Thiện Băng Lam nghe Diệp Mặc nói xong, thì gật đầu vừa ý, sau đó lại nói tiếp với Diệp Mặc:
- Vậy tự cậu đi ra nói một chút đi.
Diệp Mặc hiểu ý của Thiện Băng Lam, đó chính là cô muốn cho đệ tử của Lôi Vân Tông biết rằng người thả bọn họ là Diệp Mặc chứ không phải Thiện Băng Lam cô.
Diệp Mặc cũng không hề từ chối, quay về hướng các đệ tử của Lôi Vân Tông rồi cao giọng nói:
- Ân oán của Lôi Vân Tông cùng với Diệp Mặc ta thì ta cũng không nói thêm nữa, vì ta nghĩ các ngươi hẳn là đều rõ ràng. Từ hôm nay trở đi Lôi Vân Tông sẽ bị xóa tên khỏi Nam An Châu, ai nguyện ý rời khỏi Lôi Vân Tông thì tự động rời khỏi, ai không muốn thì cứ ở lại đi.
Diệp Mặc nói xong thì lập tức mở khốn trận ra. Ý tứ của hắn đã rất rõ ràng rồi, ai nguyện ý rời khỏi thì cũng chẳng khác nào chủ động rời khỏi Lôi Vân Tông, sau này sẽ không còn là đệ tử của Lôi Vân Tông nữa. Mà những người nào không muốn rời đi thì Diệp Mặc hắn sẽ lại lần nữa chém tận giết tuyệt.
Sau khi Diệp Mặc nói xong, thì hầu như những đệ tử tàn dư của Lôi Vân Tông đều rời đi. Mấy tu sĩ còn do dự một chút, thì thấy những người khác đều cùng nhau rời đi rồi, thì cũng đi theo. Càng có nhiều tu sĩ biết được chuyện chưởng môn của họ đã sớm thoát thân một mình từ trước rồi, để lại những đệ tử như họ ở đây chịu chết, cho nên ai nguyện ý ở lại thì quả là quá ngu ngốc rồi. Đã có một con đường sống, vậy thì phải nhanh chóng mà nắm bắt lấy.
Sau khi tất cả đều đã rời đi, thì Diệp Mặc lại phát hiện rằng vẫn còn một người ở lại, khi mà Diệp Mặc đang muốn giết người này thì y lại đi tới trước mặt Thiện Băng Lam khom người thi lễ rồi nói:
- Phương Chủng Sư đa tạ ân cứu mạng của Thiện tiền bối. Xin chào Hiểu Sương sư muội.
Lăng Hiểu Sương cũng đáp lễ lại, khách khí nói:
- Phương sư huynh khách khí rồi.
Diệp Mặc biết người tên Phương Chủng Sư này. Lúc này thì thoạt nhìn y rất có phong độ, cho dù là bị diệt môn rồi, thì cũng có vẻ rất khí độ đại nam nhi. Nhưng thần thức của Diệp Mặc rất cường hãn, cho nên có thể thấy rõ được nội tâm cực kỳ phẫn nộ và mất bình tĩnh của y.
Thiện Băng Lam gật đầu:
- Phương sư điệt là nhân trung long phượng. Hiện taị Lôi Vân Tông đã mất rồi, thì cậu hãy tự bảo trọng mình.
Phương Chủng Sư không nói gì, lại lần nữa thi lễ với Diệp Mặc, hơn nữa còn ôm quyền hướng về Diệp Mặc nữa, sau đó mới lập tức xoay người biến mất khỏi phạm vi của Lôi Vân Tông.
Diệp Mặc hiểu được ý của Phương Chủng Sư, đó chính là y muốn nói rằng sớm muộn gì y cũng sẽ tới tìm hắn để báo mối thù diệt môn. Diệp Mặc không sợ Phương Chủng Sư, bất quá cũng không hề thích thú gì cái loại người phiền phức như vậy. Nếu như không phải là hắn đã đáp ứng với Thiện Băng Lam trước, thì hắn đã lập tức giết Phương Chủng Sư rồi.
Hắn là một người rất giữ chữ tín. Nếu đã đáp ứng với Thiện Băng Lam, thì không thể nào ra tay giết Phương Chủng Sư được.
Thiện Băng Lam dường như là hiểu được ý của Diệp Mặc, nên mỉm cười nói:
- Phương Chủng Sư thiên tư trác việt, nhưng so với Diệp thành chủ thì y còn hơi chút khiếm khuyết…
Diệp Mặc cười nhạt một tiếng, cũng không trả lời Thiện Băng Lam. Hắn không thích phiền phức, nhưng không có nghĩa là hắn sợ phiền phức. Cho dù là sau này Phương Chủng Sư tìm hắn báo thù, thì hắn cũng không thèm quan tâm vào lúc này.
Lăng Hiểu Sương thấy Diệp Mặc cười nhạt, thì trong lòng cô có chút tức giận, rồi cô lại nhớ tới chuyện ở Vẫn Chân thành, cho nên càng cảm thấy khó chịu hơn, lập tức nói:
- Phương sư huynh tư chất nghịch thiên, đáng tiếc là đã vào nhầm môn phái rồi, Lôi Vân Tông cũng không thích hợp để y sinh tồn. Hiện tại thoát ly khỏi Lôi Vân Tông, với y mà nói thì chưa hẳn đã là một chuyện không tốt. Con tương đối xem trọng Phương sư huynh đấy, vì thái độ làm người của y rất ổn trọng, không kiêu căng nóng nẩy, hơn nữa phong độ nam nhi cũng rất được. Đợi một thời gian nữa thì con phỏng chừng y cũng không kém hơn Diệp thành chủ đâu.
- Hiểu Sương…
Thiện Băng Lam gọi cô với giọng điệu có chút trách cứ. Cô nghĩ rằng Diệp Mặc tuy là rất nghịch thiên, nhưng vẫn chỉ là một người trẻ tuổi. Một cô gái xinh đẹp lại ở trước mặt của hắn mà tán dương một người đàn ông khác, thì trong lòng của hắn khẳng định là sẽ không thấy thoải mái.
- Sư phụ, con biết ý của người, Diệp thành chủ đương nhiên cũng là một nam nhân cực kỳ ưu tú. Chỉ là phương diện ổn trọng, thì con cảm giác còn kém một chút so với Phương sư huynh. Nếu như Diệp thành chủ có thể sửa chữa được điểm này, thì chưa chắc đã kém hơn so với Phương Chủng Sư.
Lăng Hiểu Sương mới vừa rồi còn nói Phương Chủng Sư chưa chắc đã kém hơn Diệp Mặc, hiện tại lại quay ra thành Diệp Mặc chưa chắc đã kém hơn Phương Chủng Sư. Mặc dù lời nói thì hoàn toàn trái ngược, nhưng giọng điệu cũng không khác biệt lắm. Nghe lời cô bình luận thì dường như là tu vi của cô còn cao hơn so với Diệp Mặc nhiều lắm, thậm chí còn giống như giọng điệu của một vị tiền bối đang nói với vãn bối của mình vậy.
Diệp Mặc biết ý của Lăng Hiểu Sương. Trước đây hắn đã đùa giỡn cô, cho nên cô vẫn ghi hận trong lòng mà thôi. Hắn là một tu sĩ Hóa Chân, mà lại đi so với một tu sĩ Hư Thần sao? Cho nên lời Lăng Hiểu Sương nói, thì Diệp Mặc căn bản là coi như không nghe không thấy. Hơn nữa vì nể mặt Thiện Băng Lam, cho nên hắn càng không chấp nhặt với cô.
- Hiểu Sương, không được nói bậy. Diệp thành chủ đã là tu vi Hóa Chân, lại là người đứng đầu một thành, sự ổn trọng của cậu ấy thì Phương Chủng Sư sao có thể so sánh được? Sau này không được phép nói lung tung như vậy. Diệp thành chủ đại nhân đại lượng, nên sẽ không chấp nhặt với con
Giọng nói của Thiện Băng Lam đã có chút nặng nề, cô cảm giác đệ tử của mình ngày hôm nay có chút cổ quái. Tuy rằng như vậy, thì lời trách cứ của cô với Lăng Hiểu Sương cũng chính là giúp Lăng Hiểu Sương giải vây.
Lăng Hiểu Sương vốn không phải loại người có tích cách đanh đá như vậy, trái ngược lại là cô rất hiền thục, nhưng cô thấy sắc mặt Diệp Mặc không chút thay đổi, thì trong lòng không hiểu sao lại càng thêm tức, cũng không thèm để ý lời sư phụ nói, mà lại nói tiếp:
- Con biết thưa sư phụ, vậy là do cái nhìn của con không đúng. Cũng khó trách, chắc là vì lần đầu tiên con gặp Diệp thành chủ, thì Diệp thành chủ còn nói rằng chúng con có quan hệ nữa, sau đó tận lực muốn mua cho con một món quà đấy.
Thiện Băng Lam nghi hoặc nhìn đệ tử của mình:
- Nói cái gì vậy?
Lăng Hiểu Sương dường như chính là đang đợi câu hỏi này của sư phụ, cho nên lập tức đã học theo giọng điệu của Diệp Mặc ngày trước rồi nói:
- Thật là một đạo cô xinh đẹp. Cô thật sự là đẹp quá, em gái à, tôi là Ninh Tiểu Ma, a… cô thích cái tài liệu này sao, không có vấn đề gì, tôi mua cho cô… Em gái, cô đừng đi vội mà, chúng ta cùng đi nghe đại hội luận đạo…
Nói xong thì Lăng Hiểu Sương còn dừng lại một chút rồi mới nói tiếp:
- Nhưng tới tận bây giờ con cũng chưa thấy hắn mua cho con cái tài liệu kia.
Thiện Băng Lam lúc này đã rất hối hận vì để cho đệ tử của mình nói ra những lời này. Hiện giờ hình tượng của Diệp thành chủ đã vô cùng vĩ đại. Hắn là một tu sĩ vì giận dữ mà giết mười một tên trưởng lão tu sĩ Hóa Chân của Đan Thành, sau đó lại tiêu diệt Lôi Vân Tông. Nhưng với lời kể của Lăng Hiểu Sương thì Diệp thành chủ quả thực là một kẻ hèn mọn, thêm vào việc Lăng Hiểu Sương học theo giọng điệu hèn mọn của Diệp Mặc trước đây, thì quả thực là giống y như đúc.
Sau khi nói xong, thì Lăng Hiểu Sương mới thi lễ với Diệp Mặc:
- Tôi thực sự là không thể tin rằng Ninh Tiểu Ma trước đây chính là Diệp thành chủ đâu. Sau này tôi mới biết được Diệp thành chủ là người đã có vợ rồi. Ài… ấn tượng đầu tiên quả là chết người mà.
Thiện Băng Lam nhất thời không biết phải nói như thế nào. Còn Diệp Mặc thì lại cười nhạt một tiếng. Hắn căn bản là không thèm đặt Lăng Hiểu Sương vào mắt, thậm chí cũng không để ý tới Lăng Hiểu Sương, mà lại quay sang nói với Thiện Băng Lam:
- Thiện tiền bối, mời cô lùi ra sau một chút.
Thiện Băng Lam không biết ý của Diệp Mặc, nhưng vẫn kéo Lăng Hiểu Sương lùi ra.
Diệp Mặc lại lần nữa phi thân lên trên bầu trời Lôi Vân sơn, sau đó không ngừng ném ra những miếng trận kỳ, chờ sau khi mấy nghìn miếng trận kỳ được hắn ném ra hết, thì Diệp Mặc hắn lại đánh ra vô số thủ quyết nữa. Lập tức có từng đợt thanh âm ‘Ầm ầm’ truyền đến. Những tiếng động kia càng lúc càng lớn, cuối cùng thậm chí là ở ngoài trăm dặm cũng có thể nghe được rõ ràng.
Khi mà Thiện Băng Lam và Lăng Hiểu Sương còn chưa biết là Diệp Mặc đang làm cái gì, thì ngọn núi Lôi Vân sơn cao ngất kia bỗng nhiên chuyển động, lập tức phát ra một tiếng nổ vang, sau đó liền biến mất. Ngay sau đó, chính ngọn núi khổng lồ xung quanh Lôi Vân sơn cũng đều bị Diệp Mặc cuốn đi.
Chỉ trong chốc lát, thì diện tích Lôi Vân sơn rộng tới mấy trăm dặm đã bị Diệp Mặc dùng trận pháp chuyển dời đi.
Lăng Hiểu Sương vừa rồi còn châm chọc Diệp Mặc thì lúc này đã trợn mắt há mồm, ngay cả Thiện Băng Lam cũng chẳng khác gì đệ tử của mình cả. Dời núi lấp biển, việc này cần bao nhiêu pháp lực mới làm được? Cho dù là mượn trận pháp thì cũng không phải là một chuyện dễ dàng như vậy. Không ngờ rằng Diệp Mặc đã khủng bố tới mức này rồi.
Bỗng nhiên hai cô còn nghĩ tới việc Diệp Mặc còn hoàn toàn bình yên vô sự sau tiếng nổ mạnh, thì trong lòng càng phải hít thêm một hơi lạnh.
Uy thế của Diệp Mặc đã sớm khiến cho chút ít tâm tư kia của Lăng Hiểu Sương biến mất đi đâu rồi. Diệp Mặc sau khi tiêu diệt Lôi Vân Tông, thì ngay cả Lôi Vân sơn cũng bị dời đi. Không nói tới việc làm điều cần có bao nhiêu pháp lực, cho dù là anh có pháp lực lớn như vậy, thì anh có thứ gì đủ lớn để mà dời cả một ngọn núi lớn và chín ngọn núi phụ cũng lớn không kém vào trong đó?
Lôi Vân sơn đã bị Diệp Mặc dọn đi rồi, thì Lôi Vân Tông cũng triệt để biến mất khỏi dòng chảy lịch sử của Nam An Châu.
Mặc Nguyệt năm 2000, ngày mùng 7 tháng 5: Lôi Vân Tông bị diệt.
…
Lôi Vân sơn là ngọn núi cao nhất của Lôi Vân Tông. Là một ngọn núi cao nhất của một tông môn chín sao, hiển nhiên là nó không tầm thường, nhưng bây giờ lại bị Diệp Mặc lấy luôn nó đi bao gồm cả linh mạch bên trong nữa.
Sau khi Diệp Mặc đem Lôi Vân sơn cùng với chín ngọn núi phụ thu vào thế giới trang vàng, thì mới quay sang ôm quyền nói với Thiện Băng Lam:
- Hiện giờ vãn bối xin được cáo từ, nếu khi nào tiền bối rảnh rỗi, thì có thể đi tới Mặc Nguyệt Chi Thành làm khách. Vãn bối và vợ của mình nhất định sẽ quét dọn giường chiếu để thiết đãi.
Lúc này Thiện Băng Lam mới kịp phản ứng. Cô thở dài một tiếng rồi nói:
- Khó trách mười một tên trưởng lão tu sĩ Hóa Chân của Đan Thành bao gồm cả Thủy Dã trưởng lão cũng bị Diệp thành chủ cậu giết. Không ngờ rằng trình độ pháp lực của Diệp thành chủ đã đạt tới trình độ này rồi. Xác thực là khiến người khác phải ngẩng cao đầu ngưỡng mộ.
Thấy Diệp Mặc không có ý muốn lưu lại, thì Thiện Băng Lam cũng hiểu ý của Diệp Mặc, nên nói tiếp:
- Diệp thành chủ có phải vẫn khó hiểu vì sao mũi kiếm kia của Phong Quý Minh có thể tự bạo với uy lực lớn như thế phải không?
Diệp Mặc vừa rồi đã từng hỏi Thiện Băng Lam, nhưng không thấy Thiện Băng Lam trả lời. Hiện tại thì Thiện Băng Lam chủ động nhắc tới, thì Diệp Mặc lập tức hỏi lại:
- Xin Thiện tiền bối chỉ điểm cho.
Thiện Băng Lam gật đầu:
- Kỳ thực khi tôi nhìn thấy Diệp thành chủ có thể bình yên vô sự trước uy lực tự bạo kinh khủng kia, thì tôi thậm chí còn hoài nghi rằng Diệp thành chủ có thể là một tu sĩ luyện thể, thậm chí còn đạt đến một cảnh giới cực cao rồi, thậm chí đã là Tam Thần Cảnh rồi…
- Làm sao có thể?
Lăng Hiểu Sương kinh hô một tiếng, hiển nhiên là cô cho rằng điều đó tuyệt đối không thể xảy ra.
Thiện Băng Lam gật đầu:
- Ta cũng cho rằng điều đó không có khả năng, bởi vì cho dù là tu vi luyện thể đạt tới Tam Thần Cảnh là Kiếp Cảnh cũng khó có thể không bị thụ thương dưới sự tự bạo của loại cấm khí thượng cổ này, trừ phi là tu vi luyện thể đạt tới Thần Cảnh, nhưng ta cũng biết đó là điều tuyệt đối không thể nào xay ra được. Tại đại lục Lạc Nguyệt này, thì không có bất cứ người nào có thể tu luyện luyện thể đạt tới Thần Cảnh, lại càng không cần phải nói tới người còn trẻ như Diệp thành chủ…
Diệp Mặc không để ý tới việc Thiện Băng Lam có tin tưởng tu vi luyện thể của hắn có phải là Thần Cảnh hay không. Điều hắn lưu ý chính là thứ được gọi là thượng cổ cấm khí kia. Bây giờ nghe Thiện Băng Lam nói vậy, thì lập tức kinh ngạc hỏi:
- 'Cấm khí Thượng cổ ' là cái gì?
- Vậy tự cậu đi ra nói một chút đi.
Diệp Mặc hiểu ý của Thiện Băng Lam, đó chính là cô muốn cho đệ tử của Lôi Vân Tông biết rằng người thả bọn họ là Diệp Mặc chứ không phải Thiện Băng Lam cô.
Diệp Mặc cũng không hề từ chối, quay về hướng các đệ tử của Lôi Vân Tông rồi cao giọng nói:
- Ân oán của Lôi Vân Tông cùng với Diệp Mặc ta thì ta cũng không nói thêm nữa, vì ta nghĩ các ngươi hẳn là đều rõ ràng. Từ hôm nay trở đi Lôi Vân Tông sẽ bị xóa tên khỏi Nam An Châu, ai nguyện ý rời khỏi Lôi Vân Tông thì tự động rời khỏi, ai không muốn thì cứ ở lại đi.
Diệp Mặc nói xong thì lập tức mở khốn trận ra. Ý tứ của hắn đã rất rõ ràng rồi, ai nguyện ý rời khỏi thì cũng chẳng khác nào chủ động rời khỏi Lôi Vân Tông, sau này sẽ không còn là đệ tử của Lôi Vân Tông nữa. Mà những người nào không muốn rời đi thì Diệp Mặc hắn sẽ lại lần nữa chém tận giết tuyệt.
Sau khi Diệp Mặc nói xong, thì hầu như những đệ tử tàn dư của Lôi Vân Tông đều rời đi. Mấy tu sĩ còn do dự một chút, thì thấy những người khác đều cùng nhau rời đi rồi, thì cũng đi theo. Càng có nhiều tu sĩ biết được chuyện chưởng môn của họ đã sớm thoát thân một mình từ trước rồi, để lại những đệ tử như họ ở đây chịu chết, cho nên ai nguyện ý ở lại thì quả là quá ngu ngốc rồi. Đã có một con đường sống, vậy thì phải nhanh chóng mà nắm bắt lấy.
Sau khi tất cả đều đã rời đi, thì Diệp Mặc lại phát hiện rằng vẫn còn một người ở lại, khi mà Diệp Mặc đang muốn giết người này thì y lại đi tới trước mặt Thiện Băng Lam khom người thi lễ rồi nói:
- Phương Chủng Sư đa tạ ân cứu mạng của Thiện tiền bối. Xin chào Hiểu Sương sư muội.
Lăng Hiểu Sương cũng đáp lễ lại, khách khí nói:
- Phương sư huynh khách khí rồi.
Diệp Mặc biết người tên Phương Chủng Sư này. Lúc này thì thoạt nhìn y rất có phong độ, cho dù là bị diệt môn rồi, thì cũng có vẻ rất khí độ đại nam nhi. Nhưng thần thức của Diệp Mặc rất cường hãn, cho nên có thể thấy rõ được nội tâm cực kỳ phẫn nộ và mất bình tĩnh của y.
Thiện Băng Lam gật đầu:
- Phương sư điệt là nhân trung long phượng. Hiện taị Lôi Vân Tông đã mất rồi, thì cậu hãy tự bảo trọng mình.
Phương Chủng Sư không nói gì, lại lần nữa thi lễ với Diệp Mặc, hơn nữa còn ôm quyền hướng về Diệp Mặc nữa, sau đó mới lập tức xoay người biến mất khỏi phạm vi của Lôi Vân Tông.
Diệp Mặc hiểu được ý của Phương Chủng Sư, đó chính là y muốn nói rằng sớm muộn gì y cũng sẽ tới tìm hắn để báo mối thù diệt môn. Diệp Mặc không sợ Phương Chủng Sư, bất quá cũng không hề thích thú gì cái loại người phiền phức như vậy. Nếu như không phải là hắn đã đáp ứng với Thiện Băng Lam trước, thì hắn đã lập tức giết Phương Chủng Sư rồi.
Hắn là một người rất giữ chữ tín. Nếu đã đáp ứng với Thiện Băng Lam, thì không thể nào ra tay giết Phương Chủng Sư được.
Thiện Băng Lam dường như là hiểu được ý của Diệp Mặc, nên mỉm cười nói:
- Phương Chủng Sư thiên tư trác việt, nhưng so với Diệp thành chủ thì y còn hơi chút khiếm khuyết…
Diệp Mặc cười nhạt một tiếng, cũng không trả lời Thiện Băng Lam. Hắn không thích phiền phức, nhưng không có nghĩa là hắn sợ phiền phức. Cho dù là sau này Phương Chủng Sư tìm hắn báo thù, thì hắn cũng không thèm quan tâm vào lúc này.
Lăng Hiểu Sương thấy Diệp Mặc cười nhạt, thì trong lòng cô có chút tức giận, rồi cô lại nhớ tới chuyện ở Vẫn Chân thành, cho nên càng cảm thấy khó chịu hơn, lập tức nói:
- Phương sư huynh tư chất nghịch thiên, đáng tiếc là đã vào nhầm môn phái rồi, Lôi Vân Tông cũng không thích hợp để y sinh tồn. Hiện tại thoát ly khỏi Lôi Vân Tông, với y mà nói thì chưa hẳn đã là một chuyện không tốt. Con tương đối xem trọng Phương sư huynh đấy, vì thái độ làm người của y rất ổn trọng, không kiêu căng nóng nẩy, hơn nữa phong độ nam nhi cũng rất được. Đợi một thời gian nữa thì con phỏng chừng y cũng không kém hơn Diệp thành chủ đâu.
- Hiểu Sương…
Thiện Băng Lam gọi cô với giọng điệu có chút trách cứ. Cô nghĩ rằng Diệp Mặc tuy là rất nghịch thiên, nhưng vẫn chỉ là một người trẻ tuổi. Một cô gái xinh đẹp lại ở trước mặt của hắn mà tán dương một người đàn ông khác, thì trong lòng của hắn khẳng định là sẽ không thấy thoải mái.
- Sư phụ, con biết ý của người, Diệp thành chủ đương nhiên cũng là một nam nhân cực kỳ ưu tú. Chỉ là phương diện ổn trọng, thì con cảm giác còn kém một chút so với Phương sư huynh. Nếu như Diệp thành chủ có thể sửa chữa được điểm này, thì chưa chắc đã kém hơn so với Phương Chủng Sư.
Lăng Hiểu Sương mới vừa rồi còn nói Phương Chủng Sư chưa chắc đã kém hơn Diệp Mặc, hiện tại lại quay ra thành Diệp Mặc chưa chắc đã kém hơn Phương Chủng Sư. Mặc dù lời nói thì hoàn toàn trái ngược, nhưng giọng điệu cũng không khác biệt lắm. Nghe lời cô bình luận thì dường như là tu vi của cô còn cao hơn so với Diệp Mặc nhiều lắm, thậm chí còn giống như giọng điệu của một vị tiền bối đang nói với vãn bối của mình vậy.
Diệp Mặc biết ý của Lăng Hiểu Sương. Trước đây hắn đã đùa giỡn cô, cho nên cô vẫn ghi hận trong lòng mà thôi. Hắn là một tu sĩ Hóa Chân, mà lại đi so với một tu sĩ Hư Thần sao? Cho nên lời Lăng Hiểu Sương nói, thì Diệp Mặc căn bản là coi như không nghe không thấy. Hơn nữa vì nể mặt Thiện Băng Lam, cho nên hắn càng không chấp nhặt với cô.
- Hiểu Sương, không được nói bậy. Diệp thành chủ đã là tu vi Hóa Chân, lại là người đứng đầu một thành, sự ổn trọng của cậu ấy thì Phương Chủng Sư sao có thể so sánh được? Sau này không được phép nói lung tung như vậy. Diệp thành chủ đại nhân đại lượng, nên sẽ không chấp nhặt với con
Giọng nói của Thiện Băng Lam đã có chút nặng nề, cô cảm giác đệ tử của mình ngày hôm nay có chút cổ quái. Tuy rằng như vậy, thì lời trách cứ của cô với Lăng Hiểu Sương cũng chính là giúp Lăng Hiểu Sương giải vây.
Lăng Hiểu Sương vốn không phải loại người có tích cách đanh đá như vậy, trái ngược lại là cô rất hiền thục, nhưng cô thấy sắc mặt Diệp Mặc không chút thay đổi, thì trong lòng không hiểu sao lại càng thêm tức, cũng không thèm để ý lời sư phụ nói, mà lại nói tiếp:
- Con biết thưa sư phụ, vậy là do cái nhìn của con không đúng. Cũng khó trách, chắc là vì lần đầu tiên con gặp Diệp thành chủ, thì Diệp thành chủ còn nói rằng chúng con có quan hệ nữa, sau đó tận lực muốn mua cho con một món quà đấy.
Thiện Băng Lam nghi hoặc nhìn đệ tử của mình:
- Nói cái gì vậy?
Lăng Hiểu Sương dường như chính là đang đợi câu hỏi này của sư phụ, cho nên lập tức đã học theo giọng điệu của Diệp Mặc ngày trước rồi nói:
- Thật là một đạo cô xinh đẹp. Cô thật sự là đẹp quá, em gái à, tôi là Ninh Tiểu Ma, a… cô thích cái tài liệu này sao, không có vấn đề gì, tôi mua cho cô… Em gái, cô đừng đi vội mà, chúng ta cùng đi nghe đại hội luận đạo…
Nói xong thì Lăng Hiểu Sương còn dừng lại một chút rồi mới nói tiếp:
- Nhưng tới tận bây giờ con cũng chưa thấy hắn mua cho con cái tài liệu kia.
Thiện Băng Lam lúc này đã rất hối hận vì để cho đệ tử của mình nói ra những lời này. Hiện giờ hình tượng của Diệp thành chủ đã vô cùng vĩ đại. Hắn là một tu sĩ vì giận dữ mà giết mười một tên trưởng lão tu sĩ Hóa Chân của Đan Thành, sau đó lại tiêu diệt Lôi Vân Tông. Nhưng với lời kể của Lăng Hiểu Sương thì Diệp thành chủ quả thực là một kẻ hèn mọn, thêm vào việc Lăng Hiểu Sương học theo giọng điệu hèn mọn của Diệp Mặc trước đây, thì quả thực là giống y như đúc.
Sau khi nói xong, thì Lăng Hiểu Sương mới thi lễ với Diệp Mặc:
- Tôi thực sự là không thể tin rằng Ninh Tiểu Ma trước đây chính là Diệp thành chủ đâu. Sau này tôi mới biết được Diệp thành chủ là người đã có vợ rồi. Ài… ấn tượng đầu tiên quả là chết người mà.
Thiện Băng Lam nhất thời không biết phải nói như thế nào. Còn Diệp Mặc thì lại cười nhạt một tiếng. Hắn căn bản là không thèm đặt Lăng Hiểu Sương vào mắt, thậm chí cũng không để ý tới Lăng Hiểu Sương, mà lại quay sang nói với Thiện Băng Lam:
- Thiện tiền bối, mời cô lùi ra sau một chút.
Thiện Băng Lam không biết ý của Diệp Mặc, nhưng vẫn kéo Lăng Hiểu Sương lùi ra.
Diệp Mặc lại lần nữa phi thân lên trên bầu trời Lôi Vân sơn, sau đó không ngừng ném ra những miếng trận kỳ, chờ sau khi mấy nghìn miếng trận kỳ được hắn ném ra hết, thì Diệp Mặc hắn lại đánh ra vô số thủ quyết nữa. Lập tức có từng đợt thanh âm ‘Ầm ầm’ truyền đến. Những tiếng động kia càng lúc càng lớn, cuối cùng thậm chí là ở ngoài trăm dặm cũng có thể nghe được rõ ràng.
Khi mà Thiện Băng Lam và Lăng Hiểu Sương còn chưa biết là Diệp Mặc đang làm cái gì, thì ngọn núi Lôi Vân sơn cao ngất kia bỗng nhiên chuyển động, lập tức phát ra một tiếng nổ vang, sau đó liền biến mất. Ngay sau đó, chính ngọn núi khổng lồ xung quanh Lôi Vân sơn cũng đều bị Diệp Mặc cuốn đi.
Chỉ trong chốc lát, thì diện tích Lôi Vân sơn rộng tới mấy trăm dặm đã bị Diệp Mặc dùng trận pháp chuyển dời đi.
Lăng Hiểu Sương vừa rồi còn châm chọc Diệp Mặc thì lúc này đã trợn mắt há mồm, ngay cả Thiện Băng Lam cũng chẳng khác gì đệ tử của mình cả. Dời núi lấp biển, việc này cần bao nhiêu pháp lực mới làm được? Cho dù là mượn trận pháp thì cũng không phải là một chuyện dễ dàng như vậy. Không ngờ rằng Diệp Mặc đã khủng bố tới mức này rồi.
Bỗng nhiên hai cô còn nghĩ tới việc Diệp Mặc còn hoàn toàn bình yên vô sự sau tiếng nổ mạnh, thì trong lòng càng phải hít thêm một hơi lạnh.
Uy thế của Diệp Mặc đã sớm khiến cho chút ít tâm tư kia của Lăng Hiểu Sương biến mất đi đâu rồi. Diệp Mặc sau khi tiêu diệt Lôi Vân Tông, thì ngay cả Lôi Vân sơn cũng bị dời đi. Không nói tới việc làm điều cần có bao nhiêu pháp lực, cho dù là anh có pháp lực lớn như vậy, thì anh có thứ gì đủ lớn để mà dời cả một ngọn núi lớn và chín ngọn núi phụ cũng lớn không kém vào trong đó?
Lôi Vân sơn đã bị Diệp Mặc dọn đi rồi, thì Lôi Vân Tông cũng triệt để biến mất khỏi dòng chảy lịch sử của Nam An Châu.
Mặc Nguyệt năm 2000, ngày mùng 7 tháng 5: Lôi Vân Tông bị diệt.
…
Lôi Vân sơn là ngọn núi cao nhất của Lôi Vân Tông. Là một ngọn núi cao nhất của một tông môn chín sao, hiển nhiên là nó không tầm thường, nhưng bây giờ lại bị Diệp Mặc lấy luôn nó đi bao gồm cả linh mạch bên trong nữa.
Sau khi Diệp Mặc đem Lôi Vân sơn cùng với chín ngọn núi phụ thu vào thế giới trang vàng, thì mới quay sang ôm quyền nói với Thiện Băng Lam:
- Hiện giờ vãn bối xin được cáo từ, nếu khi nào tiền bối rảnh rỗi, thì có thể đi tới Mặc Nguyệt Chi Thành làm khách. Vãn bối và vợ của mình nhất định sẽ quét dọn giường chiếu để thiết đãi.
Lúc này Thiện Băng Lam mới kịp phản ứng. Cô thở dài một tiếng rồi nói:
- Khó trách mười một tên trưởng lão tu sĩ Hóa Chân của Đan Thành bao gồm cả Thủy Dã trưởng lão cũng bị Diệp thành chủ cậu giết. Không ngờ rằng trình độ pháp lực của Diệp thành chủ đã đạt tới trình độ này rồi. Xác thực là khiến người khác phải ngẩng cao đầu ngưỡng mộ.
Thấy Diệp Mặc không có ý muốn lưu lại, thì Thiện Băng Lam cũng hiểu ý của Diệp Mặc, nên nói tiếp:
- Diệp thành chủ có phải vẫn khó hiểu vì sao mũi kiếm kia của Phong Quý Minh có thể tự bạo với uy lực lớn như thế phải không?
Diệp Mặc vừa rồi đã từng hỏi Thiện Băng Lam, nhưng không thấy Thiện Băng Lam trả lời. Hiện tại thì Thiện Băng Lam chủ động nhắc tới, thì Diệp Mặc lập tức hỏi lại:
- Xin Thiện tiền bối chỉ điểm cho.
Thiện Băng Lam gật đầu:
- Kỳ thực khi tôi nhìn thấy Diệp thành chủ có thể bình yên vô sự trước uy lực tự bạo kinh khủng kia, thì tôi thậm chí còn hoài nghi rằng Diệp thành chủ có thể là một tu sĩ luyện thể, thậm chí còn đạt đến một cảnh giới cực cao rồi, thậm chí đã là Tam Thần Cảnh rồi…
- Làm sao có thể?
Lăng Hiểu Sương kinh hô một tiếng, hiển nhiên là cô cho rằng điều đó tuyệt đối không thể xảy ra.
Thiện Băng Lam gật đầu:
- Ta cũng cho rằng điều đó không có khả năng, bởi vì cho dù là tu vi luyện thể đạt tới Tam Thần Cảnh là Kiếp Cảnh cũng khó có thể không bị thụ thương dưới sự tự bạo của loại cấm khí thượng cổ này, trừ phi là tu vi luyện thể đạt tới Thần Cảnh, nhưng ta cũng biết đó là điều tuyệt đối không thể nào xay ra được. Tại đại lục Lạc Nguyệt này, thì không có bất cứ người nào có thể tu luyện luyện thể đạt tới Thần Cảnh, lại càng không cần phải nói tới người còn trẻ như Diệp thành chủ…
Diệp Mặc không để ý tới việc Thiện Băng Lam có tin tưởng tu vi luyện thể của hắn có phải là Thần Cảnh hay không. Điều hắn lưu ý chính là thứ được gọi là thượng cổ cấm khí kia. Bây giờ nghe Thiện Băng Lam nói vậy, thì lập tức kinh ngạc hỏi:
- 'Cấm khí Thượng cổ ' là cái gì?
/2272
|