Thịch...
Vô số quân cờ màu đen vẫn chưa hoàn toàn kích phát ra, đã bị Hắc Thạch cân nện trúng. Lúc Huyền tiên họ Đồ mới vừa cảm giác được quân cờ của mình vậy mà không chịu sự khống chế của gã, trong não là hàng loạt cơn quặn đau truyền đến.
Quả cân thật là đáng sợ, phương pháp tấn công thật là quái dị. Huyền tiên họ Đồ này chỉ qua một chiêu đã biết rõ gã không phải là đối thủ của Diệp Mặc, chẳng những không phải, hơn nữa cách biệt quá xa. Đừng nói là gã, cho dù là gã cùng đồng bạn của mình liên kết, cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của đối phương. Giờ phút này gã rốt cuộc đã hiểu vì sao họ Lô kia gặp phải Diệp Mặc liền đi, thì ra người trước mắt này không kém chút nào so với Đại Ất tiên.
- Hàng Phong chạy mau...
Huyền tiên họ Đồ này chỉ nói được nửa câu, muốn chạy ra khỏi gian phòng, quả cân của Diệp Mặc đã quay đầu lại đánh tới hướng gã Hàng Phong kia, đồng thời một tia sáng màu tím cuốn về phía Huyền tiên họ Đồ.
Không đợi Huyền tiên họ Đồ kia nhắc nhở, Hàng Phong đã rõ tu vi của Diệp Mặc căn bản là không cùng một đẳng cấp với bọn họ. Đại Phiên của gã căn bản là chưa hoàn toàn phóng ra, liền giành muốn xông ra gian phòng trước Huyền tiên họ Đồ. Cũng là gã nắm bắt thời cơ nhanh, sau khi bỏ ra một cái giá lớn là pháp bảo bị phá hủy, vậy mà lại thoát khỏi quả cân của Diệp Mặc. Nhưng gã vừa mới tới cửa, đã bị Vô ảnh đang cực kỳ nhàm chán vọt lên.
Vẻn vẹn chỉ hai hiệp, hai gã Huyền tiên đã bị Diệp Mặc và Vô Ảnh giết gọn. Diệp Mặc thu hồi nhẫn, quả cân vẫn chưa thu hồi lại, trực tiếp liền nện một cú vào cấm chế ở giữa phòng.
"Răng rắc" một tiếng giòn vang, cấm chế kia lập tức sụp đổ.
Lần này Diệp Mặc đã thấy rõ, một thanh pháp bảo phi kiếm màu lam, còn là tiên khí cấp 7, đây đã là tiên khí thượng phẩm rồi. Trừ cái này ra còn có một cây trường đao phát ra hàn khí, cũng là tiên khí cấp7.
Diệp Mặc thu hồi trường đao, ném phi kiếm vào Phi Tuyết Châu đưa cho Chân Băng Du luyện hóa. Lúc này mới lấy cái ngọc giản kia lên.
Ngọc giản là một công pháp tiên cấp, đối với Diệp Mặc mà nói thì không có chút công dụng gì, bị hắn ném vào trong chiếc nhẫn.
- Thảo nảo hỏi tôi có bản đồ hay không.
Diệp Mặc đã tìm được một tấm bản đồ từ trong chiếc nhẫn của Huyền tiên họ Đồ. Bản đồ này vô cùng rõ ràng, các tuyến đường cụ thể tiến vào trong Vụ Ma Điện đều rành mạch rõ ràng. Tuy nhiên trên các tuyến đường này không có ghi rõ gian phòng nào có bảo vật, nhưng người đã từng đi qua tuyến đường này cũng không phải là đồ ngốc, trông thấy gian phòng nhất định sẽ tiến vào.
- Lại có bản đồ rõ nét như vậy.
Chân Băng Du từ trong Phi Tuyết Châu đi ra, cũng nhìn thấy bản đồ trong tay Diệp Mặc. Kinh ngạc nói một câu.
Bản đồ này đúng là rất rõ ràng, Diệp Mặc vốn đang vui mừng vì mình đã lấy được một tấm bản đồ như vậy, nhưng nghe xong lời nói của Chân Băng Du, hiện giờ hắn lại sinh nghi ngờ.
Bản đồ này đúng là vô cùng rõ ràng, nhưng rất kỳ quái là bản đồ này lúc gần tới cuối dường như mờ nhạt đi. Nói cách khác xuyên suốt bản đồ đều rất rõ ràng sáng tỏ, nhưng lại không có đích đến cuối cùng.
- Chỗ không rõ trên bản đồ này cũng thật là thú vị.
Diệp Mặc cất bản đồ đi.
- Cậu hoài nghi bản đồ này?
Chân Băng Du nghi hoặc hỏi. Cô biết bản đồ này hẳn là đồ thật, nếu không thì không thể khiến cho Huyền tiên họ Đồ kia tìm được gian phòng này.
- Tôi không nghi ngờ bản đồ, nhưng tôi càng tin tưởng Vô Ảnh hơn.
Diệp Mặc đáp, nếu như không có Vô Ảnh, hắn cũng chỉ có thể dựa theo bản đồ mà đi. Nhưng có Vô Ảnh rồi, cần gì phải theo bản đồ. Dù sao bản đồ này cuối cùng cũng không thể đến được điểm cuối. Còn không phải là giống với Vô Ảnh sao?
Chân Băng Du gật gật đầu, lại tiến vào Phi Tuyết Châu, cô tin là Diệp Mặc phán đoán chính xác. Bản đồ này đúng là có chút kỳ quái, hơn nữa năng lực của Vô Ảnh sẽ không kém hơn so với bản đồ, nếu không cũng không thể nội trong chín ngày đã tìm được chỗ này.
...
Vài ngày sau, Diệp Mặc đi theo Vô Ảnh một đường thông suốt không gặp trở ngại gì, mặc dù không có bản đồ, nhưng Diệp Mặc cảm giác Vô ảnh còn lợi hại hơn so với bản đồ. Mỗi lần đều sẽ tìm được thứ tốt, ngay cả tiên linh thảo cấp 7 hắn cũng lấy được hai gốc, những cái này không tính, các thứ như ngọc giản công pháp, pháp bảo... Diệp Mặc một mạch thu thập hết.
Trong khi mấy lần Diệp Mặc so sánh với bản đồ của Huyền Tiên họ Đồ, phát hiện tuyến đường mà Vô Ảnh đi ngoại trừ mấy điểm ban đầu tương đồng ra, những tuyến đường còn lại thì khác hoàn toàn.
Ngày thứ hai mươi chín, Diệp Mặc đã theo Vô ảnh xuyên qua cái mê trận quanh co khúc khuỷu này, tới cạnh một cái đàn tế hình tròn cực lớn.
Trên đàn tế hình tròn có một bệ đá màu xanh ngọc hình chữ nhật, trên bệ đá xanh ngọc có đặt một cái ngọc giản, ngọc giản bị hai miếng vật liệu màu vàng như có như không đè lên.
- Độn Thiên kim?
Diệp Mặc không biết ngọc giản kia có nội dung gì. Nhưng lại nhận ra hai miếng vật liệu màu vàng kia. Đó là vật liệu luyện chế pháp bảo phi hành cao cấp, vật liệu tiên cấp cấp 7 - Độn Thiên kim.
Vậy mà lại có thứ tốt như này, Diệp Mặc nhất thời xúc động. Vật liệu cấp 7, trên đường hắn cũng gặp một ít, nhưng chưa từng gặp qua Độn Thiên kim. So với Độn Thiên kim, vật liệu cấp 7 còn lại căn bản không đáng nhắc tới.
Ngọc giản bị Độn Thiên kim đè lên, Diệp Mặc thậm chí không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn sẽ không đơn giản. Thần thức của Diệp Mặc lại quét đến bệ đá màu xanh ngọc, bệ đá màu xanh ngọc này mang đến cho hắn cảm giác không thua gì Độn Thiên Kim, dường như bệ đá xanh ngọc này có tác dụng cực lớn đối với hắn.
Đây là vật gì?
Diệp Mặc chỉ nghi ngờ trong chốc lát, liền chuẩn bị phá vỡ cấm chế bảo vệ tế đàn hình tròn trước. Không cần biết là vật gì, lấy bỏ vào trong túi của mình trước đã, sau đó từ từ nghiên cứu
Hắc Thạch cân vừa phóng ra, Diệp Mặc liền cảm gíac thấy một loại nguy hiểm cực độ, hắn không kịp để ý tới cấm chế trước mắt, Hắc Thạch cân đã trong nháy mắt liền chắn sau người hắn.
Uỳnh
Một dòng nước xiết màu đen đánh lên trên Hắc Thạch Cân của Diệp Mặc, Diệp Mặc lui ra xa vài mét, thân hình mới miễn cưỡng đứng lại được. Mà Hắc Thạch cân của hắn cũng trực tiếp bị dội ra, đập vào một bên của tế đàn hình tròn, bộc phát ra một tiếng vang khó chịu.
Diệp Mặc trong nội tâm hoảng sợ, cũng là lần đầu tiên hắn gặp kẻ có thể xông thẳng vào Hắc Thạch cân của hắn. Cái kiểu tập kích bất ngờ uy lực mạnh mẽ này, theo Diệp Mặc thấy thì chắc chắn là Đại Ất Tiên không thể nghi ngờ. Hơn nữa còn là Đại Ất Tiên ra tay tương đối lợi hại, nếu không thì không thể trực tiếp nện bay Hắc Thạch Cân của hắn được.
Nhưng khi Diệp Mặc định thần lại, lại phát hiện người đứng yên trước mắt không ngờ lại là một người thoạt nhìn còn trẻ hơn so với hắn. Tuy Diệp Mặc không biết tuổi của y là bao nhiêu, nhưng Diệp Mặc khẳng định người đối diện này tuổi sẽ không quá lớn. Càng làm cho Diệp Mặc giật mình là, tu vi của đối phương vậy mà lại là Huyền tiên hậu kỳ.
Diệp Mặc cho tới nay luôn giết gọn Huyền tiên là sự thực, hắn không thể tưởng tượng được có một ngày một Huyền tiên hậu kỳ thiếu chút nữa đã đánh lén hắn, còn khiến hắn bị vài vết thương nhẹ.
Huyền tiên hậu kỳ này nét mặt bình tĩnh, sắc mặt u ám như nước, đứng đối diện Diệp Mặc, con mắt nhìn chằm chằm Diệp Mặc, giống như đang suy nghĩ gì đó. Nếu đánh giá đơn giản thì phong thái anh tuấn, Diệp Mặc tự thấy mình không bằng y, hắn khẳng định là Huyền Tiên hậu kì trước mắt này không che dấu tu vi, chính xác là Huyền Tiên hậu kì.
Diệp Mặc trong nội tâm vô cùng sửng sốt. Huyền Tiên anh tuấn vừa rồi đánh lén Diệp Mặc này chưa làm được gì đã lui, trong nội tâm càng sóng to gió lớn. Sắc mặt của y không biểu hiện ra ngoài chút xíu nào, nhưng trong nội tâm lại kinh hãi vượt xa Diệp Mặc.
Từ khi y xuất đạo đến nay, vẫn chưa từng có Huyền Tiên nào khi bị y đánh lén mà bình yên vô sự. Càng không nói đến là Huyền Tiên trung kì, cho dù là Đại Ất Tiên thì lại thế nào? Y đã từng giết đâu chỉ một hai Đại Ất Tiên.
Mà trên thực tế, Huyền Tiên trung kì trông có vẻ rất trẻ trước mắt đây, không chỉ ngăn được đòn tập kích của y, còn không bị chút ảnh hưởng gì. Kẻ này rốt cuộc là từ đâu tới? Đâu ra có loại Huyền Tiên trung kì lợi hại như này? Chẳng lẽ cũng giống như mình, trên người cũng có bí mật cực lớn?
Lần này y tới đây là vì ngọc giản kia, nếu không thì Diệp Mặc – một Huyền Tiên trung kì tầm thường há có thể khiến y phải đánh lén? Cho dù là Đại Ất Tiên y cũng không sợ, nhưng ngọc giản kia đối với y quả thực là rất quan trọng, quan trọng tới nỗi y không cho phép phát sinh bất cứ xíu xiu sai lầm nào.
- Ngươi là ai? Làm thế nào lại xuất hiện ở đây?
Huyền tiên hậu kỳ đánh lén Diệp Mặc kia từ từ làm dịu lại nội tâm kinh hãi, nhìn chằm chằm Diệp Mặc trầm giọng hỏi. Cho dù là muốn giết Diệp Mặc, y cũng phải biết rõ Diệp Mặc tới bằng cách nào.
Diệp Mặc cũng rất nghi hoặc, vừa rồi rõ ràng là hắn trông thấy một dòng nước xiết màu đen đánh lên Hắc Thạch cân, đập Hắc Thạch cân văng ra. Nhưng bây giờ hắn chỉ nhìn thấy Huyền tiên hậu kỳ trước mắt này trên cổ tay quấn một làn sương mù đen hư vô, chẳng lẽ cái vừa rồi có thể nện bay Hắc Thạch cân chính là thứ sương mù màu đen này?
Nếu như một làn sương mù cũng có thể đập bay Hắc Thạch Cân, sương mù ở trước mặt này hơi quá đáng sợ nha.
- Thế ngươi là ai? Làm sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Diệp Mặc triệu hồi Hắc Thạch Cân, cũng trầm giọng hỏi một câu.
- Bổn tiên Nghiêm Cửu Thiên, bởi vì có bản đồ ngọc giản sư môn truyền cho nên mới tới nơi này.
Trên cả dự liệu của Diệp Mặc là, Huyền tiên hậu kỳ này lại ngạo nghễ trả lời, không chút giấu diếm.
- Sư môn của ngươi truyền cho ngọc giản?
Diệp Mặc nghi ngờ hỏi,
- Vậy ngươi đưa cho ta xem thử một chút.
Lời này của Diệp Mặc đương nhiên là vô lễ gây sự, hắn không tin đối phương sẽ đưa bản bồ ngọc giản cho mình xem.
Nhưng thực tế lại khiến hắn phán đoán sai rồi, Nghiêm Cửu Thiên không chút do dự lấy ra một miếng ngọc giản ném cho Diệp Mặc:
- Ngọc giản đây, cho ngươi xem cũng không sao, đây là nơi trước đây sư môn của ta đã để đồ vật lại.
Diệp Mặc nhận ngọc giản, trong lòng đã hiểu, Nghiêm Cửu Thiên này chỉ là nói cho hắn biết đồ đạc ở đây là của y, mình không có phần đâu. Nhưng trong lòng Diệp Mặc, Nghiêm Cửu Thiên này cứ nằm mơ đi, nếu đã bị hắn thấy được, trước tiên chưa nói tới ngọc giản kia, bệ đá màu xanh ngọc và Độn Thiên Kim kia hắn nhất định phải lấy được.
Thần thức của Diệp Mặc quét vào ngọc giản, lập tức liền phát hiện miếng ngọc giản trong tay hắn và bản đồ lúc trước lấy được từ chỗ Huyền tiên họ Đồ không khác biệt lắm, điểm khác biệt duy nhất chính là hai tuyến đường tới đây không phải là cùng một phương hướng, hơn nữa bản đồ ngọc giản của Huyền tiên họ Đồ không chỉ hướng về chỗ đàn tế hình tròn này, ngọc giản của Nghiêm Cửu Thiên lại chỉ chính xác đến nơi này.
Sau khi thấy được chỗ khác biệt của hai bản đồ, Diệp Mặc bắt đầu hoài nghi hai cái bản đồ này là do cùng một người tạo nên, Nhưng bản đồ này lại là đồ thật.
Ném bản đồ lại trả cho Nghiêm Cửu Thiên xong, Diệp Mặc lạnh nhạt nói:
- Bản đồ của ta và của ngươi không giống nhau, bản đồ của ta lại có mấy con đường đều có thể thông tới đây, nhưng cái của ngươi chỉ có một con đường.
Nghiêm Cửu Thiên thoáng biến sắc, nhưng rất nhanh liền hiểu, lập tức cười lạnh nói:
- Ta nói tưởng là chuyện gì, thì ra ngươi lấy được cái bản đồ khiếm khuyết mà ta bán đi. Bản đồ mà ngươi lấy được có phải là chỉ có tuyến đường, không có cái đàn tế hình tròn này hay không?
Vô số quân cờ màu đen vẫn chưa hoàn toàn kích phát ra, đã bị Hắc Thạch cân nện trúng. Lúc Huyền tiên họ Đồ mới vừa cảm giác được quân cờ của mình vậy mà không chịu sự khống chế của gã, trong não là hàng loạt cơn quặn đau truyền đến.
Quả cân thật là đáng sợ, phương pháp tấn công thật là quái dị. Huyền tiên họ Đồ này chỉ qua một chiêu đã biết rõ gã không phải là đối thủ của Diệp Mặc, chẳng những không phải, hơn nữa cách biệt quá xa. Đừng nói là gã, cho dù là gã cùng đồng bạn của mình liên kết, cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của đối phương. Giờ phút này gã rốt cuộc đã hiểu vì sao họ Lô kia gặp phải Diệp Mặc liền đi, thì ra người trước mắt này không kém chút nào so với Đại Ất tiên.
- Hàng Phong chạy mau...
Huyền tiên họ Đồ này chỉ nói được nửa câu, muốn chạy ra khỏi gian phòng, quả cân của Diệp Mặc đã quay đầu lại đánh tới hướng gã Hàng Phong kia, đồng thời một tia sáng màu tím cuốn về phía Huyền tiên họ Đồ.
Không đợi Huyền tiên họ Đồ kia nhắc nhở, Hàng Phong đã rõ tu vi của Diệp Mặc căn bản là không cùng một đẳng cấp với bọn họ. Đại Phiên của gã căn bản là chưa hoàn toàn phóng ra, liền giành muốn xông ra gian phòng trước Huyền tiên họ Đồ. Cũng là gã nắm bắt thời cơ nhanh, sau khi bỏ ra một cái giá lớn là pháp bảo bị phá hủy, vậy mà lại thoát khỏi quả cân của Diệp Mặc. Nhưng gã vừa mới tới cửa, đã bị Vô ảnh đang cực kỳ nhàm chán vọt lên.
Vẻn vẹn chỉ hai hiệp, hai gã Huyền tiên đã bị Diệp Mặc và Vô Ảnh giết gọn. Diệp Mặc thu hồi nhẫn, quả cân vẫn chưa thu hồi lại, trực tiếp liền nện một cú vào cấm chế ở giữa phòng.
"Răng rắc" một tiếng giòn vang, cấm chế kia lập tức sụp đổ.
Lần này Diệp Mặc đã thấy rõ, một thanh pháp bảo phi kiếm màu lam, còn là tiên khí cấp 7, đây đã là tiên khí thượng phẩm rồi. Trừ cái này ra còn có một cây trường đao phát ra hàn khí, cũng là tiên khí cấp7.
Diệp Mặc thu hồi trường đao, ném phi kiếm vào Phi Tuyết Châu đưa cho Chân Băng Du luyện hóa. Lúc này mới lấy cái ngọc giản kia lên.
Ngọc giản là một công pháp tiên cấp, đối với Diệp Mặc mà nói thì không có chút công dụng gì, bị hắn ném vào trong chiếc nhẫn.
- Thảo nảo hỏi tôi có bản đồ hay không.
Diệp Mặc đã tìm được một tấm bản đồ từ trong chiếc nhẫn của Huyền tiên họ Đồ. Bản đồ này vô cùng rõ ràng, các tuyến đường cụ thể tiến vào trong Vụ Ma Điện đều rành mạch rõ ràng. Tuy nhiên trên các tuyến đường này không có ghi rõ gian phòng nào có bảo vật, nhưng người đã từng đi qua tuyến đường này cũng không phải là đồ ngốc, trông thấy gian phòng nhất định sẽ tiến vào.
- Lại có bản đồ rõ nét như vậy.
Chân Băng Du từ trong Phi Tuyết Châu đi ra, cũng nhìn thấy bản đồ trong tay Diệp Mặc. Kinh ngạc nói một câu.
Bản đồ này đúng là rất rõ ràng, Diệp Mặc vốn đang vui mừng vì mình đã lấy được một tấm bản đồ như vậy, nhưng nghe xong lời nói của Chân Băng Du, hiện giờ hắn lại sinh nghi ngờ.
Bản đồ này đúng là vô cùng rõ ràng, nhưng rất kỳ quái là bản đồ này lúc gần tới cuối dường như mờ nhạt đi. Nói cách khác xuyên suốt bản đồ đều rất rõ ràng sáng tỏ, nhưng lại không có đích đến cuối cùng.
- Chỗ không rõ trên bản đồ này cũng thật là thú vị.
Diệp Mặc cất bản đồ đi.
- Cậu hoài nghi bản đồ này?
Chân Băng Du nghi hoặc hỏi. Cô biết bản đồ này hẳn là đồ thật, nếu không thì không thể khiến cho Huyền tiên họ Đồ kia tìm được gian phòng này.
- Tôi không nghi ngờ bản đồ, nhưng tôi càng tin tưởng Vô Ảnh hơn.
Diệp Mặc đáp, nếu như không có Vô Ảnh, hắn cũng chỉ có thể dựa theo bản đồ mà đi. Nhưng có Vô Ảnh rồi, cần gì phải theo bản đồ. Dù sao bản đồ này cuối cùng cũng không thể đến được điểm cuối. Còn không phải là giống với Vô Ảnh sao?
Chân Băng Du gật gật đầu, lại tiến vào Phi Tuyết Châu, cô tin là Diệp Mặc phán đoán chính xác. Bản đồ này đúng là có chút kỳ quái, hơn nữa năng lực của Vô Ảnh sẽ không kém hơn so với bản đồ, nếu không cũng không thể nội trong chín ngày đã tìm được chỗ này.
...
Vài ngày sau, Diệp Mặc đi theo Vô Ảnh một đường thông suốt không gặp trở ngại gì, mặc dù không có bản đồ, nhưng Diệp Mặc cảm giác Vô ảnh còn lợi hại hơn so với bản đồ. Mỗi lần đều sẽ tìm được thứ tốt, ngay cả tiên linh thảo cấp 7 hắn cũng lấy được hai gốc, những cái này không tính, các thứ như ngọc giản công pháp, pháp bảo... Diệp Mặc một mạch thu thập hết.
Trong khi mấy lần Diệp Mặc so sánh với bản đồ của Huyền Tiên họ Đồ, phát hiện tuyến đường mà Vô Ảnh đi ngoại trừ mấy điểm ban đầu tương đồng ra, những tuyến đường còn lại thì khác hoàn toàn.
Ngày thứ hai mươi chín, Diệp Mặc đã theo Vô ảnh xuyên qua cái mê trận quanh co khúc khuỷu này, tới cạnh một cái đàn tế hình tròn cực lớn.
Trên đàn tế hình tròn có một bệ đá màu xanh ngọc hình chữ nhật, trên bệ đá xanh ngọc có đặt một cái ngọc giản, ngọc giản bị hai miếng vật liệu màu vàng như có như không đè lên.
- Độn Thiên kim?
Diệp Mặc không biết ngọc giản kia có nội dung gì. Nhưng lại nhận ra hai miếng vật liệu màu vàng kia. Đó là vật liệu luyện chế pháp bảo phi hành cao cấp, vật liệu tiên cấp cấp 7 - Độn Thiên kim.
Vậy mà lại có thứ tốt như này, Diệp Mặc nhất thời xúc động. Vật liệu cấp 7, trên đường hắn cũng gặp một ít, nhưng chưa từng gặp qua Độn Thiên kim. So với Độn Thiên kim, vật liệu cấp 7 còn lại căn bản không đáng nhắc tới.
Ngọc giản bị Độn Thiên kim đè lên, Diệp Mặc thậm chí không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn sẽ không đơn giản. Thần thức của Diệp Mặc lại quét đến bệ đá màu xanh ngọc, bệ đá màu xanh ngọc này mang đến cho hắn cảm giác không thua gì Độn Thiên Kim, dường như bệ đá xanh ngọc này có tác dụng cực lớn đối với hắn.
Đây là vật gì?
Diệp Mặc chỉ nghi ngờ trong chốc lát, liền chuẩn bị phá vỡ cấm chế bảo vệ tế đàn hình tròn trước. Không cần biết là vật gì, lấy bỏ vào trong túi của mình trước đã, sau đó từ từ nghiên cứu
Hắc Thạch cân vừa phóng ra, Diệp Mặc liền cảm gíac thấy một loại nguy hiểm cực độ, hắn không kịp để ý tới cấm chế trước mắt, Hắc Thạch cân đã trong nháy mắt liền chắn sau người hắn.
Uỳnh
Một dòng nước xiết màu đen đánh lên trên Hắc Thạch Cân của Diệp Mặc, Diệp Mặc lui ra xa vài mét, thân hình mới miễn cưỡng đứng lại được. Mà Hắc Thạch cân của hắn cũng trực tiếp bị dội ra, đập vào một bên của tế đàn hình tròn, bộc phát ra một tiếng vang khó chịu.
Diệp Mặc trong nội tâm hoảng sợ, cũng là lần đầu tiên hắn gặp kẻ có thể xông thẳng vào Hắc Thạch cân của hắn. Cái kiểu tập kích bất ngờ uy lực mạnh mẽ này, theo Diệp Mặc thấy thì chắc chắn là Đại Ất Tiên không thể nghi ngờ. Hơn nữa còn là Đại Ất Tiên ra tay tương đối lợi hại, nếu không thì không thể trực tiếp nện bay Hắc Thạch Cân của hắn được.
Nhưng khi Diệp Mặc định thần lại, lại phát hiện người đứng yên trước mắt không ngờ lại là một người thoạt nhìn còn trẻ hơn so với hắn. Tuy Diệp Mặc không biết tuổi của y là bao nhiêu, nhưng Diệp Mặc khẳng định người đối diện này tuổi sẽ không quá lớn. Càng làm cho Diệp Mặc giật mình là, tu vi của đối phương vậy mà lại là Huyền tiên hậu kỳ.
Diệp Mặc cho tới nay luôn giết gọn Huyền tiên là sự thực, hắn không thể tưởng tượng được có một ngày một Huyền tiên hậu kỳ thiếu chút nữa đã đánh lén hắn, còn khiến hắn bị vài vết thương nhẹ.
Huyền tiên hậu kỳ này nét mặt bình tĩnh, sắc mặt u ám như nước, đứng đối diện Diệp Mặc, con mắt nhìn chằm chằm Diệp Mặc, giống như đang suy nghĩ gì đó. Nếu đánh giá đơn giản thì phong thái anh tuấn, Diệp Mặc tự thấy mình không bằng y, hắn khẳng định là Huyền Tiên hậu kì trước mắt này không che dấu tu vi, chính xác là Huyền Tiên hậu kì.
Diệp Mặc trong nội tâm vô cùng sửng sốt. Huyền Tiên anh tuấn vừa rồi đánh lén Diệp Mặc này chưa làm được gì đã lui, trong nội tâm càng sóng to gió lớn. Sắc mặt của y không biểu hiện ra ngoài chút xíu nào, nhưng trong nội tâm lại kinh hãi vượt xa Diệp Mặc.
Từ khi y xuất đạo đến nay, vẫn chưa từng có Huyền Tiên nào khi bị y đánh lén mà bình yên vô sự. Càng không nói đến là Huyền Tiên trung kì, cho dù là Đại Ất Tiên thì lại thế nào? Y đã từng giết đâu chỉ một hai Đại Ất Tiên.
Mà trên thực tế, Huyền Tiên trung kì trông có vẻ rất trẻ trước mắt đây, không chỉ ngăn được đòn tập kích của y, còn không bị chút ảnh hưởng gì. Kẻ này rốt cuộc là từ đâu tới? Đâu ra có loại Huyền Tiên trung kì lợi hại như này? Chẳng lẽ cũng giống như mình, trên người cũng có bí mật cực lớn?
Lần này y tới đây là vì ngọc giản kia, nếu không thì Diệp Mặc – một Huyền Tiên trung kì tầm thường há có thể khiến y phải đánh lén? Cho dù là Đại Ất Tiên y cũng không sợ, nhưng ngọc giản kia đối với y quả thực là rất quan trọng, quan trọng tới nỗi y không cho phép phát sinh bất cứ xíu xiu sai lầm nào.
- Ngươi là ai? Làm thế nào lại xuất hiện ở đây?
Huyền tiên hậu kỳ đánh lén Diệp Mặc kia từ từ làm dịu lại nội tâm kinh hãi, nhìn chằm chằm Diệp Mặc trầm giọng hỏi. Cho dù là muốn giết Diệp Mặc, y cũng phải biết rõ Diệp Mặc tới bằng cách nào.
Diệp Mặc cũng rất nghi hoặc, vừa rồi rõ ràng là hắn trông thấy một dòng nước xiết màu đen đánh lên Hắc Thạch cân, đập Hắc Thạch cân văng ra. Nhưng bây giờ hắn chỉ nhìn thấy Huyền tiên hậu kỳ trước mắt này trên cổ tay quấn một làn sương mù đen hư vô, chẳng lẽ cái vừa rồi có thể nện bay Hắc Thạch cân chính là thứ sương mù màu đen này?
Nếu như một làn sương mù cũng có thể đập bay Hắc Thạch Cân, sương mù ở trước mặt này hơi quá đáng sợ nha.
- Thế ngươi là ai? Làm sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Diệp Mặc triệu hồi Hắc Thạch Cân, cũng trầm giọng hỏi một câu.
- Bổn tiên Nghiêm Cửu Thiên, bởi vì có bản đồ ngọc giản sư môn truyền cho nên mới tới nơi này.
Trên cả dự liệu của Diệp Mặc là, Huyền tiên hậu kỳ này lại ngạo nghễ trả lời, không chút giấu diếm.
- Sư môn của ngươi truyền cho ngọc giản?
Diệp Mặc nghi ngờ hỏi,
- Vậy ngươi đưa cho ta xem thử một chút.
Lời này của Diệp Mặc đương nhiên là vô lễ gây sự, hắn không tin đối phương sẽ đưa bản bồ ngọc giản cho mình xem.
Nhưng thực tế lại khiến hắn phán đoán sai rồi, Nghiêm Cửu Thiên không chút do dự lấy ra một miếng ngọc giản ném cho Diệp Mặc:
- Ngọc giản đây, cho ngươi xem cũng không sao, đây là nơi trước đây sư môn của ta đã để đồ vật lại.
Diệp Mặc nhận ngọc giản, trong lòng đã hiểu, Nghiêm Cửu Thiên này chỉ là nói cho hắn biết đồ đạc ở đây là của y, mình không có phần đâu. Nhưng trong lòng Diệp Mặc, Nghiêm Cửu Thiên này cứ nằm mơ đi, nếu đã bị hắn thấy được, trước tiên chưa nói tới ngọc giản kia, bệ đá màu xanh ngọc và Độn Thiên Kim kia hắn nhất định phải lấy được.
Thần thức của Diệp Mặc quét vào ngọc giản, lập tức liền phát hiện miếng ngọc giản trong tay hắn và bản đồ lúc trước lấy được từ chỗ Huyền tiên họ Đồ không khác biệt lắm, điểm khác biệt duy nhất chính là hai tuyến đường tới đây không phải là cùng một phương hướng, hơn nữa bản đồ ngọc giản của Huyền tiên họ Đồ không chỉ hướng về chỗ đàn tế hình tròn này, ngọc giản của Nghiêm Cửu Thiên lại chỉ chính xác đến nơi này.
Sau khi thấy được chỗ khác biệt của hai bản đồ, Diệp Mặc bắt đầu hoài nghi hai cái bản đồ này là do cùng một người tạo nên, Nhưng bản đồ này lại là đồ thật.
Ném bản đồ lại trả cho Nghiêm Cửu Thiên xong, Diệp Mặc lạnh nhạt nói:
- Bản đồ của ta và của ngươi không giống nhau, bản đồ của ta lại có mấy con đường đều có thể thông tới đây, nhưng cái của ngươi chỉ có một con đường.
Nghiêm Cửu Thiên thoáng biến sắc, nhưng rất nhanh liền hiểu, lập tức cười lạnh nói:
- Ta nói tưởng là chuyện gì, thì ra ngươi lấy được cái bản đồ khiếm khuyết mà ta bán đi. Bản đồ mà ngươi lấy được có phải là chỉ có tuyến đường, không có cái đàn tế hình tròn này hay không?
/2272
|