Còn tên tu sĩ Thừa Đỉnh đang tu bổ trận pháp thì cũng dừng lại, gã biết gã căn bản không cần phải tiếp tục tu bổ nữa. Đừng nói là những con yêu thú kia lúc này đã giống như những con ruồi không đầu không ngừng bay ra bên ngoài đâm xầm vào nhau, cho dù màn mưa lôi kiếm màu đen này kéo những thi thể yêu thú kia đi, thì Phỉ Hải thành cũng vững như núi Thái Sơn rồi.
Lúc này Kỳ Tử Ngư vẫn đứng ở đầu thành thậm chí cũng không có cách nào nói ra được, y đứng đơ ra nhìn Diệp Mặc không ngừng phóng ra lôi kiếm, một lúc lâu sau mới bừng tỉnh lại, vội vàng nói với tu sĩ đang đứng đơ ra bên cạnh nói:
- Nhanh, nhanh đi báo cho hai vị tiên tử Tống Ánh Trúc và Tô Tĩnh Văn của Mặc Nguyệt nhanh, nói là Diệp đại nhân đến rồi.
Nhìn tên tu sĩ vội vàng đi kia, Kỳ Tử Ngư lại thở phào nhẹ nhõm nói:
- May mà năm đó mình không khinh suất.
Bên ngoài Phỉ Hải thành cũng đã rối loạn hết lên rồi, những con yêu thú mới đầu vây lấy Phỉ Hải thành cũng đã không còn có hứng thú với Phỉ Hải thành, đành phải liều mạng bỏ chạy ra ngoài.
Nhưng đáng tiếc bên ngoài Phỉ Hải thành sớm đã bị khốn trận của Diệp Mặc vây khốn lại rồi, những con yêu thú này cũng không ngoại lệ, đều bị ngăn lại
Lôi kiếm của Diệp Mặc cũng không có chút thương tình nào, từng mảng từng mảng lớn đánh xuống, cuối cùng hắn còn dường như quay trở về cảnh tượng lúc trước chém chết Thiết Tích Ngạc trong Sa Nguyên dược cốc, hoàn toàn quên mất mình đang giết yêu thú, mà là tạo ra một động tác của lôi kiếm mà thôi.
Con mưa Lôi kiếm của hắn càng lúc càng nhanh, hơn nữa đến mắt cũng nhắm lại, dường như cảm thấy được trời đất như hòa vào làm một. Lúc này Diệp Mặc quả thực lại một lần nữa lĩnh ngộ được, hắn cảm thấy lôi kiếm của mình đã có thể tăng lên một tầng mới, chỉ cần qua được tầng này, thì lôi kiếm của hắn đại thành công, uy lực cũng còn lớn hơn nhiều so với tiểu thành ngày trước.
Từng mảng lôi kiếm màu đen không ngừng rơi xuống, Diệp Mặc dường như là một cái máy không biết mệt mỏi vậy, không ngừng phất tay, thu hoạch tính mạng của yêu thú.
Đến lúc này, hai tên yêu tu Kiếp Biến kia mới kịp phản ứng lại, cứ như vậy những con yêu thú trong này hoàn toàn bị tiêu diệt. Bọn họ cũng không thèm đến đối phó với Kỷ Bẩm và cả Đường Mộng Nhiêu, mà lại xông thẳng về hướng Diệp Mặc.
Kỷ Bẩm và Đường Mộng Nhiêu đang vui mừng nhìn Diệp Mặc thu hoạch yêu thú, lúc này hai tên đối thủ lại muốn bỏ chạy, làm sao có thể để bọn chúng được như ý, lại phóng ra pháp bảo ngăn hai tên yêu tu này lại.
Đừng nói là hai tên yêu tu Kiếp Biến này, cho dù là những yêu tu Thừa Đỉnh và những con yêu thú cấp chín còn lại cũng cảm thấy uy thế của Diệp Mặc, rối rít muốn xông lên ngăn Diệp Mặc lại.
Nhưng Mông Hàn An tu sĩ Kiếp Biến sao lại có thể để chuyện này xảy ra được, lại càng không chút lưu tình mà đại khai sát giới.
Mấy canh giờ sau, ngoại trừ hai người Kỷ Bẩm và Đường Mộng Nhiêu đang đánh nhau ra, thì tất cả những người trong ngoài Phỉ Hải thành đều hướng về một phía, đó chính là lôi kiếm ầm ầm của Diệp Mặc và vô số những con yêu thú đang gào thét không ngừng.
- Dừng lại, chúng tôi rút khỏi Phỉ Hải thành, mau dừng lại…
Hai tên yêu tu Kiếp Biến trung kỳ vừa đánh nhau với hai người Kỷ Bẩm, vừa kinh hoàng gào thét Diệp Mặc dừng tay.
Đáng tiếc là Diệp Mặc lúc này làm sao có thể nghe được những lời của bọn họ, hắn hoàn toàn chìm trong cảnh giới, hắn cảm giác được một uy lực khác của lôi kiếm, đó chính là lôi cảnh.
Diệp Mặc chưa từng nghe qua, cũng chưa từng thấy người nào thi triển pháp thuật qua ‘cảnh’ đây là một lĩnh vực mới. Nhưng lĩnh vực này lại được hắn cảm nhận được. Hắn dường như có một loại cảm giác, khi hắn hoàn toàn nắm được ‘cảnh’ này trong tay, thì lôi kiếm của hắn cũng hoàn toàn tùy theo ý mình, hoàn toàn có thể khống chế được nhược điểm của đối phương. Với mức tiêu hao nhỏ nhất, nhưng lại đạt được hiệu quả lớn nhất.
Nếu như đánh nhau với một đối thủ có tu vi cao, hắn thậm chí có thể thông qua ‘cảnh’ trong công pháp lôi hệ mà lén phá nhược điểm của đối phương, sau đó nhằm vào nhược điểm của đối phương mà công kích.
Hắn đồng thời cũng mơ hồ hiểu được hàm ý thực sự của ý cảnh. Ý cảnh tuyệt đối không phải là cái mà lúc trước hắn lĩnh ngộ được, cũng không phải cái mà tu sĩ khác lĩnh ngộ được. Ý cảnh chính là chỉ hai lĩnh vực. Lĩnh vực thứ nhất là ‘ý’, giống như Huyễn Vân Hành Ý Đao của hắn, thông qua ‘ý’ có thể khống chế được đao quang của mình, để trói buộc hành động của đối phương lại.
‘Ý’ rất khó chạm tới, hiểu thì hiểu rồi, không hiểu thì không có cách nào mà dạy được. Hắn sở dĩ có thể lĩnh ngộ được Huyễn Vân Hành Ý đao, cũng là do bản thân có chút am hiểu về ‘ý’.
Vốn dĩ Diệp Mặc cho rằng ý cảnh chính là ‘ý’, bây giờ Diệp Mặc mới mơ hồ hiểu được ‘ý’ và ‘cảnh’ hoàn toàn khác nhau. ‘Ý’ là nhận thức lĩnh ngộ và khống chế được bản thân mình, còn ‘cảnh’ thì lại là nhận thức lĩnh ngộ và khống chế nhược điểm của đối phương. Nếu như hoàn toàn lĩnh ngộ được ý cảnh, hắn có thể tùy ý không chế được pháp thuật của mình hoặc đao pháp công kích nhược điểm của đối phương.
Một khi ý cảnh của pháp thuật đến được tầng cao nhất, thậm chí có thể tùy ý phá tan được sát chiêu của đối phương, dễ dàng giành được phần thắng. Hơn nữa đối với vượt cấp khiêu chiến cũng là một sự trợ lực vô cùng lớn.
Hai bên trong khi vượt cấp khiêu chiến chẳng những trình độ tu vi không giống nhau, hơn nữa sự am hiểu về pháp thuật cũng không giống nhau, tu sĩ có tu vi cao và tu sĩ có tu vi thấp cùng thi triển một pháp thuật, hiệu quả hoàn toàn là không giống nhau
Tu sĩ có tu vi cao có thể nhắm vào công kích tu sĩ có tu vi thấp, hoặc là tu sĩ có tu vi cao kia tự mình cũng không ý thức được đây chính là lý giải của ‘cảnh’, nhưng trên thực tế thì chính là loại này.
Cùng với mưa lôi kiếm không ngừng được rắc ra, sự hiểu biết của Diệp Mặc về ‘cảnh’ lại càng ngày càng thâm sâu, đến cuối cùng cơn mưa lôi kiếm của hắn hoàn toàn qua loa sơ sài. Tùy ý đánh xuống, toàn bộ yêu thú đã bị hắn thu hoạch, hơn nữa hắn căn bản cũng không cần dùng thần thức quan sát, cũng cảm nhận được vị trí cần đánh lôi kiếm xuống.
Hai tên yêu tu Kiếp Biến càng lúc càng vội vàng, một tên yêu tu trong đó lại bị Kỷ Bẩm chém cho một đao tan thành màn sương máu. Còn tên yêu tu còn lại thì nhìn thấy cảnh này, liền biết được lần thú triều kéo dài vài năm này cũng không khiến cho con người diệt vong được, mà là tiêu diệt căn cơ của yêu thú.
Cho dù nó biết tầm nghiêm trọng của chuyện này, cũng biết được bây giờ nó cũng không còn sức lực gì nữa, sau khi rít một tiếng to phóng truyền thư phi kiếm đi, thì quay người bỏ chạy.
Đường Mộng Nhiêu mặc dù chân nguyên chưa khôi phục, nhưng dù sao cũng là tu sĩ Kiếp Biến hậu kỳ, tu sĩ Kiếp Biến hậu kỳ này vốn dĩ không phải là đối thủ của cô, bây giờ muốn chạy trốn, lập tức bị cô bắt được sơ hở. Một đường chém bay đầu con yêu thú này, nhưng lại tuột mất nguyên thần của nó trốn thoát.
Lúc này cuộc chiến bên ngoài Phỉ Hải thành chỉ còn một mình Diệp Mặc, còn lại cũng chỉ là những yêu thú náo loạn. Không phải là người khác không muốn giúp hắn, mà là căn bản không có cách nào giúp được hắn. Lôi kiếm của Diệp Mặc lúc này chi chít chằng chịt, nếu như những tu sĩ bên này của mình đến, cũng tất sẽ bị tiêu diệt hết.
Nhưng các tu sĩ cũng không lo lắng, vì mọi người đều biết thú triều đã qua rồi, bây giờ chỉ còn lại những yêu thú đang chờ Diệp Mặc thu hoạch mà thôi.
Tốc độ giết yêu thú của Diệp Mặc vô cùng nhanh, hơn nữa mỗi lần lôi kiếm chém giết yêu thú lại cực nhiều, nhưng những con yêu thú này quả thực quá nhiều, Diệp Mặc giết đến bây giờ cũng chưa giết được một phần mười.
Cũng may những con yêu thú cấp cao đã bị mấy người kia giết chết rồi, chỉ còn lại những con yêu thú cấp thấp. Đại Đằng và Biên Phượng Tháp cũng đứng một bên giúp Diệp Mặc giết yêu thú, mặc dù tốc độ của bọn họ cũng rất nhanh lẹ, nhưng so với Diệp Mặc, thì quả thực cũng không thấm vào đâu.
…
Toái Diệp thành ở Bắc Vọng châu, cũng là một thành lớn gần Vô Tâm Hải. So với Phỉ Hải thành, thì Toái Diệp thành cũng phồn hoa hơn nhiều, hơn nữa trận pháp phòng ngự của Toái Diệp thành cũng cao cấp hơn nhiều so với Phỉ Hải thành, thậm chí đã đạt đến trình độ trận pháp cấp chín.
Lúc này Toái Diệp thành cũng đối mặt với sự tấn công của vô số yêu thú, mà đẳng cấp những yêu thú nơi này so với lũ yêu thú vây quanh Phỉ Hải thành còn mạnh hơn nhiều. Yêu tu Kiếp Biến có ba tên, một tên Kiếp Biến hậu kì, còn yêu thú cấp chín lại càng nhiều.
Mặc dù tu sĩ cao cấp bên trong Toái Diệp thành nhiều hơn rất nhiều so với Phỉ Hải thành, nhưng tình hình bây giờ thì đến Phỉ Hải thành cũng không bằng. Nếu như không phải có trận pháp phòng ngự cấp chín và tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ chín như Phiến Phất, còn có cả một tông sư trận pháp cấp tám nữa thì Toái Diệp thành sớm đã bị hủy hoại rồi.
Trong cùng lúc đó, trên một đảo nhỏ trên Vô Tâm Hải, một yêu tu tóc đỏ đang gác tay đứng trên một khối đá nhìn về hướng Toái Diệp thành. Vì nơi này rất gần với Toái Diệp thành, thậm chí còn là một đảo nhỏ gần nhất với Toái Diệp thành. Tên tu sĩ này chắp tay sau lưng, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không có chút vội vàng xao động gì.
Phía sau gã còn có một nữ tu xinh đẹp, nhưng nữ tu này chỉ đứng sau lưng gã, rõ ràng là vô cùng hiền dịu.
Tên yêu tu này sau khi nhìn một lúc, quay đầu lại nhìn nữ tu kia muốn nói điều gì đó, bỗng nhiên một đường kiếm màu đỏ bay tới.
Tên yêu tu lập tức đưa tay bắt lấy đường kiếm đó, đây là truyền tin phi kiếm. Tên yêu tu đó từ trên truyền tin phi kiếm lấy ra một miếng ngọc giản, nhìn một lát. Sau đó, sắc mặt của gã bỗng nhiên đại biến. Gã tiện tay thu truyền tin phi kiếm lại, đồng thời bay vọt lên cao, trực tiếp hướng về phía đất liền.
Người nữ tu kia thấy tên yêu tu lại bay về phía Bắc Vọng châu, sắc mặt ngay lập tức trở nên khiếp sợ.
Tên yêu tu tóc đỏ vừa mới rời khỏi bầu trời Vô Tâm Hải, thì một bóng người màu xám đứng chặn trước mặt gã, một lão già đứng trên bầu trời, nhưng chỉ lạnh nhạt nhìn chằm chằm tên yêu tu tóc đỏ.
- Khổng Diệp, anh ngăn tôi lại là có ý gì? Toái Diệp thành cho dù tôi không đến, thì hai tháng nữa chắc chắc sẽ bị phá tan rồi. Anh có hi vọng thăng cấp lên tầng cao hơn, cần gì vì chuyện này mà phải xuất đầu lộ diện?
Tên yêu tu tóc đỏ mặc dù vẻ mặt nôn nóng, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn Khổng Diệp nói.
Khổng Diệp điềm đạm nói:
- Toái Diệp thành một ngày còn chưa bị phá, thì ngày đó tôi cũng không cho anh đến đó. Năm đó chúng ta có thỏa thuận với Bắc Vọng châu, tu sĩ Hóa Chân không được tham dự vào chuyện của thú triều, nhưng anh bây giờ tại sao lại muốn đến Bắc Vọng châu?
Tên yêu tu lạnh lùng nói:
- Vậy thỏa thuận đó là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi? Hôm nay vùng duyên hải Vô Tâm Hải sớm đã không còn bất cứ nguồn tài nguyên nào rồi, nơi mà yêu thú ẩn náu ở Bắc Vọng châu cũng linh khí ngày càng kiệt quệ. Bao nhiêu năm nay, chỉ có một mình anh thăng cấp lên Hóa Chân, còn là Hóa Chân sơ kỳ. Nếu như cứ như vậy, Bắc Vọng châu cũng không còn chỗ cho yêu tu nương náu nữa. Yêu cầu của tôi cũng không cao, chỉ cần tu sĩ loài người và yêu tu chúng ta cùng nhau chia đều nơi có linh khí đầy đủ là được rồi.
Khổng Diệp lạnh lùng nói:
- Bất kỳ chỗ nào của Bắc Vọng châu cũng thiếu linh khí, nếu như muốn nơi có đầy đủ linh khí, các anh cũng có thể đến Tây Tích châu rồi, đó mới chính là thiên đường tu luyện. Chia đều Bắc Vọng châu? Xích Hạt, năm đó Tây Tích châu sao lại trở thành địa bàn của yêu thú, tôi nghĩ anh chắc cũng biết chứ? Chính là vì phân chia bình đẳng cùng với yêu thú, tu sĩ loài người cuối cùng đã lưu lạc rồi.
Tên yêu tu được kêu tên Xích Hạt bỗng nhiên lạnh giọng nói:
- Tây Tích châu? Khổng Diệp anh thật là nghĩ ra được, những yêu tu có tu vi như chúng ta có thể vượt qua Vô Tâm Hải đến Tây Tích châu sao? Anh muốn tôi tìm đến cái chết đấy à? Hơn nữa, cái nơi Tây Tích châu đó bây giờ là nơi mà yêu thú có thể đến sao? Tây Tích châu trở thành địa bàn của yêu thú đã là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi, lúc này, đến yêu thú cũng không dám đến Tây Tích châu nữa rồi.
Khổng Diệp lại bình thản nói:
- Tôi có thể ngăn được anh cả trăm năm, thì có thể ngăn được anh nghìn năm. Còn chuyện của Toái Diệp thành, chỉ cần anh không đi, thì bị phá hoại là vận mệnh của Toái Diệp thành rồi.
Tên yêu tu tóc đỏ trở nên sốt ruột, gã bỗng nhiên nhìn Khổng Diệp nói:
- Khổng Diệp, tôi không phải đến Toái Diệp thành để giúp đỡ, tôi có chuyện khác, anh tránh ra có được không?
Lúc này Kỳ Tử Ngư vẫn đứng ở đầu thành thậm chí cũng không có cách nào nói ra được, y đứng đơ ra nhìn Diệp Mặc không ngừng phóng ra lôi kiếm, một lúc lâu sau mới bừng tỉnh lại, vội vàng nói với tu sĩ đang đứng đơ ra bên cạnh nói:
- Nhanh, nhanh đi báo cho hai vị tiên tử Tống Ánh Trúc và Tô Tĩnh Văn của Mặc Nguyệt nhanh, nói là Diệp đại nhân đến rồi.
Nhìn tên tu sĩ vội vàng đi kia, Kỳ Tử Ngư lại thở phào nhẹ nhõm nói:
- May mà năm đó mình không khinh suất.
Bên ngoài Phỉ Hải thành cũng đã rối loạn hết lên rồi, những con yêu thú mới đầu vây lấy Phỉ Hải thành cũng đã không còn có hứng thú với Phỉ Hải thành, đành phải liều mạng bỏ chạy ra ngoài.
Nhưng đáng tiếc bên ngoài Phỉ Hải thành sớm đã bị khốn trận của Diệp Mặc vây khốn lại rồi, những con yêu thú này cũng không ngoại lệ, đều bị ngăn lại
Lôi kiếm của Diệp Mặc cũng không có chút thương tình nào, từng mảng từng mảng lớn đánh xuống, cuối cùng hắn còn dường như quay trở về cảnh tượng lúc trước chém chết Thiết Tích Ngạc trong Sa Nguyên dược cốc, hoàn toàn quên mất mình đang giết yêu thú, mà là tạo ra một động tác của lôi kiếm mà thôi.
Con mưa Lôi kiếm của hắn càng lúc càng nhanh, hơn nữa đến mắt cũng nhắm lại, dường như cảm thấy được trời đất như hòa vào làm một. Lúc này Diệp Mặc quả thực lại một lần nữa lĩnh ngộ được, hắn cảm thấy lôi kiếm của mình đã có thể tăng lên một tầng mới, chỉ cần qua được tầng này, thì lôi kiếm của hắn đại thành công, uy lực cũng còn lớn hơn nhiều so với tiểu thành ngày trước.
Từng mảng lôi kiếm màu đen không ngừng rơi xuống, Diệp Mặc dường như là một cái máy không biết mệt mỏi vậy, không ngừng phất tay, thu hoạch tính mạng của yêu thú.
Đến lúc này, hai tên yêu tu Kiếp Biến kia mới kịp phản ứng lại, cứ như vậy những con yêu thú trong này hoàn toàn bị tiêu diệt. Bọn họ cũng không thèm đến đối phó với Kỷ Bẩm và cả Đường Mộng Nhiêu, mà lại xông thẳng về hướng Diệp Mặc.
Kỷ Bẩm và Đường Mộng Nhiêu đang vui mừng nhìn Diệp Mặc thu hoạch yêu thú, lúc này hai tên đối thủ lại muốn bỏ chạy, làm sao có thể để bọn chúng được như ý, lại phóng ra pháp bảo ngăn hai tên yêu tu này lại.
Đừng nói là hai tên yêu tu Kiếp Biến này, cho dù là những yêu tu Thừa Đỉnh và những con yêu thú cấp chín còn lại cũng cảm thấy uy thế của Diệp Mặc, rối rít muốn xông lên ngăn Diệp Mặc lại.
Nhưng Mông Hàn An tu sĩ Kiếp Biến sao lại có thể để chuyện này xảy ra được, lại càng không chút lưu tình mà đại khai sát giới.
Mấy canh giờ sau, ngoại trừ hai người Kỷ Bẩm và Đường Mộng Nhiêu đang đánh nhau ra, thì tất cả những người trong ngoài Phỉ Hải thành đều hướng về một phía, đó chính là lôi kiếm ầm ầm của Diệp Mặc và vô số những con yêu thú đang gào thét không ngừng.
- Dừng lại, chúng tôi rút khỏi Phỉ Hải thành, mau dừng lại…
Hai tên yêu tu Kiếp Biến trung kỳ vừa đánh nhau với hai người Kỷ Bẩm, vừa kinh hoàng gào thét Diệp Mặc dừng tay.
Đáng tiếc là Diệp Mặc lúc này làm sao có thể nghe được những lời của bọn họ, hắn hoàn toàn chìm trong cảnh giới, hắn cảm giác được một uy lực khác của lôi kiếm, đó chính là lôi cảnh.
Diệp Mặc chưa từng nghe qua, cũng chưa từng thấy người nào thi triển pháp thuật qua ‘cảnh’ đây là một lĩnh vực mới. Nhưng lĩnh vực này lại được hắn cảm nhận được. Hắn dường như có một loại cảm giác, khi hắn hoàn toàn nắm được ‘cảnh’ này trong tay, thì lôi kiếm của hắn cũng hoàn toàn tùy theo ý mình, hoàn toàn có thể khống chế được nhược điểm của đối phương. Với mức tiêu hao nhỏ nhất, nhưng lại đạt được hiệu quả lớn nhất.
Nếu như đánh nhau với một đối thủ có tu vi cao, hắn thậm chí có thể thông qua ‘cảnh’ trong công pháp lôi hệ mà lén phá nhược điểm của đối phương, sau đó nhằm vào nhược điểm của đối phương mà công kích.
Hắn đồng thời cũng mơ hồ hiểu được hàm ý thực sự của ý cảnh. Ý cảnh tuyệt đối không phải là cái mà lúc trước hắn lĩnh ngộ được, cũng không phải cái mà tu sĩ khác lĩnh ngộ được. Ý cảnh chính là chỉ hai lĩnh vực. Lĩnh vực thứ nhất là ‘ý’, giống như Huyễn Vân Hành Ý Đao của hắn, thông qua ‘ý’ có thể khống chế được đao quang của mình, để trói buộc hành động của đối phương lại.
‘Ý’ rất khó chạm tới, hiểu thì hiểu rồi, không hiểu thì không có cách nào mà dạy được. Hắn sở dĩ có thể lĩnh ngộ được Huyễn Vân Hành Ý đao, cũng là do bản thân có chút am hiểu về ‘ý’.
Vốn dĩ Diệp Mặc cho rằng ý cảnh chính là ‘ý’, bây giờ Diệp Mặc mới mơ hồ hiểu được ‘ý’ và ‘cảnh’ hoàn toàn khác nhau. ‘Ý’ là nhận thức lĩnh ngộ và khống chế được bản thân mình, còn ‘cảnh’ thì lại là nhận thức lĩnh ngộ và khống chế nhược điểm của đối phương. Nếu như hoàn toàn lĩnh ngộ được ý cảnh, hắn có thể tùy ý không chế được pháp thuật của mình hoặc đao pháp công kích nhược điểm của đối phương.
Một khi ý cảnh của pháp thuật đến được tầng cao nhất, thậm chí có thể tùy ý phá tan được sát chiêu của đối phương, dễ dàng giành được phần thắng. Hơn nữa đối với vượt cấp khiêu chiến cũng là một sự trợ lực vô cùng lớn.
Hai bên trong khi vượt cấp khiêu chiến chẳng những trình độ tu vi không giống nhau, hơn nữa sự am hiểu về pháp thuật cũng không giống nhau, tu sĩ có tu vi cao và tu sĩ có tu vi thấp cùng thi triển một pháp thuật, hiệu quả hoàn toàn là không giống nhau
Tu sĩ có tu vi cao có thể nhắm vào công kích tu sĩ có tu vi thấp, hoặc là tu sĩ có tu vi cao kia tự mình cũng không ý thức được đây chính là lý giải của ‘cảnh’, nhưng trên thực tế thì chính là loại này.
Cùng với mưa lôi kiếm không ngừng được rắc ra, sự hiểu biết của Diệp Mặc về ‘cảnh’ lại càng ngày càng thâm sâu, đến cuối cùng cơn mưa lôi kiếm của hắn hoàn toàn qua loa sơ sài. Tùy ý đánh xuống, toàn bộ yêu thú đã bị hắn thu hoạch, hơn nữa hắn căn bản cũng không cần dùng thần thức quan sát, cũng cảm nhận được vị trí cần đánh lôi kiếm xuống.
Hai tên yêu tu Kiếp Biến càng lúc càng vội vàng, một tên yêu tu trong đó lại bị Kỷ Bẩm chém cho một đao tan thành màn sương máu. Còn tên yêu tu còn lại thì nhìn thấy cảnh này, liền biết được lần thú triều kéo dài vài năm này cũng không khiến cho con người diệt vong được, mà là tiêu diệt căn cơ của yêu thú.
Cho dù nó biết tầm nghiêm trọng của chuyện này, cũng biết được bây giờ nó cũng không còn sức lực gì nữa, sau khi rít một tiếng to phóng truyền thư phi kiếm đi, thì quay người bỏ chạy.
Đường Mộng Nhiêu mặc dù chân nguyên chưa khôi phục, nhưng dù sao cũng là tu sĩ Kiếp Biến hậu kỳ, tu sĩ Kiếp Biến hậu kỳ này vốn dĩ không phải là đối thủ của cô, bây giờ muốn chạy trốn, lập tức bị cô bắt được sơ hở. Một đường chém bay đầu con yêu thú này, nhưng lại tuột mất nguyên thần của nó trốn thoát.
Lúc này cuộc chiến bên ngoài Phỉ Hải thành chỉ còn một mình Diệp Mặc, còn lại cũng chỉ là những yêu thú náo loạn. Không phải là người khác không muốn giúp hắn, mà là căn bản không có cách nào giúp được hắn. Lôi kiếm của Diệp Mặc lúc này chi chít chằng chịt, nếu như những tu sĩ bên này của mình đến, cũng tất sẽ bị tiêu diệt hết.
Nhưng các tu sĩ cũng không lo lắng, vì mọi người đều biết thú triều đã qua rồi, bây giờ chỉ còn lại những yêu thú đang chờ Diệp Mặc thu hoạch mà thôi.
Tốc độ giết yêu thú của Diệp Mặc vô cùng nhanh, hơn nữa mỗi lần lôi kiếm chém giết yêu thú lại cực nhiều, nhưng những con yêu thú này quả thực quá nhiều, Diệp Mặc giết đến bây giờ cũng chưa giết được một phần mười.
Cũng may những con yêu thú cấp cao đã bị mấy người kia giết chết rồi, chỉ còn lại những con yêu thú cấp thấp. Đại Đằng và Biên Phượng Tháp cũng đứng một bên giúp Diệp Mặc giết yêu thú, mặc dù tốc độ của bọn họ cũng rất nhanh lẹ, nhưng so với Diệp Mặc, thì quả thực cũng không thấm vào đâu.
…
Toái Diệp thành ở Bắc Vọng châu, cũng là một thành lớn gần Vô Tâm Hải. So với Phỉ Hải thành, thì Toái Diệp thành cũng phồn hoa hơn nhiều, hơn nữa trận pháp phòng ngự của Toái Diệp thành cũng cao cấp hơn nhiều so với Phỉ Hải thành, thậm chí đã đạt đến trình độ trận pháp cấp chín.
Lúc này Toái Diệp thành cũng đối mặt với sự tấn công của vô số yêu thú, mà đẳng cấp những yêu thú nơi này so với lũ yêu thú vây quanh Phỉ Hải thành còn mạnh hơn nhiều. Yêu tu Kiếp Biến có ba tên, một tên Kiếp Biến hậu kì, còn yêu thú cấp chín lại càng nhiều.
Mặc dù tu sĩ cao cấp bên trong Toái Diệp thành nhiều hơn rất nhiều so với Phỉ Hải thành, nhưng tình hình bây giờ thì đến Phỉ Hải thành cũng không bằng. Nếu như không phải có trận pháp phòng ngự cấp chín và tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ chín như Phiến Phất, còn có cả một tông sư trận pháp cấp tám nữa thì Toái Diệp thành sớm đã bị hủy hoại rồi.
Trong cùng lúc đó, trên một đảo nhỏ trên Vô Tâm Hải, một yêu tu tóc đỏ đang gác tay đứng trên một khối đá nhìn về hướng Toái Diệp thành. Vì nơi này rất gần với Toái Diệp thành, thậm chí còn là một đảo nhỏ gần nhất với Toái Diệp thành. Tên tu sĩ này chắp tay sau lưng, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không có chút vội vàng xao động gì.
Phía sau gã còn có một nữ tu xinh đẹp, nhưng nữ tu này chỉ đứng sau lưng gã, rõ ràng là vô cùng hiền dịu.
Tên yêu tu này sau khi nhìn một lúc, quay đầu lại nhìn nữ tu kia muốn nói điều gì đó, bỗng nhiên một đường kiếm màu đỏ bay tới.
Tên yêu tu lập tức đưa tay bắt lấy đường kiếm đó, đây là truyền tin phi kiếm. Tên yêu tu đó từ trên truyền tin phi kiếm lấy ra một miếng ngọc giản, nhìn một lát. Sau đó, sắc mặt của gã bỗng nhiên đại biến. Gã tiện tay thu truyền tin phi kiếm lại, đồng thời bay vọt lên cao, trực tiếp hướng về phía đất liền.
Người nữ tu kia thấy tên yêu tu lại bay về phía Bắc Vọng châu, sắc mặt ngay lập tức trở nên khiếp sợ.
Tên yêu tu tóc đỏ vừa mới rời khỏi bầu trời Vô Tâm Hải, thì một bóng người màu xám đứng chặn trước mặt gã, một lão già đứng trên bầu trời, nhưng chỉ lạnh nhạt nhìn chằm chằm tên yêu tu tóc đỏ.
- Khổng Diệp, anh ngăn tôi lại là có ý gì? Toái Diệp thành cho dù tôi không đến, thì hai tháng nữa chắc chắc sẽ bị phá tan rồi. Anh có hi vọng thăng cấp lên tầng cao hơn, cần gì vì chuyện này mà phải xuất đầu lộ diện?
Tên yêu tu tóc đỏ mặc dù vẻ mặt nôn nóng, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn Khổng Diệp nói.
Khổng Diệp điềm đạm nói:
- Toái Diệp thành một ngày còn chưa bị phá, thì ngày đó tôi cũng không cho anh đến đó. Năm đó chúng ta có thỏa thuận với Bắc Vọng châu, tu sĩ Hóa Chân không được tham dự vào chuyện của thú triều, nhưng anh bây giờ tại sao lại muốn đến Bắc Vọng châu?
Tên yêu tu lạnh lùng nói:
- Vậy thỏa thuận đó là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi? Hôm nay vùng duyên hải Vô Tâm Hải sớm đã không còn bất cứ nguồn tài nguyên nào rồi, nơi mà yêu thú ẩn náu ở Bắc Vọng châu cũng linh khí ngày càng kiệt quệ. Bao nhiêu năm nay, chỉ có một mình anh thăng cấp lên Hóa Chân, còn là Hóa Chân sơ kỳ. Nếu như cứ như vậy, Bắc Vọng châu cũng không còn chỗ cho yêu tu nương náu nữa. Yêu cầu của tôi cũng không cao, chỉ cần tu sĩ loài người và yêu tu chúng ta cùng nhau chia đều nơi có linh khí đầy đủ là được rồi.
Khổng Diệp lạnh lùng nói:
- Bất kỳ chỗ nào của Bắc Vọng châu cũng thiếu linh khí, nếu như muốn nơi có đầy đủ linh khí, các anh cũng có thể đến Tây Tích châu rồi, đó mới chính là thiên đường tu luyện. Chia đều Bắc Vọng châu? Xích Hạt, năm đó Tây Tích châu sao lại trở thành địa bàn của yêu thú, tôi nghĩ anh chắc cũng biết chứ? Chính là vì phân chia bình đẳng cùng với yêu thú, tu sĩ loài người cuối cùng đã lưu lạc rồi.
Tên yêu tu được kêu tên Xích Hạt bỗng nhiên lạnh giọng nói:
- Tây Tích châu? Khổng Diệp anh thật là nghĩ ra được, những yêu tu có tu vi như chúng ta có thể vượt qua Vô Tâm Hải đến Tây Tích châu sao? Anh muốn tôi tìm đến cái chết đấy à? Hơn nữa, cái nơi Tây Tích châu đó bây giờ là nơi mà yêu thú có thể đến sao? Tây Tích châu trở thành địa bàn của yêu thú đã là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi, lúc này, đến yêu thú cũng không dám đến Tây Tích châu nữa rồi.
Khổng Diệp lại bình thản nói:
- Tôi có thể ngăn được anh cả trăm năm, thì có thể ngăn được anh nghìn năm. Còn chuyện của Toái Diệp thành, chỉ cần anh không đi, thì bị phá hoại là vận mệnh của Toái Diệp thành rồi.
Tên yêu tu tóc đỏ trở nên sốt ruột, gã bỗng nhiên nhìn Khổng Diệp nói:
- Khổng Diệp, tôi không phải đến Toái Diệp thành để giúp đỡ, tôi có chuyện khác, anh tránh ra có được không?
/2272
|