Diệp Mặc biết được tung tích của mẹ Tô Tĩnh Văn, thần thức lập tức quét ra ngoài, rất nhanh hắn liền tìm được bệnh viên Minh Hinh gần ngoại ô thành phố. Bệnh viện này mặc dù không ở trong thành phố, nhưng lại vô cùng xa hoa, rõ ràng là bệnh viện cao cấp.
Sau khi biết được tung tích của mẹ Tô Tĩnh Văn, Diệp Mặc cũng không muốn nói nhiều với Tô My nữa, hắn quay người đi ra ngoài. Những người đứng xem náo nhiệt bên cạnh, không người nào cảm nhận được Diệp Mặc đã bước ra ngoài.
Diệp Mặc không sử dụng thủ đoạn nghịch thiên, đột nhiên biến mất, vì như vậy quá không hợp thói thường rồi. Nhưng sau khi Diệp Mặc bước ra khỏi đám đông đó rồi, lại có một người nữa cản trước mặt hắn lại.
- Diệp thí chủ sát tính quá nặng rồi, đi tĩnh tu với lão nạp một thời gian ngắn đi.
Một giọng nói ôn hòa lại vang lên trước mặt Diệp Mặc.
Nhìn rõ người nói chuyện này là vị hòa thượng mà mình quen biết, Diệp Mặc có chút im lặng. Mình sau khi quay trở về, chỉ giết mấy người Tây Đường, thì sát tính đã quá nặng rồi, lão hòa thượng này cũng quá cố chấp rồi. Nhưng Diệp Mặc cũng có chút kỳ lạ, chuyện hắn giết mấy người nhà Đông Phương mới chỉ là tối hôm qua, hòa thượng Ngộ Đạo này sao lại biết?
- Lão hòa thượng, lâu rồi không gặp.
Diệp Mặc mỉm cười. Hòa thượng Ngộ Đạo năm đó cũng chưa chắc đã là đối thủ của mình, bây giờ hắn thậm chí không động, cũng có thể dễ dàng giết chết được cao nhân trước mặt này. Nhưng ấn tượng của Diệp Mặc về lão hòa thượng thích chõ mõm vào việc người khác này cũng không tệ lắm, cũng không động thủ với lão, chỉ hỏi một câu nói:
- Lão hòa thượng, tôi bây giờ có chuyện phải làm, nếu lão muốn tìm tôi, thì đi đến bệnh viên Minh Hinh trước đi, nếu không tôi cũng không đợi lão đâu.
- Thiện tai, Diệp thí chủ e rằng lúc này cũng không có cách nào đi được nữa rồi.
Ngộ Đạo nói xong không ngờ lại giơ tay ra chộp lấy cổ tay Diệp Mặc.
Diệp Mặc thấy Ngộ Đạo ra tay, liền biết tu vi của Ngộ Đạo tăng lên nhiều rồi, thậm chí cũng không kém chút nào so với Ly Thành ở tiểu thế giới kia. Nhưng bây giờ hắn không có thời gian nói nhiều với lão hòa thượng này, lại sải bước ra ngoài.
Ngộ Đạo thấy Diệp Mặc vẫn còn muốn rời khỏi nơi này, căn bản cũng không thèm để ý, lão cho rằng Diệp Mặc muốn rời đi trước mặt lão, căn bản đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng sau đó lão lại đứng ngây ra, tay lão chộp không còn gì nữa, còn Diệp Mặc sớm đã mất hình mất dạng rồi. Lão quay một vòng, cũng không còn bất kỳ bóng dáng nào của Diệp Mặc nữa.
Mà lúc này bên tai lão vẫn còn tiếng của Diệp Mặc truyền đến:
- Lão hòa thượng, mấy người tối qua tôi giết đều là trừng phạt đúng tội, lão hòa thượng đừng vì như vậy mà cho là tôi giết nhầm chứ?
Ngộ Đạo hòa thượng lập tức kinh hãi không ngừng, trong nháy mắt lão liền biết được tu vi của Diệp Mặc cũng đã không như những gì lão nghĩ nữa rồi, khác biệt căn bản không phải có thể tính được. Lão nghe thấy Diệp Mặc nói tối qua giết vài người, lập tức cảm thấy suy đoán của mình có chút nhầm lẫn rồi. Sau đó lão cũng biến mất trong đám người đó, đi về phía bệnh viện Minh Hinh.
- Haizz, người đâu?
Người phụ nữ đi cùng Tô My thấy Diệp Mặc trong nháy mắt biến mất, lập tức kinh ngạc hỏi.
- Hừ. Người này vẫn quỷ quỷ quái quái như vậy.
Tô My mặc dù cũng nghi ngờ tại sao lại không thấy tăm hơi Diệp Mặc đâu nữa, rồi bất mãn nói.
- Mạc đại sưu đến bệnh viện Minh Hinh rồi.
Cuối cùng người đàn ông trung niên kia lại là phản ứng nhanh nhất, lập tức bật thốt lên nói. Nói xong, anh ta lại vội vàng đi, rõ ràng anh ta cũng đi đến bệnh viện Minh Hinh.
Ngoài Ngộ Đạo hòa thượng ra, những người còn lại mặc dù không thấy tung tích của Diệp Mặc, cũng không kinh ngạc lắm, dù sao trên con phố này có rất nhiều người, ai biết được Diệp Mặc chen chúc vào chỗ nào?
…
Bệnh viện Minh Hinh, Diệp Mặc trong một phòng cao cấp nhất của bệnh viện thấy Mục An thân hình gầy gò ốm yếu. Trong lòng cũng thầm cảm thán. Trong Tu Chân giới Đường Mộng Nhiêu còn lớn tuổi hơn nhiều so với Mục An, nhưng Đường Mộng Nhiêu lại trẻ trung như vậy, còn Mục An thì lại đang lâm vào trạng thái hấp hối như này.
- Là Văn Văn quay về rồi sao?
Mục An mặc dù cũng sắp qua đời rồi, nhưng Diệp Mặc tiến vào bà không ngờ lại biết, bà mở mắt nhìn Diệp Mặc, lập tức muốn cố gắng ngồi dậy.
Diệp Mặc mặc dù rất muốn lấy đan dược ra cho Mục An ăn, nhưng lúc này hắn mới phát hiện ra mình lấy ra ở đây cũng không tiện lắm.
Bất luận là Giáp Tử đan, Tẩy Tủy đan hay là Duẩn Ích đan, đều là trừ độc tẩy tủy, sau khi ăn rồi lập tức sẽ rửa sạch những độc tố bẩn trong cơ thể. Duẩn Ích đan chẳng những có thể trừ độc, hơn nữa đối với các độc tố trong cơ thể con người cũng có thể loại trừ hết được. Một khi tẩy tủy, ai giúp Mục An tắm táp, đây là một vấn đề lớn. Sớm biết thế này thì dẫn Tô My cùng đến đây rồi.
- Tĩnh Văn vẫn chưa về, cô ấy rất tốt, con về thăm dì trước.
Diệp Mặc phát hiện ra mẹ của Tô Tĩnh Văn mặc dù bệnh nặng, nhưng mắt vẫn rất sáng, cho dù hắn không nói câu này, thì mẹ cũng Tô Tĩnh Văn cũng có thể phản ứng lại được.
- Anh là Diệp Mặc? Đại sư phù lục kia…
Mục An không ngờ lại nhận ra Diệp Mặc, lập tức có chút kinh ngạc thốt lên, bà cũng biết con gái của mình rất si tình với Diệp Mặc, sau đó đi tìm hắn rồi.
Nhưng ngay sau đó bà lại hỏi một câu:
- Tĩnh Văn nhà tôi tốt chứ? Nó tìm được anh chưa? Về chưa?
Diệp Mặc nghe thấy vậy, bỗng nhiên nhớ ra ngày tuyết bay phất phơ kia. Tô Tĩnh Văn suýt chút nữa chết trên đường ở một thành phố nhỏ ở đại lục Lạc Nguyệt, hóa ra Tĩnh Văn trên đường tìm mình, mẹ của cô cũng biết. Chỉ có điều sợ con gái của mình không hài lòng, cho nên Mục An mới không nói ra mà thôi. Diệp Mặc bỗng nhiên sống mũi cay cay, nếu như Tĩnh Văn chết ở đại lục Lạc Nguyệt thật, thì hắn quay về làm sao có thể đối diện với mẹ của Tĩnh Văn đây?
Thấy mẹ của Tô Tĩnh Văn ánh mắt chờ đợi, Diệp Mặc ngồi xuống dùng chân nguyên chữa trị khí tức rối loạn trong cơ thể Mục An, lúc này mới nói:
- Dì yên tâm đi. Tĩnh Văn và con sống cùng nhau, lần này cô ấy không về, đợi sau này chắc chắn sẽ về thăm dì.
Mẹ của Tô Tĩnh Văn trong mắt lộ ra tia thất vọng, nhưng ngay sau đó lại nói:
- Anh phải đối xử tử tế với Tĩnh Văn, nó tính tính tùy hứng, chuyện nhận thức đúng sai thì ai cũng không kéo lại được…
Dừng một chút, bà lại nói tiếp:
- Nghe nói anh còn có hai vợ nữa?
Diệp Mặc lúng túng gật đầu, không nói gì. Nói ra, thì hắn cũng không chỉ có hai người vợ.
Mẹ của Tô Tĩnh Văn thở dài nói:
- Tĩnh Văn khăng khăng muốn yêu anh, nó là người đến sau, anh đừng coi thường nó, haizz…
Diệp Mặc cũng không biết nói gì, Tĩnh Văn cũng không còn nhỏ nữa, nhưng trong mắt mẹ cô, thì cũng mãi mãi là đứa trẻ mà thôi.
- Tĩnh Văn bây giờ ở đâu? Tôi sắp đi rồi, muốn gặp nó một lần.
Mặc dù biết con gái mình không ở đây, nhưng Mục An vẫn không kìm chế được mà nói ra.
Diệp Mặc nghĩ đợi lúc nữa sẽ xem bệnh cho Mục An, đành phải nói thật:
- Tĩnh Văn bây giờ ở một chỗ tu tiên, đợi cô ấy sau khi tu luyện thành rồi, thì có thể quay về thăm dì.
Vì để cho mẹ của Tĩnh Văn hiểu rõ hơn, Diệp Mặc cố ý đem giới Tu Chân đổi thành Tu Tiên.
- Anh…
Cho dù Mục An biết Diệp Mặc có bản lĩnh làm ra phù lục, nhưng nghe thấy Diệp Mặc nói Tĩnh Văn đang Tu Tiên thì tự nhiên thở gấp, rồi hôn mê bất tỉnh.
Diệp Mặc không thể làm gì khác hơn là chuyển một chút chân nguyên cho mẹ của Tô Tĩnh Văn, có chút bất đắc dĩ nói:
- Dì, con nói đều là sự thật mà.
Thấy mẹ của Tô Tĩnh Văn lại có chút hơi thở, Diệp Mặc vội vàng nói:
- Dì cảm thấy có phải dễ thở hơn lúc trước nhiều rồi không, vì đây là chân nguyên chữa trị của Tu Tiên giới.
Nói xong Diệp Mặc không đợi mẹ của Tô Tĩnh Văn nói tiếp, hắn vội lất ra thủy tinh cầu mà lúc trước Tô Tĩnh Văn thăng cấp lên Hư Thần đưa cho bà nói:
- Dì à, nếu như dì không tin, dì nhìn xem đây là lúc Tô Tĩnh Văn tu luyện thành công, ghi chép trong thủy tinh cầu của con.
Mục An nhìn thấy Tô Tĩnh Văn độ qua lôi kiếp trong thủy tinh cầu ở Vô Tâm Hải lại khoan khoái bay lượn, lập tức ngây dại. Con gái mình lại còn trẻ trung hơn ngày trước nữa, thậm chí còn xinh đẹp hơn. Chẳng lẽ đúng là có Tu Tiên thật sao? Con gái mình bây giờ là một tiên nhân sao?
Nhưng ngay sau đó bà liền hiểu ra, bà đau khổ nói với Diệp Mặc:
- Anh không cần phải dùng hình ảnh chắp ghép trên máy tính lừa tôi nữa, Tĩnh Văn là cốt nhục của tôi, anh nói cho tôi biết đi, nó đang ở đâu rồi?
Diệp Mặc cực kỳ im lặng, đành phải nói:
- Dì à, dì nhìn xem con có thay đổi gì không, con cũng Tu Tiên, cho nên nhìn con mới trẻ tuổi như này.
- Hả…
Mục An lúc này mới nhớ ra lần trước khi gặp Diệp Mặc cũng là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi, bây giờ hắn vẫn còn trẻ trung như vậy, chẳng lẽ lại là Tu Tiên thật?
Nhưng bà ngay sau đó lại hiểu ra Diệp Mặc là một đại sư phù lục, có chút bản lĩnh gìn giữ dung mạo cũng rất có khả năng. Bà cố gắng bình tĩnh lại, sau đó lại nói với Diệp Mặc:
- Diệp Mặc, tôi chỉ muốn biết con gái bây giờ ở đâu, anh đừng gạt tôi Tu Tiên cái gì đó nữa. Được, cho dù con gái Tu Tiên, tôi muốn gặp nó cũng có thể đúng không.
Thấy Diệp Mặc không còn lời nào để nói, Mục An lại càng khẳng định suy đoán của mình không nhầm, bà có chút buồn bã nói:
- Anh nói anh là một tiên nhân rồi, được, vậy thì anh chữa khỏi bệnh cho tôi đi, để tôi quay về bộ dạng trẻ tuổi trước kia. Anh đến bệnh của một bà già cũng không chữa lành được, cần gì phải lừa gạt tôi là tiên nhân? Tôi biết anh là đại sư phù lục, bây giờ tôi có tinh thần này, cũng là vì anh vừa nãy chữa cho tôi. Nhưng, tôi quả thực rất nhớ con gái của tôi, Diệp Mặc, coi như Mục An tôi cầu xin anh, để tôi gặp con gái tôi đi.
Diệp Mặc nghe vậy trong lòng có chút chua xót, hắn biết tình cảm của hai mẹ con Tô Tĩnh Văn rất thân thiết, đến cha của Tô Tĩnh Văn cũng không hỏi han gì đến hai người họ, một lòng lao vào quan trường.
Nếu như bây giờ có thể, hắn quả thực cũng muốn dẫn Mục An đến gặp Tô Tĩnh Văn, nhưng Diệp Mặc biết hắn không có bản lĩnh xé rách hư không, lại càng không có pháp bảo phi hành từ trái đất bay đến Lạc Nguyệt.
Thấy mẹ Tô Tĩnh Văn nhìn mình Diệp Mặc lại ngưng trọng nói:
- Dì à, con có thể làm cho dì trở về bộ dạng của mấy chục năm trước, cũng có thể chữa bệnh cho dì được, thậm chí trước sau cũng chưa đến một tiếng đồng hồ. Nhưng bây giờ con không thể giúp dì chữa bệnh ngay trong này được, một khi dì khôi phục lại bộ dạng trẻ trung ngày trước, thì chẳng phải có chấn động cực lớn sao?
Mục An cười một chút, nhưng sắc mặt lại không có chút cười nào, bà giống như đang nghe một tên lừa gạt diễn kịch vậy, đợi Diệp Mặc nói xong mới chằm chằm nhìn Diệp Mặc từng câu từng chữ nói:
- Anh giúp tôi chữa bệnh đi, nếu anh có thể trong vòng một tiếng có thể giúp tôi khôi phục được bộ dạng ngày trước, thì tôi sẽ tin những gì anh nói là thật. Nếu không, bất luận Văn Văn của tôi sống hay chết, anh cũng cần phải nói thật cho tôi biết.
Sau khi biết được tung tích của mẹ Tô Tĩnh Văn, Diệp Mặc cũng không muốn nói nhiều với Tô My nữa, hắn quay người đi ra ngoài. Những người đứng xem náo nhiệt bên cạnh, không người nào cảm nhận được Diệp Mặc đã bước ra ngoài.
Diệp Mặc không sử dụng thủ đoạn nghịch thiên, đột nhiên biến mất, vì như vậy quá không hợp thói thường rồi. Nhưng sau khi Diệp Mặc bước ra khỏi đám đông đó rồi, lại có một người nữa cản trước mặt hắn lại.
- Diệp thí chủ sát tính quá nặng rồi, đi tĩnh tu với lão nạp một thời gian ngắn đi.
Một giọng nói ôn hòa lại vang lên trước mặt Diệp Mặc.
Nhìn rõ người nói chuyện này là vị hòa thượng mà mình quen biết, Diệp Mặc có chút im lặng. Mình sau khi quay trở về, chỉ giết mấy người Tây Đường, thì sát tính đã quá nặng rồi, lão hòa thượng này cũng quá cố chấp rồi. Nhưng Diệp Mặc cũng có chút kỳ lạ, chuyện hắn giết mấy người nhà Đông Phương mới chỉ là tối hôm qua, hòa thượng Ngộ Đạo này sao lại biết?
- Lão hòa thượng, lâu rồi không gặp.
Diệp Mặc mỉm cười. Hòa thượng Ngộ Đạo năm đó cũng chưa chắc đã là đối thủ của mình, bây giờ hắn thậm chí không động, cũng có thể dễ dàng giết chết được cao nhân trước mặt này. Nhưng ấn tượng của Diệp Mặc về lão hòa thượng thích chõ mõm vào việc người khác này cũng không tệ lắm, cũng không động thủ với lão, chỉ hỏi một câu nói:
- Lão hòa thượng, tôi bây giờ có chuyện phải làm, nếu lão muốn tìm tôi, thì đi đến bệnh viên Minh Hinh trước đi, nếu không tôi cũng không đợi lão đâu.
- Thiện tai, Diệp thí chủ e rằng lúc này cũng không có cách nào đi được nữa rồi.
Ngộ Đạo nói xong không ngờ lại giơ tay ra chộp lấy cổ tay Diệp Mặc.
Diệp Mặc thấy Ngộ Đạo ra tay, liền biết tu vi của Ngộ Đạo tăng lên nhiều rồi, thậm chí cũng không kém chút nào so với Ly Thành ở tiểu thế giới kia. Nhưng bây giờ hắn không có thời gian nói nhiều với lão hòa thượng này, lại sải bước ra ngoài.
Ngộ Đạo thấy Diệp Mặc vẫn còn muốn rời khỏi nơi này, căn bản cũng không thèm để ý, lão cho rằng Diệp Mặc muốn rời đi trước mặt lão, căn bản đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng sau đó lão lại đứng ngây ra, tay lão chộp không còn gì nữa, còn Diệp Mặc sớm đã mất hình mất dạng rồi. Lão quay một vòng, cũng không còn bất kỳ bóng dáng nào của Diệp Mặc nữa.
Mà lúc này bên tai lão vẫn còn tiếng của Diệp Mặc truyền đến:
- Lão hòa thượng, mấy người tối qua tôi giết đều là trừng phạt đúng tội, lão hòa thượng đừng vì như vậy mà cho là tôi giết nhầm chứ?
Ngộ Đạo hòa thượng lập tức kinh hãi không ngừng, trong nháy mắt lão liền biết được tu vi của Diệp Mặc cũng đã không như những gì lão nghĩ nữa rồi, khác biệt căn bản không phải có thể tính được. Lão nghe thấy Diệp Mặc nói tối qua giết vài người, lập tức cảm thấy suy đoán của mình có chút nhầm lẫn rồi. Sau đó lão cũng biến mất trong đám người đó, đi về phía bệnh viện Minh Hinh.
- Haizz, người đâu?
Người phụ nữ đi cùng Tô My thấy Diệp Mặc trong nháy mắt biến mất, lập tức kinh ngạc hỏi.
- Hừ. Người này vẫn quỷ quỷ quái quái như vậy.
Tô My mặc dù cũng nghi ngờ tại sao lại không thấy tăm hơi Diệp Mặc đâu nữa, rồi bất mãn nói.
- Mạc đại sưu đến bệnh viện Minh Hinh rồi.
Cuối cùng người đàn ông trung niên kia lại là phản ứng nhanh nhất, lập tức bật thốt lên nói. Nói xong, anh ta lại vội vàng đi, rõ ràng anh ta cũng đi đến bệnh viện Minh Hinh.
Ngoài Ngộ Đạo hòa thượng ra, những người còn lại mặc dù không thấy tung tích của Diệp Mặc, cũng không kinh ngạc lắm, dù sao trên con phố này có rất nhiều người, ai biết được Diệp Mặc chen chúc vào chỗ nào?
…
Bệnh viện Minh Hinh, Diệp Mặc trong một phòng cao cấp nhất của bệnh viện thấy Mục An thân hình gầy gò ốm yếu. Trong lòng cũng thầm cảm thán. Trong Tu Chân giới Đường Mộng Nhiêu còn lớn tuổi hơn nhiều so với Mục An, nhưng Đường Mộng Nhiêu lại trẻ trung như vậy, còn Mục An thì lại đang lâm vào trạng thái hấp hối như này.
- Là Văn Văn quay về rồi sao?
Mục An mặc dù cũng sắp qua đời rồi, nhưng Diệp Mặc tiến vào bà không ngờ lại biết, bà mở mắt nhìn Diệp Mặc, lập tức muốn cố gắng ngồi dậy.
Diệp Mặc mặc dù rất muốn lấy đan dược ra cho Mục An ăn, nhưng lúc này hắn mới phát hiện ra mình lấy ra ở đây cũng không tiện lắm.
Bất luận là Giáp Tử đan, Tẩy Tủy đan hay là Duẩn Ích đan, đều là trừ độc tẩy tủy, sau khi ăn rồi lập tức sẽ rửa sạch những độc tố bẩn trong cơ thể. Duẩn Ích đan chẳng những có thể trừ độc, hơn nữa đối với các độc tố trong cơ thể con người cũng có thể loại trừ hết được. Một khi tẩy tủy, ai giúp Mục An tắm táp, đây là một vấn đề lớn. Sớm biết thế này thì dẫn Tô My cùng đến đây rồi.
- Tĩnh Văn vẫn chưa về, cô ấy rất tốt, con về thăm dì trước.
Diệp Mặc phát hiện ra mẹ của Tô Tĩnh Văn mặc dù bệnh nặng, nhưng mắt vẫn rất sáng, cho dù hắn không nói câu này, thì mẹ cũng Tô Tĩnh Văn cũng có thể phản ứng lại được.
- Anh là Diệp Mặc? Đại sư phù lục kia…
Mục An không ngờ lại nhận ra Diệp Mặc, lập tức có chút kinh ngạc thốt lên, bà cũng biết con gái của mình rất si tình với Diệp Mặc, sau đó đi tìm hắn rồi.
Nhưng ngay sau đó bà lại hỏi một câu:
- Tĩnh Văn nhà tôi tốt chứ? Nó tìm được anh chưa? Về chưa?
Diệp Mặc nghe thấy vậy, bỗng nhiên nhớ ra ngày tuyết bay phất phơ kia. Tô Tĩnh Văn suýt chút nữa chết trên đường ở một thành phố nhỏ ở đại lục Lạc Nguyệt, hóa ra Tĩnh Văn trên đường tìm mình, mẹ của cô cũng biết. Chỉ có điều sợ con gái của mình không hài lòng, cho nên Mục An mới không nói ra mà thôi. Diệp Mặc bỗng nhiên sống mũi cay cay, nếu như Tĩnh Văn chết ở đại lục Lạc Nguyệt thật, thì hắn quay về làm sao có thể đối diện với mẹ của Tĩnh Văn đây?
Thấy mẹ của Tô Tĩnh Văn ánh mắt chờ đợi, Diệp Mặc ngồi xuống dùng chân nguyên chữa trị khí tức rối loạn trong cơ thể Mục An, lúc này mới nói:
- Dì yên tâm đi. Tĩnh Văn và con sống cùng nhau, lần này cô ấy không về, đợi sau này chắc chắn sẽ về thăm dì.
Mẹ của Tô Tĩnh Văn trong mắt lộ ra tia thất vọng, nhưng ngay sau đó lại nói:
- Anh phải đối xử tử tế với Tĩnh Văn, nó tính tính tùy hứng, chuyện nhận thức đúng sai thì ai cũng không kéo lại được…
Dừng một chút, bà lại nói tiếp:
- Nghe nói anh còn có hai vợ nữa?
Diệp Mặc lúng túng gật đầu, không nói gì. Nói ra, thì hắn cũng không chỉ có hai người vợ.
Mẹ của Tô Tĩnh Văn thở dài nói:
- Tĩnh Văn khăng khăng muốn yêu anh, nó là người đến sau, anh đừng coi thường nó, haizz…
Diệp Mặc cũng không biết nói gì, Tĩnh Văn cũng không còn nhỏ nữa, nhưng trong mắt mẹ cô, thì cũng mãi mãi là đứa trẻ mà thôi.
- Tĩnh Văn bây giờ ở đâu? Tôi sắp đi rồi, muốn gặp nó một lần.
Mặc dù biết con gái mình không ở đây, nhưng Mục An vẫn không kìm chế được mà nói ra.
Diệp Mặc nghĩ đợi lúc nữa sẽ xem bệnh cho Mục An, đành phải nói thật:
- Tĩnh Văn bây giờ ở một chỗ tu tiên, đợi cô ấy sau khi tu luyện thành rồi, thì có thể quay về thăm dì.
Vì để cho mẹ của Tĩnh Văn hiểu rõ hơn, Diệp Mặc cố ý đem giới Tu Chân đổi thành Tu Tiên.
- Anh…
Cho dù Mục An biết Diệp Mặc có bản lĩnh làm ra phù lục, nhưng nghe thấy Diệp Mặc nói Tĩnh Văn đang Tu Tiên thì tự nhiên thở gấp, rồi hôn mê bất tỉnh.
Diệp Mặc không thể làm gì khác hơn là chuyển một chút chân nguyên cho mẹ của Tô Tĩnh Văn, có chút bất đắc dĩ nói:
- Dì, con nói đều là sự thật mà.
Thấy mẹ của Tô Tĩnh Văn lại có chút hơi thở, Diệp Mặc vội vàng nói:
- Dì cảm thấy có phải dễ thở hơn lúc trước nhiều rồi không, vì đây là chân nguyên chữa trị của Tu Tiên giới.
Nói xong Diệp Mặc không đợi mẹ của Tô Tĩnh Văn nói tiếp, hắn vội lất ra thủy tinh cầu mà lúc trước Tô Tĩnh Văn thăng cấp lên Hư Thần đưa cho bà nói:
- Dì à, nếu như dì không tin, dì nhìn xem đây là lúc Tô Tĩnh Văn tu luyện thành công, ghi chép trong thủy tinh cầu của con.
Mục An nhìn thấy Tô Tĩnh Văn độ qua lôi kiếp trong thủy tinh cầu ở Vô Tâm Hải lại khoan khoái bay lượn, lập tức ngây dại. Con gái mình lại còn trẻ trung hơn ngày trước nữa, thậm chí còn xinh đẹp hơn. Chẳng lẽ đúng là có Tu Tiên thật sao? Con gái mình bây giờ là một tiên nhân sao?
Nhưng ngay sau đó bà liền hiểu ra, bà đau khổ nói với Diệp Mặc:
- Anh không cần phải dùng hình ảnh chắp ghép trên máy tính lừa tôi nữa, Tĩnh Văn là cốt nhục của tôi, anh nói cho tôi biết đi, nó đang ở đâu rồi?
Diệp Mặc cực kỳ im lặng, đành phải nói:
- Dì à, dì nhìn xem con có thay đổi gì không, con cũng Tu Tiên, cho nên nhìn con mới trẻ tuổi như này.
- Hả…
Mục An lúc này mới nhớ ra lần trước khi gặp Diệp Mặc cũng là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi, bây giờ hắn vẫn còn trẻ trung như vậy, chẳng lẽ lại là Tu Tiên thật?
Nhưng bà ngay sau đó lại hiểu ra Diệp Mặc là một đại sư phù lục, có chút bản lĩnh gìn giữ dung mạo cũng rất có khả năng. Bà cố gắng bình tĩnh lại, sau đó lại nói với Diệp Mặc:
- Diệp Mặc, tôi chỉ muốn biết con gái bây giờ ở đâu, anh đừng gạt tôi Tu Tiên cái gì đó nữa. Được, cho dù con gái Tu Tiên, tôi muốn gặp nó cũng có thể đúng không.
Thấy Diệp Mặc không còn lời nào để nói, Mục An lại càng khẳng định suy đoán của mình không nhầm, bà có chút buồn bã nói:
- Anh nói anh là một tiên nhân rồi, được, vậy thì anh chữa khỏi bệnh cho tôi đi, để tôi quay về bộ dạng trẻ tuổi trước kia. Anh đến bệnh của một bà già cũng không chữa lành được, cần gì phải lừa gạt tôi là tiên nhân? Tôi biết anh là đại sư phù lục, bây giờ tôi có tinh thần này, cũng là vì anh vừa nãy chữa cho tôi. Nhưng, tôi quả thực rất nhớ con gái của tôi, Diệp Mặc, coi như Mục An tôi cầu xin anh, để tôi gặp con gái tôi đi.
Diệp Mặc nghe vậy trong lòng có chút chua xót, hắn biết tình cảm của hai mẹ con Tô Tĩnh Văn rất thân thiết, đến cha của Tô Tĩnh Văn cũng không hỏi han gì đến hai người họ, một lòng lao vào quan trường.
Nếu như bây giờ có thể, hắn quả thực cũng muốn dẫn Mục An đến gặp Tô Tĩnh Văn, nhưng Diệp Mặc biết hắn không có bản lĩnh xé rách hư không, lại càng không có pháp bảo phi hành từ trái đất bay đến Lạc Nguyệt.
Thấy mẹ Tô Tĩnh Văn nhìn mình Diệp Mặc lại ngưng trọng nói:
- Dì à, con có thể làm cho dì trở về bộ dạng của mấy chục năm trước, cũng có thể chữa bệnh cho dì được, thậm chí trước sau cũng chưa đến một tiếng đồng hồ. Nhưng bây giờ con không thể giúp dì chữa bệnh ngay trong này được, một khi dì khôi phục lại bộ dạng trẻ trung ngày trước, thì chẳng phải có chấn động cực lớn sao?
Mục An cười một chút, nhưng sắc mặt lại không có chút cười nào, bà giống như đang nghe một tên lừa gạt diễn kịch vậy, đợi Diệp Mặc nói xong mới chằm chằm nhìn Diệp Mặc từng câu từng chữ nói:
- Anh giúp tôi chữa bệnh đi, nếu anh có thể trong vòng một tiếng có thể giúp tôi khôi phục được bộ dạng ngày trước, thì tôi sẽ tin những gì anh nói là thật. Nếu không, bất luận Văn Văn của tôi sống hay chết, anh cũng cần phải nói thật cho tôi biết.
/2272
|