Một vài vẫn thạch bay qua người Diệp Mặc, tốc độ của Diệp Mặc chậm lại, Chân Băng Du cúi đầu nhìn nhìn ngực bị Diệp Mặc đè ép mà có hơi biến dạng, trong lòng đột nhiên lại có một loại cảm giác kì quái, giống hệt với lần đó nhìn thấy Diệp Mặc niết bàn, thậm chí cô cảm thấy nhiệt độ cơ thể cũng đang từ từ tăng lên.
- Phùuuuu...
Sau khi xông ra khỏi đàn Mạt Diễm Thú, Diệp Mặc than dài một hơi, phóng Thanh Nguyệt ra, đặt Chân Băng Du xuống, rồi nói:
- Cuối cùng cũng chạy ra được, một ngày nào đó, ông đây phải đi túm mấy gã tiên vương ôn dịch trên tiên thuyền quẳng vào hư không.
Lúc Chân Băng Du được Diệp Mặc thả xuống, dột nhiên cảm thấy từng cơn hụt hẫng, không ngờ lại có hơi tiếc nuối. Cô ngẩn ra một lát, trong lòng đột nhiên nghĩ đến loại cảm giác cổ quái ban nãy, lẽ nào chính là khúc dạo đầu của ham muốn xác thịt?
Diệp Mặc thấy Chân Băng Du không trả lời, cúi đầu thì thấy áo quần của Chân Băng Du đã bị tia lửa đốt tả tơi rồi. Bầu ngực tuyết trắng như ngọc lại lần nữa lộ trần ra, Diệp Mặc dù cho đã không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, mà vẫn có chút xấu hổ.
Diệp Mặc ho khan một tiếng nói:
- Tự cô thay quần áo đi, ngọn lửa của đám Mạt Diễm Thú này lại lợi hại vậy, nếu không phải cuối cùng bị người ta công kích rối loạn trận tuyến, muốn chạy ra được cũng quả thật là rất khó.
Chân Băng Du gật đầu, đem lời muốn hỏi nuốt xuống. Cô vốn rất muốn hỏi thử Diệp Mặc cảm giác ham muốn xác thịt rốt cuộc là như thế nào, nhưng cô nghĩ đến mình vẫn còn hi vọng hồi phục, không thể nào cùng Diệp Mặc thử chuyện này được, lại đem lời này nuốt xuống.
Hoặc là bởi vì cô không thể tu luyện, đạo tâm đã giảm xuống đến mức gần với hư không rồi chăng? Chân Băng Du chỉ có thể dùng cách nghĩ này để giải thích.
Diệp Mặc chờ Chân Băng Du thay quần áo xong, lại lần nữa cõng cô trên lưng. Sau đó điều khiển Thanh Nguyệt, cấp tốc rời đi. Trong hư không, chỉ cần hắn cẩn thận một chút, vẫn có thể tránh khỏi một vài tai nạn hư không.
Ba tháng sau, Thanh Nguyệt chậm lại. Mà trên la bàn định vị hư không nhận dạng tiên thuyền sớm đã biến mất không thấy đâu nữa. Nói cách khác bọn họ đã hoàn toàn rời khỏi phạm vi của tiên thuyền, tới một nơi căn bản không biết là ở đâu.
- Chúng ta làm sao bây giờ?
Chân Băng Du nhìn Diệp Mặc đã dừng Thanh Nguyệt lại hỏi.
- Đừng vội, đợi tôi nhìn xem thứ này đã.
Nói xong, Diệp Mặc lấy một chiếc nhẫn ra.
- Đây là hạt giống chứng đạo mà Bành Cảm Đương đưa cho cậu?
Chân Băng Du lập tức liền nhận ra chiếc nhẫn của Diệp Mặc. Bên trong chính là hạt giống chứng đạo mà Bành Cảm Đương đưa cho, chỉ có điều là Diệp Mặc rất cẩn thận, vẫn cất giữ trong chiếc nhẫn.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Không sai, chính là Hỗn Độn Tử Mông chủng tử, hắc hắc, có thể khiến cho Tiên Đế chứng đạo, nếu thứ này bị Tiên Đế biết được, chỉ sợ cũng sẽ giành giật đến đầu rơi máu chảy đi?
- Cậu muốn mở ra xem?
Chân Băng Du nghi hoặc nhìn Diệp Mặc hỏi lại lần nữa, lúc trước Diệp Mặc nói món đồ này không chắc chắn là thật, sao bây giờ lại muốn mở ra xem?
Diệp Mặc giơ chiếc nhẫn trong tay lên nói:
- Đây có lẽ đúng là một hạt giống chứng đạo, nhưng mà bây giờ tôi không có hứng thú.
Chân Băng Du ừh một tiếng, cô cho rằng Diệp Mặc nói rất đúng, tu vi của hắn quá thấp, cho nên hiện giờ không có hứng thú. Nhưng lại không biết ý Diệp Mặc muốn nói là hắn có rất nhiều thứ tốt nên mới không có hứng thú mạo hiểm.
Từ hồi ở dưới đầm băng của Hỗn Độn Tinh Vực, Diệp Mặc xém bị người ta đoạt xá, hắn liền có chút kiêng kỵ những thứ có khả năng tồn tại nguy hiểm. Đừng nói hắn nghi ngờ là hạt giống chứng đạo này hơi có vấn đề, dù chỉ là cảm giác của mình hắn, cũng cảm thấy hạt giống chứng đạo này không hợp với hắn.
- Tôi sẽ không mở ra xem đâu.
Nói xong, Diệp Mặc đem cái nhẫn này để trên Thanh Nguyệt.
- Vậy sao cậu không ném vào trong giới vực hư không? Chỉ cần ném vào giới vực hư không, cho dù là có vấn đề cũng chẳng liên quan gì.
Chân Băng Du nghi hoặc hỏi một câu.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Sở dĩ tôi dừng lại ở đây chính là để xử lý hạt giống này. Tôi có một dự cảm, với năng lực hiện giờ của tôi, căn bản không khống chế hạt giống này được, bất kể là thật hay giả.
Thực ra cảm giác chân thực của Diệp Mặc là, hạt giống chứng đạo này để trên người luôn không thoải mái, bất kể có phải là tác dụng tâm lý hay không. Hắn cũng định ném hạt giống chứng đạo này đi.
Chân Băng Du không biết Diệp Mặc muốn làm gì, chỉ có thể nhìn. Diệp Mặc cũng không phải đợi quá lâu, mới có bốn ngày, thần thức của hắn lại lần nữa bắt được một miếng 'Hư không Phi Tuyết'.
Thấy mạng lưới thần thức của Diệp Mặc trói chặt 'Hư không Phi Tuyết'. Chân Băng Du cuối cùng cũng hiểu là chuyện gì, hóa ra Diệp Mặc muốn bắt 'Hư không Phi Tuyết'. Trong lòng cô cũng thấy kì quái, theo lý mà nói hiện giờ Diệp Mặc hẳn là nên tiếp tục chạy trốn, hoặc là tìm đường ra, chứ không phải ở chỗ này bắt 'Hư không Phi Tuyết'.
Đối với cô mà nói chỉ cần một viên 'Phi Tuyết Đan' là được rồi, huống chi trên người cô đã có vài viên 'Phi Tuyết Đan' rồi, hơn nữa trên người Diệp Mặc vẫn còn một miếng 'Hư không Phi Tuyết'. Vì sao trong tình hình này, Diệp Mặc còn muốn bắt 'Hư không Phi Tuyết'?
Chân Băng Du rất nhanh liền hiểu là chuyện gì, lần thứ hai Diệp Mặc sử dụng lưới thần thức vây phía sau Hư không Phi Tuyết, không lấy tay để bắt 'Hư không Phi Tuyết' mà cầm cái nhẫn có hạt giống chứng đạo bên cạnh lên ném ra, trong nháy mắt chiếc nhẫn chứa hạt giống chứng đạo kia lọt vào trong 'Hư không Phi Tuyết', mà lúc này lưới thần thức của Diệp Mặc lỏng ra, trong nháy mắt 'Hư không Phi Tuyết' mang theo chiếc nhẫn kia biến mất không thấy bóng dáng.
Sau khi 'Hư không Phi Tuyết' mang cái nhẫn đi, Diệp Mặc phóng Thanh Nguyệt ra, cấp tốc đi theo hướng ngược lại.
- Cậu không tò mò chút nào sao?
Chân Băng Du thật sự là nghĩ không ra vì sao Diệp Mặc không hề tò mò tí nào, cho dù là hoài nghi Bành Cảm Đương, cũng có thể mở ra xem một chút.
Diệp Mặc bình tĩnh nói:
- Hạt giống chứng đạo đúng là làm cho bất kỳ ai cũng sẽ hiếu kỳ, thế nhưng tôi càng tin vào phán đoán của mình.
Vài ngày sau, Diệp Mặc lại một lần cho Thanh Nguyệt chậm lại, sau khi Thanh Nguyệt dừng lại, Diệp Mặc lấy Chân Minh Nê ra.
- Cậu muốn luyện chế Tiểu Thế Giới?
Chân Băng Du thấy Diệp Mặc lấy Chân Minh Nê ra lại nhịn không được nên hỏi. Cô biết luyện chế Tiểu Thế Giới không chỉ là Tông sư Luyện Khí mới có thể làm được, đừng nói Diệp Mặc bây giờ vẫn chưa phải là Tông sư Luyện Khí.
Cho dù là Tông sư Luyện Khí đỉnh cao, muốn luyện chế Tiểu Thế Giới, cũng cần phải nắm vững quy luật của trời đất, càng phải có sự hiểu biết nhất định về quy tắc của thế gian và không gian, đây không phải là luyện chế thiết bị trữ vật.
Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Tôi vẫn chưa có quyết tâm lớn như thế, cũng không có bản lĩnh lớn như vậy, tôi chỉ muốn luyện chế một gian phòng nhỏ mà thôi.
Mười ngày sau, Chân Minh Nê trong tay Diệp Mặc đã biến thành một hạt châu cực nhỏ màu xám. Nói chính xác thì miếng Chân Minh Nê này đã bị Diệp Mặc luyện chế thành tiên khí tứ phẩm, đây là một tiên khí không có bất kỳ khả năng công kích gì, nhưng lại mang một trận pháp phòng ngự cấp ba.
- Đây là cái gì?
Chân Băng Du nghi hoặc nhìn chằm chằm hạt châu trong tay Diệp Mặc hỏi.
- Gọi là ‘'Phi Tuyết châu' được rồi, sau này chúng ta sẽ ở trong hạt châu này, tu vi của tôi quá thấp, ở trên Thanh Nguyệt không thể tu luyện được. Chỉ có thể tu luyện ở trong hạt châu này thôi, đây là một tiên khí tôi mô phỏng theo tiểu thế giới để luyện chế, chỉ có điều không gian rất nhỏ, không thể rộng hơn, nhưng lại có thể trở thành một Tiên dược viên.
Diệp Mặc còn chưa nói xong, Chân Băng Du liền hiểu ý của Diệp Mặc, cũng hiểu được vì sao trước khi đi Diệp Mặc nhất định phải mua được miếng Chân Minh Nê này. Hóa ra là hắn muốn luyện chế một thứ tương tự như Tiểu Thế Giới, nhưng thứ này ngoại trừ thể tích nhỏ ra, hình như cũng không có tác dụng gì lớn lắm.
Diệp Mặc lại không tiếp tục giải thích cho Chân Băng Du nữa, mà lại tiếp tục bắt đầu bắt 'Hư không Phi Tuyết'.
Lần này Chân Băng Du cuối cùng cũng coi như là triệt để hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Diệp Mặc chắc chắn là muốn để 'Hư không Phi Tuyết' mang theo hạt châu nhỏ này của hắn chạy lung tung khắp nơi.
Trên thực tế đúng là Diệp Mặc muốn như vậy đấy, trong giới vực hư không, hắn một là không có phương hướng, hai là không có mục tiêu. Thay vì mình thấp thỏm lo sợ mà điều khiển Thanh Nguyệt bay nhảy, chi bằng để 'Hư không Phi Tuyết' làm.
Trong hư không tốc độ của 'Hư không Phi Tuyết' nhanh không gì sánh được, tốc độ hắn điều khiển Thanh Nguyệt còn xa lắc mới so bì được, ngoài ra 'Hư không Phi Tuyết' cho dù có nhanh hơn nữa cũng sẽ không va vào vẫn thạch, càng sẽ không bị cuốn vào cơn lốc không gian, đây mới là điểm hắn vừa ý.
Đây đúng là một thiên tài, cách như vậy mà hắn cũng nghĩ ra được. Chân Băng Du nhìn dáng vẻ Diệp Mặc hết sức chăm chú bắt 'Hư không Phi Tuyết', trong lòng cũng thầm kính phục.
Đổi lại là bất kỳ ai, rơi vào hư không, cũng không cách nào có được tư duy và bản lĩnh như Diệp Mặc. Không nói tới hắn có thể bắt 'Hư không Phi Tuyết', còn có thể lợi dụng 'Hư không Phi Tuyết'.
Mười ngày sau Diệp Mặc bắt được miếng 'Hư không Phi Tuyết’ đầu tiên, khiến Chân Băng Du thấy kỳ quái chính là, Diệp Mặc lại không dùng miếng 'Hư không Phi Tuyết’ này mà thu nó vào trong chiếc nhẫn.
Mãi đến một tháng sau, lúc Diệp Mặc bắt được miếng 'Hư không Phi Tuyết' thứ tư, mới thu Thanh Nguyệt lại, nói với Chân Băng Du:
- Được rồi, mấy miếng ‘Hư không Phi Tuyết’ trước quá chậm, tốc độ của cái này mới đáp ứng được yêu cầu của tôi.
Đầu tiên Diệp Mặc đưa Phi Tuyết châu mà mình luyện chế vào trong 'Hư không Phi Tuyết', sau đó thả lỏng 'Hư không Phi Tuyết' ra, đồng thời đem Chân Băng Du tiến vào trong Phi Tuyết châu.
Trong hư không, một khi 'Hư không Phi Tuyết' không bị ràng buộc thì tốc độ nhanh hơn hẳn, nháy mắt đã đổi thành tốc độ như trước khi bị Diệp Mặc dùng lưới thần thức vây lại, giống như một cái bóng trắng như có như không xẹt qua trong hư không, mà Diệp Mặc và Chân Băng Du lại ở trong cái bóng trắng này, thậm chí còn vững như Thái Sơn.
Thần thức của Diệp Mặc quét ra, phát hiện tốc độ của 'Hư không Phi Tuyết' không hề vì Phi Tuyết Châu mà chậm đi chút nào, lập tức liền an tâm. Chính hắn cũng vì trí thông minh của mình mà cảm thấy đắc ý, tốc độ như vầy, quả là còn nhanh hơn so với tiên khí thượng hạng, có ai có tài năng như hắn đâu.
- Ha ha...
Thấy 'Hư không Phi Tuyết' bay nhanh như vậy, Diệp Mặc cũng không nhịn được mà ha ha cười lớn, trong lòng sảng khoái cực độ.
Chân Băng Du thấy trong này tuy rằng không gian không lớn, nhưng có một gian nhà, còn có một ao nhỏ, thậm chí còn có mấy trăm gốc linh thảo cấp thấp, và hơn mấy chục gốc tiên linh thảo cao cấp. Không nhịn được cũng thầm thở dài nói:
- Diệp sư đệ, tôi thật sự không biết sao cậu nghĩ ra được, ở đây thật sự là rất tốt.
Diệp Mặc thả Chân Băng Du xuống, nói:
- Sau này chúng ta có thể sẽ ở lại đây rất lâu, ít nhất tôi phải dùng hết số tiên tinh trên người rồi nói sau. Đúng rồi, cô không nên tới chỗ tôi tu luyện, cô có thể dùng thần thức của mình, bình thường có thể quét ra xem thử, nếu phát hiện chỗ nào có thể đi thì lập tức cho tôi biết.
- Phùuuuu...
Sau khi xông ra khỏi đàn Mạt Diễm Thú, Diệp Mặc than dài một hơi, phóng Thanh Nguyệt ra, đặt Chân Băng Du xuống, rồi nói:
- Cuối cùng cũng chạy ra được, một ngày nào đó, ông đây phải đi túm mấy gã tiên vương ôn dịch trên tiên thuyền quẳng vào hư không.
Lúc Chân Băng Du được Diệp Mặc thả xuống, dột nhiên cảm thấy từng cơn hụt hẫng, không ngờ lại có hơi tiếc nuối. Cô ngẩn ra một lát, trong lòng đột nhiên nghĩ đến loại cảm giác cổ quái ban nãy, lẽ nào chính là khúc dạo đầu của ham muốn xác thịt?
Diệp Mặc thấy Chân Băng Du không trả lời, cúi đầu thì thấy áo quần của Chân Băng Du đã bị tia lửa đốt tả tơi rồi. Bầu ngực tuyết trắng như ngọc lại lần nữa lộ trần ra, Diệp Mặc dù cho đã không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, mà vẫn có chút xấu hổ.
Diệp Mặc ho khan một tiếng nói:
- Tự cô thay quần áo đi, ngọn lửa của đám Mạt Diễm Thú này lại lợi hại vậy, nếu không phải cuối cùng bị người ta công kích rối loạn trận tuyến, muốn chạy ra được cũng quả thật là rất khó.
Chân Băng Du gật đầu, đem lời muốn hỏi nuốt xuống. Cô vốn rất muốn hỏi thử Diệp Mặc cảm giác ham muốn xác thịt rốt cuộc là như thế nào, nhưng cô nghĩ đến mình vẫn còn hi vọng hồi phục, không thể nào cùng Diệp Mặc thử chuyện này được, lại đem lời này nuốt xuống.
Hoặc là bởi vì cô không thể tu luyện, đạo tâm đã giảm xuống đến mức gần với hư không rồi chăng? Chân Băng Du chỉ có thể dùng cách nghĩ này để giải thích.
Diệp Mặc chờ Chân Băng Du thay quần áo xong, lại lần nữa cõng cô trên lưng. Sau đó điều khiển Thanh Nguyệt, cấp tốc rời đi. Trong hư không, chỉ cần hắn cẩn thận một chút, vẫn có thể tránh khỏi một vài tai nạn hư không.
Ba tháng sau, Thanh Nguyệt chậm lại. Mà trên la bàn định vị hư không nhận dạng tiên thuyền sớm đã biến mất không thấy đâu nữa. Nói cách khác bọn họ đã hoàn toàn rời khỏi phạm vi của tiên thuyền, tới một nơi căn bản không biết là ở đâu.
- Chúng ta làm sao bây giờ?
Chân Băng Du nhìn Diệp Mặc đã dừng Thanh Nguyệt lại hỏi.
- Đừng vội, đợi tôi nhìn xem thứ này đã.
Nói xong, Diệp Mặc lấy một chiếc nhẫn ra.
- Đây là hạt giống chứng đạo mà Bành Cảm Đương đưa cho cậu?
Chân Băng Du lập tức liền nhận ra chiếc nhẫn của Diệp Mặc. Bên trong chính là hạt giống chứng đạo mà Bành Cảm Đương đưa cho, chỉ có điều là Diệp Mặc rất cẩn thận, vẫn cất giữ trong chiếc nhẫn.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Không sai, chính là Hỗn Độn Tử Mông chủng tử, hắc hắc, có thể khiến cho Tiên Đế chứng đạo, nếu thứ này bị Tiên Đế biết được, chỉ sợ cũng sẽ giành giật đến đầu rơi máu chảy đi?
- Cậu muốn mở ra xem?
Chân Băng Du nghi hoặc nhìn Diệp Mặc hỏi lại lần nữa, lúc trước Diệp Mặc nói món đồ này không chắc chắn là thật, sao bây giờ lại muốn mở ra xem?
Diệp Mặc giơ chiếc nhẫn trong tay lên nói:
- Đây có lẽ đúng là một hạt giống chứng đạo, nhưng mà bây giờ tôi không có hứng thú.
Chân Băng Du ừh một tiếng, cô cho rằng Diệp Mặc nói rất đúng, tu vi của hắn quá thấp, cho nên hiện giờ không có hứng thú. Nhưng lại không biết ý Diệp Mặc muốn nói là hắn có rất nhiều thứ tốt nên mới không có hứng thú mạo hiểm.
Từ hồi ở dưới đầm băng của Hỗn Độn Tinh Vực, Diệp Mặc xém bị người ta đoạt xá, hắn liền có chút kiêng kỵ những thứ có khả năng tồn tại nguy hiểm. Đừng nói hắn nghi ngờ là hạt giống chứng đạo này hơi có vấn đề, dù chỉ là cảm giác của mình hắn, cũng cảm thấy hạt giống chứng đạo này không hợp với hắn.
- Tôi sẽ không mở ra xem đâu.
Nói xong, Diệp Mặc đem cái nhẫn này để trên Thanh Nguyệt.
- Vậy sao cậu không ném vào trong giới vực hư không? Chỉ cần ném vào giới vực hư không, cho dù là có vấn đề cũng chẳng liên quan gì.
Chân Băng Du nghi hoặc hỏi một câu.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Sở dĩ tôi dừng lại ở đây chính là để xử lý hạt giống này. Tôi có một dự cảm, với năng lực hiện giờ của tôi, căn bản không khống chế hạt giống này được, bất kể là thật hay giả.
Thực ra cảm giác chân thực của Diệp Mặc là, hạt giống chứng đạo này để trên người luôn không thoải mái, bất kể có phải là tác dụng tâm lý hay không. Hắn cũng định ném hạt giống chứng đạo này đi.
Chân Băng Du không biết Diệp Mặc muốn làm gì, chỉ có thể nhìn. Diệp Mặc cũng không phải đợi quá lâu, mới có bốn ngày, thần thức của hắn lại lần nữa bắt được một miếng 'Hư không Phi Tuyết'.
Thấy mạng lưới thần thức của Diệp Mặc trói chặt 'Hư không Phi Tuyết'. Chân Băng Du cuối cùng cũng hiểu là chuyện gì, hóa ra Diệp Mặc muốn bắt 'Hư không Phi Tuyết'. Trong lòng cô cũng thấy kì quái, theo lý mà nói hiện giờ Diệp Mặc hẳn là nên tiếp tục chạy trốn, hoặc là tìm đường ra, chứ không phải ở chỗ này bắt 'Hư không Phi Tuyết'.
Đối với cô mà nói chỉ cần một viên 'Phi Tuyết Đan' là được rồi, huống chi trên người cô đã có vài viên 'Phi Tuyết Đan' rồi, hơn nữa trên người Diệp Mặc vẫn còn một miếng 'Hư không Phi Tuyết'. Vì sao trong tình hình này, Diệp Mặc còn muốn bắt 'Hư không Phi Tuyết'?
Chân Băng Du rất nhanh liền hiểu là chuyện gì, lần thứ hai Diệp Mặc sử dụng lưới thần thức vây phía sau Hư không Phi Tuyết, không lấy tay để bắt 'Hư không Phi Tuyết' mà cầm cái nhẫn có hạt giống chứng đạo bên cạnh lên ném ra, trong nháy mắt chiếc nhẫn chứa hạt giống chứng đạo kia lọt vào trong 'Hư không Phi Tuyết', mà lúc này lưới thần thức của Diệp Mặc lỏng ra, trong nháy mắt 'Hư không Phi Tuyết' mang theo chiếc nhẫn kia biến mất không thấy bóng dáng.
Sau khi 'Hư không Phi Tuyết' mang cái nhẫn đi, Diệp Mặc phóng Thanh Nguyệt ra, cấp tốc đi theo hướng ngược lại.
- Cậu không tò mò chút nào sao?
Chân Băng Du thật sự là nghĩ không ra vì sao Diệp Mặc không hề tò mò tí nào, cho dù là hoài nghi Bành Cảm Đương, cũng có thể mở ra xem một chút.
Diệp Mặc bình tĩnh nói:
- Hạt giống chứng đạo đúng là làm cho bất kỳ ai cũng sẽ hiếu kỳ, thế nhưng tôi càng tin vào phán đoán của mình.
Vài ngày sau, Diệp Mặc lại một lần cho Thanh Nguyệt chậm lại, sau khi Thanh Nguyệt dừng lại, Diệp Mặc lấy Chân Minh Nê ra.
- Cậu muốn luyện chế Tiểu Thế Giới?
Chân Băng Du thấy Diệp Mặc lấy Chân Minh Nê ra lại nhịn không được nên hỏi. Cô biết luyện chế Tiểu Thế Giới không chỉ là Tông sư Luyện Khí mới có thể làm được, đừng nói Diệp Mặc bây giờ vẫn chưa phải là Tông sư Luyện Khí.
Cho dù là Tông sư Luyện Khí đỉnh cao, muốn luyện chế Tiểu Thế Giới, cũng cần phải nắm vững quy luật của trời đất, càng phải có sự hiểu biết nhất định về quy tắc của thế gian và không gian, đây không phải là luyện chế thiết bị trữ vật.
Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Tôi vẫn chưa có quyết tâm lớn như thế, cũng không có bản lĩnh lớn như vậy, tôi chỉ muốn luyện chế một gian phòng nhỏ mà thôi.
Mười ngày sau, Chân Minh Nê trong tay Diệp Mặc đã biến thành một hạt châu cực nhỏ màu xám. Nói chính xác thì miếng Chân Minh Nê này đã bị Diệp Mặc luyện chế thành tiên khí tứ phẩm, đây là một tiên khí không có bất kỳ khả năng công kích gì, nhưng lại mang một trận pháp phòng ngự cấp ba.
- Đây là cái gì?
Chân Băng Du nghi hoặc nhìn chằm chằm hạt châu trong tay Diệp Mặc hỏi.
- Gọi là ‘'Phi Tuyết châu' được rồi, sau này chúng ta sẽ ở trong hạt châu này, tu vi của tôi quá thấp, ở trên Thanh Nguyệt không thể tu luyện được. Chỉ có thể tu luyện ở trong hạt châu này thôi, đây là một tiên khí tôi mô phỏng theo tiểu thế giới để luyện chế, chỉ có điều không gian rất nhỏ, không thể rộng hơn, nhưng lại có thể trở thành một Tiên dược viên.
Diệp Mặc còn chưa nói xong, Chân Băng Du liền hiểu ý của Diệp Mặc, cũng hiểu được vì sao trước khi đi Diệp Mặc nhất định phải mua được miếng Chân Minh Nê này. Hóa ra là hắn muốn luyện chế một thứ tương tự như Tiểu Thế Giới, nhưng thứ này ngoại trừ thể tích nhỏ ra, hình như cũng không có tác dụng gì lớn lắm.
Diệp Mặc lại không tiếp tục giải thích cho Chân Băng Du nữa, mà lại tiếp tục bắt đầu bắt 'Hư không Phi Tuyết'.
Lần này Chân Băng Du cuối cùng cũng coi như là triệt để hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Diệp Mặc chắc chắn là muốn để 'Hư không Phi Tuyết' mang theo hạt châu nhỏ này của hắn chạy lung tung khắp nơi.
Trên thực tế đúng là Diệp Mặc muốn như vậy đấy, trong giới vực hư không, hắn một là không có phương hướng, hai là không có mục tiêu. Thay vì mình thấp thỏm lo sợ mà điều khiển Thanh Nguyệt bay nhảy, chi bằng để 'Hư không Phi Tuyết' làm.
Trong hư không tốc độ của 'Hư không Phi Tuyết' nhanh không gì sánh được, tốc độ hắn điều khiển Thanh Nguyệt còn xa lắc mới so bì được, ngoài ra 'Hư không Phi Tuyết' cho dù có nhanh hơn nữa cũng sẽ không va vào vẫn thạch, càng sẽ không bị cuốn vào cơn lốc không gian, đây mới là điểm hắn vừa ý.
Đây đúng là một thiên tài, cách như vậy mà hắn cũng nghĩ ra được. Chân Băng Du nhìn dáng vẻ Diệp Mặc hết sức chăm chú bắt 'Hư không Phi Tuyết', trong lòng cũng thầm kính phục.
Đổi lại là bất kỳ ai, rơi vào hư không, cũng không cách nào có được tư duy và bản lĩnh như Diệp Mặc. Không nói tới hắn có thể bắt 'Hư không Phi Tuyết', còn có thể lợi dụng 'Hư không Phi Tuyết'.
Mười ngày sau Diệp Mặc bắt được miếng 'Hư không Phi Tuyết’ đầu tiên, khiến Chân Băng Du thấy kỳ quái chính là, Diệp Mặc lại không dùng miếng 'Hư không Phi Tuyết’ này mà thu nó vào trong chiếc nhẫn.
Mãi đến một tháng sau, lúc Diệp Mặc bắt được miếng 'Hư không Phi Tuyết' thứ tư, mới thu Thanh Nguyệt lại, nói với Chân Băng Du:
- Được rồi, mấy miếng ‘Hư không Phi Tuyết’ trước quá chậm, tốc độ của cái này mới đáp ứng được yêu cầu của tôi.
Đầu tiên Diệp Mặc đưa Phi Tuyết châu mà mình luyện chế vào trong 'Hư không Phi Tuyết', sau đó thả lỏng 'Hư không Phi Tuyết' ra, đồng thời đem Chân Băng Du tiến vào trong Phi Tuyết châu.
Trong hư không, một khi 'Hư không Phi Tuyết' không bị ràng buộc thì tốc độ nhanh hơn hẳn, nháy mắt đã đổi thành tốc độ như trước khi bị Diệp Mặc dùng lưới thần thức vây lại, giống như một cái bóng trắng như có như không xẹt qua trong hư không, mà Diệp Mặc và Chân Băng Du lại ở trong cái bóng trắng này, thậm chí còn vững như Thái Sơn.
Thần thức của Diệp Mặc quét ra, phát hiện tốc độ của 'Hư không Phi Tuyết' không hề vì Phi Tuyết Châu mà chậm đi chút nào, lập tức liền an tâm. Chính hắn cũng vì trí thông minh của mình mà cảm thấy đắc ý, tốc độ như vầy, quả là còn nhanh hơn so với tiên khí thượng hạng, có ai có tài năng như hắn đâu.
- Ha ha...
Thấy 'Hư không Phi Tuyết' bay nhanh như vậy, Diệp Mặc cũng không nhịn được mà ha ha cười lớn, trong lòng sảng khoái cực độ.
Chân Băng Du thấy trong này tuy rằng không gian không lớn, nhưng có một gian nhà, còn có một ao nhỏ, thậm chí còn có mấy trăm gốc linh thảo cấp thấp, và hơn mấy chục gốc tiên linh thảo cao cấp. Không nhịn được cũng thầm thở dài nói:
- Diệp sư đệ, tôi thật sự không biết sao cậu nghĩ ra được, ở đây thật sự là rất tốt.
Diệp Mặc thả Chân Băng Du xuống, nói:
- Sau này chúng ta có thể sẽ ở lại đây rất lâu, ít nhất tôi phải dùng hết số tiên tinh trên người rồi nói sau. Đúng rồi, cô không nên tới chỗ tôi tu luyện, cô có thể dùng thần thức của mình, bình thường có thể quét ra xem thử, nếu phát hiện chỗ nào có thể đi thì lập tức cho tôi biết.
/2272
|