- Trác Tương...
Ô Bân vô thức kêu lên hai chữ, sau đó mới cảm giác được rằng lời nói của mình có vấn đề, liền ngừng lại không nói nữa mà quay sang nhìn về phía Diệp Mặc đang đứng bên cạnh Kinh Trác Tương. Kinh Trác Tương có thể đi tới đây, hiển nhiên là phải có quan hệ với người thanh niên bên cạnh cô.
Ô Bân nghi hoặc chính là cho dù hiện giờ thực lực của Thương Hải Điện đã hạ xuống mức thấp nhất, thì cũng không phải là thứ để cho người thanh niên trẻ kia có thể dễ dàng xông vào được? Lúc trước Thương Hải Điện còn có lục đại tu sĩ Hóa Chân, ngoài trừ ba vị điện chủ ra thì còn có hai vị cung phụng và chấp sự Ti Mộc Lân nữa.
Sau khi y liên kết với Ung Lam Y phát động nội biến, thì hai vị điện chủ đã bị giết, hai vị cung phụng thì bỏ đi, cuối cùng chỉ còn một mình Ti Mộc Lân ở lại bên cạnh y. Ti Mộc Lân cho dù chỉ là tu vi Hóa Chân tầng một, nhưng dẫu sao cũng là một tu sĩ Hóa Chân, sao tên thanh niên trẻ trước mặt này có thể ngăn cản được? Nếu không phải là đối phương có thể đối phó được, vậy thì vì sao đối phương có thể bình yên vô sự đi tới Hoàng kim đại điện này?
Ô Bân không kịp quản tới Kinh Trác Tương, thì thần thức đã muốn quét ra ngoài. Nhưng chỉ một khắc sau, thì sắc mặt của y liền đại biến, bởi vì y phát hiện được thần thức của mình không thể nào ra khỏi Hoàng kim đại điện này được. Nói cách khác, bên trong Hoàng kim đại điện này đã sớm có người bố trí một cái trận pháp rồi.
- Mày không cần phải dùng thần thức xem xét làm gì, thần thức của mày không thể nào đi ra ngoài được đâu. Tao đã bố trí một trận pháp bên ngoài đại điện này rồi.
Diệp Mặc thản nhiên nói.
Kinh Hải và Vương Hàn muốn đi liên hợp những tu sĩ còn lại của Thương Hải Điện, cho nên không đi cùng Diệp Mặc. Diệp Mặc đương nhiên cũng không muốn Ô Bân phát hiện loại chuyện này. Vì từ trong miệng của Vương Hàn, Diệp Mặc đã biết được ở Thương Hải Điện hiện giờ ngoại trừ tên Ti Mộc Lân ra thì chỉ còn có Ô Bân là tu sĩ Hóa Chân mà thôi. Ti Mộc Lân thì đã bị giết, cho nên Thương Hải Điện cũng không còn bất cứ một tu sĩ Hóa Chân nào nữa.
Kinh Hải là tu sĩ Kiếp Biến tầng bẩy hậu kỳ, hơn nữa còn có Vương Hàn là Kiếp Biến trung kỳ trợ giúp, lại thêm cờ hiệu của lão điện chủ thì hoàn toàn có thể thu hồi lại Thương Hải Điện.
- Tên gian tặc Ô Bân ngươi, cha ta và Thành thúc đã làm gì có lỗi với ngươi chứ? Vậy mà ngươi lại dẫn sói vào nhà, cấu kết với ác tặc Ung Lam Y diệt Thương Hải Điện chúng ta... Súc sinh...
Kinh Trác Tương thật sự biết mình không phải là đối thủ của Ô Bân. Nếu như cô có thể đánh thắng được Ô Bân thì nói không chừng là cô đã sớm động thủ rồi.
Sắc mặt của Ô Bân trở nên khó coi, nhưng cũng không hề để ý tới Kinh Trác Tương. Nếu như có thể quay ngược thời gian, thì y khẳng định là sẽ không làm chuyện ngu xuẩn kia nữa.
Thần thức của Diệp Mặc đảo qua trận pháp của mình, phát hiện tình huống của Kinh Hải và Vương Hàn ở bên ngoài dường như cũng không được tốt lắm. Cũng không phải là vì có người động thủ với họ, mà là lực hiệu triệu của bọn họ không đủ. Cho nên hắn lập tức nói với Kinh Trác Tương:
- Trác Tương, có lễ cô nên ra ngoài hỗ trợ đi. Ở đây để cho tôi đối phó là được rồi.
Kinh Trác Tương vừa nghe Diệp Mặc nói xong, thì lập tức hiểu được là Diệp Mặc muốn để cô ra ngoài thu phục những người cũ của Thương Hải Điện. Cho nên cô lập tức gật đầu đi ra ngoài mà không do dự.
Lúc này thì Ô Bân cũng hiểu được là ở bên ngoài đang có người động thủ rồi, cho nên Kinh Trác Tương còn chưa đi ra tới cửa điện, 'Chân nguyên thủ' của y đã vươn ra rồi. Y sao có thể để cho Kinh Trác Tương rời khỏi đại điện này được chứ?
Sau một khắc thì sắc mặt Ô Bân liền đại biến, vì Kinh Trác Tương không hề bị ảnh hưởng chút nào mà vẫn tiêu sái bước ra khỏi đại điện. Mà 'Chân nguyên thủ' của y thì lại giống như là trò đùa vậy, khi vẫn còn cách khá xa Kinh Trác Tương thì đã tiêu tán hoàn toàn rồi.
- 'Vực'... Mày là tu sĩ Hóa Chân?
Ô Bân đứng bật đậy, một luồng sáng mầu trắng đã hiện ra trong tay của y, đó là một cây bạch kiếm không có chuôi.
Diệp Mặc thản nhiên nói:
- Không phải là tu vi Hóa Chân? Thì mày nghĩ tại sao tao lại tới đây chứ?
Đồng thời Tử Đao cũng hiện ra trong tay Diệp Mặc. Diệp Mặc tuy rằng cũng tự phụ, nhưng cũng chỉ là một tu sĩ Hóa Chân tầng ba mà thôi. Hiện tại đối mặt với một tu sĩ Hóa Chân tầng chín, thì hắn cũng không thể khinh thường người ta tới mức không thèm dùng cả pháp bảo.
Tu sĩ Hóa Chân lợi hại hơn hắn trước đây cũng không phải là chưa từng có. Nào là Tác An Sơn, Thạch Đạp, thậm chí còn cái tên Ác Linh kia nữa, tất cả đều lợi hại hơn hắn.
Ở 'Vết nứt hư không' trong khốn trận của Thạch Đạp, nếu như không phải là Tác An Sơn bị trọng thương vừa hồi phục một phần, thì chính mình khẳng định không phải là đối thủ của lão ta. Còn tên Thạch Đạp kia thì cũng bị mình tính toán, khiến cho thực lực cũng chỉ còn lại phân nửa. Bằng không y càng có thể phát động nhiều thi khôi hơn, 'Vô ảnh' của mình cũng không thể nào giải quyết được, kết quả cuối cùng thì càng khó nói hơn.
Thế nhưng Diệp Mặc cũng biết, Tác An Sơn sở dĩ thông qua thông đạo phi thăng để chạy trốn là vì lão biết rằng nếu lúc đó lão còn lưu lại thì chắc chắn sẽ phải chết. Còn Thạch Đạp lúc đó thì hầu như là đã đánh mất năng lực chiến đấu, không thể nào liên thủ cùng lão được.
Chân nguyên và thần thức của Tác An Sơn cũng chỉ mới khôi phục được một bộ phận, nhưng thân vẫn đang bị hãm trong khốn trận, mình thì lại là một tông sư trận pháp. Cho nên lúc đó lão lựa chọn chạy trốn chính là quyết định chính xác nhất.
Nếu như Tác An Sơn không bị thương, thì bản thân Diệp Mặc hắn cho dù đã luyện thể tới Thần Cảnh rồi thì tối đa cũng chỉ có thể bảo đảm được mình không bị giết mà thôi. Còn như muốn giết Tác An Sơn thì chắc chắn là không thể nào.
Nhưng Ô Bân ở trước mặt này thì Diệp Mặc thấy tối đa là tu vi của y cũng chỉ ngang ngửa với Cảnh Học Minh. Nhưng dù là vậy thì Diệp Mặc cũng không có ý xem thường đối phương. Thạch Đạp của Hắc Thạch thành thì Diệp Mặc cũng đã từng có cảm giác như vậy, nhưng cuối cũng bản thân hắn xuýt chút nữa đã chết trong tay Thạch Đạp rồi.
Sau khi Ô Bân biết Diệp Mặc là tu sĩ Hóa Chân, thì không còn chút ý định lưu tình nào nữa. Bạch kiếm không chuôi được phóng ra, trong nháy mắt đã hóa thành hàng ngàn đạo kiếm quang rồi.
Những kiếm quang này xẹt qua người Diệp Mặc, nhưng cũng không ảnh hưởng tới hắn chút nào. Mà là trong chớp mặt liền bao phủ lấy hắn. Hiện giờ ở trước cửa đại điện chỉ còn có một đoàn kiếm quang mầu trắng lóng lánh.
Khi những kiếm quang này xuyên qua 'Vực' của mình, khiến Diệp Mặc cả kinh trong lòng. Tu Chân Giới quả nhiên là chuyện gì cũng có thể xảy ra, không ngờ lại có loại kiếm quang không bị ảnh hưởng bởi 'Vực' như thế này. Loại tốc độ và uy thế này, khiến Diệp Mặc cũng không kịp lấy ra 'Đại đỉnh tám cực' nữa.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm...
Mấy tiếng nổ liên tiếp vang lên, vô số đạo kiếm quang của Ô Bân khi nãy khiến Diệp Mặc trở tay không kịp lúc này đã phát nổ dưới sự khống chế của Ô Bân.
Sắc mặt của Ô Bân có chút tái nhợt, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm một hơi. Y vừa rồi đã sử dụng bí thuật của mình, đó là vì Diệp Mặc nếu đã dám tới đây, thì khẳng định không phải là kẻ đơn giản. Vừa rồi hắn không hề động chút nào đã có thể dùng 'Vực' hóa giải 'Chân nguyên thủ' của y, có nghĩa là đối phương chẳng những là tu sĩ Hóa Chân, mà còn không phải là loại tu sĩ Hóa Chân bình thường.
Lúc này Kinh Trác Tương đi ra ngoài hiển nhiên là vì muốn thu phục người của Thương Hải Điện, cho nên y nhất định phải giết Diệp Mặc trong thời gian ngắn nhất. Chỉ cần Diệp Mặc chết rồi, thì Kinh Trác Tương cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi.
Trăm ngàn đaọ chân nguyên và kiếm khí hình thành những luồng kiếm quang tự bạo, uy lực thực vô cùng kinh người. Những tiếng nổ ‘Ầm ầm’ khiến cho bên trong Hoàng kim đại điện cũng phải lay động một trận.
Diệp Mặc xác thực là không ngờ Ô Bân còn có loại bí thuật như thế này. Những luồng kiếm quang mầu trắng này trong nháy mắt đã bao vây lấy hắn, khiến hắn thậm chí còn không kịp rút đi.
Nếu như là lúc trước, Diệp Mặc chỉ có thể trốn vào Thế giới trang vàng mà thôi, nhưng hiện tại thì những luồng kiếm quang tự bạo kia tuy rằng rất kinh khủng, nhưng Diệp Mặc cũng không hề cảm nhận được sự nguy cấp đến tính mạng trong trực giác của mình.
Từng đường kiếm cắt lên trên thân thể hắn một cách tán loạn, Diệp Mặc thậm chí còn nghe thấy được thanh âm áo giáp và da thịt của mình bị cắt xé. Chỉ là cái loại kiếm khí tự bạo lợi hại nhất này cũng chỉ có thể cắt xuống trên người hắn một vết xước mà thôi.
Cho dù là Diệp Mặc cũng phải cảm thán trước sự cường đại của tu vi luyện thể Thần Cảnh. Hiện giờ cho dù là hắn không phải là đối thủ của Ô Bân, thì Ô Bân cũng khó có thể nào giết hắn được.
Vô số kiếm quang tự bạo nhanh chóng phát ra từ bốn phía, để rồi biến mất cũng rất nhanh chóng. Chỉ trong chốc lát, thì toàn bộ kiếm quang tự bạo đã hoàn toàn biến mất.
Còn Ô Bân thì đang dùng vẻ mặt không thể tin được nhìn Diệp Mặc. Diệp Mặc ngoại trừ quần áo trên người bị phá nát đi một phần, trên cánh tay cũng có chút vết máu, và đầu tóc có chút rối loạn, thì có vẻ như là hắn cũng chẳng có vấn đề gì cả.
Đây là loại tu sĩ gì thế? Không ngờ lại có thể bình yên vô sự dưới bí thuật của mình? Da thịt của hắn cũng có vết rách, hơn nữa y phục cũng bị phá nát, vậy thì khẳng định là không phải nhờ có hiệu quả phòng ngự của pháp bảo, mà thuần túy chỉ là dùng cơ thể ngăn chặn kiếm quang của mình tự bạo.
Điều này sao có thể? Cho dù là tu sĩ cường đại nhất, cũng không thể nào không hao tổn một chút lông tóc trước bí thuật của mình được.
Hàng vạn đạo kiếm quang tự bạo có điểm khó khăn nhất cũng không phải là việc diệt sát mục tiêu, mà là dùng vạn đường kiếm quang này bao phủ lấy mục tiêu. Chỉ cần đối phương phản ứng nhanh chóng, trước khi vạn đường kiếm quang kịp bao vây lấy thì đã chạy ra ngoài. Nếu như vậy thì cho dù là vạn đường kiếm quang này tự bạo có lợi hại hơn nữa, cũng là công dã tràng mà thôi.
Diệp Mặc thực sự đã bị kiếm quang của y bao vây, thì lúc đó y đã khẳng định là thành công rồi. Nhưng lúc này y lại thấy Diệp Mặc bình yên vô sự đứng trước mặt mình, thì y sao có thể không chấn động được chứ? Có thể bình yên vô sự dưới vạn đường kiếm quang tự bạo, thì trừ phi là một cao thủ luyện thể, hơn nữa luyện thể còn phải đạt tới trình độ đỉnh cấp. Nhưng Ô Bân tuyệt đối không tin rằng Diệp Mặc là một cao thủ luyện thể đỉnh cấp.
Không đợi Ô Bân nói, thì Tử Đao của Diệp Mặc đã phóng ra, thậm chí Diệp Mặc còn nói một câu:
- Lần này tới lượt tao.
Ô Bân mặc dù là tu sĩ tu vi Hóa Chân tầng chín, nhưng y tuyệt đối không dám học theo Diệp Mặc trực tiếp đối kháng với công kích của đối phương. Chỉ là ý niệm đó mới chớp động trong đầu y, thì ánh đao tím hồng của Diệp Mặc đã đi tới trước mắt y rồi.
Trong nháy mắt Ô Bân liền phóng kiếm của mình ra, biến ảo thành một lá chắn mầu trắng che trước mặt.
Rắc...
Một thanh âm giòn tan vang lên khi ánh đao tím hồng va chạm với lá chắn mầu trắng của Ô Bân. Cái lá chắn kia liền xuất hiện vài lần gấp khúc, đồng thời lại một lần nữa phát ra một tiếng ‘Rắc rắc’ rồi biến mất không thấy đâu nữa. Lúc này một thanh bạch kiếm không chuôi bị ánh đao tím hồng đánh bay ra.
Ô Bân hoảng hốt. Ánh đao tím hồng này của Diệp Mặc có tốc độ thật sự là quá nhanh. Y vừa phóng thêm ra một tấm lá chắn, thì đã nghe thấy âm thanh ‘Răng rắc’ tan vỡ rồi.
Tấm lá chắn sau khi bị ánh đao tím hồng chém thành hai nửa, thì một dòng máu liền chảy ra.
- Thật là lợi hại...
Ô Bân lùi lại hơn mười bước, đập vào vách Hoàng kim đại điện, vẻ mặt kinh hãi nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc.
Thấy Diệp Mặc muốn đánh tiếp, thì Ô Bân bỗng nhiên giơ tay lên ngăn cản rồi nói:
- Đợi một chút, tao không phải là đối thủ của mày, tao cũng không trông cậy vào việc mày có thể tha cho tao. Bản lĩnh của anh cho dù là tại Vô Tâm Hải thì cũng có thể tung hoành vô địch rồi, vậy thì tại sao lại phải tới để giúp Kinh Trác Tương? Nếu như mày có thể cho tao biết, thì tao chết cũng được nhắm mắt.
Kinh Trác Tương xấu xí như vậy, nên Ô Bân tuyệt đối không tin là Diệp Mặc sẽ nhìn trúng cô ta rồi qua đây hỗ trợ.
Diệp Mặc cười lạnh:
- Tao không phải tới giúp Kinh Trác Tương, mà là tao tới để giết Ung Lam Y. Đương nhiên Kinh Học Thành cũng chính là bạn của tao.
- Kinh Học Thành thậm chí còn có một người bạn như mày sao...
Ô Bân dùng vẻ mặt tuyệt vọng, nói xong câu đó rồi thì toàn thân giống như là khúc củi khô, tản mát ra một loại khí tức tàn lụi.
Ô Bân vô thức kêu lên hai chữ, sau đó mới cảm giác được rằng lời nói của mình có vấn đề, liền ngừng lại không nói nữa mà quay sang nhìn về phía Diệp Mặc đang đứng bên cạnh Kinh Trác Tương. Kinh Trác Tương có thể đi tới đây, hiển nhiên là phải có quan hệ với người thanh niên bên cạnh cô.
Ô Bân nghi hoặc chính là cho dù hiện giờ thực lực của Thương Hải Điện đã hạ xuống mức thấp nhất, thì cũng không phải là thứ để cho người thanh niên trẻ kia có thể dễ dàng xông vào được? Lúc trước Thương Hải Điện còn có lục đại tu sĩ Hóa Chân, ngoài trừ ba vị điện chủ ra thì còn có hai vị cung phụng và chấp sự Ti Mộc Lân nữa.
Sau khi y liên kết với Ung Lam Y phát động nội biến, thì hai vị điện chủ đã bị giết, hai vị cung phụng thì bỏ đi, cuối cùng chỉ còn một mình Ti Mộc Lân ở lại bên cạnh y. Ti Mộc Lân cho dù chỉ là tu vi Hóa Chân tầng một, nhưng dẫu sao cũng là một tu sĩ Hóa Chân, sao tên thanh niên trẻ trước mặt này có thể ngăn cản được? Nếu không phải là đối phương có thể đối phó được, vậy thì vì sao đối phương có thể bình yên vô sự đi tới Hoàng kim đại điện này?
Ô Bân không kịp quản tới Kinh Trác Tương, thì thần thức đã muốn quét ra ngoài. Nhưng chỉ một khắc sau, thì sắc mặt của y liền đại biến, bởi vì y phát hiện được thần thức của mình không thể nào ra khỏi Hoàng kim đại điện này được. Nói cách khác, bên trong Hoàng kim đại điện này đã sớm có người bố trí một cái trận pháp rồi.
- Mày không cần phải dùng thần thức xem xét làm gì, thần thức của mày không thể nào đi ra ngoài được đâu. Tao đã bố trí một trận pháp bên ngoài đại điện này rồi.
Diệp Mặc thản nhiên nói.
Kinh Hải và Vương Hàn muốn đi liên hợp những tu sĩ còn lại của Thương Hải Điện, cho nên không đi cùng Diệp Mặc. Diệp Mặc đương nhiên cũng không muốn Ô Bân phát hiện loại chuyện này. Vì từ trong miệng của Vương Hàn, Diệp Mặc đã biết được ở Thương Hải Điện hiện giờ ngoại trừ tên Ti Mộc Lân ra thì chỉ còn có Ô Bân là tu sĩ Hóa Chân mà thôi. Ti Mộc Lân thì đã bị giết, cho nên Thương Hải Điện cũng không còn bất cứ một tu sĩ Hóa Chân nào nữa.
Kinh Hải là tu sĩ Kiếp Biến tầng bẩy hậu kỳ, hơn nữa còn có Vương Hàn là Kiếp Biến trung kỳ trợ giúp, lại thêm cờ hiệu của lão điện chủ thì hoàn toàn có thể thu hồi lại Thương Hải Điện.
- Tên gian tặc Ô Bân ngươi, cha ta và Thành thúc đã làm gì có lỗi với ngươi chứ? Vậy mà ngươi lại dẫn sói vào nhà, cấu kết với ác tặc Ung Lam Y diệt Thương Hải Điện chúng ta... Súc sinh...
Kinh Trác Tương thật sự biết mình không phải là đối thủ của Ô Bân. Nếu như cô có thể đánh thắng được Ô Bân thì nói không chừng là cô đã sớm động thủ rồi.
Sắc mặt của Ô Bân trở nên khó coi, nhưng cũng không hề để ý tới Kinh Trác Tương. Nếu như có thể quay ngược thời gian, thì y khẳng định là sẽ không làm chuyện ngu xuẩn kia nữa.
Thần thức của Diệp Mặc đảo qua trận pháp của mình, phát hiện tình huống của Kinh Hải và Vương Hàn ở bên ngoài dường như cũng không được tốt lắm. Cũng không phải là vì có người động thủ với họ, mà là lực hiệu triệu của bọn họ không đủ. Cho nên hắn lập tức nói với Kinh Trác Tương:
- Trác Tương, có lễ cô nên ra ngoài hỗ trợ đi. Ở đây để cho tôi đối phó là được rồi.
Kinh Trác Tương vừa nghe Diệp Mặc nói xong, thì lập tức hiểu được là Diệp Mặc muốn để cô ra ngoài thu phục những người cũ của Thương Hải Điện. Cho nên cô lập tức gật đầu đi ra ngoài mà không do dự.
Lúc này thì Ô Bân cũng hiểu được là ở bên ngoài đang có người động thủ rồi, cho nên Kinh Trác Tương còn chưa đi ra tới cửa điện, 'Chân nguyên thủ' của y đã vươn ra rồi. Y sao có thể để cho Kinh Trác Tương rời khỏi đại điện này được chứ?
Sau một khắc thì sắc mặt Ô Bân liền đại biến, vì Kinh Trác Tương không hề bị ảnh hưởng chút nào mà vẫn tiêu sái bước ra khỏi đại điện. Mà 'Chân nguyên thủ' của y thì lại giống như là trò đùa vậy, khi vẫn còn cách khá xa Kinh Trác Tương thì đã tiêu tán hoàn toàn rồi.
- 'Vực'... Mày là tu sĩ Hóa Chân?
Ô Bân đứng bật đậy, một luồng sáng mầu trắng đã hiện ra trong tay của y, đó là một cây bạch kiếm không có chuôi.
Diệp Mặc thản nhiên nói:
- Không phải là tu vi Hóa Chân? Thì mày nghĩ tại sao tao lại tới đây chứ?
Đồng thời Tử Đao cũng hiện ra trong tay Diệp Mặc. Diệp Mặc tuy rằng cũng tự phụ, nhưng cũng chỉ là một tu sĩ Hóa Chân tầng ba mà thôi. Hiện tại đối mặt với một tu sĩ Hóa Chân tầng chín, thì hắn cũng không thể khinh thường người ta tới mức không thèm dùng cả pháp bảo.
Tu sĩ Hóa Chân lợi hại hơn hắn trước đây cũng không phải là chưa từng có. Nào là Tác An Sơn, Thạch Đạp, thậm chí còn cái tên Ác Linh kia nữa, tất cả đều lợi hại hơn hắn.
Ở 'Vết nứt hư không' trong khốn trận của Thạch Đạp, nếu như không phải là Tác An Sơn bị trọng thương vừa hồi phục một phần, thì chính mình khẳng định không phải là đối thủ của lão ta. Còn tên Thạch Đạp kia thì cũng bị mình tính toán, khiến cho thực lực cũng chỉ còn lại phân nửa. Bằng không y càng có thể phát động nhiều thi khôi hơn, 'Vô ảnh' của mình cũng không thể nào giải quyết được, kết quả cuối cùng thì càng khó nói hơn.
Thế nhưng Diệp Mặc cũng biết, Tác An Sơn sở dĩ thông qua thông đạo phi thăng để chạy trốn là vì lão biết rằng nếu lúc đó lão còn lưu lại thì chắc chắn sẽ phải chết. Còn Thạch Đạp lúc đó thì hầu như là đã đánh mất năng lực chiến đấu, không thể nào liên thủ cùng lão được.
Chân nguyên và thần thức của Tác An Sơn cũng chỉ mới khôi phục được một bộ phận, nhưng thân vẫn đang bị hãm trong khốn trận, mình thì lại là một tông sư trận pháp. Cho nên lúc đó lão lựa chọn chạy trốn chính là quyết định chính xác nhất.
Nếu như Tác An Sơn không bị thương, thì bản thân Diệp Mặc hắn cho dù đã luyện thể tới Thần Cảnh rồi thì tối đa cũng chỉ có thể bảo đảm được mình không bị giết mà thôi. Còn như muốn giết Tác An Sơn thì chắc chắn là không thể nào.
Nhưng Ô Bân ở trước mặt này thì Diệp Mặc thấy tối đa là tu vi của y cũng chỉ ngang ngửa với Cảnh Học Minh. Nhưng dù là vậy thì Diệp Mặc cũng không có ý xem thường đối phương. Thạch Đạp của Hắc Thạch thành thì Diệp Mặc cũng đã từng có cảm giác như vậy, nhưng cuối cũng bản thân hắn xuýt chút nữa đã chết trong tay Thạch Đạp rồi.
Sau khi Ô Bân biết Diệp Mặc là tu sĩ Hóa Chân, thì không còn chút ý định lưu tình nào nữa. Bạch kiếm không chuôi được phóng ra, trong nháy mắt đã hóa thành hàng ngàn đạo kiếm quang rồi.
Những kiếm quang này xẹt qua người Diệp Mặc, nhưng cũng không ảnh hưởng tới hắn chút nào. Mà là trong chớp mặt liền bao phủ lấy hắn. Hiện giờ ở trước cửa đại điện chỉ còn có một đoàn kiếm quang mầu trắng lóng lánh.
Khi những kiếm quang này xuyên qua 'Vực' của mình, khiến Diệp Mặc cả kinh trong lòng. Tu Chân Giới quả nhiên là chuyện gì cũng có thể xảy ra, không ngờ lại có loại kiếm quang không bị ảnh hưởng bởi 'Vực' như thế này. Loại tốc độ và uy thế này, khiến Diệp Mặc cũng không kịp lấy ra 'Đại đỉnh tám cực' nữa.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm...
Mấy tiếng nổ liên tiếp vang lên, vô số đạo kiếm quang của Ô Bân khi nãy khiến Diệp Mặc trở tay không kịp lúc này đã phát nổ dưới sự khống chế của Ô Bân.
Sắc mặt của Ô Bân có chút tái nhợt, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm một hơi. Y vừa rồi đã sử dụng bí thuật của mình, đó là vì Diệp Mặc nếu đã dám tới đây, thì khẳng định không phải là kẻ đơn giản. Vừa rồi hắn không hề động chút nào đã có thể dùng 'Vực' hóa giải 'Chân nguyên thủ' của y, có nghĩa là đối phương chẳng những là tu sĩ Hóa Chân, mà còn không phải là loại tu sĩ Hóa Chân bình thường.
Lúc này Kinh Trác Tương đi ra ngoài hiển nhiên là vì muốn thu phục người của Thương Hải Điện, cho nên y nhất định phải giết Diệp Mặc trong thời gian ngắn nhất. Chỉ cần Diệp Mặc chết rồi, thì Kinh Trác Tương cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi.
Trăm ngàn đaọ chân nguyên và kiếm khí hình thành những luồng kiếm quang tự bạo, uy lực thực vô cùng kinh người. Những tiếng nổ ‘Ầm ầm’ khiến cho bên trong Hoàng kim đại điện cũng phải lay động một trận.
Diệp Mặc xác thực là không ngờ Ô Bân còn có loại bí thuật như thế này. Những luồng kiếm quang mầu trắng này trong nháy mắt đã bao vây lấy hắn, khiến hắn thậm chí còn không kịp rút đi.
Nếu như là lúc trước, Diệp Mặc chỉ có thể trốn vào Thế giới trang vàng mà thôi, nhưng hiện tại thì những luồng kiếm quang tự bạo kia tuy rằng rất kinh khủng, nhưng Diệp Mặc cũng không hề cảm nhận được sự nguy cấp đến tính mạng trong trực giác của mình.
Từng đường kiếm cắt lên trên thân thể hắn một cách tán loạn, Diệp Mặc thậm chí còn nghe thấy được thanh âm áo giáp và da thịt của mình bị cắt xé. Chỉ là cái loại kiếm khí tự bạo lợi hại nhất này cũng chỉ có thể cắt xuống trên người hắn một vết xước mà thôi.
Cho dù là Diệp Mặc cũng phải cảm thán trước sự cường đại của tu vi luyện thể Thần Cảnh. Hiện giờ cho dù là hắn không phải là đối thủ của Ô Bân, thì Ô Bân cũng khó có thể nào giết hắn được.
Vô số kiếm quang tự bạo nhanh chóng phát ra từ bốn phía, để rồi biến mất cũng rất nhanh chóng. Chỉ trong chốc lát, thì toàn bộ kiếm quang tự bạo đã hoàn toàn biến mất.
Còn Ô Bân thì đang dùng vẻ mặt không thể tin được nhìn Diệp Mặc. Diệp Mặc ngoại trừ quần áo trên người bị phá nát đi một phần, trên cánh tay cũng có chút vết máu, và đầu tóc có chút rối loạn, thì có vẻ như là hắn cũng chẳng có vấn đề gì cả.
Đây là loại tu sĩ gì thế? Không ngờ lại có thể bình yên vô sự dưới bí thuật của mình? Da thịt của hắn cũng có vết rách, hơn nữa y phục cũng bị phá nát, vậy thì khẳng định là không phải nhờ có hiệu quả phòng ngự của pháp bảo, mà thuần túy chỉ là dùng cơ thể ngăn chặn kiếm quang của mình tự bạo.
Điều này sao có thể? Cho dù là tu sĩ cường đại nhất, cũng không thể nào không hao tổn một chút lông tóc trước bí thuật của mình được.
Hàng vạn đạo kiếm quang tự bạo có điểm khó khăn nhất cũng không phải là việc diệt sát mục tiêu, mà là dùng vạn đường kiếm quang này bao phủ lấy mục tiêu. Chỉ cần đối phương phản ứng nhanh chóng, trước khi vạn đường kiếm quang kịp bao vây lấy thì đã chạy ra ngoài. Nếu như vậy thì cho dù là vạn đường kiếm quang này tự bạo có lợi hại hơn nữa, cũng là công dã tràng mà thôi.
Diệp Mặc thực sự đã bị kiếm quang của y bao vây, thì lúc đó y đã khẳng định là thành công rồi. Nhưng lúc này y lại thấy Diệp Mặc bình yên vô sự đứng trước mặt mình, thì y sao có thể không chấn động được chứ? Có thể bình yên vô sự dưới vạn đường kiếm quang tự bạo, thì trừ phi là một cao thủ luyện thể, hơn nữa luyện thể còn phải đạt tới trình độ đỉnh cấp. Nhưng Ô Bân tuyệt đối không tin rằng Diệp Mặc là một cao thủ luyện thể đỉnh cấp.
Không đợi Ô Bân nói, thì Tử Đao của Diệp Mặc đã phóng ra, thậm chí Diệp Mặc còn nói một câu:
- Lần này tới lượt tao.
Ô Bân mặc dù là tu sĩ tu vi Hóa Chân tầng chín, nhưng y tuyệt đối không dám học theo Diệp Mặc trực tiếp đối kháng với công kích của đối phương. Chỉ là ý niệm đó mới chớp động trong đầu y, thì ánh đao tím hồng của Diệp Mặc đã đi tới trước mắt y rồi.
Trong nháy mắt Ô Bân liền phóng kiếm của mình ra, biến ảo thành một lá chắn mầu trắng che trước mặt.
Rắc...
Một thanh âm giòn tan vang lên khi ánh đao tím hồng va chạm với lá chắn mầu trắng của Ô Bân. Cái lá chắn kia liền xuất hiện vài lần gấp khúc, đồng thời lại một lần nữa phát ra một tiếng ‘Rắc rắc’ rồi biến mất không thấy đâu nữa. Lúc này một thanh bạch kiếm không chuôi bị ánh đao tím hồng đánh bay ra.
Ô Bân hoảng hốt. Ánh đao tím hồng này của Diệp Mặc có tốc độ thật sự là quá nhanh. Y vừa phóng thêm ra một tấm lá chắn, thì đã nghe thấy âm thanh ‘Răng rắc’ tan vỡ rồi.
Tấm lá chắn sau khi bị ánh đao tím hồng chém thành hai nửa, thì một dòng máu liền chảy ra.
- Thật là lợi hại...
Ô Bân lùi lại hơn mười bước, đập vào vách Hoàng kim đại điện, vẻ mặt kinh hãi nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc.
Thấy Diệp Mặc muốn đánh tiếp, thì Ô Bân bỗng nhiên giơ tay lên ngăn cản rồi nói:
- Đợi một chút, tao không phải là đối thủ của mày, tao cũng không trông cậy vào việc mày có thể tha cho tao. Bản lĩnh của anh cho dù là tại Vô Tâm Hải thì cũng có thể tung hoành vô địch rồi, vậy thì tại sao lại phải tới để giúp Kinh Trác Tương? Nếu như mày có thể cho tao biết, thì tao chết cũng được nhắm mắt.
Kinh Trác Tương xấu xí như vậy, nên Ô Bân tuyệt đối không tin là Diệp Mặc sẽ nhìn trúng cô ta rồi qua đây hỗ trợ.
Diệp Mặc cười lạnh:
- Tao không phải tới giúp Kinh Trác Tương, mà là tao tới để giết Ung Lam Y. Đương nhiên Kinh Học Thành cũng chính là bạn của tao.
- Kinh Học Thành thậm chí còn có một người bạn như mày sao...
Ô Bân dùng vẻ mặt tuyệt vọng, nói xong câu đó rồi thì toàn thân giống như là khúc củi khô, tản mát ra một loại khí tức tàn lụi.
/2272
|