Mọi người đều cho rằng Diệp Mặc đang lấy lòng Ung Lam Y, chính là Ung Lam Y đang tự cho rằng Diệp Mặc đang lấy lòng gã, càng chẳng đáng để cười. Cho dù Diệp Mặc có lấy lòng gã, gã cũng cần phải giết Diệp Mặc không nghi ngờ gì, không có ai có thể đắc tội với con gái gã. Hơn nữa gã phỏng chừng mình đến cơ hội ra tay cũng không có, vì con trai Ung Ô Tử của gã sẽ không để cho Diệp Mặc sống mà bước ra ngoài, cho dù có bước ra, nhiều nhất cũng chỉ là Nguyên thần mà thôi.
Không ai hiểu được ý câu nói này của Diệp Mặc, ngoài hắn ra. Hắn quay lại đương nhiên không phải lúc này, hắn quay lại cũng không phải là vì để cho Ung Lam Y giết hắn. Hắn quay lại là đi giết Ung Lam Y, giết Ung Du Nhi. Còn Ung Ô Tử, Diệp Mặc đã không để cho y sống mà bước ra khỏi La Khúc thập bát bàn.
Lúc trước khi hắn mới là Ngưng Thể trung kì, có thể liều mạng với một tên Thừa Đỉnh tầng thứ hai, bây giờ hắn đã là Ngưng Thể hậu kì rồi, tu vi không ngừng tăng cao, sao lại sợ một tên như Ung Ô Tử chứ?
...
Sau khi Diệp Mặc cùng với hai mươi chín người còn lại bước vào La Khúc thập bát bàn, lập tức liền cảm nhận được sự ẩm ướt xung quanh, khi thần thức của hắn phóng ra, thì cũng đã không nhìn thấy bất kì người nào đứng ngoài nữa rồi, ngoài hai mươi chín người còn lại bên cạnh mình, trừ những thứ đó ra, chỉ có một thảo nguyên ẩm ướt.
Diệp Mặc trong lòng thất kinh, thật là một cấm chế lợi hại, loại trận pháp này quả thực quá lợi hại rồi. Chỉ là một bước chân thôi, đã có khoảng cách xa như vậy rồi, Diệp Mặc cho rằng trình độ bố trận của mình vẫn còn kém xa trình độ này.
- Ha ha ha ha...
Một tiếng cười to điên cuồng, khiến tu sĩ bước vào Thập bát bàn đều sững sờ.
Nhưng những người xung quanh nhanh chóng biết được tại sao có người cười to, vì tiếng cười đó chính là Ung Ô Tử. Ung Ô Tử chằm chằm nhìn Diệp Mặc cười lớn, rõ ràng là muốn giết Diệp Mặc.
Diệp Mặc cũng nhìn Ung Ô Tử đang điên cuồng cười to, cũng không nói lời nào.
Những người còn lại ai ai cũng rời khỏi đội, dường như rất không muốn dính dáng đến Diệp Mặc. Cho dù vài tu sĩ cùng thuộc Hải Tu Minh với Diệp Mặc cũng không dám đứng cùng Diệp Mặc, có vài tu sĩ muốn mời đội của Mông Kỳ, sau khi thấy Ung Ô Tử hung thần ác sát nhìn Diệp Mặc cười, lập tức gác suy nghĩ của mình sang một bên.
Sau khi Ung Ô Tử cười to xong, bỗng nhiên sắc mặt trở nên hiền từ. Có lẽ chỉ y cho rằng hiền từ, trong con mắt người khác, cũng giống như hung thần mà thôi.
Đang lúc Diệp Mặc không biết tên này tại sao lại có có biểu cảm hung tợn đến vậy, Ung Ô Tử lại nhìn Mông Kỳ nói:
- Kỳ Kỳ, đợi lát nữa chúng ta cùng tổ đội, anh nhất định sẽ dẫn em đến bàn thứ chín.
Trong mắt Mông Kỳ lộ ra một tia chán ghét, cô cũng không thèm nhì Ung Ô Tử, liền bước đến bên cạnh Diệp Mặc nói:
- Tôi và Diệp sư huynh đi cùng nhau. Anh đi cùng với người của Thông Hải giáo đi, còn nữa tôi và anh không có bất kỳ quan hệ nào, trước đây chưa có, sau này cũng sẽ không có.
- Khặc khặc... Diệp sư huynh, em sẽ nhanh chóng phát hiện ra rằng em không còn Diệp sư huynh nữa
Ung Ô Tử nói xong ánh mắt nhìn một lượt những tu sĩ vẫn còn chưa đi, thậm chí đến nói cũng không nói câu nào. Mấy tên tu sĩ đó ai ai cũng rời khỏi, không có ai dám nói câu gì.
Mông Kỳ không nói được một lời, lập tức phóng một thanh phi kiếm ra, đồng thời giơ tay lên, lại một thanh phi kiếm linh khí cực phẩm xuất hiện trong tay cô. Cô đưa thanh kiếm linh khí dài cho Diệp Mặc nói:
- Đưa cho anh linh khí này trước, cho dù không địch lại được, tôi cũng chém cho tên súc sinh này vài đường.
Rõ ràng cô thấy Diệp Mặc không có nhẫn trữ vật, chắc chắn không có bất kì pháp bảo nào. Nên mới lấy ra một thanh kiếm dài đưa cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc khua tay, mỉm cười, nói:
- Cô ra sau, tên súc sinh này giao cho tôi là được rồi.
Nói xong Diệp Mặc bước lên phía trước một bước, cũng không thấy động tác của hắn, trên đỉnh đầu hắn đã xuất hiện một đại đỉnh lớn, rõ ràng là đại đỉnh tám cực, đồng thời Tử Đao dẫn theo một đường ánh sáng màu tím được Diệp Mặc phóng ra.
- Sao mày lại vẫn còn một đại đỉnh, nhẫn trữ vật của mày không phải đã bị lấy đi rồi sao?
Ung Ô Tử thấy Diệp Mặc lấy đại đỉnh tám cực ra lập tức kinh ngạc nói, rõ ràng chuyện Diệp Mặc có đại đỉnh tám cực và chân khí phi hành cực phẩm y cũng đã từng nghe Ung Du Nhi nói qua.
Hơn nữa y còn nghe nói Diệp Mặc còn có thể một chiêu chiến đấu với Nhị Vu tu vi Thừa Đỉnh tầng thứ hai, thậm chí còn chiếm thượng phong, nhưng lúc đó y cũng không tin lắm. Chỉ là một tu sĩ Ngưng thể mà thôi, sao lại có thể đấu lại một tu sĩ Thừa Đỉnh chứ? Tu sĩ Ngưng Thể chân nguyên vừa mới ngưng kết hóa thực, nhiều nhất cũng chỉ là vừa mới hình thành, so với những tu sĩ Thừa Đỉnh hiểu được chút ít về ‘vực’ thì còn quá kém xa.
Trong nháy mắt biết được pháp bảo của Diệp Mặc vẫn còn, Ung Ô Tử lại bình tĩnh lại, mặc dù y không để ý Diệp Mặc, nhưng cũng không khinh địch, chỉ nhỏ giọng nói:
- Cho dù mày có pháp bảo, tao cũng có thể giết mày một cách dễ dàng...
Diệp Mặc căn bản cũng không thừa lời, Tử Đao đã mang theo đường đao màu tím cuốn đến, trong lòng hắn đã muốn giết Ung Ô Tử rồi. Bất luận thế nào, cần phải đòi lại chút lãi mới được.
- Hừ.
Tên Ung Ô Tử hừ lạnh một tiếng, đồng thời y phóng ra lang nha bổng cực lớn, lang nha bổng này vừa được phóng ra, thì bắn ra hơn mười mũi tên màu đen, đồng thời lang nha cũng theo lang nha bổng bành trướng kịch liệt.
Lang nha bắn ra những mũi tên màu đen và lang nha bành trướng kịch liệt chỉ là phóng nhanh trong thời gian cực ngắn, rồi lại chậm lại, cuối cùng thậm chí còn dừng lại.
- Mày, mày không phải là ‘Tràng’, không ngờ mày có ‘vực’ thật, điều này sao có thể được?
Ung Ô Tử sau khi cảm thấy Diệp Mặc có vực, nhất thời kinh hãi, y thậm chí còn bị lâm vào vũng bùn.
Tu sĩ sau khi bước vào Hư Thần, thì sẽ có Nguyên thần, thần thức sẽ tăng lên. Một khi từ Hư Thần thăng cấp lên Ngưng Anh, chân nguyên của tu sĩ ngưng hóa, dường như vi thực, chân nguyên của những tu sĩ như này cũng có thể tăng lên, so với tu sĩ Hư Thần còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Có một số tu sĩ tương đối thiên tài, thậm chí có thể lĩnh hội được hình thức ban đầu của ‘vực’, đó chính là ‘tràng’. Nhưng không phải tất cả tu sĩ Ngưng thể đều có thể lĩnh hội được ‘tràng’.
‘Tràng’ không thuộc ‘vực’, còn kém hơn nhiều so với ‘vực’, nhưng lại là hình thức ban đầu của ‘vực’, những tu sĩ bình thường sau khi lĩnh ngộ được ‘tràng’, mới có thể chuyển sang lĩnh ngộ ‘vực’, hoặc dễ dàng lĩnh ngộ khái niệm của ‘vực’. Nhưng cho dù là tu sĩ thiên tài, muốn có những hiểu biết về ‘vực’ thì cũng phải thăng cấp lên Thừa Đỉnh đã. Vì không lên Thừa Đỉnh, cảnh giới vẫn chưa đủ, tâm cảnh cũng chưa đủ, căn bản không có cách nào cảm nhận được lĩnh hội này.
Sở dĩ chỉ sau khi lên được Thừa Đỉnh, mới là bước đầu để tu sĩ nắm được thiên địa, không có ‘vực’ căn bản không có cách nào nắm được không gian, nắm được tất cả. Đây cũng là nguyên nhân vì sao chỉ có tu sĩ Hóa Chân mới có thể ngưng tụ được chân nguyên, tùy ý nắm được tu sĩ có tu vi thấp, vì bọn họ lĩnh ngộ khái niệm ‘vực’, ở dưới chân nguyên là toàn địa bàn của anh ta, không có ai có thể phá được. Chỉ có cao thủ cũng nắm được ‘vực’, thì mới có thể đối kháng được.
Đương nhiên cũng có một số tu sĩ, trong cảnh giới Biến Kiếp đã hoàn toàn lĩnh ngộ được ‘vực’, những tu sĩ này so với những tu sĩ Hóa Chân bình thường, cũng không kém là bao. Thậm chí giết người vượt cấp, cũng không phải là không thể.
Mà quá trình từ Thừa Đỉnh đến Hóa Chân, một là dần dần hoàn thiện ‘vực’, một cái nữa chính là lĩnh ngộ quy tắc của thế giới. Còn số ít những Đại năng Hóa Chân, sẽ lĩnh ngộ còn cao hơn ‘vực’, đó chính là bước mở đầu của ‘giới’, nhưng những tu sĩ này trong hàng tỉ Hóa Chân may ra mới gặp được một người.
Ung Ô Tử sở dĩ khiếp sợ Diệp Mặc, là vì y căn bản không tin Nhị Vu nói Diệp Mặc có hình thức ban đầu của ‘vực’, vì lĩnh ngộ ‘vực’ đều bắt đầu từ ‘tràng’. Còn đối phương mới là tu vi Ngưng Thể, lại vượt qua ‘tràng’, trực tiếp hình thành hình thức ban đầu của ‘vực’, sao khiến y không chấn động được?
Cho dù Mông Kỳ đứng một bên nghe cũng không dám tin, cô nhìn không ra ‘vực’ của Diệp Mặc, nhưng không có nghĩa là cô không hiểu. Diệp Mặc chỉ là tu vi Ngưng Thể, cô cũng biết, một tu vi Ngưng Thể không ngờ lại vượt qua ‘tràng’, còn trực tiếp hình thành ‘vực’, điều này thực khiến người ta vừa nghe thấy đã rợn cả người rồi.
Nhưng Ung Ô Tử rõ ràng càng cường hãn hơn Nhị Vu lúc trước, dưới sự chuyển động của chân nguyên, thậm chí mắt thường cũng có thể nhìn thấy từng vòng sóng gợn xung quanh thân thể y, loại sóng gợn này nhanh chóng tiếp xúc với đường đao đầy trời của Diệp Mặc, phát ra những âm thanh “keng keng”.
Ánh đao mà Tử Đao cuồn cuộn nổi lên của Diệp Mặc trong nháy mắt tan biến, đồng thời Lang nha bổng và lang nha của Ung Ô Tử lại lần nữa với tốc độ nhanh chóng công kích vào đại đỉnh trên đầu Diệp Mặc. Trong những tiếng ầm ầm đó, Diệp Mặc bị đánh lùi mấy chục mét.
“Đoàng” một tiếng, Ung Ô Tử lại thu lại Lang nha bổng, thấy Diệp Mặc bị đánh lùi mấy chục mét, cười khẩy liên tục nói:
- Hình thành hình thức ban đầu của ‘vực’ thì sao? Chỉ là Ngưng thể hậu kì, Ung Ô Tử tao phải giết được mày như giết một con gà.
Mông Kỳ thấy Diệp Mặc lau lau vết máu ở khóe miệng,vội vàng bước đến đỡ lấy Diệp Mặc:
- Diệp sư huynh, anh không sao chứ?
Cô không thể không lo lắng, một khi Diệp Mặc chết rồi, vận mệnh của cô cũng vô cùng bi thảm.
Diệp Mặc thản nhiên cười, khua tay nói:
- Tôi không sao, nhưng tên súc sinh này còn mạnh hơn tên lần trước tôi gặp rất nhiều.
Mặc dù ngữ khí thản nhiên, nhưng trong lòng Diệp Mặc cũng biết, tên Ung Ô Tử này còn mạnh hơn rất nhiều so với tên Nhị Vu lần trước hắn đánh nhau trên biển. Lúc trước khi hắn và Nhị Vu đánh nhau, vẫn là Ngưng Thể tầng thứ sáu, dưới một chiêu, cũng đánh thương được Nhị Vu. Mặc dù cái này không có liên hệ gì với khinh địch, nhưng cũng chứng tỏ lúc đó Diệp Mặc căn bản không sợ Nhị Vu.
Bây giờ hắn đã là Ngưng Thể tầng thứ bảy rồi, sức mạnh tăng cao không chỉ một tầng, còn trúng một chiêu của Ung Ô Tử, không ngờ lại bị thương rồi. Mặc dù lang nha của Lang nha bổng của Ung Ô Tử tiêu hao rất nhiều sức lực của y, nhưng sức mạnh của tên Ung Ô Tử này quả thực rất mạnh không thể nghi ngờ gì. Vừa nãy hắn bị thương hoàn toàn là bị đối phương phản chấn lại gây thương tích, rung động hình sóng đó, rất có khả năng chính là ‘tràng’ mà Ung Ô Tử nói, hoặc cũng là ‘vực’.
Sau khi để Mông Kỳ đứng sang một bên, Diệp Mặc lại bước ra, đồng thời Tử Đao lại phóng ra lần nữa. Đối phó với loại người như Ung Ô Tử, tuyệt đối không thể lui lại, một khi lui lại khí thế sẽ yếu đi rất nhiều.
Khi Tử Đao vừa bổ ra cũng là đường đao dài hơn một mét, khi Tử Đao của Diệp Mặc bổ đến đỉnh đầu của Ung Ô Tử, đã biến hóa thành tia hồng tím dài gần ba trượng. Nhưng tia hồng tím này cũng không phải vì đến đỉnh đầu Ung Ô Tử mà dừng lại, chẳng những càng ngày càng dài, hơn nữa màu hồng tím này còn càng ngày càng lan ra khắp bầu trời.
Huyễn Vân Hoa Sơn đao.
Đây là lần đầu tiên sau khi Diệp Mặc luyện thành công Hoa Sơn đao, toàn lực thi triển Huyễn Vân Hoa Sơn đao, một đường Hoa Sơn, không chảy máu không lui.
Trên mặt Ung Ô Tử cuối cùng cũng lộ ra biểu hiện ngưng trọng, y cảm thấy uy lực của đao này, thậm chí cảm giác được sự hô hoán của đao này.
Mồ hôi lạnh từ sau lưng y chảy ra, nhưng y cũng không để ý đến, chỉ “Thái” một tiếng, Lang nha bổng trong tay đã hóa thành một màn mưa đen.
Không ai hiểu được ý câu nói này của Diệp Mặc, ngoài hắn ra. Hắn quay lại đương nhiên không phải lúc này, hắn quay lại cũng không phải là vì để cho Ung Lam Y giết hắn. Hắn quay lại là đi giết Ung Lam Y, giết Ung Du Nhi. Còn Ung Ô Tử, Diệp Mặc đã không để cho y sống mà bước ra khỏi La Khúc thập bát bàn.
Lúc trước khi hắn mới là Ngưng Thể trung kì, có thể liều mạng với một tên Thừa Đỉnh tầng thứ hai, bây giờ hắn đã là Ngưng Thể hậu kì rồi, tu vi không ngừng tăng cao, sao lại sợ một tên như Ung Ô Tử chứ?
...
Sau khi Diệp Mặc cùng với hai mươi chín người còn lại bước vào La Khúc thập bát bàn, lập tức liền cảm nhận được sự ẩm ướt xung quanh, khi thần thức của hắn phóng ra, thì cũng đã không nhìn thấy bất kì người nào đứng ngoài nữa rồi, ngoài hai mươi chín người còn lại bên cạnh mình, trừ những thứ đó ra, chỉ có một thảo nguyên ẩm ướt.
Diệp Mặc trong lòng thất kinh, thật là một cấm chế lợi hại, loại trận pháp này quả thực quá lợi hại rồi. Chỉ là một bước chân thôi, đã có khoảng cách xa như vậy rồi, Diệp Mặc cho rằng trình độ bố trận của mình vẫn còn kém xa trình độ này.
- Ha ha ha ha...
Một tiếng cười to điên cuồng, khiến tu sĩ bước vào Thập bát bàn đều sững sờ.
Nhưng những người xung quanh nhanh chóng biết được tại sao có người cười to, vì tiếng cười đó chính là Ung Ô Tử. Ung Ô Tử chằm chằm nhìn Diệp Mặc cười lớn, rõ ràng là muốn giết Diệp Mặc.
Diệp Mặc cũng nhìn Ung Ô Tử đang điên cuồng cười to, cũng không nói lời nào.
Những người còn lại ai ai cũng rời khỏi đội, dường như rất không muốn dính dáng đến Diệp Mặc. Cho dù vài tu sĩ cùng thuộc Hải Tu Minh với Diệp Mặc cũng không dám đứng cùng Diệp Mặc, có vài tu sĩ muốn mời đội của Mông Kỳ, sau khi thấy Ung Ô Tử hung thần ác sát nhìn Diệp Mặc cười, lập tức gác suy nghĩ của mình sang một bên.
Sau khi Ung Ô Tử cười to xong, bỗng nhiên sắc mặt trở nên hiền từ. Có lẽ chỉ y cho rằng hiền từ, trong con mắt người khác, cũng giống như hung thần mà thôi.
Đang lúc Diệp Mặc không biết tên này tại sao lại có có biểu cảm hung tợn đến vậy, Ung Ô Tử lại nhìn Mông Kỳ nói:
- Kỳ Kỳ, đợi lát nữa chúng ta cùng tổ đội, anh nhất định sẽ dẫn em đến bàn thứ chín.
Trong mắt Mông Kỳ lộ ra một tia chán ghét, cô cũng không thèm nhì Ung Ô Tử, liền bước đến bên cạnh Diệp Mặc nói:
- Tôi và Diệp sư huynh đi cùng nhau. Anh đi cùng với người của Thông Hải giáo đi, còn nữa tôi và anh không có bất kỳ quan hệ nào, trước đây chưa có, sau này cũng sẽ không có.
- Khặc khặc... Diệp sư huynh, em sẽ nhanh chóng phát hiện ra rằng em không còn Diệp sư huynh nữa
Ung Ô Tử nói xong ánh mắt nhìn một lượt những tu sĩ vẫn còn chưa đi, thậm chí đến nói cũng không nói câu nào. Mấy tên tu sĩ đó ai ai cũng rời khỏi, không có ai dám nói câu gì.
Mông Kỳ không nói được một lời, lập tức phóng một thanh phi kiếm ra, đồng thời giơ tay lên, lại một thanh phi kiếm linh khí cực phẩm xuất hiện trong tay cô. Cô đưa thanh kiếm linh khí dài cho Diệp Mặc nói:
- Đưa cho anh linh khí này trước, cho dù không địch lại được, tôi cũng chém cho tên súc sinh này vài đường.
Rõ ràng cô thấy Diệp Mặc không có nhẫn trữ vật, chắc chắn không có bất kì pháp bảo nào. Nên mới lấy ra một thanh kiếm dài đưa cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc khua tay, mỉm cười, nói:
- Cô ra sau, tên súc sinh này giao cho tôi là được rồi.
Nói xong Diệp Mặc bước lên phía trước một bước, cũng không thấy động tác của hắn, trên đỉnh đầu hắn đã xuất hiện một đại đỉnh lớn, rõ ràng là đại đỉnh tám cực, đồng thời Tử Đao dẫn theo một đường ánh sáng màu tím được Diệp Mặc phóng ra.
- Sao mày lại vẫn còn một đại đỉnh, nhẫn trữ vật của mày không phải đã bị lấy đi rồi sao?
Ung Ô Tử thấy Diệp Mặc lấy đại đỉnh tám cực ra lập tức kinh ngạc nói, rõ ràng chuyện Diệp Mặc có đại đỉnh tám cực và chân khí phi hành cực phẩm y cũng đã từng nghe Ung Du Nhi nói qua.
Hơn nữa y còn nghe nói Diệp Mặc còn có thể một chiêu chiến đấu với Nhị Vu tu vi Thừa Đỉnh tầng thứ hai, thậm chí còn chiếm thượng phong, nhưng lúc đó y cũng không tin lắm. Chỉ là một tu sĩ Ngưng thể mà thôi, sao lại có thể đấu lại một tu sĩ Thừa Đỉnh chứ? Tu sĩ Ngưng Thể chân nguyên vừa mới ngưng kết hóa thực, nhiều nhất cũng chỉ là vừa mới hình thành, so với những tu sĩ Thừa Đỉnh hiểu được chút ít về ‘vực’ thì còn quá kém xa.
Trong nháy mắt biết được pháp bảo của Diệp Mặc vẫn còn, Ung Ô Tử lại bình tĩnh lại, mặc dù y không để ý Diệp Mặc, nhưng cũng không khinh địch, chỉ nhỏ giọng nói:
- Cho dù mày có pháp bảo, tao cũng có thể giết mày một cách dễ dàng...
Diệp Mặc căn bản cũng không thừa lời, Tử Đao đã mang theo đường đao màu tím cuốn đến, trong lòng hắn đã muốn giết Ung Ô Tử rồi. Bất luận thế nào, cần phải đòi lại chút lãi mới được.
- Hừ.
Tên Ung Ô Tử hừ lạnh một tiếng, đồng thời y phóng ra lang nha bổng cực lớn, lang nha bổng này vừa được phóng ra, thì bắn ra hơn mười mũi tên màu đen, đồng thời lang nha cũng theo lang nha bổng bành trướng kịch liệt.
Lang nha bắn ra những mũi tên màu đen và lang nha bành trướng kịch liệt chỉ là phóng nhanh trong thời gian cực ngắn, rồi lại chậm lại, cuối cùng thậm chí còn dừng lại.
- Mày, mày không phải là ‘Tràng’, không ngờ mày có ‘vực’ thật, điều này sao có thể được?
Ung Ô Tử sau khi cảm thấy Diệp Mặc có vực, nhất thời kinh hãi, y thậm chí còn bị lâm vào vũng bùn.
Tu sĩ sau khi bước vào Hư Thần, thì sẽ có Nguyên thần, thần thức sẽ tăng lên. Một khi từ Hư Thần thăng cấp lên Ngưng Anh, chân nguyên của tu sĩ ngưng hóa, dường như vi thực, chân nguyên của những tu sĩ như này cũng có thể tăng lên, so với tu sĩ Hư Thần còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Có một số tu sĩ tương đối thiên tài, thậm chí có thể lĩnh hội được hình thức ban đầu của ‘vực’, đó chính là ‘tràng’. Nhưng không phải tất cả tu sĩ Ngưng thể đều có thể lĩnh hội được ‘tràng’.
‘Tràng’ không thuộc ‘vực’, còn kém hơn nhiều so với ‘vực’, nhưng lại là hình thức ban đầu của ‘vực’, những tu sĩ bình thường sau khi lĩnh ngộ được ‘tràng’, mới có thể chuyển sang lĩnh ngộ ‘vực’, hoặc dễ dàng lĩnh ngộ khái niệm của ‘vực’. Nhưng cho dù là tu sĩ thiên tài, muốn có những hiểu biết về ‘vực’ thì cũng phải thăng cấp lên Thừa Đỉnh đã. Vì không lên Thừa Đỉnh, cảnh giới vẫn chưa đủ, tâm cảnh cũng chưa đủ, căn bản không có cách nào cảm nhận được lĩnh hội này.
Sở dĩ chỉ sau khi lên được Thừa Đỉnh, mới là bước đầu để tu sĩ nắm được thiên địa, không có ‘vực’ căn bản không có cách nào nắm được không gian, nắm được tất cả. Đây cũng là nguyên nhân vì sao chỉ có tu sĩ Hóa Chân mới có thể ngưng tụ được chân nguyên, tùy ý nắm được tu sĩ có tu vi thấp, vì bọn họ lĩnh ngộ khái niệm ‘vực’, ở dưới chân nguyên là toàn địa bàn của anh ta, không có ai có thể phá được. Chỉ có cao thủ cũng nắm được ‘vực’, thì mới có thể đối kháng được.
Đương nhiên cũng có một số tu sĩ, trong cảnh giới Biến Kiếp đã hoàn toàn lĩnh ngộ được ‘vực’, những tu sĩ này so với những tu sĩ Hóa Chân bình thường, cũng không kém là bao. Thậm chí giết người vượt cấp, cũng không phải là không thể.
Mà quá trình từ Thừa Đỉnh đến Hóa Chân, một là dần dần hoàn thiện ‘vực’, một cái nữa chính là lĩnh ngộ quy tắc của thế giới. Còn số ít những Đại năng Hóa Chân, sẽ lĩnh ngộ còn cao hơn ‘vực’, đó chính là bước mở đầu của ‘giới’, nhưng những tu sĩ này trong hàng tỉ Hóa Chân may ra mới gặp được một người.
Ung Ô Tử sở dĩ khiếp sợ Diệp Mặc, là vì y căn bản không tin Nhị Vu nói Diệp Mặc có hình thức ban đầu của ‘vực’, vì lĩnh ngộ ‘vực’ đều bắt đầu từ ‘tràng’. Còn đối phương mới là tu vi Ngưng Thể, lại vượt qua ‘tràng’, trực tiếp hình thành hình thức ban đầu của ‘vực’, sao khiến y không chấn động được?
Cho dù Mông Kỳ đứng một bên nghe cũng không dám tin, cô nhìn không ra ‘vực’ của Diệp Mặc, nhưng không có nghĩa là cô không hiểu. Diệp Mặc chỉ là tu vi Ngưng Thể, cô cũng biết, một tu vi Ngưng Thể không ngờ lại vượt qua ‘tràng’, còn trực tiếp hình thành ‘vực’, điều này thực khiến người ta vừa nghe thấy đã rợn cả người rồi.
Nhưng Ung Ô Tử rõ ràng càng cường hãn hơn Nhị Vu lúc trước, dưới sự chuyển động của chân nguyên, thậm chí mắt thường cũng có thể nhìn thấy từng vòng sóng gợn xung quanh thân thể y, loại sóng gợn này nhanh chóng tiếp xúc với đường đao đầy trời của Diệp Mặc, phát ra những âm thanh “keng keng”.
Ánh đao mà Tử Đao cuồn cuộn nổi lên của Diệp Mặc trong nháy mắt tan biến, đồng thời Lang nha bổng và lang nha của Ung Ô Tử lại lần nữa với tốc độ nhanh chóng công kích vào đại đỉnh trên đầu Diệp Mặc. Trong những tiếng ầm ầm đó, Diệp Mặc bị đánh lùi mấy chục mét.
“Đoàng” một tiếng, Ung Ô Tử lại thu lại Lang nha bổng, thấy Diệp Mặc bị đánh lùi mấy chục mét, cười khẩy liên tục nói:
- Hình thành hình thức ban đầu của ‘vực’ thì sao? Chỉ là Ngưng thể hậu kì, Ung Ô Tử tao phải giết được mày như giết một con gà.
Mông Kỳ thấy Diệp Mặc lau lau vết máu ở khóe miệng,vội vàng bước đến đỡ lấy Diệp Mặc:
- Diệp sư huynh, anh không sao chứ?
Cô không thể không lo lắng, một khi Diệp Mặc chết rồi, vận mệnh của cô cũng vô cùng bi thảm.
Diệp Mặc thản nhiên cười, khua tay nói:
- Tôi không sao, nhưng tên súc sinh này còn mạnh hơn tên lần trước tôi gặp rất nhiều.
Mặc dù ngữ khí thản nhiên, nhưng trong lòng Diệp Mặc cũng biết, tên Ung Ô Tử này còn mạnh hơn rất nhiều so với tên Nhị Vu lần trước hắn đánh nhau trên biển. Lúc trước khi hắn và Nhị Vu đánh nhau, vẫn là Ngưng Thể tầng thứ sáu, dưới một chiêu, cũng đánh thương được Nhị Vu. Mặc dù cái này không có liên hệ gì với khinh địch, nhưng cũng chứng tỏ lúc đó Diệp Mặc căn bản không sợ Nhị Vu.
Bây giờ hắn đã là Ngưng Thể tầng thứ bảy rồi, sức mạnh tăng cao không chỉ một tầng, còn trúng một chiêu của Ung Ô Tử, không ngờ lại bị thương rồi. Mặc dù lang nha của Lang nha bổng của Ung Ô Tử tiêu hao rất nhiều sức lực của y, nhưng sức mạnh của tên Ung Ô Tử này quả thực rất mạnh không thể nghi ngờ gì. Vừa nãy hắn bị thương hoàn toàn là bị đối phương phản chấn lại gây thương tích, rung động hình sóng đó, rất có khả năng chính là ‘tràng’ mà Ung Ô Tử nói, hoặc cũng là ‘vực’.
Sau khi để Mông Kỳ đứng sang một bên, Diệp Mặc lại bước ra, đồng thời Tử Đao lại phóng ra lần nữa. Đối phó với loại người như Ung Ô Tử, tuyệt đối không thể lui lại, một khi lui lại khí thế sẽ yếu đi rất nhiều.
Khi Tử Đao vừa bổ ra cũng là đường đao dài hơn một mét, khi Tử Đao của Diệp Mặc bổ đến đỉnh đầu của Ung Ô Tử, đã biến hóa thành tia hồng tím dài gần ba trượng. Nhưng tia hồng tím này cũng không phải vì đến đỉnh đầu Ung Ô Tử mà dừng lại, chẳng những càng ngày càng dài, hơn nữa màu hồng tím này còn càng ngày càng lan ra khắp bầu trời.
Huyễn Vân Hoa Sơn đao.
Đây là lần đầu tiên sau khi Diệp Mặc luyện thành công Hoa Sơn đao, toàn lực thi triển Huyễn Vân Hoa Sơn đao, một đường Hoa Sơn, không chảy máu không lui.
Trên mặt Ung Ô Tử cuối cùng cũng lộ ra biểu hiện ngưng trọng, y cảm thấy uy lực của đao này, thậm chí cảm giác được sự hô hoán của đao này.
Mồ hôi lạnh từ sau lưng y chảy ra, nhưng y cũng không để ý đến, chỉ “Thái” một tiếng, Lang nha bổng trong tay đã hóa thành một màn mưa đen.
/2272
|