Thiên Diệp phương trượng có thể chủ động nhận nhiệm vụ ngăn trở Phệ Linh Trùng, thì Diệp Mặc rất kính phục. Phệ Linh Trùng không phải là linh trùng bình thường, vì sự đáng sợ của loại linh trùng này Diệp Mặc đã được chứng kiến. Trước đây ở Băng Thần cấm địa thì hắn đã được trải nghiệm qua Phệ Linh Trùng, cho nên Diệp Mặc đoán là ngoài chỗ Phệ Linh Trùng đã bị hắn tiêu diệt ra, thì khẳng định là còn có nơi khác có Phệ Linh Trùng, chẳng qua là hắn chưa tìm được mà thôi.
Cho nên hắn muốn sau khi tiêu diệt Sa Hồn Thú, thì nhất định phải mau chóng đi Kim Cương Tự giúp đỡ vị hòa thượng kia.
Tận mắt nhìn thấy gần trăm triệu Sa Hồn Thú đã bị diệt vong gần hết dưới ánh đao tím của Diệp Mặc, hơn nữa tốc độ diệt vong còn có thể dùng mắt thường để nhìn rõ. Đến cuối cùng thì Diệp Mặc vẫn còn đánh ra hàng loạt đạo lôi kiếm, khiến cho các tu sĩ của Hợp Hoan Tông cũng quên cả sự sợ hãi, thậm chí còn có chút kinh ngạc. Đối với họ mà nói, thì tu vi của Diệp thành chủ Mặc Nguyệt Chi Thành đã không thể dùng hai từ ‘Nghịch thiên’ để hình dùng rồi. Khó trách vì sao mà cả Lôi Vân Tông và Vô Cực Tông đều bị diệt vong. Hóa ra là vì bọn họ chọn lựa phải một đối thủ như vậy.
Sau nửa ngày, thì vô số thi thể Sa Hồn Thú đã chất thành đống, tạo thành một dãy sơn mạch thi thể. Diệp Mặc đứng ở giữa sơn mạch những thi thể kia thoáng thở dài một hơi. Dựa theo lần chiến đấu trước trong Ma Ngục cấm địa, thì muốn chém giết ngần ấy Sa Hồn Thú thì chí ít hắn phải mất nửa ngày, nhưng hôm nay hắn chỉ mất chưa đến nửa ngày đã tiêu diệt xong đám Sa Hồn Thú này rồi...
Rất rõ ràng, đó chính là do uy lực của 'Huyễn vân 'Vực' sát đao' càng lúc càng lớn. Hơn nữa vì lần này Sa Hồn Thú cũng ít hơn, còn đối với 'Huyễn vân đao pháp' thứ tám của hắn thì khi Sa Hồn Thú càng ít khi tiêu diệt càng tốn nhiều thời gian.
Khi tu sĩ Hợp Hoan Tông kịp phản ứng lại, thì mới phát hiện đám Sa Hồn Thú kia dĩ nhiên đã bị ánh đao tím và lôi kiếm vô cùng vô tận diệt sạch.
Nhìn đông đảo tu sĩ của Hợp Hoan Tông đều đi qua đây, thì Diệp Mặc liền thu hồi lại Tử Đao.
- Du Kế Dũng của Hợp Hoan Tông xin ra mắt Diệp thành chủ, cảm tạ Diệp thành chủ đã không ngại cực khổ đến đây...
Diệp Mặc khoát tay cắt đứt lời nói của tu sĩ trước mặt này:
- Không có gì, Hợp Hoan Tông đã tồn tại ở đây nhiều năm, vậy thì ngươi biết ở gần đây có nơi nào âm khí tương đối nặng...
Diệp Mặc nghĩ nửa ngày, cũng thật sự không tìm ra từ ngữ nào để miêu tả cho chính xác cả, cho nên chỉ có thể nói:
- Nói cách khác, chính là nơi có thể sinh ra Tà Linh giống như Ma Ngục cấm địa không?
Chuyện Ma Ngục cấm địa xuất hiện Tà Linh thì trên cơ bản là toàn bộ tu sĩ Nam An Châu đều biết. Cho nên Diệp Mặc tin tưởng, tên tu sĩ của Hợp Hoan Tông ở trước mặt mình này cũng có thể nghe hiểu được lời hắn nói.
Sa Hồn Thú muốn sinh sôi nẩy nở, thì phải dựa vào Tà Linh để có thể cắn nuốt mà nhanh chóng sinh trưởng, hơn nữa có thể dựa vào viêc cắn nuốt Nguyên Thần của tu sĩ mà thăng cấp. Diệp Mặc suy đoán rằng hẳn là Sa Hồn Thú phải sinh sống ở một nơi có âm khí nặng nề, cho nên nhất định phải tìm được sào huyệt của chúng. Nhất định phải tìm được cái chỗ đó.
Tông chủ Du Kế Dũng của Hợp Hoan Tông không ngờ rằng câu hỏi đầu tiên của Diệp Mặc lại hỏi về cái vấn đề cổ quái này. Khiến cho nhất thời y không biết phải trả lời thế nào cả. Y thật sự thì cũng không biết nơi nào có âm khí tương đối nặng cả. Mà cho dù là nơi có âm khí tương đối nặng, cũng không thể nào có Tà Linh được. Tà Linh lợi hại như thế nào? Chính là thứ có thể giết cả tu sĩ Hóa Chân. Một nơi mà có Tà Linh, thì y biết mà có thể còn sống được sao?
Du Kế Dũng lo lắng vạn phần, vì vấn đề mà Diệp Mặc hỏi y thì y lại không biết. Nếu như y biết vấn đề này, thì sẽ lập tức có thể gây được ấn tượng tốt với Diệp Mặc.
- Tôi biết.
Ngay khi tông chủ của Hợp Hoan Tông đang lo lắng vạn phần, thì một thanh âm đã đột ngột vang lên giúp y giải vây.
Trong lòng Diệp Mặc liền vui vẻ. Nói thật ra, thì tuy rằng hắn đưa ra câu hỏi, nhưng kỳ thực cũng không kỳ vọng vào câu trả lời. Dù sao thì nơi có Tà Linh xuất hiện, cho dù là có người phát hiện, thì cũng khó có thể đem tin tức ra ngoài được. Vì cái loại địa phương như vậy, thì ai tiến vào mà còn có thể giữ mạng ra ngoài?
Hầu như tất cả mọi người đều bị thanh âm kia hấp dẫn, nhìn về phía Đỗ Tú Dĩnh đang đi ra trước mặt Diệp Mặc rồi khom người nói:
- Diệp thành chủ, tôi biết một chỗ như ngài miêu tả.
Thật là một cô gái xinh đẹp. Diệp Mặc kinh ngạc phát hiện cô gái này không chỉ xinh đẹp, mà tư chất cũng rất tốt, tuổi tác cũng không lớn hơn so với Lạc Ảnh, nhưng đã có tu vi Hư Thần tầng bốn rồi.
Nhưng khiến Diệp Mặc kỳ quái chính là cô gái này lại không hề có chiếc nhẫn trữ vật nào cả, chỉ đeo duy nhất một cái túi đựng đồ ở bên hông mà thôi. Một cô gái có tư chất tốt như vậy, nhưng lại không có nổi một cái nhẫn trữ vật sao? Hợp Hoan Tông sao có khả năng bần cùng đến nước này chứ?
Nhưng khi Diệp Mặc nhìn đến những tu sĩ Kim Đan và Nguyên Anh bên cạnh đều có nhẫn trữ vật riêng của mình, thì hắn đã đoán được rằng trường hợp của cô gái này hẳn là có chút đặc biệt đây.
Tông chủ của Hợp Hoan Tông là Du Kế Dũng nghe được lời Đỗ Tú Dĩnh nói, thì lập tức vui mừng hẳn lên. Y vừa định mở miệng, thì đã thấy Đỗ Tú Dĩnh đi tới trước mặt y rồi cúi người hành lễ nói:
- Tú Dĩnh đa tạ ân đức của tông chủ, tuy rằng con không còn là đệ tử của Hợp Hoan Tông nữa, nhưng Tú Dĩnh vẫn xin được cảm tạ sự tài bồi của tông môn dành cho con những năm qua.
Du Kế Dũng trong lòng cực kỳ khó chịu. Y vừa mới định nói rằng Đỗ Tú Dĩnh cô chính là đệ tử hạch tâm của Hợp Hoan Tông, thì đã bị Đỗ Tú Dĩnh nói ra những lời này chặn lại rồi.
- Cô chính là Đỗ Tú Dĩnh? Một trong mười mỹ nữ Nam An Châu?
Diệp Mặc biết mười mỹ nữ Nam An, cho nên cũng biết được có người tên là Đỗ Tú Dĩnh. Không nghĩ tới ngày hôm nay hắn lại gặp được, khó trách vì sao mà cô lại xinh đẹp như vậy. Chỉ là nghe giọng điệu của cô, thì hình như cô đã thoát ly khỏi Hợp Hoan Tông rồi.
Đỗ Tú Dĩnh thấy Diệp Mặc dường như là biết cô, thì lập tức kinh hỉ hồi đáp:
- Vâng thưa Diệp thành chủ.
Du Kế Dũng thấy mình không có gì để lấy lòng Diệp Mặc cả, thì liền tranh thủ nói một câu:
- Đúng thế thưa Diệp thành chủ. Tú Dĩnh vẫn là đệ tử của Hợp Hoan Tông, trước đó là bởi vì Sa Hồn Thú đột kích đến, nên nó cho rằng hẳn là sẽ phải chết, lúc này mới thoát ly khỏi Hợp Hoan Tông. Hôm nay thì Sa Hồn Thú đã bị Diệp thành chủ tiêu diệt, nên nó tùy thời đều có thể trở lại Hợp Hoan Tông rồi.
Đỗ Tú Dĩnh ngậm miệng, cũng không dám phản bác lại. Ai cũng biết, cô căn bản là không muốn quay lại Hợp Hoan Tông, nhưng tông chủ hết lần này tới lần khác lại nói như vậy. Trước mặt Diệp thành chủ thì tông chủ lại nói như thể rằng cô đã phản lại Hợp Hoan Tông, khẳng định là sẽ khiến cho Diệp thành chủ có phản cảm đối với cô. Thậm chí có thể vì thế, mà cô không còn cách nào thoát ly khỏi Hợp Hoan Tông nữa. Nếu như cô lại lần nữa phải trở về Hợp Hoan Tông, thì cái kết cục chờ đợi cô tuyệt đối không thể như ngày trước được. Với thể chất đặc thù của cô, thì nói không chừng là sẽ bị luân lạc tới mức trở thành một đệ tử ngoại môn mất.
Đệ tử ngoại môn của Hợp Hoan Tông, bất luận là nam hay nữ, thì đều chỉ cần là đệ tử nội môn của Hợp Hoan Tông muốn song tu cùng, sẽ đều phải bồi tiếp. Hiểu được điều này, nhưng Đỗ Tú Dĩnh cũng không hề phản bác lại. Cô đang chờ Diệp Mặc nhờ cô dẫn đường, chỉ cần có thể rời khỏi Hợp Hoan Tông, thì cô sẽ không bao giờ trở về nữa.
Trong lòng Diệp Mặc cười nhạt, vì hắn chắc chắn sẽ không quản cái loại chuyện hư hỏng này. Nhưng cái tên tông chủ của Hợp Hoan Tông này quả thực là đã xem hắn như đứa ngốc rồi, khiến cho hắn rất khó chịu. Hắn đã trải qua bao nhiêu sự tình chứ? Loại lời này thì hắn vừa nghe là đã hiểu rồi.
Đỗ Tú Dĩnh cũng không phải là người ngốc, tự dưng lại muốn thoát ly Hợp Hoan Tông khi sắp chết sao? Cô lựa chọn việc thoát ly Hợp Hoan Tông trước khi chết, thì nhất định là vì trước kia có nguyên nhân không thể thoát ly mà thôi. Nếu như Du Kế Dũng không ở trước mặt hắn mà chen lên nói về Đỗ Tú Dĩnh, thì hắn còn lười nói nhiều, tối đa sẽ chỉ để Đỗ Tú Dĩnh dẫn đường cho hắn mà thôi.
Nhưng Du Kế Dũng dám ở trước mặt của hắn muốn giữ lại thân phận đệ tử của Đỗ Tú Dĩnh, khiến cho Diệp Mặc thấy khó chịu. Dám lợi dụng hắn ư? Cái tên Du Kế Dũng này cũng thật sự là có đảm lượng.
Diệp Mặc bình thản nói:
- Cô đã không còn là đệ tử của Hợp Hoan Tông, vậy thì hãy cùng tôi đi thôi
- Vâng.
Trong mắt Đỗ Tú Dĩnh hiện lên sự kinh hỉ, hiển nhiên là cô hiểu được Diệp Mặc đang giúp cho cô, cho nên cũng không chút do dự nào mà trả lời. Lập tức đi ra từ trong đám người của Hợp Hoan Tông.
Du Kế Dũng nghe thấy giọng điệu của Diệp Mặc trở nên lạnh lùng, thì lập tức bị dọa tới toát mồ hôi lạnh. Y chen miệng vào muốn giữ lại thân phận đệ tử của Đỗ Tú Dĩnh, nhưng thực sự thì không hề nghĩ tới việc lợi dụng Diệp Mặc. Nhưng hiện tại mới biết cách làm của mình ngu xuẩn tới mức nào. Y đang muốn nhanh chóng xin lỗi Diệp Mặc, nhưng Diệp Mặc căn bản là đã mặc kệ y rồi, tiện tay đã mang theo Đỗ Tú Dĩnh lên 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' rồi nhanh chóng bay đi mất dạng.
...
- Đa tạ Diệp thành chủ.
Đỗ Tú Dĩnh đương nhiên không phải là đứa ngốc. Du Kế Dũng đã làm Diệp Mặc tức giận, cho nên Diệp Mặc mới trực tiếp đưa cô đi, sao cô có thể nhìn không ra việc này chứ?
Diệp Mặc khoát tay:
- Không cần cảm ơn, cô nói một chút cho tôi nghe, cái nơi xuất hiện Tà Linh kia là ở nơi nào?
Đỗ Tú Dĩnh gật đầu:
- Tôi cũng không dám xác định nơi đó có phải là nơi mà Diệp thành chủ muốn tìm hay không, nhưng cái chỗ kia xác thực là âm khí rất nặng, tôi căn bản là không dám đi vào.
- Tình huống cụ thể thì cô cứ từ từ nói ra một cách tỉ mỉ, lát sau sẽ tính tiếp.
Diệp Mặc thẳng thắn nói.
Đỗ Tú Dĩnh chỉ trầm ngâm một lúc, thì lập tức nói:
- Năm đó tôi mới chỉ mười ba tuổi, cha mẹ của tôi bị kẻ thù truy sát, sau đó qua đời taị Hộ Cức Lĩnh. Ngay trước khi tôi bị kẻ thù giết, thì cha nuôi của tôi đã từ trong Băng Hà xông ra cứu giúp.
Nói tới đây, thì Đỗ Tú Dĩnh áy náy giải thích với Diệp Mặc một chút:
- Lúc đó tôi cũng không hề quen biết cha nuôi, chỉ là cha nuôi của tôi thấy có kẻ ra tay tàn ác với cả một tiểu cô nương mới mười ba tuổi, cho nên mới phẫn nộ mà liều mạng giết chết tên kia. Nhưng cha nuôi của tôi cũng không phải là tu sĩ tu chân, mà thứ người tu luyện chính là công pháp cổ võ. Còn tên bị giết là một tu sĩ Luyện Khí tầng bốn. Sau khi cha nuôi của tôi giết chết y, thì lại giúp tôi an táng cho cha mẹ mình, sau đó khi người mang theo tôi rời khỏi Hộ Cức Lĩnh, thì đã bị âm khí nặng nề kia gây thương tích. Sau này cũng không thể bình phục lại được, một năm sau thì đã qua đời.
Diệp Mặc không nghĩ tới thân thế của Đỗ Tú Dĩnh lại bấp bênh như vậy, cho nên hắn gật đầu hỏi tiếp:
- Nơi cô muốn dẫn tôi đi, có phải là nơi đã khiến cho cha nuôi cô bị thương hay không?
- Đúng thế.
Đỗ Tú Dĩnh lập tức trả lời:
- Sau khi cha nuôi tôi bị âm khí làm tổn thương, thì căn bản là không còn sức lực đưa tôi đi nữa. Tuy rằng lúc đó tôi còn rất nhỏ, nhưng cũng biết Hộ Cức Lĩnh không phải là nơi có thể ở lâu được, cho nên tôi muốn cõng cha nuôi rời khỏi đó. Nhưng vì tuổi tôi còn quá nhỏ, cho nên không thể nào cõng cha nuôi được, mà ngay lúc này, thì lại có kẻ thù tìm tới. Ngay khi tôi và cha nuôi sắp bị giết, thì tôi lại gặp được sư phụ hiện giờ của mình. Sau khi sư phụ cứu tôi và cha nuôi, thì đã đưa chúng tôi tới Hợp Hoan Tông. Nhưng cha nuôi tôi đã bị âm khí nhập thể, ngay cả sư phụ của tôi cũng không có cách nào cứu được người cả.
- Cha nuôi của cô một năm sau mới chết đi sao?
Diệp Mặc bỗng nhiên cảm giác được có chỗ nào đó không đúng, cho nên lập tức hỏi lại.
Đỗ Tú Dĩnh ừ một tiếng:
- Đúng thế, chỉ là trước khi cha nuôi tôi chết, đã gọi sư phụ của tôi vào. Người nhất định muốn sư phụ của tôi dùng nội hỏa mà hỏa táng thi thể của người trong nháy mắt khi người chết đi. Cho nên sư phụ của tôi đã đồng ý với người, trước khi người qua đời thì dùng nội hỏa của sư phụ để hỏa táng cho người.
Diệp Mặc lại thở phào nhẹ nhõm, sau đó gật đầu:
- Cha nuôi của cô hẳn phải là một người rất có bản lĩnh.
Hắn đoán rằng cha nuôi của Đỗ Tú Dĩnh hẳn là đã bị một loại ma khí âm tà nào đó xâm lấn. Dựa theo lời của Đỗ Tú Dĩnh nói thì ông ta căn bản là không thể kiên trì được một năm. Nhưng ông ấy lại có thể kiên trì tới một năm thì mới chết đi, thì nhất định là do trong lòng có tâm sự gì đó chưa được hoàn thành. Còn có một điều nữa, đó là ông ta trước khi không thể kiên trì nổi nữa, vẫn có thể nhờ vả sư phụ của Đỗ Tú Dĩnh dùng nội hỏa để hỏa táng cho ông, chính là do ông sợ khí âm tà trong cơ thể tiếp tục gây tai họa cho Đỗ Tú Dĩnh.
- Cô và cha nuôi của cô cùng nhau đi ra khỏi Hộ Cức Lĩnh, vì sao cô lại không có chuyện gì?
Diệp Mặc nghi hoặc hỏi lại Đỗ Tú Dĩnh.
Cho nên hắn muốn sau khi tiêu diệt Sa Hồn Thú, thì nhất định phải mau chóng đi Kim Cương Tự giúp đỡ vị hòa thượng kia.
Tận mắt nhìn thấy gần trăm triệu Sa Hồn Thú đã bị diệt vong gần hết dưới ánh đao tím của Diệp Mặc, hơn nữa tốc độ diệt vong còn có thể dùng mắt thường để nhìn rõ. Đến cuối cùng thì Diệp Mặc vẫn còn đánh ra hàng loạt đạo lôi kiếm, khiến cho các tu sĩ của Hợp Hoan Tông cũng quên cả sự sợ hãi, thậm chí còn có chút kinh ngạc. Đối với họ mà nói, thì tu vi của Diệp thành chủ Mặc Nguyệt Chi Thành đã không thể dùng hai từ ‘Nghịch thiên’ để hình dùng rồi. Khó trách vì sao mà cả Lôi Vân Tông và Vô Cực Tông đều bị diệt vong. Hóa ra là vì bọn họ chọn lựa phải một đối thủ như vậy.
Sau nửa ngày, thì vô số thi thể Sa Hồn Thú đã chất thành đống, tạo thành một dãy sơn mạch thi thể. Diệp Mặc đứng ở giữa sơn mạch những thi thể kia thoáng thở dài một hơi. Dựa theo lần chiến đấu trước trong Ma Ngục cấm địa, thì muốn chém giết ngần ấy Sa Hồn Thú thì chí ít hắn phải mất nửa ngày, nhưng hôm nay hắn chỉ mất chưa đến nửa ngày đã tiêu diệt xong đám Sa Hồn Thú này rồi...
Rất rõ ràng, đó chính là do uy lực của 'Huyễn vân 'Vực' sát đao' càng lúc càng lớn. Hơn nữa vì lần này Sa Hồn Thú cũng ít hơn, còn đối với 'Huyễn vân đao pháp' thứ tám của hắn thì khi Sa Hồn Thú càng ít khi tiêu diệt càng tốn nhiều thời gian.
Khi tu sĩ Hợp Hoan Tông kịp phản ứng lại, thì mới phát hiện đám Sa Hồn Thú kia dĩ nhiên đã bị ánh đao tím và lôi kiếm vô cùng vô tận diệt sạch.
Nhìn đông đảo tu sĩ của Hợp Hoan Tông đều đi qua đây, thì Diệp Mặc liền thu hồi lại Tử Đao.
- Du Kế Dũng của Hợp Hoan Tông xin ra mắt Diệp thành chủ, cảm tạ Diệp thành chủ đã không ngại cực khổ đến đây...
Diệp Mặc khoát tay cắt đứt lời nói của tu sĩ trước mặt này:
- Không có gì, Hợp Hoan Tông đã tồn tại ở đây nhiều năm, vậy thì ngươi biết ở gần đây có nơi nào âm khí tương đối nặng...
Diệp Mặc nghĩ nửa ngày, cũng thật sự không tìm ra từ ngữ nào để miêu tả cho chính xác cả, cho nên chỉ có thể nói:
- Nói cách khác, chính là nơi có thể sinh ra Tà Linh giống như Ma Ngục cấm địa không?
Chuyện Ma Ngục cấm địa xuất hiện Tà Linh thì trên cơ bản là toàn bộ tu sĩ Nam An Châu đều biết. Cho nên Diệp Mặc tin tưởng, tên tu sĩ của Hợp Hoan Tông ở trước mặt mình này cũng có thể nghe hiểu được lời hắn nói.
Sa Hồn Thú muốn sinh sôi nẩy nở, thì phải dựa vào Tà Linh để có thể cắn nuốt mà nhanh chóng sinh trưởng, hơn nữa có thể dựa vào viêc cắn nuốt Nguyên Thần của tu sĩ mà thăng cấp. Diệp Mặc suy đoán rằng hẳn là Sa Hồn Thú phải sinh sống ở một nơi có âm khí nặng nề, cho nên nhất định phải tìm được sào huyệt của chúng. Nhất định phải tìm được cái chỗ đó.
Tông chủ Du Kế Dũng của Hợp Hoan Tông không ngờ rằng câu hỏi đầu tiên của Diệp Mặc lại hỏi về cái vấn đề cổ quái này. Khiến cho nhất thời y không biết phải trả lời thế nào cả. Y thật sự thì cũng không biết nơi nào có âm khí tương đối nặng cả. Mà cho dù là nơi có âm khí tương đối nặng, cũng không thể nào có Tà Linh được. Tà Linh lợi hại như thế nào? Chính là thứ có thể giết cả tu sĩ Hóa Chân. Một nơi mà có Tà Linh, thì y biết mà có thể còn sống được sao?
Du Kế Dũng lo lắng vạn phần, vì vấn đề mà Diệp Mặc hỏi y thì y lại không biết. Nếu như y biết vấn đề này, thì sẽ lập tức có thể gây được ấn tượng tốt với Diệp Mặc.
- Tôi biết.
Ngay khi tông chủ của Hợp Hoan Tông đang lo lắng vạn phần, thì một thanh âm đã đột ngột vang lên giúp y giải vây.
Trong lòng Diệp Mặc liền vui vẻ. Nói thật ra, thì tuy rằng hắn đưa ra câu hỏi, nhưng kỳ thực cũng không kỳ vọng vào câu trả lời. Dù sao thì nơi có Tà Linh xuất hiện, cho dù là có người phát hiện, thì cũng khó có thể đem tin tức ra ngoài được. Vì cái loại địa phương như vậy, thì ai tiến vào mà còn có thể giữ mạng ra ngoài?
Hầu như tất cả mọi người đều bị thanh âm kia hấp dẫn, nhìn về phía Đỗ Tú Dĩnh đang đi ra trước mặt Diệp Mặc rồi khom người nói:
- Diệp thành chủ, tôi biết một chỗ như ngài miêu tả.
Thật là một cô gái xinh đẹp. Diệp Mặc kinh ngạc phát hiện cô gái này không chỉ xinh đẹp, mà tư chất cũng rất tốt, tuổi tác cũng không lớn hơn so với Lạc Ảnh, nhưng đã có tu vi Hư Thần tầng bốn rồi.
Nhưng khiến Diệp Mặc kỳ quái chính là cô gái này lại không hề có chiếc nhẫn trữ vật nào cả, chỉ đeo duy nhất một cái túi đựng đồ ở bên hông mà thôi. Một cô gái có tư chất tốt như vậy, nhưng lại không có nổi một cái nhẫn trữ vật sao? Hợp Hoan Tông sao có khả năng bần cùng đến nước này chứ?
Nhưng khi Diệp Mặc nhìn đến những tu sĩ Kim Đan và Nguyên Anh bên cạnh đều có nhẫn trữ vật riêng của mình, thì hắn đã đoán được rằng trường hợp của cô gái này hẳn là có chút đặc biệt đây.
Tông chủ của Hợp Hoan Tông là Du Kế Dũng nghe được lời Đỗ Tú Dĩnh nói, thì lập tức vui mừng hẳn lên. Y vừa định mở miệng, thì đã thấy Đỗ Tú Dĩnh đi tới trước mặt y rồi cúi người hành lễ nói:
- Tú Dĩnh đa tạ ân đức của tông chủ, tuy rằng con không còn là đệ tử của Hợp Hoan Tông nữa, nhưng Tú Dĩnh vẫn xin được cảm tạ sự tài bồi của tông môn dành cho con những năm qua.
Du Kế Dũng trong lòng cực kỳ khó chịu. Y vừa mới định nói rằng Đỗ Tú Dĩnh cô chính là đệ tử hạch tâm của Hợp Hoan Tông, thì đã bị Đỗ Tú Dĩnh nói ra những lời này chặn lại rồi.
- Cô chính là Đỗ Tú Dĩnh? Một trong mười mỹ nữ Nam An Châu?
Diệp Mặc biết mười mỹ nữ Nam An, cho nên cũng biết được có người tên là Đỗ Tú Dĩnh. Không nghĩ tới ngày hôm nay hắn lại gặp được, khó trách vì sao mà cô lại xinh đẹp như vậy. Chỉ là nghe giọng điệu của cô, thì hình như cô đã thoát ly khỏi Hợp Hoan Tông rồi.
Đỗ Tú Dĩnh thấy Diệp Mặc dường như là biết cô, thì lập tức kinh hỉ hồi đáp:
- Vâng thưa Diệp thành chủ.
Du Kế Dũng thấy mình không có gì để lấy lòng Diệp Mặc cả, thì liền tranh thủ nói một câu:
- Đúng thế thưa Diệp thành chủ. Tú Dĩnh vẫn là đệ tử của Hợp Hoan Tông, trước đó là bởi vì Sa Hồn Thú đột kích đến, nên nó cho rằng hẳn là sẽ phải chết, lúc này mới thoát ly khỏi Hợp Hoan Tông. Hôm nay thì Sa Hồn Thú đã bị Diệp thành chủ tiêu diệt, nên nó tùy thời đều có thể trở lại Hợp Hoan Tông rồi.
Đỗ Tú Dĩnh ngậm miệng, cũng không dám phản bác lại. Ai cũng biết, cô căn bản là không muốn quay lại Hợp Hoan Tông, nhưng tông chủ hết lần này tới lần khác lại nói như vậy. Trước mặt Diệp thành chủ thì tông chủ lại nói như thể rằng cô đã phản lại Hợp Hoan Tông, khẳng định là sẽ khiến cho Diệp thành chủ có phản cảm đối với cô. Thậm chí có thể vì thế, mà cô không còn cách nào thoát ly khỏi Hợp Hoan Tông nữa. Nếu như cô lại lần nữa phải trở về Hợp Hoan Tông, thì cái kết cục chờ đợi cô tuyệt đối không thể như ngày trước được. Với thể chất đặc thù của cô, thì nói không chừng là sẽ bị luân lạc tới mức trở thành một đệ tử ngoại môn mất.
Đệ tử ngoại môn của Hợp Hoan Tông, bất luận là nam hay nữ, thì đều chỉ cần là đệ tử nội môn của Hợp Hoan Tông muốn song tu cùng, sẽ đều phải bồi tiếp. Hiểu được điều này, nhưng Đỗ Tú Dĩnh cũng không hề phản bác lại. Cô đang chờ Diệp Mặc nhờ cô dẫn đường, chỉ cần có thể rời khỏi Hợp Hoan Tông, thì cô sẽ không bao giờ trở về nữa.
Trong lòng Diệp Mặc cười nhạt, vì hắn chắc chắn sẽ không quản cái loại chuyện hư hỏng này. Nhưng cái tên tông chủ của Hợp Hoan Tông này quả thực là đã xem hắn như đứa ngốc rồi, khiến cho hắn rất khó chịu. Hắn đã trải qua bao nhiêu sự tình chứ? Loại lời này thì hắn vừa nghe là đã hiểu rồi.
Đỗ Tú Dĩnh cũng không phải là người ngốc, tự dưng lại muốn thoát ly Hợp Hoan Tông khi sắp chết sao? Cô lựa chọn việc thoát ly Hợp Hoan Tông trước khi chết, thì nhất định là vì trước kia có nguyên nhân không thể thoát ly mà thôi. Nếu như Du Kế Dũng không ở trước mặt hắn mà chen lên nói về Đỗ Tú Dĩnh, thì hắn còn lười nói nhiều, tối đa sẽ chỉ để Đỗ Tú Dĩnh dẫn đường cho hắn mà thôi.
Nhưng Du Kế Dũng dám ở trước mặt của hắn muốn giữ lại thân phận đệ tử của Đỗ Tú Dĩnh, khiến cho Diệp Mặc thấy khó chịu. Dám lợi dụng hắn ư? Cái tên Du Kế Dũng này cũng thật sự là có đảm lượng.
Diệp Mặc bình thản nói:
- Cô đã không còn là đệ tử của Hợp Hoan Tông, vậy thì hãy cùng tôi đi thôi
- Vâng.
Trong mắt Đỗ Tú Dĩnh hiện lên sự kinh hỉ, hiển nhiên là cô hiểu được Diệp Mặc đang giúp cho cô, cho nên cũng không chút do dự nào mà trả lời. Lập tức đi ra từ trong đám người của Hợp Hoan Tông.
Du Kế Dũng nghe thấy giọng điệu của Diệp Mặc trở nên lạnh lùng, thì lập tức bị dọa tới toát mồ hôi lạnh. Y chen miệng vào muốn giữ lại thân phận đệ tử của Đỗ Tú Dĩnh, nhưng thực sự thì không hề nghĩ tới việc lợi dụng Diệp Mặc. Nhưng hiện tại mới biết cách làm của mình ngu xuẩn tới mức nào. Y đang muốn nhanh chóng xin lỗi Diệp Mặc, nhưng Diệp Mặc căn bản là đã mặc kệ y rồi, tiện tay đã mang theo Đỗ Tú Dĩnh lên 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' rồi nhanh chóng bay đi mất dạng.
...
- Đa tạ Diệp thành chủ.
Đỗ Tú Dĩnh đương nhiên không phải là đứa ngốc. Du Kế Dũng đã làm Diệp Mặc tức giận, cho nên Diệp Mặc mới trực tiếp đưa cô đi, sao cô có thể nhìn không ra việc này chứ?
Diệp Mặc khoát tay:
- Không cần cảm ơn, cô nói một chút cho tôi nghe, cái nơi xuất hiện Tà Linh kia là ở nơi nào?
Đỗ Tú Dĩnh gật đầu:
- Tôi cũng không dám xác định nơi đó có phải là nơi mà Diệp thành chủ muốn tìm hay không, nhưng cái chỗ kia xác thực là âm khí rất nặng, tôi căn bản là không dám đi vào.
- Tình huống cụ thể thì cô cứ từ từ nói ra một cách tỉ mỉ, lát sau sẽ tính tiếp.
Diệp Mặc thẳng thắn nói.
Đỗ Tú Dĩnh chỉ trầm ngâm một lúc, thì lập tức nói:
- Năm đó tôi mới chỉ mười ba tuổi, cha mẹ của tôi bị kẻ thù truy sát, sau đó qua đời taị Hộ Cức Lĩnh. Ngay trước khi tôi bị kẻ thù giết, thì cha nuôi của tôi đã từ trong Băng Hà xông ra cứu giúp.
Nói tới đây, thì Đỗ Tú Dĩnh áy náy giải thích với Diệp Mặc một chút:
- Lúc đó tôi cũng không hề quen biết cha nuôi, chỉ là cha nuôi của tôi thấy có kẻ ra tay tàn ác với cả một tiểu cô nương mới mười ba tuổi, cho nên mới phẫn nộ mà liều mạng giết chết tên kia. Nhưng cha nuôi của tôi cũng không phải là tu sĩ tu chân, mà thứ người tu luyện chính là công pháp cổ võ. Còn tên bị giết là một tu sĩ Luyện Khí tầng bốn. Sau khi cha nuôi của tôi giết chết y, thì lại giúp tôi an táng cho cha mẹ mình, sau đó khi người mang theo tôi rời khỏi Hộ Cức Lĩnh, thì đã bị âm khí nặng nề kia gây thương tích. Sau này cũng không thể bình phục lại được, một năm sau thì đã qua đời.
Diệp Mặc không nghĩ tới thân thế của Đỗ Tú Dĩnh lại bấp bênh như vậy, cho nên hắn gật đầu hỏi tiếp:
- Nơi cô muốn dẫn tôi đi, có phải là nơi đã khiến cho cha nuôi cô bị thương hay không?
- Đúng thế.
Đỗ Tú Dĩnh lập tức trả lời:
- Sau khi cha nuôi tôi bị âm khí làm tổn thương, thì căn bản là không còn sức lực đưa tôi đi nữa. Tuy rằng lúc đó tôi còn rất nhỏ, nhưng cũng biết Hộ Cức Lĩnh không phải là nơi có thể ở lâu được, cho nên tôi muốn cõng cha nuôi rời khỏi đó. Nhưng vì tuổi tôi còn quá nhỏ, cho nên không thể nào cõng cha nuôi được, mà ngay lúc này, thì lại có kẻ thù tìm tới. Ngay khi tôi và cha nuôi sắp bị giết, thì tôi lại gặp được sư phụ hiện giờ của mình. Sau khi sư phụ cứu tôi và cha nuôi, thì đã đưa chúng tôi tới Hợp Hoan Tông. Nhưng cha nuôi tôi đã bị âm khí nhập thể, ngay cả sư phụ của tôi cũng không có cách nào cứu được người cả.
- Cha nuôi của cô một năm sau mới chết đi sao?
Diệp Mặc bỗng nhiên cảm giác được có chỗ nào đó không đúng, cho nên lập tức hỏi lại.
Đỗ Tú Dĩnh ừ một tiếng:
- Đúng thế, chỉ là trước khi cha nuôi tôi chết, đã gọi sư phụ của tôi vào. Người nhất định muốn sư phụ của tôi dùng nội hỏa mà hỏa táng thi thể của người trong nháy mắt khi người chết đi. Cho nên sư phụ của tôi đã đồng ý với người, trước khi người qua đời thì dùng nội hỏa của sư phụ để hỏa táng cho người.
Diệp Mặc lại thở phào nhẹ nhõm, sau đó gật đầu:
- Cha nuôi của cô hẳn phải là một người rất có bản lĩnh.
Hắn đoán rằng cha nuôi của Đỗ Tú Dĩnh hẳn là đã bị một loại ma khí âm tà nào đó xâm lấn. Dựa theo lời của Đỗ Tú Dĩnh nói thì ông ta căn bản là không thể kiên trì được một năm. Nhưng ông ấy lại có thể kiên trì tới một năm thì mới chết đi, thì nhất định là do trong lòng có tâm sự gì đó chưa được hoàn thành. Còn có một điều nữa, đó là ông ta trước khi không thể kiên trì nổi nữa, vẫn có thể nhờ vả sư phụ của Đỗ Tú Dĩnh dùng nội hỏa để hỏa táng cho ông, chính là do ông sợ khí âm tà trong cơ thể tiếp tục gây tai họa cho Đỗ Tú Dĩnh.
- Cô và cha nuôi của cô cùng nhau đi ra khỏi Hộ Cức Lĩnh, vì sao cô lại không có chuyện gì?
Diệp Mặc nghi hoặc hỏi lại Đỗ Tú Dĩnh.
/2272
|