại có một cái ý tưởng, đó chính là đem các loại ‘Hư không bí ngân’ toàn bộ luyện chế thành một cái vỏ bọc cho Hắc Thạch Cân. Nếu làm như vậy thì chẳng những là uy lực Hắc Thạch Cân sẽ được tăng thêm, mà còn tránh khả năng bị bại lộ nữa.
Tử niết hỏa ‘Thanh như hiểu thiên’ cấp ba chẳng những chỉ cần thời gian ngắn đã có thể hòa tan ‘Hư không bí ngân’, hơn nữa còn chiết xuất với độ tinh khiết rất cao nữa. Theo từng tầng ‘Hư không bí ngân’ bị Diệp Mặc luyện hóa đổ lên trên Hắc Thạch Cân, thì bộ dáng của Thế giới thạch cũng dần dần bị che lấp đi.
Một tháng sau, đống ‘Hư không bí ngân’ của Diệp Mặc vốn chất chồng như một ngọn núi nhỏ lúc này đã biến mất không còn nữa. Mà Hắc Thạch Cân của Diệp Mặc lúc này đã thêm một tấm áo khoác mầu bạc. Diệp Mặc một lần nữa luyện hóa Hắc Thạch Cân của mình. Sau cả một ngày, thì một Quả cân nho nhỏ có thể cầm trong lòng bàn tay đã xuất hiện trước mặt Diệp Mặc.
Đã thành! Diệp Mặc nhìn cái Quả cân được ‘Hư không bí ngân’ bao bọc trong tay mình thì cũng cảm giác cực kỳ thỏa mãn. Sau này cho dù là ở trước mặt Tiên Vương, thì hắn cũng không cần e ngại khi lấy Hắc Thạch Cân ra sử dụng rồi.
Trình độ luyện khí được đề cao rồi, cho nên lúc này Diệp Mặc cũng lấy luôn tiên tài cấp bẩy ‘Độn thiên kim’ của mình ra để thăng cấp cho ‘Ô vân trùy - Thanh nguyệt’.
Sau khi Diệp Mặc dùng hết mấy cái Chủ vũ của Vô Ảnh Kiêu cùng với ‘Độn thiên kim’, thì ‘Ô vân trùy - Thanh Nguyệt’ của hắn đã không gặp bất cứ trở ngại nào để thăng lên thành Tiên khí phi hành cấp bẩy.
Nhìn chiếc ‘Ô vân trùy - Thanh nguyệt’ mới của mình, trong lòng Diệp Mặc cũng phải cảm thán. Nếu ngày trước không nhờ Lục Vô Hổ giúp mình luyện chế chiếc ‘Ô vân trùy - Thanh nguyệt’ này, thì hắn chắc chắn sẽ không thể ngờ được rằng có ngày bản thân hắn có thể thăng cấp cho nó trở thành Tiên khí thượng phẩm. Giờ mới trôi qua có hơn mười năm, vậy mà pháp bảo phi hành này của hắn đã trở thành Tiên Khí thượng phẩm rồi. Chỉ là không biết lão ca Lục Vô Hổ của hắn hiện giờ đang ở nơi nào, liệu đã phi thăng lên Tiên Giới hay chưa.
Cuối cùng Diệp Mặc đem cái ‘Đại đỉnh tám cực’ phỏng chế ra luyện chế lại một lần nữa. ‘Đại đỉnh tám cực’ mặc dù chỉ là một cái hàng nhái, nhưng với khả năng hiện giờ của hắn, một lần nữa khôi phục lại cho nó, thì so với lúc trước cũng còn kém một chút, nhưng lúc nguy cấp vẫn có thể lấy ra ứng phó một chút được.
Việc cần làm cũng đều đã làm xong. Tiếp đó Diệp Mặc lại quét thần thức ra ngoài, liền phát hiện không gian ở bên ngoài Thế giới trang vàng hiện giờ dường như đã tốt lên nhiều, ít nhất thì những đoạn Hư không sai lệch đã ít đi rất nhiều. Thậm chí cả lưu lượng của các đợt Hư không phong bạo cũng đã giảm bớt đi rất nhiều.
Sau khi Diệp Mặc ra khỏi Thế giới trang vàng, thì mới phát hiện ra rằng không gian bên ngoài lúc này mặc dù vẫn còn rất nguy hiểm, nhưng đối với hắn đã không phải là nguy hiểm trí mạng nữa rồi. Diệp Mặc không quay vào Thế giới trang vàng nữa, mà trực tiếp thả ‘Hư không phi tuyết’ ra.
‘Hư không phi tuyết’ vốn có khả năng vượt qua các nguy hiểm trong hư không, hơn nữa tốc độ phi hành còn nhanh hơn pháp bảo phi hành Tiên khí thượng phẩm của hắn vô số lần. Thứ này đối với Diệp Mặc mà nói, thì dùng để tìm đường đi trong hư không là vừa đẹp.
Một tháng sau, Diệp Mặc thu hồi lại ‘Hư không phi tuyết’. Lúc này thì Diệp Mặc đã biết, nếu cứ để cho ‘Hư không phi tuyết’ tiếp tục chạy quanh cũng không có ý nghĩa gì. Hắn đúng là đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, nhưng bây giờ thì đừng nói là phương hướng, mà ngay cả có thể thoát ra khỏi vết nứt hư không này hay không thì hắn cũng không dám chắc.
Nếu như không thể thoát khỏi vết nứt hư không này để trở lại hư không Thiên Vực, thì cho dù hắn để ‘Hư không phi tuyết’ bay cả trăm năm tìm đường cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Muốn từ vết nứt hư không trở lại hư không Thiên Vực không phải là chuyện đơn giản, trừ phi mình có loại bản lĩnh có thể xé rách được hư không, hoặc là có thể tìm được một vết nứt hư không nào khác để thoát ra ngoài.
Hai trường hợp kia thì bất cứ trường hợp nào hắn cũng đều không thực hiện được. Xé rách hư không ở Tiên Giới này sao, hắn nghĩ rằng chắc cả Tiên Tôn cũng không nhất định làm được đâu. Mặt biên của hư không này vững chắc dị thường, cũng không phải là mặt biên của Tu Chân Giới có thể so sánh được. Còn cơ hội thoát ra từ một vết nứt hư không khác, thì Diệp Mặc càng không muốn thử. Hắn mới chỉ Luyện thể tới Tiên niết thể, chỉ sợ là chưa tiếp cận được vết nứt hư không, thì đã bị xé nát thành thịt vụn rồi.
Vẫn còn một biện pháp nữa, đó là hắn có thể tiến vào trong Thế giới trang vàng rồi ngồi chờ vận may tới, đưa hắn và Thế giới trang vàng thoát ra khỏi vết nứt hư không này. Thế nhưng, Diệp Mặc biết rằng cái vận may như thế chỉ sợ là hắn phải ngồi chờ cả vạn năm vẫn là phí công vô ích.
Diệp Mặc thu hồi lại tâm tình, bắt đầu nhìn thẳng vào tình cảnh hiện tại của mình. Với tình trạng hiện tại, thì nếu hắn muốn đi ra ngoài vẫn còn có một khả năng nữa, đó chính là Luyện thể. Sau khi cảnh giới Luyện thể của hắn đạt tới một trình độ nhất định, thì rất có thể hắn sẽ đủ sức lao ra từ một vết nứt hư không khác mà thoát
Vết nứt hư không vốn là nơi thích hợp để Luyện thể, bất luận là vết nứt hư không của Tu Chân Giới hay là Thiên Vực Tiên Giới thì nó cũng là một trong những nơi Luyện thể tốt nhất. Bất kể là Không gian phong bạo, Hư không vẫn thạch, hay là Lốc xoáy hư không, thì cũng đều là những thứ tốt cho tu luyện Luyện thể.
Diệp Mặc bắt đầu tìm kiếm khu vực có Hư không phong bạo rồi đi vào đó để rèn luyện thân thể của mình. Lúc mới bắt đầu, thì hắn còn có chút vội vàng, nhưng theo thời gian trôi qua, thì hắn đã dần quên đi mất cả việc bản thân vẫn còn ở trong hư không.
Từ những đạo Hư không phong bạo nhỏ nhất, đến những đạo Hư không phong bạo lớn nhất, đến Hư không vẫn thạch, thậm chí còn có cả lốc xoáy hư không.
Tu vi Luyện thể của Diệp Mặc đang không ngừng tích tụ và tăng lên, sau đó hắn lại bắt đầu tìm kiếm địa phương cũng không ngừng biến hóa
Ba năm sau, tu vi của Diệp Mặc không hề tăng tiến thêm chút nào. Tu vi Luyện thể của hắn tăng trưởng quá nhanh, hiện tại đã là Tiên niết thể đỉnh, thậm chí chỉ cần một bước nữa thôi là hắn có thể thăng cấp lên tiên linh thể.
Vết nứt hư không, quả là một nơi có quá thừa thải những nguy hiểm để trở thành địa phương tốt cho việc Luyện thể.
Tư chất tu luyện của Diệp Mặc không cao, nhưng cái đó lại hoàn toàn không có quan hệ gì lớn khi còn đang ở trong vết nứt hư không này cả. Hắn còn có công pháp luyện thể vô cùng cường đại do ‘Tam sinh quyết’ diễn sinh mà ra. Huống chi bản thân hắn khi Niết bàn chính là sử dụng ‘Hỗn độn thanh địch’ để phụ trợ nữa đấy.
Chỉ mấy năm ngắn ngủi, hắn đã tấn cấp lên Tiên niết thể đỉnh rồi. Sau khi tấn cấp lên Tiên niết thể đỉnh thì Diệp Mặc quyết định rời khỏi chỗ này, tìm một chỗ tốt hơn để chuẩn bị tấn cấp lên Tiên linh thể.
Một khe hở xuất hiện bất chợt trong thần thức của Diệp Mặc. Nếu như là trong lúc bình thường, thì Diệp Mặc nhất định sẽ rời xa cái khe nứt kia. Vết nứt hư không ở giữa các Thiên Vực trên Tiên Giới, thì không phải là những vết nứt hư không ở Tu Chân Giới có thể so sánh được. Hầu như khó ai chó thể sống sót một khi tiến vào nó.
Nhưng lúc này Diệp Mặc căn bản là không để ý tới cái gì cả mà không chút do dự nào Thuấn di vọt vào trong vết nứt hư không kia.
Dưới lực hút kinh khủng của Tiên thuyền kia, thì một lần Thuấn di của Diệp Mặc cũng không đi xa được bao nhiêu, nhưng bù lại lượng thần thức và Tiên nguyên tiêu hao cũng rất ít. Nhưng vẫn miễn cưỡng đủ cho hắn tiến vào trong vết nứt hư không kia. Khi hắn vừa tiến vào vết nứt hư không, thì thần thức liền quét trở lại nhìn cái Tiên thuyền đáng sợ kia, lúc này hắn mơ hồ thấy được ba chữ ‘U linh thuyền’ mầu đen.
Diệp Mặc không có tâm tư nghĩ tiếp nữa, vì sau khi hắn tiến vào vết nứt hư không thì liên tiếp những âm thanh ‘Răng rắc’ đã không ngừng vang lên.
Trong thời gian một hơi thở ngắn ngủi, thì đã có vài đoạn xương trên người hắn bị gẫy rồi, đồng thời từng đạo Hư không phong bạo đánh vào trên người hắn, khiến cho da thịt của hắn bị xé ra như một tấm vải rách vậy.
Đây chỉ là trong một thoáng chốc mà thôi, nếu như là kéo dài thêm một chút, thì toàn thân của hắn đã bị xé toang ra rồi. Lúc này Diệp Mặc lại nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi nhanh chóng tiến vào trong Thế giới trang vàng.
Ngay khi Diệp Mặc vừa tiến vào trong Thế giới trang vàng, thì điểm sáng màu vàng đại biểu cho Thế giới trang vàng cũng lập tức bị Vết nứt hư không cuốn đi mất tăm. Ngay sau đó thì Vết nứt hư không cũng lập tức biến mất giữa hư không Thiên Vực, sau này có lẽ nó sẽ xuất hiện ở một nơi khác.
…
Diệp Mặc nằm ở trong Thế giới trang vàng của mình mà há miệng thở dốc. Thế giới trang vàng lại vừa cứu hắn, nếu như không có Thế giới trang vàng này, thì không biết hắn đã chết bao nhiêu lần rồi.
Tuy rằng trên người đã chồng chất các vết thương, nhưng Diệp Mặc lại cảm thấy rất yên lòng. Vết nứt hư không có thể sẽ đưa hắn tới một nơi nào đó không biết tên, và khi ở trong Thế giới trang vàng này thì hắn hoàn toàn không cần thiết phải lo lắng tới cái mạng nhỏ của mình.
Sự cường hãn của Tiên niết thể không ngăn cản được sự tàn phá của vết nứt hư không, nhưng lại có thể giúp hắn khôi phục thương thế một cách nhanh chóng.
Vài ngày sau, các vết thương trên người của Diệp Mặc đã hoàn toàn tiêu tán. Trong lòng hắn lúc này đang khá là lo lắng, liệu hắn có quá mạo hiểm khi để Thế giới trang vàng trôi nổi trong vết nứt hư không này hay không? Còn cái ‘U linh thuyền’ kia không biết là thứ gì, thật không ngờ là lại đáng sợ như vậy.
Diệp Mặc đưa tay lấy ra từng đống ‘Hư không bí ngân’. Trông đống ‘Hư không bí ngân’ này thậm chí còn có cả cái đã đạt tới tiên tài cấp bẩy. Tuy lần này gặp phải nguy hiểm không nhỏ, nhưng thu hoạch cũng rất lớn.
Diệp Mặc ném mấy cái trận bàn giám sát ra bên ngoài. Vốn là hắn đang muốn nhìn xem tình huống bên ngoài khi Thế giới trang vàng trôi nổi trong vết nứt hư không ra sao, nhưng hắn rất nhanh đã phát hiện ra bản thân không cần tới mấy cái trận bàn kia, cũng đã có thể nhìn được tình huống bên ngoài Thế giới trang vàng rồi.
Trước kia, khi hắn muốn tìm hiểu tình hình bên ngoài Thế giới trang vàng, thì luôn phải sử dụng trận bàn theo dõi để trợ giúp, còn không thì hắn chỉ có thể cảm ứng được một cách mơ hồ. Còn bây giờ thì hắn hoàn toàn không cần, chẳng những hắn đã có thể nhìn thấy được, thậm chí còn thấy rất rõ ràng.
Lúc này ở bên ngoài Thế giới trang vàng là một mảnh hỗn loạn, các loại Không gian liệt hỏa và Không gian sai lệch tràn ngập khắp nơi. Chỉ cần vừa đưa trận bàn ra ngoài là lập tức đã bị vỡ vụn. Ở chỗ này vẫn là nằm trong Vết nứt hư không nguy hiểm tới cực điểm.
Diệp Mặc thu hồi lại thần thức, dứt khoát tạm thời sẽ không để ý tới tình huống bên ngoài nữa. Hiện tại hắn có nhiều ‘Hư không bí ngân’ như vậy, thì hắn có cả đống việc để làm, không cần thiết phải quản việc Thế giới trang vàng của hắn trôi tới đâu. Chờ tới khi Thế giới trang vàng của hắn đã hoàn toàn tới được nơi an toàn, thì lúc y đi ra là được rồi.
…
Trong khi Diệp Mặc luyện khí thì thời gian không ngừng trôi qua, cuối cùng Diệp Mặc còn dứt khoát tiến luôn vào trong trận bàn thời gian để luyện khí.
Từng đống nhỏ ‘Hư không bí ngân’ bị Diệp Mặc luyện chế thành đủ các loại Tiên khí, còn thời gian ở bên ngoài cũng đã trôi qua ba tháng. Lúc này thì Diệp Mặc đã có thể luyện chế được Tiên khí cấp bẩy rồi. Thời gian bên ngoài trôi qua nửa năm nữa, thì Diệp Mặc thậm chí đã có thể sử dụng ‘Hư không bí ngân’ cấp bẩy để luyện chế Tiên khí thượng phẩm rồi.
Diệp Mặc khẳng định rằng, nếu như có đủ tài liệu, thì hiện tại hắn cũng có thể luyện chế ra Tiên khí cấp tám. Nhưng vấn đề là hắn không có tiên tài cấp tám.
Nửa năm sau, Diệp Mặc thu hồi lại trận bàn thời gian. Nếu dùng trận bàn thời gian để học tập luyện khí thì không có vấn đề, nhưng nếu muốn luyện chế pháp bảo thuận tay với mình thì hắn không muốn luyện chế ra ở trong trận bàn thời gian.
‘Hư không bí ngân’ hắn lấy được thật sự là nhiều lắm, cho dù là ngồi vài chục năm để luyện khí, thì vẫn còn thừa lại khá nhiều.
Số ‘Hư không bí ngân’ còn lại chính là đống tiên tài có đẳng cấp cao nhất, tiên tài cấp bẩy. Đống ‘Hư không bí ngân’ này là Diệp Mặc hắn cố ý giữ lại để chuẩn bị thăng cấp cho Hắc Thạch Cân.
Uy lực của Hắc Thạch Cân vô cùng cường đại, tăng thêm ưu thế khi hắn lĩnh ngộ được ‘Thái sơn áp đỉnh’ thì càng trở nên mạnh mẽ hơn. Đáng tiếc là Hắc Thạch Cân của hắn có một cái khuyết điểm chí mạng, đó chính là nó rất dễ bị người khác phát hiện ra bản chất thật. Nếu có người phát hiện nó được luyện chế ra từ Thế giới thạch, thì đó cũng không phải là chuyện tốt.
Hiện giờ hắn có được nhiều ‘Hư không bỉ ngân’ như vậy, thì hắn ngược lại lại có một cái ý tưởng, đó chính là đem các loại ‘Hư không bí ngân’ toàn bộ luyện chế thành một cái vỏ bọc cho Hắc Thạch Cân. Nếu làm như vậy thì chẳng những là uy lực Hắc Thạch Cân sẽ được tăng thêm, mà còn tránh khả năng bị bại lộ nữa.
Tử niết hỏa ‘Thanh như hiểu thiên’ cấp ba chẳng những chỉ cần thời gian ngắn đã có thể hòa tan ‘Hư không bí ngân’, hơn nữa còn chiết xuất với độ tinh khiết rất cao nữa. Theo từng tầng ‘Hư không bí ngân’ bị Diệp Mặc luyện hóa đổ lên trên Hắc Thạch Cân, thì bộ dáng của Thế giới thạch cũng dần dần bị che lấp đi.
Một tháng sau, đống ‘Hư không bí ngân’ của Diệp Mặc vốn chất chồng như một ngọn núi nhỏ lúc này đã biến mất không còn nữa. Mà Hắc Thạch Cân của Diệp Mặc lúc này đã thêm một tấm áo khoác mầu bạc. Diệp Mặc một lần nữa luyện hóa Hắc Thạch Cân của mình. Sau cả một ngày, thì một Quả cân nho nhỏ có thể cầm trong lòng bàn tay đã xuất hiện trước mặt Diệp Mặc.
Đã thành! Diệp Mặc nhìn cái Quả cân được ‘Hư không bí ngân’ bao bọc trong tay mình thì cũng cảm giác cực kỳ thỏa mãn. Sau này cho dù là ở trước mặt Tiên Vương, thì hắn cũng không cần e ngại khi lấy Hắc Thạch Cân ra sử dụng rồi.
Trình độ luyện khí được đề cao rồi, cho nên lúc này Diệp Mặc cũng lấy luôn tiên tài cấp bẩy ‘Độn thiên kim’ của mình ra để thăng cấp cho ‘Ô vân trùy - Thanh nguyệt’.
Sau khi Diệp Mặc dùng hết mấy cái Chủ vũ của Vô Ảnh Kiêu cùng với ‘Độn thiên kim’, thì ‘Ô vân trùy - Thanh Nguyệt’ của hắn đã không gặp bất cứ trở ngại nào để thăng lên thành Tiên khí phi hành cấp bẩy.
Nhìn chiếc ‘Ô vân trùy - Thanh nguyệt’ mới của mình, trong lòng Diệp Mặc cũng phải cảm thán. Nếu ngày trước không nhờ Lục Vô Hổ giúp mình luyện chế chiếc ‘Ô vân trùy - Thanh nguyệt’ này, thì hắn chắc chắn sẽ không thể ngờ được rằng có ngày bản thân hắn có thể thăng cấp cho nó trở thành Tiên khí thượng phẩm. Giờ mới trôi qua có hơn mười năm, vậy mà pháp bảo phi hành này của hắn đã trở thành Tiên Khí thượng phẩm rồi. Chỉ là không biết lão ca Lục Vô Hổ của hắn hiện giờ đang ở nơi nào, liệu đã phi thăng lên Tiên Giới hay chưa.
Cuối cùng Diệp Mặc đem cái ‘Đại đỉnh tám cực’ phỏng chế ra luyện chế lại một lần nữa. ‘Đại đỉnh tám cực’ mặc dù chỉ là một cái hàng nhái, nhưng với khả năng hiện giờ của hắn, một lần nữa khôi phục lại cho nó, thì so với lúc trước cũng còn kém một chút, nhưng lúc nguy cấp vẫn có thể lấy ra ứng phó một chút được.
Việc cần làm cũng đều đã làm xong. Tiếp đó Diệp Mặc lại quét thần thức ra ngoài, liền phát hiện không gian ở bên ngoài Thế giới trang vàng hiện giờ dường như đã tốt lên nhiều, ít nhất thì những đoạn Hư không sai lệch đã ít đi rất nhiều. Thậm chí cả lưu lượng của các đợt Hư không phong bạo cũng đã giảm bớt đi rất nhiều.
Sau khi Diệp Mặc ra khỏi Thế giới trang vàng, thì mới phát hiện ra rằng không gian bên ngoài lúc này mặc dù vẫn còn rất nguy hiểm, nhưng đối với hắn đã không phải là nguy hiểm trí mạng nữa rồi. Diệp Mặc không quay vào Thế giới trang vàng nữa, mà trực tiếp thả ‘Hư không phi tuyết’ ra.
‘Hư không phi tuyết’ vốn có khả năng vượt qua các nguy hiểm trong hư không, hơn nữa tốc độ phi hành còn nhanh hơn pháp bảo phi hành Tiên khí thượng phẩm của hắn vô số lần. Thứ này đối với Diệp Mặc mà nói, thì dùng để tìm đường đi trong hư không là vừa đẹp.
Một tháng sau, Diệp Mặc thu hồi lại ‘Hư không phi tuyết’. Lúc này thì Diệp Mặc đã biết, nếu cứ để cho ‘Hư không phi tuyết’ tiếp tục chạy quanh cũng không có ý nghĩa gì. Hắn đúng là đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, nhưng bây giờ thì đừng nói là phương hướng, mà ngay cả có thể thoát ra khỏi vết nứt hư không này hay không thì hắn cũng không dám chắc.
Nếu như không thể thoát khỏi vết nứt hư không này để trở lại hư không Thiên Vực, thì cho dù hắn để ‘Hư không phi tuyết’ bay cả trăm năm tìm đường cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Muốn từ vết nứt hư không trở lại hư không Thiên Vực không phải là chuyện đơn giản, trừ phi mình có loại bản lĩnh có thể xé rách được hư không, hoặc là có thể tìm được một vết nứt hư không nào khác để thoát ra ngoài.
Hai trường hợp kia thì bất cứ trường hợp nào hắn cũng đều không thực hiện được. Xé rách hư không ở Tiên Giới này sao, hắn nghĩ rằng chắc cả Tiên Tôn cũng không nhất định làm được đâu. Mặt biên của hư không này vững chắc dị thường, cũng không phải là mặt biên của Tu Chân Giới có thể so sánh được. Còn cơ hội thoát ra từ một vết nứt hư không khác, thì Diệp Mặc càng không muốn thử. Hắn mới chỉ Luyện thể tới Tiên niết thể, chỉ sợ là chưa tiếp cận được vết nứt hư không, thì đã bị xé nát thành thịt vụn rồi.
Vẫn còn một biện pháp nữa, đó là hắn có thể tiến vào trong Thế giới trang vàng rồi ngồi chờ vận may tới, đưa hắn và Thế giới trang vàng thoát ra khỏi vết nứt hư không này. Thế nhưng, Diệp Mặc biết rằng cái vận may như thế chỉ sợ là hắn phải ngồi chờ cả vạn năm vẫn là phí công vô ích.
Diệp Mặc thu hồi lại tâm tình, bắt đầu nhìn thẳng vào tình cảnh hiện tại của mình. Với tình trạng hiện tại, thì nếu hắn muốn đi ra ngoài vẫn còn có một khả năng nữa, đó chính là Luyện thể. Sau khi cảnh giới Luyện thể của hắn đạt tới một trình độ nhất định, thì rất có thể hắn sẽ đủ sức lao ra từ một vết nứt hư không khác mà thoát
Vết nứt hư không vốn là nơi thích hợp để Luyện thể, bất luận là vết nứt hư không của Tu Chân Giới hay là Thiên Vực Tiên Giới thì nó cũng là một trong những nơi Luyện thể tốt nhất. Bất kể là Không gian phong bạo, Hư không vẫn thạch, hay là Lốc xoáy hư không, thì cũng đều là những thứ tốt cho tu luyện Luyện thể.
Diệp Mặc bắt đầu tìm kiếm khu vực có Hư không phong bạo rồi đi vào đó để rèn luyện thân thể của mình. Lúc mới bắt đầu, thì hắn còn có chút vội vàng, nhưng theo thời gian trôi qua, thì hắn đã dần quên đi mất cả việc bản thân vẫn còn ở trong hư không.
Từ những đạo Hư không phong bạo nhỏ nhất, đến những đạo Hư không phong bạo lớn nhất, đến Hư không vẫn thạch, thậm chí còn có cả lốc xoáy hư không.
Tu vi Luyện thể của Diệp Mặc đang không ngừng tích tụ và tăng lên, sau đó hắn lại bắt đầu tìm kiếm địa phương cũng không ngừng biến hóa
Ba năm sau, tu vi của Diệp Mặc không hề tăng tiến thêm chút nào. Tu vi Luyện thể của hắn tăng trưởng quá nhanh, hiện tại đã là Tiên niết thể đỉnh, thậm chí chỉ cần một bước nữa thôi là hắn có thể thăng cấp lên tiên linh thể.
Vết nứt hư không, quả là một nơi có quá thừa thải những nguy hiểm để trở thành địa phương tốt cho việc Luyện thể.
Tư chất tu luyện của Diệp Mặc không cao, nhưng cái đó lại hoàn toàn không có quan hệ gì lớn khi còn đang ở trong vết nứt hư không này cả. Hắn còn có công pháp luyện thể vô cùng cường đại do ‘Tam sinh quyết’ diễn sinh mà ra. Huống chi bản thân hắn khi Niết bàn chính là sử dụng ‘Hỗn độn thanh địch’ để phụ trợ nữa đấy.
Chỉ mấy năm ngắn ngủi, hắn đã tấn cấp lên Tiên niết thể đỉnh rồi. Sau khi tấn cấp lên Tiên niết thể đỉnh thì Diệp Mặc quyết định rời khỏi chỗ này, tìm một chỗ tốt hơn để chuẩn bị tấn cấp lên Tiên linh thể.
/2272
|