- Cũng được.
Diệu Huệ Trân không do dự đồng ý Lãm Kỳ Duyệt, cô đương nhiên biết Lãm Kỳ Duyệt nói sở dĩ muốn chia đều chỗ linh mạch kia, không phải là sợ mình, cũng không phải mình là người đến trước, mà là vì gã sợ Diệp Mặc.
Chỉ trong chốc lát, bốn đoạn linh mạch và một hồ Dưỡng Thần Tuyền cũng dược đám người này phân chia hết. Cung Tuyệt đứng một bên căm tức ghen tỵ lẫn lộn, nhưng cũng không dám nói nửa lời. Vừa nãy y có thể giữ lại được một mạng, cố nhiên có liên quan đến việc Diệp Mặc không phải là đến để giết y, cũng có liên quan đến việc hai người Đằng Hùng và Lãm Kỳ Duyệt cầu xin, lúc này y còn dám cần Dưỡng Thần Tuyền, đó mới là không biết sống chết là gì.
Nhưng Cung Tuyệt cũng biết Dưỡng Thần Tuyền đối với y có tác dụng lớn như nào, Thiên chướng ngũ lôi hợp của y thần thức càng mạnh thì lại càng lợi hại. Thứ tốt như này, lại không có phần của y, y làm sao có thể không ghen ghét tức giận cơ chứ?
Ngoại trừ Diệp Mặc, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị pháp bảo chuẩn bị lấy Dưỡng Thần Tuyền nơi này đi. Diệp Mặc sở dĩ không làm như vậy, không phải hắn không muốn làm như vậy, hắn còn muốn làm như vậy hơn bất cứ người nào trong này, nhưng hắn lại không thể làm như vậy được. Vì hắn còn chưa tìm được Hóa Thần Châu, Diệp Mặc tin chắc Hóa Thần Châu chính là ở chỗ hắn đang đứng, nhưng trước khi chưa tìm được Hóa Thần Châu, hắn cũng sẽ không lấy đi Dưỡng Thần Tuyền.
Lúc này Vực của hắn cũng không có thần thức nào có thể quét vào được, Diệp Mặc muốn tìm Hóa Thần Châu, làm sao có thể đến người khác dùng thần thức của mình quét đi quét lại trong địa bàn của hắn được?
Khiến cho mọi người kinh dị chính là, người đầu tiên lấy Dưỡng Thần Tuyền không phải ai khác, mà lại chính là Diệu Huệ Trân có tu vi thấp nhất. Diệu Huệ Trân chỉ trong tích tắc, đã thu được Dưỡng Thần Tuyền nơi khu vực của cô đang đứng rồi, sau đó lại nhảy đến ôm quyền nói với Diệp Mặc:
- Diệu Huệ Trân cám ơn Diệp đan vương đã ra tay, chỉ có điều hôm nay tôi có việc, cáo từ trước. Sau này nếu có thời gian, Diệu Huệ Trân nhất định sẽ đến cám ơn Diệp đan vương.
Diệp Mặc gật đầu, nhưng cũng không lên tiếng. Giữa hắn và người con gái này cũng chỉ là mối quan hệ lợi ích, sau này hắn cũng không muốn trông cậy vào sự giúp đỡ của Diệu Huệ Trân, người con gái này cũng đừng mong trông cậy gì vào hắn. Diệu Huệ Trân có thể trong thời gian ngắn lấy được dịch Dưỡng Thần Tuyền, rõ ràng có pháp bảo cực kì mạnh. Những tu sĩ uy tín lâu năm này quả nhiên không tầm thường, Diệp Mặc thậm chí nghi ngờ Diệu Huệ Trân còn nhiều tuổi hơn cả Lục Vô Hổ.
Diệu Huệ Trân cũng không tính Diệp Mặc có bao nhiêu thiện cảm với cô, cô sau khi nói xong câu này, lập tức phóng ra pháp bảo phi hành. Cô vô cùng biết rõ tình cảnh của mình, lúc này cô ỷ vào người khác không biết mối quan hệ giữa cô và Diệp Mặc thế nào, dựa thế vào chỗ này, một khi người khác biết được mối quan hệ giữa cô và Diệp Mặc cũng không phải như những gì mọi người đoán, thì cô cũng bị nguy hiểm. Cho nên pháp bảo của cô sau khi được phóng ra, chỉ trong tích tắc, liền biến mất trong tầm nhìn và tầm thần thức của mọi người.
Cung Tuyệt thấy vậy tròng mắt đỏ hoe, y quả thực rất muốn bây giờ đuổi theo, nhưng y lại nhìn Diệp Mặc đang đứng trong hồ Dưỡng Thần Tuyền, lại kìm nén hành động của mình, cũng không dám rời khỏi. Y sợ mình lúc này hành động không cẩn thận chút thôi, sẽ bị Diệp Mặc giết chết.
Cung Tuyệt cũng không biết, cho dù y lúc này trước mặt Diệp Mặc đánh nhau với Diệu Huệ Trân, thì Diệp Mặc cũng không vì chuyện này mà giết y, nhiều nhất cũng chỉ là vì lấy được lợi ích của Diệu Huệ Trân, nếu không Diệu Huệ Trân cũng chỉ thua thiệt mà thôi. Lúc này thời gian để Diệp Mặc tìm Hóa Thần Châu cũng không đủ, làm gì còn thời gian đi quản chuyện của Cung Tuyệt nữa?
Chỉ trong chốc lát, Giải Phong thu hồi Dưỡng Thần Tuyền của mình, lập tức cười ha hả, rõ ràng là vô cùng hài lòng. Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của gã lại đại biến, lập tức ôm quyền nói với Diệp Mặc:
- Diệp Mặc huynh đệ, trong nhà có chuyện, tôi phải đi trước đây, Diệp Mặc huynh đệ nếu có thời gian, thì đến đảo Nhân Trúc tôi chơi, cáo từ.
Nói xong Giải Phong dường như cũng không kịp đợi Diệp Mặc trả lời, liền mang theo một đường màu vàng biến mất.
Giải Phong vừa mới đi, Đằng Hùng và Lãm Kỳ Duyệt rối rít thu lại Dưỡng Thần Tuyền của mình. Mặc dù bọn họ không biết tại sao Diệp Mặc lại không thu lại Dưỡng Thần Tuyền, vẫn còn lần chần ở đây, nhưng hai người cũng không hỏi ý tứ của Diệp Mặc. Trực tiếp hướng về phía Diệp Mặc ôm quyền rồi cáo từ.
Cung Tuyệt lúc này cũng nắm được cơ hội, sau khi hai người kia rời đi rồi cũng cáo từ đi luôn.
Khi Cung Tuyệt còn trông cậy hai người có thể chia một chút Dưỡng Thần Tuyền của hai người họ cho mình, Đằng Hùng lại nói:
- Giao Đằng cung của tôi có chút chuyện, tôi về trước, gặp lại hai vị sau.
Nói xong cũng không đợi người khác nói chuyện, liền mang theo một đường độn quang rồi biến mất.
Lãm Kỳ Duyệt lại nhìn Cung Tuyệt nói:
- Cung đảo chủ, hôm nay Hoàng Thất bạn của tôi bị mất mạng rồi, tôi trong lòng có chút khó chịu, cũng không nói nhiều với Cung đằng chủ được nữa, khi nào rảnh rỗi thì chúng ta tụ họp sau.
Thấy Lãm Kỳ Duyệt cũng mang theo một đường độn quang biến mất, Cung Tuyệt tức giận nghiến răng kèn kẹt. Hoàng Thất cũng chết bao lâu rồi, cũng không thấy tên họ Lãm này buồn bã, lại buồn bã vào đúng lúc này, nhưng y cũng không có cách nào. Ở trong này, người ta không vì thấy người gặp nguy mà ra tay với y đã là may mắn lắm rồi, bây giờ chỉ hi vọng người khác lấy được đồ rồi phân chia cho mình chút đỉnh, Cung Tuyệt cảm thấy mình đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng sau đó Cung Tuyệt nhìn nơi mà lúc trước Diệu Huệ Trân rời đi, nghiến nghiến răng đuổi theo. Cho dù có một tia hi vọng, y cũng không muốn bỏ qua Dưỡng Thần Tuyền. Diệp Mặc y không dám khiêu khích, nhưng nữ tu Hóa Chân tầng thứ tư đó, mình đoán chừng cũng có thể ăn được.
Diệp Mặc dĩ nhiên không phải không muốn đi, hắn lúc này cũng vô cùng lo lắng. Hóa Thần Châu không ngờ lại giống như ẩn nấp vậy, căn bản cũng không tìm ra.
Dưỡng Thần Tuyền mặc dù quý giá, nhưng cũng có một ngày sẽ dùng hết, còn Hóa Thần Châu thì lại không như vậy. Nếu như hắn có Hóa Thần Châu rồi, dùng Hóa Thần Châu đặt dưới Khổ Trúc, thì sẽ thế nào?
Thần thức của Diệp Mặc lại tìm tòi mười mấy lần chỗ đáy hồ bạch ngọc mà mình đang đứng, nhưng cũng không tìm ra Hóa Thần Châu. Nhưng hắn tin rằng mình chắc hẳn cũng không đoán nhầm, vì hồ bạch ngọc trước mặt và mấy đoạn linh mạch xung quanh nó rõ ràng là dấu vết có người bố trí.
Nơi này không có Hóa Thần Châu, làm sao có thể bố trí được cục diện như vậy? Nếu như Hóa Thần Châu bị người khác lấy đi rồi, thì trong này làm gì còn một hồ Dưỡng Thần Tuyền như này nữa?
Dưới sự cực kỳ không cam lòng, thần thức của Diệp Mặc lại quét đến những khu vực còn lại, cũng không tìm ra được dấu vết của Hóa Thần Châu.
Diệp Mặc cực kỳ thất vọng, trực tiếp luyện chế ra một hồ ngọc cực lớn đặt trong thế giới trang vàng, sau đó thu hồi toàn bộ Dưỡng Thần Tuyền vào trong hồ ngọc đó.
Dịch Dưỡng Thần Tuyền sau khi được lấy đi, trong hồ ngọc lại càng hiện rõ, thần thức của Diệp Mặc quét đi quét lại, trong này quả thực không có bất kỳ Hóa Thần Châu nào.
Chẳng lẽ mình suy đoán sai thật sao? Nơi này căn bản không có Hóa Thần Châu?
Ngay lúc Diệp Mặc vẫn còn đang nghi ngờ, lại có hai đường độn quanh từ trên bầu trời Lạc Hồn Khư bay đến, chỉ có điều hai đường độn quang này vừa bay qua bầu trời trên Lạc Hồn Khư, lại vòng trở lại, rơi xuống bên cạnh hồ bạch ngọc mà Diệp Mặc đang đứng.
- Là anh?
Một người trong đó nhìn thấy Diệp Mặc bật thốt lên.
Diệp Mặc nhìn hai tu sĩ râu kẽm nhận ra mình trong lòng cười khẩy, người này đúng là có đường gã lại không đi. Ngày đó khi mình vừa mới tiễn Mông Kỳ, gặp được tên râu kẽm này đang truy sát Biên Phượng Tháp. Diệp Mặc nhớ rõ tên này có một pháp bảo hoa lựu màu đỏ, lúc đó gã mới chỉ là Kiếp Biến tầng thứ nhất, bây giờ đã là Kiếp Biến tầng thứ hai rồi, xem ra tu vi tiến triển cũng nhanh.
Một gã tu sĩ đầu tóc thưa thớt khác, khóe miệng nhếch lên, nhìn hình miệng có chút nhọn, vừa nhìn liền biết là một yêu tu. Chỉ có điều yêu tu này tu vi còn cao hơn nhiều so với tên tu sĩ râu kẽm kia, thậm chí đã là tu vi Kiếp Biến tầng thứ tư rồi.
- Anh biết người này?
Tên yêu tu tu vi Kiếp Biến tầng thứ tư nhìn người râu kẽm nghi ngờ hỏi.
Tên râu kẽm cười ha hả, chỉ vào Diệp Mặc nói:
- Người này chỉ là tu vi Ngưng Thể, anh không nhìn ra tu vi của hắn, chẳng qua chỉ là hắn ẩn giấu tu vi của mình mà thôi. Là một con kiến hôi thoát khỏi tay tôi mà thôi, không ngờ hôm nay lại gặp được hắn, lần này đáng đời hắn xui xẻo.
Tên râu kẽm này lúc trước bị Diệp Mặc và Biên Phượng Tháp liên thủ đuổi chạy, bây giờ lại nói ngược lại như vậy, hơn nữa sắc mặt lại bình thường, không có chút hổ thẹn nào.
Tên yêu tu kia uhm một tiếng, rõ ràng cũng không coi Diệp Mặc chỉ là một tu sĩ tu vi Ngưng Thể ra cái gì, chỉ chằm chằm nhìn hồ bạch ngọc nói:
- Tôi nghi ngờ trong hồ này có dịch Dưỡng Thần Tuyền, có một mùi hương là lạ ở đây.
Nói xong tên yêu tu đưa ngón tay bôi bôi một chút, rồi cho ngón tay đó vào trong miệng, ngay sau đó, sắc mặt gã đại biến nói:
- Quả nhiên là Dưỡng Thần Tuyền…
Ngay sau đó, ánh mắt của gã nhìn chằm chằm Diệp Mặc.
Khi tên yêu tu đó nói ra Dưỡng Thần Tuyền, tên tiểu tử râu kẽm kia cũng há hốc mồm, bây giờ yêu tu này không ngờ lại xác nhận đây chính là dịch Dưỡng Thần Tuyền, y lại càng kinh ngạc không ngừng. Phản ứng của y còn nhanh hơn tên yêu tu kia, lập tức nhìn Diệp Mặc quát hỏi:
- Nói, anh ở đây thu thập có phải là…
Diệp Mặc không đợi y nói hết lời, Tử Đao cũng đã được bổ ra. Đối phó với hai tu sĩ Kiếp Biến, Diệp Mặc căn bản cũng không cần dùng đến Tử Đao, nhưng Diệp Mặc chưa tìm ra được Hóa Thần Châu, trong lòng đã vô cùng buồn bực rồi, tên râu kẽm này không ngờ lại dám dài dòng trước mặt hắn, vậy thì chỉ có thể trách y xui xẻo. Lấy Tử Đao ra giết một tên Kiếp Biến nhỏ, căn bản chính là muốn giải tỏa stress trong lòng.
Thình thịch…
Tử Đao mang theo một đường cầu vồng hiện lên, phụt một cái một đường máu phun lên, đợi khi đường máu này biến mất rồi, tên râu kẽm vừa nãy lớn lối quát hỏi Diệp Mặc cũng biến mất trong không trung. Tảng đá xanh trên mặt đất ngoại trừ mấy đường chém sâu vài chục trượng, rãnh dài gần trăm trượng, thì cùng chẳng còn cái gì.
Một đao kia của Diệp Mặc biến một tên tu sĩ Kiếp Biến biến thành hư vô, bất luận là áo giáp hay là nhẫn trữ vật cũng không còn.
Tên yêu tu mỏ nhọn kia kinh hãi nhìn rãnh đao sâu trước mặt mình, lập tức ngây người ra, một chốc sau, gã mới tỉnh táo lại, vội vàng lùi bước nói với Diệp Mặc:
- Vãn bối không biết tiền bối ở nơi này, đã đắc tội, vãn bối này xin cáo lui…
Diệp Mặc làm gì có thể để gã chạy đi, một tia sét màu đen liền giáng xuống. Tên yêu tu Kiếp Biến tầng thứ tư thấy Diệp Mặc ra tay với gã, mặc dù sắc mặt trắng bệch, nhưng cũng vô cùng khôn khéo, vội vàng bóp nát một tấm phù lục, hơn nữa lại hét to:
- Anh không thể giết tôi, tôi là người của Bằng đảo…
Đừng nói Bằng đảo, Diệp Mặc đến thành chủ Tác An Sơn của Hắc Thạch thành cũng đánh, chỉ là Bằng đảo thôi có là cái gì? Tu sĩ Hóa Chân đỉnh phong Thiển Hải Cung một trong ba thế lực lớn nhất Vô Tâm Hải, cũng bị hắn đánh vào vết nứt hư không đấy thôi.
Diệu Huệ Trân không do dự đồng ý Lãm Kỳ Duyệt, cô đương nhiên biết Lãm Kỳ Duyệt nói sở dĩ muốn chia đều chỗ linh mạch kia, không phải là sợ mình, cũng không phải mình là người đến trước, mà là vì gã sợ Diệp Mặc.
Chỉ trong chốc lát, bốn đoạn linh mạch và một hồ Dưỡng Thần Tuyền cũng dược đám người này phân chia hết. Cung Tuyệt đứng một bên căm tức ghen tỵ lẫn lộn, nhưng cũng không dám nói nửa lời. Vừa nãy y có thể giữ lại được một mạng, cố nhiên có liên quan đến việc Diệp Mặc không phải là đến để giết y, cũng có liên quan đến việc hai người Đằng Hùng và Lãm Kỳ Duyệt cầu xin, lúc này y còn dám cần Dưỡng Thần Tuyền, đó mới là không biết sống chết là gì.
Nhưng Cung Tuyệt cũng biết Dưỡng Thần Tuyền đối với y có tác dụng lớn như nào, Thiên chướng ngũ lôi hợp của y thần thức càng mạnh thì lại càng lợi hại. Thứ tốt như này, lại không có phần của y, y làm sao có thể không ghen ghét tức giận cơ chứ?
Ngoại trừ Diệp Mặc, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị pháp bảo chuẩn bị lấy Dưỡng Thần Tuyền nơi này đi. Diệp Mặc sở dĩ không làm như vậy, không phải hắn không muốn làm như vậy, hắn còn muốn làm như vậy hơn bất cứ người nào trong này, nhưng hắn lại không thể làm như vậy được. Vì hắn còn chưa tìm được Hóa Thần Châu, Diệp Mặc tin chắc Hóa Thần Châu chính là ở chỗ hắn đang đứng, nhưng trước khi chưa tìm được Hóa Thần Châu, hắn cũng sẽ không lấy đi Dưỡng Thần Tuyền.
Lúc này Vực của hắn cũng không có thần thức nào có thể quét vào được, Diệp Mặc muốn tìm Hóa Thần Châu, làm sao có thể đến người khác dùng thần thức của mình quét đi quét lại trong địa bàn của hắn được?
Khiến cho mọi người kinh dị chính là, người đầu tiên lấy Dưỡng Thần Tuyền không phải ai khác, mà lại chính là Diệu Huệ Trân có tu vi thấp nhất. Diệu Huệ Trân chỉ trong tích tắc, đã thu được Dưỡng Thần Tuyền nơi khu vực của cô đang đứng rồi, sau đó lại nhảy đến ôm quyền nói với Diệp Mặc:
- Diệu Huệ Trân cám ơn Diệp đan vương đã ra tay, chỉ có điều hôm nay tôi có việc, cáo từ trước. Sau này nếu có thời gian, Diệu Huệ Trân nhất định sẽ đến cám ơn Diệp đan vương.
Diệp Mặc gật đầu, nhưng cũng không lên tiếng. Giữa hắn và người con gái này cũng chỉ là mối quan hệ lợi ích, sau này hắn cũng không muốn trông cậy vào sự giúp đỡ của Diệu Huệ Trân, người con gái này cũng đừng mong trông cậy gì vào hắn. Diệu Huệ Trân có thể trong thời gian ngắn lấy được dịch Dưỡng Thần Tuyền, rõ ràng có pháp bảo cực kì mạnh. Những tu sĩ uy tín lâu năm này quả nhiên không tầm thường, Diệp Mặc thậm chí nghi ngờ Diệu Huệ Trân còn nhiều tuổi hơn cả Lục Vô Hổ.
Diệu Huệ Trân cũng không tính Diệp Mặc có bao nhiêu thiện cảm với cô, cô sau khi nói xong câu này, lập tức phóng ra pháp bảo phi hành. Cô vô cùng biết rõ tình cảnh của mình, lúc này cô ỷ vào người khác không biết mối quan hệ giữa cô và Diệp Mặc thế nào, dựa thế vào chỗ này, một khi người khác biết được mối quan hệ giữa cô và Diệp Mặc cũng không phải như những gì mọi người đoán, thì cô cũng bị nguy hiểm. Cho nên pháp bảo của cô sau khi được phóng ra, chỉ trong tích tắc, liền biến mất trong tầm nhìn và tầm thần thức của mọi người.
Cung Tuyệt thấy vậy tròng mắt đỏ hoe, y quả thực rất muốn bây giờ đuổi theo, nhưng y lại nhìn Diệp Mặc đang đứng trong hồ Dưỡng Thần Tuyền, lại kìm nén hành động của mình, cũng không dám rời khỏi. Y sợ mình lúc này hành động không cẩn thận chút thôi, sẽ bị Diệp Mặc giết chết.
Cung Tuyệt cũng không biết, cho dù y lúc này trước mặt Diệp Mặc đánh nhau với Diệu Huệ Trân, thì Diệp Mặc cũng không vì chuyện này mà giết y, nhiều nhất cũng chỉ là vì lấy được lợi ích của Diệu Huệ Trân, nếu không Diệu Huệ Trân cũng chỉ thua thiệt mà thôi. Lúc này thời gian để Diệp Mặc tìm Hóa Thần Châu cũng không đủ, làm gì còn thời gian đi quản chuyện của Cung Tuyệt nữa?
Chỉ trong chốc lát, Giải Phong thu hồi Dưỡng Thần Tuyền của mình, lập tức cười ha hả, rõ ràng là vô cùng hài lòng. Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của gã lại đại biến, lập tức ôm quyền nói với Diệp Mặc:
- Diệp Mặc huynh đệ, trong nhà có chuyện, tôi phải đi trước đây, Diệp Mặc huynh đệ nếu có thời gian, thì đến đảo Nhân Trúc tôi chơi, cáo từ.
Nói xong Giải Phong dường như cũng không kịp đợi Diệp Mặc trả lời, liền mang theo một đường màu vàng biến mất.
Giải Phong vừa mới đi, Đằng Hùng và Lãm Kỳ Duyệt rối rít thu lại Dưỡng Thần Tuyền của mình. Mặc dù bọn họ không biết tại sao Diệp Mặc lại không thu lại Dưỡng Thần Tuyền, vẫn còn lần chần ở đây, nhưng hai người cũng không hỏi ý tứ của Diệp Mặc. Trực tiếp hướng về phía Diệp Mặc ôm quyền rồi cáo từ.
Cung Tuyệt lúc này cũng nắm được cơ hội, sau khi hai người kia rời đi rồi cũng cáo từ đi luôn.
Khi Cung Tuyệt còn trông cậy hai người có thể chia một chút Dưỡng Thần Tuyền của hai người họ cho mình, Đằng Hùng lại nói:
- Giao Đằng cung của tôi có chút chuyện, tôi về trước, gặp lại hai vị sau.
Nói xong cũng không đợi người khác nói chuyện, liền mang theo một đường độn quang rồi biến mất.
Lãm Kỳ Duyệt lại nhìn Cung Tuyệt nói:
- Cung đảo chủ, hôm nay Hoàng Thất bạn của tôi bị mất mạng rồi, tôi trong lòng có chút khó chịu, cũng không nói nhiều với Cung đằng chủ được nữa, khi nào rảnh rỗi thì chúng ta tụ họp sau.
Thấy Lãm Kỳ Duyệt cũng mang theo một đường độn quang biến mất, Cung Tuyệt tức giận nghiến răng kèn kẹt. Hoàng Thất cũng chết bao lâu rồi, cũng không thấy tên họ Lãm này buồn bã, lại buồn bã vào đúng lúc này, nhưng y cũng không có cách nào. Ở trong này, người ta không vì thấy người gặp nguy mà ra tay với y đã là may mắn lắm rồi, bây giờ chỉ hi vọng người khác lấy được đồ rồi phân chia cho mình chút đỉnh, Cung Tuyệt cảm thấy mình đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng sau đó Cung Tuyệt nhìn nơi mà lúc trước Diệu Huệ Trân rời đi, nghiến nghiến răng đuổi theo. Cho dù có một tia hi vọng, y cũng không muốn bỏ qua Dưỡng Thần Tuyền. Diệp Mặc y không dám khiêu khích, nhưng nữ tu Hóa Chân tầng thứ tư đó, mình đoán chừng cũng có thể ăn được.
Diệp Mặc dĩ nhiên không phải không muốn đi, hắn lúc này cũng vô cùng lo lắng. Hóa Thần Châu không ngờ lại giống như ẩn nấp vậy, căn bản cũng không tìm ra.
Dưỡng Thần Tuyền mặc dù quý giá, nhưng cũng có một ngày sẽ dùng hết, còn Hóa Thần Châu thì lại không như vậy. Nếu như hắn có Hóa Thần Châu rồi, dùng Hóa Thần Châu đặt dưới Khổ Trúc, thì sẽ thế nào?
Thần thức của Diệp Mặc lại tìm tòi mười mấy lần chỗ đáy hồ bạch ngọc mà mình đang đứng, nhưng cũng không tìm ra Hóa Thần Châu. Nhưng hắn tin rằng mình chắc hẳn cũng không đoán nhầm, vì hồ bạch ngọc trước mặt và mấy đoạn linh mạch xung quanh nó rõ ràng là dấu vết có người bố trí.
Nơi này không có Hóa Thần Châu, làm sao có thể bố trí được cục diện như vậy? Nếu như Hóa Thần Châu bị người khác lấy đi rồi, thì trong này làm gì còn một hồ Dưỡng Thần Tuyền như này nữa?
Dưới sự cực kỳ không cam lòng, thần thức của Diệp Mặc lại quét đến những khu vực còn lại, cũng không tìm ra được dấu vết của Hóa Thần Châu.
Diệp Mặc cực kỳ thất vọng, trực tiếp luyện chế ra một hồ ngọc cực lớn đặt trong thế giới trang vàng, sau đó thu hồi toàn bộ Dưỡng Thần Tuyền vào trong hồ ngọc đó.
Dịch Dưỡng Thần Tuyền sau khi được lấy đi, trong hồ ngọc lại càng hiện rõ, thần thức của Diệp Mặc quét đi quét lại, trong này quả thực không có bất kỳ Hóa Thần Châu nào.
Chẳng lẽ mình suy đoán sai thật sao? Nơi này căn bản không có Hóa Thần Châu?
Ngay lúc Diệp Mặc vẫn còn đang nghi ngờ, lại có hai đường độn quanh từ trên bầu trời Lạc Hồn Khư bay đến, chỉ có điều hai đường độn quang này vừa bay qua bầu trời trên Lạc Hồn Khư, lại vòng trở lại, rơi xuống bên cạnh hồ bạch ngọc mà Diệp Mặc đang đứng.
- Là anh?
Một người trong đó nhìn thấy Diệp Mặc bật thốt lên.
Diệp Mặc nhìn hai tu sĩ râu kẽm nhận ra mình trong lòng cười khẩy, người này đúng là có đường gã lại không đi. Ngày đó khi mình vừa mới tiễn Mông Kỳ, gặp được tên râu kẽm này đang truy sát Biên Phượng Tháp. Diệp Mặc nhớ rõ tên này có một pháp bảo hoa lựu màu đỏ, lúc đó gã mới chỉ là Kiếp Biến tầng thứ nhất, bây giờ đã là Kiếp Biến tầng thứ hai rồi, xem ra tu vi tiến triển cũng nhanh.
Một gã tu sĩ đầu tóc thưa thớt khác, khóe miệng nhếch lên, nhìn hình miệng có chút nhọn, vừa nhìn liền biết là một yêu tu. Chỉ có điều yêu tu này tu vi còn cao hơn nhiều so với tên tu sĩ râu kẽm kia, thậm chí đã là tu vi Kiếp Biến tầng thứ tư rồi.
- Anh biết người này?
Tên yêu tu tu vi Kiếp Biến tầng thứ tư nhìn người râu kẽm nghi ngờ hỏi.
Tên râu kẽm cười ha hả, chỉ vào Diệp Mặc nói:
- Người này chỉ là tu vi Ngưng Thể, anh không nhìn ra tu vi của hắn, chẳng qua chỉ là hắn ẩn giấu tu vi của mình mà thôi. Là một con kiến hôi thoát khỏi tay tôi mà thôi, không ngờ hôm nay lại gặp được hắn, lần này đáng đời hắn xui xẻo.
Tên râu kẽm này lúc trước bị Diệp Mặc và Biên Phượng Tháp liên thủ đuổi chạy, bây giờ lại nói ngược lại như vậy, hơn nữa sắc mặt lại bình thường, không có chút hổ thẹn nào.
Tên yêu tu kia uhm một tiếng, rõ ràng cũng không coi Diệp Mặc chỉ là một tu sĩ tu vi Ngưng Thể ra cái gì, chỉ chằm chằm nhìn hồ bạch ngọc nói:
- Tôi nghi ngờ trong hồ này có dịch Dưỡng Thần Tuyền, có một mùi hương là lạ ở đây.
Nói xong tên yêu tu đưa ngón tay bôi bôi một chút, rồi cho ngón tay đó vào trong miệng, ngay sau đó, sắc mặt gã đại biến nói:
- Quả nhiên là Dưỡng Thần Tuyền…
Ngay sau đó, ánh mắt của gã nhìn chằm chằm Diệp Mặc.
Khi tên yêu tu đó nói ra Dưỡng Thần Tuyền, tên tiểu tử râu kẽm kia cũng há hốc mồm, bây giờ yêu tu này không ngờ lại xác nhận đây chính là dịch Dưỡng Thần Tuyền, y lại càng kinh ngạc không ngừng. Phản ứng của y còn nhanh hơn tên yêu tu kia, lập tức nhìn Diệp Mặc quát hỏi:
- Nói, anh ở đây thu thập có phải là…
Diệp Mặc không đợi y nói hết lời, Tử Đao cũng đã được bổ ra. Đối phó với hai tu sĩ Kiếp Biến, Diệp Mặc căn bản cũng không cần dùng đến Tử Đao, nhưng Diệp Mặc chưa tìm ra được Hóa Thần Châu, trong lòng đã vô cùng buồn bực rồi, tên râu kẽm này không ngờ lại dám dài dòng trước mặt hắn, vậy thì chỉ có thể trách y xui xẻo. Lấy Tử Đao ra giết một tên Kiếp Biến nhỏ, căn bản chính là muốn giải tỏa stress trong lòng.
Thình thịch…
Tử Đao mang theo một đường cầu vồng hiện lên, phụt một cái một đường máu phun lên, đợi khi đường máu này biến mất rồi, tên râu kẽm vừa nãy lớn lối quát hỏi Diệp Mặc cũng biến mất trong không trung. Tảng đá xanh trên mặt đất ngoại trừ mấy đường chém sâu vài chục trượng, rãnh dài gần trăm trượng, thì cùng chẳng còn cái gì.
Một đao kia của Diệp Mặc biến một tên tu sĩ Kiếp Biến biến thành hư vô, bất luận là áo giáp hay là nhẫn trữ vật cũng không còn.
Tên yêu tu mỏ nhọn kia kinh hãi nhìn rãnh đao sâu trước mặt mình, lập tức ngây người ra, một chốc sau, gã mới tỉnh táo lại, vội vàng lùi bước nói với Diệp Mặc:
- Vãn bối không biết tiền bối ở nơi này, đã đắc tội, vãn bối này xin cáo lui…
Diệp Mặc làm gì có thể để gã chạy đi, một tia sét màu đen liền giáng xuống. Tên yêu tu Kiếp Biến tầng thứ tư thấy Diệp Mặc ra tay với gã, mặc dù sắc mặt trắng bệch, nhưng cũng vô cùng khôn khéo, vội vàng bóp nát một tấm phù lục, hơn nữa lại hét to:
- Anh không thể giết tôi, tôi là người của Bằng đảo…
Đừng nói Bằng đảo, Diệp Mặc đến thành chủ Tác An Sơn của Hắc Thạch thành cũng đánh, chỉ là Bằng đảo thôi có là cái gì? Tu sĩ Hóa Chân đỉnh phong Thiển Hải Cung một trong ba thế lực lớn nhất Vô Tâm Hải, cũng bị hắn đánh vào vết nứt hư không đấy thôi.
/2272
|