Ở Hải Giác thành thì Lạc Ảnh vẫn bình tĩnh, nhưng Giải Ấu Huê thì lại có chút lo lắng rồi. Cô đi đi lại lại nửa ngày, cuối cùng cũng không có cách nào tu luyện cả, chỉ có thể tiến tới nắm lấy tay Lạc Ảnh rồi lo lắng hỏi:
- Chị Tố Tố, Diệp đại ca đi ra ngoài đã sáu ngày rồi, hiện tại vẫn còn chưa trở về, anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Lạc Ảnh mỉm cười:
- Sẽ không, em cứ yên tâm tu luyện là được rồi, anh ấy nhất định sẽ trở lại trong vòng hai ba ngày nữa.
- Vậy được rồi.
Giải Ấu Huê miễn cưỡng yên ổn lại tâm tình.
Lúc trước thì nơi mà Lạc Ảnh và Giải Ấu Huê ở, căn bản là không có một người nào dám lại gần, nhưng hai ngày gần đây, thì tu sĩ đã tiến đến xung quanh nơi hai cô ở nhiều hơn. Không chỉ có tu sĩ Kiếp Biến, thậm chí còn có cả một số tu sĩ Thừa Đỉnh cũng bắt đầu đi tới đây nhìn tới nhìn lui.
- Thành chủ đại nhân, tên tu sĩ gọi là Diệp Mặc kia đi ra ngoài đã sáu ngày rồi, dựa theo đạo lý mà nói thì hẳn là hắn đã bỏ mạng ở Hải Giác này rồi. Mấy ngày nay đã có rất nhiều tu sĩ đi đi lại lại nơi hai cô gái kia ở, vậy chúng ta có nên đem hai cô gái kia...
Vương Cảnh nghe một tên tu sĩ Kiếp Biến bẩm báo, nhưng khi y nghe được câu nói sau cùng thì sắc mặt y lập tức lạnh lẽo.
- Ngu ngốc.
Vương Cảnh không chút do dự nào mà quát lớn một tiếng.
Thấy tên thủ hạ của mình dường như vẫn còn chưa hiểu được ý của mình, thì Vương Cảnh lại lạnh lùng nói tiếp:
- Sáu ngày là có thể kết luận hắn đã chết rồi sao? Cái tên Cố Hà Chu kia vẫn đang ở Hải Giác bắt Giác Hồn Tảo một hai trăm năm rồi đấy, ngươi thấy y đã chết chưa?
- Nhưng y là ở sát ngoại vi Hải Giác đảo...
Tên tu sĩ Kiếp Biến kia vẫn lầu bầu giải thích một câu, nhưng khi y nhìn thấy ánh mắt khinh thưởng của thành chủ, thì y đã lập tức biết cái tên Cố Hà Chu kia còn ở sát ngoại vi, vậy thì làm sao có thể biết được Diệp Mặc có đi vào sâu bên trong Hải Giác hay không?
Khi tên tu sĩ Kiếp Biến này xấu hổ muốn cáo lui, thì lại có một tên tu sĩ Thừa Đỉnh tiến đến bẩm báo:
- Thành chủ đại nhân, Cố Hà Chu đã về tới Hải Giác thành, nhưng cũng không lập tức rời khỏi, dường như không hề có ý muốn rời khỏi Hải Giác thành. Hơn nữa y còn mang tới một tin tức, đó là tên tu sĩ gọi là Diệp Mặc kia sau khi biết được chỗ tốt của Giác Hồn Tảo, thì đã tiến vào sâu phía trong Hải Giác rồi, nghe nói là hắn muốn đi săn bắt Giác Hồn Tảo.
- Cái gì? Cố Hà Chu nói rằng Diệp Mặc tiến sâu vào trong Hải Giác để săn bắt Giác Hồn Tảo sao?
Vương Cảnh cũng nhịn không được mà đứng lên.
- Vâng, khi Cố Hà Chu trở về xác thực là đã nói như vậy, y nói khi Diệp Mặc tiến sâu vào trong Hải Giác, thì y muốn gọi lại cũng không kịp nữa.
Tên tu sĩ Thừa Đỉnh nhanh chóng trả lời.
Tên tu sĩ Kiếp Biến lúc trước dường như là muốn thay đổi ấn tượng của mình trong mắt của thành chủ, cho nên vội vàng tiếp lời:
- Thành chủ, hiện tại Diệp Mặc đã không còn ở đây, chúng ta...
Vương Cảnh khoát tay:
- Ngươi tu luyện tới Kiếp Biến rồi, nhưng có thể sử dụng đầu óc để suy nghĩ sự tình một chút được không? Đừng nói là hiện tại chưa biết rõ được sống chết của tên Diệp Mặc kia, mà cho dù là Diệp Mặc chết rồi, thì ta cũng chẳng cần phải vội vã như vậy. Hai cô gái kia thì chúng ta không cần thiết phải động tới, cho dù là để hai cô gái đó ở đây tám năm mười năm thì đã sao chứ?
- Nhưng đã có một số tu sĩ tiến gần tới chỗ họ, tôi sợ rằng người khác sẽ ra tay trước.
Tên tu sĩ Kiếp Biến kia vẫn chưa từ bỏ chủ ý.
Vương Cảnh thật sự là hết chỗ nói đối với tên tu sĩ Kiếp Biến này rồi. Nếu không phải là tên này luôn trung thành tận tâm với y, thì chắc y đã sớm một cước đá bay đi rồi.
- Các người đi ra ngoài đi, loại chuyện nhỏ nhặt này thì đừng tới làm phiền ta.
Vương Cảnh căn bản là không muốn trả lời, chỉ vung tay lên đã hất văng cả hai tên thủ hạ ra ngoài.
Tên tu sĩ Kiếp Biến kia sau khi ra ngoài, vẫn còn có chút khó hiểu nói với tên tu sĩ Thừa Đỉnh:
- Thành chủ đại nhân dường như là chẳng có chút vội vàng nào cả thì phải? Az, nhiều tu sĩ lai vãng ở chỗ hai cô gái kia như vậy...
Tên tu sĩ Thừa Đỉnh thấy thế thì liền lắc đầu:
- Vạn quản sự, kỳ thực là anh đã suy nghĩ nhiều rồi, bởi vì nếu như thực sự có kẻ nào dám động vào hai cô gái kia, thì thành chủ đại nhân sẽ là người đầu tiên đem y đánh đuổi đi, sau đó đưa hai cô gái kia về bảo vệ, cho dù là có đưa đến phủ thành chủ để bảo vệ cũng được...
Tên tu sĩ Kiếp Biến kia sửng sốt một chút, sau đó thì y rốt cuộc đã hiểu rõ rồi. Hóa ra là thành chủ đại nhân không phải là sợ có tu sĩ nào động đến hai cô gái kia hay không, mà là sợ rằng sẽ chẳng có tên tu sĩ nào dám động tới hai cô gái đó cả. Một khi có người động tới, thì lúc đó thành chủ sẽ danh chính ngôn thuận mà đem hai cô gái đó về phủ thành chủ để bảo vệ. Cho dù là tên Diệp Mặc kia không chết, thì khi hắn trở về cũng chỉ có thể cảm tạ thành chủ mà thôi.
...
Cố Hà Chu là vì người khác hỏi tới chuyện tình của Diệp Mặc, cho nên y mới nói ra, bằng không thì y đâu thừa hơi mà đi rêu rao chuyện của Diệp Mặc. Nhưng chờ sau khi y nói xong, thì y mới biết được là hóa ra Diệp Mặc vốn vẫn còn để lại hai cô gái thiên kiều bá mị ở lại Hải Giác thành này. Điều này khiến cho Cố Hà Chu có chút hối hận.
Nhìn những tu sĩ cứ lảng vảng quanh nơi hai cô gái ở, thì y biết là lời mình nói lộ ra chẳng có chỗ tốt nào với hai cô gái kia cả. Cố Hà Chu rất có thiện cảm đối với Diệp Mặc, vì Diệp Mặc phóng khoáng và thẳng thắng, hơn nữa tu vi cũng rất cao. Nếu như không phải là hắn nhất thời kích động mà tiến vào sâu trong Hải Giác, thì y tin tưởng là sau này bản thân nhất định sẽ là bằng hữu tốt nhất của Diệp Mặc ở Hải Giác thành này.
Mà hiện tại y đã để lộ ra tin tức Diệp Mặc có khả năng sẽ chết, đã tạo thành tình cảnh rất nhiều tu sĩ lảng vảng ở nơi hai cô gái kia. Y cố tình bảo vệ hai cô gái này, nhưng y rất rõ ràng rằng nếu quả thật là có người động tới hai cô gái này, thì y phỏng chừng cũng không thể giúp được gì. Tu vi của y ở Hải Giác thành này mặc dù cũng tính là cao, nhưng cũng không phải là tối cao nhất.
Chưa nói tới thành chủ Vương Cảnh đã là Hóa Chân tầng chín, mà cho dù là tu sĩ Hóa Chân tầng bẩy cũng có hai người, Hóa Chân tầng bốn đến Hóa Chân tầng sáu còn có tới sáu người. Cũng may là cái tên Phong Tiển kia đã bị Diệp Mặc giết chết, bằng không thì bản thân chắc sẽ bị tên Phong Tiển kia giết chết vì vốn đã không vừa mắt nhau rồi.
Cố Hà Chu đứng ở bên ngoài căn nhà bằng pháp bảo chân khí cực phẩm của Diệp Mặc, lúc này chợt nghe thấy một tiếng quát khẽ:
- Tránh ra, nếu như ngươi còn dám bước tới trong vòng một trăm mét, thì đứng trách ta không khách khí.
Cố Hà Chu thấy một cô gái đứng trước căn nhà, thì nhất thời đã hiểu vì sao lại có nhiều tu sĩ lảng vảng tới đây như vậy. Tại Hải Giác thành này thứ trân quý nhất không phải là Giác Hồn Tảo, mà chính là phụ nữ. Mà cô gái mặc bộ đồ mầu vàng trước mặt này thì không chỉ nói là ở Hải Giác thành này, mà ngay cả là ở cả đại lục Lạc Nguyệt thì cũng là một mỹ nhân hàng đầu. Ngay cả cô gái ở bên cạnh cũng vô cùng xinh đẹp.
Thấy Lạc Ảnh đứng ở cửa, thì Cố Hà Chu lập tức biết là sắp có chuyện rồi. Một khi y muốn bảo vệ cho hai cô gái này, thì chờ đợi y chính là con đường chết. Nhưng y bây giờ còn chưa thể chết được, vì nếu như y không sợ chết, thì y đã sớm đồng ý đi cùng Diệp Mặc tìm kiếm đường ra rồi.
Tiến tới chỗ ở của Lạc Ảnh là một tên tu sĩ Kiếp Biến tầng hai, tên này cũng đã nghe được tin tức mà Cố Hà Chu mang về rồi. Mỹ nhân như Lạc Ảnh và Giải Ấu Huê, thì một ngày ra tay chậm, chắc chắn sẽ không phải là của mình nữa. Nếu tên tu sĩ gọi là Diệp Mặc kia thực sự chết rồi, vậy thì y phải ra tay thật sớm. Cho dù là đến lúc đó có tu sĩ tu vi cao hơn y muốn đòi người, thì y cũng đã được hưởng thụ rồi. Huống chi đưa hai cô gái này tới tay cao thủ khác, thì y còn nhận được một cái nhân tình nữa.
Nhưng y không ngờ là một cô gái tu vi Hư Thần cũng dám nói y tránh ra, bằng không thì sẽ không khách khí. Đây chẳng phải là một chuyện đáng buồn cười sao? Nhưng giọng nói kia quả thực là rất êm tai.
- Động thủ thì đừng nóng vội, nơi này là Hải Giác thành, tôi lại chưa đi tới chỗ của cô, lẽ nào đi bộ bên ngoài này mà cô cũng muốn quản sao?
Khi tên tu sĩ Kiếp Biến này vừa nói ra được mấy chữ kia, thì đã nhìn thấy cô gái áo vàng kia ném ra ngoài mấy miếng trận kỳ.
Y lập tức sửng sốt một chút, sau đó thì còn chưa kịp phản ứng xem là có chuyện gì xảy ra, cũng đã cảm giác được không gian xung quanh nhất thời đã biến đổi. Lúc này thì y cũng không còn nhìn thấy cô gái áo vàng và căn nhà kia nữa, xung quanh chỉ còn lại một mảnh trắng xóa mà thôi.
- Không tốt, bị vây trong trận pháp rồi.
Khi tên tu sĩ Kiếp Biến này vừa kịp phản ứng, thì vô số đạo sát khí hình đao đã bao phủ lấy y rồi. Y lập tức cảm giác được cơ thể mình cũng trở nên trì trệ. Sát trận cấp chín, nói đúng hơn chính là sát trận cấp chín mà Diệp Mặc đã bố trí. Một tên tu sĩ Kiếp Biến tầng hai bị hãm vào trong sát trận này, mà còn muốn chạy trốn thì hiển nhiên là quá không hiện thực rồi.
Chỉ trong nháy mắt, thì tên tu sĩ Kiếp Biến tầng hai này đã biến thành một vũng máu ở giữa sát trận rồi.
Các tu sĩ khác thấy tên tu sĩ Kiếp Biến tầng hai này muốn ra tay, thì lập tức đều nóng lòng muốn thử. Nhưng đảo mắt một cái thì tên tu sĩ Kiếp Biến tầng hai đã biến thành một vũng máu rồi, thì những tên tu sĩ còn lại nhất thời đều sợ hãi mà rút lui.
Lúc này thì những tên tu sĩ bên ngoài mới hiểu được, vì sao cái tên tu sĩ Hóa Chân gọi là Diệp Mặc kia lại yên tâm rời đi rồi. Cái trận pháp kia căn bản chính là một cái sát trận cấp chín đỉnh cấp. Nếu như còn có người khống chế, thì cho dù là tu sĩ Hóa Chân bình thường cũng có thể bị vây khốn mà chết, chứ đừng nói tới tu sĩ Kiếp Biến.
Một tên tu sĩ Kiếp Biến tầng hai cũng chỉ giữ vững được thời gian mấy lần hít thở, thì đã bị sát trận giết chết rồi, thì đâu còn người náo dám liều mạng nữa.
Cố Hà Chu thở pháo nhẹ nhõm, xem ra cái tên Diệp Mặc kia cũng không phải là loại người bình thường, không ngờ lại có thể lưu lại một cái sát trận cường hãn như vậy. Cho nên y cũng yên lòng rời khỏi, trở về chỗ ở của mình. Lúc này thì trên người của y đã có thêm nhiều linh thạch rồi, đã có thể bế quan tu luyện rồi, không cần thiết phải đi bắt Giác Hồn Tảo nữa.
Một tên tu sĩ Kiếp Biến đã bị giết, sau đó những tên tu sĩ còn lại cũng rút đi, dĩ nhiên là cũng không có một tên tu sĩ Hóa Chân nào tới đây cả. Tất cả đều hiểu rằng, không phải hai cô gái Diệp Mặc lưu lại không đủ hấp dẫn, mà là những tu sĩ Hóa Chân kia cũng không cần thiết phải gấp gáp. Bọn họ có thể chờ đợi được, cho dù là thời gian một hai năm cũng không hề có vấn đề gì.
Đã sinh sống ở Hải Giác đảo mấy trăm tới mấy nghìn năm rồi, còn phải lo lắng tới thời gian một hai năm sao?
Đương nhiên thứ có thể khiến bọn họ phải chờ đợi chính là sự cường thế của Diệp Mặc. Diệp Mặc vừa tới đã giết Phong Tiển và mấy tên thủ hạ của y, thì những tu sĩ Hóa Chân bình thường khác phỏng chừng là còn chưa đủ cho hắn đấm một cái. Nếu như Diệp Mặc không chết, thì ai động tới người của hắn, chính là kẻ đó ngại mình đã sống quá lâu.
...
Diệp Mặc thở dài một hơi, hắn cảm giác được số lượng Giác Hồn Tảo mình bắt được đã đủ nhiều rồi. Mười ngày gần đây, thì hắn chuyên môn tìm những nơi có nhiều Giác Hồn Tảo nhất mà đi.
Lúc mới bắt đầu, thì hắn chỉ bắt được mỗi lần một miếng Giác Hồn Tảo. Nhưng sau khi đã quen dần, thì hắn còn trực tiếp sử dụng thần thức đao chặt đứt sự liên hệ với xung quanh của cả một đám Giác Hồn Tảo, sau đó một lần hắn có thể thu lấy có khi tới tận mười miếng Giác Hồn Tảo. Hiện tại thì hắn tiện tay đã có thể bắt được Giác Hồn Tảo rồi, và thần thức đao của hắn cũng đã hoàn toàn nằm trong tầm khống chế, có thể tùy tâm sở dục được rồi. Bất luận là Minh Tảo hay Ám Tảo, thì hắn cũng có thể dễ dàng mà bắt lấy được.
Ngay cả Ám Tảo mà thần thức của người khác không nhìn thấy được, thì thần thức của hắn lúc này cũng đã có thể cảm nhận được khá rõ ràng rồi, căn bản là không cần phải dùng 'Vực' để cảm ứng.
Nhìn hai đống lớn đầy Minh Tảo và Ám Tảo trong Thế giới trang vàng của mình, thì Diệp Mặc biết là đã đến lúc hắn phải trở về rồi. Tuy rằng ở chỗ này thì hắn có thể tiếp tục tùy ý mà bắt Giác Hồn Tảo, nhưng hắn cảm giác được rằng Hải Giác này không phải là nơi thích hợp để ở quá lâu.
- Chị Tố Tố, Diệp đại ca đi ra ngoài đã sáu ngày rồi, hiện tại vẫn còn chưa trở về, anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Lạc Ảnh mỉm cười:
- Sẽ không, em cứ yên tâm tu luyện là được rồi, anh ấy nhất định sẽ trở lại trong vòng hai ba ngày nữa.
- Vậy được rồi.
Giải Ấu Huê miễn cưỡng yên ổn lại tâm tình.
Lúc trước thì nơi mà Lạc Ảnh và Giải Ấu Huê ở, căn bản là không có một người nào dám lại gần, nhưng hai ngày gần đây, thì tu sĩ đã tiến đến xung quanh nơi hai cô ở nhiều hơn. Không chỉ có tu sĩ Kiếp Biến, thậm chí còn có cả một số tu sĩ Thừa Đỉnh cũng bắt đầu đi tới đây nhìn tới nhìn lui.
- Thành chủ đại nhân, tên tu sĩ gọi là Diệp Mặc kia đi ra ngoài đã sáu ngày rồi, dựa theo đạo lý mà nói thì hẳn là hắn đã bỏ mạng ở Hải Giác này rồi. Mấy ngày nay đã có rất nhiều tu sĩ đi đi lại lại nơi hai cô gái kia ở, vậy chúng ta có nên đem hai cô gái kia...
Vương Cảnh nghe một tên tu sĩ Kiếp Biến bẩm báo, nhưng khi y nghe được câu nói sau cùng thì sắc mặt y lập tức lạnh lẽo.
- Ngu ngốc.
Vương Cảnh không chút do dự nào mà quát lớn một tiếng.
Thấy tên thủ hạ của mình dường như vẫn còn chưa hiểu được ý của mình, thì Vương Cảnh lại lạnh lùng nói tiếp:
- Sáu ngày là có thể kết luận hắn đã chết rồi sao? Cái tên Cố Hà Chu kia vẫn đang ở Hải Giác bắt Giác Hồn Tảo một hai trăm năm rồi đấy, ngươi thấy y đã chết chưa?
- Nhưng y là ở sát ngoại vi Hải Giác đảo...
Tên tu sĩ Kiếp Biến kia vẫn lầu bầu giải thích một câu, nhưng khi y nhìn thấy ánh mắt khinh thưởng của thành chủ, thì y đã lập tức biết cái tên Cố Hà Chu kia còn ở sát ngoại vi, vậy thì làm sao có thể biết được Diệp Mặc có đi vào sâu bên trong Hải Giác hay không?
Khi tên tu sĩ Kiếp Biến này xấu hổ muốn cáo lui, thì lại có một tên tu sĩ Thừa Đỉnh tiến đến bẩm báo:
- Thành chủ đại nhân, Cố Hà Chu đã về tới Hải Giác thành, nhưng cũng không lập tức rời khỏi, dường như không hề có ý muốn rời khỏi Hải Giác thành. Hơn nữa y còn mang tới một tin tức, đó là tên tu sĩ gọi là Diệp Mặc kia sau khi biết được chỗ tốt của Giác Hồn Tảo, thì đã tiến vào sâu phía trong Hải Giác rồi, nghe nói là hắn muốn đi săn bắt Giác Hồn Tảo.
- Cái gì? Cố Hà Chu nói rằng Diệp Mặc tiến sâu vào trong Hải Giác để săn bắt Giác Hồn Tảo sao?
Vương Cảnh cũng nhịn không được mà đứng lên.
- Vâng, khi Cố Hà Chu trở về xác thực là đã nói như vậy, y nói khi Diệp Mặc tiến sâu vào trong Hải Giác, thì y muốn gọi lại cũng không kịp nữa.
Tên tu sĩ Thừa Đỉnh nhanh chóng trả lời.
Tên tu sĩ Kiếp Biến lúc trước dường như là muốn thay đổi ấn tượng của mình trong mắt của thành chủ, cho nên vội vàng tiếp lời:
- Thành chủ, hiện tại Diệp Mặc đã không còn ở đây, chúng ta...
Vương Cảnh khoát tay:
- Ngươi tu luyện tới Kiếp Biến rồi, nhưng có thể sử dụng đầu óc để suy nghĩ sự tình một chút được không? Đừng nói là hiện tại chưa biết rõ được sống chết của tên Diệp Mặc kia, mà cho dù là Diệp Mặc chết rồi, thì ta cũng chẳng cần phải vội vã như vậy. Hai cô gái kia thì chúng ta không cần thiết phải động tới, cho dù là để hai cô gái đó ở đây tám năm mười năm thì đã sao chứ?
- Nhưng đã có một số tu sĩ tiến gần tới chỗ họ, tôi sợ rằng người khác sẽ ra tay trước.
Tên tu sĩ Kiếp Biến kia vẫn chưa từ bỏ chủ ý.
Vương Cảnh thật sự là hết chỗ nói đối với tên tu sĩ Kiếp Biến này rồi. Nếu không phải là tên này luôn trung thành tận tâm với y, thì chắc y đã sớm một cước đá bay đi rồi.
- Các người đi ra ngoài đi, loại chuyện nhỏ nhặt này thì đừng tới làm phiền ta.
Vương Cảnh căn bản là không muốn trả lời, chỉ vung tay lên đã hất văng cả hai tên thủ hạ ra ngoài.
Tên tu sĩ Kiếp Biến kia sau khi ra ngoài, vẫn còn có chút khó hiểu nói với tên tu sĩ Thừa Đỉnh:
- Thành chủ đại nhân dường như là chẳng có chút vội vàng nào cả thì phải? Az, nhiều tu sĩ lai vãng ở chỗ hai cô gái kia như vậy...
Tên tu sĩ Thừa Đỉnh thấy thế thì liền lắc đầu:
- Vạn quản sự, kỳ thực là anh đã suy nghĩ nhiều rồi, bởi vì nếu như thực sự có kẻ nào dám động vào hai cô gái kia, thì thành chủ đại nhân sẽ là người đầu tiên đem y đánh đuổi đi, sau đó đưa hai cô gái kia về bảo vệ, cho dù là có đưa đến phủ thành chủ để bảo vệ cũng được...
Tên tu sĩ Kiếp Biến kia sửng sốt một chút, sau đó thì y rốt cuộc đã hiểu rõ rồi. Hóa ra là thành chủ đại nhân không phải là sợ có tu sĩ nào động đến hai cô gái kia hay không, mà là sợ rằng sẽ chẳng có tên tu sĩ nào dám động tới hai cô gái đó cả. Một khi có người động tới, thì lúc đó thành chủ sẽ danh chính ngôn thuận mà đem hai cô gái đó về phủ thành chủ để bảo vệ. Cho dù là tên Diệp Mặc kia không chết, thì khi hắn trở về cũng chỉ có thể cảm tạ thành chủ mà thôi.
...
Cố Hà Chu là vì người khác hỏi tới chuyện tình của Diệp Mặc, cho nên y mới nói ra, bằng không thì y đâu thừa hơi mà đi rêu rao chuyện của Diệp Mặc. Nhưng chờ sau khi y nói xong, thì y mới biết được là hóa ra Diệp Mặc vốn vẫn còn để lại hai cô gái thiên kiều bá mị ở lại Hải Giác thành này. Điều này khiến cho Cố Hà Chu có chút hối hận.
Nhìn những tu sĩ cứ lảng vảng quanh nơi hai cô gái ở, thì y biết là lời mình nói lộ ra chẳng có chỗ tốt nào với hai cô gái kia cả. Cố Hà Chu rất có thiện cảm đối với Diệp Mặc, vì Diệp Mặc phóng khoáng và thẳng thắng, hơn nữa tu vi cũng rất cao. Nếu như không phải là hắn nhất thời kích động mà tiến vào sâu trong Hải Giác, thì y tin tưởng là sau này bản thân nhất định sẽ là bằng hữu tốt nhất của Diệp Mặc ở Hải Giác thành này.
Mà hiện tại y đã để lộ ra tin tức Diệp Mặc có khả năng sẽ chết, đã tạo thành tình cảnh rất nhiều tu sĩ lảng vảng ở nơi hai cô gái kia. Y cố tình bảo vệ hai cô gái này, nhưng y rất rõ ràng rằng nếu quả thật là có người động tới hai cô gái này, thì y phỏng chừng cũng không thể giúp được gì. Tu vi của y ở Hải Giác thành này mặc dù cũng tính là cao, nhưng cũng không phải là tối cao nhất.
Chưa nói tới thành chủ Vương Cảnh đã là Hóa Chân tầng chín, mà cho dù là tu sĩ Hóa Chân tầng bẩy cũng có hai người, Hóa Chân tầng bốn đến Hóa Chân tầng sáu còn có tới sáu người. Cũng may là cái tên Phong Tiển kia đã bị Diệp Mặc giết chết, bằng không thì bản thân chắc sẽ bị tên Phong Tiển kia giết chết vì vốn đã không vừa mắt nhau rồi.
Cố Hà Chu đứng ở bên ngoài căn nhà bằng pháp bảo chân khí cực phẩm của Diệp Mặc, lúc này chợt nghe thấy một tiếng quát khẽ:
- Tránh ra, nếu như ngươi còn dám bước tới trong vòng một trăm mét, thì đứng trách ta không khách khí.
Cố Hà Chu thấy một cô gái đứng trước căn nhà, thì nhất thời đã hiểu vì sao lại có nhiều tu sĩ lảng vảng tới đây như vậy. Tại Hải Giác thành này thứ trân quý nhất không phải là Giác Hồn Tảo, mà chính là phụ nữ. Mà cô gái mặc bộ đồ mầu vàng trước mặt này thì không chỉ nói là ở Hải Giác thành này, mà ngay cả là ở cả đại lục Lạc Nguyệt thì cũng là một mỹ nhân hàng đầu. Ngay cả cô gái ở bên cạnh cũng vô cùng xinh đẹp.
Thấy Lạc Ảnh đứng ở cửa, thì Cố Hà Chu lập tức biết là sắp có chuyện rồi. Một khi y muốn bảo vệ cho hai cô gái này, thì chờ đợi y chính là con đường chết. Nhưng y bây giờ còn chưa thể chết được, vì nếu như y không sợ chết, thì y đã sớm đồng ý đi cùng Diệp Mặc tìm kiếm đường ra rồi.
Tiến tới chỗ ở của Lạc Ảnh là một tên tu sĩ Kiếp Biến tầng hai, tên này cũng đã nghe được tin tức mà Cố Hà Chu mang về rồi. Mỹ nhân như Lạc Ảnh và Giải Ấu Huê, thì một ngày ra tay chậm, chắc chắn sẽ không phải là của mình nữa. Nếu tên tu sĩ gọi là Diệp Mặc kia thực sự chết rồi, vậy thì y phải ra tay thật sớm. Cho dù là đến lúc đó có tu sĩ tu vi cao hơn y muốn đòi người, thì y cũng đã được hưởng thụ rồi. Huống chi đưa hai cô gái này tới tay cao thủ khác, thì y còn nhận được một cái nhân tình nữa.
Nhưng y không ngờ là một cô gái tu vi Hư Thần cũng dám nói y tránh ra, bằng không thì sẽ không khách khí. Đây chẳng phải là một chuyện đáng buồn cười sao? Nhưng giọng nói kia quả thực là rất êm tai.
- Động thủ thì đừng nóng vội, nơi này là Hải Giác thành, tôi lại chưa đi tới chỗ của cô, lẽ nào đi bộ bên ngoài này mà cô cũng muốn quản sao?
Khi tên tu sĩ Kiếp Biến này vừa nói ra được mấy chữ kia, thì đã nhìn thấy cô gái áo vàng kia ném ra ngoài mấy miếng trận kỳ.
Y lập tức sửng sốt một chút, sau đó thì còn chưa kịp phản ứng xem là có chuyện gì xảy ra, cũng đã cảm giác được không gian xung quanh nhất thời đã biến đổi. Lúc này thì y cũng không còn nhìn thấy cô gái áo vàng và căn nhà kia nữa, xung quanh chỉ còn lại một mảnh trắng xóa mà thôi.
- Không tốt, bị vây trong trận pháp rồi.
Khi tên tu sĩ Kiếp Biến này vừa kịp phản ứng, thì vô số đạo sát khí hình đao đã bao phủ lấy y rồi. Y lập tức cảm giác được cơ thể mình cũng trở nên trì trệ. Sát trận cấp chín, nói đúng hơn chính là sát trận cấp chín mà Diệp Mặc đã bố trí. Một tên tu sĩ Kiếp Biến tầng hai bị hãm vào trong sát trận này, mà còn muốn chạy trốn thì hiển nhiên là quá không hiện thực rồi.
Chỉ trong nháy mắt, thì tên tu sĩ Kiếp Biến tầng hai này đã biến thành một vũng máu ở giữa sát trận rồi.
Các tu sĩ khác thấy tên tu sĩ Kiếp Biến tầng hai này muốn ra tay, thì lập tức đều nóng lòng muốn thử. Nhưng đảo mắt một cái thì tên tu sĩ Kiếp Biến tầng hai đã biến thành một vũng máu rồi, thì những tên tu sĩ còn lại nhất thời đều sợ hãi mà rút lui.
Lúc này thì những tên tu sĩ bên ngoài mới hiểu được, vì sao cái tên tu sĩ Hóa Chân gọi là Diệp Mặc kia lại yên tâm rời đi rồi. Cái trận pháp kia căn bản chính là một cái sát trận cấp chín đỉnh cấp. Nếu như còn có người khống chế, thì cho dù là tu sĩ Hóa Chân bình thường cũng có thể bị vây khốn mà chết, chứ đừng nói tới tu sĩ Kiếp Biến.
Một tên tu sĩ Kiếp Biến tầng hai cũng chỉ giữ vững được thời gian mấy lần hít thở, thì đã bị sát trận giết chết rồi, thì đâu còn người náo dám liều mạng nữa.
Cố Hà Chu thở pháo nhẹ nhõm, xem ra cái tên Diệp Mặc kia cũng không phải là loại người bình thường, không ngờ lại có thể lưu lại một cái sát trận cường hãn như vậy. Cho nên y cũng yên lòng rời khỏi, trở về chỗ ở của mình. Lúc này thì trên người của y đã có thêm nhiều linh thạch rồi, đã có thể bế quan tu luyện rồi, không cần thiết phải đi bắt Giác Hồn Tảo nữa.
Một tên tu sĩ Kiếp Biến đã bị giết, sau đó những tên tu sĩ còn lại cũng rút đi, dĩ nhiên là cũng không có một tên tu sĩ Hóa Chân nào tới đây cả. Tất cả đều hiểu rằng, không phải hai cô gái Diệp Mặc lưu lại không đủ hấp dẫn, mà là những tu sĩ Hóa Chân kia cũng không cần thiết phải gấp gáp. Bọn họ có thể chờ đợi được, cho dù là thời gian một hai năm cũng không hề có vấn đề gì.
Đã sinh sống ở Hải Giác đảo mấy trăm tới mấy nghìn năm rồi, còn phải lo lắng tới thời gian một hai năm sao?
Đương nhiên thứ có thể khiến bọn họ phải chờ đợi chính là sự cường thế của Diệp Mặc. Diệp Mặc vừa tới đã giết Phong Tiển và mấy tên thủ hạ của y, thì những tu sĩ Hóa Chân bình thường khác phỏng chừng là còn chưa đủ cho hắn đấm một cái. Nếu như Diệp Mặc không chết, thì ai động tới người của hắn, chính là kẻ đó ngại mình đã sống quá lâu.
...
Diệp Mặc thở dài một hơi, hắn cảm giác được số lượng Giác Hồn Tảo mình bắt được đã đủ nhiều rồi. Mười ngày gần đây, thì hắn chuyên môn tìm những nơi có nhiều Giác Hồn Tảo nhất mà đi.
Lúc mới bắt đầu, thì hắn chỉ bắt được mỗi lần một miếng Giác Hồn Tảo. Nhưng sau khi đã quen dần, thì hắn còn trực tiếp sử dụng thần thức đao chặt đứt sự liên hệ với xung quanh của cả một đám Giác Hồn Tảo, sau đó một lần hắn có thể thu lấy có khi tới tận mười miếng Giác Hồn Tảo. Hiện tại thì hắn tiện tay đã có thể bắt được Giác Hồn Tảo rồi, và thần thức đao của hắn cũng đã hoàn toàn nằm trong tầm khống chế, có thể tùy tâm sở dục được rồi. Bất luận là Minh Tảo hay Ám Tảo, thì hắn cũng có thể dễ dàng mà bắt lấy được.
Ngay cả Ám Tảo mà thần thức của người khác không nhìn thấy được, thì thần thức của hắn lúc này cũng đã có thể cảm nhận được khá rõ ràng rồi, căn bản là không cần phải dùng 'Vực' để cảm ứng.
Nhìn hai đống lớn đầy Minh Tảo và Ám Tảo trong Thế giới trang vàng của mình, thì Diệp Mặc biết là đã đến lúc hắn phải trở về rồi. Tuy rằng ở chỗ này thì hắn có thể tiếp tục tùy ý mà bắt Giác Hồn Tảo, nhưng hắn cảm giác được rằng Hải Giác này không phải là nơi thích hợp để ở quá lâu.
/2272
|