Cho dù Diệp Mặc biết là trong nhẫn trữ vật của tên tiên chấp sự Đại Ất Tiên này chắc chắn sẽ không ít tiên tinh, nhưng khi hắn thực sự nhìn vào thì vẫn phải choáng váng.
Ngoại trừ một cái thẻ bài thân phận tiên chấp sự ra, thì tiên tinh bên trong nhẫn trữ vật chồng chất như núi nhỏ vậy, ngoài ra còn có đại lượng tiên linh thảo và tài liệu luyện khí nữa.
Cuối cùng cũng phát tài rồi. Diệp Mặc âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Tiên tinh trong chiếc nhẫn trữ vật này ít nhất cũng có năm mươi triệu, đây còn chưa tính, vì bên trong còn có cả thẻ tiên tinh nữa. Thẻ tiên tinh có chút giống với thẻ ngân hàng ở Địa Cầu. Chỉ là muốn lấy được tiên tinh từ thẻ tiên tinh thì cần phải lấy ở trên tiên thuyền, nên cho dù là Diệp Mặc có được cái thẻ tiên tinh này, hắn cũng không dám đi lấy thử.
Hắn không biết là những thẻ tiên tinh này có lưu tên hay không, mà cho dù là không lưu tên, thì hắn cũng không dám thử. Hắn chỉ có một sản nghiệp là đan lâu mà thôi, đột nhiên lại có thể đi lấy được nhiều tiên tinh như vậy, thì có là đứa ngốc cũng sẽ hoài nghi hắn.
Sau khi lấy ra một phần tiên tinh trong nhẫn trữ vật, thì Diệp Mặc liền đem toàn bộ số còn lại vào Thế giới trang vàng.
- Tôi sợ cái nhẫn trữ vật kia có ký hiệu thần thức, tốt nhất là nên ném nó đi.
Chân Băng Du thấy Diệp Mặc phát tài thì trong lòng cũng rất vui, nhưng cô vẫn nhắc nhở Diệp Mặc cẩn thận một chút.
- Không có vấn đề gì.
Diệp Mặc khoát tay.
Nếu có người có thể sử dụng thần thức quét tới Thế giới trang vàng của hắn, thì hắn đã sớm chết rồi, đâu thể chờ tới ngày hôm nay chứ.
Thấy Diệp Mặc tự tin như vậy, thì Chân Băng Du cũng không nói tiếp nữa. Cô thấy Diệp Mặc lại lần nữa lấy bức tranh sơn thủy kia ra, thì liền nhíu mày hỏi:
- Bức tranh sơn thủy này là vật gì? Sao lại lợi hại thế?
Diệp Mặc nhìn bức tranh sơn thủy trong tay mình, rồi lắc đầu nói:
- Đây hẳn không phải là thứ đơn giản, nhưng nó cũng không phải là bản gốc, mà là một tiên khí nhái lại thôi. Hiện tại tôi không có thời gian nghiên cứu nó, chờ khi nào rảnh rỗi thì tôi mới xem lại.
Nói xong thì Diệp Mặc cũng đem bức tranh sơn thủy này ném vào trong Thế giới trang vàng.
Hai tháng nữa trôi qua, Diệp Mặc và Chân Băng Du đều ở hư không này để bắt 'Hư không phi tuyết'. Trong ba lần Diệp Mặc gặp được 'Hư không phi tuyết', thì chỉ bắt được có một miếng. Dù cho lưới thần thức của hắn đã vận dụng thuần thục rồi, thì cũng chẳng thể bắt được nổi cả ba miếng 'Hư không phi tuyết' kia.
'Hư không phi tuyết' phi hành trong hư không này cũng có tốc độ khác nhau, cho nên tốc độ chậm một chút thì Diệp Mặc còn có cơ hội, nhưng 'Hư không phi tuyết' có tốc độ quả thực là quá nhanh, nên thần thức của hắn vừa mới thấy được nó, thì 'Hư không phi tuyết' đã chạy ra khỏi lưới thần thức của hắn rồi, căn bản là không có cơ hội cho hắn ra tay trói buộc.
Thời gian đã trôi qua gần nửa năm, Diệp Mặc lại mang theo Chân Băng Du lặng lẽ trở về tiên thuyền. Lần này đi hư không thì hắn thu hoạch cũng không nhỏ, vì không chỉ đơn thuần bắt được hai miếng 'Hư không phi tuyết', mà còn kiếm được một lượng tiên tinh lớn nữa.
Vốn luyện chế 'Phi tuyết đan' thì ngoài 'Hư không phi tuyết' ra Diệp Mặc vẫn còn thiếu vài loại tiên linh thảo khác. Nhưng việc đó đã được nhẫn trữ vật của tên tiên chấp sự Đại Ất Tiên kia giải quyết giúp rồi, vì trong chiếc nhẫn trữ vật Diệp Mặc lấy được còn có hơn mười gốc tiên linh thảo cấp sáu, hơn nữa Diệp Mặc còn từng thu thập được rất nhiều tiên linh thảo trong Hỗn Độn Tinh Vực, cho nên lần này trở về thì đã có đủ tài liệu để luyện chế 'Phi tuyết đan' rồi.
...
Khi Diệp Mặc và Chân Băng Du trở lại phường thị khoang thuyền trung đẳng thì cũng không lập tức khai trương lại đan lâu, mà tiếp tục đóng cửa để luyện đan. Vì hiện tại tiên tinh trên người Diệp Mặc có rất nhiều, cho nên việc làm ăn cũng không cần phải vội.
Thánh thủ tiên cô Thải Dĩ quả nhiên là không gạt người. Chỉ ngắn ngủi có hai tuần, thì Chân Băng Du đã cảm giác được sự khác biệt rồi. Cô biết là sau khi cô sử dụng 'Phi tuyết đan' thì tiên linh căn của cô sẽ không tiếp tục niết hóa nữa. Chỉ cần sau này tìm được 'Tịnh linh tâm liên', thì cô có thể bình phục hoàn toàn rồi.
Lại một tháng nữa trôi qua, tiên thuyền tiếp tục đóng lại cấm chế ra ngoài hư không và tiếp tục phi hành, lúc này thì đan lâu của Diệp Mặc cũng chính thức khai trương trở lại.
Lúc này thì người đầu tiên tới đan lâu của hắn cũng là Dư Liên Tang.
Dư Liên Tang vừa bước vào trong đan lâu thì đã ôm quyền chúc mừng Diệp Mặc:
- Diệp đại sư, chúc mừng anh an toàn trở về. Lần này thì có tới gần ngàn tiên nhân trong tiên thuyền không trở về được đấy.
Đối với Dư Liên Tang mà nói, thì việc Diệp Mặc chết ở trong hư không hoàn toàn không có lợi gì với y cả. Còn đối với Diệp Mặc mà nói, thì quyền lực của Dư Liên Tang ở trên tiên thuyền này cũng không lớn, nhưng sự trợ giúp của y thì lại không hề nhỏ.
Trong lòng Diệp Mặc cũng cả kinh, tiên thuyền chỉ dừng lại một lần, mà tổn thất nhiều tiên nhân như vậy, quả thực là lợi hại. Nhưng Diệp Mặc đã thử qua sự nguy hiểm trong giới vực hư không, cho nên nếu như hắn không có Thế giới trang vàng, thì có lẽ cũng không thể nào trở về được.
- Tôi chỉ vừa ra ngoài, thì cũng biết với tu vi hiện tại của tôi không thể nào ở lại lâu trong giới vực hư không được, cho nên tôi đã trở về từ sớm rồi.
Diệp Mặc vội vàng nói.
Dư Liên Tang gật đầu:
- Về sớm cũng tốt, vì với bản lĩnh của anh, cho dù không đi ra giới vực hư không cũng không có vấn đề gì lớn.
Dư Liên Tang hàn huyên một hồi cùng Diệp Mặc, nói về một số chuyện xảy ra trong lần dừng lại này của tiên thuyền, sau đó lại nhờ Diệp Mặc luyện chế giúp một lò đan dược. Lúc này y mới cảm thấy mỹ mãn mà cáo từ.
Sau khi Dư Liên Tang đi rồi, thì Chân Băng Du mới giật mình nói:
- Tiên thuyền này mới chỉ dừng lại có một lần đã chết nhiều người như vậy, vậy nếu dừng lại thêm vài lần nữa thì sẽ chết mất bao nhiều người đây?
- Chỉ sợ rằng đây không phải là một vùng đất yên lành.
Diệp Mặc trầm giọng. Hắn cảm giác cái tiên thuyền này cũng không hề xem trọng cái mạng nhỏ của các tiên nhân như hắn. Dường như cái tôn chỉ duy nhất của tiên thuyền này chỉ là kiếm thật nhiều tiên tinh, liên tục cướp đoạt tiên tinh của các tiên nhân mà thôi.
- Cũng may là cái tiên thuyền này cuối cùng cũng còn có chút nguyên tắc, chí ít không để các tiên nhân trên này cướp đoạt tiên tinh của nhau. Chúng ta chỉ cần có đủ tiên tinh, vậy thì có thể chống đỡ được.
Diệp Mặc liền an ủi Chân Băng Du một câu.
- Cậu nói xem mấy người Bành Cảm Đương và Hàn Trường Điền có lai lịch gì? Bọn họ dường như là có lai lịch rất lớn, vì trên tiên thuyền này thì ngoại trừ việc ở lại trong hư không, thì cũng không còn cái gì khác, nhưng vì sao bọn họ lại có nhiều tiên tinh như vậy?
Đối với việc Diệp Mặc khổ cực cố gắng thì mới có thể miễn cưỡng đặt chân trên khoang thuyền trung đẳng này, còn ba người Bành Cảm Đương thì lại rất nhẹ nhàng đơn giản mà sống ở đây làm cho Chân Băng Du rất khó hiểu.
Diệp Mặc khoát tay:
- Băng Du sư tỷ, sau này chúng ta không nên nói nhiều với bọn họ. Tôi khẳng định là lai lịch của họ không tầm thường, nhưng bất luận là họ có mưu đồ gì, thì cũng không có quan hệ với chúng ta...
Lời của Diệp Mặc còn chưa nói hết, thì đã ngừng lại nhìn xuống dưới lầu. Chỉ một lát sau, thì Bành Cảm Đương đã xuất hiện phía dưới đan lâu của Diệp Mặc.
Từ khí tức trên người của Bành Cảm Đương, thì Diệp Mặc biết rằng y chắc chắn đã đi vào giới vực hư không.
- Diệp đại sư!
Bành Cảm Đương vừa vào cửa thì đã ôm quyền chào hỏi Diệp Mặc. Từ sau lần Diệp Mặc cự tuyệt lời mời của Hàn Trường Điền, thì Bành Cảm Đương đã đổi cách xưng hô huynh đệ với Diệp Mặc trở thành ‘Diệp đại sư’ rồi.
- Bành huynh, mời ngồi.
Diệp Mặc lập tức đứng lên rồi mời Bành Cảm Đương ngồi xuống.
Trong mắt Bành Cảm Đương lộ ra vẻ xấu hổ rồi nói:
- Diệp đại sư, vốn là tôi sẽ giúp cậu giới thiệu vài vụ làm ăn trên khoang thuyền thượng đẳng đấy, đáng tiếc là người khác đều không tin tưởng lời tôi nói. Tôi rất xin lỗi, nếu như cậu thiếu tiên tinh, thì tôi có thể...
Diệp Mặc vôi xua tay:
- Không cần, đa tạ Bành huynh. Tuy rằng làm ăn ở đây không được tốt lắm, nhưng tôi vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ được.
Sau khi do dự một hồi lâu, thì Bành Cảm Đương bỗng nhiên bày ra bộ dáng kiên định rồi nói:
- Diệp huynh, nếu có một ngày cậu thực sự quá khó khăn, thì cậu cứ tới khoang thuyền thượng đẳng tìm tôi, cho dù là tôi có phải hạ thấp mặt mũi thì cũng sẽ giúp cậu.
Diệp Mặc cười ha hả nói:
- Đa tạ Bành huynh, nói không chừng là sẽ có lúc tôi tới tìm Bành huynh.
Đồng thời trong lòng Diệp Mặc cũng cười nhạt. Bành Cảm Đương mở to mắt mà nói dối như thế này, có thể nói nếu mà y thực sự muốn giúp mình, thì quả thực là quá dễ dàng rồi. Cho nên Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không tin lời y, vì nếu như y tìm không được người đến ủng hộ cho đan lâu của mình, thì ngày trước y đã không ba hoa khoác lác như vậy rồi.
Hôm nay nguyên nhân chủ yếu mà y tới nơi này, chỉ sợ là y biết việc mình đi giới vực hư không, sau đó muốn xem hoàn cảnh mình có dư dả hay không mà thôi. Điều này nói rõ rằng bọn họ đang rất cần một Tiên đan đại sư tứ phẩm.
Diệp Mặc chẳng muốn đi thám thính chuyện của Bành Cảm Đương làm gì cả, càng không muốn gia nhập vào cùng họ. Ngay khi hai người đang có chút khó xử, thì có ba tên Huyền Tiên vội vàng đi tới đan lâu của Diệp Mặc.
Diệp Mặc thấy ba người này đi tới, thì lập tức đứng lên. Bành Cảm Đương thấy vậy thì liền hướng Diệp Mặc cáo từ, vì từ biểu tình của Diệp Mặc, y cũng đã biết Diệp Mặc có quen biết với ba người kia rồi.
- Lam huynh, Hướng sư huynh, Đàm sư tỷ...
Ba người này vừa tới, thì Diệp Mặc cũng đã biết mục đích của họ rồi. Chỉ cần nhìn bộ dạng nghèo túng của họ, thì cũng biết rằng nếu không lên đây, thì chắc là sẽ đi luyện khoáng rồi.
- Diệp huynh, chúng tôi không ngờ là mới chưa được một năm, thì đã không chống đỡ nổi nữa rồi...
Khi Lam Địch Thanh thấy đan lâu mà Diệp Mặc mở ra, thì không khỏi thở dài một tiếng. Trong mấy người thì chỉ có tu vi của Diệp Mặc là thấp nhất, hơn nữa Diệp Mặc còn phải mang theo một người bệnh, nhưng kết quả là cuộc sống của Diệp Mặc lại là tốt nhất trong số họ khi ở trên tiên thuyền này.
Diệp Mặc đã từ trong miệng tên tiên chấp sự Đại Ất Tiên kia mà biết được một ít tình huống. Hắn biết rằng việc ba người Lam Địch Thanh rớt xuống tình trạng này cũng có chút quan hệ tới mình.
Diệp Mặc từ trong miệng Dư Liên Tang mà biết được, cho dù là tiên chấp sự của khoang thuyền hạ đẳng, thì cũng không thể nào mà diễu võ dương oai trên khoang thuyền trung đẳng được. Cái tên tiên chấp sự kia biết được tin tức của mình, nên biết rằng khi đối mặt với mình y cũng không hỏi gì được khi còn ở trên tiên thuyền này, cho nên y liền thẳng thắn đi hỏi ba người Lam Địch Thanh.
Lam Địch Thanh thì vốn cũng không biết gì cả, cho nên tên Đại Ất Tiên kia cũng không ngừng mà bóc lột tiên tinh của ba người.
- Diệp huynh, nếu như tên tiên chấp sự họ Quế kia không mất tích trong hư không, thì sợ rằng ba người chúng tôi cũng không có cơ hội để tìm tới anh rồi. Tiên tinh trên người ba người chúng tôi cộng lại cũng tới mười triệu, nhưng đều bị tên tiên chấp sự họ Quế kia bóc lột hết.
Hướng Kỳ Lăng cũng có chút tức giận. Ở Cung Hoa Thiên thì y là một Huyền Tiên có địa vị nhất định, nhưng trên tiên thuyền này thì cái gì y cũng không bằng
Đừng nói là ba người đều tới từ Cung Hoa Thiên, mà cho dù là ba người không hề bị hắn liên lụy tới, thì Diệp Mặc hắn cũng đều sẽ trợ giúp một chút.
Thấy Lam Địch Thanh còn muốn nói gì nữa, thì Diệp Mặc liền khoát tay:
- Tất cả mọi người đều cùng tới từ một nơi, cho nên tôi tất nhiên nên hỗ trợ mọi người. Tôi sẽ cho mọi người mượn trước tiên tinh, chờ khi tôi có năng lực rồi, thì chúng ta sẽ cùng nhau định cư tại khoang thuyền trung đẳng này.
- Đa tạ Diệp huynh.
Ba người Lam Địch Thanh vội vàng cảm tạ. Y không phải là kẻ ngốc, hơn nữa tiên tinh trên tiên thuyền này quá mức quý giá, cho nên Diệp Mặc có thể cho bọn họ mượn hơn trăm ngàn tiên tinh thì họ cũng đã vô cùng cảm kích rồi. Đợi tới lần sau, không chừng là bọn họ cũng có thể đi ra ngoài thu thập vẫn thạch mà kiếm lấy chút tiên tinh.
Diệp Mặc lấy ra ba chiếc nhẫn trữ vật rồi nói:
- Tôi cho mọi người mượn mười lăm triệu tiên tinh trước, mỗi người lấy năm triệu. Sau này hết thì lại tính tiếp.
Ngoại trừ một cái thẻ bài thân phận tiên chấp sự ra, thì tiên tinh bên trong nhẫn trữ vật chồng chất như núi nhỏ vậy, ngoài ra còn có đại lượng tiên linh thảo và tài liệu luyện khí nữa.
Cuối cùng cũng phát tài rồi. Diệp Mặc âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Tiên tinh trong chiếc nhẫn trữ vật này ít nhất cũng có năm mươi triệu, đây còn chưa tính, vì bên trong còn có cả thẻ tiên tinh nữa. Thẻ tiên tinh có chút giống với thẻ ngân hàng ở Địa Cầu. Chỉ là muốn lấy được tiên tinh từ thẻ tiên tinh thì cần phải lấy ở trên tiên thuyền, nên cho dù là Diệp Mặc có được cái thẻ tiên tinh này, hắn cũng không dám đi lấy thử.
Hắn không biết là những thẻ tiên tinh này có lưu tên hay không, mà cho dù là không lưu tên, thì hắn cũng không dám thử. Hắn chỉ có một sản nghiệp là đan lâu mà thôi, đột nhiên lại có thể đi lấy được nhiều tiên tinh như vậy, thì có là đứa ngốc cũng sẽ hoài nghi hắn.
Sau khi lấy ra một phần tiên tinh trong nhẫn trữ vật, thì Diệp Mặc liền đem toàn bộ số còn lại vào Thế giới trang vàng.
- Tôi sợ cái nhẫn trữ vật kia có ký hiệu thần thức, tốt nhất là nên ném nó đi.
Chân Băng Du thấy Diệp Mặc phát tài thì trong lòng cũng rất vui, nhưng cô vẫn nhắc nhở Diệp Mặc cẩn thận một chút.
- Không có vấn đề gì.
Diệp Mặc khoát tay.
Nếu có người có thể sử dụng thần thức quét tới Thế giới trang vàng của hắn, thì hắn đã sớm chết rồi, đâu thể chờ tới ngày hôm nay chứ.
Thấy Diệp Mặc tự tin như vậy, thì Chân Băng Du cũng không nói tiếp nữa. Cô thấy Diệp Mặc lại lần nữa lấy bức tranh sơn thủy kia ra, thì liền nhíu mày hỏi:
- Bức tranh sơn thủy này là vật gì? Sao lại lợi hại thế?
Diệp Mặc nhìn bức tranh sơn thủy trong tay mình, rồi lắc đầu nói:
- Đây hẳn không phải là thứ đơn giản, nhưng nó cũng không phải là bản gốc, mà là một tiên khí nhái lại thôi. Hiện tại tôi không có thời gian nghiên cứu nó, chờ khi nào rảnh rỗi thì tôi mới xem lại.
Nói xong thì Diệp Mặc cũng đem bức tranh sơn thủy này ném vào trong Thế giới trang vàng.
Hai tháng nữa trôi qua, Diệp Mặc và Chân Băng Du đều ở hư không này để bắt 'Hư không phi tuyết'. Trong ba lần Diệp Mặc gặp được 'Hư không phi tuyết', thì chỉ bắt được có một miếng. Dù cho lưới thần thức của hắn đã vận dụng thuần thục rồi, thì cũng chẳng thể bắt được nổi cả ba miếng 'Hư không phi tuyết' kia.
'Hư không phi tuyết' phi hành trong hư không này cũng có tốc độ khác nhau, cho nên tốc độ chậm một chút thì Diệp Mặc còn có cơ hội, nhưng 'Hư không phi tuyết' có tốc độ quả thực là quá nhanh, nên thần thức của hắn vừa mới thấy được nó, thì 'Hư không phi tuyết' đã chạy ra khỏi lưới thần thức của hắn rồi, căn bản là không có cơ hội cho hắn ra tay trói buộc.
Thời gian đã trôi qua gần nửa năm, Diệp Mặc lại mang theo Chân Băng Du lặng lẽ trở về tiên thuyền. Lần này đi hư không thì hắn thu hoạch cũng không nhỏ, vì không chỉ đơn thuần bắt được hai miếng 'Hư không phi tuyết', mà còn kiếm được một lượng tiên tinh lớn nữa.
Vốn luyện chế 'Phi tuyết đan' thì ngoài 'Hư không phi tuyết' ra Diệp Mặc vẫn còn thiếu vài loại tiên linh thảo khác. Nhưng việc đó đã được nhẫn trữ vật của tên tiên chấp sự Đại Ất Tiên kia giải quyết giúp rồi, vì trong chiếc nhẫn trữ vật Diệp Mặc lấy được còn có hơn mười gốc tiên linh thảo cấp sáu, hơn nữa Diệp Mặc còn từng thu thập được rất nhiều tiên linh thảo trong Hỗn Độn Tinh Vực, cho nên lần này trở về thì đã có đủ tài liệu để luyện chế 'Phi tuyết đan' rồi.
...
Khi Diệp Mặc và Chân Băng Du trở lại phường thị khoang thuyền trung đẳng thì cũng không lập tức khai trương lại đan lâu, mà tiếp tục đóng cửa để luyện đan. Vì hiện tại tiên tinh trên người Diệp Mặc có rất nhiều, cho nên việc làm ăn cũng không cần phải vội.
Thánh thủ tiên cô Thải Dĩ quả nhiên là không gạt người. Chỉ ngắn ngủi có hai tuần, thì Chân Băng Du đã cảm giác được sự khác biệt rồi. Cô biết là sau khi cô sử dụng 'Phi tuyết đan' thì tiên linh căn của cô sẽ không tiếp tục niết hóa nữa. Chỉ cần sau này tìm được 'Tịnh linh tâm liên', thì cô có thể bình phục hoàn toàn rồi.
Lại một tháng nữa trôi qua, tiên thuyền tiếp tục đóng lại cấm chế ra ngoài hư không và tiếp tục phi hành, lúc này thì đan lâu của Diệp Mặc cũng chính thức khai trương trở lại.
Lúc này thì người đầu tiên tới đan lâu của hắn cũng là Dư Liên Tang.
Dư Liên Tang vừa bước vào trong đan lâu thì đã ôm quyền chúc mừng Diệp Mặc:
- Diệp đại sư, chúc mừng anh an toàn trở về. Lần này thì có tới gần ngàn tiên nhân trong tiên thuyền không trở về được đấy.
Đối với Dư Liên Tang mà nói, thì việc Diệp Mặc chết ở trong hư không hoàn toàn không có lợi gì với y cả. Còn đối với Diệp Mặc mà nói, thì quyền lực của Dư Liên Tang ở trên tiên thuyền này cũng không lớn, nhưng sự trợ giúp của y thì lại không hề nhỏ.
Trong lòng Diệp Mặc cũng cả kinh, tiên thuyền chỉ dừng lại một lần, mà tổn thất nhiều tiên nhân như vậy, quả thực là lợi hại. Nhưng Diệp Mặc đã thử qua sự nguy hiểm trong giới vực hư không, cho nên nếu như hắn không có Thế giới trang vàng, thì có lẽ cũng không thể nào trở về được.
- Tôi chỉ vừa ra ngoài, thì cũng biết với tu vi hiện tại của tôi không thể nào ở lại lâu trong giới vực hư không được, cho nên tôi đã trở về từ sớm rồi.
Diệp Mặc vội vàng nói.
Dư Liên Tang gật đầu:
- Về sớm cũng tốt, vì với bản lĩnh của anh, cho dù không đi ra giới vực hư không cũng không có vấn đề gì lớn.
Dư Liên Tang hàn huyên một hồi cùng Diệp Mặc, nói về một số chuyện xảy ra trong lần dừng lại này của tiên thuyền, sau đó lại nhờ Diệp Mặc luyện chế giúp một lò đan dược. Lúc này y mới cảm thấy mỹ mãn mà cáo từ.
Sau khi Dư Liên Tang đi rồi, thì Chân Băng Du mới giật mình nói:
- Tiên thuyền này mới chỉ dừng lại có một lần đã chết nhiều người như vậy, vậy nếu dừng lại thêm vài lần nữa thì sẽ chết mất bao nhiều người đây?
- Chỉ sợ rằng đây không phải là một vùng đất yên lành.
Diệp Mặc trầm giọng. Hắn cảm giác cái tiên thuyền này cũng không hề xem trọng cái mạng nhỏ của các tiên nhân như hắn. Dường như cái tôn chỉ duy nhất của tiên thuyền này chỉ là kiếm thật nhiều tiên tinh, liên tục cướp đoạt tiên tinh của các tiên nhân mà thôi.
- Cũng may là cái tiên thuyền này cuối cùng cũng còn có chút nguyên tắc, chí ít không để các tiên nhân trên này cướp đoạt tiên tinh của nhau. Chúng ta chỉ cần có đủ tiên tinh, vậy thì có thể chống đỡ được.
Diệp Mặc liền an ủi Chân Băng Du một câu.
- Cậu nói xem mấy người Bành Cảm Đương và Hàn Trường Điền có lai lịch gì? Bọn họ dường như là có lai lịch rất lớn, vì trên tiên thuyền này thì ngoại trừ việc ở lại trong hư không, thì cũng không còn cái gì khác, nhưng vì sao bọn họ lại có nhiều tiên tinh như vậy?
Đối với việc Diệp Mặc khổ cực cố gắng thì mới có thể miễn cưỡng đặt chân trên khoang thuyền trung đẳng này, còn ba người Bành Cảm Đương thì lại rất nhẹ nhàng đơn giản mà sống ở đây làm cho Chân Băng Du rất khó hiểu.
Diệp Mặc khoát tay:
- Băng Du sư tỷ, sau này chúng ta không nên nói nhiều với bọn họ. Tôi khẳng định là lai lịch của họ không tầm thường, nhưng bất luận là họ có mưu đồ gì, thì cũng không có quan hệ với chúng ta...
Lời của Diệp Mặc còn chưa nói hết, thì đã ngừng lại nhìn xuống dưới lầu. Chỉ một lát sau, thì Bành Cảm Đương đã xuất hiện phía dưới đan lâu của Diệp Mặc.
Từ khí tức trên người của Bành Cảm Đương, thì Diệp Mặc biết rằng y chắc chắn đã đi vào giới vực hư không.
- Diệp đại sư!
Bành Cảm Đương vừa vào cửa thì đã ôm quyền chào hỏi Diệp Mặc. Từ sau lần Diệp Mặc cự tuyệt lời mời của Hàn Trường Điền, thì Bành Cảm Đương đã đổi cách xưng hô huynh đệ với Diệp Mặc trở thành ‘Diệp đại sư’ rồi.
- Bành huynh, mời ngồi.
Diệp Mặc lập tức đứng lên rồi mời Bành Cảm Đương ngồi xuống.
Trong mắt Bành Cảm Đương lộ ra vẻ xấu hổ rồi nói:
- Diệp đại sư, vốn là tôi sẽ giúp cậu giới thiệu vài vụ làm ăn trên khoang thuyền thượng đẳng đấy, đáng tiếc là người khác đều không tin tưởng lời tôi nói. Tôi rất xin lỗi, nếu như cậu thiếu tiên tinh, thì tôi có thể...
Diệp Mặc vôi xua tay:
- Không cần, đa tạ Bành huynh. Tuy rằng làm ăn ở đây không được tốt lắm, nhưng tôi vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ được.
Sau khi do dự một hồi lâu, thì Bành Cảm Đương bỗng nhiên bày ra bộ dáng kiên định rồi nói:
- Diệp huynh, nếu có một ngày cậu thực sự quá khó khăn, thì cậu cứ tới khoang thuyền thượng đẳng tìm tôi, cho dù là tôi có phải hạ thấp mặt mũi thì cũng sẽ giúp cậu.
Diệp Mặc cười ha hả nói:
- Đa tạ Bành huynh, nói không chừng là sẽ có lúc tôi tới tìm Bành huynh.
Đồng thời trong lòng Diệp Mặc cũng cười nhạt. Bành Cảm Đương mở to mắt mà nói dối như thế này, có thể nói nếu mà y thực sự muốn giúp mình, thì quả thực là quá dễ dàng rồi. Cho nên Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không tin lời y, vì nếu như y tìm không được người đến ủng hộ cho đan lâu của mình, thì ngày trước y đã không ba hoa khoác lác như vậy rồi.
Hôm nay nguyên nhân chủ yếu mà y tới nơi này, chỉ sợ là y biết việc mình đi giới vực hư không, sau đó muốn xem hoàn cảnh mình có dư dả hay không mà thôi. Điều này nói rõ rằng bọn họ đang rất cần một Tiên đan đại sư tứ phẩm.
Diệp Mặc chẳng muốn đi thám thính chuyện của Bành Cảm Đương làm gì cả, càng không muốn gia nhập vào cùng họ. Ngay khi hai người đang có chút khó xử, thì có ba tên Huyền Tiên vội vàng đi tới đan lâu của Diệp Mặc.
Diệp Mặc thấy ba người này đi tới, thì lập tức đứng lên. Bành Cảm Đương thấy vậy thì liền hướng Diệp Mặc cáo từ, vì từ biểu tình của Diệp Mặc, y cũng đã biết Diệp Mặc có quen biết với ba người kia rồi.
- Lam huynh, Hướng sư huynh, Đàm sư tỷ...
Ba người này vừa tới, thì Diệp Mặc cũng đã biết mục đích của họ rồi. Chỉ cần nhìn bộ dạng nghèo túng của họ, thì cũng biết rằng nếu không lên đây, thì chắc là sẽ đi luyện khoáng rồi.
- Diệp huynh, chúng tôi không ngờ là mới chưa được một năm, thì đã không chống đỡ nổi nữa rồi...
Khi Lam Địch Thanh thấy đan lâu mà Diệp Mặc mở ra, thì không khỏi thở dài một tiếng. Trong mấy người thì chỉ có tu vi của Diệp Mặc là thấp nhất, hơn nữa Diệp Mặc còn phải mang theo một người bệnh, nhưng kết quả là cuộc sống của Diệp Mặc lại là tốt nhất trong số họ khi ở trên tiên thuyền này.
Diệp Mặc đã từ trong miệng tên tiên chấp sự Đại Ất Tiên kia mà biết được một ít tình huống. Hắn biết rằng việc ba người Lam Địch Thanh rớt xuống tình trạng này cũng có chút quan hệ tới mình.
Diệp Mặc từ trong miệng Dư Liên Tang mà biết được, cho dù là tiên chấp sự của khoang thuyền hạ đẳng, thì cũng không thể nào mà diễu võ dương oai trên khoang thuyền trung đẳng được. Cái tên tiên chấp sự kia biết được tin tức của mình, nên biết rằng khi đối mặt với mình y cũng không hỏi gì được khi còn ở trên tiên thuyền này, cho nên y liền thẳng thắn đi hỏi ba người Lam Địch Thanh.
Lam Địch Thanh thì vốn cũng không biết gì cả, cho nên tên Đại Ất Tiên kia cũng không ngừng mà bóc lột tiên tinh của ba người.
- Diệp huynh, nếu như tên tiên chấp sự họ Quế kia không mất tích trong hư không, thì sợ rằng ba người chúng tôi cũng không có cơ hội để tìm tới anh rồi. Tiên tinh trên người ba người chúng tôi cộng lại cũng tới mười triệu, nhưng đều bị tên tiên chấp sự họ Quế kia bóc lột hết.
Hướng Kỳ Lăng cũng có chút tức giận. Ở Cung Hoa Thiên thì y là một Huyền Tiên có địa vị nhất định, nhưng trên tiên thuyền này thì cái gì y cũng không bằng
Đừng nói là ba người đều tới từ Cung Hoa Thiên, mà cho dù là ba người không hề bị hắn liên lụy tới, thì Diệp Mặc hắn cũng đều sẽ trợ giúp một chút.
Thấy Lam Địch Thanh còn muốn nói gì nữa, thì Diệp Mặc liền khoát tay:
- Tất cả mọi người đều cùng tới từ một nơi, cho nên tôi tất nhiên nên hỗ trợ mọi người. Tôi sẽ cho mọi người mượn trước tiên tinh, chờ khi tôi có năng lực rồi, thì chúng ta sẽ cùng nhau định cư tại khoang thuyền trung đẳng này.
- Đa tạ Diệp huynh.
Ba người Lam Địch Thanh vội vàng cảm tạ. Y không phải là kẻ ngốc, hơn nữa tiên tinh trên tiên thuyền này quá mức quý giá, cho nên Diệp Mặc có thể cho bọn họ mượn hơn trăm ngàn tiên tinh thì họ cũng đã vô cùng cảm kích rồi. Đợi tới lần sau, không chừng là bọn họ cũng có thể đi ra ngoài thu thập vẫn thạch mà kiếm lấy chút tiên tinh.
Diệp Mặc lấy ra ba chiếc nhẫn trữ vật rồi nói:
- Tôi cho mọi người mượn mười lăm triệu tiên tinh trước, mỗi người lấy năm triệu. Sau này hết thì lại tính tiếp.
/2272
|